Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 1007: Trận chiến đầu tiên
Đám tồn tại cao cấp nhất nhân loại Bắc Vực ngẫu nhiên thì thào nói nhỏ, biểu tình lo âu.
Rất nhiều cường giả tuyệt đối không đoán được ý định của chí tôn nhân loại.
Rất nhiều võ giả bình thường, chưởng môn tông môn nhỏ, các cao thủ chen chúc đứng với nhau, muốn nhìn mặt đám trụ cột nhân loại tìm hiểu tin tức nhưng không được gì.
Mỗi người đều bàn tán xôn xao.
Thật không hiểu tại sao chí tôn tộc mình đồng ý ba trận lôi đài sinh tử chiến, không lẽ như cao thủ yêu tộc nói là lấy mạng ba võ giả Tuyết Châu làm tế phẩm bình ổn yêu tộc giận dữ sao? Xem như bồi thường đám người Tống Khuyết, Đao Khuynh Thành, Cố Tinh Nhi đồ diệt cao thủ Phẩm Huyết Phong?
Nhưng chính sách bình định như vậy có thể đổi lấy hòa bình, tự tôn cho nhân loại sao?
Đao Khuynh Thành đứng trong đám người.
Vết thương Đao Khuynh Thành chưa lành, mặt hơi tái xanh. Đao Khuynh Thành ôm trường đao màu xanh, dây chuôi đao bay phần phật trong gió.
Đến tận hôm nay Đao Khuynh Thành không hối hận đã đi Yêu Bôi Lâu gây sự.
Chỉ có chết.
Nếu chí tôn nhân loại muốn dùng mạng sống và máu của võ giả nhân loại bình ổn cơn giận từ yêu tộc thì hãy để gã làm tế phẩm, chết có gì đáng sợ? Nhưng chí tôn nhân loại àm như vậy làm hao tổn tôn nghiêm nhân loại. Vùng đất sinh tồn trước giờ chỉ có dùng đao kiếm, máu tươi mới đổi được, nếu nhường bước thì chỉ có nước bị tiêu diệt. Không lẽ điều đơn giản đó mà đám trụ cột sống lâu không hiểu?
Bên tai Đao Khuynh Thành nghe các võ giả nhân loại xì xầm.
Đao Khuynh Thành nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi hơi quen mắt.
A, đúng rồi, hôm gã địa náo Yêu Bôi Lâu chính là thanh niên không quen biết này dẫn theo một nhóm võ giả nhân loại căng thẳng, cục xúc nhưng kiên quyết theo sau gã. Tuy thanh niên không ra tay giúp ích cái gì nhưng Đao Khuynh Thành cảm giác được gã là đại nam nhân trong ngực có dòng máu nóng, ít nhất lòng tồn tại chiến ý, không nhát gan khi đối diện yêu tộc.
Tuy thực lực của thanh niên rất bình thường nhưng lòng can đảm, đạo nghĩa này rất hợp khẩu vị Đao Khuynh Thành.
Nếu trong nhân loại có nam nhi nhiệt huyết như vậy lo gì không thể hưng thịnh?
Đao Khuynh Thành nghiêng nghe thanh niên đang hùng hồn nói cái gì.
- Ai nói chúng ta không có cơ hội thắng? Các ngươi đừng quên, Đinh Hạo đã trở về, thần thoại truyền kỳ võ đạo Tuyết Châu ngày xưa đã uqya về! Ha ha ha ha ha ha! Chỉ cần Đinh Hạo xuất chiến thì chắc chắn sẽ thắng.
Thanh niên biểu hiện rất hưng phấn, rõ ràng là người tôn sùng Đinh Hạo.
- A kim nói có lý, nhưng ngươi đừng quên lôi đài sinh tử là ba ván thắng hai. Đao cuồng kiếm si chỉ có một người, tối đa thắng một ván, hai ván khác trong Tuyết Châu còn ai đánh được? Cuối cùng chúng ta vẫn phải thua.
- Đúng vậy. Trừ phi Đinh Hạo liên tục thắng hai ván, cái này quá khó khăn.
- Không phải quá khó mà là căn bản không có khả năng, bởi vì chỉ có thể xuất chiến một lần, dù Đinh Hạo có sức liên tục thắng ba trận thì vẫn chỉ được phép đánh một trận.
- Ài, thật là hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Đám đông than thở.
A Kim mặt đỏ gay nói:
- Tất cả đều có thê,r đừng bi quan như vậy. Huống chi ba trận lôi đài sinh tử là chí tôn tộc ta quyết định, chúng ta làm sao đo lường được trí tuệ, quyết đoán của chí tôn? Chắc chắn chí tôn có đạo lý riêng, ta tin tưởng chí tôn che chở nhân tộc mấy vạn năm tuyệt đối sẽ không làm chúng ta thất vọng.
Nghe đến đây lòng Đao Khuynh Thành máy động.
Tuy rằng có rất nhiều người khinh thường suy đoán của A Kim nhưng không hiểu sao Đao Khuynh Thành cảm thấy gã nói có lý.
Chẳng lẽ bên trong có huyền cơ gì?
Chính lúc này...
Một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên:
- Ngươi nói rất đúng, trước khi có kết quả tệ nhất thì đừng mù quáng bi quan, ai nói nhân tộc Tuyết Châu ta không có cường giả đỉnh cao?
Đao Khuynh Thành ngây người, gã vụt ngoái đầu.
Một thanh niên tuấn tú mặc áo xanh từ khi nào đứng trong đám đông ngay bên cạnh A Kim.
Thanh niên áo xanh mỉm cười nói:
- Không biết A Kim huynh đệ đến từ tông môn nào? Ngươi có kiến thức khiến người khâm phục.
Thanh niên tên A Kim nghe có người khen quan điểm của mình thì rất hưng phấn nói:
- Vị đại ca này khách sáo, ta chỉ là một tán tu không môn không phái, lời nói lúc tức giận không có gì, ngại quá.
Mắt Đao Khuynh Thành sáng lên.
Đao Khuynh Thành nhận ra thân phận của thanh niên áo xanh.
Tuy ba năm chưa gặp mặt nhưng thời gian không để lại dấu vết trên người hắn, vẫn khiêm tốn, thân thiện như xưa, càng trẻ tuổi, đẹp trai hơn.
Đao Khuynh Thành há mồm định nói gì thì thanh niên áo xanh ngẩng đầu lên. Thanh niên áo xanh mỉm cười nhìn Đao Khuynh Thành, nhẹ lắc đầu.
Đao Khuynh Thành ngẩn người, giây sau hiểu ra, gật gù, không nói gì thêm.
Lúc này chưởng môn Trảm Nhật thành tính tình nóng nảy, cương cường yên lòng, không còn chút lo lắng.
* * *
Người xuất hiện trong đám đông đương nhiên là Đinh Hạo.
Sau khi Đinh Hạo trở về Vấn Kiếm tông, sắp xếp tất cả thì sáng hôm nay vội vã đến Kính hồ.
Thực lực, địa vị hiện giờ của Đinh Hạo hoàn toàn có tư cách xuất hiện ở khu vực các chưởng môn siêu tông môn ngồi, nhưng hắn không muốn bị người xem như tham quan gấu trúc. Đinh Hạo chào hỏi các đại nhân vật tông môn xong lặng lẽ chạy đến đám đông.
Đinh Hạo lẫn vào đám người, nghe rất nhiều bàn tán, hắn hơi hiểu ý kiến, cách nhìn của các võ giả.
Giống như thế cục Vô Tận đại lục bây giờ, đa số ôm thái độ bi quan với tuơng lai nhân loại.
Đinh Hạo chỉ lắng nghe chứ không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Đã ba năm Đinh Hạo không xuất hiện trước mặt công chúng Tuyết Châu nên mọi người chỉ nghe tiếng truyền kỳ đao cuồng kiếm si, không ai biết mặt thật. Mãi khi Đinh Hạo nghe lời của A Kim giống như suy nghĩ trong lòng hắn, thế là Đinh Hạo kiềm không được lên tiếng.
A Kim rất hưng phấn khi có người cùng ý kiến với mình, vui vẻ trò chuyện một lúc.
A Kim không anhạn ra thanh niên áo xanh trước mặt là đao cuồng kiếm si Đinh Hạo mà gã tôn sùng đến phát cuồng.
A Kim thấy khí chất Đinh Hạo không tầm thường, cuối cùng hỏi một câu:
- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi đoán lôi đài sinh tử hôm nay chúng ta có thể thắng sao?
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Khó nói, năm mươi năm mươi, nếu có nắm chắc thì vẫn có cơ hội thắng.
Đinh Hạo mới nói xong thì bên cạnh có tiếng trào phúng chói tai:
- Chàng tria, ngươi nói đao to búa lớn quá. Năm mươi năm mươi? Sợ là nhân tộc không có cả hai mươi phần trăm cơ hội thắng. Không biết mấy đại nhân vật nghĩ sao mà quyết định cuộc đấu thua chắc, đều tại cái tên Đao Khuynh Thành gây chuyện, không biết tự lượng sức mình đi trêu vào Phẩm Huyết Phong...
Đinh Hạo quay đầu, thấy một thanh niên cao gầy mặc áo đen, biểu tình kiêu ngạo nói chuyện.
- Nhìn cái gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng? Nên giao đám người Trảm Nhật thành cho yêu tộc giải thích một chút là được, giờ thì hay rồi, thăng cấp lên tôn nghiêm chủng tộc. Thua trên lôi đài là chúng ta sẽ mất hết mặt mũi, khi hai tộc hội minh thì nhân tộc cũng sẽ yếu thế.
Rất nhiều cường giả tuyệt đối không đoán được ý định của chí tôn nhân loại.
Rất nhiều võ giả bình thường, chưởng môn tông môn nhỏ, các cao thủ chen chúc đứng với nhau, muốn nhìn mặt đám trụ cột nhân loại tìm hiểu tin tức nhưng không được gì.
Mỗi người đều bàn tán xôn xao.
Thật không hiểu tại sao chí tôn tộc mình đồng ý ba trận lôi đài sinh tử chiến, không lẽ như cao thủ yêu tộc nói là lấy mạng ba võ giả Tuyết Châu làm tế phẩm bình ổn yêu tộc giận dữ sao? Xem như bồi thường đám người Tống Khuyết, Đao Khuynh Thành, Cố Tinh Nhi đồ diệt cao thủ Phẩm Huyết Phong?
Nhưng chính sách bình định như vậy có thể đổi lấy hòa bình, tự tôn cho nhân loại sao?
Đao Khuynh Thành đứng trong đám người.
Vết thương Đao Khuynh Thành chưa lành, mặt hơi tái xanh. Đao Khuynh Thành ôm trường đao màu xanh, dây chuôi đao bay phần phật trong gió.
Đến tận hôm nay Đao Khuynh Thành không hối hận đã đi Yêu Bôi Lâu gây sự.
Chỉ có chết.
Nếu chí tôn nhân loại muốn dùng mạng sống và máu của võ giả nhân loại bình ổn cơn giận từ yêu tộc thì hãy để gã làm tế phẩm, chết có gì đáng sợ? Nhưng chí tôn nhân loại àm như vậy làm hao tổn tôn nghiêm nhân loại. Vùng đất sinh tồn trước giờ chỉ có dùng đao kiếm, máu tươi mới đổi được, nếu nhường bước thì chỉ có nước bị tiêu diệt. Không lẽ điều đơn giản đó mà đám trụ cột sống lâu không hiểu?
Bên tai Đao Khuynh Thành nghe các võ giả nhân loại xì xầm.
Đao Khuynh Thành nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi hơi quen mắt.
A, đúng rồi, hôm gã địa náo Yêu Bôi Lâu chính là thanh niên không quen biết này dẫn theo một nhóm võ giả nhân loại căng thẳng, cục xúc nhưng kiên quyết theo sau gã. Tuy thanh niên không ra tay giúp ích cái gì nhưng Đao Khuynh Thành cảm giác được gã là đại nam nhân trong ngực có dòng máu nóng, ít nhất lòng tồn tại chiến ý, không nhát gan khi đối diện yêu tộc.
Tuy thực lực của thanh niên rất bình thường nhưng lòng can đảm, đạo nghĩa này rất hợp khẩu vị Đao Khuynh Thành.
Nếu trong nhân loại có nam nhi nhiệt huyết như vậy lo gì không thể hưng thịnh?
Đao Khuynh Thành nghiêng nghe thanh niên đang hùng hồn nói cái gì.
- Ai nói chúng ta không có cơ hội thắng? Các ngươi đừng quên, Đinh Hạo đã trở về, thần thoại truyền kỳ võ đạo Tuyết Châu ngày xưa đã uqya về! Ha ha ha ha ha ha! Chỉ cần Đinh Hạo xuất chiến thì chắc chắn sẽ thắng.
Thanh niên biểu hiện rất hưng phấn, rõ ràng là người tôn sùng Đinh Hạo.
- A kim nói có lý, nhưng ngươi đừng quên lôi đài sinh tử là ba ván thắng hai. Đao cuồng kiếm si chỉ có một người, tối đa thắng một ván, hai ván khác trong Tuyết Châu còn ai đánh được? Cuối cùng chúng ta vẫn phải thua.
- Đúng vậy. Trừ phi Đinh Hạo liên tục thắng hai ván, cái này quá khó khăn.
- Không phải quá khó mà là căn bản không có khả năng, bởi vì chỉ có thể xuất chiến một lần, dù Đinh Hạo có sức liên tục thắng ba trận thì vẫn chỉ được phép đánh một trận.
- Ài, thật là hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Đám đông than thở.
A Kim mặt đỏ gay nói:
- Tất cả đều có thê,r đừng bi quan như vậy. Huống chi ba trận lôi đài sinh tử là chí tôn tộc ta quyết định, chúng ta làm sao đo lường được trí tuệ, quyết đoán của chí tôn? Chắc chắn chí tôn có đạo lý riêng, ta tin tưởng chí tôn che chở nhân tộc mấy vạn năm tuyệt đối sẽ không làm chúng ta thất vọng.
Nghe đến đây lòng Đao Khuynh Thành máy động.
Tuy rằng có rất nhiều người khinh thường suy đoán của A Kim nhưng không hiểu sao Đao Khuynh Thành cảm thấy gã nói có lý.
Chẳng lẽ bên trong có huyền cơ gì?
Chính lúc này...
Một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên:
- Ngươi nói rất đúng, trước khi có kết quả tệ nhất thì đừng mù quáng bi quan, ai nói nhân tộc Tuyết Châu ta không có cường giả đỉnh cao?
Đao Khuynh Thành ngây người, gã vụt ngoái đầu.
Một thanh niên tuấn tú mặc áo xanh từ khi nào đứng trong đám đông ngay bên cạnh A Kim.
Thanh niên áo xanh mỉm cười nói:
- Không biết A Kim huynh đệ đến từ tông môn nào? Ngươi có kiến thức khiến người khâm phục.
Thanh niên tên A Kim nghe có người khen quan điểm của mình thì rất hưng phấn nói:
- Vị đại ca này khách sáo, ta chỉ là một tán tu không môn không phái, lời nói lúc tức giận không có gì, ngại quá.
Mắt Đao Khuynh Thành sáng lên.
Đao Khuynh Thành nhận ra thân phận của thanh niên áo xanh.
Tuy ba năm chưa gặp mặt nhưng thời gian không để lại dấu vết trên người hắn, vẫn khiêm tốn, thân thiện như xưa, càng trẻ tuổi, đẹp trai hơn.
Đao Khuynh Thành há mồm định nói gì thì thanh niên áo xanh ngẩng đầu lên. Thanh niên áo xanh mỉm cười nhìn Đao Khuynh Thành, nhẹ lắc đầu.
Đao Khuynh Thành ngẩn người, giây sau hiểu ra, gật gù, không nói gì thêm.
Lúc này chưởng môn Trảm Nhật thành tính tình nóng nảy, cương cường yên lòng, không còn chút lo lắng.
* * *
Người xuất hiện trong đám đông đương nhiên là Đinh Hạo.
Sau khi Đinh Hạo trở về Vấn Kiếm tông, sắp xếp tất cả thì sáng hôm nay vội vã đến Kính hồ.
Thực lực, địa vị hiện giờ của Đinh Hạo hoàn toàn có tư cách xuất hiện ở khu vực các chưởng môn siêu tông môn ngồi, nhưng hắn không muốn bị người xem như tham quan gấu trúc. Đinh Hạo chào hỏi các đại nhân vật tông môn xong lặng lẽ chạy đến đám đông.
Đinh Hạo lẫn vào đám người, nghe rất nhiều bàn tán, hắn hơi hiểu ý kiến, cách nhìn của các võ giả.
Giống như thế cục Vô Tận đại lục bây giờ, đa số ôm thái độ bi quan với tuơng lai nhân loại.
Đinh Hạo chỉ lắng nghe chứ không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Đã ba năm Đinh Hạo không xuất hiện trước mặt công chúng Tuyết Châu nên mọi người chỉ nghe tiếng truyền kỳ đao cuồng kiếm si, không ai biết mặt thật. Mãi khi Đinh Hạo nghe lời của A Kim giống như suy nghĩ trong lòng hắn, thế là Đinh Hạo kiềm không được lên tiếng.
A Kim rất hưng phấn khi có người cùng ý kiến với mình, vui vẻ trò chuyện một lúc.
A Kim không anhạn ra thanh niên áo xanh trước mặt là đao cuồng kiếm si Đinh Hạo mà gã tôn sùng đến phát cuồng.
A Kim thấy khí chất Đinh Hạo không tầm thường, cuối cùng hỏi một câu:
- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi đoán lôi đài sinh tử hôm nay chúng ta có thể thắng sao?
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Khó nói, năm mươi năm mươi, nếu có nắm chắc thì vẫn có cơ hội thắng.
Đinh Hạo mới nói xong thì bên cạnh có tiếng trào phúng chói tai:
- Chàng tria, ngươi nói đao to búa lớn quá. Năm mươi năm mươi? Sợ là nhân tộc không có cả hai mươi phần trăm cơ hội thắng. Không biết mấy đại nhân vật nghĩ sao mà quyết định cuộc đấu thua chắc, đều tại cái tên Đao Khuynh Thành gây chuyện, không biết tự lượng sức mình đi trêu vào Phẩm Huyết Phong...
Đinh Hạo quay đầu, thấy một thanh niên cao gầy mặc áo đen, biểu tình kiêu ngạo nói chuyện.
- Nhìn cái gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng? Nên giao đám người Trảm Nhật thành cho yêu tộc giải thích một chút là được, giờ thì hay rồi, thăng cấp lên tôn nghiêm chủng tộc. Thua trên lôi đài là chúng ta sẽ mất hết mặt mũi, khi hai tộc hội minh thì nhân tộc cũng sẽ yếu thế.