Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song - truyen full -
Chương 23: Bản lĩnh của đàn bà
Làm việc cho loại người này cũng không cần thiết phải nhấn mạnh mình nỗ lực vất vả như thế nào, chỉ cần làm tốt là được rồi.
“Nàng thật là tự tin.” Thẩm Tại Dã đặt bát cháo sang một bên, nhìn nàng nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở nàng, Cảnh vương là người thận trọng, không dễ đối phó vậy đâu.”
"Đa tạ gia quan tâm. Hai ngày nữa, thiếp thân sẽ lấy danh nghĩa đi thăm kinh đô để rời phủ, mong gia cho phép."
“Được.” Thẩm Tại Dã gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, xoay người ngồi vào bàn dùng bữa sáng rồi tiến cung.
Ba ngày trôi qua chóng vánh, nhưng Thẩm Tại Dã không có ý định rời Tranh Xuân Các, ngày nào cũng đích thân đút cho Khương thị ăn cơm uống thuốc, chăm sóc tận tình.
Đến ngày thứ ba thì y ra lệnh không trừ tiền lương của Ôn Thanh Các nữa, chỉ là chuyện thị tẩm thì vẫn phải xem tâm trạng của tướng gia.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tần Giải Ngữ rất kinh ngạc: "Cố thị không những không quậy mà Khương thị ngược lại còn cầu xin giúp nàng ta? Hai người họ đều bị điên rồi sao?"
Mai Chiếu Tuyết đang rửa bộ ấm trà, khẽ nói: "Có những người muội nghĩ họ ngốc nhưng thật ra họ vẫn rất thông minh. Cố thị bị phạt một lần có lẽ đã biết đau rồi nên mới nhượng bộ Khương thị."
“Thế chẳng phải là không có kịch hay để xem sao?” Tần thị có chút không vui: “Đã ba ngày trôi qua mà Đoàn Vân Tâm và Mạnh Trăn Trăn cũng đều không có động tĩnh gì, hại muội uổng công vui mừng một phen.”
“Muội gấp cái gì chứ?” Mai Chiếu Tuyết rửa sạch một chén trà sứ trắng, nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Trà cần phải thưởng thức từ từ, cuộc sống cần phải trôi qua chậm rãi. Sở dĩ bây giờ không có động tĩnh gì là vì chưa đến lúc, đợi đến lúc rồi thì động tĩnh sẽ không nhỏ.”
Tần thị cau mày, có vẻ không nhịn được, nhưng thấy phu nhân bình tĩnh như vậy, nàng ta bèn cố kìm nén, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Mạnh thị và Đoàn thị bị cướp ân sủng không phải là không oán hận, chỉ là thấy hiện giờ tướng gia coi trọng Khương thị như vậy, Khương thị lại không có cơ hội phạm lỗi, nên không dám ra tay mà thôi.
Đoàn Vân Tâm cũng là người cũ vào lúc mở phủ, rất giỏi giữ bình tĩnh. Nhưng Mạnh Trăn Trăn mới vào phủ chưa đầy ba tháng, trẻ tuổi hùng hồn, khó tránh khỏi đóng cửa bực bội trong phòng.
“Nàng ta dựa vào đâu mà được gia sủng ái như vậy?” Mạnh Trăn Trăn cầm khăn tay nước mắt tuôn rơi, nức nở nhìn nha hoàn của mình: “Ta vào phủ mới được bao lâu, lẽ nào sắp bị thất sủng rồi sao?”
Nha hoàn Thái Linh nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng ta: “Người thế này cũng không gọi là thất sủng, chỉ là Khương thị kia thủ đoạn lợi hại, làm nhiễu loạn nội quy trong phủ mà thôi.”
“Đang sống yên ổn, sao lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy!” Mạnh thị vô cùng ấm ức, nhưng ánh mắt lại đầy thù hận: “Ngươi cho người canh chừng cái viện đó, hễ có động tĩnh gì thì lập tức đến báo cho ta biết.”
“Nô tỳ đã dặn người đi rồi.” Thái Linh nói: “Nửa đêm đều sẽ có người canh chừng, người không cần lo lắng.”
Mạnh thị gật đầu, chiếc khăn trong tay sắp bị vò nát, nhìn chằm chằm vào một góc trong phòng, ánh mắt không có tiêu cự nhưng lại có chút hung hãn.
Một ngày nữa lại trôi qua, vết thương của Khương Đào Hoa cuối cùng cũng kết vảy, miễn cưỡng xuống giường đi được hai bước, nhưng vẫn choáng váng phải ngồi xuống.
“Bên phía Cảnh vương nghe ngóng được gì rồi?” Nàng hỏi.
Thanh Đài nói: “Hôm nay Cảnh vương có hẹn với Du vương, giờ Mùi một khắc sẽ đến Phù Vân Lân. Thừa tướng đã gửi bản đồ kinh đô Đại Ngụy đến rồi, nô tỳ đã vẽ lại đường đi từ phủ Cảnh vương đến Phù Vân Lâu, mời người xem qua.”
Đón lấy bản đồ, Đào Hoa nằm xuống bàn, ngón tay thon dài khẽ lướt qua những đường nét trên bản đồ, trong mắt tràn đầy suy tư.
“Thay đồ cho ta.”
Thanh Đài sửng sốt: "Bây giờ người đứng còn không vững, định ra ngoài một mình thật sao?"
"Dẫn theo ngươi cũng không hợp lý, nếu ngươi không yên tâm thì âm thầm đi theo ta cũng được." Đào Hoa cười nói: "Nhỡ ta chết trên đường, không có ai nhận xác."
"Chủ tử!" Thanh Đài sa sầm mặt: "Người đã biết nguy hiểm, sao còn nhất định phải mạo hiểm như vậy?!"
"Ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng căng thẳng, ngoan." Đào Hoa nhanh chóng kéo tay nàng ta, lay nhẹ: "Chết thì chắc chắn sẽ không chết, hai ngày nay tẩm bổ nhiều, sức khỏe hồi phục cũng nhanh, kiên trì mấy canh giờ sẽ không vấn đề gì. Nếu không mạo hiểm, sớm muộn gì cũng sẽ chết, còn phải kéo theo ngươi chôn cùng ta nữa.”
“Chôn cùng thì chôn cùng!” Thanh Đài rưng rưng: “Cũng hơn là để người một mình giằng co giữa sự sống và cái chết.”
Đào Hoa bật cười, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng ta: "Đồ ngốc, làm người có thể trọng tình nghĩa, nhưng không thể lẫn lộn đầu đuôi. Trong tình huống ta và ngươi đều có thể sống sót, tại sao phải ôm nhau chết chùm?"
Thanh Đài nghẹn lời, giậm chân bực bội: "Tóm lại nô tỳ có nói gì cũng không lại người!"
“Nếu đã nói không lại thì ngoan ngoãn nghe lời đi.” Đào Hoa cười tít mắt nhìn nàng ta, đứng dậy đến bàn trang điểm ngồi xuống, bắt đầu trang điểm cho khuôn mặt tái nhợt của mình: “Mang chiếc váy hoa sen ra đây.”
“… Vâng.” Thanh Đài khẽ đáp lời rồi đi tìm váy, đợi chủ tử trang điểm xong mới hầu nàng thay y phục.
"Như thế này có nhìn ra đang bị bệnh không?" Đào Hoa dang tay ra, cúi đầu đánh giá bản thân.
Thanh Đài lắc đầu: "Nhìn không ra, người trang điểm cũng rất phù hợp, giống như một nữ tử dân gian bình thường."
"Được rồi!" Đào Hoa hài lòng gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Tại Dã đã cho phép nàng rời phủ, nên xe ngựa đang đợi ở cổng phụ. Khương Đào Hoa vừa lên xe, ở cửa đã có gia nô quay lại bẩm báo Thẩm Tại Dã.
Bảo là phải thượng triều, nhưng vị gia này vẫn đang ở trong phủ không nhúc nhích. Thấy người đến bẩm báo thì mới khoác áo choàng đi ra ngoài: “Đi theo xem thử, đề phòng ngộ nhỡ.”
Trạm Lư không hiểu: "Tại sao ngài phải đích thân đi theo? Nô tài phái người đi là được rồi."
“Người nàng ta muốn đối phó là Cảnh vương.” Thẩm Tại Dã nghiêng đầu liếc hắn: “Các ngươi đi xem thì có ích gì? Lỡ như xảy ra chuyện gì, các ngươi có thể dẹp yên được sao?”
Hình như cũng có lý, Trạm Lư gật đầu, ngoan ngoãn đi theo chủ tử nhà mình ra ngoài.
Còn thiếu một khắc mới đến giờ Mùi nhưng xe ngựa của Cảnh vương đã xuất phát khỏi vương phủ, Đào Hoa tính toán đường đi, kiểu gì hắn cũng phải đi qua ngõ Hồi Âm nên đã đợi ở đầu ngõ.
Ngõ Hồi Âm nằm ở phía nam quốc đô, trong đó có rất nhiều ca phường sòng bạc, tiền trang ngầm và sòng bạc lớn nhất quốc đô đều nằm ở đây, nên người ra vào khó tránh khỏi có chút hỗn loạn.
Cô nương xinh đẹp vừa ra đứng đầu ngõ liền có rất nhiều người nhìn qua. Người to gan còn bước tới trêu chọc:
"Tiểu cô nương, thiếu tiền tiêu hả? Hay là đi uống rượu với các ca ca nhé?"
Đào Hoa ngẩng đầu, ánh mắt rụt rè vô cùng đáng thương. Rụt vai lại, giống như một bé thỏ trắng vô tội, cầm góc váy lùi sang một bên.
Tim của những người vây xem đều đập loạn, một nữ tử xinh đẹp như vậy e là không hề thua kém hoa khôi của Hợp Phong Vũ, sao lại đứng đây cô đơn một mình thế này?
"Ngươi... Các ngươi đừng qua đây." Đôi mắt hạnh mở to, phút chốc tràn ngập nước mắt. Đào Hoa đứng dựa vào tường, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Nhìn cảnh tượng này, đã là người thì sẽ đều cảm thấy không nỡ, chỉ muốn ôm cô nương này vào lòng mà nâng niu. Người qua đường xung quanh vốn chỉ định xem náo nhiệt, nhưng chỉ cần liếc nhìn về phía nàng là sẽ không thể đi tiếp được nữa. Tuyệt sắc thế này, lại còn đáng thương thế này, giống như một bức tranh tiên nữ khiến người ta không thể rời mắt.
"Thật có bản lĩnh."
Nhìn thấy ngày càng nhiều người tụ tập ở đầu ngõ và đã bắt đầu kẹt đường, Thẩm Tại Dã đang ngồi ở quán trà đối diện cười khẩy, cầm chén trà nhưng không uống.
Trạm Lư căng thẳng, cảm giác được cảm giác kỳ lạ trên người chủ tử nhà mình lại xuất hiện. Quan sát thử biểu cảm nhưng hoàn toàn không nhìn ra y đang vui hay không vui.
“Khương nương tử đang định làm gì?” Hắn thận trọng hỏi một câu.
Trong quán trà trống không chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Tại Dã cũng không kiêng dè, hờ hững nói: “Nàng ta muốn chặn đường Cảnh vương.”
Cách dùng sắc đẹp để chặn đường người khác vừa to gan vừa vô cùng tự tin như vậy thật sự khiến y không biết phải nói gì.
Xe ngựa của Cảnh vương bị phong tỏa bốn phía, nếu không cho hắn xuống xe, hắn nhất định không thể nhìn thấy nàng. Khương Đào Hoa làm như vậy không có gì đáng trách, nhưng điều khiến y tò mò hơn chính là nàng gặp Cảnh vương rồi lại định làm gì?
Giờ Mùi, ngõ Hồi Âm và những con phố bên cạnh đều đông đúc đủ loại nam nhân, cảnh tượng vô cùng hoành tráng. Có nha dịch nhận được tin báo muốn đến đuổi người, Thẩm Tại Dã trực tiếp bảo Trạm Lư ngăn lại.
Thế là Khương Đào Hoa đã chặn được Cảnh vương một cách vô cùng thuận lợi.
“Phía trước xảy ra chuyện gì?” Mục Vô Ngần vén rèm xe, cau mày hỏi.
Hộ vệ bên cạnh vội tiến tới thăm dò, quay về chắp tay nói: “Những người này hình như đang vây xem một nữ tử.”
“Nữ tử như thế nào mà đáng để nhiều người chặn đường như vậy?” Mục Vô Ngần bực mình: “Sai người đi dọn đường, bổn vương đang vội.”
"Vâng." Hộ vệ đáp lời, vừa quay người định hạ lệnh thì nhìn thấy đám người xôn xao tránh đi, có một bóng người loạng choạng chạy ra.
"Kẻ nào?" Hộ vệ dẫn đầu vội ngăn nàng lại.
Nghe thấy tiếng quát mắng, Cảnh vương vừa định buông rèm xe xuống lại nhìn sang.
Đào Hoa co rúm người, hoảng sợ liếc nhìn thanh đao của hộ vệ rồi lại nhanh chóng lui vào trong đám đông. Vừa lùi lại, những người phía sau liền muốn tiến tới kéo nàng.
“Xin các người hãy để ta đi!” Nàng giãy giụa, nghẹn ngào nức nở: “Tiểu nữ tử chỉ đến tìm đồ, không hề có thù oán gì với các vị…”
Giọng nói trong trẻo như chim oanh, váy hoa sen cũng rất đẹp, Cảnh vương ngây người, vén rèm bước xuống.
"Ngươi là ai?"
Hộ vệ nhanh chóng tránh ra, những người xung quanh cũng lùi lại. Đào Hoa ngã xuống đường, nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn hắn: "Tiểu... tiểu nữ tử lần đầu đến quý địa, không phạm lỗi gì, cũng không làm gì..."
"Đừng căng thẳng.”
Bộ dạng này của nàng rất giống hươu hoa mà hắn đuổi theo ở bãi săn năm ngoái, đôi mắt trong veo đầy hoảng sợ, đặc biệt khiến người ta thương xót. Thần sắc của Mục Vô Ngần đột nhiên trở nên vô cùng ôn hòa, cúi người xuống để nhìn nàng hỏi: “Người nhà của ngươi đâu?”
Đào Hoa mếu máo, giọng nức nở: “Bị lạc rồi.”
"Vậy ngươi định đi đâu?"
Dè dặt nhìn hắn, Đào Hoa mím môi: "Tiểu nữ đang ở đây đợi cha. Ông ấy cầm chiếc trâm của tiểu nữ đi vào ngõ này, bảo tiểu nữ đợi ở đây.”
Trong ngõ? Mục Vô Ngần ngẩng đầu, nhất thời có chút tức giận, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo nàng đứng dậy: “Vậy bổn... ta dẫn ngươi đi tìm ông ta, được chứ?”
“…” Quán trà đối diện bị đổ nửa chén trà.
Trạm Lư kinh ngạc nhìn Thẩm Tại Dã ở đối diện, liếc nhìn vẻ mặt của y, cuối cùng cũng hiểu được một chút.
Chủ tử nhà hắn hình như đang tức giận, sắc mặt sa sầm khó coi, không biết là đang giận bản thân tính toán sai lầm hay vì điều gì khác.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
“Nàng thật là tự tin.” Thẩm Tại Dã đặt bát cháo sang một bên, nhìn nàng nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở nàng, Cảnh vương là người thận trọng, không dễ đối phó vậy đâu.”
"Đa tạ gia quan tâm. Hai ngày nữa, thiếp thân sẽ lấy danh nghĩa đi thăm kinh đô để rời phủ, mong gia cho phép."
“Được.” Thẩm Tại Dã gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, xoay người ngồi vào bàn dùng bữa sáng rồi tiến cung.
Ba ngày trôi qua chóng vánh, nhưng Thẩm Tại Dã không có ý định rời Tranh Xuân Các, ngày nào cũng đích thân đút cho Khương thị ăn cơm uống thuốc, chăm sóc tận tình.
Đến ngày thứ ba thì y ra lệnh không trừ tiền lương của Ôn Thanh Các nữa, chỉ là chuyện thị tẩm thì vẫn phải xem tâm trạng của tướng gia.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tần Giải Ngữ rất kinh ngạc: "Cố thị không những không quậy mà Khương thị ngược lại còn cầu xin giúp nàng ta? Hai người họ đều bị điên rồi sao?"
Mai Chiếu Tuyết đang rửa bộ ấm trà, khẽ nói: "Có những người muội nghĩ họ ngốc nhưng thật ra họ vẫn rất thông minh. Cố thị bị phạt một lần có lẽ đã biết đau rồi nên mới nhượng bộ Khương thị."
“Thế chẳng phải là không có kịch hay để xem sao?” Tần thị có chút không vui: “Đã ba ngày trôi qua mà Đoàn Vân Tâm và Mạnh Trăn Trăn cũng đều không có động tĩnh gì, hại muội uổng công vui mừng một phen.”
“Muội gấp cái gì chứ?” Mai Chiếu Tuyết rửa sạch một chén trà sứ trắng, nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Trà cần phải thưởng thức từ từ, cuộc sống cần phải trôi qua chậm rãi. Sở dĩ bây giờ không có động tĩnh gì là vì chưa đến lúc, đợi đến lúc rồi thì động tĩnh sẽ không nhỏ.”
Tần thị cau mày, có vẻ không nhịn được, nhưng thấy phu nhân bình tĩnh như vậy, nàng ta bèn cố kìm nén, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Mạnh thị và Đoàn thị bị cướp ân sủng không phải là không oán hận, chỉ là thấy hiện giờ tướng gia coi trọng Khương thị như vậy, Khương thị lại không có cơ hội phạm lỗi, nên không dám ra tay mà thôi.
Đoàn Vân Tâm cũng là người cũ vào lúc mở phủ, rất giỏi giữ bình tĩnh. Nhưng Mạnh Trăn Trăn mới vào phủ chưa đầy ba tháng, trẻ tuổi hùng hồn, khó tránh khỏi đóng cửa bực bội trong phòng.
“Nàng ta dựa vào đâu mà được gia sủng ái như vậy?” Mạnh Trăn Trăn cầm khăn tay nước mắt tuôn rơi, nức nở nhìn nha hoàn của mình: “Ta vào phủ mới được bao lâu, lẽ nào sắp bị thất sủng rồi sao?”
Nha hoàn Thái Linh nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng ta: “Người thế này cũng không gọi là thất sủng, chỉ là Khương thị kia thủ đoạn lợi hại, làm nhiễu loạn nội quy trong phủ mà thôi.”
“Đang sống yên ổn, sao lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy!” Mạnh thị vô cùng ấm ức, nhưng ánh mắt lại đầy thù hận: “Ngươi cho người canh chừng cái viện đó, hễ có động tĩnh gì thì lập tức đến báo cho ta biết.”
“Nô tỳ đã dặn người đi rồi.” Thái Linh nói: “Nửa đêm đều sẽ có người canh chừng, người không cần lo lắng.”
Mạnh thị gật đầu, chiếc khăn trong tay sắp bị vò nát, nhìn chằm chằm vào một góc trong phòng, ánh mắt không có tiêu cự nhưng lại có chút hung hãn.
Một ngày nữa lại trôi qua, vết thương của Khương Đào Hoa cuối cùng cũng kết vảy, miễn cưỡng xuống giường đi được hai bước, nhưng vẫn choáng váng phải ngồi xuống.
“Bên phía Cảnh vương nghe ngóng được gì rồi?” Nàng hỏi.
Thanh Đài nói: “Hôm nay Cảnh vương có hẹn với Du vương, giờ Mùi một khắc sẽ đến Phù Vân Lân. Thừa tướng đã gửi bản đồ kinh đô Đại Ngụy đến rồi, nô tỳ đã vẽ lại đường đi từ phủ Cảnh vương đến Phù Vân Lâu, mời người xem qua.”
Đón lấy bản đồ, Đào Hoa nằm xuống bàn, ngón tay thon dài khẽ lướt qua những đường nét trên bản đồ, trong mắt tràn đầy suy tư.
“Thay đồ cho ta.”
Thanh Đài sửng sốt: "Bây giờ người đứng còn không vững, định ra ngoài một mình thật sao?"
"Dẫn theo ngươi cũng không hợp lý, nếu ngươi không yên tâm thì âm thầm đi theo ta cũng được." Đào Hoa cười nói: "Nhỡ ta chết trên đường, không có ai nhận xác."
"Chủ tử!" Thanh Đài sa sầm mặt: "Người đã biết nguy hiểm, sao còn nhất định phải mạo hiểm như vậy?!"
"Ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng căng thẳng, ngoan." Đào Hoa nhanh chóng kéo tay nàng ta, lay nhẹ: "Chết thì chắc chắn sẽ không chết, hai ngày nay tẩm bổ nhiều, sức khỏe hồi phục cũng nhanh, kiên trì mấy canh giờ sẽ không vấn đề gì. Nếu không mạo hiểm, sớm muộn gì cũng sẽ chết, còn phải kéo theo ngươi chôn cùng ta nữa.”
“Chôn cùng thì chôn cùng!” Thanh Đài rưng rưng: “Cũng hơn là để người một mình giằng co giữa sự sống và cái chết.”
Đào Hoa bật cười, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng ta: "Đồ ngốc, làm người có thể trọng tình nghĩa, nhưng không thể lẫn lộn đầu đuôi. Trong tình huống ta và ngươi đều có thể sống sót, tại sao phải ôm nhau chết chùm?"
Thanh Đài nghẹn lời, giậm chân bực bội: "Tóm lại nô tỳ có nói gì cũng không lại người!"
“Nếu đã nói không lại thì ngoan ngoãn nghe lời đi.” Đào Hoa cười tít mắt nhìn nàng ta, đứng dậy đến bàn trang điểm ngồi xuống, bắt đầu trang điểm cho khuôn mặt tái nhợt của mình: “Mang chiếc váy hoa sen ra đây.”
“… Vâng.” Thanh Đài khẽ đáp lời rồi đi tìm váy, đợi chủ tử trang điểm xong mới hầu nàng thay y phục.
"Như thế này có nhìn ra đang bị bệnh không?" Đào Hoa dang tay ra, cúi đầu đánh giá bản thân.
Thanh Đài lắc đầu: "Nhìn không ra, người trang điểm cũng rất phù hợp, giống như một nữ tử dân gian bình thường."
"Được rồi!" Đào Hoa hài lòng gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Tại Dã đã cho phép nàng rời phủ, nên xe ngựa đang đợi ở cổng phụ. Khương Đào Hoa vừa lên xe, ở cửa đã có gia nô quay lại bẩm báo Thẩm Tại Dã.
Bảo là phải thượng triều, nhưng vị gia này vẫn đang ở trong phủ không nhúc nhích. Thấy người đến bẩm báo thì mới khoác áo choàng đi ra ngoài: “Đi theo xem thử, đề phòng ngộ nhỡ.”
Trạm Lư không hiểu: "Tại sao ngài phải đích thân đi theo? Nô tài phái người đi là được rồi."
“Người nàng ta muốn đối phó là Cảnh vương.” Thẩm Tại Dã nghiêng đầu liếc hắn: “Các ngươi đi xem thì có ích gì? Lỡ như xảy ra chuyện gì, các ngươi có thể dẹp yên được sao?”
Hình như cũng có lý, Trạm Lư gật đầu, ngoan ngoãn đi theo chủ tử nhà mình ra ngoài.
Còn thiếu một khắc mới đến giờ Mùi nhưng xe ngựa của Cảnh vương đã xuất phát khỏi vương phủ, Đào Hoa tính toán đường đi, kiểu gì hắn cũng phải đi qua ngõ Hồi Âm nên đã đợi ở đầu ngõ.
Ngõ Hồi Âm nằm ở phía nam quốc đô, trong đó có rất nhiều ca phường sòng bạc, tiền trang ngầm và sòng bạc lớn nhất quốc đô đều nằm ở đây, nên người ra vào khó tránh khỏi có chút hỗn loạn.
Cô nương xinh đẹp vừa ra đứng đầu ngõ liền có rất nhiều người nhìn qua. Người to gan còn bước tới trêu chọc:
"Tiểu cô nương, thiếu tiền tiêu hả? Hay là đi uống rượu với các ca ca nhé?"
Đào Hoa ngẩng đầu, ánh mắt rụt rè vô cùng đáng thương. Rụt vai lại, giống như một bé thỏ trắng vô tội, cầm góc váy lùi sang một bên.
Tim của những người vây xem đều đập loạn, một nữ tử xinh đẹp như vậy e là không hề thua kém hoa khôi của Hợp Phong Vũ, sao lại đứng đây cô đơn một mình thế này?
"Ngươi... Các ngươi đừng qua đây." Đôi mắt hạnh mở to, phút chốc tràn ngập nước mắt. Đào Hoa đứng dựa vào tường, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Nhìn cảnh tượng này, đã là người thì sẽ đều cảm thấy không nỡ, chỉ muốn ôm cô nương này vào lòng mà nâng niu. Người qua đường xung quanh vốn chỉ định xem náo nhiệt, nhưng chỉ cần liếc nhìn về phía nàng là sẽ không thể đi tiếp được nữa. Tuyệt sắc thế này, lại còn đáng thương thế này, giống như một bức tranh tiên nữ khiến người ta không thể rời mắt.
"Thật có bản lĩnh."
Nhìn thấy ngày càng nhiều người tụ tập ở đầu ngõ và đã bắt đầu kẹt đường, Thẩm Tại Dã đang ngồi ở quán trà đối diện cười khẩy, cầm chén trà nhưng không uống.
Trạm Lư căng thẳng, cảm giác được cảm giác kỳ lạ trên người chủ tử nhà mình lại xuất hiện. Quan sát thử biểu cảm nhưng hoàn toàn không nhìn ra y đang vui hay không vui.
“Khương nương tử đang định làm gì?” Hắn thận trọng hỏi một câu.
Trong quán trà trống không chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Tại Dã cũng không kiêng dè, hờ hững nói: “Nàng ta muốn chặn đường Cảnh vương.”
Cách dùng sắc đẹp để chặn đường người khác vừa to gan vừa vô cùng tự tin như vậy thật sự khiến y không biết phải nói gì.
Xe ngựa của Cảnh vương bị phong tỏa bốn phía, nếu không cho hắn xuống xe, hắn nhất định không thể nhìn thấy nàng. Khương Đào Hoa làm như vậy không có gì đáng trách, nhưng điều khiến y tò mò hơn chính là nàng gặp Cảnh vương rồi lại định làm gì?
Giờ Mùi, ngõ Hồi Âm và những con phố bên cạnh đều đông đúc đủ loại nam nhân, cảnh tượng vô cùng hoành tráng. Có nha dịch nhận được tin báo muốn đến đuổi người, Thẩm Tại Dã trực tiếp bảo Trạm Lư ngăn lại.
Thế là Khương Đào Hoa đã chặn được Cảnh vương một cách vô cùng thuận lợi.
“Phía trước xảy ra chuyện gì?” Mục Vô Ngần vén rèm xe, cau mày hỏi.
Hộ vệ bên cạnh vội tiến tới thăm dò, quay về chắp tay nói: “Những người này hình như đang vây xem một nữ tử.”
“Nữ tử như thế nào mà đáng để nhiều người chặn đường như vậy?” Mục Vô Ngần bực mình: “Sai người đi dọn đường, bổn vương đang vội.”
"Vâng." Hộ vệ đáp lời, vừa quay người định hạ lệnh thì nhìn thấy đám người xôn xao tránh đi, có một bóng người loạng choạng chạy ra.
"Kẻ nào?" Hộ vệ dẫn đầu vội ngăn nàng lại.
Nghe thấy tiếng quát mắng, Cảnh vương vừa định buông rèm xe xuống lại nhìn sang.
Đào Hoa co rúm người, hoảng sợ liếc nhìn thanh đao của hộ vệ rồi lại nhanh chóng lui vào trong đám đông. Vừa lùi lại, những người phía sau liền muốn tiến tới kéo nàng.
“Xin các người hãy để ta đi!” Nàng giãy giụa, nghẹn ngào nức nở: “Tiểu nữ tử chỉ đến tìm đồ, không hề có thù oán gì với các vị…”
Giọng nói trong trẻo như chim oanh, váy hoa sen cũng rất đẹp, Cảnh vương ngây người, vén rèm bước xuống.
"Ngươi là ai?"
Hộ vệ nhanh chóng tránh ra, những người xung quanh cũng lùi lại. Đào Hoa ngã xuống đường, nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn hắn: "Tiểu... tiểu nữ tử lần đầu đến quý địa, không phạm lỗi gì, cũng không làm gì..."
"Đừng căng thẳng.”
Bộ dạng này của nàng rất giống hươu hoa mà hắn đuổi theo ở bãi săn năm ngoái, đôi mắt trong veo đầy hoảng sợ, đặc biệt khiến người ta thương xót. Thần sắc của Mục Vô Ngần đột nhiên trở nên vô cùng ôn hòa, cúi người xuống để nhìn nàng hỏi: “Người nhà của ngươi đâu?”
Đào Hoa mếu máo, giọng nức nở: “Bị lạc rồi.”
"Vậy ngươi định đi đâu?"
Dè dặt nhìn hắn, Đào Hoa mím môi: "Tiểu nữ đang ở đây đợi cha. Ông ấy cầm chiếc trâm của tiểu nữ đi vào ngõ này, bảo tiểu nữ đợi ở đây.”
Trong ngõ? Mục Vô Ngần ngẩng đầu, nhất thời có chút tức giận, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo nàng đứng dậy: “Vậy bổn... ta dẫn ngươi đi tìm ông ta, được chứ?”
“…” Quán trà đối diện bị đổ nửa chén trà.
Trạm Lư kinh ngạc nhìn Thẩm Tại Dã ở đối diện, liếc nhìn vẻ mặt của y, cuối cùng cũng hiểu được một chút.
Chủ tử nhà hắn hình như đang tức giận, sắc mặt sa sầm khó coi, không biết là đang giận bản thân tính toán sai lầm hay vì điều gì khác.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo