Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song - truyen full -
Chương 25: Khương nương tử lợi hại
Rốt cuộc sao hắn lại ngồi vào bàn đánh bạc này vậy? Sao lại không thể kiểm soát bản thân như thế chứ?
Mục Vô Ngần giật mình, đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh dường như đã trở nên rõ ràng hơn, trong lòng thông suốt, chợt cảm giác có chuyện không hay rồi!
Phải làm sao để kết thúc đây? Nợ nhiều tiền như vậy, ai sẽ trả?
Ngước mắt nhìn sang bên cạnh, trống không. Cô nương kia đã biến mất.
"Người đâu?" Sắc mặt hắn tối sầm, thấp giọng hỏi hộ vệ.
Hộ vệ đáp: "Không phải vừa rồi cô nương đó đã nói với ngài rồi sao? Sang bên kia tiếp tục tìm cha, ngài còn gật đầu nữa mà."
Hắn có gật đầu sao? Hoàn toàn không nhớ gì cả, lẽ nào thật sự chơi mê quá, không quan tâm đến sự vật xung quanh nữa?
Đứng dậy định đi, nhà cái vội gọi một tiếng: "Cảnh vương gia, sòng bạc chúng tôi không cho nợ, lát nữa sẽ đến phủ ngài lấy, ngài phải chuẩn bị sẵn trước nhé."
"Hoang đường!" Mục Vô Ngần lạnh lùng nhìn hắn: "Nghe nói sòng bạc này cướp của giết người đã lâu, hóa ra là sự thật. Bổn vương còn bị các ngươi lừa hơn hai mươi vạn bạc trắng, nếu đổi lại là một bách tính bình thường, chẳng phải thật sự sẽ bị ép chết sao? Hôm nay đến xem thử, vốn tưởng các ngươi nhìn thấy bổn vương thì sẽ kiềm chế, không ngờ lại càng táo tợn hơn! Nếu muốn tiền, có bản lĩnh thì đến quan phủ mà đòi!”
Nói xong, quay người muốn rời đi.
"Này! Hoàng thân quý tộc mà lại nợ tiền không trả?" Chủ bạc rất tự tin, hoàn toàn không sợ chiêu hù dọa này của hắn, lập tức sai người tiến lên ngăn hắn lại: "Nếu ngài đã không muốn trả tiền thì đừng trách chúng tôi không thể để ngài ra khỏi cánh cửa này, cho dù kiện lên quan phủ, ngài cũng không có lý đâu!"
Những người xung quanh ồ lên, xì xào bàn tán, Cảnh vương bị một nhóm ác ôn vây quanh, sắc mặt rất khó coi.
"Đi thông báo cho nha môn kinh đô!" Hắn thấp giọng nói với hộ vệ bên cạnh: "Bảo bọn họ phái người tới."
“Vâng.” Hộ vệ đáp lời, cương quyết xông ra ngoài, người của sòng bạc cũng không ngăn lại, để mặc cho hắn đi.
Bên dưới thoáng chốc hỗn loạn, khách đánh bạc tứ tán, ồn ào huyên náo. Mặt Mục Vô Ngần tái mét, nhưng mắt vẫn đang tìm kiếm bóng dáng cô nương kia khắp nơi.
Khương Đào Hoa đã lên tầng hai, ngồi cạnh Thẩm Tại Dã, đóng cửa sổ phòng lại.
"Ngài giúp ta với." Sắc mặt nàng trắng bệch: "Người của nha môn đến thì chuyện này sẽ không thành đâu, tốt nhất là mau chóng mời Du vương tới đây, hôm nay Cảnh vương đã cho ngài ấy leo cây, ngài ấy cũng nên tới xem thử."
Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng: “Chuyện này không cần nàng lo, Du vương đang trên đường đến rồi.”
"Vậy thì tốt." Đào Hoa thở phào, giật lấy trà từ tay y, uống hai ngụm rồi nằm lên bàn thở dốc.
Mệt đến thế sao? Thẩm Tại Dã bình tĩnh rót cho mình một chén trà khác: “Khương nương tử thật lợi hại, chỉ bằng dăm ba câu nói đã có thể mê hoặc Cảnh vương. Bình thường hắn không ngốc như vậy.”
Khương Đào Hoa trợn mắt, yếu ớt nói: “Đương nhiên là hắn không ngốc, không những không ngốc mà còn rất đề phòng. Nếu không phải thiếp thân liều mạng đóng giả tìm được cơ hội thì thật sự bó tay rồi."
"Nàng đã dùng mị thuật?"
"Hỏi thừa!"
“…” Thẩm Tại Dã nheo mắt: “Nóng tính quá vậy?”
Đào Hoa thở dài, ôm đầu đứng dậy, nhìn y: “Không phải thiếp thân nóng tính, là thiếp thân còn đang bị thương, lại kiên trì lâu như vậy thật sự rất khó chịu. Trong lúc người ta đang vất vả hoàn thành nhiệm vụ, giọng điệu của gia có thể ôn hòa một chút được không? Đừng tưởng mị thuật là thứ nhẹ nhàng, cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa cùng với rất nhiều sức lực, không đơn giản vậy đâu."
Không đơn giản sao? Thẩm Tại Dã mím môi, nhìn xa xăm. Nàng cũng chỉ liếc mắt vài cái thôi mà. Có điều… thấy nàng mệt như vậy, y cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời đi.
"Ngài đi đâu?" Đào Hoa yếu ớt hỏi.
"Còn có thể đi đâu nữa? Đương nhiên là về phủ." Thẩm Tại Dã dừng bước, quay đầu nhìn nàng: "Nàng đã làm xong tất cả những gì nên làm, còn lại là việc của ta, về đi."
Nàng gật đầu, đúng là rất muốn về, nhưng...
"Ngài có thể dìu ta đi được không?"
"Khương Đào Hoa, đừng có được voi đòi tiên." Y nheo mắt không hài lòng: "Đi được thì tự đi, ta dìu nàng đi còn ra thể thống gì?"
Tức quá hóa cười, Đào Hoa nghiến răng: "Nếu thiêp thân có thể tự đi được thì sẽ không nói với ngài làm gì!”
Thẩm Tại Dã đen mặt quay lại, bế thốc nàng lên, liếc mắt nói: “Lúc nãy đứng cạnh Cảnh vương không phải vẫn rất vui vẻ sao? Có thể rót trà cho người ta, cũng có thể để người ta nắm tay. Sao giờ lại hết sức rồi?”
Trọng lượng cơ thể đè lên người y, Đào Hoa thở phào, giọng nói cũng ngày càng yếu hơn: “Ngài càm ràm vậy vui lắm sao? Đạt được mục đích là được, ngài quan tâm ta dùng cách nào làm gì?"
"Đàn bà phải có liêm sỉ."
"Ngài thấy ta lẳng lơ dâm đãng hay là tằng tịu với người khác à?" Đào Hoa tức run người: "Đừng nói khó nghe như vậy!"
Nàng đang làm việc cho ai chứ? Thành công không có phần thưởng thì thôi, còn phải bị y mỉa mai nữa?
Thẩm Tại Dã cười lạnh, cũng không nói nhiều, bế nàng ra cửa, rời khỏi sòng bạc bằng cửa sau rồi lên xe ngựa.
Trạm Lư đích thân đánh xe, nhỏ giọng bẩm báo: “Người của nha môn kinh đô sẽ đến sau khi Du vương tới, chủ tử yên tâm.”
“Ừm.” Thẩm Tại Dã đặt bên cạnh xuống: “Mau về phủ đi.”
"Vâng."
Xe ngựa di chuyển, khó tránh khỏi trên đường đi bị tròng trành. Khương Đào Hoa sắc mặt tái nhợt, trang điểm cũng sắp không che được nữa: "Có thể đi chậm chút được không?"
“Không thể.” Thẩm Tại Dã mặt không cảm xúc: “Rời khỏi đây càng nhanh sẽ càng không có sai sót.”
"Vậy... thả ta xuống, ta tự đi bộ về."
Đang đùa gì thế? Thẩm Tại Dã hơi mất kiên nhẫn liếc nàng một cái: “Có xe ngựa nàng không...”
Chưa kịp nói xong đã bị bộ dạng của nàng làm cho giật mình. Cúi đầu nhìn, chiếc váy hoa sen màu hồng dính đầy máu ở thắt lưng, cả người nàng trắng bệch đến mức tưởng chừng như sắp ngất đi.
"Dừng xe!"
Xe ngựa dừng gấp, Đào Hoa không giữ chắc ngã về phía trước, Thẩm Tại Dã đưa tay đỡ lấy nàng, thấp giọng quát: "Nàng điên rồi hay gì? Vết thương bị rách mà không biết nói một tiếng?"
Đào Hoa há miệng, choáng váng khó chịu, hoàn toàn không còn sức lực tranh cãi với y, dứt khoát dựa vào lòng y giả chết.
"Trạm Lư, đi đường chính về cho bằng phẳng."
"Vâng."
Không chút do dự vén váy nàng ra xem thử, cũng không biết vết thương đã bị rách bao nhiêu lần, trên tấm vải trắng có cả máu đông lẫn máu tươi.
Vậy mà cũng không chết, người này là yêu quái sao?
Tháo tấm vải trắng ra đặt sang một bên, nhìn vết thương gớm ghiếc của nàng, Thẩm Tại Dã mím môi, trong mắt cuối cùng cũng có chút cảm xúc.
Thanh Đài liên tục đi theo chủ tử nhà mình nhưng cuối cùng không thể theo kịp xe ngựa, đành phải chạy về một mình. Khi về đến Tranh Xuân Các, vết thương của chủ tử đã được xử lý và băng bó lại.
"Ngươi lo mà hầu hạ." Tướng gia bình tĩnh nhìn Thanh Đài căn dặn: "Đợi chủ tử nhà ngươi tỉnh lại, chuyển lời tới nàng ấy là muốn chết thì trực tiếp tới nhà kho tìm một con dao găm thượng hạng mà cắt cổ. Không muốn chết thì hãy yên lặng ở yên đó, đừng làm loạn nữa.”
Thanh Đài ngây người, lập tức có chút bực bội: "Hôm nay chủ tử đi lại còn không phải vì…"
“Làm nha hoàn, đừng nói nhiều như vậy.”
Thô lỗ ngắt lời Thanh Đài, Thẩm Tại Dã nhấc chân bước ra ngoài: “Vết thương này là do chính nàng ấy gây ra, nếu chết ở đây thì chỗ vàng kia cũng sẽ không thuộc về nàng ấy.”
Người gì vậy không biết! Thanh Đài tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Tại Dã sải bước ra ngoài, trong bụng trù ẻo y đi đường bị ngã dập mặt!
Trong phòng thắp hương an thần, Khương Đào Hoa ngủ rất ngon, chỉ là sắc mặt vẫn rất nhợt nhạt. Y nữ sắc thuốc mang vào, cẩn thận đút cho nàng từng chút một, lại nói với Thanh Đài: “Phòng thuốc có gửi đến đương quy a giao thượng hạng, phiền cô nương tìm nha hoàn cẩn thận đi sắc, muộn một chút rồi cho nương tử uống."
"Được." Thanh Đài gật đầu, vội đi ra ngoài căn dặn.
Nha hoàn vẫn luôn ở bên ngoài Tranh Xuân Các canh chừng nhanh chóng quay về Nhuyễn Ngọc Các kể hết những gì nhìn thấy cho Mạnh thị nghe.
Mạnh Trăn Trăn lắng nghe với ánh mắt u tối, nghiêng đầu: "Ý ngươi là hôm nay Khương thị ra ngoài rồi quay về cùng với gia, lại còn bệnh cũ tái phát?"
“Vâng.” Nha hoàn nhỏ giọng nói: “Trông gia rất căng thẳng, đích thân bế nàng ta về.”
“Có biết nàng ta đã đi đâu không?”
"Chuyện này thì nô tỳ không biết, nghe người khác nói, hôm nay là gia cho phép nàng ta ra ngoài đi thăm thú quốc đô."
Vò chiếc khăn tay, Mạnh Trăn Trăn không vui: "Chắc chỉ giả bệnh để gia thương hại thôi, nếu bệnh chưa khỏi thì còn ra ngoài làm gì!"
"Nô tỳ cũng nghĩ vậy." Tiểu nha hoàn nói: "Người tính làm gì? Âm thầm dạy cho nàng ta một bài học?"
“Không cần vội.” Mạnh Trăn Trăn giơ tay ngăn nha hoàn lại: “Sai người đi nghe ngóng rõ xem nàng ta ra ngoài làm gì, rồi mới có chuyện để nói.”
"Vâng."
Ngủ hai canh giờ, Đào Hoa đã tỉnh lại được một khắc, Thanh Đài vốn muốn hỏi nàng có đói không, nhưng bên tai lại nghe nói: “Ngươi đi ra ngoài sân nói chuyện với nha hoàn rằng hôm nay cùng ta ra ngoài ngắm được rất nhiều phong cảnh của quốc đô Đại Ngụy, rất vui.”
Vừa tức giận vừa buồn cười, Thanh Đài nghẹn ngào: "Người không thể bớt lo một chút được sao?"
Đào Hoa lắc đầu, nhắm mắt lại.
Thanh Đài không còn cách nào khác, đành phải điều chỉnh lại cảm xúc, đi ra ngoài theo lời dặn của chủ tử, ngồi xuống nói chuyện với mấy nha hoàn đang sắc thuốc.
“Hôm nay tỷ tỷ đưa nương tử đi đâu vậy?” Tiểu nha hoàn ngoài sân tò mò hỏi.
Thanh Đài cười nói: "Đi dạo phố rất lâu, nhìn ngắm gần hết quốc đô. Quốc đô của nước Ngụy thật sự hoành tráng."
"Còn phải nói, tỷ tỷ rảnh rỗi đi thăm thú nhiều hơn, nước Ngụy của chúng ta phồn hoa hơn nước Triệu rất nhiều." Tiểu nha hoàn cười, vừa quạt vừa nói: “Có điều cũng thật trùng hợp, sao chủ tử lại đúng lúc trở về cùng gia vậy?"
"Gặp nhau trên đường, chắc đó là duyên phận." Nhìn tiểu nha hoàn hỏi câu này hai cái, Thanh Đài đưa tay cầm lấy chiếc quạt trong tay nàng ta: "Để ta quạt cho, các ngươi cũng nên đi dùng bữa tối đi."
“Đa tạ tỷ tỷ.” Tiểu nha hoàn đứng dậy, vui vẻ gọi những người khác trong sân đi ăn cơm. Thanh Đìa mở nắp ấm thuốc, kiểm tra một lúc lâu rồi mới sắc tiếp.
Chủ tử nói không sai, nếu như nàng không dùng được đầu óc thì thật sự sẽ chết rất nhanh. Hậu viện tướng phủ cũng không kém cạnh so với hoàng cung nước Triệu.
Trong thư phòng.
Thẩm Tại Dã nghe người hầu báo cáo, khẽ nhếch môi: “Du vương mà đi thì sẽ lớn chuyện, điều này cũng nằm trong dự liệu, ngày mai cứ đợi bọn họ đến ngự thư phòng làm loạn. Trạm Lư, mài mực, chúng ta cũng phải chuẩn bị một bản tấu chương.”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Mục Vô Ngần giật mình, đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh dường như đã trở nên rõ ràng hơn, trong lòng thông suốt, chợt cảm giác có chuyện không hay rồi!
Phải làm sao để kết thúc đây? Nợ nhiều tiền như vậy, ai sẽ trả?
Ngước mắt nhìn sang bên cạnh, trống không. Cô nương kia đã biến mất.
"Người đâu?" Sắc mặt hắn tối sầm, thấp giọng hỏi hộ vệ.
Hộ vệ đáp: "Không phải vừa rồi cô nương đó đã nói với ngài rồi sao? Sang bên kia tiếp tục tìm cha, ngài còn gật đầu nữa mà."
Hắn có gật đầu sao? Hoàn toàn không nhớ gì cả, lẽ nào thật sự chơi mê quá, không quan tâm đến sự vật xung quanh nữa?
Đứng dậy định đi, nhà cái vội gọi một tiếng: "Cảnh vương gia, sòng bạc chúng tôi không cho nợ, lát nữa sẽ đến phủ ngài lấy, ngài phải chuẩn bị sẵn trước nhé."
"Hoang đường!" Mục Vô Ngần lạnh lùng nhìn hắn: "Nghe nói sòng bạc này cướp của giết người đã lâu, hóa ra là sự thật. Bổn vương còn bị các ngươi lừa hơn hai mươi vạn bạc trắng, nếu đổi lại là một bách tính bình thường, chẳng phải thật sự sẽ bị ép chết sao? Hôm nay đến xem thử, vốn tưởng các ngươi nhìn thấy bổn vương thì sẽ kiềm chế, không ngờ lại càng táo tợn hơn! Nếu muốn tiền, có bản lĩnh thì đến quan phủ mà đòi!”
Nói xong, quay người muốn rời đi.
"Này! Hoàng thân quý tộc mà lại nợ tiền không trả?" Chủ bạc rất tự tin, hoàn toàn không sợ chiêu hù dọa này của hắn, lập tức sai người tiến lên ngăn hắn lại: "Nếu ngài đã không muốn trả tiền thì đừng trách chúng tôi không thể để ngài ra khỏi cánh cửa này, cho dù kiện lên quan phủ, ngài cũng không có lý đâu!"
Những người xung quanh ồ lên, xì xào bàn tán, Cảnh vương bị một nhóm ác ôn vây quanh, sắc mặt rất khó coi.
"Đi thông báo cho nha môn kinh đô!" Hắn thấp giọng nói với hộ vệ bên cạnh: "Bảo bọn họ phái người tới."
“Vâng.” Hộ vệ đáp lời, cương quyết xông ra ngoài, người của sòng bạc cũng không ngăn lại, để mặc cho hắn đi.
Bên dưới thoáng chốc hỗn loạn, khách đánh bạc tứ tán, ồn ào huyên náo. Mặt Mục Vô Ngần tái mét, nhưng mắt vẫn đang tìm kiếm bóng dáng cô nương kia khắp nơi.
Khương Đào Hoa đã lên tầng hai, ngồi cạnh Thẩm Tại Dã, đóng cửa sổ phòng lại.
"Ngài giúp ta với." Sắc mặt nàng trắng bệch: "Người của nha môn đến thì chuyện này sẽ không thành đâu, tốt nhất là mau chóng mời Du vương tới đây, hôm nay Cảnh vương đã cho ngài ấy leo cây, ngài ấy cũng nên tới xem thử."
Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng: “Chuyện này không cần nàng lo, Du vương đang trên đường đến rồi.”
"Vậy thì tốt." Đào Hoa thở phào, giật lấy trà từ tay y, uống hai ngụm rồi nằm lên bàn thở dốc.
Mệt đến thế sao? Thẩm Tại Dã bình tĩnh rót cho mình một chén trà khác: “Khương nương tử thật lợi hại, chỉ bằng dăm ba câu nói đã có thể mê hoặc Cảnh vương. Bình thường hắn không ngốc như vậy.”
Khương Đào Hoa trợn mắt, yếu ớt nói: “Đương nhiên là hắn không ngốc, không những không ngốc mà còn rất đề phòng. Nếu không phải thiếp thân liều mạng đóng giả tìm được cơ hội thì thật sự bó tay rồi."
"Nàng đã dùng mị thuật?"
"Hỏi thừa!"
“…” Thẩm Tại Dã nheo mắt: “Nóng tính quá vậy?”
Đào Hoa thở dài, ôm đầu đứng dậy, nhìn y: “Không phải thiếp thân nóng tính, là thiếp thân còn đang bị thương, lại kiên trì lâu như vậy thật sự rất khó chịu. Trong lúc người ta đang vất vả hoàn thành nhiệm vụ, giọng điệu của gia có thể ôn hòa một chút được không? Đừng tưởng mị thuật là thứ nhẹ nhàng, cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa cùng với rất nhiều sức lực, không đơn giản vậy đâu."
Không đơn giản sao? Thẩm Tại Dã mím môi, nhìn xa xăm. Nàng cũng chỉ liếc mắt vài cái thôi mà. Có điều… thấy nàng mệt như vậy, y cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời đi.
"Ngài đi đâu?" Đào Hoa yếu ớt hỏi.
"Còn có thể đi đâu nữa? Đương nhiên là về phủ." Thẩm Tại Dã dừng bước, quay đầu nhìn nàng: "Nàng đã làm xong tất cả những gì nên làm, còn lại là việc của ta, về đi."
Nàng gật đầu, đúng là rất muốn về, nhưng...
"Ngài có thể dìu ta đi được không?"
"Khương Đào Hoa, đừng có được voi đòi tiên." Y nheo mắt không hài lòng: "Đi được thì tự đi, ta dìu nàng đi còn ra thể thống gì?"
Tức quá hóa cười, Đào Hoa nghiến răng: "Nếu thiêp thân có thể tự đi được thì sẽ không nói với ngài làm gì!”
Thẩm Tại Dã đen mặt quay lại, bế thốc nàng lên, liếc mắt nói: “Lúc nãy đứng cạnh Cảnh vương không phải vẫn rất vui vẻ sao? Có thể rót trà cho người ta, cũng có thể để người ta nắm tay. Sao giờ lại hết sức rồi?”
Trọng lượng cơ thể đè lên người y, Đào Hoa thở phào, giọng nói cũng ngày càng yếu hơn: “Ngài càm ràm vậy vui lắm sao? Đạt được mục đích là được, ngài quan tâm ta dùng cách nào làm gì?"
"Đàn bà phải có liêm sỉ."
"Ngài thấy ta lẳng lơ dâm đãng hay là tằng tịu với người khác à?" Đào Hoa tức run người: "Đừng nói khó nghe như vậy!"
Nàng đang làm việc cho ai chứ? Thành công không có phần thưởng thì thôi, còn phải bị y mỉa mai nữa?
Thẩm Tại Dã cười lạnh, cũng không nói nhiều, bế nàng ra cửa, rời khỏi sòng bạc bằng cửa sau rồi lên xe ngựa.
Trạm Lư đích thân đánh xe, nhỏ giọng bẩm báo: “Người của nha môn kinh đô sẽ đến sau khi Du vương tới, chủ tử yên tâm.”
“Ừm.” Thẩm Tại Dã đặt bên cạnh xuống: “Mau về phủ đi.”
"Vâng."
Xe ngựa di chuyển, khó tránh khỏi trên đường đi bị tròng trành. Khương Đào Hoa sắc mặt tái nhợt, trang điểm cũng sắp không che được nữa: "Có thể đi chậm chút được không?"
“Không thể.” Thẩm Tại Dã mặt không cảm xúc: “Rời khỏi đây càng nhanh sẽ càng không có sai sót.”
"Vậy... thả ta xuống, ta tự đi bộ về."
Đang đùa gì thế? Thẩm Tại Dã hơi mất kiên nhẫn liếc nàng một cái: “Có xe ngựa nàng không...”
Chưa kịp nói xong đã bị bộ dạng của nàng làm cho giật mình. Cúi đầu nhìn, chiếc váy hoa sen màu hồng dính đầy máu ở thắt lưng, cả người nàng trắng bệch đến mức tưởng chừng như sắp ngất đi.
"Dừng xe!"
Xe ngựa dừng gấp, Đào Hoa không giữ chắc ngã về phía trước, Thẩm Tại Dã đưa tay đỡ lấy nàng, thấp giọng quát: "Nàng điên rồi hay gì? Vết thương bị rách mà không biết nói một tiếng?"
Đào Hoa há miệng, choáng váng khó chịu, hoàn toàn không còn sức lực tranh cãi với y, dứt khoát dựa vào lòng y giả chết.
"Trạm Lư, đi đường chính về cho bằng phẳng."
"Vâng."
Không chút do dự vén váy nàng ra xem thử, cũng không biết vết thương đã bị rách bao nhiêu lần, trên tấm vải trắng có cả máu đông lẫn máu tươi.
Vậy mà cũng không chết, người này là yêu quái sao?
Tháo tấm vải trắng ra đặt sang một bên, nhìn vết thương gớm ghiếc của nàng, Thẩm Tại Dã mím môi, trong mắt cuối cùng cũng có chút cảm xúc.
Thanh Đài liên tục đi theo chủ tử nhà mình nhưng cuối cùng không thể theo kịp xe ngựa, đành phải chạy về một mình. Khi về đến Tranh Xuân Các, vết thương của chủ tử đã được xử lý và băng bó lại.
"Ngươi lo mà hầu hạ." Tướng gia bình tĩnh nhìn Thanh Đài căn dặn: "Đợi chủ tử nhà ngươi tỉnh lại, chuyển lời tới nàng ấy là muốn chết thì trực tiếp tới nhà kho tìm một con dao găm thượng hạng mà cắt cổ. Không muốn chết thì hãy yên lặng ở yên đó, đừng làm loạn nữa.”
Thanh Đài ngây người, lập tức có chút bực bội: "Hôm nay chủ tử đi lại còn không phải vì…"
“Làm nha hoàn, đừng nói nhiều như vậy.”
Thô lỗ ngắt lời Thanh Đài, Thẩm Tại Dã nhấc chân bước ra ngoài: “Vết thương này là do chính nàng ấy gây ra, nếu chết ở đây thì chỗ vàng kia cũng sẽ không thuộc về nàng ấy.”
Người gì vậy không biết! Thanh Đài tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Tại Dã sải bước ra ngoài, trong bụng trù ẻo y đi đường bị ngã dập mặt!
Trong phòng thắp hương an thần, Khương Đào Hoa ngủ rất ngon, chỉ là sắc mặt vẫn rất nhợt nhạt. Y nữ sắc thuốc mang vào, cẩn thận đút cho nàng từng chút một, lại nói với Thanh Đài: “Phòng thuốc có gửi đến đương quy a giao thượng hạng, phiền cô nương tìm nha hoàn cẩn thận đi sắc, muộn một chút rồi cho nương tử uống."
"Được." Thanh Đài gật đầu, vội đi ra ngoài căn dặn.
Nha hoàn vẫn luôn ở bên ngoài Tranh Xuân Các canh chừng nhanh chóng quay về Nhuyễn Ngọc Các kể hết những gì nhìn thấy cho Mạnh thị nghe.
Mạnh Trăn Trăn lắng nghe với ánh mắt u tối, nghiêng đầu: "Ý ngươi là hôm nay Khương thị ra ngoài rồi quay về cùng với gia, lại còn bệnh cũ tái phát?"
“Vâng.” Nha hoàn nhỏ giọng nói: “Trông gia rất căng thẳng, đích thân bế nàng ta về.”
“Có biết nàng ta đã đi đâu không?”
"Chuyện này thì nô tỳ không biết, nghe người khác nói, hôm nay là gia cho phép nàng ta ra ngoài đi thăm thú quốc đô."
Vò chiếc khăn tay, Mạnh Trăn Trăn không vui: "Chắc chỉ giả bệnh để gia thương hại thôi, nếu bệnh chưa khỏi thì còn ra ngoài làm gì!"
"Nô tỳ cũng nghĩ vậy." Tiểu nha hoàn nói: "Người tính làm gì? Âm thầm dạy cho nàng ta một bài học?"
“Không cần vội.” Mạnh Trăn Trăn giơ tay ngăn nha hoàn lại: “Sai người đi nghe ngóng rõ xem nàng ta ra ngoài làm gì, rồi mới có chuyện để nói.”
"Vâng."
Ngủ hai canh giờ, Đào Hoa đã tỉnh lại được một khắc, Thanh Đài vốn muốn hỏi nàng có đói không, nhưng bên tai lại nghe nói: “Ngươi đi ra ngoài sân nói chuyện với nha hoàn rằng hôm nay cùng ta ra ngoài ngắm được rất nhiều phong cảnh của quốc đô Đại Ngụy, rất vui.”
Vừa tức giận vừa buồn cười, Thanh Đài nghẹn ngào: "Người không thể bớt lo một chút được sao?"
Đào Hoa lắc đầu, nhắm mắt lại.
Thanh Đài không còn cách nào khác, đành phải điều chỉnh lại cảm xúc, đi ra ngoài theo lời dặn của chủ tử, ngồi xuống nói chuyện với mấy nha hoàn đang sắc thuốc.
“Hôm nay tỷ tỷ đưa nương tử đi đâu vậy?” Tiểu nha hoàn ngoài sân tò mò hỏi.
Thanh Đài cười nói: "Đi dạo phố rất lâu, nhìn ngắm gần hết quốc đô. Quốc đô của nước Ngụy thật sự hoành tráng."
"Còn phải nói, tỷ tỷ rảnh rỗi đi thăm thú nhiều hơn, nước Ngụy của chúng ta phồn hoa hơn nước Triệu rất nhiều." Tiểu nha hoàn cười, vừa quạt vừa nói: “Có điều cũng thật trùng hợp, sao chủ tử lại đúng lúc trở về cùng gia vậy?"
"Gặp nhau trên đường, chắc đó là duyên phận." Nhìn tiểu nha hoàn hỏi câu này hai cái, Thanh Đài đưa tay cầm lấy chiếc quạt trong tay nàng ta: "Để ta quạt cho, các ngươi cũng nên đi dùng bữa tối đi."
“Đa tạ tỷ tỷ.” Tiểu nha hoàn đứng dậy, vui vẻ gọi những người khác trong sân đi ăn cơm. Thanh Đìa mở nắp ấm thuốc, kiểm tra một lúc lâu rồi mới sắc tiếp.
Chủ tử nói không sai, nếu như nàng không dùng được đầu óc thì thật sự sẽ chết rất nhanh. Hậu viện tướng phủ cũng không kém cạnh so với hoàng cung nước Triệu.
Trong thư phòng.
Thẩm Tại Dã nghe người hầu báo cáo, khẽ nhếch môi: “Du vương mà đi thì sẽ lớn chuyện, điều này cũng nằm trong dự liệu, ngày mai cứ đợi bọn họ đến ngự thư phòng làm loạn. Trạm Lư, mài mực, chúng ta cũng phải chuẩn bị một bản tấu chương.”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo