Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song - truyen full -
Chương 231: Có gì cứ nói thẳng
Nghĩ vậy, Mục Vô Ngần liền đứng dậy, nhìn hai người trước mặt nói: "Ta đi một lát."
"Được." Đào Hoa đoán chừng hắn muốn đi tìm Lệ thị, bèn gật đầu, nhìn hắn ra khỏi sân, rồi lại ôm lấy eo Thẩm Tại Dã tiếp tục làm nũng: "Gia tốt nhất!"
Thẩm Tại Dã bật cười. Y bóp nhẹ má nàng, ôm nàng vào phòng.
Mục Vô Ngần một đường đi đến phòng mình, thấy không có ai, liền đi về phía phòng Lệ thị. Trong lòng còn có chút vui mừng khó hiểu, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, hắn liền ngây người.
Lệ thị đang thu dọn hành lý, mái tóc dài buông xõa, trông xám xịt. Nàng ta xoay người định lấy y phục bên cạnh, lại nhìn thấy có người đứng ở cửa, giật mình hoảng sợ.
"... Sao ngài lại ở đây?"
Mục Vô Ngần không trả lời nàng ta, bước vào nhìn đồ đạc trong tay nàng ta, trầm giọng hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"
Lệ thị mím môi, cười khổ, đưa mái tóc của mình đến trước mặt hắn: "Ngài xem, thiếp thân có tóc bạc rồi."
Hắn hơi chấn động, cúi đầu nhìn. Trong mớ tóc đen kia xen lẫn những sợi màu xam xám, quả nhiên là tóc bạc!
"Sao lại thế này?" Mục Vô Ngần nhíu mày nhìn nàng ta, suy nghĩ một chút rồi nói: "Dạo này ta thấy nàng có chút khác lạ, thì ra là già rồi."
Nhưng mà, nàng ta mới bao nhiêu tuổi, sao đã sớm bạc tóc? Cũng không có chuyện gì khiến nàng ta phiền muộn, chẳng lẽ là ăn không ngon ngủ không yên?
Nghe hắn nói, ánh mắt Lệ thị càng thêm ảm đạm. Nàng ta cúi đầu: "Đúng là già rồi, dung mạo cũng xấu đi nhiều. Ngài luôn thích những nữ tử xinh đẹp động lòng người, thiếp thân tiếp tục ở bên cạnh ngài, cũng chỉ là vướng víu. Nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng rời đi."
"Rời đi?" Mục Vô Ngần ngẩn người: "Nàng có thể đi đâu?"
Gia đình Lệ thị bị liên lụy, đã sớm bị lưu đày, ngoại trừ nơi này, nàng ta không còn nhà để về.
"Ngài không cần lo lắng." Lệ thị nói: "Thiếp thân còn có họ hàng xa, đến đó sống quãng đời còn lại cũng không phải là không được."
Trong lòng có chút bực bội, Mục Vô Ngần bất mãn nói: "Nàng thà nương tựa người khác, cũng không muốn ở lại bên cạnh ta?"
Ở lại như thế nào? Dùng dung mạo tiều tụy này mà ở bên cạnh hắn sao? Lệ thị đỏ hoe đôi mắt, hắn sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét nàng ta, cho dù vì nhất thời thương hại mà giữ nàng ta ở lại, sớm muộn gì cũng sẽ rước thêm nhiều nữ tử trẻ đẹp vào cửa. Nàng ta lại phải tiếp tục làm quản gia cho hắn, giống như trước kia, cô độc giữ một cái viện, chờ đợi một người vĩnh viễn sẽ không đến.
Chi bằng nhân lúc hắn còn chút tình nghĩa với mình, nhanh chóng rời đi.
"Bên cạnh ngài có rất nhiều người." Lệ thị cụp mắt: "Dù sao người ngài thích nhất cũng không thể quay về bên cạnh ngài nữa, những người còn lại, ai ở bên cạnh cũng như nhau."
"Nàng vẫn còn để ý Khương Đào Hoa?" Mục Vô Ngần mím môi: "Nàng ấy bây giờ đã có nơi nương tựa, hơn nữa sống rất tốt. Nàng cũng nói nàng ấy không thể quay về bên cạnh ta, vậy nàng còn so đo với nàng ấy làm gì?"
"Không phải so đo." Lệ thị lắc đầu: "Thiếp thân chỉ là mệt mỏi."
Cố gắng nhiều năm như vậy cũng không thể bước vào trái tim người này, nỗ lực bấy lâu rốt cuộc cũng khiến hắn có chút cảm tình với mình, nhưng vẫn không bằng người ta mang thai đi ngang qua một lần. Trong lòng hắn rõ ràng vẫn còn Khương Đào Hoa, chỉ cần còn, nàng ta vĩnh viễn không thể bước vào. Nếu như là dung mạo trước kia thì thôi, bây giờ…
Nữ nhân xấu xí đều không tự tin, Lệ thị gượng cười, lấy đồ từ tay hắn, tiếp tục thu dọn.
Mục Vô Ngần quen biết nàng ta đã lâu, luôn là hắn cao cao tại thượng, nàng ta hèn mọn như hạt bụi. Vì vậy hắn chưa từng thử nói lời mềm mỏng với nàng ta. Nhìn nàng ta thu dọn đồ đạc rời đi, Mục Vô Ngần đi theo phía sau, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hắn muốn giữ nàng ta lại sao? Nhưng vừa rồi lời hắn nói rõ ràng là có ý muốn giữ nàng ta lại, nàng ta không nghe. Muốn để nàng ta đi sao? Nàng ta như vậy đến nhà họ hàng, liệu có thật sự ổn không?
Đi đến tận cửa, Lệ thị quay đầu nhìn hắn một cái, im lặng chờ đợi.
Mục Vô Ngần nhíu mày, do dự hồi lâu mới hỏi: "Ngân lượng trên người nàng đủ mang theo chứ?"
"Đủ rồi." Lệ thị cười khẽ một tiếng, hành lễ với hắn, sau đó đứng dậy, không quay đầu lại mà bỏ đi.
Lúc Đào Hoa và Thẩm Tại Dã ăn cơm tối, không thấy hai người kia đâu, bèn sai Thanh Đài đi tìm, mới phát hiện hắn đang ngồi xổm ở cửa.
"Mục công tử làm sao vậy?" Khương Đào Hoa tò mò nhìn hắn một cái, có chút bất ngờ. Mục Vô Ngần ngồi xổm ở cửa, trông như đứa trẻ lạc đường không có nhà để về, nhưng lại có chút hờn dỗi, giống như đang giận dỗi ai đó.
Đây là tình huống gì?
Thẩm Tại Dã cũng có chút kinh ngạc: "Ngài đây là làm sao vậy?"
"Nàng ấy đi rồi." Mục Vô Ngần uể oải nói: "Nói là đến nhà họ hàng ở."
"Lệ thị?" Đào Hoa nhướng mày, liếc nhìn hắn: "Ngài đã luyến tiếc, sao không đuổi theo?"
"Ta..." Mục Vô Ngần có chút bất đắc dĩ: "Ta đuổi theo nàng ấy có thể nói gì đây? Nàng ấy đã quyết tâm muốn đi."
Đào Hoa lắc đầu lia lịa, nói: "Đây là ngài không hiểu phụ nữ, lúc nàng ấy nói muốn đi, cho dù chỉ dừng lại trước mặt ngài một chút, ngài cũng nên lập tức kéo nàng ấy lại, kiên quyết không cho nàng ấy đi!"
Mục Vô Ngần sững sờ quay đầu nhìn nàng một cái, hỏi: "Sao nàng biết nàng ấy có dừng lại?"
"Khó đoán lắm sao?" Đào Hoa nói: "Một nữ nhân thích ngài, sao có thể rời đi nhẹ nhàng như vậy? Trong lòng nhất định là mong ngài giữ nàng ấy lại. Thế mà ngài... hình như không có giữ lại."
Mục Vô Ngần có chút hối hận ném hòn đá trong tay xuống, mím môi: "Ta rõ ràng là có ý muốn giữ nàng ấy lại, nàng ấy còn không nhìn ra sao?"
"Có những lời phải nói thẳng ra mới được, cứ để người ta đoán, người ta cũng rất dễ suy nghĩ lung tung." Đào Hoa nghiêm túc nói: "Là nam nhi, nên có gì cứ nói thẳng, thích cô nương nào thì nói rõ ràng cho người ta biết, sau đó giữ người ta lại. Ngài xem ngài đi, không chân thành giữ nàng ấy lại, bây giờ ngồi đây hối hận thì có ích gì?"
Mục Vô Ngần thoáng bừng tỉnh, đứng dậy xông vào trong phòng, không bao lâu sau đã xách theo một cái tay nải đi ra, nói với bọn họ: "Nàng ấy đã đi lâu rồi, ta đuổi theo có lẽ sẽ về rất muộn, phải ở bên ngoài qua đêm. Hai người cứ tự nhiên."
Nói xong, hắn cuộn lên một cơn gió biến mất không thấy bóng dáng.
Thẩm Tại Dã nhìn theo bóng lưng hắn, hồi lâu sau mới nghiêng đầu, nhìn chằm chằm người bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của y, Đào Hoa không hiểu sao lại liếc nhìn y: "Sao vậy?"
"Từ lần đầu tiên gặp nàng ở Hợp Phong Vũ, hình như ta đã thích nàng rồi." Thẩm Tại Dã rất nghiêm túc nói: "Cho nên sau này, nàng cứ ở bên cạnh ta, đừng rời đi nữa."
Khương Đào Hoa: "..."
Trong lòng nàng khẽ động, có chút ngọt ngào lại có chút chua xót, bèn quay đầu đi, lí nhí nói: "Sao gia lại đột nhiên nói chuyện này?"
"Không phải vừa rồi nàng nói rồi sao?" Thẩm Tại Dã nói: "Là nam nhi, nên có gì cứ nói thẳng."
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
"Được." Đào Hoa đoán chừng hắn muốn đi tìm Lệ thị, bèn gật đầu, nhìn hắn ra khỏi sân, rồi lại ôm lấy eo Thẩm Tại Dã tiếp tục làm nũng: "Gia tốt nhất!"
Thẩm Tại Dã bật cười. Y bóp nhẹ má nàng, ôm nàng vào phòng.
Mục Vô Ngần một đường đi đến phòng mình, thấy không có ai, liền đi về phía phòng Lệ thị. Trong lòng còn có chút vui mừng khó hiểu, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, hắn liền ngây người.
Lệ thị đang thu dọn hành lý, mái tóc dài buông xõa, trông xám xịt. Nàng ta xoay người định lấy y phục bên cạnh, lại nhìn thấy có người đứng ở cửa, giật mình hoảng sợ.
"... Sao ngài lại ở đây?"
Mục Vô Ngần không trả lời nàng ta, bước vào nhìn đồ đạc trong tay nàng ta, trầm giọng hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"
Lệ thị mím môi, cười khổ, đưa mái tóc của mình đến trước mặt hắn: "Ngài xem, thiếp thân có tóc bạc rồi."
Hắn hơi chấn động, cúi đầu nhìn. Trong mớ tóc đen kia xen lẫn những sợi màu xam xám, quả nhiên là tóc bạc!
"Sao lại thế này?" Mục Vô Ngần nhíu mày nhìn nàng ta, suy nghĩ một chút rồi nói: "Dạo này ta thấy nàng có chút khác lạ, thì ra là già rồi."
Nhưng mà, nàng ta mới bao nhiêu tuổi, sao đã sớm bạc tóc? Cũng không có chuyện gì khiến nàng ta phiền muộn, chẳng lẽ là ăn không ngon ngủ không yên?
Nghe hắn nói, ánh mắt Lệ thị càng thêm ảm đạm. Nàng ta cúi đầu: "Đúng là già rồi, dung mạo cũng xấu đi nhiều. Ngài luôn thích những nữ tử xinh đẹp động lòng người, thiếp thân tiếp tục ở bên cạnh ngài, cũng chỉ là vướng víu. Nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng rời đi."
"Rời đi?" Mục Vô Ngần ngẩn người: "Nàng có thể đi đâu?"
Gia đình Lệ thị bị liên lụy, đã sớm bị lưu đày, ngoại trừ nơi này, nàng ta không còn nhà để về.
"Ngài không cần lo lắng." Lệ thị nói: "Thiếp thân còn có họ hàng xa, đến đó sống quãng đời còn lại cũng không phải là không được."
Trong lòng có chút bực bội, Mục Vô Ngần bất mãn nói: "Nàng thà nương tựa người khác, cũng không muốn ở lại bên cạnh ta?"
Ở lại như thế nào? Dùng dung mạo tiều tụy này mà ở bên cạnh hắn sao? Lệ thị đỏ hoe đôi mắt, hắn sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét nàng ta, cho dù vì nhất thời thương hại mà giữ nàng ta ở lại, sớm muộn gì cũng sẽ rước thêm nhiều nữ tử trẻ đẹp vào cửa. Nàng ta lại phải tiếp tục làm quản gia cho hắn, giống như trước kia, cô độc giữ một cái viện, chờ đợi một người vĩnh viễn sẽ không đến.
Chi bằng nhân lúc hắn còn chút tình nghĩa với mình, nhanh chóng rời đi.
"Bên cạnh ngài có rất nhiều người." Lệ thị cụp mắt: "Dù sao người ngài thích nhất cũng không thể quay về bên cạnh ngài nữa, những người còn lại, ai ở bên cạnh cũng như nhau."
"Nàng vẫn còn để ý Khương Đào Hoa?" Mục Vô Ngần mím môi: "Nàng ấy bây giờ đã có nơi nương tựa, hơn nữa sống rất tốt. Nàng cũng nói nàng ấy không thể quay về bên cạnh ta, vậy nàng còn so đo với nàng ấy làm gì?"
"Không phải so đo." Lệ thị lắc đầu: "Thiếp thân chỉ là mệt mỏi."
Cố gắng nhiều năm như vậy cũng không thể bước vào trái tim người này, nỗ lực bấy lâu rốt cuộc cũng khiến hắn có chút cảm tình với mình, nhưng vẫn không bằng người ta mang thai đi ngang qua một lần. Trong lòng hắn rõ ràng vẫn còn Khương Đào Hoa, chỉ cần còn, nàng ta vĩnh viễn không thể bước vào. Nếu như là dung mạo trước kia thì thôi, bây giờ…
Nữ nhân xấu xí đều không tự tin, Lệ thị gượng cười, lấy đồ từ tay hắn, tiếp tục thu dọn.
Mục Vô Ngần quen biết nàng ta đã lâu, luôn là hắn cao cao tại thượng, nàng ta hèn mọn như hạt bụi. Vì vậy hắn chưa từng thử nói lời mềm mỏng với nàng ta. Nhìn nàng ta thu dọn đồ đạc rời đi, Mục Vô Ngần đi theo phía sau, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hắn muốn giữ nàng ta lại sao? Nhưng vừa rồi lời hắn nói rõ ràng là có ý muốn giữ nàng ta lại, nàng ta không nghe. Muốn để nàng ta đi sao? Nàng ta như vậy đến nhà họ hàng, liệu có thật sự ổn không?
Đi đến tận cửa, Lệ thị quay đầu nhìn hắn một cái, im lặng chờ đợi.
Mục Vô Ngần nhíu mày, do dự hồi lâu mới hỏi: "Ngân lượng trên người nàng đủ mang theo chứ?"
"Đủ rồi." Lệ thị cười khẽ một tiếng, hành lễ với hắn, sau đó đứng dậy, không quay đầu lại mà bỏ đi.
Lúc Đào Hoa và Thẩm Tại Dã ăn cơm tối, không thấy hai người kia đâu, bèn sai Thanh Đài đi tìm, mới phát hiện hắn đang ngồi xổm ở cửa.
"Mục công tử làm sao vậy?" Khương Đào Hoa tò mò nhìn hắn một cái, có chút bất ngờ. Mục Vô Ngần ngồi xổm ở cửa, trông như đứa trẻ lạc đường không có nhà để về, nhưng lại có chút hờn dỗi, giống như đang giận dỗi ai đó.
Đây là tình huống gì?
Thẩm Tại Dã cũng có chút kinh ngạc: "Ngài đây là làm sao vậy?"
"Nàng ấy đi rồi." Mục Vô Ngần uể oải nói: "Nói là đến nhà họ hàng ở."
"Lệ thị?" Đào Hoa nhướng mày, liếc nhìn hắn: "Ngài đã luyến tiếc, sao không đuổi theo?"
"Ta..." Mục Vô Ngần có chút bất đắc dĩ: "Ta đuổi theo nàng ấy có thể nói gì đây? Nàng ấy đã quyết tâm muốn đi."
Đào Hoa lắc đầu lia lịa, nói: "Đây là ngài không hiểu phụ nữ, lúc nàng ấy nói muốn đi, cho dù chỉ dừng lại trước mặt ngài một chút, ngài cũng nên lập tức kéo nàng ấy lại, kiên quyết không cho nàng ấy đi!"
Mục Vô Ngần sững sờ quay đầu nhìn nàng một cái, hỏi: "Sao nàng biết nàng ấy có dừng lại?"
"Khó đoán lắm sao?" Đào Hoa nói: "Một nữ nhân thích ngài, sao có thể rời đi nhẹ nhàng như vậy? Trong lòng nhất định là mong ngài giữ nàng ấy lại. Thế mà ngài... hình như không có giữ lại."
Mục Vô Ngần có chút hối hận ném hòn đá trong tay xuống, mím môi: "Ta rõ ràng là có ý muốn giữ nàng ấy lại, nàng ấy còn không nhìn ra sao?"
"Có những lời phải nói thẳng ra mới được, cứ để người ta đoán, người ta cũng rất dễ suy nghĩ lung tung." Đào Hoa nghiêm túc nói: "Là nam nhi, nên có gì cứ nói thẳng, thích cô nương nào thì nói rõ ràng cho người ta biết, sau đó giữ người ta lại. Ngài xem ngài đi, không chân thành giữ nàng ấy lại, bây giờ ngồi đây hối hận thì có ích gì?"
Mục Vô Ngần thoáng bừng tỉnh, đứng dậy xông vào trong phòng, không bao lâu sau đã xách theo một cái tay nải đi ra, nói với bọn họ: "Nàng ấy đã đi lâu rồi, ta đuổi theo có lẽ sẽ về rất muộn, phải ở bên ngoài qua đêm. Hai người cứ tự nhiên."
Nói xong, hắn cuộn lên một cơn gió biến mất không thấy bóng dáng.
Thẩm Tại Dã nhìn theo bóng lưng hắn, hồi lâu sau mới nghiêng đầu, nhìn chằm chằm người bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của y, Đào Hoa không hiểu sao lại liếc nhìn y: "Sao vậy?"
"Từ lần đầu tiên gặp nàng ở Hợp Phong Vũ, hình như ta đã thích nàng rồi." Thẩm Tại Dã rất nghiêm túc nói: "Cho nên sau này, nàng cứ ở bên cạnh ta, đừng rời đi nữa."
Khương Đào Hoa: "..."
Trong lòng nàng khẽ động, có chút ngọt ngào lại có chút chua xót, bèn quay đầu đi, lí nhí nói: "Sao gia lại đột nhiên nói chuyện này?"
"Không phải vừa rồi nàng nói rồi sao?" Thẩm Tại Dã nói: "Là nam nhi, nên có gì cứ nói thẳng."
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo