Đào Đào Ô Long - truyen full - - Trang 2
Chương 83: Ngoại truyện12:Tuần trăng mật
Ngày thứ hai sau khi diễn ra hôn lễ thì Ninh Dã và Tô Đào cùng bay ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, điểm đến là một hòn đảo nhỏ. Trước đó lão phu nhân đã liệt kê ra một loạt những địa điểm trăng mật nổi tiếng để bọn họ tham khảo nhưng Ninh Dã vừa nhìn thoáng qua đã chọn ngay nơi này. Tô Đào cũng không có ý kiến gì với sự lựa chọn của Ninh Dã.
Chẳng qua sau đó lão phu nhân vẫn luôn khuyên Ninh Dã nên xem kỹ lại một chút, nhìn qua tư liệu thì xác thật là hòn đảo kia rất đẹp nhưng thông tin về nó không nhiều, cũng không có nhiều người lui tới nên không rõ được tình huống ở bên đó là như nào. Nhưng Ninh Dã vẫn kiên định với lựa chọn của mình, một mực phải chọn hòn đảo đó.
Lúc sau Tô Đào có hỏi nhỏ Ninh Dã vì sao nhất định phải đến nơi đó? Đáp án mà hắn đưa ra hết sức đơn giản:
"Hình ảnh từ trên cao nhìn xuống của hòn đảo trông rất giống với bạn nhỏ nhà anh, vì vậy anh lập tức muốn dẫn em đến đó xem."
Tô Đào mơ hồ không hiểu lắm, sau đó cô lấy điện thoại ra tìm tên của hòn đảo kia, lúc hình ảnh hiện ra thì cô liền hiểu được ý tứ của Ninh Dã.
Hình ảnh từ trên cao nhìn xuống của hòn đảo là một hình trái tim rất chuẩn nên nó mới được xếp vào danh sách những địa điểm trăng mật nổi tiếng. Mà hình trái tim kia, nhìn theo một góc độ khác cũng là hình dạng của quả đào…
*Thật ra trên thế giới có nhiều đảo có hình dạng trái tim lắm á, mọi người search gg để xem thêm hình nha~
*Thật ra trên thế giới có nhiều đảo có hình dạng trái tim lắm á, mọi người search gg để xem thêm hình nha~
Chuyện này về sau cũng bị Chung Giai Giai vô tình phát hiện ra, tuy rằng Tô Đào không nói rõ nơi đó là do Ninh Dã chọn nhưng cô bạn cũng liền đoán ra được lý do vì sao, trong khung chat của hai người tràn đầy dấu chấm than.
【WeChat】Chung Giai Giai: Trời ơi!!!!!!!!!! Anh Ninh Dã nhà cậu cũng thật là lãng mạn quá đi!!!!!!!
【WeChat】Chung Giai Giai: Tớ chỉ là tùy tiện hỏi một chút về địa điểm trăng mật của hai người để tham khảo rồi sau này tớ và “cún con” cùng đi du lịch, thế mà kết quả lại còn bị nhét cho một họng cẩu lương!!!!!!
【WeChat】Chung Giai Giai: Không được!!!! Tớ phải bảo "cún con" nhà tớ đi tra xem có nơi nào nhìn giống với tớ không mới được!!!
Tô Đào ở bên này bị chọc cười, nhắn qua cho cô bạn một cái nhãn dán sờ sờ đầu.
Lúc sau khi lão phu nhân đưa hai người bọn họ ra sân bay thì bà cũng hậu tri hậu giác hiểu ra vấn đề. Trên đường từ biệt thự đến sân bay, bà ngồi ở hàng phía trước vẫn luôn tươi cười, trong ánh mắt chứa đầy thâm ý.
Đến nơi, thừa dịp Tô Đào đi lấy vé thì lão phu nhân lặng lẽ lôi kéo Ninh Dã sang một bên rồi nói với hắn:
"Bà còn đang nói sao lần này cháu lại cố chấp như vậy, thì ra là muốn chơi trò lãng mạn!"
Ninh Dã cười cười không nói gì, cũng không quá để ý, ánh mắt vẫn đang một mực chăm chú nhìn về phía Tô Đào, cô đi đến đâu thì ánh mắt hắn liền theo đến chỗ đó.
Lão phu nhân cũng không thèm để ý Ninh Dã có đáp lại mình hay không, vẫn tiếp tục nói:
"Lãng mạn là chuyện tốt, hai đứa cũng đã phải chịu đựng không ít khổ mới có thể về được bên nhau nên bây giờ đương nhiên là phải bù đắp lại. Nhưng mà lãng mạn thì lãng mạn, hai đứa cũng nên khẩn trương làm chuyện chính sự đi..."
Bà xích lại gần vỗ vỗ trên người Ninh Dã rồi nhỏ giọng nói tiếp:
"Tuy rằng bà nội không phải người cổ hủ, cũng không phải một hai bắt các cháu phải sinh con ngay. Nhưng mà... cháu phải nhanh lên đi, dù sao thì cháu cũng lớn hơn Đào Đào tận mười tuổi, nếu còn trễ thêm mấy năm nữa, đến lúc đó cháu đưa con đi nhà trẻ thì người ta lại tưởng rằng cháu là ông của đứa bé mất.”
Ninh Dã: "..."
Ninh Dã không nói nên lời, đến lúc vừa định lên tiếng đáp lại thì không biết là nhìn thấy gì đó mà ánh mắt lập tức trầm xuống.
"Lão Phật gia, bà về trước đi, chuyện của cháu không cần bà phải nhọc lòng đâu. Cháu đi đây." Hắn nói xong liền đẩy hành lý của mình và Tô Đào đi về phía trước.
-
Bên kia, Tô Đào đang bị một thanh niên không tìm thấy cửa lên máy bay chặn lại để hỏi chuyện.
Thật ra vừa nãy cô đã nói cho cậu ta biết cửa đó ở đâu nhưng hiển nhiên là cậu ta không có ý tứ để cô rời đi, còn nói:
"Thật ngại quá, tôi mới từ nước ngoài trở về, tiếng Trung không được tốt lắm nên phiền cô có thể dẫn tôi đi được không?”
Lúc nói chuyện cậu ta còn nở nụ cười tươi, bộ dáng sáng sủa đẹp trai, thái độ vô cùng chủ động nhưng vẫn rất đúng mực.
Trong lòng Tô Đào mơ hồ cảm giác được gì đó nên lập tức từ chối không cần suy nghĩ.
"Thật ngại quá, tôi..."
Vốn dĩ cô muốn lấy Ninh Dã ra làm cớ, nói rằng chồng cô đang đợi ở bên kia, khả năng là không tiện dẫn cậu ta đi. Nhưng mà ngoại trừ mỗi lần… ở trên giường với nhau thì trước giờ cô chưa từng nói ra chữ kia, huống chi bây giờ lại còn đang ở trước mặt người lạ.
Tô Đào do dự một chút, ngay lúc định nói ra thì bỗng nhiên cảm giác được có một bàn tay đặt ngay bên hông mình. Hơi thở quen thuộc ập đến, vừa nghiêng đầu nhìn qua thì liền nghe thấy người đàn ông đang ôm eo mình lên tiếng:
"Có việc gì sao?"
Lời này là nói với cậu thanh niên đứng đối diện, hoàn toàn là bộ dáng đang tuyên thệ chủ quyền, ngữ khí và ánh mắt đều lạnh lùng, mang theo nguy hiểm.
Cậu thanh niên kia không ngốc, biết lần này mình đã lỡ chọc phải hoa có chủ nên nhất thời có chút xấu hổ. Ngượng ngùng sờ mũi một cái, nói câu “thật ngại quá” rồi liền xoay người rời đi.
Ninh Dã nhìn theo bóng lưng của cậu ta, sắc mặt vẫn đen như cũ. Tô Đào vẫn đang nhìn Ninh Dã, thấy ánh mắt hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào người kia thì nhịn không được mà mím môi cười cười.
Không lâu sau, Ninh Dã quay qua thì thấy Tô Đào đang nhìn mình cười nên nhất thời nhịn không được mà kéo người ôm vào trong ngực mình. Hắn nhéo nhéo gò má mềm thịt của cô, giả bộ tức giận hỏi:
"Em cười cái gì?"
"Không có gì. Chỉ là cảm thấy biểu hiện ăn giấm của anh vẫn giống hệt như trước kia." Tô Đào cong cong môi, lúm đồng tiền hai bên như ẩn như hiện.
"Trước kia?" Hắn nhướng mày hỏi lại.
"Là thời điểm mà anh thổ lộ với em đó" Tô Đào ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đong đầy ý cười.
"Khi đó có một học trưởng tiếp cận em, chẳng phải anh đã chạy đến rất nhanh sao? Đại Linh và Mạnh Giai đều nói là anh thích em, lúc ấy em còn cho rằng các cậu ấy nói bậy, bây giờ nhớ lại thì bộ dáng vừa nãy của anh quả thật là rất giống với khi đó.”
Ninh Dã rũ mắt nhìn cô, lại nhéo chóp mũi cô một cái.
"Làm sao? Phát hiện anh ăn giấm cho nên rất đắc ý đúng không?"
"Đắc ý chứ. Ai bảo ngay từ đầu anh hung dữ với em như vậy." Trong ánh mắt của cô khó có khi xuất hiện một tia giảo hoạt, ý cười càng thêm đậm.
Ninh Dã nghe được lời này thì không khỏi mỉm cười. Hắn không phản bác nữa, ngược lại ngồi xổm xuống rồi trở tay trực tiếp đem người bế lên.
Hắn bế Tô Đào theo kiểu người lớn hay bế mấy đứa nhỏ, nâng cả người cô lên ngồi trên cánh tay của mình. Tô Đào hoảng sợ nên lập tức vòng tay qua cổ hắn để giữ thăng bằng, đồng thời cũng vội nhỏ giọng nói:
"Anh làm gì vậy? Mau thả em xuống đi!"
Giọng điệu của Ninh Dã vô cùng ung dung, không hề có ý định thả cô xuống, thậm chí còn ra vẻ hợp tình hợp lý mà nói:
"Sân bay đông người quá, em không thấy bạn nhỏ nhà khác đều được bế lên như thế này sao?”
Một tay hắn bế cô, một tay đẩy hành lý đi về phía trước, tiếp tục nói:
“Em ngoan một chút đi, học theo mấy bạn nhỏ bên cạnh kìa, đừng lộn xộn nữa.”
Tô Đào: "..."
Vé máy bay bọn họ đặt là vé bay thẳng, từ trong nước bay qua bên đó mất khoảng tám tiếng.
Lúc máy bay hạ cánh, trong nước đã là ban đêm nhưng ở đảo nhỏ bên này vẫn là ban ngày. Tô Đào là kiểu người luôn đi ngủ đúng giờ nên vừa xuống máy bay cô không khỏi ngáp vài cái, trên đường về khách sạn cũng vùi vào lòng Ninh Dã ngủ thiếp đi.
Ninh Dã im lặng ôm cô, thỉnh thoảng trên đoạn đường đi qua gặp phải tiếng còi xe ồn ào thì hắn sẽ cau mày lại rồi đưa tay che lỗ tai lại giúp cô.
Lão phu nhân đã sắp xếp mọi việc vô cùng chặt chẽ và chu đáo, ngoại trừ đặt khách sạn thì bà còn thuê luôn hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ. Lúc về đến khách sạn thì mọi việc đều là do người đó xử lý.
Bọn họ ngồi ở khu vực tiếp khách ngay sảnh khách sạn để chờ đợi, Tô Đào vẫn đang ngủ trong lòng Ninh Dã, thỉnh thoảng cô sẽ cau mày một chút khi có người bên cạnh nói chuyện.
Một lúc sau, hướng dẫn viên du lịch đã cầm chìa khóa phòng và giấy tờ đăng ký quay lại đây, sau khi đưa cho Ninh Dã thì dùng tiếng Trung lưu loát nói với hắn:
"Ninh tiên sinh, ngày mai chúng ta có thể đi..."
Dường như Tô Đào lại sắp tỉnh giấc, Ninh Dã không ngẩng đầu mà chỉ giơ tay ra hiệu một cái, người kia hiểu được nên lập tức im lặng.
Cách một lúc lâu, thấy cô không tỉnh lại thì hắn mới nhỏ giọng lên tiếng:
"Không cần, tự chúng tôi sẽ đi dạo, nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ gọi cho cậu sau."
Thật ra Ninh Dã không tán thành việc lão phu nhân tìm hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ, hắn cảm thấy không cần thiết phải làm vậy vì tiếng Anh của hắn và Tô Đào đều rất tốt, giao tiếp ở chỗ này sẽ không gặp phải trở ngại gì nên không cần phải mang theo một cái bóng đèn đi khắp nơi. Lúc này đã tìm được cơ hội tốt nên hắn liền trực tiếp cự tuyệt.
Hướng dẫn viên du lịch kia có hơi ngạc nhiên, lúng túng lên tiếng hỏi:
"Vậy tiền trước đó đã giao..."
"Cậu cứ cầm đi, không cần trả lại."
Hướng dẫn viên du lịch lập tức thay đổi biểu cảm, vui vẻ gật đầu đồng ý.
Tô Đào hoàn toàn không biết gì về việc này.
Cô ngủ một giấc đến khi đảo nhỏ bên này đã là hai giờ sáng, lúc mở mắt ra thì trời bên ngoài đã tối đen.
Trên giường chỉ có mình cô nhưng vị trí bên cạnh vẫn còn một chút hơi ấm, dường như có người vừa nằm ở đây.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nước bên ngoài phòng, như thể có người đang tắm. Tô Đào biết là Ninh Dã nên cũng không vội lên tiếng gọi hắn, nằm thêm một lúc cho tỉnh táo hoàn toàn rồi mới ôm chăn ngồi dậy.
Phòng khách sạn có một cái cửa sổ sát đất diện tích rất lớn, Tô Đào nhìn ra bên ngoài thì đập vào tầm mắt đầu tiên chính là một bể bơi lớn.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, bầu trời đêm xanh thẫm như được rắc lên một nắm bột bạc, những ngôi sao nhỏ trải dài dày đặc.
Nước trong bể bơi hơi dập dờn, vô số ánh sao phản chiếu trên mặt nước hệt như chúng vừa từ trên trời rơi xuống.
Lúc trước tâm tư của Tô Đào đều đặt vào việc tham gia thi đấu và chuẩn bị cho hôn lễ, bây giờ đã được buông lỏng, cảnh đẹp lại ở ngay trước mắt nên cô liền xốc chăn lên, thậm chí cũng không kịp mang dép, cứ thế đi chân trần trên sàn gỗ từng bước từng bước tiến về phía đó, trong lòng tràn đầy mềm mại.
Không lâu sau, phía sau cô truyền đến tiếng bước chân, Tô Đào còn chưa kịp quay người lại thì người ở phía sau đã ôm chặt lấy cô.
Ninh Dã vừa tắm xong, phía dưới chỉ quấn một cái khăn tắm lỏng lẻo, phía trên để trần, độ ấm trước ngực và những giọt nước chưa kịp lau khô cũng thấm lên người cô.
"Tự mình tỉnh dậy hay là bị anh đánh thức?”
Hắn vừa nói vừa cúi xuống hôn gáy cô, từng cái hôn nồng nhiệt rơi xuống làm cho Tô Đào bị nhột nên không khỏi tránh né.
"Ngủ đủ rồi… là em tự tỉnh lại..."
Cô gái nhỏ nói đến chỗ này thì bỗng nhiên "a" một tiếng, "anh đừng cắn em."
Thật ra Ninh Dã cắn rất nhẹ nhưng cảm giác răng cấn trên da đặc biệt không được tự nhiên, Tô Đào có cảm giác lỗ chân lông trên người mình đều đang sắp mở ra nhưng người đằng sau vẫn hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Ninh Dã không cắn nữa mà chuyển sang hôn, liên tục mổ vào gáy cô, bàn tay ở dưới cũng không thành thật mà từ từ di chuyển lên dọc theo vòng eo của cô.
"Ngủ đủ rồi thì bồi anh nhé? Dù sao hiện tại cũng là ban đêm, đi ra ngoài cái gì cũng không nhìn thấy nên không bằng chúng ta cùng làm chút chuyện khác.”
Đương nhiên Tô Đào hiểu rõ ẩn ý trong lời này, chẳng qua là lúc này cô không muốn nên nhanh chóng duỗi tay ngăn cản bàn tay đang sờ loạn của hắn rồi nói:
"Em không muốn... Chúng ta làm việc khác được không anh?"
Cô nói xong thì tầm mắt lại rơi vào bể bơi ở phía trước, dường như đang nghĩ đến gì đó, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.
"Chẳng phải lúc trước anh nói là sẽ dạy em học bơi sao? Bây giờ chúng ta liền bắt đầu thôi!"
Ninh Dã ở phía sau sửng sốt một chút, một lát sau mới lười nhác cười một tiếng, hỏi:
"Em chắc chứ?"
-
Lát sau, khi Ninh Dã lấy ra bộ đồ bơi mà hắn đã chuẩn bị sẵn cho cô thì cô gái nhỏ mới hiểu rõ được ý tứ trong lời vừa nãy của hắn.
Cô nhìn bộ đồ trong tay Ninh Dã, mặt nóng lên, không ngừng lắc đầu kiên quyết từ chối.
"Không được, cái này… cái này quá lộ, em không muốn mặc."
Thật ra bộ đồ bơi này cũng không quá hở hang nhưng so với bộ đồ bơi một mảnh bảo thủ mà Tô Đào tưởng tượng thì quả thật là hơi ít vải hơn một chút.
Ninh Dã thấy bạn nhỏ nhà mình mâu thuẫn như vậy thì cũng không làm khó cô nữa, chẳng qua bộ dáng càng thêm lười biếng mà nói:
"Anh cũng không phải một hai bắt em phải mặc bộ này, nhưng mà dù sao thì chúng ta cũng đang đi hưởng tuần trăng mật, anh đã liều sống liều chết tăng ca nhiều ngày như vậy, vất vả lắm mới có được ngày hôm nay, em không thể cho anh một chút phúc lợi sao.”
Tô Đào không chịu được nữa, thuận miệng đáp:
"Ngoại trừ bộ này ra, những bộ khác đều có thể!”
Ninh Dã nghe cô nói xong thì nhướng mày hỏi lại:
“Nhớ giữ lời nhé?"
Cô gái nhỏ gật đầu.
"Được rồi, không mặc bộ này thì không mặc bộ này, anh còn chuẩn bị cho em một bộ khác nữa." Ngay lúc vừa nói xong thì rõ ràng nơi đáy mắt hắn hiện lên một tia hưng phấn.
Tô Đào còn chưa kịp phản ứng thì Ninh Dã đã lập tức lấy từ trong vali ra một bộ khác. Bộ lần này vải vóc nhiều hơn một chút, chỉ có điều… cô lại cảm thấy có chút quen mắt.
Ninh Dã cũng không giấu giếm gì, vô cùng tự nhiên mà lên tiếng:
"Em còn nhớ rõ bộ này không? Là quà mà bạn cùng phòng em tặng lúc trước đấy, anh vẫn luôn bảo em mặc nhưng em cứ ngại ngùng không chịu..."
Hắn nói đến đây thì tiến lên hôn môi cô một cái rồi mới tiếp tục nói:
"Anh đặc biệt muốn nhìn thấy bạn nhỏ nhà anh đóng vai thỏ con, hiện tại chỉ có hai người chúng ta thôi, em thỏa mãn nguyện vọng của anh một chút được không?"
Thanh âm còn khàn hơn so với ngày thường, giọng điệu mang theo chút dỗ dành nên Tô Đào vừa nghe xong thì vô thức mà gật đầu.
Bộ đồ con thỏ kia nhìn thì kín đáo hơn so với đồ bơi vừa nãy nhưng thật ra lại ẩn chứa trong đó một số bí mật. Sau khi Tô Đào vào phòng tắm thay xong, lúc nhìn vào trong gương thì tự cô cũng cảm thấy nóng mặt nên trong thời gian ngắn càng không có dũng khí bước ra ngoài.
Ninh Dã như đã canh chuẩn thời gian cô thay đồ xong, không bao lâu sau liền bắt đầu gõ cửa.
"Bạn nhỏ, đã thay xong chưa?"
"Đợi em một chút..."
Lại cách một phút sau, tiếng đập cửa lại vang lên.
"Bạn nhỏ, không sao chứ?"
Thanh âm của hắn ở bên ngoài rõ ràng là đang cười, tựa như đoán được cô gái nhỏ ở bên trong đang xoắn xuýt do dự.
Tô Đào thật sự không còn cách nào khác, nói một câu “em ra ngay đây” rồi liền xoay người đi về phía cửa. Hít một hơi sâu, cô chậm rãi mở cửa phòng tắm ra.
Ánh mắt của Ninh Dã lập tức rơi xuống trên người cô, quét từ dưới lên trên.
Đôi chân trắng nõn mịn màng gần như lộ ra hoàn toàn, vừa xinh đẹp lại cân đối, hướng lên trên là vòng eo nhỏ một tay có thể ôm chặt. Làn váy tà mị rũ xuống bên hông nhưng vì làn váy không lớn nên khó khăn lắm mới che khuất được vài chỗ. Phía trên cũng vậy, vải vóc che đậy thập phần không rõ ràng, đường cong ái muội theo hô hấp của cô mà phập phồng lên xuống. Cuối cùng, hắn nhìn vào khuôn mặt nhỏ của cô và... đôi tai thỏ trên đỉnh đầu.
Thật sự là quá xấu hổ, hai gò má của Tô Đào đều phiếm hồng. Cô né tránh không dám nhìn Ninh Dã, tai thỏ trên đầu cũng khẽ lắc lư theo động tác của cô.
Ánh mắt của Ninh Dã thật sự là quá nóng, nó khiến cô không được tự nhiên nên không khỏi nâng hai tay lên ôm ở trước ngực, nhỏ giọng nói:
"Rất kỳ quái đúng không... Em nghĩ vẫn là nên thay đồ thôi..."
Tô Đào định xoay người đi vào phòng tắm nhưng sao Ninh Dã có thể cho cô cơ hội đó, hắn nhanh chóng đem người kéo vào trong ngực mình.
"Em đã gặp qua con sói nào có thể nhẫn nhịn không ăn thịt con mồi đang ở ngay trước mặt mình chưa?”
Hắn mỉm cười nói với giọng trầm ấm, nụ hôn rơi xuống bên vành tai cô, không ngừng lưu luyến.
"Thỏ con, cùng anh về ổ sói thôi."
Chẳng qua sau đó lão phu nhân vẫn luôn khuyên Ninh Dã nên xem kỹ lại một chút, nhìn qua tư liệu thì xác thật là hòn đảo kia rất đẹp nhưng thông tin về nó không nhiều, cũng không có nhiều người lui tới nên không rõ được tình huống ở bên đó là như nào. Nhưng Ninh Dã vẫn kiên định với lựa chọn của mình, một mực phải chọn hòn đảo đó.
Lúc sau Tô Đào có hỏi nhỏ Ninh Dã vì sao nhất định phải đến nơi đó? Đáp án mà hắn đưa ra hết sức đơn giản:
"Hình ảnh từ trên cao nhìn xuống của hòn đảo trông rất giống với bạn nhỏ nhà anh, vì vậy anh lập tức muốn dẫn em đến đó xem."
Tô Đào mơ hồ không hiểu lắm, sau đó cô lấy điện thoại ra tìm tên của hòn đảo kia, lúc hình ảnh hiện ra thì cô liền hiểu được ý tứ của Ninh Dã.
Hình ảnh từ trên cao nhìn xuống của hòn đảo là một hình trái tim rất chuẩn nên nó mới được xếp vào danh sách những địa điểm trăng mật nổi tiếng. Mà hình trái tim kia, nhìn theo một góc độ khác cũng là hình dạng của quả đào…
*Thật ra trên thế giới có nhiều đảo có hình dạng trái tim lắm á, mọi người search gg để xem thêm hình nha~
*Thật ra trên thế giới có nhiều đảo có hình dạng trái tim lắm á, mọi người search gg để xem thêm hình nha~
Chuyện này về sau cũng bị Chung Giai Giai vô tình phát hiện ra, tuy rằng Tô Đào không nói rõ nơi đó là do Ninh Dã chọn nhưng cô bạn cũng liền đoán ra được lý do vì sao, trong khung chat của hai người tràn đầy dấu chấm than.
【WeChat】Chung Giai Giai: Trời ơi!!!!!!!!!! Anh Ninh Dã nhà cậu cũng thật là lãng mạn quá đi!!!!!!!
【WeChat】Chung Giai Giai: Tớ chỉ là tùy tiện hỏi một chút về địa điểm trăng mật của hai người để tham khảo rồi sau này tớ và “cún con” cùng đi du lịch, thế mà kết quả lại còn bị nhét cho một họng cẩu lương!!!!!!
【WeChat】Chung Giai Giai: Không được!!!! Tớ phải bảo "cún con" nhà tớ đi tra xem có nơi nào nhìn giống với tớ không mới được!!!
Tô Đào ở bên này bị chọc cười, nhắn qua cho cô bạn một cái nhãn dán sờ sờ đầu.
Lúc sau khi lão phu nhân đưa hai người bọn họ ra sân bay thì bà cũng hậu tri hậu giác hiểu ra vấn đề. Trên đường từ biệt thự đến sân bay, bà ngồi ở hàng phía trước vẫn luôn tươi cười, trong ánh mắt chứa đầy thâm ý.
Đến nơi, thừa dịp Tô Đào đi lấy vé thì lão phu nhân lặng lẽ lôi kéo Ninh Dã sang một bên rồi nói với hắn:
"Bà còn đang nói sao lần này cháu lại cố chấp như vậy, thì ra là muốn chơi trò lãng mạn!"
Ninh Dã cười cười không nói gì, cũng không quá để ý, ánh mắt vẫn đang một mực chăm chú nhìn về phía Tô Đào, cô đi đến đâu thì ánh mắt hắn liền theo đến chỗ đó.
Lão phu nhân cũng không thèm để ý Ninh Dã có đáp lại mình hay không, vẫn tiếp tục nói:
"Lãng mạn là chuyện tốt, hai đứa cũng đã phải chịu đựng không ít khổ mới có thể về được bên nhau nên bây giờ đương nhiên là phải bù đắp lại. Nhưng mà lãng mạn thì lãng mạn, hai đứa cũng nên khẩn trương làm chuyện chính sự đi..."
Bà xích lại gần vỗ vỗ trên người Ninh Dã rồi nhỏ giọng nói tiếp:
"Tuy rằng bà nội không phải người cổ hủ, cũng không phải một hai bắt các cháu phải sinh con ngay. Nhưng mà... cháu phải nhanh lên đi, dù sao thì cháu cũng lớn hơn Đào Đào tận mười tuổi, nếu còn trễ thêm mấy năm nữa, đến lúc đó cháu đưa con đi nhà trẻ thì người ta lại tưởng rằng cháu là ông của đứa bé mất.”
Ninh Dã: "..."
Ninh Dã không nói nên lời, đến lúc vừa định lên tiếng đáp lại thì không biết là nhìn thấy gì đó mà ánh mắt lập tức trầm xuống.
"Lão Phật gia, bà về trước đi, chuyện của cháu không cần bà phải nhọc lòng đâu. Cháu đi đây." Hắn nói xong liền đẩy hành lý của mình và Tô Đào đi về phía trước.
-
Bên kia, Tô Đào đang bị một thanh niên không tìm thấy cửa lên máy bay chặn lại để hỏi chuyện.
Thật ra vừa nãy cô đã nói cho cậu ta biết cửa đó ở đâu nhưng hiển nhiên là cậu ta không có ý tứ để cô rời đi, còn nói:
"Thật ngại quá, tôi mới từ nước ngoài trở về, tiếng Trung không được tốt lắm nên phiền cô có thể dẫn tôi đi được không?”
Lúc nói chuyện cậu ta còn nở nụ cười tươi, bộ dáng sáng sủa đẹp trai, thái độ vô cùng chủ động nhưng vẫn rất đúng mực.
Trong lòng Tô Đào mơ hồ cảm giác được gì đó nên lập tức từ chối không cần suy nghĩ.
"Thật ngại quá, tôi..."
Vốn dĩ cô muốn lấy Ninh Dã ra làm cớ, nói rằng chồng cô đang đợi ở bên kia, khả năng là không tiện dẫn cậu ta đi. Nhưng mà ngoại trừ mỗi lần… ở trên giường với nhau thì trước giờ cô chưa từng nói ra chữ kia, huống chi bây giờ lại còn đang ở trước mặt người lạ.
Tô Đào do dự một chút, ngay lúc định nói ra thì bỗng nhiên cảm giác được có một bàn tay đặt ngay bên hông mình. Hơi thở quen thuộc ập đến, vừa nghiêng đầu nhìn qua thì liền nghe thấy người đàn ông đang ôm eo mình lên tiếng:
"Có việc gì sao?"
Lời này là nói với cậu thanh niên đứng đối diện, hoàn toàn là bộ dáng đang tuyên thệ chủ quyền, ngữ khí và ánh mắt đều lạnh lùng, mang theo nguy hiểm.
Cậu thanh niên kia không ngốc, biết lần này mình đã lỡ chọc phải hoa có chủ nên nhất thời có chút xấu hổ. Ngượng ngùng sờ mũi một cái, nói câu “thật ngại quá” rồi liền xoay người rời đi.
Ninh Dã nhìn theo bóng lưng của cậu ta, sắc mặt vẫn đen như cũ. Tô Đào vẫn đang nhìn Ninh Dã, thấy ánh mắt hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào người kia thì nhịn không được mà mím môi cười cười.
Không lâu sau, Ninh Dã quay qua thì thấy Tô Đào đang nhìn mình cười nên nhất thời nhịn không được mà kéo người ôm vào trong ngực mình. Hắn nhéo nhéo gò má mềm thịt của cô, giả bộ tức giận hỏi:
"Em cười cái gì?"
"Không có gì. Chỉ là cảm thấy biểu hiện ăn giấm của anh vẫn giống hệt như trước kia." Tô Đào cong cong môi, lúm đồng tiền hai bên như ẩn như hiện.
"Trước kia?" Hắn nhướng mày hỏi lại.
"Là thời điểm mà anh thổ lộ với em đó" Tô Đào ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đong đầy ý cười.
"Khi đó có một học trưởng tiếp cận em, chẳng phải anh đã chạy đến rất nhanh sao? Đại Linh và Mạnh Giai đều nói là anh thích em, lúc ấy em còn cho rằng các cậu ấy nói bậy, bây giờ nhớ lại thì bộ dáng vừa nãy của anh quả thật là rất giống với khi đó.”
Ninh Dã rũ mắt nhìn cô, lại nhéo chóp mũi cô một cái.
"Làm sao? Phát hiện anh ăn giấm cho nên rất đắc ý đúng không?"
"Đắc ý chứ. Ai bảo ngay từ đầu anh hung dữ với em như vậy." Trong ánh mắt của cô khó có khi xuất hiện một tia giảo hoạt, ý cười càng thêm đậm.
Ninh Dã nghe được lời này thì không khỏi mỉm cười. Hắn không phản bác nữa, ngược lại ngồi xổm xuống rồi trở tay trực tiếp đem người bế lên.
Hắn bế Tô Đào theo kiểu người lớn hay bế mấy đứa nhỏ, nâng cả người cô lên ngồi trên cánh tay của mình. Tô Đào hoảng sợ nên lập tức vòng tay qua cổ hắn để giữ thăng bằng, đồng thời cũng vội nhỏ giọng nói:
"Anh làm gì vậy? Mau thả em xuống đi!"
Giọng điệu của Ninh Dã vô cùng ung dung, không hề có ý định thả cô xuống, thậm chí còn ra vẻ hợp tình hợp lý mà nói:
"Sân bay đông người quá, em không thấy bạn nhỏ nhà khác đều được bế lên như thế này sao?”
Một tay hắn bế cô, một tay đẩy hành lý đi về phía trước, tiếp tục nói:
“Em ngoan một chút đi, học theo mấy bạn nhỏ bên cạnh kìa, đừng lộn xộn nữa.”
Tô Đào: "..."
Vé máy bay bọn họ đặt là vé bay thẳng, từ trong nước bay qua bên đó mất khoảng tám tiếng.
Lúc máy bay hạ cánh, trong nước đã là ban đêm nhưng ở đảo nhỏ bên này vẫn là ban ngày. Tô Đào là kiểu người luôn đi ngủ đúng giờ nên vừa xuống máy bay cô không khỏi ngáp vài cái, trên đường về khách sạn cũng vùi vào lòng Ninh Dã ngủ thiếp đi.
Ninh Dã im lặng ôm cô, thỉnh thoảng trên đoạn đường đi qua gặp phải tiếng còi xe ồn ào thì hắn sẽ cau mày lại rồi đưa tay che lỗ tai lại giúp cô.
Lão phu nhân đã sắp xếp mọi việc vô cùng chặt chẽ và chu đáo, ngoại trừ đặt khách sạn thì bà còn thuê luôn hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ. Lúc về đến khách sạn thì mọi việc đều là do người đó xử lý.
Bọn họ ngồi ở khu vực tiếp khách ngay sảnh khách sạn để chờ đợi, Tô Đào vẫn đang ngủ trong lòng Ninh Dã, thỉnh thoảng cô sẽ cau mày một chút khi có người bên cạnh nói chuyện.
Một lúc sau, hướng dẫn viên du lịch đã cầm chìa khóa phòng và giấy tờ đăng ký quay lại đây, sau khi đưa cho Ninh Dã thì dùng tiếng Trung lưu loát nói với hắn:
"Ninh tiên sinh, ngày mai chúng ta có thể đi..."
Dường như Tô Đào lại sắp tỉnh giấc, Ninh Dã không ngẩng đầu mà chỉ giơ tay ra hiệu một cái, người kia hiểu được nên lập tức im lặng.
Cách một lúc lâu, thấy cô không tỉnh lại thì hắn mới nhỏ giọng lên tiếng:
"Không cần, tự chúng tôi sẽ đi dạo, nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ gọi cho cậu sau."
Thật ra Ninh Dã không tán thành việc lão phu nhân tìm hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ, hắn cảm thấy không cần thiết phải làm vậy vì tiếng Anh của hắn và Tô Đào đều rất tốt, giao tiếp ở chỗ này sẽ không gặp phải trở ngại gì nên không cần phải mang theo một cái bóng đèn đi khắp nơi. Lúc này đã tìm được cơ hội tốt nên hắn liền trực tiếp cự tuyệt.
Hướng dẫn viên du lịch kia có hơi ngạc nhiên, lúng túng lên tiếng hỏi:
"Vậy tiền trước đó đã giao..."
"Cậu cứ cầm đi, không cần trả lại."
Hướng dẫn viên du lịch lập tức thay đổi biểu cảm, vui vẻ gật đầu đồng ý.
Tô Đào hoàn toàn không biết gì về việc này.
Cô ngủ một giấc đến khi đảo nhỏ bên này đã là hai giờ sáng, lúc mở mắt ra thì trời bên ngoài đã tối đen.
Trên giường chỉ có mình cô nhưng vị trí bên cạnh vẫn còn một chút hơi ấm, dường như có người vừa nằm ở đây.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nước bên ngoài phòng, như thể có người đang tắm. Tô Đào biết là Ninh Dã nên cũng không vội lên tiếng gọi hắn, nằm thêm một lúc cho tỉnh táo hoàn toàn rồi mới ôm chăn ngồi dậy.
Phòng khách sạn có một cái cửa sổ sát đất diện tích rất lớn, Tô Đào nhìn ra bên ngoài thì đập vào tầm mắt đầu tiên chính là một bể bơi lớn.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, bầu trời đêm xanh thẫm như được rắc lên một nắm bột bạc, những ngôi sao nhỏ trải dài dày đặc.
Nước trong bể bơi hơi dập dờn, vô số ánh sao phản chiếu trên mặt nước hệt như chúng vừa từ trên trời rơi xuống.
Lúc trước tâm tư của Tô Đào đều đặt vào việc tham gia thi đấu và chuẩn bị cho hôn lễ, bây giờ đã được buông lỏng, cảnh đẹp lại ở ngay trước mắt nên cô liền xốc chăn lên, thậm chí cũng không kịp mang dép, cứ thế đi chân trần trên sàn gỗ từng bước từng bước tiến về phía đó, trong lòng tràn đầy mềm mại.
Không lâu sau, phía sau cô truyền đến tiếng bước chân, Tô Đào còn chưa kịp quay người lại thì người ở phía sau đã ôm chặt lấy cô.
Ninh Dã vừa tắm xong, phía dưới chỉ quấn một cái khăn tắm lỏng lẻo, phía trên để trần, độ ấm trước ngực và những giọt nước chưa kịp lau khô cũng thấm lên người cô.
"Tự mình tỉnh dậy hay là bị anh đánh thức?”
Hắn vừa nói vừa cúi xuống hôn gáy cô, từng cái hôn nồng nhiệt rơi xuống làm cho Tô Đào bị nhột nên không khỏi tránh né.
"Ngủ đủ rồi… là em tự tỉnh lại..."
Cô gái nhỏ nói đến chỗ này thì bỗng nhiên "a" một tiếng, "anh đừng cắn em."
Thật ra Ninh Dã cắn rất nhẹ nhưng cảm giác răng cấn trên da đặc biệt không được tự nhiên, Tô Đào có cảm giác lỗ chân lông trên người mình đều đang sắp mở ra nhưng người đằng sau vẫn hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Ninh Dã không cắn nữa mà chuyển sang hôn, liên tục mổ vào gáy cô, bàn tay ở dưới cũng không thành thật mà từ từ di chuyển lên dọc theo vòng eo của cô.
"Ngủ đủ rồi thì bồi anh nhé? Dù sao hiện tại cũng là ban đêm, đi ra ngoài cái gì cũng không nhìn thấy nên không bằng chúng ta cùng làm chút chuyện khác.”
Đương nhiên Tô Đào hiểu rõ ẩn ý trong lời này, chẳng qua là lúc này cô không muốn nên nhanh chóng duỗi tay ngăn cản bàn tay đang sờ loạn của hắn rồi nói:
"Em không muốn... Chúng ta làm việc khác được không anh?"
Cô nói xong thì tầm mắt lại rơi vào bể bơi ở phía trước, dường như đang nghĩ đến gì đó, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.
"Chẳng phải lúc trước anh nói là sẽ dạy em học bơi sao? Bây giờ chúng ta liền bắt đầu thôi!"
Ninh Dã ở phía sau sửng sốt một chút, một lát sau mới lười nhác cười một tiếng, hỏi:
"Em chắc chứ?"
-
Lát sau, khi Ninh Dã lấy ra bộ đồ bơi mà hắn đã chuẩn bị sẵn cho cô thì cô gái nhỏ mới hiểu rõ được ý tứ trong lời vừa nãy của hắn.
Cô nhìn bộ đồ trong tay Ninh Dã, mặt nóng lên, không ngừng lắc đầu kiên quyết từ chối.
"Không được, cái này… cái này quá lộ, em không muốn mặc."
Thật ra bộ đồ bơi này cũng không quá hở hang nhưng so với bộ đồ bơi một mảnh bảo thủ mà Tô Đào tưởng tượng thì quả thật là hơi ít vải hơn một chút.
Ninh Dã thấy bạn nhỏ nhà mình mâu thuẫn như vậy thì cũng không làm khó cô nữa, chẳng qua bộ dáng càng thêm lười biếng mà nói:
"Anh cũng không phải một hai bắt em phải mặc bộ này, nhưng mà dù sao thì chúng ta cũng đang đi hưởng tuần trăng mật, anh đã liều sống liều chết tăng ca nhiều ngày như vậy, vất vả lắm mới có được ngày hôm nay, em không thể cho anh một chút phúc lợi sao.”
Tô Đào không chịu được nữa, thuận miệng đáp:
"Ngoại trừ bộ này ra, những bộ khác đều có thể!”
Ninh Dã nghe cô nói xong thì nhướng mày hỏi lại:
“Nhớ giữ lời nhé?"
Cô gái nhỏ gật đầu.
"Được rồi, không mặc bộ này thì không mặc bộ này, anh còn chuẩn bị cho em một bộ khác nữa." Ngay lúc vừa nói xong thì rõ ràng nơi đáy mắt hắn hiện lên một tia hưng phấn.
Tô Đào còn chưa kịp phản ứng thì Ninh Dã đã lập tức lấy từ trong vali ra một bộ khác. Bộ lần này vải vóc nhiều hơn một chút, chỉ có điều… cô lại cảm thấy có chút quen mắt.
Ninh Dã cũng không giấu giếm gì, vô cùng tự nhiên mà lên tiếng:
"Em còn nhớ rõ bộ này không? Là quà mà bạn cùng phòng em tặng lúc trước đấy, anh vẫn luôn bảo em mặc nhưng em cứ ngại ngùng không chịu..."
Hắn nói đến đây thì tiến lên hôn môi cô một cái rồi mới tiếp tục nói:
"Anh đặc biệt muốn nhìn thấy bạn nhỏ nhà anh đóng vai thỏ con, hiện tại chỉ có hai người chúng ta thôi, em thỏa mãn nguyện vọng của anh một chút được không?"
Thanh âm còn khàn hơn so với ngày thường, giọng điệu mang theo chút dỗ dành nên Tô Đào vừa nghe xong thì vô thức mà gật đầu.
Bộ đồ con thỏ kia nhìn thì kín đáo hơn so với đồ bơi vừa nãy nhưng thật ra lại ẩn chứa trong đó một số bí mật. Sau khi Tô Đào vào phòng tắm thay xong, lúc nhìn vào trong gương thì tự cô cũng cảm thấy nóng mặt nên trong thời gian ngắn càng không có dũng khí bước ra ngoài.
Ninh Dã như đã canh chuẩn thời gian cô thay đồ xong, không bao lâu sau liền bắt đầu gõ cửa.
"Bạn nhỏ, đã thay xong chưa?"
"Đợi em một chút..."
Lại cách một phút sau, tiếng đập cửa lại vang lên.
"Bạn nhỏ, không sao chứ?"
Thanh âm của hắn ở bên ngoài rõ ràng là đang cười, tựa như đoán được cô gái nhỏ ở bên trong đang xoắn xuýt do dự.
Tô Đào thật sự không còn cách nào khác, nói một câu “em ra ngay đây” rồi liền xoay người đi về phía cửa. Hít một hơi sâu, cô chậm rãi mở cửa phòng tắm ra.
Ánh mắt của Ninh Dã lập tức rơi xuống trên người cô, quét từ dưới lên trên.
Đôi chân trắng nõn mịn màng gần như lộ ra hoàn toàn, vừa xinh đẹp lại cân đối, hướng lên trên là vòng eo nhỏ một tay có thể ôm chặt. Làn váy tà mị rũ xuống bên hông nhưng vì làn váy không lớn nên khó khăn lắm mới che khuất được vài chỗ. Phía trên cũng vậy, vải vóc che đậy thập phần không rõ ràng, đường cong ái muội theo hô hấp của cô mà phập phồng lên xuống. Cuối cùng, hắn nhìn vào khuôn mặt nhỏ của cô và... đôi tai thỏ trên đỉnh đầu.
Thật sự là quá xấu hổ, hai gò má của Tô Đào đều phiếm hồng. Cô né tránh không dám nhìn Ninh Dã, tai thỏ trên đầu cũng khẽ lắc lư theo động tác của cô.
Ánh mắt của Ninh Dã thật sự là quá nóng, nó khiến cô không được tự nhiên nên không khỏi nâng hai tay lên ôm ở trước ngực, nhỏ giọng nói:
"Rất kỳ quái đúng không... Em nghĩ vẫn là nên thay đồ thôi..."
Tô Đào định xoay người đi vào phòng tắm nhưng sao Ninh Dã có thể cho cô cơ hội đó, hắn nhanh chóng đem người kéo vào trong ngực mình.
"Em đã gặp qua con sói nào có thể nhẫn nhịn không ăn thịt con mồi đang ở ngay trước mặt mình chưa?”
Hắn mỉm cười nói với giọng trầm ấm, nụ hôn rơi xuống bên vành tai cô, không ngừng lưu luyến.
"Thỏ con, cùng anh về ổ sói thôi."