Đào Hoa Mỹ Nhân Quy - Nguyệt Lộc
Chương 19: CHƯƠNG 19
Đáng tiếc.
Lần thứ nhất, ở trong địa lao phải lựa chọn một trong hai, Tần Ánh Tuyết đã bị từ bỏ.
Lần thứ hai, nàng ta dẫn Chu Sóc đến phủ, Chu Sóc không hề quan tâm đến nàng ta, liền đặt xuống bức thư thông đồng phản quốc đó, cho dù điều này có thể khiến Tần Ánh Tuyết nhà tan cửa nát.
Lần thứ ba, cứu Tần Ánh Tuyết hay là ngăn cản ta.
Hắn vẫn không chút do dự lựa chọn cái sau.
Đau buồn nhất không gì bằng c.h.ế.t tâm.
Vì vậy, Tần Ánh Tuyết đ.â.m hắn một nhát, lại thay hắn b.ắ.n pháo hoa.
Chỉ cần quân đội xông vào hoàng thành.
Tiếng xấu Chu Sóc tạo phản sẽ được lan truyền khắp nơi.
Như vậy, hắn sẽ không còn khả năng xoay chuyển tình thế.
Tần Ánh Tuyết ném con d.a.o găm trong tay xuống.
Ta có thể nhìn ra, tay phải nàng ta vẫn còn hơi run rẩy.
Tiểu thư khuê các, cho dù g.i.ế.c người cũng chưa bao giờ thấy máu.
Nàng ta tự tay đ.â.m người mình yêu thương một nhát.
Chắc cũng rất đau lòng.
"Tần Ngôn, hy vọng ngươi giữ lời hứa."
Ta gật đầu.
Lúc trước ta đã đạt thành thỏa thuận với Tần Ánh Tuyết.
Ta muốn biết toàn bộ chân tướng phía sau cùng ngọc bội.
Còn nàng chỉ cần ngôi vị Hoàng hậu mà thôi.
24
Chu Sóc bại rồi.
Dù đại quân đã tiến vào, nhưng Chu Phù đã sớm có chuẩn bị.
Rất nhanh, những kẻ phản loạn đều bị khống chế.
Kinh đô lại khôi phục sự yên bình.
Ngoại trừ Chu Sóc.
Người con trai từng được kỳ vọng, lại vì một nữ nhân mà điên cuồng đến mức này.
Hoàng thượng vừa phẫn nộ vừa đau lòng.
Có lẽ còn có một chút hối hận.
Hối hận năm xưa không nên ban rượu độc, không nên hại c.h.ế.t một đôi tình nhân.
Vì vậy, thánh chỉ giam cầm Chu Sóc vừa ban xuống, Hoàng thượng liền phun m.á.u tại đại điện.
Người vốn đã không khỏe.
Giờ đây, triệt để suy sụp.
Chương 25
Ta sai người bắt Tần Đồng.
Nữ nhi của kẻ thù đã khiến ta mất mẹ.
Lại khiến ta mất đi tỷ tỷ.
Vì ả ta mất tích, những kẻ muốn trả thù ta mới buộc phải dừng lại.
Mà hiện tại.
Ở cái quốc gia tôn ti trật tự này, sau lưng ta là Chu Phù.
Tần Đồng với ta mà nói, còn nhỏ bé hơn cả con kiến.
Ta muốn g.i.ế.c ả, dễ như trở bàn tay.
Tần Đồng bị ta giam cầm trong thủy lao.
Thủy lao đầy mùi hôi thối tanh tưởi, vứt đầy xác động vật.
Những con côn trùng ghê tởm bò lên mắt cá chân ả.
Những con giòi trắng béo ú, lúc nhúc bò trên người Tần Đồng.
Ta đến thủy lao gặp ả một lần.
Miệng Tần Đồng bị nhét giẻ, tứ chi bị xích sắt khóa chặt.
Toàn thân bốc mùi hôi thối.
Giòi bò gần kín người ả.
Thấy ta xuất hiện, ả ú ớ như muốn nói gì đó.
Đáng tiếc ta không muốn nghe ả nói.
Chỉ lạnh nhạt phân phó: "Rạch thêm mấy đường trên người ả."
Máu tươi đầm đìa, những con trùng đáng yêu kia chắc sẽ thích hơn.
Tần Đồng nghe thấy lời ta nói.
Toàn thân từ trong ra ngoài toát ra vẻ tuyệt vọng.
Nhìn ả như vậy, ta thật sự rất vui vẻ.
"Tỷ tỷ, muội muội cuối cùng đã báo thù cho tỷ rồi."
Chương 26
Nửa tháng sau.
Hoàng thượng băng hà, Tam hoàng tử Chu Phù kế thừa đại thống.
Chương 27
Chu Phù tìm đến ta.
Hắn hỏi ta có nguyện ý làm Hoàng hậu của hắn hay không.
Ta có chút kinh ngạc.
Chu Phù đầy dã tâm này, vậy mà không nghĩ đến việc làm thế nào dùng ngôi vị Hoàng hậu để củng cố hoàng vị của hắn, lại còn muốn cưới ta.
Ta lúc này mới nhận ra, người đàn ông trước mắt.
Hình như yêu ta.
Dù ta nghĩ thế nào cũng không ra, lý do hắn yêu ta là gì.
Nhưng nhìn vào đôi mắt hồ ly đầy mê hoặc kia, ta biết hắn không nói đùa.
Hắn thật sự muốn cưới ta, cũng thật sự yêu ta.
"Ta đã nói rồi, tuyệt đối không cùng người khác hầu hạ một phu quân."
Chu Phù mặc long bào màu vàng sáng, nắm lấy cổ tay ta nghiêm túc hứa hẹn.
"Ta có thể đáp ứng nàng, chỉ sủng ái một mình nàng."
Sủng ái một mình ta.
Không có nghĩa là chỉ cưới một mình ta.
Hắn có thể cưới ta, là vì thân phận của thân thể này vẫn là nữ nhi Thừa tướng.
Tuy là thứ nữ, nhưng ta tin chỉ cần ta gật đầu, Chu Phù có một ngàn cách để ta trở thành đích nữ trên danh nghĩa.
Đích nữ Thừa tướng làm Hoàng hậu, các đại thần sẽ không có bất kỳ dị nghị nào.
Đáng tiếc, ta không muốn.
"Chu Phù, chàng có thể chỉ cưới một mình ta không?"
Hắn im lặng.
"Hoặc là, chàng từ bỏ hoàng vị, cùng ta về hiện đại?"
Hắn vẫn không nói gì.
Ta cười.
"Chàng xem, giữa chúng ta ai cũng sẽ không nhượng bộ."
Cho nên, chú định không thể ở bên nhau.
Chu Phù thỏa hiệp.
Hắn xưa nay vốn là người cực kỳ phóng khoáng.
Tự nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu quá nhiều.
Nhưng trước khi ta rời đi, hắn muốn ta múa cho hắn xem một điệu.
"Chàng muốn xem điệu múa gì?"
Chu Phù đưa tay bẻ một cành hoa đào, đưa cho ta.
"Cứ múa... điệu múa ở tiệc ngắm hoa hôm đó."
Ta bỗng nhiên hiểu ra.
Rốt cuộc hắn vì sao lại yêu ta.
Đáng tiếc, tất cả những điều này đều không còn quan trọng nữa.