Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song - truyen full -
Chương 12: Giả heo ăn thịt hổ
Phía Bắc Môn Đình đã sớm an bài xong nên chắc không cần phải lo lắng. Nhưng không biết tại sao, hiếm khi được nghỉ một ngày, Thẩm Tại Dã lại không đi đâu mà chỉ thẫn thờ nằm trên ghế xếp trong sân.
Trạm Lư đứng bên cạnh, nhìn ánh mắt lơ đãng của chủ tử nhà mình, ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay trời đẹp, ngài không muốn vào cung xem thử sao?”
Ánh mắt đã có tiêu cự, Thẩm Tại Dã nghiêng đầu sang, mái tóc đen bù xù che khuất nửa con mắt, trông cực kỳ lười nhác.
"Hơi mệt, không muốn nhúc nhích."
Từ lúc thức dậy đến giờ cũng chỉ đến Tranh Xuân Các tiễn người mà thôi, mệt mỏi gì chứ? Trạm Lư cảm thấy không thể hiểu nổi, không khỏi đưa tay sờ trán chủ tử.
Không sao mà...
Hất tay hắn ra, Thẩm Tại Dã cau mày nói: “Ngươi có thời gian đứng đực ở đây, sao không đi xem việc được tiến hành như thế nào.”
“Chủ tử yên tâm." Trạm Lư nói: "Mọi việc đều theo đúng kế hoạch, Khương nương tử không chút phòng bị. Đợi đến giờ Ngọ ăn bữa cơm được chuẩn bị sẵn thì cũng là lúc lên đường."
“Nếu nàng ta không ăn thì sao?”
“Không đâu, trong phủ cố ý không chuẩn bị bữa sáng cho Khương nương tử, Cảnh vương cũng ở đấy, cho dù có ý gì thì nàng ta nhất định sẽ động đũa. Cho dù nàng ta thực sự không ăn thì nha hoàn đứng bên cạnh cũng sẽ đút cho nàng ta ăn." Trạm Lư suy nghĩ rồi nói: "Có điều chắc là sẽ tự ăn."
Thế à, Thẩm Tại Dã gật đầu, tiếp tục nằm xuống ngắm mây trên bầu trời, khẽ thở dài.
Tiếng thở dài này nếu người khác nghe thì có vẻ không có gì bất thường, nhưng Trạm Lư lại giật mình, đồng tử co rúm lại, kinh ngạc nhìn y.
Trạm Lư đã đi theo Thẩm Tại Dã quá lâu, lâu đến mức có thể cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc qua giọng điệu của y. Lần cuối cùng y thở dài như thế hình như là khi rời khỏi nơi đó cách đây hai năm. Nặng nề mang theo vẻ tiếc nuối, nhưng âm cuối lại kiên định và quyết liệt, như thể đã đưa ra một quyết định gì đó vừa khó khăn vừa bắt buộc phải đưa ra.
Hai năm qua, cảm xúc của chủ tử chưa từng có biến động lớn như vậy, sao hôm nay lại...
Trạm Lư cau mày, quay người lùi lại mấy bước, vẫy tay gọi người đứng ở cổng sân lại hỏi: "Phía Bắc Môn Đình thế nào rồi?"
Người hầu có vẻ hoảng hốt, do dự hồi lâu mới nói: “Nha môn kinh đô vừa chuyển lời đến, nói rằng xe ngựa của tướng phủ gặp thích khách trên đường đi… đang điều tra tình hình.”
Cái gì?! Trạm Lư cả kinh, vội vàng quay lại bẩm báo tình hình, nhưng lại suýt đụng trúng cằm Thẩm Tại Dã.
“Xảy ra chuyện, sao không báo sớm hơn?” Thẩm Tại Dã đứng sau lưng Trạm Lư, sắc mặt u ám: “Nếu không hỏi, các ngươi còn định tiếp tục che giấu à?”
Người hầu sắc mặt tái nhợt, vội vàng quỳ xuống: "Tướng gia minh xét, vừa mới truyền tin đến, nô tài đang định vào bẩm báo..."
"Chuyện xảy ra bao lâu rồi?” Thẩm Tại Dã thiếu kiên nhẫn ngắt lời, hỏi.
"Được... nửa canh giờ rồi."
"Đồ vô dụng!"
Phẫn nộ kéo áo choàng khoác vào, Thẩm Tại Dã sa sầm mặt bước ra ngoài: “Tin tức của tướng phủ trở nên chậm chạp như vậy từ khi nào?”
Trạm Lư vội vàng đi theo phía sau, thấp giọng nói: “Hai ngày trước ngài mới đóng Văn Phong Đường.”
Người trong Văn Phong Đường phụ trách truyền tin tức cho tướng phủ, nhưng vì xuất hiện gian tế nên đã bị Thẩm Tại Dã tức giận cho đóng cửa. Vào giờ này, không ai có thể truyền tin nhanh giống như họ.
Hừ lạnh một tiếng, Thẩm Tại Dã cưỡi ngựa đi ra ngoài, chẳng nói chẳng rằng phi về phía Bắc Môn Đình.
Người của nha môn kinh đô đang kiểm tra tình hình ở góc đường, nhác thấy là xe ngựa của tướng phủ thì không ai dám làm bừa, nhưng ba người bên cạnh đều hôn mê bất tỉnh, trong xe lại không có ai, lỡ như là người quan trọng bị bắt cóc thì sẽ là rắc rối lớn nên người của kinh đô phủ nóng lòng tìm cách giải quyết mà không thông báo ngay cho phủ thừa tướng.
Con đường này không có nhiều người qua lại nên không ai biết đã xảy ra chuyện gì, cũng rất khó để truy tra.
Bổ đầu đang đờ đẫn nhìn chiếc xe ngựa, đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí phía sau, chưa kịp quay đầu thì vạt áo đã bị kéo qua.
"Người đâu?"
Vẻ mặt Thẩm Tại Dã rất thoải mái, tựa như đang tùy ý hỏi đại một câu, nhưng sự lạnh lùng trong ánh mắt khiến cho tiểu bổ đầu sợ đến nhũn chân, vội nói: “Ti chức không biết! Nơi này hình như đã xảy ra chuyện gì đó, người trong xe biến mất rồi..."
Khẽ cau mày, Thẩm Tại Dã thả hắn ra, vỗ nhẹ y phục của hắn: “Người biến mất rồi không biết đi tìm sao?”
“… Vâng!” Bổ đầu run cầm cập, vội phất tay ra hiệu cho những bổ khoái đang có mặt phân tán bốn phía, phái người truy tìm mọi con đường.
Truy tìm như thế thì được cái gì? Kìm nén cơn tức giận trong lòng, Thẩm Tại Dã vén rèm xe nhìn qua, sau đó lại nhìn ba người đang nằm bên cạnh.
"Trạm Lư, đánh thức chúng dậy."
"Vâng."
Hắn tìm một chậu nước đổ lên mặt ba người, hai người trong số họ lập tức tỉnh dậy.
"Thừa tướng!" Hai hộ vệ hoảng sợ quỳ xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Tại Dã cúi đầu nhìn bọn họ: "Các ngươi không có chút sức phản kháng nào ư?"
Hộ vệ kinh hãi, vội nói: “Không phải chúng thuộc hạ không phản kháng, mà là không phòng bị, đột ngột có người từ phía sau đánh thuộc hạ ngất xỉu, hoàn toàn không kịp phản ứng.”
Từ phía sau? Thẩm Tại Dã sửng sốt, lại nhìn xung quanh: “Lúc đi mang theo bao nhiêu người?”
"Bẩm tướng gia, bốn người."
Bốn người? Thẩm Tại Dã mím chặt môi, hơi nheo mắt.
Trong xe không có dấu vết giằng co, có hai hộ vệ cũng biến mất, so với bị bắt cóc thì khả năng nữ nhân đó đã tự mang theo người trốn thoát cao hơn?
Nhưng tại sao nàng ta lại chạy? Không lẽ một người ngu ngốc như vậy còn có thể cảm nhận được phía trước có nguy hiểm?
“Trạm Lư, ngươi đi ổn định Cảnh vương trước.” Thẩm Tại Dã ngẫm nghĩ, trầm giọng căn dặn: “Ta về thay y phục trước, sau đó đến chỗ hẹn. Những người còn lại về tướng phủ kiểm tra người, nếu thiếu đi hai hậu vệ thì lập tức dẫn người đi lục soát khắp nơi trong kinh thành... Nếu như không thiếu... thì hãy để nha môn kinh đô đi tìm người.”
"Vâng!" Mọi người có mặt đều bắt đầu di chuyển, ai nấy đi làm việc theo lời căn dặn.
Thẩm Tại Dã lên trở lại ngựa, cầm dây cương suy nghĩ một lát, khẽ lắc đầu rồi phi nước đại trở về.
Hi vọng không phải như y nghĩ, nữ nhân Khương Đào Hoa kia vốn đã nguy hiểm rồi, nếu còn là người thông minh thì sẽ thật sự phiền phức.
Vẫn chưa đến giờ Ngọ mà sắc trời đã trở nên u ám khó hiểu, mặt trời đã khuất, gió càng mạnh hơn. Cửa hông của phủ Nam vương hé mở, một lúc sau có người chạy ra ngoài.
"Khương thị?"
Nhìn người dựa vào cửa, Mục Vô Hạ vẻ mặt kinh hãi: "Nàng, sao nàng lại..."
Khương Đào Hoa người đầy máu, nhuộm đỏ chiếc váy trắng trên người, trên mặt cũng không còn chút huyết sắc, giống như đã bị thương rất nặng.
“Vương gia.” Vừa nhìn thấy hắn, mắt Đào Hoa lập tức đỏ hoe: “Vương gia có thể cứu mạng ta được không?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mục Vô Hạ vô cùng hoảng sợ, quỳ xuống bên cạnh nàng, cau mày: “Bị thương như thế này, sao không nói với Thẩm thừa tướng?”
"Không thể nói cho ngài ấy biết." Đào Hoa lắc đầu thở dốc: "Tình hình cụ thể, vào nhà vương gia có thể từ từ nghe ta nói, bây giờ xin ngài nhất định phải nghĩ cách cho ta vào trong nhà ngài mà không một ai hay biết."
Mục Vô Hạ sửng sốt, lập tức bình tĩnh lại: “Bổn vương hiểu rồi.”
Nếu đã phái nha hoàn của nàng lẻn vào vương phủ truyền tin, đương nhiên là không muốn bị người khác biết. Mục Vô Hạ quay người đi vào, đuổi hết gia nô ra hậu viện, nói rằng lát nữa sẽ dạy bảo, sau đó quấn Đào Hoa bằng áo choàng, để Thanh Đài cõng vào.
"Người trong phủ này đều thông minh lanh lợi, bổn vương phải đối phó với bọn họ trước."
Bố trí cho nàng vào phòng trong của mình xong, Mục Vô Hạ nói: “Đợi một lát.”
"Vâng." Khương Đào Hoa gật đầu, đưa mắt tiễn Mục Vô Hạ ra ngoài.
"Chủ tử." Thanh Đài có chút lo lắng ngồi ở mép giường: "Liệu vương gia có tin chúng ta không?"
“Vương gia khác thì chắc chắn sẽ không.” Đào Hoa hít một hơi, giữ eo, mím môi nói: “Nam vương thì khác, hắn hoàn toàn mang tâm tính thiếu niên, rất có ý thức chính nghĩa, bản thân lại đang nghi ngờ Thẩm Tại Dã. ”
Chỉ cần nàng đoán mò, hắn nhất định sẽ tin.
Thanh Mặc thở dài, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Còn tưởng gả đến Đại Ngụy này là chuyện tốt, không ngờ lại gặp hết nạn này tới nạn khác, nếu biết sớm..."
"Đừng nói những lời vô dụng đó." Đào Hoa bĩu môi: "Số phận do ông trời định đoạt, không ai có quyền biết trước. Đã như vậy rồi, tốt nhất là nên nghĩ cách sống tốt.”
Nàng vốn tưởng rằng gả nhầm là chuyện tốt, nhưng không ngờ lại rơi vào một cái bẫy lớn hơn. Thẩm Tại Dã là một kẻ mất hết tính người, uổng công có một vẻ ngoài ưa nhìn, nàng cũng không cần phải ôm bất kỳ hi vọng nào với y nữa rồi, nên hãm hại thì hãm hại đi, giữ mạng sống cho mình quan trọng hơn.
Thanh Đài im lặng, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy đau lòng. Đào Hoa cũng không để ý lắm, vừa suy nghĩ vừa đợi Nam vương quay lại.
Mục Vô Hạ cũng thật sự đi không bao lâu, khi trở lại liền đóng chặt cửa lại, sải bước đi đến bên giường: "Nàng vẫn ổn chứ?"
Khương Đào Hoa cười cười: “Chắc là không ổn lắm, nhưng vương gia tin tưởng ta như vậy thật khiến ta cảm thấy bất ngờ. Ngài không sợ ta là người xấu sao?”
“Bổn vương nhìn người rất chuẩn.” Kéo một chiếc ghế sang ngồi xuống, tiểu vương gia nâng cằm nói rất tự tin: “Lần trước gặp, bổn vương liền biết nàng không phải là người xấu.”
Nhìn ra nàng không xấu ở chỗ nào vậy? Đào Hoa sửng sốt, rất là nghi ngờ cúi đầu nhìn chính mình.
"Vết thương của nàng, có cần mời đại phu khám trước không?" Mục Vô Hạ cau mày.
"Đợi ta nói xong, nếu vương gia tin thì có thể gọi đại phu. Nếu không tin thì cũng không cần thiết phải gọi." Khẽ hít thở vài hơi, Đào Hoa nhìn hắn với ánh mắt sáng quắc.
Dừng một chút, Mục Vô Hạ gật đầu: “Nàng nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
"Thẩm thừa tướng muốn giết ta."
“…” Khẽ hít vào một hơi, tiểu vương gia mở to mắt: “Tại sao?!”
“Bởi vì y muốn Cảnh vương gánh tội danh giết công chúa nước Triệu, từ đó khiến cho rạn nứt giữa hoàng đế và Cảnh vương trở nên trầm trọng hơn, đồng thời nhân tiện cũng có thể trừ khử ta, tránh để ta tiếp tục ở lại trong tướng phủ quấy rầy tâm tư của y.” Nhìn thẳng vào Nam vương, Khương Đào Hoa nói rõ từng chữ:
"Khả năng quan trọng nhất có lẽ vẫn là vì ngài. Giết ta là có lợi nhất cho ngài, Nam vương gia."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Trạm Lư đứng bên cạnh, nhìn ánh mắt lơ đãng của chủ tử nhà mình, ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay trời đẹp, ngài không muốn vào cung xem thử sao?”
Ánh mắt đã có tiêu cự, Thẩm Tại Dã nghiêng đầu sang, mái tóc đen bù xù che khuất nửa con mắt, trông cực kỳ lười nhác.
"Hơi mệt, không muốn nhúc nhích."
Từ lúc thức dậy đến giờ cũng chỉ đến Tranh Xuân Các tiễn người mà thôi, mệt mỏi gì chứ? Trạm Lư cảm thấy không thể hiểu nổi, không khỏi đưa tay sờ trán chủ tử.
Không sao mà...
Hất tay hắn ra, Thẩm Tại Dã cau mày nói: “Ngươi có thời gian đứng đực ở đây, sao không đi xem việc được tiến hành như thế nào.”
“Chủ tử yên tâm." Trạm Lư nói: "Mọi việc đều theo đúng kế hoạch, Khương nương tử không chút phòng bị. Đợi đến giờ Ngọ ăn bữa cơm được chuẩn bị sẵn thì cũng là lúc lên đường."
“Nếu nàng ta không ăn thì sao?”
“Không đâu, trong phủ cố ý không chuẩn bị bữa sáng cho Khương nương tử, Cảnh vương cũng ở đấy, cho dù có ý gì thì nàng ta nhất định sẽ động đũa. Cho dù nàng ta thực sự không ăn thì nha hoàn đứng bên cạnh cũng sẽ đút cho nàng ta ăn." Trạm Lư suy nghĩ rồi nói: "Có điều chắc là sẽ tự ăn."
Thế à, Thẩm Tại Dã gật đầu, tiếp tục nằm xuống ngắm mây trên bầu trời, khẽ thở dài.
Tiếng thở dài này nếu người khác nghe thì có vẻ không có gì bất thường, nhưng Trạm Lư lại giật mình, đồng tử co rúm lại, kinh ngạc nhìn y.
Trạm Lư đã đi theo Thẩm Tại Dã quá lâu, lâu đến mức có thể cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc qua giọng điệu của y. Lần cuối cùng y thở dài như thế hình như là khi rời khỏi nơi đó cách đây hai năm. Nặng nề mang theo vẻ tiếc nuối, nhưng âm cuối lại kiên định và quyết liệt, như thể đã đưa ra một quyết định gì đó vừa khó khăn vừa bắt buộc phải đưa ra.
Hai năm qua, cảm xúc của chủ tử chưa từng có biến động lớn như vậy, sao hôm nay lại...
Trạm Lư cau mày, quay người lùi lại mấy bước, vẫy tay gọi người đứng ở cổng sân lại hỏi: "Phía Bắc Môn Đình thế nào rồi?"
Người hầu có vẻ hoảng hốt, do dự hồi lâu mới nói: “Nha môn kinh đô vừa chuyển lời đến, nói rằng xe ngựa của tướng phủ gặp thích khách trên đường đi… đang điều tra tình hình.”
Cái gì?! Trạm Lư cả kinh, vội vàng quay lại bẩm báo tình hình, nhưng lại suýt đụng trúng cằm Thẩm Tại Dã.
“Xảy ra chuyện, sao không báo sớm hơn?” Thẩm Tại Dã đứng sau lưng Trạm Lư, sắc mặt u ám: “Nếu không hỏi, các ngươi còn định tiếp tục che giấu à?”
Người hầu sắc mặt tái nhợt, vội vàng quỳ xuống: "Tướng gia minh xét, vừa mới truyền tin đến, nô tài đang định vào bẩm báo..."
"Chuyện xảy ra bao lâu rồi?” Thẩm Tại Dã thiếu kiên nhẫn ngắt lời, hỏi.
"Được... nửa canh giờ rồi."
"Đồ vô dụng!"
Phẫn nộ kéo áo choàng khoác vào, Thẩm Tại Dã sa sầm mặt bước ra ngoài: “Tin tức của tướng phủ trở nên chậm chạp như vậy từ khi nào?”
Trạm Lư vội vàng đi theo phía sau, thấp giọng nói: “Hai ngày trước ngài mới đóng Văn Phong Đường.”
Người trong Văn Phong Đường phụ trách truyền tin tức cho tướng phủ, nhưng vì xuất hiện gian tế nên đã bị Thẩm Tại Dã tức giận cho đóng cửa. Vào giờ này, không ai có thể truyền tin nhanh giống như họ.
Hừ lạnh một tiếng, Thẩm Tại Dã cưỡi ngựa đi ra ngoài, chẳng nói chẳng rằng phi về phía Bắc Môn Đình.
Người của nha môn kinh đô đang kiểm tra tình hình ở góc đường, nhác thấy là xe ngựa của tướng phủ thì không ai dám làm bừa, nhưng ba người bên cạnh đều hôn mê bất tỉnh, trong xe lại không có ai, lỡ như là người quan trọng bị bắt cóc thì sẽ là rắc rối lớn nên người của kinh đô phủ nóng lòng tìm cách giải quyết mà không thông báo ngay cho phủ thừa tướng.
Con đường này không có nhiều người qua lại nên không ai biết đã xảy ra chuyện gì, cũng rất khó để truy tra.
Bổ đầu đang đờ đẫn nhìn chiếc xe ngựa, đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí phía sau, chưa kịp quay đầu thì vạt áo đã bị kéo qua.
"Người đâu?"
Vẻ mặt Thẩm Tại Dã rất thoải mái, tựa như đang tùy ý hỏi đại một câu, nhưng sự lạnh lùng trong ánh mắt khiến cho tiểu bổ đầu sợ đến nhũn chân, vội nói: “Ti chức không biết! Nơi này hình như đã xảy ra chuyện gì đó, người trong xe biến mất rồi..."
Khẽ cau mày, Thẩm Tại Dã thả hắn ra, vỗ nhẹ y phục của hắn: “Người biến mất rồi không biết đi tìm sao?”
“… Vâng!” Bổ đầu run cầm cập, vội phất tay ra hiệu cho những bổ khoái đang có mặt phân tán bốn phía, phái người truy tìm mọi con đường.
Truy tìm như thế thì được cái gì? Kìm nén cơn tức giận trong lòng, Thẩm Tại Dã vén rèm xe nhìn qua, sau đó lại nhìn ba người đang nằm bên cạnh.
"Trạm Lư, đánh thức chúng dậy."
"Vâng."
Hắn tìm một chậu nước đổ lên mặt ba người, hai người trong số họ lập tức tỉnh dậy.
"Thừa tướng!" Hai hộ vệ hoảng sợ quỳ xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Tại Dã cúi đầu nhìn bọn họ: "Các ngươi không có chút sức phản kháng nào ư?"
Hộ vệ kinh hãi, vội nói: “Không phải chúng thuộc hạ không phản kháng, mà là không phòng bị, đột ngột có người từ phía sau đánh thuộc hạ ngất xỉu, hoàn toàn không kịp phản ứng.”
Từ phía sau? Thẩm Tại Dã sửng sốt, lại nhìn xung quanh: “Lúc đi mang theo bao nhiêu người?”
"Bẩm tướng gia, bốn người."
Bốn người? Thẩm Tại Dã mím chặt môi, hơi nheo mắt.
Trong xe không có dấu vết giằng co, có hai hộ vệ cũng biến mất, so với bị bắt cóc thì khả năng nữ nhân đó đã tự mang theo người trốn thoát cao hơn?
Nhưng tại sao nàng ta lại chạy? Không lẽ một người ngu ngốc như vậy còn có thể cảm nhận được phía trước có nguy hiểm?
“Trạm Lư, ngươi đi ổn định Cảnh vương trước.” Thẩm Tại Dã ngẫm nghĩ, trầm giọng căn dặn: “Ta về thay y phục trước, sau đó đến chỗ hẹn. Những người còn lại về tướng phủ kiểm tra người, nếu thiếu đi hai hậu vệ thì lập tức dẫn người đi lục soát khắp nơi trong kinh thành... Nếu như không thiếu... thì hãy để nha môn kinh đô đi tìm người.”
"Vâng!" Mọi người có mặt đều bắt đầu di chuyển, ai nấy đi làm việc theo lời căn dặn.
Thẩm Tại Dã lên trở lại ngựa, cầm dây cương suy nghĩ một lát, khẽ lắc đầu rồi phi nước đại trở về.
Hi vọng không phải như y nghĩ, nữ nhân Khương Đào Hoa kia vốn đã nguy hiểm rồi, nếu còn là người thông minh thì sẽ thật sự phiền phức.
Vẫn chưa đến giờ Ngọ mà sắc trời đã trở nên u ám khó hiểu, mặt trời đã khuất, gió càng mạnh hơn. Cửa hông của phủ Nam vương hé mở, một lúc sau có người chạy ra ngoài.
"Khương thị?"
Nhìn người dựa vào cửa, Mục Vô Hạ vẻ mặt kinh hãi: "Nàng, sao nàng lại..."
Khương Đào Hoa người đầy máu, nhuộm đỏ chiếc váy trắng trên người, trên mặt cũng không còn chút huyết sắc, giống như đã bị thương rất nặng.
“Vương gia.” Vừa nhìn thấy hắn, mắt Đào Hoa lập tức đỏ hoe: “Vương gia có thể cứu mạng ta được không?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mục Vô Hạ vô cùng hoảng sợ, quỳ xuống bên cạnh nàng, cau mày: “Bị thương như thế này, sao không nói với Thẩm thừa tướng?”
"Không thể nói cho ngài ấy biết." Đào Hoa lắc đầu thở dốc: "Tình hình cụ thể, vào nhà vương gia có thể từ từ nghe ta nói, bây giờ xin ngài nhất định phải nghĩ cách cho ta vào trong nhà ngài mà không một ai hay biết."
Mục Vô Hạ sửng sốt, lập tức bình tĩnh lại: “Bổn vương hiểu rồi.”
Nếu đã phái nha hoàn của nàng lẻn vào vương phủ truyền tin, đương nhiên là không muốn bị người khác biết. Mục Vô Hạ quay người đi vào, đuổi hết gia nô ra hậu viện, nói rằng lát nữa sẽ dạy bảo, sau đó quấn Đào Hoa bằng áo choàng, để Thanh Đài cõng vào.
"Người trong phủ này đều thông minh lanh lợi, bổn vương phải đối phó với bọn họ trước."
Bố trí cho nàng vào phòng trong của mình xong, Mục Vô Hạ nói: “Đợi một lát.”
"Vâng." Khương Đào Hoa gật đầu, đưa mắt tiễn Mục Vô Hạ ra ngoài.
"Chủ tử." Thanh Đài có chút lo lắng ngồi ở mép giường: "Liệu vương gia có tin chúng ta không?"
“Vương gia khác thì chắc chắn sẽ không.” Đào Hoa hít một hơi, giữ eo, mím môi nói: “Nam vương thì khác, hắn hoàn toàn mang tâm tính thiếu niên, rất có ý thức chính nghĩa, bản thân lại đang nghi ngờ Thẩm Tại Dã. ”
Chỉ cần nàng đoán mò, hắn nhất định sẽ tin.
Thanh Mặc thở dài, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Còn tưởng gả đến Đại Ngụy này là chuyện tốt, không ngờ lại gặp hết nạn này tới nạn khác, nếu biết sớm..."
"Đừng nói những lời vô dụng đó." Đào Hoa bĩu môi: "Số phận do ông trời định đoạt, không ai có quyền biết trước. Đã như vậy rồi, tốt nhất là nên nghĩ cách sống tốt.”
Nàng vốn tưởng rằng gả nhầm là chuyện tốt, nhưng không ngờ lại rơi vào một cái bẫy lớn hơn. Thẩm Tại Dã là một kẻ mất hết tính người, uổng công có một vẻ ngoài ưa nhìn, nàng cũng không cần phải ôm bất kỳ hi vọng nào với y nữa rồi, nên hãm hại thì hãm hại đi, giữ mạng sống cho mình quan trọng hơn.
Thanh Đài im lặng, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy đau lòng. Đào Hoa cũng không để ý lắm, vừa suy nghĩ vừa đợi Nam vương quay lại.
Mục Vô Hạ cũng thật sự đi không bao lâu, khi trở lại liền đóng chặt cửa lại, sải bước đi đến bên giường: "Nàng vẫn ổn chứ?"
Khương Đào Hoa cười cười: “Chắc là không ổn lắm, nhưng vương gia tin tưởng ta như vậy thật khiến ta cảm thấy bất ngờ. Ngài không sợ ta là người xấu sao?”
“Bổn vương nhìn người rất chuẩn.” Kéo một chiếc ghế sang ngồi xuống, tiểu vương gia nâng cằm nói rất tự tin: “Lần trước gặp, bổn vương liền biết nàng không phải là người xấu.”
Nhìn ra nàng không xấu ở chỗ nào vậy? Đào Hoa sửng sốt, rất là nghi ngờ cúi đầu nhìn chính mình.
"Vết thương của nàng, có cần mời đại phu khám trước không?" Mục Vô Hạ cau mày.
"Đợi ta nói xong, nếu vương gia tin thì có thể gọi đại phu. Nếu không tin thì cũng không cần thiết phải gọi." Khẽ hít thở vài hơi, Đào Hoa nhìn hắn với ánh mắt sáng quắc.
Dừng một chút, Mục Vô Hạ gật đầu: “Nàng nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
"Thẩm thừa tướng muốn giết ta."
“…” Khẽ hít vào một hơi, tiểu vương gia mở to mắt: “Tại sao?!”
“Bởi vì y muốn Cảnh vương gánh tội danh giết công chúa nước Triệu, từ đó khiến cho rạn nứt giữa hoàng đế và Cảnh vương trở nên trầm trọng hơn, đồng thời nhân tiện cũng có thể trừ khử ta, tránh để ta tiếp tục ở lại trong tướng phủ quấy rầy tâm tư của y.” Nhìn thẳng vào Nam vương, Khương Đào Hoa nói rõ từng chữ:
"Khả năng quan trọng nhất có lẽ vẫn là vì ngài. Giết ta là có lợi nhất cho ngài, Nam vương gia."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo