Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song - truyen full -
Chương 8: Chiếc khăn tay kỳ lạ
“Đúng vậy, bây giờ thiếp thân có gì mà phải cảm thấy tủi thân chứ?” Giọng nàng nức nở nghẹn ngào, khóe miệng cố nở một nụ cười: “Mọi người đều nói thiếp thân bây giờ gọi là trong cái rủi có cái may.”
Nói khóc là khóc ngay được, giây trước còn đang cười nói vui vẻ, giây sau đã trở nên đau lòng đến vậy? Mục Vô Hạ ngơ ngác, sửng sốt giây lát liền lập tức hoảng sợ.
"Nàng đừng khóc mà, bổn vương nói sai rồi, bổn vương nhận sai." Hắn cuống cuồng tìm khăn tay trên người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm cả lại: "Nàng nên cảm thấy tủi thân đau buồn, bổn vương biết, cho nên hôm nay mới đến đây thế này.”
Đúng là một đứa trẻ ngay thẳng, dễ dàng bị lừa như vậy ngược lại khiến Đào Hoa cảm thấy có chút áy náy, nàng vội kiềm chế, gật đầu với hắn: “Vương gia quả là người tốt.”
"Cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, sau lưng họ đều mắng bổn vương ngu ngốc, luôn đắc tội người khác." Mục Vô Hạ bĩu môi: "Hôm nay cũng vậy, người trong phủ đều khuyên bổn vương không nên tới, nhưng bổn vương không thể ngồi yên, cứ muốn đến hỏi nàng mới yên tâm - Rốt cuộc có phải nàng cam tâm tình nguyện nửa đường đổi ý gả cho Thẩm thừa tướng không?"
"Cam tâm tình nguyện?" Đào Hoa mở to mắt, há miệng muốn phủ nhận. Tuy nàng muốn dẫm lên người khác để trèo cao nhưng cũng không phải ngay từ đầu đã muốn gả cho Thẩm Tại Dã, là tên cầm thú đó cưỡng ép nàng, khiến nàng không thể không đổi ý!
Tuy nhiên, lời ra đến miệng, nàng vẫn nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay của mình, chỉ có thể nuốt trở lại, ngước lên, nước mắt lưng tròng nhìn Mục Vô Hạ:
“Chuyện này thiếp thân không thể tự quyết định. Thiếp thân thân là nữ nhi vượt ngàn dặm xa xôi đến đây lấy chồng, không có ai để nương tựa. Đột nhiên xảy ra chuyện như thế, bây giờ lại đang ở dưới mái hiên phủ thừa tướng... Ngài hỏi thiếp thân như vậy, thiếp thân thật sự không thể trả lời được.”
"Sao lại không thể trả lời?" Mục Vô Hạ cau mày: "Bằng lòng là bằng lòng, không bằng lòng là không bằng lòng thôi."
Khẽ thở dài, Đào Hoa nói: “Không phải mọi việc trên đời đều có thể trả lời bằng việc bằng lòng hay không bằng lòng.”
Ví dụ như bây giờ nếu nàng trả lời là mình bằng lòng thì sẽ mắc tội chết với tiểu vương gia này, sau này sẽ bớt đi một con đường lùi. Nhưng nếu trả lời là mình không bằng lòng thì rõ ràng là làm trái ý của Thẩm Tại Dã, liệu ngày tháng sau này có thể sống sót ở tướng phủ hay không?
Nàng đâu có ngu, biết Thẩm Tại Dã đào hố mà còn ngốc nghếch nhảy vào hay sao?
“Tại sao?” Tiểu vương gia trở nên ương ngạnh, ánh mắt lại mang theo vẻ cảnh giác: “Nàng cũng muốn lừa gạt bổn vương?”
“Không phải.” Bị ánh mắt này làm cho giật mình, Đào Hoa mếu máo: “Xin vương gia hãy đặt mình vào vị trí của thiếp thân mà suy nghĩ! Thiếp thân đột nhiên gặp phải tai họa, vốn không thể làm theo ý mình, bây giờ đại cuộc đã định, thiếp thân mang nhiều tội danh như không trong sạch và xu nịnh kẻ quyền thế, tự vẫn nhưng không thành, nhẫn nhục sống qua ngày. Với hoàn cảnh hiện tại, sao có thể tóm tắt tình hình chỉ bằng vài từ bằng lòng với không bằng lòng?"
Mục Vô Hạ sửng sốt, sắc mặt lại dịu xuống. Nhìn nước mắt Đào Hoa rơi lã chã, cảm thấy không nhẫn tâm, cuối cùng lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay đưa cho nàng: “Nàng khóc làm ướt hết khăn tay rồi.”
“Đa tạ vương gia.” Đào Hoa thút thít nhận lấy, dùng khăn tay của mình xì mũi rồi vứt đi, sau đó tiếp tục vê khăn tay của Nam vương lau nước mắt.
"Nếu nàng đã nói là nàng không thể tự quyết định, vậy có thể kể cho bổn vương nghe chuyện đã xảy ra ngày hôm đó không?" Hắn hỏi.
Đào Hoa ngoan ngoãn gật đầu: “Hôm đó đội đưa dâu bị sói hoang chặn ở giữa đường, hộ vệ tứ tán, người trên đường chạy hết không còn một ai, nha hoàn của thiếp thân dẫn người chặn hậu để thiếp thân đi trước, cho nên thiếp thân mới chạy thoát được. Nhưng không hiểu sao lại vô tình vào nhầm sân sau của một thanh lâu, bị đánh bất tỉnh và chuốc thuốc... Khi tỉnh dậy thì mọi chuyện đã như thế này rồi.”
“Sói hoang?” Mục Vô Hạ cau mày: “Cố tình đến chặn đội đưa dâu của nàng?”
“…” Đào Hoa cụp mắt, thầm nghĩ không lẽ ta còn xách váy đi sói hoang một câu “Có phải các ngươi cố tình đến ngăn cản ta”?
“Thiếp thân không biết sói hoang từ đâu đến, cũng không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện.”
Lông mày của tiểu vương gia càng nhíu chặt hơn: “Mấy ngày trước quốc đô có sói hoang xông vào, nhưng sao có thể lâu như vậy mà vẫn chưa bắt được, lại còn xảy ra vào đúng ngày đại hôn của ta và nàng?”
Đào Hoa mím môi: "Chuyện này không ai có thể khống chế được, ai có thể thao túng được sói hoang chứ..."
“Có người có thể.” Trong mắt Mục Vô Hạ hiện lên một tia tức giận, nghiêng đầu nhìn xung quanh tướng phủ: “Trong phủ thừa tướng có một môn khách tên Tần Thăng, rất giỏi thuần hóa sói.”
Cái gì?!
Sắc mặt Khương Đào Hoa vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại chùng xuống.
Sói hoang gặp trên đường không phải là tình cờ sao? Không lẽ là người của Thẩm Tại Dã đứng sau điều khiển?
Vậy thì quá đáng sợ rồi, tại sao chứ? Nếu nàng không gả được cho Nam vương thì Thẩm Tại Dã sẽ được lợi gì? Rắp tâm hãm hại nàng như vậy, không lẽ kiếp trước nàng đã đào mộ tổ tiên của y?!
Vừa giận vừa sợ, Đào Hoa hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Sự thật bây giờ là nàng không đấu lại Thẩm Tại Dã và đã nằm trong sự kiểm soát của người ta, vậy thì chỉ có thể làm những gì y muốn nàng làm, tạm thời bảo toàn tính mạng, những chuyện còn lại từ từ điều tra. Việc đầu tiên cần làm bây giờ là trấn an Nam vương gia.
"E là vương gia nghĩ nhiều rồi." Bàn tay dưới bàn siết chặt, nhưng vẻ mặt Đào Hoa vẫn vô cùng bình tĩnh: "Tình hình lúc đó có chút hỗn loạn, đám sói hoang đó không giống như bị khống chế, chỉ là đói quá mới ra ngoài kiếm ăn vào lúc chạng vạng, đúng lúc gặp được đội đưa dâu mà thôi.”
Lông mày Mục Vô Hạ vẫn chưa giãn ra: "Điều này mà cũng có thể nhìn ra? Không phải lúc đó công chúa đang lo chạy trốn sao?"
Tất nhiên là không nhìn ra rồi, nhưng đã hứa với ai chuyện gì thì dù có đánh gãy răng chảy máu thì cũng phải thực hiện! Đào Hoa hít một hơi thật sâu, giả vờ nghiêm túc nhớ lại:
“Tuy là đang bỏ chạy nhưng thiếp thân cũng có nhìn qua, khung cảnh rất hỗn loạn. Nếu đàn sói hoang bị điều khiển thì chúng sẽ trực tiếp lao tới cắn thiếp thân mới đúng, nhưng chúng không làm vậy. Thiếp thân cũng chạy lung tung nên mới chạy đến sân sau của thanh lâu, không trách người khác được.
Mục Vô Hạ trầm ngâm suy nghĩ: “Nói cách khác, công chúa đi đến sân sau thanh lâu, bị người của Cảnh vương xem là ca kỹ đánh bất tỉnh rồi tặng cho Thẩm thừa tướng?”
“Đúng vậy.” Đào Hoa gật đầu nói: “Vừa vào sân đã bị đánh bất tỉnh, những chuyện sau đó thiếp thân đều không biết nữa.”
Dù có biết thì cũng không thể nói những chuyện đó trước mặt trẻ con!
Vẻ mặt tiểu vương gia trở nên nghiêm túc, môi mím lại, đường cong quai hàm cũng căng cứng, dường như đang suy nghĩ vấn đề nghiêm trọng nào đó. Một lúc lâu sau mới nói: "Bổn vương có thể hiểu đại khái ý của nàng rồi, chuyện này không liên quan đến nàng, có thể là số phận trêu ngươi, có thể là Cảnh vương ca ca thọc gậy bánh xe, nàng chỉ là nạn nhân."
"Ngài không trách thiếp thân sao?" Đào Hoa mắt đỏ hoe hỏi.
“Trong hoàn cảnh này, nếu bổn vương vẫn trách nàng, chẳng phải là quá đáng hay sao?” Mục Vô Hạ thở dài nói: “Có thể là ta và nàng kiếp này không có duyên phận vợ chồng.”
Tiểu vương gia này tuy đã rất cao và cũng đẹp trai nhưng dù sao vẫn nhỏ hơn nàng. Lời này được nói ra từ miệng hắn khiến Đào Hoa vẫn có chút xấu hổ, chỉ có thể lấy khăn tay che mắt thở dài. Đang định nói gì đó thì người đối diện giật mình:
"Lấy nhầm khăn tay rồi, công chúa có thể trả lại cho bổn vương được không?"
Cái gì? Đào Hoa sửng sốt, hạ chiếc khăn tay xuống nhìn thử. Đây là một chiếc khăn tay bằng lụa trắng bình thường, chỉ là trên có thêu một bông hoa tầng tầng lớp lớp màu sắc sặc sỡ, không biết là hoa gì.
Chiếc khăn tay hoa này hình như đã từng thấy ở đâu rồi...
Đào Hoa mím môi nhìn Mục Vô Hạ hỏi: "Chiếc khăn tay này rất đặc biệt với ngài sao?”
Mục Vô Hạ do dự một lát, nhìn tùy tùng đứng ở đằng xa, nhỏ giọng nói: “Đây là một phong tục của nước Ngô, vào mùa xuân nếu mang theo trên người một chiếc khăn tay thêu hình bách xuân hoa thì có thể cầu nguyện Xuân thần nương nương phù hộ cho gia đình hòa thuận, quốc gia hưng thịnh, bách tính an khang.”
“Chỉ là phụ hoàng không thích ta tôn sùng phong tục nước Ngô nên chỉ có thể lén mang theo thứ này.”
Khương Đào Hoa đưa mắt nhìn kỹ chiếc khăn tay, chậm rãi đưa đến trước mặt Nam vương: "Ra là như vậy, nếu hoàng thượng đã không thích, sao vương gia lại cố chấp như vậy?"
"Những tập tục quy tắc khác thì bổn vương không còn sùng bái nữa, chỉ có lễ nghênh xuân này là lễ tiết quan trọng nhất của nước Ngô, đàn ông nước Ngô bất kể đang ở đâu cũng phải tuân theo." Mục Vô Hạ nhỏ giọng nói, giống như rất chột dạ, đón lấy chiếc khăn tay nhét lại vào tay áo: "Tuy bổn vương là con dân Đại Ngụy, nhưng dù sao cũng lớn lên ở nước Ngô, cho nên..."
"Thiếp thân hiểu rồi." Đào Hoa gật đầu, khẽ hít một hơi, cười nói: "Bông hoa này cũng là biểu tượng của nước Ngô phải không? Chưa từng thấy ở nơi nào khác."
Trẻ con vô tư, nghe hỏi thì thành thật trả lời: “Đúng vậy, trên đời không có loài bách xuân hoa này. Một bông hoa có bảy màu chỉ có thể là hoa tiên. Nghe nói là do vị hoàng hậu đầu tiên của nước Ngô thêu và được lưu truyền từ đó, được coi là tín ngưỡng của nước Ngô.”
Thứ gọi là tín ngưỡng này, dù ta ở đâu với thân phận gì, chỉ cần trái tim ở đó thì sẽ không nỡ vứt bỏ.
Đào Hoa cảm thấy tay chân hơi lạnh, cười miễn cưỡng, xoa xoa khóe mắt.
“Nàng mệt rồi à?” Tiểu vương gia lại cau mày, ngẫm nghĩ rồi đứng dậy: “Bổn vương cũng không tiện ở lâu, đã hỏi hết những điều nên hỏi, vậy ta xin cáo từ, bổn vương sẽ đi tìm thừa tướng trò chuyện."
“Đa tạ vương gia hôm nay đã khoan hồng.” Khương Đào Hoa đứng lên hành lễ với Nam vương: “Vương gia đi thong thả.”
Mục Vô Hạ nhìn nàng một cái, chỉ cảm thấy nữ tử này cũng thật đáng thương, trong lòng khẽ thở dài rồi quay người rời đi.
Thanh Đài đứng bên ngoài đình thấy người đã đi xa thì bước vào định dìu chủ tử nhà mình, ai ngờ Đào Hoa lại trực tiếp ngã xuống, lông mày nhíu chặt, ánh mắt đờ đẫn.
"Chủ tử?" Thanh Đài giật mình: "Người làm sao vậy?"
Đào Hoa nhắm mắt lại, đưa tay nắm lấy cánh tay Thanh Đài, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy chuyện càng ngày càng tệ hơn rồi..."
Thanh Đài rất hoang mang, Khương Đào Hoa cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ một số chuyện.
Như đã đề cập trước đó, nàng là một người có trí nhớ rất tốt nên nàng đã ghi nhớ hình thêu trên chiếc khăn tay hoa rơi từ trên người Thẩm Tại Dã xuống lúc thay y phục cho y tối hôm qua.
Hoa văn đó giống hệt hoa văn trên chiếc khăn tay của Nam vương hôm nay, là bách hoa xuân được coi là tín ngưỡng chỉ có ở nước Ngô.
Nam vương từng là con tin ở nước Ngô, tuân theo phong tục nước Ngô là điều dễ hiểu, nhưng tại sao Thẩm Tại Dã cũng mang theo khăn tay bách xuân hoa?
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Nói khóc là khóc ngay được, giây trước còn đang cười nói vui vẻ, giây sau đã trở nên đau lòng đến vậy? Mục Vô Hạ ngơ ngác, sửng sốt giây lát liền lập tức hoảng sợ.
"Nàng đừng khóc mà, bổn vương nói sai rồi, bổn vương nhận sai." Hắn cuống cuồng tìm khăn tay trên người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm cả lại: "Nàng nên cảm thấy tủi thân đau buồn, bổn vương biết, cho nên hôm nay mới đến đây thế này.”
Đúng là một đứa trẻ ngay thẳng, dễ dàng bị lừa như vậy ngược lại khiến Đào Hoa cảm thấy có chút áy náy, nàng vội kiềm chế, gật đầu với hắn: “Vương gia quả là người tốt.”
"Cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, sau lưng họ đều mắng bổn vương ngu ngốc, luôn đắc tội người khác." Mục Vô Hạ bĩu môi: "Hôm nay cũng vậy, người trong phủ đều khuyên bổn vương không nên tới, nhưng bổn vương không thể ngồi yên, cứ muốn đến hỏi nàng mới yên tâm - Rốt cuộc có phải nàng cam tâm tình nguyện nửa đường đổi ý gả cho Thẩm thừa tướng không?"
"Cam tâm tình nguyện?" Đào Hoa mở to mắt, há miệng muốn phủ nhận. Tuy nàng muốn dẫm lên người khác để trèo cao nhưng cũng không phải ngay từ đầu đã muốn gả cho Thẩm Tại Dã, là tên cầm thú đó cưỡng ép nàng, khiến nàng không thể không đổi ý!
Tuy nhiên, lời ra đến miệng, nàng vẫn nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay của mình, chỉ có thể nuốt trở lại, ngước lên, nước mắt lưng tròng nhìn Mục Vô Hạ:
“Chuyện này thiếp thân không thể tự quyết định. Thiếp thân thân là nữ nhi vượt ngàn dặm xa xôi đến đây lấy chồng, không có ai để nương tựa. Đột nhiên xảy ra chuyện như thế, bây giờ lại đang ở dưới mái hiên phủ thừa tướng... Ngài hỏi thiếp thân như vậy, thiếp thân thật sự không thể trả lời được.”
"Sao lại không thể trả lời?" Mục Vô Hạ cau mày: "Bằng lòng là bằng lòng, không bằng lòng là không bằng lòng thôi."
Khẽ thở dài, Đào Hoa nói: “Không phải mọi việc trên đời đều có thể trả lời bằng việc bằng lòng hay không bằng lòng.”
Ví dụ như bây giờ nếu nàng trả lời là mình bằng lòng thì sẽ mắc tội chết với tiểu vương gia này, sau này sẽ bớt đi một con đường lùi. Nhưng nếu trả lời là mình không bằng lòng thì rõ ràng là làm trái ý của Thẩm Tại Dã, liệu ngày tháng sau này có thể sống sót ở tướng phủ hay không?
Nàng đâu có ngu, biết Thẩm Tại Dã đào hố mà còn ngốc nghếch nhảy vào hay sao?
“Tại sao?” Tiểu vương gia trở nên ương ngạnh, ánh mắt lại mang theo vẻ cảnh giác: “Nàng cũng muốn lừa gạt bổn vương?”
“Không phải.” Bị ánh mắt này làm cho giật mình, Đào Hoa mếu máo: “Xin vương gia hãy đặt mình vào vị trí của thiếp thân mà suy nghĩ! Thiếp thân đột nhiên gặp phải tai họa, vốn không thể làm theo ý mình, bây giờ đại cuộc đã định, thiếp thân mang nhiều tội danh như không trong sạch và xu nịnh kẻ quyền thế, tự vẫn nhưng không thành, nhẫn nhục sống qua ngày. Với hoàn cảnh hiện tại, sao có thể tóm tắt tình hình chỉ bằng vài từ bằng lòng với không bằng lòng?"
Mục Vô Hạ sửng sốt, sắc mặt lại dịu xuống. Nhìn nước mắt Đào Hoa rơi lã chã, cảm thấy không nhẫn tâm, cuối cùng lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay đưa cho nàng: “Nàng khóc làm ướt hết khăn tay rồi.”
“Đa tạ vương gia.” Đào Hoa thút thít nhận lấy, dùng khăn tay của mình xì mũi rồi vứt đi, sau đó tiếp tục vê khăn tay của Nam vương lau nước mắt.
"Nếu nàng đã nói là nàng không thể tự quyết định, vậy có thể kể cho bổn vương nghe chuyện đã xảy ra ngày hôm đó không?" Hắn hỏi.
Đào Hoa ngoan ngoãn gật đầu: “Hôm đó đội đưa dâu bị sói hoang chặn ở giữa đường, hộ vệ tứ tán, người trên đường chạy hết không còn một ai, nha hoàn của thiếp thân dẫn người chặn hậu để thiếp thân đi trước, cho nên thiếp thân mới chạy thoát được. Nhưng không hiểu sao lại vô tình vào nhầm sân sau của một thanh lâu, bị đánh bất tỉnh và chuốc thuốc... Khi tỉnh dậy thì mọi chuyện đã như thế này rồi.”
“Sói hoang?” Mục Vô Hạ cau mày: “Cố tình đến chặn đội đưa dâu của nàng?”
“…” Đào Hoa cụp mắt, thầm nghĩ không lẽ ta còn xách váy đi sói hoang một câu “Có phải các ngươi cố tình đến ngăn cản ta”?
“Thiếp thân không biết sói hoang từ đâu đến, cũng không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện.”
Lông mày của tiểu vương gia càng nhíu chặt hơn: “Mấy ngày trước quốc đô có sói hoang xông vào, nhưng sao có thể lâu như vậy mà vẫn chưa bắt được, lại còn xảy ra vào đúng ngày đại hôn của ta và nàng?”
Đào Hoa mím môi: "Chuyện này không ai có thể khống chế được, ai có thể thao túng được sói hoang chứ..."
“Có người có thể.” Trong mắt Mục Vô Hạ hiện lên một tia tức giận, nghiêng đầu nhìn xung quanh tướng phủ: “Trong phủ thừa tướng có một môn khách tên Tần Thăng, rất giỏi thuần hóa sói.”
Cái gì?!
Sắc mặt Khương Đào Hoa vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại chùng xuống.
Sói hoang gặp trên đường không phải là tình cờ sao? Không lẽ là người của Thẩm Tại Dã đứng sau điều khiển?
Vậy thì quá đáng sợ rồi, tại sao chứ? Nếu nàng không gả được cho Nam vương thì Thẩm Tại Dã sẽ được lợi gì? Rắp tâm hãm hại nàng như vậy, không lẽ kiếp trước nàng đã đào mộ tổ tiên của y?!
Vừa giận vừa sợ, Đào Hoa hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Sự thật bây giờ là nàng không đấu lại Thẩm Tại Dã và đã nằm trong sự kiểm soát của người ta, vậy thì chỉ có thể làm những gì y muốn nàng làm, tạm thời bảo toàn tính mạng, những chuyện còn lại từ từ điều tra. Việc đầu tiên cần làm bây giờ là trấn an Nam vương gia.
"E là vương gia nghĩ nhiều rồi." Bàn tay dưới bàn siết chặt, nhưng vẻ mặt Đào Hoa vẫn vô cùng bình tĩnh: "Tình hình lúc đó có chút hỗn loạn, đám sói hoang đó không giống như bị khống chế, chỉ là đói quá mới ra ngoài kiếm ăn vào lúc chạng vạng, đúng lúc gặp được đội đưa dâu mà thôi.”
Lông mày Mục Vô Hạ vẫn chưa giãn ra: "Điều này mà cũng có thể nhìn ra? Không phải lúc đó công chúa đang lo chạy trốn sao?"
Tất nhiên là không nhìn ra rồi, nhưng đã hứa với ai chuyện gì thì dù có đánh gãy răng chảy máu thì cũng phải thực hiện! Đào Hoa hít một hơi thật sâu, giả vờ nghiêm túc nhớ lại:
“Tuy là đang bỏ chạy nhưng thiếp thân cũng có nhìn qua, khung cảnh rất hỗn loạn. Nếu đàn sói hoang bị điều khiển thì chúng sẽ trực tiếp lao tới cắn thiếp thân mới đúng, nhưng chúng không làm vậy. Thiếp thân cũng chạy lung tung nên mới chạy đến sân sau của thanh lâu, không trách người khác được.
Mục Vô Hạ trầm ngâm suy nghĩ: “Nói cách khác, công chúa đi đến sân sau thanh lâu, bị người của Cảnh vương xem là ca kỹ đánh bất tỉnh rồi tặng cho Thẩm thừa tướng?”
“Đúng vậy.” Đào Hoa gật đầu nói: “Vừa vào sân đã bị đánh bất tỉnh, những chuyện sau đó thiếp thân đều không biết nữa.”
Dù có biết thì cũng không thể nói những chuyện đó trước mặt trẻ con!
Vẻ mặt tiểu vương gia trở nên nghiêm túc, môi mím lại, đường cong quai hàm cũng căng cứng, dường như đang suy nghĩ vấn đề nghiêm trọng nào đó. Một lúc lâu sau mới nói: "Bổn vương có thể hiểu đại khái ý của nàng rồi, chuyện này không liên quan đến nàng, có thể là số phận trêu ngươi, có thể là Cảnh vương ca ca thọc gậy bánh xe, nàng chỉ là nạn nhân."
"Ngài không trách thiếp thân sao?" Đào Hoa mắt đỏ hoe hỏi.
“Trong hoàn cảnh này, nếu bổn vương vẫn trách nàng, chẳng phải là quá đáng hay sao?” Mục Vô Hạ thở dài nói: “Có thể là ta và nàng kiếp này không có duyên phận vợ chồng.”
Tiểu vương gia này tuy đã rất cao và cũng đẹp trai nhưng dù sao vẫn nhỏ hơn nàng. Lời này được nói ra từ miệng hắn khiến Đào Hoa vẫn có chút xấu hổ, chỉ có thể lấy khăn tay che mắt thở dài. Đang định nói gì đó thì người đối diện giật mình:
"Lấy nhầm khăn tay rồi, công chúa có thể trả lại cho bổn vương được không?"
Cái gì? Đào Hoa sửng sốt, hạ chiếc khăn tay xuống nhìn thử. Đây là một chiếc khăn tay bằng lụa trắng bình thường, chỉ là trên có thêu một bông hoa tầng tầng lớp lớp màu sắc sặc sỡ, không biết là hoa gì.
Chiếc khăn tay hoa này hình như đã từng thấy ở đâu rồi...
Đào Hoa mím môi nhìn Mục Vô Hạ hỏi: "Chiếc khăn tay này rất đặc biệt với ngài sao?”
Mục Vô Hạ do dự một lát, nhìn tùy tùng đứng ở đằng xa, nhỏ giọng nói: “Đây là một phong tục của nước Ngô, vào mùa xuân nếu mang theo trên người một chiếc khăn tay thêu hình bách xuân hoa thì có thể cầu nguyện Xuân thần nương nương phù hộ cho gia đình hòa thuận, quốc gia hưng thịnh, bách tính an khang.”
“Chỉ là phụ hoàng không thích ta tôn sùng phong tục nước Ngô nên chỉ có thể lén mang theo thứ này.”
Khương Đào Hoa đưa mắt nhìn kỹ chiếc khăn tay, chậm rãi đưa đến trước mặt Nam vương: "Ra là như vậy, nếu hoàng thượng đã không thích, sao vương gia lại cố chấp như vậy?"
"Những tập tục quy tắc khác thì bổn vương không còn sùng bái nữa, chỉ có lễ nghênh xuân này là lễ tiết quan trọng nhất của nước Ngô, đàn ông nước Ngô bất kể đang ở đâu cũng phải tuân theo." Mục Vô Hạ nhỏ giọng nói, giống như rất chột dạ, đón lấy chiếc khăn tay nhét lại vào tay áo: "Tuy bổn vương là con dân Đại Ngụy, nhưng dù sao cũng lớn lên ở nước Ngô, cho nên..."
"Thiếp thân hiểu rồi." Đào Hoa gật đầu, khẽ hít một hơi, cười nói: "Bông hoa này cũng là biểu tượng của nước Ngô phải không? Chưa từng thấy ở nơi nào khác."
Trẻ con vô tư, nghe hỏi thì thành thật trả lời: “Đúng vậy, trên đời không có loài bách xuân hoa này. Một bông hoa có bảy màu chỉ có thể là hoa tiên. Nghe nói là do vị hoàng hậu đầu tiên của nước Ngô thêu và được lưu truyền từ đó, được coi là tín ngưỡng của nước Ngô.”
Thứ gọi là tín ngưỡng này, dù ta ở đâu với thân phận gì, chỉ cần trái tim ở đó thì sẽ không nỡ vứt bỏ.
Đào Hoa cảm thấy tay chân hơi lạnh, cười miễn cưỡng, xoa xoa khóe mắt.
“Nàng mệt rồi à?” Tiểu vương gia lại cau mày, ngẫm nghĩ rồi đứng dậy: “Bổn vương cũng không tiện ở lâu, đã hỏi hết những điều nên hỏi, vậy ta xin cáo từ, bổn vương sẽ đi tìm thừa tướng trò chuyện."
“Đa tạ vương gia hôm nay đã khoan hồng.” Khương Đào Hoa đứng lên hành lễ với Nam vương: “Vương gia đi thong thả.”
Mục Vô Hạ nhìn nàng một cái, chỉ cảm thấy nữ tử này cũng thật đáng thương, trong lòng khẽ thở dài rồi quay người rời đi.
Thanh Đài đứng bên ngoài đình thấy người đã đi xa thì bước vào định dìu chủ tử nhà mình, ai ngờ Đào Hoa lại trực tiếp ngã xuống, lông mày nhíu chặt, ánh mắt đờ đẫn.
"Chủ tử?" Thanh Đài giật mình: "Người làm sao vậy?"
Đào Hoa nhắm mắt lại, đưa tay nắm lấy cánh tay Thanh Đài, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy chuyện càng ngày càng tệ hơn rồi..."
Thanh Đài rất hoang mang, Khương Đào Hoa cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ một số chuyện.
Như đã đề cập trước đó, nàng là một người có trí nhớ rất tốt nên nàng đã ghi nhớ hình thêu trên chiếc khăn tay hoa rơi từ trên người Thẩm Tại Dã xuống lúc thay y phục cho y tối hôm qua.
Hoa văn đó giống hệt hoa văn trên chiếc khăn tay của Nam vương hôm nay, là bách hoa xuân được coi là tín ngưỡng chỉ có ở nước Ngô.
Nam vương từng là con tin ở nước Ngô, tuân theo phong tục nước Ngô là điều dễ hiểu, nhưng tại sao Thẩm Tại Dã cũng mang theo khăn tay bách xuân hoa?
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo