Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song - truyen full -
Chương 134: Bảo bối mất rồi lại có
Trạm Lư mặt đầy khó hiểu: "Nô tài vẫn luôn ở cạnh ngài, sao biết xảy ra chuyện gì? Có điều nhìn Khương... nhìn vị cung nữ kia, hình như rất khó chịu."
Mục Vô Ngần cũng đứng dậy, thấy qua tình hình liền chạy xuống lầu. Thẩm Tại Dã mím môi đi theo, trong lòng không khỏi suy nghĩ Khương Đào Hoa lại giở trò gì nữa đây.
Nam vương đã cho người đặt Đào Hoa ở phòng dưới lầu, cũng đã dặn người đi mời đại phu. Đào Hoa nằm trên giường, cả người ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Mặc dù cắn răng không lên tiếng, nhưng gân xanh trên cổ đã nổi lên, hiển nhiên là đau đớn tột cùng.
"Mộng Nhi?!" Mục Vô Ngần ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay nàng, lo lắng nhìn Mục Vô Hạ: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đệ cũng không biết." Mục Vô Hạ nhíu mày: "Đang yên đang lành, tỷ ấy bỗng nhiên đau đớn thành ra thế này."
Giả vờ sao? Thẩm Tại Dã mím môi, lạnh lùng nhìn một lúc, vị đại phu bên ngoài đã bước vào.
Mọi người lui ra ngoài, Mục Vô Hạ trầm mặt kéo Thẩm Tại Dã sang một bên, thấp giọng nói: "Tỷ ấy nói muốn tìm Thanh Đài, cũng không biết là ý gì."
Thanh Đài? Thẩm Tại Dã nhíu mày, Thanh Đài không phải đi cùng nàng sao? Bây giờ người ở đâu, trừ nàng ra còn ai biết?
"Trạm Lư." Y quay đầu căn dặn: "Ngươi phái người đi tìm Thanh Đài, hẳn là còn ở trong kinh thành. Nếu nó không chịu ra mặt, ngươi hãy dán cáo thị, nói là tìm thuốc cho Khương thị trên núi."
"Nô tài minh bạch!" Trạm Lư nhận lệnh vội vàng chạy đi.
Đại phu khám bệnh thật lâu mới đi ra, run rẩy nhìn mấy vị quý nhân bên ngoài, chắp tay nói: "Lão phu y thuật nông cạn, không biết vị cô nương này mắc phải bệnh gì, chỉ thấy mạch tượng hỗn loạn, giống như trúng phải kỳ độc..."
Mục Vô Ngần chợt hiểu ra: "Lần trước ngự y cũng nói như vậy, nói trong cơ thể nàng ấy có kỳ độc, còn chưa biết nên giải thế nào."
Kỳ độc? Thẩm Tại Dã khựng lại, tiến lên bên tai thái tử nói: "Nếu là loại độc lần trước Thẩm mỗ hạ, chi bằng cho nàng ấy thử thuốc giải xem sao?"
"Hình như không phải loại độc đó." Mục Vô Ngần lắc đầu: "Nếu là loại độc thường dùng trong cung thì ngự y không thể nào không nhìn ra."
"Thử trước rồi hãy nói." Thẩm Tại Dã cúi đầu, trực tiếp lấy từ trong tay áo ra chiếc bình ngọc bích, đổ thuốc giải ra nhét vào tay thái tử.
Nghĩ ngợi một chút, Mục Vô Ngần vẫn cầm thuốc vào cho Đào Hoa uống, nhưng thuốc uống vào đã lâu, người trên giường không thấy chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng đau đớn, giống như con rắn bị chặt đuôi, không ngừng lăn lộn trên giường, miệng cũng nhịn không được kêu lên: "Đau..."
Thẩm Tại Dã rốt cuộc cũng nghiêm túc, đi tới bên giường nhìn bộ dạng của nàng, trầm giọng nói: "Thái tử điện hạ, độc của nàng ta e là nguy hiểm đến tính mạng, đã không ai giải được, chi bằng để Thẩm mỗ đưa nàng ta đi tìm thần y, còn một tia hy vọng sống sót."
"Thần y?" Mục Vô Ngần nhíu mày: "Đã có thần y có thể giải, vậy ngài trực tiếp đưa ông ta đến đây không phải là được rồi sao?"
Thẩm Tại Dã lắc đầu: "Thần y thường tính tình cổ quái, cho dù là thánh chỉ cũng không muốn nghe. Muốn người ta tận tâm cứu chữa, tất nhiên không thể dùng hoàng quyền ép buộc. Nếu thái tử thật sự tin tưởng Thẩm mỗ, giao nữ tử này cho Thẩm mỗ, nhất định bảo toàn tính mạng cho nàng ta."
Ngước mắt nhìn hắn, trong mắt Mục Vô Ngần đầy vẻ không yên tâm: "Ý của thừa tướng là muốn đưa nàng ấy đi?"
"Chỉ có cách này."
Mục Vô Ngần lắc đầu: "Mặc dù bổn cung rất tin tưởng thừa tướng, nhưng..."
Nhưng y đã ba lần bốn lượt muốn giết Mộng Nhi, làm sao hắn có thể giao Mộng Nhi vào tay y được?
"A!" Đào Hoa mở mắt ra, trong đồng tử thần sắc hoảng hốt, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Đau quá... Cứu mạng..."
Mục Vô Ngần giật mình, vội vàng đưa tay nắm lấy tay nàng, kết quả không ngờ lại như nắm lấy một khối băng, lạnh thấu xương!
"Mộng Nhi?" Mục Vô Ngần gọi nàng mấy tiếng liên tục, hắn thật sự luống cuống, khó xử nhìn về phía Thẩm Tại Dã: "Thừa tướng thật sự có thể bảo toàn tính mạng cho nàng ấy? Vậy cần bao lâu?"
"Nhanh nhất một tháng." Thẩm Tại Dã nói: "Thẩm mỗ nhất định sẽ để điện hạ nhìn thấy nàng ta bình an vô sự. Thẩm mỗ xin lấy tính mạng ra đảm bảo."
Nghe được câu này, Mục Vô Ngần thật sự rất yên tâm, chỉ là vẫn có chút không nỡ, nhìn Khương Đào Hoa vài lần, mới gật đầu: "Vậy thừa tướng mau cho người đưa nàng ấy lên đường."
"Vâng." Thẩm Tại Dã gật đầu, nhanh chóng dặn người chuẩn bị xe ngựa, tự mình ôm Khương Đào Hoa lên xe, quay đầu nhìn bọn họ nói: "Vậy Thẩm mỗ xin phép đi trước một bước, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho nàng ta, sẽ trở về phục mệnh."
Mục Vô Ngần gật đầu, phất tay bảo một thân tín của mình đi theo: "Có tin tức gì, lập tức bảo Lôi Đình truyền tin về."
"Vâng." Thẩm Tại Dã gật đầu đáp, vào trong xe ngựa liền sai người mau chóng về tướng phủ.
"Tướng gia." Đi được một đoạn đường, Lôi Đình mới tiến đến bên xe ngựa hỏi: "Nên hồi bẩm thái tử điện hạ như thế nào?"
"Ta sẽ để ngươi theo xe ngựa trống ra khỏi thành, một đường đi về phía núi Thu Thủy." Thẩm Tại Dã ôm người trong lòng, thấp giọng nói: "Ngươi cứ theo như kỳ hạn viết thư hồi bẩm tình hình cho thái tử."
Nói là thân tín của thái tử, nhưng thật ra là người y bồi dưỡng đã lâu, cũng đến lúc phải dùng đến rồi.
Lôi Đình đáp lời, nhìn bọn họ xuống xe trước cửa tướng phủ, sau đó tiếp tục đánh xe ra khỏi thành. Thẩm Tại Dã ôm chặt Khương Đào Hoa, một mạch xông vào Lâm Vũ Viện, túm lấy Từ Yến Quy hỏi: "Trạm Lư trở về chưa?"
"Vẫn chưa." Từ Yến Quy kinh ngạc nhìn người trong lòng y: "Ngài thật sự trực tiếp cướp nàng ta về?!"
"Câm miệng!" Thẩm Tại Dã đặt người xuống giường của mình, trên trán y cũng lấm tấm mồ hôi, ngồi bên giường nắm lấy tay Khương Đào Hoa, sắc mặt không được tốt lắm: "Vì sao uống thuốc giải rồi mà vẫn không có tác dụng?"
Từ Yến Quy ngoan ngoãn ngậm miệng, không trả lời y, đổi lại là một cái trừng mắt lạnh lùng.
"Haiz, ngài nóng nảy lên thật sự là không nói lý lẽ." Từ Yến Quy dở khóc dở cười: "Thuốc giải không có tác dụng, chứng tỏ không phải trúng loại độc đó, ngay cả nàng ta bị sao ngài cũng không biết đã tùy tiện cho uống thuốc, nói không chừng còn trúng độc thêm."
Đào Hoa đau đến mức ý thức đã mơ hồ, nhưng bên tai vẫn luôn có người cãi nhau, nhịn không được liền giơ chân đạp một cái: "Ồn ào chết đi được!"
Bỗng nhiên bị đạp một cái vào bụng, Thẩm Tại Dã đưa tay nắm lấy cổ chân nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người nói nhiều là hắn, nàng đá ta làm cái gì!"
"Báo ứng." Từ Yến Quy cười trên nỗi đau của người khác.
Có điều nhìn bộ dạng của Khương thị lúc này, hắn cũng không cười nổi nữa, tiến sát đến bên giường nhìn qua, lẩm bẩm nói: "Nhìn còn đau hơn cả sinh con, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Thẩm Tại Dã đã không muốn nói chuyện nữa, nhíu chặt mày, nhìn người trên giường không ngừng vặn vẹo giãy giụa, dứt khoát đưa tay ra cho nàng ôm.
Khương Đào Hoa luôn có thói quen này, cứ ôm lấy cái gì là tay chân đều dùng đến, giống như một chú mèo con ôm chặt lấy.
Có lẽ là đã lâu không được nàng ôm, nhìn thấy bộ dạng này của nàng, lông mày y ngược lại giãn ra, trong lòng cũng ấm áp.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Mục Vô Ngần cũng đứng dậy, thấy qua tình hình liền chạy xuống lầu. Thẩm Tại Dã mím môi đi theo, trong lòng không khỏi suy nghĩ Khương Đào Hoa lại giở trò gì nữa đây.
Nam vương đã cho người đặt Đào Hoa ở phòng dưới lầu, cũng đã dặn người đi mời đại phu. Đào Hoa nằm trên giường, cả người ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Mặc dù cắn răng không lên tiếng, nhưng gân xanh trên cổ đã nổi lên, hiển nhiên là đau đớn tột cùng.
"Mộng Nhi?!" Mục Vô Ngần ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay nàng, lo lắng nhìn Mục Vô Hạ: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đệ cũng không biết." Mục Vô Hạ nhíu mày: "Đang yên đang lành, tỷ ấy bỗng nhiên đau đớn thành ra thế này."
Giả vờ sao? Thẩm Tại Dã mím môi, lạnh lùng nhìn một lúc, vị đại phu bên ngoài đã bước vào.
Mọi người lui ra ngoài, Mục Vô Hạ trầm mặt kéo Thẩm Tại Dã sang một bên, thấp giọng nói: "Tỷ ấy nói muốn tìm Thanh Đài, cũng không biết là ý gì."
Thanh Đài? Thẩm Tại Dã nhíu mày, Thanh Đài không phải đi cùng nàng sao? Bây giờ người ở đâu, trừ nàng ra còn ai biết?
"Trạm Lư." Y quay đầu căn dặn: "Ngươi phái người đi tìm Thanh Đài, hẳn là còn ở trong kinh thành. Nếu nó không chịu ra mặt, ngươi hãy dán cáo thị, nói là tìm thuốc cho Khương thị trên núi."
"Nô tài minh bạch!" Trạm Lư nhận lệnh vội vàng chạy đi.
Đại phu khám bệnh thật lâu mới đi ra, run rẩy nhìn mấy vị quý nhân bên ngoài, chắp tay nói: "Lão phu y thuật nông cạn, không biết vị cô nương này mắc phải bệnh gì, chỉ thấy mạch tượng hỗn loạn, giống như trúng phải kỳ độc..."
Mục Vô Ngần chợt hiểu ra: "Lần trước ngự y cũng nói như vậy, nói trong cơ thể nàng ấy có kỳ độc, còn chưa biết nên giải thế nào."
Kỳ độc? Thẩm Tại Dã khựng lại, tiến lên bên tai thái tử nói: "Nếu là loại độc lần trước Thẩm mỗ hạ, chi bằng cho nàng ấy thử thuốc giải xem sao?"
"Hình như không phải loại độc đó." Mục Vô Ngần lắc đầu: "Nếu là loại độc thường dùng trong cung thì ngự y không thể nào không nhìn ra."
"Thử trước rồi hãy nói." Thẩm Tại Dã cúi đầu, trực tiếp lấy từ trong tay áo ra chiếc bình ngọc bích, đổ thuốc giải ra nhét vào tay thái tử.
Nghĩ ngợi một chút, Mục Vô Ngần vẫn cầm thuốc vào cho Đào Hoa uống, nhưng thuốc uống vào đã lâu, người trên giường không thấy chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng đau đớn, giống như con rắn bị chặt đuôi, không ngừng lăn lộn trên giường, miệng cũng nhịn không được kêu lên: "Đau..."
Thẩm Tại Dã rốt cuộc cũng nghiêm túc, đi tới bên giường nhìn bộ dạng của nàng, trầm giọng nói: "Thái tử điện hạ, độc của nàng ta e là nguy hiểm đến tính mạng, đã không ai giải được, chi bằng để Thẩm mỗ đưa nàng ta đi tìm thần y, còn một tia hy vọng sống sót."
"Thần y?" Mục Vô Ngần nhíu mày: "Đã có thần y có thể giải, vậy ngài trực tiếp đưa ông ta đến đây không phải là được rồi sao?"
Thẩm Tại Dã lắc đầu: "Thần y thường tính tình cổ quái, cho dù là thánh chỉ cũng không muốn nghe. Muốn người ta tận tâm cứu chữa, tất nhiên không thể dùng hoàng quyền ép buộc. Nếu thái tử thật sự tin tưởng Thẩm mỗ, giao nữ tử này cho Thẩm mỗ, nhất định bảo toàn tính mạng cho nàng ta."
Ngước mắt nhìn hắn, trong mắt Mục Vô Ngần đầy vẻ không yên tâm: "Ý của thừa tướng là muốn đưa nàng ấy đi?"
"Chỉ có cách này."
Mục Vô Ngần lắc đầu: "Mặc dù bổn cung rất tin tưởng thừa tướng, nhưng..."
Nhưng y đã ba lần bốn lượt muốn giết Mộng Nhi, làm sao hắn có thể giao Mộng Nhi vào tay y được?
"A!" Đào Hoa mở mắt ra, trong đồng tử thần sắc hoảng hốt, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Đau quá... Cứu mạng..."
Mục Vô Ngần giật mình, vội vàng đưa tay nắm lấy tay nàng, kết quả không ngờ lại như nắm lấy một khối băng, lạnh thấu xương!
"Mộng Nhi?" Mục Vô Ngần gọi nàng mấy tiếng liên tục, hắn thật sự luống cuống, khó xử nhìn về phía Thẩm Tại Dã: "Thừa tướng thật sự có thể bảo toàn tính mạng cho nàng ấy? Vậy cần bao lâu?"
"Nhanh nhất một tháng." Thẩm Tại Dã nói: "Thẩm mỗ nhất định sẽ để điện hạ nhìn thấy nàng ta bình an vô sự. Thẩm mỗ xin lấy tính mạng ra đảm bảo."
Nghe được câu này, Mục Vô Ngần thật sự rất yên tâm, chỉ là vẫn có chút không nỡ, nhìn Khương Đào Hoa vài lần, mới gật đầu: "Vậy thừa tướng mau cho người đưa nàng ấy lên đường."
"Vâng." Thẩm Tại Dã gật đầu, nhanh chóng dặn người chuẩn bị xe ngựa, tự mình ôm Khương Đào Hoa lên xe, quay đầu nhìn bọn họ nói: "Vậy Thẩm mỗ xin phép đi trước một bước, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho nàng ta, sẽ trở về phục mệnh."
Mục Vô Ngần gật đầu, phất tay bảo một thân tín của mình đi theo: "Có tin tức gì, lập tức bảo Lôi Đình truyền tin về."
"Vâng." Thẩm Tại Dã gật đầu đáp, vào trong xe ngựa liền sai người mau chóng về tướng phủ.
"Tướng gia." Đi được một đoạn đường, Lôi Đình mới tiến đến bên xe ngựa hỏi: "Nên hồi bẩm thái tử điện hạ như thế nào?"
"Ta sẽ để ngươi theo xe ngựa trống ra khỏi thành, một đường đi về phía núi Thu Thủy." Thẩm Tại Dã ôm người trong lòng, thấp giọng nói: "Ngươi cứ theo như kỳ hạn viết thư hồi bẩm tình hình cho thái tử."
Nói là thân tín của thái tử, nhưng thật ra là người y bồi dưỡng đã lâu, cũng đến lúc phải dùng đến rồi.
Lôi Đình đáp lời, nhìn bọn họ xuống xe trước cửa tướng phủ, sau đó tiếp tục đánh xe ra khỏi thành. Thẩm Tại Dã ôm chặt Khương Đào Hoa, một mạch xông vào Lâm Vũ Viện, túm lấy Từ Yến Quy hỏi: "Trạm Lư trở về chưa?"
"Vẫn chưa." Từ Yến Quy kinh ngạc nhìn người trong lòng y: "Ngài thật sự trực tiếp cướp nàng ta về?!"
"Câm miệng!" Thẩm Tại Dã đặt người xuống giường của mình, trên trán y cũng lấm tấm mồ hôi, ngồi bên giường nắm lấy tay Khương Đào Hoa, sắc mặt không được tốt lắm: "Vì sao uống thuốc giải rồi mà vẫn không có tác dụng?"
Từ Yến Quy ngoan ngoãn ngậm miệng, không trả lời y, đổi lại là một cái trừng mắt lạnh lùng.
"Haiz, ngài nóng nảy lên thật sự là không nói lý lẽ." Từ Yến Quy dở khóc dở cười: "Thuốc giải không có tác dụng, chứng tỏ không phải trúng loại độc đó, ngay cả nàng ta bị sao ngài cũng không biết đã tùy tiện cho uống thuốc, nói không chừng còn trúng độc thêm."
Đào Hoa đau đến mức ý thức đã mơ hồ, nhưng bên tai vẫn luôn có người cãi nhau, nhịn không được liền giơ chân đạp một cái: "Ồn ào chết đi được!"
Bỗng nhiên bị đạp một cái vào bụng, Thẩm Tại Dã đưa tay nắm lấy cổ chân nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người nói nhiều là hắn, nàng đá ta làm cái gì!"
"Báo ứng." Từ Yến Quy cười trên nỗi đau của người khác.
Có điều nhìn bộ dạng của Khương thị lúc này, hắn cũng không cười nổi nữa, tiến sát đến bên giường nhìn qua, lẩm bẩm nói: "Nhìn còn đau hơn cả sinh con, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Thẩm Tại Dã đã không muốn nói chuyện nữa, nhíu chặt mày, nhìn người trên giường không ngừng vặn vẹo giãy giụa, dứt khoát đưa tay ra cho nàng ôm.
Khương Đào Hoa luôn có thói quen này, cứ ôm lấy cái gì là tay chân đều dùng đến, giống như một chú mèo con ôm chặt lấy.
Có lẽ là đã lâu không được nàng ôm, nhìn thấy bộ dạng này của nàng, lông mày y ngược lại giãn ra, trong lòng cũng ấm áp.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo