Đào Đào Ô Long - truyen full - - Trang 2
Chương 76: Ngoại truyện5:Cùng đi xem phim
Hai người bọn họ ở lại căn nhà tân hôn rất lâu, bên trong trống rỗng vì vẫn chưa trang trí nội thất gì nhưng Tô Đào vẫn vô cùng vui vẻ dạo qua mỗi một góc trong nhà một lần.
"Chỗ này có thể đặt một cái đèn bàn loại ánh sáng nhạt, ngồi ở đây đọc sách hoặc làm việc gì đó đều rất dễ chịu. Thư phòng rất lớn nên hãy đặt trong đó hai cái bàn, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau làm việc. Còn có..."
Cô gái nhỏ rõ ràng có chút hưng phấn nên nói nhiều hơn so với lúc bình thường, đáy mắt dường như cũng lấp lánh ánh sáng. Ninh Dã đứng bên cạnh nhìn cô, trong lòng dần dần bị cảm giác mềm mại lấp đầy.
Một lát sau Ninh Dã lên tiếng hỏi:
"Em có muốn nuôi thú cưng không? Anh mua cho em một con nhé?"
Tô Đào cẩn thận suy xét một chút rồi lắc đầu.
"Nếu sau này chúng ta không có thời gian chăm sóc cho nó thì ngay từ đầu đừng nuôi sẽ tốt hơn."
"Cũng đúng, đến lúc đó chúng ta còn phải chăm sóc cho con cái nữa, quả thật là không có đủ thời gian để dành cho thú cưng."
Tô Đào vừa nghe nhắc tới chuyện này thì bắt đầu đỏ mặt, ánh mắt có chút né tránh, cũng không thèm nhìn hắn nữa.
"Chẳng phải lúc trước nói là không muốn có em bé sao..."
"Chỉ là tạm thời không muốn thôi chứ không thể một mực không muốn được."
Ý cười trên mặt Ninh Dã càng thêm lười biếng tùy ý, bộ dáng toàn thân thả lỏng, tiếp tục bổ sung thêm một câu:
"Anh còn muốn nhìn xem bạn nhỏ nhà anh sẽ giáo dục con cái như thế nào đấy."
Vấn đề này Ninh Dã đã sớm nghĩ tới, hắn cảm thấy với kiểu tính cách nhẹ nhàng mềm mại của cô gái nhỏ thì khẳng định là sẽ không thể nào nghiêm khắc với con cái được. Tùy tiện suy nghĩ một chút về dáng vẻ cô nhỏ nhẹ nói chuyện cùng con thôi thì hắn liền cảm thấy hình ảnh đó thật đáng mong chờ.
Cũng không biết là hắn lại suy nghĩ tới chuyện gì mà bỗng nhiên nói:
"Chẳng qua là anh muốn nói trước với em chuyện này, về sau cho dù có con thì em cũng không thể dành hết tất cả sự quan tâm cho con được."
Ngụ ý rất rõ ràng, Tô Đào nghe xong liền cảm thấy thật bất đắc dĩ.
"Em bé còn chưa được sinh ra, loại giả thiết này không được thành lập."
Sau đó cô lại nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Hơn nữa vì sao ngay cả giấm của con mà cũng có thể ăn chứ..."
Ninh Dã lười nhác cười cười, không lên tiếng nữa.
-
Mãi đến khi Ninh Dã nhận được điện thoại của trợ lý Trương thông báo rằng thời gian mở cuộc họp sắp đến thì hắn mới dẫn Tô Đào đi ra ngoài.
Trợ lý Trương đã sớm lái xe đến chờ ở phía dưới, khi thấy hai người bọn họ ra tới thì lễ phép cười chào hỏi.
"Ông chủ, bà chủ."
Thật ra trong lòng Tô Đào có chút thẹn thùng nhưng trên mặt cô không biểu hiện ra rõ ràng như vậy, biểu tình tự nhiên gật đầu đáp lại với đối phương.
Vốn dĩ ấn tượng của trợ lý Trương đối với Tô Đào đã không tồi, hiện tại lại cảm thấy ông chủ nhà mình rốt cuộc cũng khổ tận cam lai, mấy ngày nay ngay cả khi gọi điện thoại báo cáo tình huống công ty thì cậu cũng có thể cảm giác được ngữ khí của Ninh Dã đã hoàn toàn bất đồng so với quá khứ, có sức sống hơn rất nhiều nên trong lòng cậu cảm thấy rất biết ơn Tô Đào.
Chẳng qua đây chỉ là cảm xúc cá nhân nên trợ lý Trương không dám nói thêm gì trước mặt Ninh Dã, sau khi chào hỏi xong liền ổn định sắc mặt, chuyên nghiệp bình tĩnh báo cáo tình huống.
"Ninh tổng, thời gian hẹn mở cuộc họp với Trí Kỳ bên kia sắp đến rồi, chúng ta phải xuất phát quay về công ty."
Ninh Dã không quá để ý mà gật đầu, sau đó quay qua hỏi Tô Đào:
"Em mệt không? Nếu mệt thì anh sẽ bảo tài xế đưa em về bên biệt thự nghỉ ngơi, còn không mệt thì đến công ty với anh một chuyến nhé?"
Vừa nãy là tài xế trong nhà đưa bọn họ đến đây, lúc này tài xế vẫn đang chờ ở nơi khác.
"Em không mệt đâu."
Tô Đào nói xong thì bỗng nhiên lại có chút do dự.
"Nhưng mà nếu em đến công ty thì có phải là không tốt lắm hay không?"
Lúc trước Tô Đào đã từng đến công ty của Ninh Dã một lần nhưng lần đó cũng đã khuya nên trong công ty không hề có ai, hơn nữa Ninh thị và công ty trước kia hoàn toàn không giống nhau... Hiện tại chức vụ của Ninh Dã đang ở chỗ cao nên nhất định khắp mọi nơi đều có người nhìn vào chằm chằm, nếu cô tùy tiện cùng đến công ty thì khẳng định sẽ bị người khác nghị luận sau lưng.
Nào ngờ Tô Đào vừa hỏi xong, Ninh Dã còn chưa kịp phản ứng lại thì trợ lý Trương ở phía trước đã lên tiếng:
"Sẽ không sẽ không! Bà chủ cứ yên tâm đến đi, gần đây đồng nghiệp ở công ty bên kia đã sớm hỏi thăm về bà chủ, ai cũng đều rất tò mò!"
Tô Đào có chút ngơ ngác quay qua nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
"Trước đó anh có tiếp nhận một cuộc phỏng vấn với bên truyền thông, phóng viên hỏi đến chuyện tình cảm nên anh nói là mình đã có vị hôn thê, sắp tới sẽ tổ chức hôn lễ." Ninh Dã tùy ý mở miệng.
"Đúng vậy! Mọi người trong công ty đều biết đến bài phỏng vấn này của Ninh tổng nên sau đó tất cả đều sôi trào tò mò về bà chủ của mình!"
Tô Đào vừa nghe xong liền cảm thấy tình cảnh lát nữa hẳn là sẽ rất xấu hổ.
Suy nghĩ một chút vẫn là muốn cự tuyệt nhưng dường như Ninh Dã đã đoán trước được nên giơ tay nhéo nhéo má cô.
"Cái khí thế lúc còn ở bệnh viện đi đâu mất? Không phải em nói muốn ở bên cạnh anh sao?"
Tô Đào có chút bất đắc dĩ, lời nói đến bên miệng rồi lại đành nuốt xuống. Cô nhìn Ninh Dã, lại nhìn đến ánh mắt đầy tha thiết của trợ lý Trương, cuối cùng không có biện pháp nào khác nên chỉ có thể nhỏ giọng nói:
"Vậy thì đi thôi..."
-
Xe một đường vững vàng chạy đến tòa nhà Ninh thị.
Sau khi trợ lý Trương xuống xe thì biểu tình cũng không còn giống với lúc nói giỡn với Tô Đào ở trên xe nữa, sắc mặt trầm tĩnh lại, cung kính mở cửa xe giúp Ninh Dã.
Biểu tình của Ninh Dã cũng nhàn nhạt, bình tĩnh xuống xe rồi vươn tay ra đỡ Tô Đào.
"Đi thôi em."
Tô Đào đi theo Ninh Dã vào bên trong. Cô rõ ràng cảm giác được từ lúc bắt đầu vào cửa thì có vô số ánh mắt từ bốn phía vẫn luôn quan sát bọn họ, khí thế của người đàn ông bên cạnh cũng lạnh lẽo hơn so với ngày thường.
Giờ khắc này Tô Đào mới chân chính cảm giác được trong khoảng thời gian mấy năm tách ra này Ninh Dã đã thay đổi rất nhiều.
Cảm xúc trong lòng cô có chút phức tạp, tuy rằng lúc hai người ở bên nhau thì trạng thái của Ninh Dã vẫn giống như trước đây, vừa ung dung lại vừa lười biếng nhưng khi đến công ty thì hắn không còn tự do tùy ý như xưa nữa.
Nếu năm đó cha cô không đưa ra điều kiện thì Ninh Dã hẳn là sẽ không tiếp nhận Ninh thị...
Từ lúc vào đến thang máy cá nhân thì cô gái nhỏ vẫn luôn trầm mặc cúi đầu nên Ninh Dã còn tưởng rằng cô đang suy nghĩ đến chuyện khác, hắn giơ tay xoa đầu cô rồi hỏi:
"Đang nghĩ gì mà lại tập trung như vậy?"
Tô Đào ngẩng đầu lên nhìn, một lát sau mới lên tiếng hỏi:
"Có phải là sau khi tiếp nhận Ninh thị thì anh vất vả hơn nhiều so với trước kia đúng không?"
Không thể tùy ý muốn làm gì thì làm, mỗi ngày đến công ty sẽ có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm sau lưng, càng không thể tùy tiện biểu lộ cảm xúc.
Ninh Dã hoàn toàn không nghĩ tới Tô Đào sẽ hỏi chuyện này, sau khi sửng sốt một chút thì liền đọc ra được ý tứ từ trong biểu tình của cô. Trong chốc lát hắn có chút dở khóc dở cười.
"Anh trưng ra sắc mặt như vậy chỉ là để hù dọa người khác thôi, nếu không em cảm thấy anh quản lý một công ty lớn như vậy mà còn có thể tùy tiện hòa mình với nhân viên giống như lúc trước sao?"
"Thật ra cũng không mệt lắm đâu" Hắn cong khóe môi bày ra dáng vẻ lưu manh rồi cúi người hôn lên môi cô một cái, sau đó nói:
"Nhưng mà thỉnh thoảng cũng cần phải được bạn nhỏ nạp điện cho anh."
Trợ lý Trương đứng ở phía sau giờ phút này hận không thể trực tiếp biến mất, Tô Đào cũng vô cùng thẹn thùng, đôi mắt không dám nhìn loạn. Cô hung hăng nhéo vào bên sườn eo của hắn một cái, cái gì mà đau lòng, cái gì mà khó chịu, tất cả đều lập tức biến mất.
Sau khi thang máy lên đến tầng 26 thì một tiếng "đinh" vang lên, cánh của chậm rãi mở ra, khu làm việc của thư ký hiện ra ngay trước mắt, vài người đang làm việc giờ phút này đều đồng thời đứng lên. Điều khiến Tô Đào bất ngờ chính là tất cả thư ký ở đây đều là nam.
Dường như bọn họ đã sớm biết trước tin tức nên khi nhìn thấy Ninh Dã nắm tay Tô Đào thì cũng không có gì kinh ngạc, đồng thanh lên tiếng chào hỏi.
"Ông chủ! Bà chủ!"
Vốn dĩ một mình trợ lý Trương kêu như vậy thì Tô Đào đã cảm thấy thật ngượng ngùng, lúc này lại là nhiều người đồng thời hô lớn nên trong lòng cô chợt nhảy dựng, một lát sau mới mất tự nhiên mà khẽ cười với bọn họ, lễ phép gật đầu.
Ninh Dã nhìn thấy phản ứng của cô thì nhịn không được mà cong môi cười một cái.
Sau khi bọn họ đi vào văn phòng thì nhóm thư ký bên ngoài đều hoài nghi liệu vừa nãy có phải bản thân mình bị hoa mắt hay không.
"Tiểu Ninh tổng... Vừa mới cười đúng không?"
"Không chỉ cười mà còn bày ra vẻ mặt cưng chiều bà chủ..."
"Quả nhiên là trợ lý Trương nói đúng! Về sau có thể đắc tội với ông chủ nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với bà chủ, nếu không thì kết cục nhất định là vô cùng thảm."
1
Sau khi vào đến văn phòng của Ninh Dã thì Tô Đào mới chậm rãi buông lỏng trạng thái, cô nhẹ thở phào, khuôn mặt nhỏ bày ra biểu cảm rốt cuộc cũng đã được giải thoát.
Ninh Dã bị cô chọc cho buồn cười, lên tiếng hỏi:
"Đến mức như vậy sao? Em là nữ chủ nhân tương lai của Ninh thị, sẽ luôn đứng bên cạnh anh nên muốn bày ra bộ dáng gì thì cứ bày, sẽ không ai dám nhiều lời với em đâu."
"Không được đâu. Chính bởi vì muốn đứng ở bên cạnh anh nên mới không thể quá tùy tiện." Tô Đào nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ninh Dã nhướng nhướng mày, tùy tay ôm lấy eo cô kéo đến trước ngực mình.
"Suy nghĩ cho anh như vậy sao?"
Tô Đào còn chưa kịp đáp lại thì trợ lý Trương ở phía sau không được tự nhiên mà ho nhẹ hai tiếng.
"Khụ khụ, Ninh tổng, chúng ta phải đi rồi, đã đến thời gian mở họp."
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ của Tô Đào lại có chút nóng lên, cô giơ tay đẩy Ninh Dã một cái.
Ninh Dã nhíu mày nhàn nhạt liếc mắt nhìn trợ lý Trương.
"Sao cậu cũng theo vào đây vậy?"
2
"..."
Ai mà ngờ được tình huống sẽ là như thế này chứ! Cậu ta cũng chỉ vì muốn đưa cho Ninh Dã một phần văn kiện hội nghị nên mới bất chấp nguy hiểm mà theo vào thôi.
Tô Đào căn bản không dám nhìn về phía trợ lý Trương, cô lại tiếp tục đẩy Ninh Dã.
"Anh nhanh đi mở họp đi!"
Ninh Dã cầm tay cô lên hôn một cái rồi mới nói:
"Vậy em ở đây chờ anh nha, chút nữa anh sẽ cho người mang đồ ăn vặt và điểm tâm đến cho em, nếu em mệt thì cứ đi vào phòng nghỉ bên trong nghỉ ngơi một lát."
Tô Đào vội vàng gật đầu, lặng lẽ nhìn về hướng trợ lý Trương một chút rồi lại đẩy hắn.
"Được rồi, em biết rồi mà, anh nhanh đi đi!"
Sau khi Ninh Dã và trợ lý Trương rời đi thì trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tô Đào. Lát sau có người đưa vào cho cô một ít đồ ăn và một ly nước trái cây.
"Bà chủ, chúng tôi đều ở bên ngoài nên nếu có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi một tiếng là được. Trên bàn là điện thoại nội tuyến, bên trong phòng nghỉ cũng có, nếu không tiện thì cũng có thể gọi nội tuyến."
"Vâng, em đã biết. Anh vất vả rồi, em ở đây cũng không còn chuyện gì khác nên anh cứ ra ngoài làm việc đi ạ." Tô Đào lễ phép đáp lại.
Sau khi vị thư ký kia rời đi thì Tô Đào mới hoàn toàn thả lỏng. Cô đứng dậy đi quanh văn phòng quan sát một chút, khi vào đến gian phòng nghỉ thì phát hiện ở trong góc có một người máy trí tuệ, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Cô bấm mở nguồn điện của người máy, màn hình trên mặt nó hiện lên một đôi mắt chậm rãi mở ra. Sau khi đảo qua khuôn mặt Tô Đào thì nó bỗng nhiên lên tiếng:
"A, là mẹ nha."
Tô Đào có chút ngoài ý muốn, người máy này chính là người máy mà lần sinh nhật trước đó cô gặp ở bên ngoài văn phòng Ninh Dã, tên của nó tuy kỳ quái nhưng lại rất có ý tứ - "Tắc động mạch não".
Nhưng lần trước gặp mặt nó còn gọi cô là chị gái mà, sao bây giờ lại bỗng nhiên thay đổi xưng hô như vậy? Cô vỗ vỗ đầu nó rồi cười hỏi:
"Sao lại gọi là mẹ vậy?"
"Bởi vì ba ba cài đặt cho con như vậy đó!"
Thanh âm của "Tắc động mạch não" vẫn giống như lúc trước, có chút máy móc nhưng lẫn trong đó là chút ngốc manh.
"Ba ba đã cho con xem qua ảnh chụp của mẹ!"
Tô Đào cười cười không lên tiếng.
"Tắc động mạch não" vẫn đang dùng cặp mắt đáng yêu mà nhìn cô.
"Mẹ ơi, mấy năm nay mẹ đi đâu vậy? Ba ba nhớ mẹ lắm đó, rất nhiều lần con nhìn thấy ba ba uống say rồi gọi tên của mẹ!"
1
Cảm xúc trong lòng Tô Đào cuồn cuộn nổi lên, một lúc sau cô lại sờ sờ đầu của nó.
"Vậy lúc ba ba uống say con có chăm sóc tốt cho ba ba hay không?"
"Đương nhiên rồi! Con còn hát cho ba ba nghe nữa!"
"Tắc động mạch não" bày ra bộ dáng kiêu ngạo rồi lại tiếp tục nới với Tô Đào:
"Về sau mẹ không cần phải đi nữa nha, ba ba đáng thương lắm đó!"
"Được, về sau sẽ không đi đâu nữa." Tô Đào gật đầu nói với nó.
-
Cuộc họp của Ninh Dã kết thúc khá trễ. Sau khi kéo lỏng cà vạt quay về phòng thì những ánh đèn rực rỡ bên ngoài đã được thắp lên hết.
Trong văn phòng yên tĩnh không tiếng động, một mảnh đen như mực. Động tác của hắn không tự giác mà nhẹ lại, lúc vào đến gian phòng nghỉ thì quả nhiên nhìn thấy thân ảnh của cô gái nhỏ đang nằm trên giường.
Vốn dĩ "Tắc động mạch não" đang ở trạng thái chờ, sau khi nghe thấy động tĩnh thì nó liền mở mắt ra rồi quay đầu lại.
"Ba ba đã về rồi!"
Ninh Dã căn bản không kịp ngăn cản, vừa định bảo nó đừng lên tiếng nữa thì Tô Đào ở bên kia đã từ từ tỉnh lại.
Tô Đào ngủ một giấc khá sâu, lúc bị "Tắc động mạch não" đánh thức thì vẫn còn có chút mơ mơ màng màng. Cô chậm rãi mở mắt, trước mắt có chút mơ hồ, sau khi chớp chớp hai cái mới xác định được người đang đứng trước giường là ai.
"Anh họp xong rồi sao?" Cô gái nhỏ mềm mại lên tiếng hỏi.
Cô vừa nói vừa lấy tay dụi mắt, lại không ngờ tới Ninh Dã sẽ trực tiếp ngồi ở mép giường ôm chặt lấy cả người lẫn chăn.
"Ngủ bao lâu rồi? Có muốn ngủ thêm một lát nữa không?" Nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cô, tiếp theo lại duỗi chân dài đá vào "Tắc động mạch não" một cái.
"Sao em lại mở nó lên vậy? Nó phiền muốn chết, vốn dĩ anh còn đang muốn tìm người đưa nó đi xử lý nhưng vì bận quá nên vẫn luôn để nó ở nơi này."
"Tắc động mạch não" bỗng nhiên vô duyên vô cớ bị đá thì kêu "a" một tiếng, sau đó lại nghe thấy Ninh Dã nói ra những lời kia thì cặp mắt trên màn hình lập tức đong đầy nước.
"Hu hu hu vì sao ba ba lại không cần con nữa vậy? Rõ ràng con đã khởi động hình thức tiết kiệm điện, mỗi ngày chỉ cần một lượng điện rất nhỏ là có thể hoạt động mà!" Vừa dứt lời thì nó chớp mắt một cái, nước mắt liền ào ào chảy xuống.
"Về sau con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, ba ba đừng không muốn con hu hu hu."
Tô Đào nghe xong liền có chút đau lòng nên đánh nhẹ Ninh Dã một cái.
"Anh nói bừa cái gì vậy hả?"
Sau đó cô lại vươn tay sờ sờ đầu to của "Tắc động mạch não", an ủi nó:
"Đừng lo lắng nha, ba mẹ sẽ không bỏ con đâu."
Ninh Dã nghe xong thì cười không ngừng, lông mày hơi hơi nhướng lên.
"Bạn nhỏ nhà anh tiến vào trạng thái rất nhanh nha, mới có một lát thôi mà đã xưng ba mẹ rồi?"
"Không phải là do anh cài đặt trình tự cho nó như vậy sao?" Tô Đào trừng mắt liếc hắn một cái.
Ninh Dã nhếch môi, ý cười càng sâu. Hắn không tiếp tục trêu chọc Tô Đào nữa, lại hôn cô một cái rồi hỏi:
"Có phải em để điện thoại ở bên ngoài rồi không? Chú vừa gọi điện thoại báo với anh là bên thành phố N đột nhiên phát sinh sự cố nên chú và đồng nghiệp phải đi qua bên đó phỏng vấn, hai ngày tiếp theo sẽ không thể về nhà nên bảo em sang bên biệt thự ở vài ngày."
Tô Đào không quá để ý, chỉ gật đầu tỏ vẻ là cô đã nghe thấy được.
"Buổi tối trở về quá sớm cũng không có việc gì làm, lát nữa anh đưa em ra ngoài ăn cơm rồi sau đó đi xem phim nhé. Tính ra chúng ta còn chưa đơn độc đi xem phim với nhau lần nào đâu."
Quả thật đúng là như vậy, một lần là đi theo mấy đứa nhóc, bộ phim kia là dạng gì hắn cũng không biết, chỉ biết là hôm đó ôm một bụng tức giận đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ. Một lần khác nữa là đi với lão phu nhân và Tô Quốc Vĩ, lúc ấy hắn và cô gái nhỏ tựa như đang trong giai đoạn vụng trộm yêu sớm, ngay cả nắm tay một cái cũng không được. Hiện tại vất vả lắm mới có được cơ hội nên hắn đương nhiên là muốn bù đắp lại tất cả mọi chuyện.
Tô Đào ngoan ngoãn gật đầu không có ý kiến gì khác.
Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi thì "Tắc động mạch não" lại bày ra bộ dáng đầy lưu luyến, một đường theo chân bọn họ từ gian phòng nghỉ ra đến văn phòng bên ngoài.
"Mẹ ơi, về sau nhớ thường xuyên đến thăm con nha, con vẫn sẽ luôn ở đây chờ mẹ."
Tô Đào có chút mềm lòng, đưa tay sờ đầu nó rồi nói một tiếng "được".
Lúc ra đến bên ngoài, cô lắc lắc cánh tay của Ninh Dã, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói:
"Chờ nhà mới của chúng ta trang hoàng xong thì đưa nó sang đó nha anh."
Khó có được khi Tô Đào đưa ra yêu cầu nên sao Ninh Dã có thể không đáp ứng được. Chẳng qua...
"Nếu em thích người máy thì anh làm cho em một con khác tốt hơn nhé? Thật ra hiện tại nó vẫn chưa đủ hoàn mỹ, rất nhiều tỳ vết."
Tô Đào nghe xong liền lắc đầu.
"Chúng ta cũng không yêu cầu nó phải làm việc quan trọng gì, bộ dáng hiện tại của nó đã rất ổn rồi."
Nói xong lại nhíu mày nhìn hắn.
"Anh không được ghét bỏ nó!"
"Được rồi, mọi chuyện đều do em quyết định." Ninh Dã không nhịn được ý cười, lười nhác đáp lại.
-
Lúc hai người bọn họ từ nhà hàng đi ra thì cũng đã hơn 10 giờ tối, nhiều bộ phim chỉ còn lại suất chiếu khuya. Ninh Dã lôi kéo Tô Đào nhìn một loạt suất chiếu trên màn hình rồi cuối cùng quyết định chọn một bộ phim tình cảm văn nghệ tương đối tươi mát.
Sau khi mua vé xong cô gái nhỏ có chút lo lắng mà hỏi hắn:
"Anh xác định mình có thể xem loại phim này sao?"
"Không có việc gì, anh đây là đi làm chuyện xấu, xem phim nào cũng được." Vẻ mặt của Ninh Dã vẫn rất thong dong, vô cùng tự nhiên lôi kéo cánh tay cô.
Tô Đào: "..."
Đã trễ nên ở rạp cũng không có nhiều người, Ninh Dã lại chọn mua phòng chiếu VIP nên trong phòng chỉ có hai người bọn họ và một đôi tình lữ khác.
Tô Đào khom lưng lôi kéo Ninh Dã đi tìm vị trí của bọn họ, hắn chậm rãi đi theo ở phía sau. Sau khi đã ngồi xuống ổn định, cô duỗi tay về phía hắn, nói:
"Đưa bắp rang cho em đi."
Trước khi vào phòng chiếu bọn họ đã mua một túi bắp lớn, Tô Đào đứng ở trước quầy do dự xoắn xuýt một hồi rồi cuối cùng mới quyết định mua thêm hai ly coca.
Lúc này chân dài của Ninh Dã hơi gập lại, thân ảnh cao lớn dựa vào ghế, trước người lại còn đang ôm một túi bắp lớn nên nhìn thế nào cũng thấy không được thoải mái.
Ninh Dã không có gì phản ứng, chỉ nhìn thoáng qua phía bên kia rồi bỗng nhiên nhướng mày.
Phía cặp đôi bên kia thì bắp rang cũng là do cậu nhóc cầm, chẳng qua cậu nhóc vẫn luôn đút cho bạn gái mình ăn, thỉnh thoảng còn cúi đầu hôn hôn lên mặt bạn gái, thoạt nhìn vừa thân mật lại vừa ái muội.
Một lát sau Ninh Dã quay đầu lại, ngón tay thon dài cầm một viên bắp rang caramel lên rồi từ từ đưa đến bên miệng cô gái nhỏ.
Tô Đào: "..."
Trên mặt cô như là viết hai chữ kháng cự nhưng Ninh Dã làm như không nhìn thấy, lại đưa sát đến bên miệng cô hơn một chút.
"Ngoan, há miệng nào."
"..."
Tô Đào không còn biện pháp nào khác nên đành phải nghe lời mở miệng ra ăn viên bắp kia. Một lúc sau đó Ninh Dã giống như là đã tìm ra được một việc mới mẻ, một viên rồi lại một viên, liên tục đút cho Tô Đào ăn.
Mắt thấy túi bắp đã vơi xuống hơn một nửa, phim cũng đã bắt đầu chiếu nên rốt cuộc Tô Đào cũng đã có lý do để cự tuyệt.
"Được rồi, xem phim thôi! Em không ăn nữa!"
Cô vừa nói xong thì Ninh Dã hiển nhiên rất tiếc nuối, hắn đưa mắt nhìn lên màn hình lớn rồi "chậc" một tiếng, động tác trong tay cũng dừng lại.
Bộ phim này dạo gần đây có danh tiếng tương đối tốt, thật ra Tô Đào đã sớm muốn đi xem nhưng vì vẫn luôn vội vàng chuyện tốt nghiệp nên mới kéo dài đến hiện tại.
Cốt truyện đại khái là quá trình yêu nhau của một cặp đôi từ giai đoạn cuồng nhiệt đến lạnh nhạt rồi sau đó lại bùng lại nên ngay từ khi bắt đầu thì trên màn hình đã xuất hiện nhiều cảnh thân mật ái muội.
Cặp đôi trong phim là tình chị em, nam chính là kiểu chó săn bám người thích ôm nữ chính thân mật rồi gọi tỷ tỷ. Sau lại có một cảnh nam chính tăng ca đến khuya mới về đến căn nhà nhỏ của bọn họ, sau khi nhìn thấy nữ chính thì dường như buông xuống tất cả mệt mỏi, tiến lên thân mật ôm hôn. Nữ chính hơi hơi giãy giụa nhưng nam chính không chịu buông tay, hàm hàm hồ hồ mà nói:
"Em tụt huyết áp rồi, cần phải bổ sung thêm đường, chị đừng động."
Chỉ nhìn qua màn ảnh thôi mà Tô Đào cũng có thể cảm nhận được bầu không khí giữa bọn họ có bao nhiêu ái muội. Cô mất tự nhiên động đậy một chút muốn thay đổi tư thế nhưng trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, giây tiếp theo môi nhỏ bị một cặp môi khác đè lên.
Ngay từ đầu Ninh Dã hôn rất ôn nhu, thong thả ung dung mà rút đi từng hơi dưỡng khí của cô. Mãi đến khi thân mình cô càng lúc càng mềm thì hắn dần dần chuyển sang tấn công mạnh mẽ, ôm lấy mặt cô càng hôn càng sâu.
Cô gái nhỏ bị hôn đến mức nhịn không được mà nhỏ giọng kêu rên, sau đó thật sự chịu không nổi nữa nên mềm nhũn đẩy hắn một cái.
Ninh Dã dần buông lỏng ra, trên đôi môi mỏng tràn đầy vệt nước ái muội. Hắn lưu manh cong môi cười rồi lại nghiêng đầu cắn nhẹ lên vành tai cô.
Thanh âm trầm trầm, mang theo hơi thở hỗn loạn phả vào bên tai cô.
"Sao bạn nhỏ nhà anh lại ngọt như vậy chứ? Anh chỉ mới hôn có một lát mà đã cảm giác được lượng đường trong người vượt quá chỉ tiêu rồi."
"Chỗ này có thể đặt một cái đèn bàn loại ánh sáng nhạt, ngồi ở đây đọc sách hoặc làm việc gì đó đều rất dễ chịu. Thư phòng rất lớn nên hãy đặt trong đó hai cái bàn, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau làm việc. Còn có..."
Cô gái nhỏ rõ ràng có chút hưng phấn nên nói nhiều hơn so với lúc bình thường, đáy mắt dường như cũng lấp lánh ánh sáng. Ninh Dã đứng bên cạnh nhìn cô, trong lòng dần dần bị cảm giác mềm mại lấp đầy.
Một lát sau Ninh Dã lên tiếng hỏi:
"Em có muốn nuôi thú cưng không? Anh mua cho em một con nhé?"
Tô Đào cẩn thận suy xét một chút rồi lắc đầu.
"Nếu sau này chúng ta không có thời gian chăm sóc cho nó thì ngay từ đầu đừng nuôi sẽ tốt hơn."
"Cũng đúng, đến lúc đó chúng ta còn phải chăm sóc cho con cái nữa, quả thật là không có đủ thời gian để dành cho thú cưng."
Tô Đào vừa nghe nhắc tới chuyện này thì bắt đầu đỏ mặt, ánh mắt có chút né tránh, cũng không thèm nhìn hắn nữa.
"Chẳng phải lúc trước nói là không muốn có em bé sao..."
"Chỉ là tạm thời không muốn thôi chứ không thể một mực không muốn được."
Ý cười trên mặt Ninh Dã càng thêm lười biếng tùy ý, bộ dáng toàn thân thả lỏng, tiếp tục bổ sung thêm một câu:
"Anh còn muốn nhìn xem bạn nhỏ nhà anh sẽ giáo dục con cái như thế nào đấy."
Vấn đề này Ninh Dã đã sớm nghĩ tới, hắn cảm thấy với kiểu tính cách nhẹ nhàng mềm mại của cô gái nhỏ thì khẳng định là sẽ không thể nào nghiêm khắc với con cái được. Tùy tiện suy nghĩ một chút về dáng vẻ cô nhỏ nhẹ nói chuyện cùng con thôi thì hắn liền cảm thấy hình ảnh đó thật đáng mong chờ.
Cũng không biết là hắn lại suy nghĩ tới chuyện gì mà bỗng nhiên nói:
"Chẳng qua là anh muốn nói trước với em chuyện này, về sau cho dù có con thì em cũng không thể dành hết tất cả sự quan tâm cho con được."
Ngụ ý rất rõ ràng, Tô Đào nghe xong liền cảm thấy thật bất đắc dĩ.
"Em bé còn chưa được sinh ra, loại giả thiết này không được thành lập."
Sau đó cô lại nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Hơn nữa vì sao ngay cả giấm của con mà cũng có thể ăn chứ..."
Ninh Dã lười nhác cười cười, không lên tiếng nữa.
-
Mãi đến khi Ninh Dã nhận được điện thoại của trợ lý Trương thông báo rằng thời gian mở cuộc họp sắp đến thì hắn mới dẫn Tô Đào đi ra ngoài.
Trợ lý Trương đã sớm lái xe đến chờ ở phía dưới, khi thấy hai người bọn họ ra tới thì lễ phép cười chào hỏi.
"Ông chủ, bà chủ."
Thật ra trong lòng Tô Đào có chút thẹn thùng nhưng trên mặt cô không biểu hiện ra rõ ràng như vậy, biểu tình tự nhiên gật đầu đáp lại với đối phương.
Vốn dĩ ấn tượng của trợ lý Trương đối với Tô Đào đã không tồi, hiện tại lại cảm thấy ông chủ nhà mình rốt cuộc cũng khổ tận cam lai, mấy ngày nay ngay cả khi gọi điện thoại báo cáo tình huống công ty thì cậu cũng có thể cảm giác được ngữ khí của Ninh Dã đã hoàn toàn bất đồng so với quá khứ, có sức sống hơn rất nhiều nên trong lòng cậu cảm thấy rất biết ơn Tô Đào.
Chẳng qua đây chỉ là cảm xúc cá nhân nên trợ lý Trương không dám nói thêm gì trước mặt Ninh Dã, sau khi chào hỏi xong liền ổn định sắc mặt, chuyên nghiệp bình tĩnh báo cáo tình huống.
"Ninh tổng, thời gian hẹn mở cuộc họp với Trí Kỳ bên kia sắp đến rồi, chúng ta phải xuất phát quay về công ty."
Ninh Dã không quá để ý mà gật đầu, sau đó quay qua hỏi Tô Đào:
"Em mệt không? Nếu mệt thì anh sẽ bảo tài xế đưa em về bên biệt thự nghỉ ngơi, còn không mệt thì đến công ty với anh một chuyến nhé?"
Vừa nãy là tài xế trong nhà đưa bọn họ đến đây, lúc này tài xế vẫn đang chờ ở nơi khác.
"Em không mệt đâu."
Tô Đào nói xong thì bỗng nhiên lại có chút do dự.
"Nhưng mà nếu em đến công ty thì có phải là không tốt lắm hay không?"
Lúc trước Tô Đào đã từng đến công ty của Ninh Dã một lần nhưng lần đó cũng đã khuya nên trong công ty không hề có ai, hơn nữa Ninh thị và công ty trước kia hoàn toàn không giống nhau... Hiện tại chức vụ của Ninh Dã đang ở chỗ cao nên nhất định khắp mọi nơi đều có người nhìn vào chằm chằm, nếu cô tùy tiện cùng đến công ty thì khẳng định sẽ bị người khác nghị luận sau lưng.
Nào ngờ Tô Đào vừa hỏi xong, Ninh Dã còn chưa kịp phản ứng lại thì trợ lý Trương ở phía trước đã lên tiếng:
"Sẽ không sẽ không! Bà chủ cứ yên tâm đến đi, gần đây đồng nghiệp ở công ty bên kia đã sớm hỏi thăm về bà chủ, ai cũng đều rất tò mò!"
Tô Đào có chút ngơ ngác quay qua nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
"Trước đó anh có tiếp nhận một cuộc phỏng vấn với bên truyền thông, phóng viên hỏi đến chuyện tình cảm nên anh nói là mình đã có vị hôn thê, sắp tới sẽ tổ chức hôn lễ." Ninh Dã tùy ý mở miệng.
"Đúng vậy! Mọi người trong công ty đều biết đến bài phỏng vấn này của Ninh tổng nên sau đó tất cả đều sôi trào tò mò về bà chủ của mình!"
Tô Đào vừa nghe xong liền cảm thấy tình cảnh lát nữa hẳn là sẽ rất xấu hổ.
Suy nghĩ một chút vẫn là muốn cự tuyệt nhưng dường như Ninh Dã đã đoán trước được nên giơ tay nhéo nhéo má cô.
"Cái khí thế lúc còn ở bệnh viện đi đâu mất? Không phải em nói muốn ở bên cạnh anh sao?"
Tô Đào có chút bất đắc dĩ, lời nói đến bên miệng rồi lại đành nuốt xuống. Cô nhìn Ninh Dã, lại nhìn đến ánh mắt đầy tha thiết của trợ lý Trương, cuối cùng không có biện pháp nào khác nên chỉ có thể nhỏ giọng nói:
"Vậy thì đi thôi..."
-
Xe một đường vững vàng chạy đến tòa nhà Ninh thị.
Sau khi trợ lý Trương xuống xe thì biểu tình cũng không còn giống với lúc nói giỡn với Tô Đào ở trên xe nữa, sắc mặt trầm tĩnh lại, cung kính mở cửa xe giúp Ninh Dã.
Biểu tình của Ninh Dã cũng nhàn nhạt, bình tĩnh xuống xe rồi vươn tay ra đỡ Tô Đào.
"Đi thôi em."
Tô Đào đi theo Ninh Dã vào bên trong. Cô rõ ràng cảm giác được từ lúc bắt đầu vào cửa thì có vô số ánh mắt từ bốn phía vẫn luôn quan sát bọn họ, khí thế của người đàn ông bên cạnh cũng lạnh lẽo hơn so với ngày thường.
Giờ khắc này Tô Đào mới chân chính cảm giác được trong khoảng thời gian mấy năm tách ra này Ninh Dã đã thay đổi rất nhiều.
Cảm xúc trong lòng cô có chút phức tạp, tuy rằng lúc hai người ở bên nhau thì trạng thái của Ninh Dã vẫn giống như trước đây, vừa ung dung lại vừa lười biếng nhưng khi đến công ty thì hắn không còn tự do tùy ý như xưa nữa.
Nếu năm đó cha cô không đưa ra điều kiện thì Ninh Dã hẳn là sẽ không tiếp nhận Ninh thị...
Từ lúc vào đến thang máy cá nhân thì cô gái nhỏ vẫn luôn trầm mặc cúi đầu nên Ninh Dã còn tưởng rằng cô đang suy nghĩ đến chuyện khác, hắn giơ tay xoa đầu cô rồi hỏi:
"Đang nghĩ gì mà lại tập trung như vậy?"
Tô Đào ngẩng đầu lên nhìn, một lát sau mới lên tiếng hỏi:
"Có phải là sau khi tiếp nhận Ninh thị thì anh vất vả hơn nhiều so với trước kia đúng không?"
Không thể tùy ý muốn làm gì thì làm, mỗi ngày đến công ty sẽ có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm sau lưng, càng không thể tùy tiện biểu lộ cảm xúc.
Ninh Dã hoàn toàn không nghĩ tới Tô Đào sẽ hỏi chuyện này, sau khi sửng sốt một chút thì liền đọc ra được ý tứ từ trong biểu tình của cô. Trong chốc lát hắn có chút dở khóc dở cười.
"Anh trưng ra sắc mặt như vậy chỉ là để hù dọa người khác thôi, nếu không em cảm thấy anh quản lý một công ty lớn như vậy mà còn có thể tùy tiện hòa mình với nhân viên giống như lúc trước sao?"
"Thật ra cũng không mệt lắm đâu" Hắn cong khóe môi bày ra dáng vẻ lưu manh rồi cúi người hôn lên môi cô một cái, sau đó nói:
"Nhưng mà thỉnh thoảng cũng cần phải được bạn nhỏ nạp điện cho anh."
Trợ lý Trương đứng ở phía sau giờ phút này hận không thể trực tiếp biến mất, Tô Đào cũng vô cùng thẹn thùng, đôi mắt không dám nhìn loạn. Cô hung hăng nhéo vào bên sườn eo của hắn một cái, cái gì mà đau lòng, cái gì mà khó chịu, tất cả đều lập tức biến mất.
Sau khi thang máy lên đến tầng 26 thì một tiếng "đinh" vang lên, cánh của chậm rãi mở ra, khu làm việc của thư ký hiện ra ngay trước mắt, vài người đang làm việc giờ phút này đều đồng thời đứng lên. Điều khiến Tô Đào bất ngờ chính là tất cả thư ký ở đây đều là nam.
Dường như bọn họ đã sớm biết trước tin tức nên khi nhìn thấy Ninh Dã nắm tay Tô Đào thì cũng không có gì kinh ngạc, đồng thanh lên tiếng chào hỏi.
"Ông chủ! Bà chủ!"
Vốn dĩ một mình trợ lý Trương kêu như vậy thì Tô Đào đã cảm thấy thật ngượng ngùng, lúc này lại là nhiều người đồng thời hô lớn nên trong lòng cô chợt nhảy dựng, một lát sau mới mất tự nhiên mà khẽ cười với bọn họ, lễ phép gật đầu.
Ninh Dã nhìn thấy phản ứng của cô thì nhịn không được mà cong môi cười một cái.
Sau khi bọn họ đi vào văn phòng thì nhóm thư ký bên ngoài đều hoài nghi liệu vừa nãy có phải bản thân mình bị hoa mắt hay không.
"Tiểu Ninh tổng... Vừa mới cười đúng không?"
"Không chỉ cười mà còn bày ra vẻ mặt cưng chiều bà chủ..."
"Quả nhiên là trợ lý Trương nói đúng! Về sau có thể đắc tội với ông chủ nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với bà chủ, nếu không thì kết cục nhất định là vô cùng thảm."
1
Sau khi vào đến văn phòng của Ninh Dã thì Tô Đào mới chậm rãi buông lỏng trạng thái, cô nhẹ thở phào, khuôn mặt nhỏ bày ra biểu cảm rốt cuộc cũng đã được giải thoát.
Ninh Dã bị cô chọc cho buồn cười, lên tiếng hỏi:
"Đến mức như vậy sao? Em là nữ chủ nhân tương lai của Ninh thị, sẽ luôn đứng bên cạnh anh nên muốn bày ra bộ dáng gì thì cứ bày, sẽ không ai dám nhiều lời với em đâu."
"Không được đâu. Chính bởi vì muốn đứng ở bên cạnh anh nên mới không thể quá tùy tiện." Tô Đào nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ninh Dã nhướng nhướng mày, tùy tay ôm lấy eo cô kéo đến trước ngực mình.
"Suy nghĩ cho anh như vậy sao?"
Tô Đào còn chưa kịp đáp lại thì trợ lý Trương ở phía sau không được tự nhiên mà ho nhẹ hai tiếng.
"Khụ khụ, Ninh tổng, chúng ta phải đi rồi, đã đến thời gian mở họp."
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ của Tô Đào lại có chút nóng lên, cô giơ tay đẩy Ninh Dã một cái.
Ninh Dã nhíu mày nhàn nhạt liếc mắt nhìn trợ lý Trương.
"Sao cậu cũng theo vào đây vậy?"
2
"..."
Ai mà ngờ được tình huống sẽ là như thế này chứ! Cậu ta cũng chỉ vì muốn đưa cho Ninh Dã một phần văn kiện hội nghị nên mới bất chấp nguy hiểm mà theo vào thôi.
Tô Đào căn bản không dám nhìn về phía trợ lý Trương, cô lại tiếp tục đẩy Ninh Dã.
"Anh nhanh đi mở họp đi!"
Ninh Dã cầm tay cô lên hôn một cái rồi mới nói:
"Vậy em ở đây chờ anh nha, chút nữa anh sẽ cho người mang đồ ăn vặt và điểm tâm đến cho em, nếu em mệt thì cứ đi vào phòng nghỉ bên trong nghỉ ngơi một lát."
Tô Đào vội vàng gật đầu, lặng lẽ nhìn về hướng trợ lý Trương một chút rồi lại đẩy hắn.
"Được rồi, em biết rồi mà, anh nhanh đi đi!"
Sau khi Ninh Dã và trợ lý Trương rời đi thì trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tô Đào. Lát sau có người đưa vào cho cô một ít đồ ăn và một ly nước trái cây.
"Bà chủ, chúng tôi đều ở bên ngoài nên nếu có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi một tiếng là được. Trên bàn là điện thoại nội tuyến, bên trong phòng nghỉ cũng có, nếu không tiện thì cũng có thể gọi nội tuyến."
"Vâng, em đã biết. Anh vất vả rồi, em ở đây cũng không còn chuyện gì khác nên anh cứ ra ngoài làm việc đi ạ." Tô Đào lễ phép đáp lại.
Sau khi vị thư ký kia rời đi thì Tô Đào mới hoàn toàn thả lỏng. Cô đứng dậy đi quanh văn phòng quan sát một chút, khi vào đến gian phòng nghỉ thì phát hiện ở trong góc có một người máy trí tuệ, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Cô bấm mở nguồn điện của người máy, màn hình trên mặt nó hiện lên một đôi mắt chậm rãi mở ra. Sau khi đảo qua khuôn mặt Tô Đào thì nó bỗng nhiên lên tiếng:
"A, là mẹ nha."
Tô Đào có chút ngoài ý muốn, người máy này chính là người máy mà lần sinh nhật trước đó cô gặp ở bên ngoài văn phòng Ninh Dã, tên của nó tuy kỳ quái nhưng lại rất có ý tứ - "Tắc động mạch não".
Nhưng lần trước gặp mặt nó còn gọi cô là chị gái mà, sao bây giờ lại bỗng nhiên thay đổi xưng hô như vậy? Cô vỗ vỗ đầu nó rồi cười hỏi:
"Sao lại gọi là mẹ vậy?"
"Bởi vì ba ba cài đặt cho con như vậy đó!"
Thanh âm của "Tắc động mạch não" vẫn giống như lúc trước, có chút máy móc nhưng lẫn trong đó là chút ngốc manh.
"Ba ba đã cho con xem qua ảnh chụp của mẹ!"
Tô Đào cười cười không lên tiếng.
"Tắc động mạch não" vẫn đang dùng cặp mắt đáng yêu mà nhìn cô.
"Mẹ ơi, mấy năm nay mẹ đi đâu vậy? Ba ba nhớ mẹ lắm đó, rất nhiều lần con nhìn thấy ba ba uống say rồi gọi tên của mẹ!"
1
Cảm xúc trong lòng Tô Đào cuồn cuộn nổi lên, một lúc sau cô lại sờ sờ đầu của nó.
"Vậy lúc ba ba uống say con có chăm sóc tốt cho ba ba hay không?"
"Đương nhiên rồi! Con còn hát cho ba ba nghe nữa!"
"Tắc động mạch não" bày ra bộ dáng kiêu ngạo rồi lại tiếp tục nới với Tô Đào:
"Về sau mẹ không cần phải đi nữa nha, ba ba đáng thương lắm đó!"
"Được, về sau sẽ không đi đâu nữa." Tô Đào gật đầu nói với nó.
-
Cuộc họp của Ninh Dã kết thúc khá trễ. Sau khi kéo lỏng cà vạt quay về phòng thì những ánh đèn rực rỡ bên ngoài đã được thắp lên hết.
Trong văn phòng yên tĩnh không tiếng động, một mảnh đen như mực. Động tác của hắn không tự giác mà nhẹ lại, lúc vào đến gian phòng nghỉ thì quả nhiên nhìn thấy thân ảnh của cô gái nhỏ đang nằm trên giường.
Vốn dĩ "Tắc động mạch não" đang ở trạng thái chờ, sau khi nghe thấy động tĩnh thì nó liền mở mắt ra rồi quay đầu lại.
"Ba ba đã về rồi!"
Ninh Dã căn bản không kịp ngăn cản, vừa định bảo nó đừng lên tiếng nữa thì Tô Đào ở bên kia đã từ từ tỉnh lại.
Tô Đào ngủ một giấc khá sâu, lúc bị "Tắc động mạch não" đánh thức thì vẫn còn có chút mơ mơ màng màng. Cô chậm rãi mở mắt, trước mắt có chút mơ hồ, sau khi chớp chớp hai cái mới xác định được người đang đứng trước giường là ai.
"Anh họp xong rồi sao?" Cô gái nhỏ mềm mại lên tiếng hỏi.
Cô vừa nói vừa lấy tay dụi mắt, lại không ngờ tới Ninh Dã sẽ trực tiếp ngồi ở mép giường ôm chặt lấy cả người lẫn chăn.
"Ngủ bao lâu rồi? Có muốn ngủ thêm một lát nữa không?" Nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cô, tiếp theo lại duỗi chân dài đá vào "Tắc động mạch não" một cái.
"Sao em lại mở nó lên vậy? Nó phiền muốn chết, vốn dĩ anh còn đang muốn tìm người đưa nó đi xử lý nhưng vì bận quá nên vẫn luôn để nó ở nơi này."
"Tắc động mạch não" bỗng nhiên vô duyên vô cớ bị đá thì kêu "a" một tiếng, sau đó lại nghe thấy Ninh Dã nói ra những lời kia thì cặp mắt trên màn hình lập tức đong đầy nước.
"Hu hu hu vì sao ba ba lại không cần con nữa vậy? Rõ ràng con đã khởi động hình thức tiết kiệm điện, mỗi ngày chỉ cần một lượng điện rất nhỏ là có thể hoạt động mà!" Vừa dứt lời thì nó chớp mắt một cái, nước mắt liền ào ào chảy xuống.
"Về sau con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, ba ba đừng không muốn con hu hu hu."
Tô Đào nghe xong liền có chút đau lòng nên đánh nhẹ Ninh Dã một cái.
"Anh nói bừa cái gì vậy hả?"
Sau đó cô lại vươn tay sờ sờ đầu to của "Tắc động mạch não", an ủi nó:
"Đừng lo lắng nha, ba mẹ sẽ không bỏ con đâu."
Ninh Dã nghe xong thì cười không ngừng, lông mày hơi hơi nhướng lên.
"Bạn nhỏ nhà anh tiến vào trạng thái rất nhanh nha, mới có một lát thôi mà đã xưng ba mẹ rồi?"
"Không phải là do anh cài đặt trình tự cho nó như vậy sao?" Tô Đào trừng mắt liếc hắn một cái.
Ninh Dã nhếch môi, ý cười càng sâu. Hắn không tiếp tục trêu chọc Tô Đào nữa, lại hôn cô một cái rồi hỏi:
"Có phải em để điện thoại ở bên ngoài rồi không? Chú vừa gọi điện thoại báo với anh là bên thành phố N đột nhiên phát sinh sự cố nên chú và đồng nghiệp phải đi qua bên đó phỏng vấn, hai ngày tiếp theo sẽ không thể về nhà nên bảo em sang bên biệt thự ở vài ngày."
Tô Đào không quá để ý, chỉ gật đầu tỏ vẻ là cô đã nghe thấy được.
"Buổi tối trở về quá sớm cũng không có việc gì làm, lát nữa anh đưa em ra ngoài ăn cơm rồi sau đó đi xem phim nhé. Tính ra chúng ta còn chưa đơn độc đi xem phim với nhau lần nào đâu."
Quả thật đúng là như vậy, một lần là đi theo mấy đứa nhóc, bộ phim kia là dạng gì hắn cũng không biết, chỉ biết là hôm đó ôm một bụng tức giận đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ. Một lần khác nữa là đi với lão phu nhân và Tô Quốc Vĩ, lúc ấy hắn và cô gái nhỏ tựa như đang trong giai đoạn vụng trộm yêu sớm, ngay cả nắm tay một cái cũng không được. Hiện tại vất vả lắm mới có được cơ hội nên hắn đương nhiên là muốn bù đắp lại tất cả mọi chuyện.
Tô Đào ngoan ngoãn gật đầu không có ý kiến gì khác.
Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi thì "Tắc động mạch não" lại bày ra bộ dáng đầy lưu luyến, một đường theo chân bọn họ từ gian phòng nghỉ ra đến văn phòng bên ngoài.
"Mẹ ơi, về sau nhớ thường xuyên đến thăm con nha, con vẫn sẽ luôn ở đây chờ mẹ."
Tô Đào có chút mềm lòng, đưa tay sờ đầu nó rồi nói một tiếng "được".
Lúc ra đến bên ngoài, cô lắc lắc cánh tay của Ninh Dã, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói:
"Chờ nhà mới của chúng ta trang hoàng xong thì đưa nó sang đó nha anh."
Khó có được khi Tô Đào đưa ra yêu cầu nên sao Ninh Dã có thể không đáp ứng được. Chẳng qua...
"Nếu em thích người máy thì anh làm cho em một con khác tốt hơn nhé? Thật ra hiện tại nó vẫn chưa đủ hoàn mỹ, rất nhiều tỳ vết."
Tô Đào nghe xong liền lắc đầu.
"Chúng ta cũng không yêu cầu nó phải làm việc quan trọng gì, bộ dáng hiện tại của nó đã rất ổn rồi."
Nói xong lại nhíu mày nhìn hắn.
"Anh không được ghét bỏ nó!"
"Được rồi, mọi chuyện đều do em quyết định." Ninh Dã không nhịn được ý cười, lười nhác đáp lại.
-
Lúc hai người bọn họ từ nhà hàng đi ra thì cũng đã hơn 10 giờ tối, nhiều bộ phim chỉ còn lại suất chiếu khuya. Ninh Dã lôi kéo Tô Đào nhìn một loạt suất chiếu trên màn hình rồi cuối cùng quyết định chọn một bộ phim tình cảm văn nghệ tương đối tươi mát.
Sau khi mua vé xong cô gái nhỏ có chút lo lắng mà hỏi hắn:
"Anh xác định mình có thể xem loại phim này sao?"
"Không có việc gì, anh đây là đi làm chuyện xấu, xem phim nào cũng được." Vẻ mặt của Ninh Dã vẫn rất thong dong, vô cùng tự nhiên lôi kéo cánh tay cô.
Tô Đào: "..."
Đã trễ nên ở rạp cũng không có nhiều người, Ninh Dã lại chọn mua phòng chiếu VIP nên trong phòng chỉ có hai người bọn họ và một đôi tình lữ khác.
Tô Đào khom lưng lôi kéo Ninh Dã đi tìm vị trí của bọn họ, hắn chậm rãi đi theo ở phía sau. Sau khi đã ngồi xuống ổn định, cô duỗi tay về phía hắn, nói:
"Đưa bắp rang cho em đi."
Trước khi vào phòng chiếu bọn họ đã mua một túi bắp lớn, Tô Đào đứng ở trước quầy do dự xoắn xuýt một hồi rồi cuối cùng mới quyết định mua thêm hai ly coca.
Lúc này chân dài của Ninh Dã hơi gập lại, thân ảnh cao lớn dựa vào ghế, trước người lại còn đang ôm một túi bắp lớn nên nhìn thế nào cũng thấy không được thoải mái.
Ninh Dã không có gì phản ứng, chỉ nhìn thoáng qua phía bên kia rồi bỗng nhiên nhướng mày.
Phía cặp đôi bên kia thì bắp rang cũng là do cậu nhóc cầm, chẳng qua cậu nhóc vẫn luôn đút cho bạn gái mình ăn, thỉnh thoảng còn cúi đầu hôn hôn lên mặt bạn gái, thoạt nhìn vừa thân mật lại vừa ái muội.
Một lát sau Ninh Dã quay đầu lại, ngón tay thon dài cầm một viên bắp rang caramel lên rồi từ từ đưa đến bên miệng cô gái nhỏ.
Tô Đào: "..."
Trên mặt cô như là viết hai chữ kháng cự nhưng Ninh Dã làm như không nhìn thấy, lại đưa sát đến bên miệng cô hơn một chút.
"Ngoan, há miệng nào."
"..."
Tô Đào không còn biện pháp nào khác nên đành phải nghe lời mở miệng ra ăn viên bắp kia. Một lúc sau đó Ninh Dã giống như là đã tìm ra được một việc mới mẻ, một viên rồi lại một viên, liên tục đút cho Tô Đào ăn.
Mắt thấy túi bắp đã vơi xuống hơn một nửa, phim cũng đã bắt đầu chiếu nên rốt cuộc Tô Đào cũng đã có lý do để cự tuyệt.
"Được rồi, xem phim thôi! Em không ăn nữa!"
Cô vừa nói xong thì Ninh Dã hiển nhiên rất tiếc nuối, hắn đưa mắt nhìn lên màn hình lớn rồi "chậc" một tiếng, động tác trong tay cũng dừng lại.
Bộ phim này dạo gần đây có danh tiếng tương đối tốt, thật ra Tô Đào đã sớm muốn đi xem nhưng vì vẫn luôn vội vàng chuyện tốt nghiệp nên mới kéo dài đến hiện tại.
Cốt truyện đại khái là quá trình yêu nhau của một cặp đôi từ giai đoạn cuồng nhiệt đến lạnh nhạt rồi sau đó lại bùng lại nên ngay từ khi bắt đầu thì trên màn hình đã xuất hiện nhiều cảnh thân mật ái muội.
Cặp đôi trong phim là tình chị em, nam chính là kiểu chó săn bám người thích ôm nữ chính thân mật rồi gọi tỷ tỷ. Sau lại có một cảnh nam chính tăng ca đến khuya mới về đến căn nhà nhỏ của bọn họ, sau khi nhìn thấy nữ chính thì dường như buông xuống tất cả mệt mỏi, tiến lên thân mật ôm hôn. Nữ chính hơi hơi giãy giụa nhưng nam chính không chịu buông tay, hàm hàm hồ hồ mà nói:
"Em tụt huyết áp rồi, cần phải bổ sung thêm đường, chị đừng động."
Chỉ nhìn qua màn ảnh thôi mà Tô Đào cũng có thể cảm nhận được bầu không khí giữa bọn họ có bao nhiêu ái muội. Cô mất tự nhiên động đậy một chút muốn thay đổi tư thế nhưng trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, giây tiếp theo môi nhỏ bị một cặp môi khác đè lên.
Ngay từ đầu Ninh Dã hôn rất ôn nhu, thong thả ung dung mà rút đi từng hơi dưỡng khí của cô. Mãi đến khi thân mình cô càng lúc càng mềm thì hắn dần dần chuyển sang tấn công mạnh mẽ, ôm lấy mặt cô càng hôn càng sâu.
Cô gái nhỏ bị hôn đến mức nhịn không được mà nhỏ giọng kêu rên, sau đó thật sự chịu không nổi nữa nên mềm nhũn đẩy hắn một cái.
Ninh Dã dần buông lỏng ra, trên đôi môi mỏng tràn đầy vệt nước ái muội. Hắn lưu manh cong môi cười rồi lại nghiêng đầu cắn nhẹ lên vành tai cô.
Thanh âm trầm trầm, mang theo hơi thở hỗn loạn phả vào bên tai cô.
"Sao bạn nhỏ nhà anh lại ngọt như vậy chứ? Anh chỉ mới hôn có một lát mà đã cảm giác được lượng đường trong người vượt quá chỉ tiêu rồi."