Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song - truyen full -
Chương 148: Chuyện cũ của Khương Đào Hoa
Thẩm Tại Dã ngỡ ngàng, tròng mắt tràn ngập kinh hãi nhìn nàng: “Từ Yến Quy và Cố Hoài Nhu?”
Đào Hoa gật đầu như gà mổ thóc: “Phải phải, hắn nói muốn chăm sóc Cố nương tử cả đời!”
Thần sắc khẽ động, Thẩm Tại Dã nheo mắt suy tư một hồi, xoay người đi ra ngoài, xem ra cũng là định đi tìm Từ Yến Quy tính sổ.
Đào Hoa vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chuyện này không thể trách ta bán đứng ngươi được, chính miệng ngươi nói Thẩm Tại Dã sẽ không làm gì ngươi đâu!”
Thẩm Tại Dã quả thật sẽ không làm gì hắn, nhưng, hai người bọn họ ở hậu viện này đều có nhu cầu riêng, luôn có một sự ngầm hiểu chung, đó chính là đừng dây dưa gì với nữ nhân ở hậu viện. Nếu những gì Đào Hoa nói là thật, vậy Từ Yến Quy đã vượt quá giới hạn rồi.
“Vẻ mặt gì đây?” Bị người ta lôi từ trên xà nhà xuống, Từ Yến Quy vẻ mặt kinh hãi nhìn y: “Lại làm sao nữa?”
“Ngươi thích Cố Hoài Nhu?” Thẩm Tại Dã đi thẳng vào vấn đề.
Trong lòng giật thót, Từ Yến Quy vừa nghĩ đã biết lời này là ai nói, bất đắc dĩ nói: “Nào có chuyện đó? Ta chỉ là thấy nàng ta đáng thương, nói sau này sẽ chăm sóc nàng ta thật tốt mà thôi. Khương Đào Hoa thêm mắm dặm muối gì mà cáo trạng ta?”
Thẩm Tại Dã nghiêm túc nhìn hắn một hồi, hỏi: “Ngươi thật sự không có ý gì khác với nàng ta?”
“Không có, không có.” Từ Yến Quy xua tay: “Thiên hạ mỹ nhân nhiều như vậy, ta còn chưa thích hết được, nàng ta chỉ là một tiểu cô nương đáng thương bị hủy dung thôi, ta còn có thể đặt bao nhiêu tâm tư lên người nàng ta?”
“Vậy sao ngươi lại cho Đào Hoa mượn người của Quy Yến môn?”
Từ Yến Quy nhún vai: “Nàng ấy nói nàng ấy cần. Gần đây bọn họ cũng không có việc gì làm, nên ta bảo bọn họ đến giúp đỡ một chút.”
Thẩm Tại Dã cười như không cười nói: “Nói cách khác, ngươi vẫn luôn âm thầm qua lại với Khương thị?”
Sống lưng lạnh toát, Từ Yến Quy vội vàng lấy cái bàn trước mặt che chắn cho mình, cười gượng: “Cũng không có qua lại gì, chỉ là chạy một chuyến vì chuyện của Cố gia… Ta cũng đâu có làm gì!”
“Lần trước đã nói với ngươi như thế nào?” Thẩm Tại Dã phủi phủi trường bào của mình, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, hướng về phía hắn cười nói: “Xem ra không có tác dụng?”
“Này, ngài không thể như vậy!” Từ Yến Quy trong nháy mắt chạy loạn khắp phòng, cuối cùng ôm lấy xà nhà nhìn y nói: “Ta vì ngài vất vả làm nhiều chuyện như vậy, vậy mà ngài vì một nữ nhân mà đối xử với ta như thế ư?”
Nói đến chuyện làm, Thẩm Tại Dã tạm thời buông kiếm xuống: “Lấy được bằng chứng của Mai Phụng thường chưa?”
“Lấy được rồi.” Từ Yến Quy vội vàng gật đầu: “Còn có chứng cứ phu nhân của lão ta tư thông bên ngoài nuôi trai bao, ngài có muốn không?”
Trong mắt Thẩm Tại Dã hiện lên một tia thích thú, gật đầu: “Ngươi đã lấy được cả, vậy tất nhiên là muốn. Còn thứ gì khác không? Nói ra để ta xem có giá trị gì không, rồi cân nhắc có nên tha cho ngươi hay không.”
Thứ có giá trị? Từ Yến Quy nhướng mày: “Chuyện cũ của Khương Đào Hoa ở nước Triệu, ngài có muốn nghe hay không?”
Sắc mặt khẽ động, Thẩm Tại Dã tra nhuyễn kiếm vào vỏ, bê một chiếc ghế dựa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn hắn ta, nói: "Ngươi điều tra lâu như vậy mới tra ra được? Nói ta nghe xem."
“Không thể trách ta chậm trễ, nước Triệu cách nơi này của chúng ta không phải là xa sao?” Từ Yến Quy xoay người xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất: “Có điều tin tức điều tra được đều là ngàn vàng khó đổi, bao gồm cả bí mật của hoàng thất nước Triệu.”
“Nói trọng điểm!”
Bị y quát làm cho rụt cổ, Từ Yến Quy bĩu môi, chạy đến bên cạnh ngồi xuống, ôm lấy chén trà nói: “Khương Đào Hoa trước kia có một mối hôn sự, với một người tên là Lý Tấn, coi như là hôn ước từ trong bụng mẹ.”
Thẩm Tại Dã sửng sốt. Lông mày nhăn lại: “Hôn ước từ trong bụng mẹ? Vậy tại sao nàng ta còn đến Đại Ngụy hòa thân?”
“Chuyện này không thể trách nàng ta, phải trách tên nam nhân kia. Mẫu phi của Khương thị mất sớm, tân hậu kế vị, nàng ta càng không được hoàng đế nước Triệu coi trọng, tên nam nhân kia vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ nàng ta, cưới trưởng tỷ sắp được lập làm thái tử phi của nàng ta.”
“…” Thẩm Tại Dã ngước mắt nhìn hắn: “Ý của ngươi là, Khương Đào Hoa bị hắn ta vứt bỏ?”
Từ Yến Quy gật đầu: “Có thể nói như vậy, nghe nói ở trong hoàng cung nước Triệu nàng ấy vẫn luôn ở cùng cung nữ bên cạnh tường thành, mang theo đệ đệ, ngày tháng trôi qua không tốt lắm. Nhưng Lý Tấn cũng chưa từng hỏi han, cũng chưa từng đưa tay giúp đỡ.”
Sắc mặt sa sầm, Thẩm Tại Dã nói: “Nam nhân như vậy, Khương Đào Hoa còn nhớ đến sao?”
“Nhớ hay không ta không biết.” Từ Yến Quy nhún vai: “Nhưng tình cảm của hai người lúc trước vẫn rất tốt.”
Hắn thề, hắn thật sự không phải đang trả thù Đào Hoa bán đứng hắn, truyền tin tức cho Thẩm Tại Dã. Đây vốn là trách nhiệm của hắn mà! A Di Đà Phật!
Thẩm Tại Dã cụp mắt, ngón tay khẽ mân mê, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Rất lâu sau, y lại hỏi: “Nói như vậy, tân hậu kia và nàng ta coi như có thù cũ?”
“Đúng.” Từ Yến Quy gật đầu.
“Vậy tại sao bà ta còn cho phép Khương Đào Hoa đến hòa thân?” Thẩm Tại Dã nói: “So với việc chịu khổ trong cung, hòa thân chính là một con đường giàu sang.”
“…” Nhớ tới lời Khương Đào Hoa nói hôm đó, cùng với hai viên thuốc cuối cùng kia, Từ Yến Quy lựa chọn quay đầu đi: “Chuyện này ta không biết.”
“Không phải ngươi nói đã dò la được rất nhiều tin tức sao? Còn có bí mật của hoàng thất.” Thẩm Tại Dã lạnh lùng nhìn hắn: “Chuyện này cũng không biết?”
“Này, ngài tốt xấu gì cũng nên hỏi chút tin tức có lợi cho đại sự đi, cứ xoay quanh Khương Đào Hoa là có ý gì?” Từ Yến Quy nghiêm mặt nói: “Tại Dã, ngài thay đổi rồi, trước kia ngài không quan tâm nữ nhân như vậy!”
Hơi khựng lại, Thẩm Tại Dã mím môi, thật sự cúi đầu tự kiểm điểm.
Là y quá để ý Khương Đào Hoa sao? Nhưng tin tức của nước Triệu, ngoại trừ những chuyện liên quan đến nàng tương đối có giá trị ra, còn những tin tức khác y lấy làm gì?
“Ngươi hãy điều tra kỹ càng lại một chút đi.” Y nói: “Ta luôn cảm thấy bệnh cũ của Khương Đào Hoa có liên quan đến tân hậu kia.”
Toàn thân nổi da gà, Từ Yến Quy cúi đầu không dám nhìn y, sợ người này nhìn ra manh mối gì.
Ai cũng nói trực giác của nữ nhân rất chuẩn, Thẩm Tại Dã là một nam nhân, sao cũng nhạy bén như vậy? Thật đáng sợ!
Tuy rằng hắn cũng rất thương xót Khương thị, nhưng nếu thật sự nói chuyện mị cổ cho Thẩm Tại Dã biết, e rằng Thẩm Tại Dã lại rơi vào tình cảnh khó xử, nói không chừng không giúp được gì, ngược lại còn khiến quan hệ của hai người rạn nứt lần nữa. Dù sao lại là một lần lựa chọn giữa đại cục và tính mạng của nàng, Thẩm Tại Dã làm gì cũng không đúng, chi bằng không biết.
Nhưng may mắn là, hắn nhận được tin tức, sứ thần nước Triệu đến Đại Ngụy đã lên đường rồi, Khương Đào Hoa hẳn là sẽ không có việc gì.
Hẳn là vậy.
Tranh Xuân Các.
Đào Hoa bận muốn chết, vừa mới chuẩn bị xong lễ vật về nhà mẹ đẻ cho mấy vị nương tử, lại sắp xếp phòng bếp mua đồ, tiếp đó liền tìm kiếm thuốc tốt mới đưa đến Ôn Thanh Các, sau đó còn cùng mấy vị nương tử trong viện trò chuyện một chút, gia tăng tình cảm.
Mai Chiếu Tuyết vừa bị phế, vị trí chính thê liền bị bỏ trống. Tuy rằng sẽ không quá nhanh có người ngồi lên, nhưng nếu thật sự có người muốn ngồi, vậy nhất định chỉ có thể là nàng. Cho nên những người giỏi nhìn chiều gió này, trong nháy mắt đều đến lấy lòng nàng, đưa không ít lễ vật đến.
Đào Hoa vui vẻ nhận lễ vật, nhưng khi nhận lễ vật phải nhân tiện truyền đạt cho những người này ý nghĩ muốn nhà mẹ đẻ phò tá tướng gia thì mới có thể được sủng ái, thật sự là mệt chết nàng rồi, cũng không biết Thẩm Tại Dã có tăng thêm tiền tiêu vặt cho nàng hay không!
Đang nằm trên nhuyễn tháp muốn nghỉ ngơi một chút, Thẩm thừa tướng đã trở về.
Nhìn y từ trên xuống dưới hai lần, Đào Hoa tiếc nuối nói: “Vậy mà không để lại chút dấu vết nào, xem ra ra tay cũng không đủ.”
Trên mặt Thẩm Tại Dã không có biểu cảm gì, chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh nàng, phất tay đuổi những người khác ra ngoài.
“Khương Đào Hoa, nàng đã từng thích ai chưa?”
Đào Hoa hơi sững sờ, dịch người gối lên đùi y, khó hiểu nói: “Sao tự nhiên ngài lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy?”
“Nàng chỉ cần trả lời có hay là không.”
Đào Hoa lựa chọn im lặng.
Từng thích ai sao? Đương nhiên là từng thích, năm đó lúc Lý Tấn còn chưa phản bội nàng, hai người cũng rất vui vẻ. Chỉ tiếc đó không phải là thứ tốt đẹp gì, có điều cũng nhờ có hắn ta mà nàng nhìn rõ bản chất nam nhân, mị thuật trong nháy mắt liền tiến bộ không ít.
Thẩm Tại Dã cúi đầu nhìn biểu cảm của nàng, cười lạnh: “Xem ra thật sự là có chuyện cũ kinh thiên động địa.”
“Sống nhiều năm như vậy, ai mà chẳng có chút chuyện cũ?” Đào Hoa cười cười: “Chẳng lẽ gia là người thích sống trong quá khứ? Không hỏi chuyện hiện tại của thiếp thân, ngược lại hỏi chuyện cũ của thiếp thân.”
Thẩm Tại Dã quay đầu nhìn về phía khác, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng: “Ta chỉ là rất bất ngờ mà thôi.”
“Bất ngờ cái gì?”
Bất ngờ nữ nhân như nàng vậy mà lại bị nữ nhân khác cướp mất nam nhân.
Đương nhiên, lời này Thẩm Tại Dã sẽ không nói ra. Vừa rồi lúc nghe thấy Từ Yến Quy nói chuyện này, thật ra y không phải ghen cũng không phải để ý, chỉ là có chút tức giận khó hiểu, cũng không biết rốt cuộc bản thân đang tức giận cái gì. Có điều bây giờ sờ tóc nàng, nhìn biểu cảm tinh ranh của nàng, y ngược lại cảm thấy có chút thoải mái.
“Không có gì, lát nữa ta cho người đem sổ sách để ở Lăng Hàn Viện đến đây.” Thẩm Tại Dã nói: “Nàng còn làm nổi không?”
“Làm thì làm được.” Đào Hoa bĩu môi, kéo tay áo y nói: “Nhưng ngài có thêm tiền tiêu vặt không?”
Thẩm Tại Dã cười khẽ một tiếng, liếc nhìn nàng nói: “Sổ sách đều ở trong tay nàng, tiền tiêu vặt chẳng phải là do nàng tự mình làm chủ sao?”
Đúng rồi! Nhận ra chuyện này, Đào Hoa lập tức có tinh thần, ngồi dậy liên tục gật đầu: “Thiếp thân sẽ san sẻ cùng gia!”
“Ừm.” Thẩm Tại Dã đáp, đưa tay muốn vén lọn tóc mai bên tai nàng.
Đào Hoa ngẩn người, chớp mắt nhìn ánh mắt dịu dàng của y, có chút không thích nghi: “Gia?”
Tay khựng lại, Thẩm Tại Dã khôi phục thần sắc bình thường, đứng dậy nói: “Nàng làm gì làm đi, ta còn có chút việc.”
“… Vâng.”
Đưa mắt tiễn y ra ngoài, Đào Hoa ngơ ngác ôm lấy cái gối bên cạnh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hôm nay uống nhầm thuốc rồi sao?”
Ánh mắt vừa rồi, nàng còn tưởng rằng y đã yêu nàng cơ đấy.
Chuyện Mai Chiếu Tuyết bị phế truyền ra khỏi tướng phủ rất nhanh, Mai Phụng thường đương nhiên là không phục, cùng Thẩm Tại Dã và Cố Tông chính đối chất hồi lâu, muốn Thẩm Tại Dã cho một câu trả lời.
Thẩm Tại Dã đương nhiên sẽ không làm chủ gì, chỉ để hai người bọn họ tranh luận rốt cuộc nên định tội danh gì cho Mai thị. Dù sao cũng đều là quan to tam phẩm, làm lớn chuyện cũng không hay, cuối cùng Mai Phụng thường nhượng bộ, để Mai Chiếu Tuyết đóng cửa suy ngẫm một tháng là được, không xử phạt gì khác.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Đào Hoa gật đầu như gà mổ thóc: “Phải phải, hắn nói muốn chăm sóc Cố nương tử cả đời!”
Thần sắc khẽ động, Thẩm Tại Dã nheo mắt suy tư một hồi, xoay người đi ra ngoài, xem ra cũng là định đi tìm Từ Yến Quy tính sổ.
Đào Hoa vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chuyện này không thể trách ta bán đứng ngươi được, chính miệng ngươi nói Thẩm Tại Dã sẽ không làm gì ngươi đâu!”
Thẩm Tại Dã quả thật sẽ không làm gì hắn, nhưng, hai người bọn họ ở hậu viện này đều có nhu cầu riêng, luôn có một sự ngầm hiểu chung, đó chính là đừng dây dưa gì với nữ nhân ở hậu viện. Nếu những gì Đào Hoa nói là thật, vậy Từ Yến Quy đã vượt quá giới hạn rồi.
“Vẻ mặt gì đây?” Bị người ta lôi từ trên xà nhà xuống, Từ Yến Quy vẻ mặt kinh hãi nhìn y: “Lại làm sao nữa?”
“Ngươi thích Cố Hoài Nhu?” Thẩm Tại Dã đi thẳng vào vấn đề.
Trong lòng giật thót, Từ Yến Quy vừa nghĩ đã biết lời này là ai nói, bất đắc dĩ nói: “Nào có chuyện đó? Ta chỉ là thấy nàng ta đáng thương, nói sau này sẽ chăm sóc nàng ta thật tốt mà thôi. Khương Đào Hoa thêm mắm dặm muối gì mà cáo trạng ta?”
Thẩm Tại Dã nghiêm túc nhìn hắn một hồi, hỏi: “Ngươi thật sự không có ý gì khác với nàng ta?”
“Không có, không có.” Từ Yến Quy xua tay: “Thiên hạ mỹ nhân nhiều như vậy, ta còn chưa thích hết được, nàng ta chỉ là một tiểu cô nương đáng thương bị hủy dung thôi, ta còn có thể đặt bao nhiêu tâm tư lên người nàng ta?”
“Vậy sao ngươi lại cho Đào Hoa mượn người của Quy Yến môn?”
Từ Yến Quy nhún vai: “Nàng ấy nói nàng ấy cần. Gần đây bọn họ cũng không có việc gì làm, nên ta bảo bọn họ đến giúp đỡ một chút.”
Thẩm Tại Dã cười như không cười nói: “Nói cách khác, ngươi vẫn luôn âm thầm qua lại với Khương thị?”
Sống lưng lạnh toát, Từ Yến Quy vội vàng lấy cái bàn trước mặt che chắn cho mình, cười gượng: “Cũng không có qua lại gì, chỉ là chạy một chuyến vì chuyện của Cố gia… Ta cũng đâu có làm gì!”
“Lần trước đã nói với ngươi như thế nào?” Thẩm Tại Dã phủi phủi trường bào của mình, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, hướng về phía hắn cười nói: “Xem ra không có tác dụng?”
“Này, ngài không thể như vậy!” Từ Yến Quy trong nháy mắt chạy loạn khắp phòng, cuối cùng ôm lấy xà nhà nhìn y nói: “Ta vì ngài vất vả làm nhiều chuyện như vậy, vậy mà ngài vì một nữ nhân mà đối xử với ta như thế ư?”
Nói đến chuyện làm, Thẩm Tại Dã tạm thời buông kiếm xuống: “Lấy được bằng chứng của Mai Phụng thường chưa?”
“Lấy được rồi.” Từ Yến Quy vội vàng gật đầu: “Còn có chứng cứ phu nhân của lão ta tư thông bên ngoài nuôi trai bao, ngài có muốn không?”
Trong mắt Thẩm Tại Dã hiện lên một tia thích thú, gật đầu: “Ngươi đã lấy được cả, vậy tất nhiên là muốn. Còn thứ gì khác không? Nói ra để ta xem có giá trị gì không, rồi cân nhắc có nên tha cho ngươi hay không.”
Thứ có giá trị? Từ Yến Quy nhướng mày: “Chuyện cũ của Khương Đào Hoa ở nước Triệu, ngài có muốn nghe hay không?”
Sắc mặt khẽ động, Thẩm Tại Dã tra nhuyễn kiếm vào vỏ, bê một chiếc ghế dựa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn hắn ta, nói: "Ngươi điều tra lâu như vậy mới tra ra được? Nói ta nghe xem."
“Không thể trách ta chậm trễ, nước Triệu cách nơi này của chúng ta không phải là xa sao?” Từ Yến Quy xoay người xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất: “Có điều tin tức điều tra được đều là ngàn vàng khó đổi, bao gồm cả bí mật của hoàng thất nước Triệu.”
“Nói trọng điểm!”
Bị y quát làm cho rụt cổ, Từ Yến Quy bĩu môi, chạy đến bên cạnh ngồi xuống, ôm lấy chén trà nói: “Khương Đào Hoa trước kia có một mối hôn sự, với một người tên là Lý Tấn, coi như là hôn ước từ trong bụng mẹ.”
Thẩm Tại Dã sửng sốt. Lông mày nhăn lại: “Hôn ước từ trong bụng mẹ? Vậy tại sao nàng ta còn đến Đại Ngụy hòa thân?”
“Chuyện này không thể trách nàng ta, phải trách tên nam nhân kia. Mẫu phi của Khương thị mất sớm, tân hậu kế vị, nàng ta càng không được hoàng đế nước Triệu coi trọng, tên nam nhân kia vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ nàng ta, cưới trưởng tỷ sắp được lập làm thái tử phi của nàng ta.”
“…” Thẩm Tại Dã ngước mắt nhìn hắn: “Ý của ngươi là, Khương Đào Hoa bị hắn ta vứt bỏ?”
Từ Yến Quy gật đầu: “Có thể nói như vậy, nghe nói ở trong hoàng cung nước Triệu nàng ấy vẫn luôn ở cùng cung nữ bên cạnh tường thành, mang theo đệ đệ, ngày tháng trôi qua không tốt lắm. Nhưng Lý Tấn cũng chưa từng hỏi han, cũng chưa từng đưa tay giúp đỡ.”
Sắc mặt sa sầm, Thẩm Tại Dã nói: “Nam nhân như vậy, Khương Đào Hoa còn nhớ đến sao?”
“Nhớ hay không ta không biết.” Từ Yến Quy nhún vai: “Nhưng tình cảm của hai người lúc trước vẫn rất tốt.”
Hắn thề, hắn thật sự không phải đang trả thù Đào Hoa bán đứng hắn, truyền tin tức cho Thẩm Tại Dã. Đây vốn là trách nhiệm của hắn mà! A Di Đà Phật!
Thẩm Tại Dã cụp mắt, ngón tay khẽ mân mê, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Rất lâu sau, y lại hỏi: “Nói như vậy, tân hậu kia và nàng ta coi như có thù cũ?”
“Đúng.” Từ Yến Quy gật đầu.
“Vậy tại sao bà ta còn cho phép Khương Đào Hoa đến hòa thân?” Thẩm Tại Dã nói: “So với việc chịu khổ trong cung, hòa thân chính là một con đường giàu sang.”
“…” Nhớ tới lời Khương Đào Hoa nói hôm đó, cùng với hai viên thuốc cuối cùng kia, Từ Yến Quy lựa chọn quay đầu đi: “Chuyện này ta không biết.”
“Không phải ngươi nói đã dò la được rất nhiều tin tức sao? Còn có bí mật của hoàng thất.” Thẩm Tại Dã lạnh lùng nhìn hắn: “Chuyện này cũng không biết?”
“Này, ngài tốt xấu gì cũng nên hỏi chút tin tức có lợi cho đại sự đi, cứ xoay quanh Khương Đào Hoa là có ý gì?” Từ Yến Quy nghiêm mặt nói: “Tại Dã, ngài thay đổi rồi, trước kia ngài không quan tâm nữ nhân như vậy!”
Hơi khựng lại, Thẩm Tại Dã mím môi, thật sự cúi đầu tự kiểm điểm.
Là y quá để ý Khương Đào Hoa sao? Nhưng tin tức của nước Triệu, ngoại trừ những chuyện liên quan đến nàng tương đối có giá trị ra, còn những tin tức khác y lấy làm gì?
“Ngươi hãy điều tra kỹ càng lại một chút đi.” Y nói: “Ta luôn cảm thấy bệnh cũ của Khương Đào Hoa có liên quan đến tân hậu kia.”
Toàn thân nổi da gà, Từ Yến Quy cúi đầu không dám nhìn y, sợ người này nhìn ra manh mối gì.
Ai cũng nói trực giác của nữ nhân rất chuẩn, Thẩm Tại Dã là một nam nhân, sao cũng nhạy bén như vậy? Thật đáng sợ!
Tuy rằng hắn cũng rất thương xót Khương thị, nhưng nếu thật sự nói chuyện mị cổ cho Thẩm Tại Dã biết, e rằng Thẩm Tại Dã lại rơi vào tình cảnh khó xử, nói không chừng không giúp được gì, ngược lại còn khiến quan hệ của hai người rạn nứt lần nữa. Dù sao lại là một lần lựa chọn giữa đại cục và tính mạng của nàng, Thẩm Tại Dã làm gì cũng không đúng, chi bằng không biết.
Nhưng may mắn là, hắn nhận được tin tức, sứ thần nước Triệu đến Đại Ngụy đã lên đường rồi, Khương Đào Hoa hẳn là sẽ không có việc gì.
Hẳn là vậy.
Tranh Xuân Các.
Đào Hoa bận muốn chết, vừa mới chuẩn bị xong lễ vật về nhà mẹ đẻ cho mấy vị nương tử, lại sắp xếp phòng bếp mua đồ, tiếp đó liền tìm kiếm thuốc tốt mới đưa đến Ôn Thanh Các, sau đó còn cùng mấy vị nương tử trong viện trò chuyện một chút, gia tăng tình cảm.
Mai Chiếu Tuyết vừa bị phế, vị trí chính thê liền bị bỏ trống. Tuy rằng sẽ không quá nhanh có người ngồi lên, nhưng nếu thật sự có người muốn ngồi, vậy nhất định chỉ có thể là nàng. Cho nên những người giỏi nhìn chiều gió này, trong nháy mắt đều đến lấy lòng nàng, đưa không ít lễ vật đến.
Đào Hoa vui vẻ nhận lễ vật, nhưng khi nhận lễ vật phải nhân tiện truyền đạt cho những người này ý nghĩ muốn nhà mẹ đẻ phò tá tướng gia thì mới có thể được sủng ái, thật sự là mệt chết nàng rồi, cũng không biết Thẩm Tại Dã có tăng thêm tiền tiêu vặt cho nàng hay không!
Đang nằm trên nhuyễn tháp muốn nghỉ ngơi một chút, Thẩm thừa tướng đã trở về.
Nhìn y từ trên xuống dưới hai lần, Đào Hoa tiếc nuối nói: “Vậy mà không để lại chút dấu vết nào, xem ra ra tay cũng không đủ.”
Trên mặt Thẩm Tại Dã không có biểu cảm gì, chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh nàng, phất tay đuổi những người khác ra ngoài.
“Khương Đào Hoa, nàng đã từng thích ai chưa?”
Đào Hoa hơi sững sờ, dịch người gối lên đùi y, khó hiểu nói: “Sao tự nhiên ngài lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy?”
“Nàng chỉ cần trả lời có hay là không.”
Đào Hoa lựa chọn im lặng.
Từng thích ai sao? Đương nhiên là từng thích, năm đó lúc Lý Tấn còn chưa phản bội nàng, hai người cũng rất vui vẻ. Chỉ tiếc đó không phải là thứ tốt đẹp gì, có điều cũng nhờ có hắn ta mà nàng nhìn rõ bản chất nam nhân, mị thuật trong nháy mắt liền tiến bộ không ít.
Thẩm Tại Dã cúi đầu nhìn biểu cảm của nàng, cười lạnh: “Xem ra thật sự là có chuyện cũ kinh thiên động địa.”
“Sống nhiều năm như vậy, ai mà chẳng có chút chuyện cũ?” Đào Hoa cười cười: “Chẳng lẽ gia là người thích sống trong quá khứ? Không hỏi chuyện hiện tại của thiếp thân, ngược lại hỏi chuyện cũ của thiếp thân.”
Thẩm Tại Dã quay đầu nhìn về phía khác, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng: “Ta chỉ là rất bất ngờ mà thôi.”
“Bất ngờ cái gì?”
Bất ngờ nữ nhân như nàng vậy mà lại bị nữ nhân khác cướp mất nam nhân.
Đương nhiên, lời này Thẩm Tại Dã sẽ không nói ra. Vừa rồi lúc nghe thấy Từ Yến Quy nói chuyện này, thật ra y không phải ghen cũng không phải để ý, chỉ là có chút tức giận khó hiểu, cũng không biết rốt cuộc bản thân đang tức giận cái gì. Có điều bây giờ sờ tóc nàng, nhìn biểu cảm tinh ranh của nàng, y ngược lại cảm thấy có chút thoải mái.
“Không có gì, lát nữa ta cho người đem sổ sách để ở Lăng Hàn Viện đến đây.” Thẩm Tại Dã nói: “Nàng còn làm nổi không?”
“Làm thì làm được.” Đào Hoa bĩu môi, kéo tay áo y nói: “Nhưng ngài có thêm tiền tiêu vặt không?”
Thẩm Tại Dã cười khẽ một tiếng, liếc nhìn nàng nói: “Sổ sách đều ở trong tay nàng, tiền tiêu vặt chẳng phải là do nàng tự mình làm chủ sao?”
Đúng rồi! Nhận ra chuyện này, Đào Hoa lập tức có tinh thần, ngồi dậy liên tục gật đầu: “Thiếp thân sẽ san sẻ cùng gia!”
“Ừm.” Thẩm Tại Dã đáp, đưa tay muốn vén lọn tóc mai bên tai nàng.
Đào Hoa ngẩn người, chớp mắt nhìn ánh mắt dịu dàng của y, có chút không thích nghi: “Gia?”
Tay khựng lại, Thẩm Tại Dã khôi phục thần sắc bình thường, đứng dậy nói: “Nàng làm gì làm đi, ta còn có chút việc.”
“… Vâng.”
Đưa mắt tiễn y ra ngoài, Đào Hoa ngơ ngác ôm lấy cái gối bên cạnh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hôm nay uống nhầm thuốc rồi sao?”
Ánh mắt vừa rồi, nàng còn tưởng rằng y đã yêu nàng cơ đấy.
Chuyện Mai Chiếu Tuyết bị phế truyền ra khỏi tướng phủ rất nhanh, Mai Phụng thường đương nhiên là không phục, cùng Thẩm Tại Dã và Cố Tông chính đối chất hồi lâu, muốn Thẩm Tại Dã cho một câu trả lời.
Thẩm Tại Dã đương nhiên sẽ không làm chủ gì, chỉ để hai người bọn họ tranh luận rốt cuộc nên định tội danh gì cho Mai thị. Dù sao cũng đều là quan to tam phẩm, làm lớn chuyện cũng không hay, cuối cùng Mai Phụng thường nhượng bộ, để Mai Chiếu Tuyết đóng cửa suy ngẫm một tháng là được, không xử phạt gì khác.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo