Đào Đào Ô Long - truyen full - - Trang 2
Chương 51: Nam sinh nhỏ tuổi
Buổi sáng ngày hôm sau, Ninh Dã bị Dương Phàm gọi điện đến đánh thức.
Ngày hôm qua sau khi xử lý xong chuyện trên Weibo hắn liền cho người đi thu thập chứng cứ của những người đã từng có giao thiệp với mấy tên phóng viên giải trí. Một số ít ảnh bị chụp lén cùng với video chưa từng bị cắt nối biên tập qua cũng được hắn cho người mua về với giá cao.
Lúc mọi văn kiện được gửi đến tay, hắn liền ngồi xem qua hết tất cả, tới lúc xem xong thì trời cũng đã sáng. Hắn nghĩ thầm thời gian này hẳn là bạn nhỏ nhà hắn vẫn còn chưa thức giấc nên cũng không cần vội gì, cứ quay về phòng ngủ một giấc trước đã rồi tính.
Lúc Dương Phàm gọi đến, Ninh Dã mới ngủ được khoảng ba bốn tiếng. Khi tiếng chuông vang lên lần thứ nhất, hắn không để ý tới, cũng không muốn nghe máy. Nhưng người ở đầu dây bên kia đặc biệt kiên trì, liên tục gọi đến khiến hắn cuối cùng vẫn phải không kiên nhẫn mà cầm điện thoại lên, lạnh mặt nghe máy.
“Tốt nhất là nên nói chuyện quan trọng”
Dương Phàm ở đầu dây bên kia ngữ khí không hề sợ hãi.
“Người anh em, ngày hôm qua thế nào? Vui vẻ không? Cao hứng không? Hạnh phúc không? Không cần phải cảm tạ tớ đâu, những chuyện này đều là việc mà anh em phải làm!”
Ninh Dã đưa điện thoại ra xa một chút, nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, sau khi xác nhận là Dương Phàm, hắn cau mày nói.
“Cậu lại bị vị kia ngược sao?”
“Không có nha, bảo bối nhà tớ gần đây rất ngoan đó, ha ha ha.”
“Không bị ngược thì sáng sớm nổi điên cái gì vậy hả?”
“???”
Dương Phàm ở đầu bên kia trầm mặc một lát, sau đó lại hỏi.
“Ngày hôm qua không ai đến tìm cậu sao?”
“Không có. Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì?” Ninh Dã nhíu mày lại hỏi.
Ninh Dã vừa dứt lời, liền nghe thấy điện thoại bàn ở phòng khách vang lên.
Ở chung cư bên này, điện thoại bàn vang lên thì chỉ có thể là bảo vệ ở dưới lầu hoặc ban quản lý gọi đến. Ninh Dã ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, sau đó hất chăn ra, nửa thân trên để trần bước ra phòng khách nghe điện thoại.
Hắn cũng không cho Dương Phàm tiếp tục có cơ hội nói mấy lời vô nghĩa nữa, vừa đi vừa nói.
“Bên này có điện thoại, nếu không có việc gì thì tớ cúp trước.”
Người gọi điện thoại tới quả thật là bảo vệ dưới lầu, sau khi thấy có người nhấc máy liền hỏi.
“Là Ninh tiên sinh đúng không? Xin lỗi vì đã quấy rầy cậu, chuyện là như vậy, ở chỗ của chúng tôi đang có một cô gái nhỏ, con bé nói là muốn tìm cậu…”
“Cô gái nhỏ?”
Ninh Dã đang dùng một tay tròng áo thun vào đầu, động tác liền khựng lại.
“Phiền chú đưa điện thoại cho cô ấy.”
Hai giây sau, đầu bên kia đã vang lên một giọng nói khác.
“Anh Ninh Dã.”
Tô Đào ở bên này có chút ngượng ngùng mà nhìn sang chú bảo vệ đang đứng đối diện, sau đó cô lại rũ mắt, nói với hắn.
“Em đang ở trong phòng an ninh dưới lầu, anh có thể xuống đây một chuyến đưa em lên không?”
Ninh dã một chút chần chờ cũng không có, lập tức nói với cô gái nhỏ hai chữ. “Chờ đó.”
Sau khi cúp máy, Tô Đào trả điện thoại về cho chú bảo vệ, sau đó cười cười rồi nói câu “Cháu cảm ơn ạ.”
Chú bảo vệ xua xua tay nói không có gì, lại cẩn thận nhìn cô gái nhỏ trong chốc lát, sau đó hỏi.
“Chú thấy cháu có chút quen mắt, có phải trước kia cháu từng tới nơi này rồi hay không?”
Tô Đào cười cong mắt, gật đầu đáp lại.
“Vâng, đã từng tới ạ.”
“A! Chú nhớ ra rồi! Cháu là cô gái nhỏ mang trái cây đặc sản đến đúng không!”
Sau khi chú bảo vệ nhớ ra Tô Đào là ai thì nói chuyện lại càng thêm thân thiết hơn.
“Lúc trước cháu mang cho chúng ta những thứ trái cây kia ăn vừa ngọt lại vừa ngon, sau khi về nhà chú còn kêu con mình lên mạng tìm mua thử nhưng cũng chưa tìm được loại nào tốt như vậy!”
Chú ấy nói đến chỗ này, lại nghĩ đến chuyện lần đó Ninh Dã đã đưa cả túi trái cây mà cô gái nhỏ này cực khổ mang đến cho mình, trong lòng không khỏi ‘chậc’ một tiếng.
Hôm nay cô gái nhỏ lại tới tìm người đàn ông kia, lần này sẽ không bị cự tuyệt nữa chứ…
Chú ấy có chút khó xử, nghĩ thầm không biết có nên khuyên nhủ cô gái nhỏ này đừng tiếp tục "mặt nóng dán mông lạnh"* nữa hay không.
*mặt nóng dán mông lạnh: ý chỉ một người thì nhiệt tình đối đãi với đối phương nhưng đối phương chỉ hờ hững, lạnh nhạt, không đáp lại.
Trong lúc chú ấy đang do dự thì cửa phòng an ninh bỗng nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Ninh Dã mang theo một thân khí lạnh tiến vào.
Dường như hắn chạy vội xuống đây, áo khoác còn chưa mặc, dưới chân cũng chỉ mang một đôi dép lê.
Trời sáng nay vừa rơi một trận tuyết nhỏ, bên phía quản lý chung cư còn chưa kịp cho người dọn dẹp, hắn một đường đạp tuyết đi đến đây, mặt trên của đôi dép lê bằng bông đã bị ướt một nửa.
Chú bảo vệ và Tô Đào đều sửng sốt, Ninh Dã cũng không để ý đến phản ứng của bọn họ, bước hai bước đi đến trước mặt cô gái nhỏ hỏi.
“Sao trước khi đến đây lại không gọi điện cho anh? Anh kêu tài xế đến đón em.”
Tô Đào không biết nên nói như thế nào. Trời còn sớm như vậy mà cô đã tìm đến bên này, tất cả là do đầu óc bỗng dưng nóng lên lúc rời giường rồi đưa ra quyết định như vậy. Cô vội vội vàng vàng ăn bữa sáng, nói với cha một chút rồi liền ra cửa.
Sau khi tới chung cư bên này rồi mới phát hiện ra là mình quên mang theo điện thoại. Vì vậy nên không còn biện pháp nào khác, cô đành phải vào phòng an ninh nhờ người ta gọi giúp một cuộc điện thoại.
Ninh Dã thấy cô chần chờ mãi không lên tiếng nên cũng không truy hỏi thêm nữa. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía rồi hỏi.
“Có đồ đạc gì cần phải cầm theo hay không?”
“… Không có ạ.”
Ninh Dã gật đầu, sau đó tự nhiên mà nắm lấy tay cô gái nhỏ rồi nói. “Vậy thì đi thôi.”
Trước khi Tô Đào rời đi còn lễ phép nói lời tạm biệt với chú bảo vệ.
Chú bảo vệ nhìn theo bóng dáng một cao một thấp của hai người bọn họ một hồi lâu rồi mới phản ứng lại.
Đây là…thật sự là vị tiểu Ninh gia lúc trước sao? Ông sẽ không phải là bị hoa mắt chứ? Nhưng nếu thật sự là vị kia thật thì đúng là khác biệt quá lớn! Một năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ!
Lúc chú bảo vệ còn đang đứng đó hoài nghi nhân sinh thì cô gái nhỏ đã bị Ninh Dã dẫn lên nhà.
Đây là lần đầu tiên Tô Đào bước chân vào chung cư của Ninh Dã, sau khi vào cửa cô nhìn qua một vòng, phong cách trang hoàng ở đây cũng không khác lắm so với phòng của hắn ở bên biệt thự, đều là phong cách đơn giản.
Trong nhà chỉ có hai đôi dép lê, đều là kiểu nam. Ninh Dã khom lưng lấy một đôi đưa đến bên chân cô gái nhỏ. Còn hắn thì cởi đôi mình đang mang ra, dẫm chân trần lên sàn nhà.
"Không còn đôi khác ạ?" Tô Đào chần chờ hỏi hắn.
"Không, bên này không có ai đến."
Ninh Dã nhìn cô gái nhỏ, như là đoán được tiếp theo cô muốn nói gì nên liền nói.
"Anh không sao, em mau mang vào đi."
Hầu như những căn chung cư ở Bắc Thành đều có lắp đặt thiết bị sưởi, Tô Đào cởi giày, lặng lẽ thử độ ấm dưới sàn nhà rồi sau đó mới yên tâm đang đôi dép lê kia vào.
"Sao mới sáng sớm đã đến đây vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?"
"À..." Tô Đào đi theo phía sau Ninh Dã, thanh âm có chút do dự mà lên tiếng.
"...là do…" Cô nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Hôm qua sau khi nói lời tạm biệt với Dương Phàm, Tô Đào trở về nhà liền nằm trên giường suy nghĩ rất lâu.
Tuy rằng cô không tận mắt thấy được trước kia Ninh Dã đã trải qua những chuyện gì nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được khi còn nhỏ hắn đã khó khăn như thế nào.
Đến buổi tối trước khi đi ngủ cô vẫn còn lăn qua lộn lại trên giường, cô cảm thấy mình cần phải làm chút việc gì đó cho hắn.
Sáng nay khi ngủ dậy, cảm giác muốn làm gì đó cho hắn ngày càng mãnh liệt, đầu óc nóng lên nên trực tiếp gọi xe chạy đến đây.
Nhưng lúc này đột nhiên bị hỏi như vậy, cô cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
Ninh Dã nhìn ra cô gái nhỏ đang do dự nên cũng không hỏi nữa. Tầm mắt hắn tùy ý đảo qua đến thư phòng, bỗng nhiên lại nhớ ra chuyện quan trọng.
"Em cùng anh đến đây trước đã."
Hắn túm cô gái nhỏ vào thư phòng, đi đến trước máy tính, ấn cô ngồi xuống.
Tô Đào có chút mơ hồ mà quay đầu lại nhìn hắn.
Giây tiếp theo, Ninh Dã trực tiếp khom người xuống, dán sát vào sau lưng cô.
Hơi thở của hắn phảng phất xung quanh, Tô Đào vẫn còn đang duy trì tư thế hơi nghiêng đầu, vừa vặn hướng về phía gò má của hắn.
1
Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, Tô Đào mím môi, không dám thở mạnh.
"Anh Ninh Dã...... Anh làm gì vậy?"
Ninh Dã không đáp lại, vẫn cúi người như cũ, tay ấn ấn lên con chuột vài cái. Lúc này trên màn hình máy tính hiện lên một video, sau đó hắn giơ tay ấn lên đỉnh đầu cô gái nhỏ, nhẹ nhàng xoay đầu cô lại.
"Đây là toàn bộ video liên quan đến tin đồn của anh và Trịnh Điềm lúc trước, nội dung chưa hề bị cắt ghép chỉnh sửa."
Tô Đào lúc này mới biết được đây là Ninh Dã đang làm gì, cô nói với hắn.
"Không cần xem đâu ạ, hôm qua em đã thấy hotsearch trên Weibo... Em tin anh rồi."
Ninh Dã nhướng mày, lười nhác lên tiếng ở bên tai cô.
"Vậy lúc trước anh bị em đổ oan thảm như vậy, có phải em nên bồi thường gì đó cho anh không?"
1
"Em xin lỗi." Tô Đào rầu rĩ đáp.
Ninh Dã không nghĩ cô gái nhỏ sẽ phản ứng như vậy, hắn sợ nếu tiếp tục đùa thì lại chọc cho cô khó chịu nên liền đứng thẳng người lên rồi nói.
"Được rồi, anh chỉ trêu em một tí thôi. Trong tình huống đó, em tức giận, hiểu lầm cũng là chuyện đương nhiên, đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Hắn sợ cô gái nhỏ không nghe vào lời của mình nói nên liền nói sang chuyện khác.
"Được rồi, nói chuyện chính đi, hôm nay em tới tìm anh làm gì?"
Tô Đào chỉ chần chờ trong hai giây rồi liền hỏi hắn.
"Anh có biết nam sinh nhỏ tuổi thích thứ gì không, hoặc là thích làm những chuyện gì?"
Thật ra ý tưởng của Tô Đào rất đơn giản, cô muốn bổ sung một chút tuổi thơ cho người đàn ông trước mặt này.
Những thứ mà trước đây hắn muốn, không ai cho hắn, cô sẽ cho.
Những thứ mà hắn đã mất đi, những thứ mà hắn đã từng khát vọng, cô cũng sẽ mang đến cho hắn.
Tại thời điểm này, ý tưởng này tuy có vẻ ấu trĩ nhưng Tô Đào cảm thấy nhất định phải làm cho bằng được.
Nếu là ngày thường, Ninh Dã nhất định sẽ nhận ra được có gì đó không thích hợp. Thế nhưng lúc này lực chú ý của hắn lại hoàn toàn đặt vào bốn chữ "nam sinh nhỏ tuổi" nên hoàn toàn không thể cẩn thận suy nghĩ sâu xa gì được nữa.
Đôi mắt thâm thúy mang theo tia nguy hiểm nheo lại, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Đào trong chốc lát, sau đó hỏi.
"Nam sinh nhỏ tuổi?"
"Vâng, khoảng chừng… tám, chín tuổi ạ."
Sau khi nghe cô gái nhỏ nói ra số tuổi, Ninh Dã thoáng yên tâm một chút.
Nhưng nghĩ lại thì cô gái nhỏ mới sáng sớm đã đến đây tìm mình, thế nhưng lại là vì người khác… Nháy mắt, bình dấm chua trong lòng hắn lại đổ. Nhưng hắn lại không thể tức giận với cô gái nhỏ được nên chỉ có thể đem những ý đồ xấu nói ra.
"Nam sinh nhỏ tuổi thích rất nhiều thứ, chẳng hạn như tuyển tập đề Toán Olympic, trò chơi ghép hình 10000 mảnh..."
"Từ từ đã!"
Tô Đào kịp thời chặn lại lời nói của hắn, sau đó nhanh chóng lấy trong ba lô ra một cuốn sổ và một cây bút, nhanh chóng lật đến một trang trống rồi nghiêm túc ghi lại những thứ mà Ninh Dã vừa nói.
【Tuyển tập đề toán Olympic】
【Trò chơi ghép hình】
Sau khi viết xong, cô có chút do dự hỏi hắn.
"Ngoài những thứ để luyện trí tuệ như này thì còn những thứ nào khác giúp giải trí không ạ?"
Ninh Dã nhàn nhạt liếc cô gái nhỏ một cái, thấy bộ dáng cô nghiêm túc như vậy, máu ghen trong lòng lại càng lớn hơn nữa.
Hắn nghĩ một chút, vẫn là cảm thấy không cam lòng nên khi mở miệng lần nữa đều đem tất cả những thứ mà khi còn nhỏ hắn thấy chán ghét và sợ hãi nói ra hết.
3
Hắn sợ độ cao, cũng chán ghét nhưng nơi đen như mực.
"Đi công viên trò chơi chơi tàu lượn siêu tốc và tham quan nhà ma đi, lá gan của mấy nam sinh nhỏ tuổi rất lớn."
Hắn chán ghét đồ ngọt.
"Còn có kem ốc quế, con nít đều thích ăn đồ ngọt mà"
2
Ninh Dã không biết lại nghĩ tới thứ gì đó, hắn cong môi cười cười, trông có chút xảo quyệt.
"Còn có mặc quần áo của con gái nữa. Là cái loại váy màu hồng phấn có kèm theo nơ con bướm ấy."
1
Tô Đào vốn dĩ vẫn đang nghiêm túc ghi chép, lúc này nghe thấy hắn nói như vậy, động tác có hơi khựng lại.
"Cái này... Mấy nam sinh nhỏ tuổi sẽ thật sự thích cái này ạ?"
Ninh Dã mở miệng nói dối không hề chớp mắt.
"Khi còn nhỏ anh đã rất thích quần áo của con gái nhưng mà vẫn luôn không có cơ hội mặc thử. Con gái các em sẽ không hiểu được đâu, nam sinh khi còn nhỏ đều sẽ vô cùng tò mò với những thứ mới mẻ, đặc biệt là với những thứ mà bản thân mình không có, bản thân mình chưa từng được thử qua. Em nghe anh đi, không sai đâu."
6
Tô Đào do dự một lát, cuối cùng mới chần chừ mà viết vào sổ mấy chữ【quần áo của con gái】
Sau đó Ninh Dã lại nói thêm một đống thứ lung tung rối loạn, nhưng Tô Đào vẫn nghiêm túc mà nhớ kỹ. Cuối cùng, cô cất sổ và bút vào trong ba lô rồi lại nói với Ninh Dã.
"Mấy ngày tới em định dẫn cậu bé đi làm những việc này, anh đi cùng với em được không ạ?"
Ninh Dã gật đầu, sau đó hỏi.
"Đứa bé nhà ai vậy?"
Tô Đào sợ lộ tẩy nên nhanh chóng rũ mắt, tùy ý đáp một câu.
"Của một người thân thôi ạ."
-
Sau đó Tô Đào cũng không ở lại lâu nữa, Ninh Dã đưa cô xuống lầu rồi cô tự mình đón xe về nhà.
Ninh Dã quay về nhà, hắn cảm thấy hôm nay có chút gì đó kỳ lạ. Vừa vặn lúc này Dương Phàm lại gọi đến.
Hắn lười nhác ngồi dựa vào ghế sô pha rồi cầm điện thoại từ trên bàn trà lên nghe.
"Nói đi"
"..."
Dương Phàm nhẫn nhịn không mắng chửi người, tĩnh tâm lại rồi mở miệng hỏi.
"Vừa nãy cậu làm gì vậy? Cúp ngang điện thoại của tớ, sau đó tớ gọi lại mãi nhưng cậu lại không nghe máy."
Ninh Dã tùy ý đáp lại.
"Bạn nhỏ nhà tớ vừa mới đến, tớ không rảnh để ý tới cậu nên bật chế độ im lặng."
Dương Phàm nghe hắn nói xong bỗng nhiên trở nên hưng phấn.
"Tiểu Tô Đào thật sự đến tìm cậu sao? Không đúng, em ấy vừa mới đến tìm cậu sao?!"
Ninh Dã nhíu mày, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ.
"Cậu có ý gì? Cậu biết trước em ấy sẽ đến tìm tớ sao?"
"Đương nhiên là biết rồi! Hôm qua em ấy đã đến tìm tớ hỏi về chuyện lúc nhỏ của cậu, tớ đã nói cho em ấy biết tất cả mọi chuyện rồi.
Dáng vẻ của em ấy lúc đó chính là vô cùng đau lòng cho cậu đấy, bởi vậy nên tớ đoán chắc rằng sau khi biết chuyện em ấy sẽ không ngồi yên được đâu."
Thật ra hôm qua trong lòng Dương Phàm cũng có chút do dự, hắn cảm thấy cứ nói hết chuyện của Ninh Dã ra như vậy thì có chút không được tốt lắm.
Nhưng mà nghĩ lại thì Tô Đào là người mà Ninh Dã đã nhận định, về sau kiểu gì hai người bọn họ cũng sẽ ở bên nhau. Những chuyện trong quá khứ đó, dù sớm hay muộn thì cô gái nhỏ cũng sẽ phải biết. Một khi đã như vậy thì hắn cứ nói ra trước giúp người anh em của mình vậy.
Hơn nữa hắn cảm thấy việc này cũng có thể khiến cô gái nhỏ có thêm hảo cảm với người anh em nhà mình.
Chẳng phải mấy ngày nay hắn vẫn kêu đau đầu vì phải giải quyết mấy tin đồn trước kia sao? Vậy thì bây giờ cứ nói hết ra mấy chuyện đó đi, cô gái nhỏ nhất định sẽ tin những tin đồn đó là giả, hơn nữa còn hiểu cho hắn.
Dương Phàm còn đang vui vẻ rạo rực vì cảm thấy chính mình đã giúp được cho người anh em thân thiết một việc lớn. Nhưng ai mà ngờ được ngay sau đó lại nghe thấy Ninh Dã cắn răng hỏi.
"Vậy sao trước đó cậu không nói?"
"Tớ đã định nói rồi nhưng vừa nãy là do cậu không cho tớ cơ hội để nói!"
Ninh Dã tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong đầu không ngừng nhớ lại những thứ vừa nãy mình đã nói với cô gái nhỏ.
【Tàu lượn siêu tốc, nhà ma, kem ốc quế, quần áo của con gái...】
Dương Phàm căn bản không nhận thấy được Ninh Dã ở đầu bên này có gì đó không thích hợp, hắn lại cười hì hì mà nói.
"Người anh em, có phải lần này tôi lại giúp cậu một việc lớn nữa rồi không? Không cần phải khách khí đâu, đưa tôi một chiếc xe thay lời cảm ơn là được."
Ninh Dã chỉ lạnh lùng mà ném cho hắn một chữ.
"Cút."
-
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Phàm:??? Vì cái gì mà người bị mắng luôn là tôi?
Ngày hôm qua sau khi xử lý xong chuyện trên Weibo hắn liền cho người đi thu thập chứng cứ của những người đã từng có giao thiệp với mấy tên phóng viên giải trí. Một số ít ảnh bị chụp lén cùng với video chưa từng bị cắt nối biên tập qua cũng được hắn cho người mua về với giá cao.
Lúc mọi văn kiện được gửi đến tay, hắn liền ngồi xem qua hết tất cả, tới lúc xem xong thì trời cũng đã sáng. Hắn nghĩ thầm thời gian này hẳn là bạn nhỏ nhà hắn vẫn còn chưa thức giấc nên cũng không cần vội gì, cứ quay về phòng ngủ một giấc trước đã rồi tính.
Lúc Dương Phàm gọi đến, Ninh Dã mới ngủ được khoảng ba bốn tiếng. Khi tiếng chuông vang lên lần thứ nhất, hắn không để ý tới, cũng không muốn nghe máy. Nhưng người ở đầu dây bên kia đặc biệt kiên trì, liên tục gọi đến khiến hắn cuối cùng vẫn phải không kiên nhẫn mà cầm điện thoại lên, lạnh mặt nghe máy.
“Tốt nhất là nên nói chuyện quan trọng”
Dương Phàm ở đầu dây bên kia ngữ khí không hề sợ hãi.
“Người anh em, ngày hôm qua thế nào? Vui vẻ không? Cao hứng không? Hạnh phúc không? Không cần phải cảm tạ tớ đâu, những chuyện này đều là việc mà anh em phải làm!”
Ninh Dã đưa điện thoại ra xa một chút, nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, sau khi xác nhận là Dương Phàm, hắn cau mày nói.
“Cậu lại bị vị kia ngược sao?”
“Không có nha, bảo bối nhà tớ gần đây rất ngoan đó, ha ha ha.”
“Không bị ngược thì sáng sớm nổi điên cái gì vậy hả?”
“???”
Dương Phàm ở đầu bên kia trầm mặc một lát, sau đó lại hỏi.
“Ngày hôm qua không ai đến tìm cậu sao?”
“Không có. Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì?” Ninh Dã nhíu mày lại hỏi.
Ninh Dã vừa dứt lời, liền nghe thấy điện thoại bàn ở phòng khách vang lên.
Ở chung cư bên này, điện thoại bàn vang lên thì chỉ có thể là bảo vệ ở dưới lầu hoặc ban quản lý gọi đến. Ninh Dã ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, sau đó hất chăn ra, nửa thân trên để trần bước ra phòng khách nghe điện thoại.
Hắn cũng không cho Dương Phàm tiếp tục có cơ hội nói mấy lời vô nghĩa nữa, vừa đi vừa nói.
“Bên này có điện thoại, nếu không có việc gì thì tớ cúp trước.”
Người gọi điện thoại tới quả thật là bảo vệ dưới lầu, sau khi thấy có người nhấc máy liền hỏi.
“Là Ninh tiên sinh đúng không? Xin lỗi vì đã quấy rầy cậu, chuyện là như vậy, ở chỗ của chúng tôi đang có một cô gái nhỏ, con bé nói là muốn tìm cậu…”
“Cô gái nhỏ?”
Ninh Dã đang dùng một tay tròng áo thun vào đầu, động tác liền khựng lại.
“Phiền chú đưa điện thoại cho cô ấy.”
Hai giây sau, đầu bên kia đã vang lên một giọng nói khác.
“Anh Ninh Dã.”
Tô Đào ở bên này có chút ngượng ngùng mà nhìn sang chú bảo vệ đang đứng đối diện, sau đó cô lại rũ mắt, nói với hắn.
“Em đang ở trong phòng an ninh dưới lầu, anh có thể xuống đây một chuyến đưa em lên không?”
Ninh dã một chút chần chờ cũng không có, lập tức nói với cô gái nhỏ hai chữ. “Chờ đó.”
Sau khi cúp máy, Tô Đào trả điện thoại về cho chú bảo vệ, sau đó cười cười rồi nói câu “Cháu cảm ơn ạ.”
Chú bảo vệ xua xua tay nói không có gì, lại cẩn thận nhìn cô gái nhỏ trong chốc lát, sau đó hỏi.
“Chú thấy cháu có chút quen mắt, có phải trước kia cháu từng tới nơi này rồi hay không?”
Tô Đào cười cong mắt, gật đầu đáp lại.
“Vâng, đã từng tới ạ.”
“A! Chú nhớ ra rồi! Cháu là cô gái nhỏ mang trái cây đặc sản đến đúng không!”
Sau khi chú bảo vệ nhớ ra Tô Đào là ai thì nói chuyện lại càng thêm thân thiết hơn.
“Lúc trước cháu mang cho chúng ta những thứ trái cây kia ăn vừa ngọt lại vừa ngon, sau khi về nhà chú còn kêu con mình lên mạng tìm mua thử nhưng cũng chưa tìm được loại nào tốt như vậy!”
Chú ấy nói đến chỗ này, lại nghĩ đến chuyện lần đó Ninh Dã đã đưa cả túi trái cây mà cô gái nhỏ này cực khổ mang đến cho mình, trong lòng không khỏi ‘chậc’ một tiếng.
Hôm nay cô gái nhỏ lại tới tìm người đàn ông kia, lần này sẽ không bị cự tuyệt nữa chứ…
Chú ấy có chút khó xử, nghĩ thầm không biết có nên khuyên nhủ cô gái nhỏ này đừng tiếp tục "mặt nóng dán mông lạnh"* nữa hay không.
*mặt nóng dán mông lạnh: ý chỉ một người thì nhiệt tình đối đãi với đối phương nhưng đối phương chỉ hờ hững, lạnh nhạt, không đáp lại.
Trong lúc chú ấy đang do dự thì cửa phòng an ninh bỗng nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Ninh Dã mang theo một thân khí lạnh tiến vào.
Dường như hắn chạy vội xuống đây, áo khoác còn chưa mặc, dưới chân cũng chỉ mang một đôi dép lê.
Trời sáng nay vừa rơi một trận tuyết nhỏ, bên phía quản lý chung cư còn chưa kịp cho người dọn dẹp, hắn một đường đạp tuyết đi đến đây, mặt trên của đôi dép lê bằng bông đã bị ướt một nửa.
Chú bảo vệ và Tô Đào đều sửng sốt, Ninh Dã cũng không để ý đến phản ứng của bọn họ, bước hai bước đi đến trước mặt cô gái nhỏ hỏi.
“Sao trước khi đến đây lại không gọi điện cho anh? Anh kêu tài xế đến đón em.”
Tô Đào không biết nên nói như thế nào. Trời còn sớm như vậy mà cô đã tìm đến bên này, tất cả là do đầu óc bỗng dưng nóng lên lúc rời giường rồi đưa ra quyết định như vậy. Cô vội vội vàng vàng ăn bữa sáng, nói với cha một chút rồi liền ra cửa.
Sau khi tới chung cư bên này rồi mới phát hiện ra là mình quên mang theo điện thoại. Vì vậy nên không còn biện pháp nào khác, cô đành phải vào phòng an ninh nhờ người ta gọi giúp một cuộc điện thoại.
Ninh Dã thấy cô chần chờ mãi không lên tiếng nên cũng không truy hỏi thêm nữa. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía rồi hỏi.
“Có đồ đạc gì cần phải cầm theo hay không?”
“… Không có ạ.”
Ninh Dã gật đầu, sau đó tự nhiên mà nắm lấy tay cô gái nhỏ rồi nói. “Vậy thì đi thôi.”
Trước khi Tô Đào rời đi còn lễ phép nói lời tạm biệt với chú bảo vệ.
Chú bảo vệ nhìn theo bóng dáng một cao một thấp của hai người bọn họ một hồi lâu rồi mới phản ứng lại.
Đây là…thật sự là vị tiểu Ninh gia lúc trước sao? Ông sẽ không phải là bị hoa mắt chứ? Nhưng nếu thật sự là vị kia thật thì đúng là khác biệt quá lớn! Một năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ!
Lúc chú bảo vệ còn đang đứng đó hoài nghi nhân sinh thì cô gái nhỏ đã bị Ninh Dã dẫn lên nhà.
Đây là lần đầu tiên Tô Đào bước chân vào chung cư của Ninh Dã, sau khi vào cửa cô nhìn qua một vòng, phong cách trang hoàng ở đây cũng không khác lắm so với phòng của hắn ở bên biệt thự, đều là phong cách đơn giản.
Trong nhà chỉ có hai đôi dép lê, đều là kiểu nam. Ninh Dã khom lưng lấy một đôi đưa đến bên chân cô gái nhỏ. Còn hắn thì cởi đôi mình đang mang ra, dẫm chân trần lên sàn nhà.
"Không còn đôi khác ạ?" Tô Đào chần chờ hỏi hắn.
"Không, bên này không có ai đến."
Ninh Dã nhìn cô gái nhỏ, như là đoán được tiếp theo cô muốn nói gì nên liền nói.
"Anh không sao, em mau mang vào đi."
Hầu như những căn chung cư ở Bắc Thành đều có lắp đặt thiết bị sưởi, Tô Đào cởi giày, lặng lẽ thử độ ấm dưới sàn nhà rồi sau đó mới yên tâm đang đôi dép lê kia vào.
"Sao mới sáng sớm đã đến đây vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?"
"À..." Tô Đào đi theo phía sau Ninh Dã, thanh âm có chút do dự mà lên tiếng.
"...là do…" Cô nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Hôm qua sau khi nói lời tạm biệt với Dương Phàm, Tô Đào trở về nhà liền nằm trên giường suy nghĩ rất lâu.
Tuy rằng cô không tận mắt thấy được trước kia Ninh Dã đã trải qua những chuyện gì nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được khi còn nhỏ hắn đã khó khăn như thế nào.
Đến buổi tối trước khi đi ngủ cô vẫn còn lăn qua lộn lại trên giường, cô cảm thấy mình cần phải làm chút việc gì đó cho hắn.
Sáng nay khi ngủ dậy, cảm giác muốn làm gì đó cho hắn ngày càng mãnh liệt, đầu óc nóng lên nên trực tiếp gọi xe chạy đến đây.
Nhưng lúc này đột nhiên bị hỏi như vậy, cô cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
Ninh Dã nhìn ra cô gái nhỏ đang do dự nên cũng không hỏi nữa. Tầm mắt hắn tùy ý đảo qua đến thư phòng, bỗng nhiên lại nhớ ra chuyện quan trọng.
"Em cùng anh đến đây trước đã."
Hắn túm cô gái nhỏ vào thư phòng, đi đến trước máy tính, ấn cô ngồi xuống.
Tô Đào có chút mơ hồ mà quay đầu lại nhìn hắn.
Giây tiếp theo, Ninh Dã trực tiếp khom người xuống, dán sát vào sau lưng cô.
Hơi thở của hắn phảng phất xung quanh, Tô Đào vẫn còn đang duy trì tư thế hơi nghiêng đầu, vừa vặn hướng về phía gò má của hắn.
1
Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, Tô Đào mím môi, không dám thở mạnh.
"Anh Ninh Dã...... Anh làm gì vậy?"
Ninh Dã không đáp lại, vẫn cúi người như cũ, tay ấn ấn lên con chuột vài cái. Lúc này trên màn hình máy tính hiện lên một video, sau đó hắn giơ tay ấn lên đỉnh đầu cô gái nhỏ, nhẹ nhàng xoay đầu cô lại.
"Đây là toàn bộ video liên quan đến tin đồn của anh và Trịnh Điềm lúc trước, nội dung chưa hề bị cắt ghép chỉnh sửa."
Tô Đào lúc này mới biết được đây là Ninh Dã đang làm gì, cô nói với hắn.
"Không cần xem đâu ạ, hôm qua em đã thấy hotsearch trên Weibo... Em tin anh rồi."
Ninh Dã nhướng mày, lười nhác lên tiếng ở bên tai cô.
"Vậy lúc trước anh bị em đổ oan thảm như vậy, có phải em nên bồi thường gì đó cho anh không?"
1
"Em xin lỗi." Tô Đào rầu rĩ đáp.
Ninh Dã không nghĩ cô gái nhỏ sẽ phản ứng như vậy, hắn sợ nếu tiếp tục đùa thì lại chọc cho cô khó chịu nên liền đứng thẳng người lên rồi nói.
"Được rồi, anh chỉ trêu em một tí thôi. Trong tình huống đó, em tức giận, hiểu lầm cũng là chuyện đương nhiên, đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Hắn sợ cô gái nhỏ không nghe vào lời của mình nói nên liền nói sang chuyện khác.
"Được rồi, nói chuyện chính đi, hôm nay em tới tìm anh làm gì?"
Tô Đào chỉ chần chờ trong hai giây rồi liền hỏi hắn.
"Anh có biết nam sinh nhỏ tuổi thích thứ gì không, hoặc là thích làm những chuyện gì?"
Thật ra ý tưởng của Tô Đào rất đơn giản, cô muốn bổ sung một chút tuổi thơ cho người đàn ông trước mặt này.
Những thứ mà trước đây hắn muốn, không ai cho hắn, cô sẽ cho.
Những thứ mà hắn đã mất đi, những thứ mà hắn đã từng khát vọng, cô cũng sẽ mang đến cho hắn.
Tại thời điểm này, ý tưởng này tuy có vẻ ấu trĩ nhưng Tô Đào cảm thấy nhất định phải làm cho bằng được.
Nếu là ngày thường, Ninh Dã nhất định sẽ nhận ra được có gì đó không thích hợp. Thế nhưng lúc này lực chú ý của hắn lại hoàn toàn đặt vào bốn chữ "nam sinh nhỏ tuổi" nên hoàn toàn không thể cẩn thận suy nghĩ sâu xa gì được nữa.
Đôi mắt thâm thúy mang theo tia nguy hiểm nheo lại, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Đào trong chốc lát, sau đó hỏi.
"Nam sinh nhỏ tuổi?"
"Vâng, khoảng chừng… tám, chín tuổi ạ."
Sau khi nghe cô gái nhỏ nói ra số tuổi, Ninh Dã thoáng yên tâm một chút.
Nhưng nghĩ lại thì cô gái nhỏ mới sáng sớm đã đến đây tìm mình, thế nhưng lại là vì người khác… Nháy mắt, bình dấm chua trong lòng hắn lại đổ. Nhưng hắn lại không thể tức giận với cô gái nhỏ được nên chỉ có thể đem những ý đồ xấu nói ra.
"Nam sinh nhỏ tuổi thích rất nhiều thứ, chẳng hạn như tuyển tập đề Toán Olympic, trò chơi ghép hình 10000 mảnh..."
"Từ từ đã!"
Tô Đào kịp thời chặn lại lời nói của hắn, sau đó nhanh chóng lấy trong ba lô ra một cuốn sổ và một cây bút, nhanh chóng lật đến một trang trống rồi nghiêm túc ghi lại những thứ mà Ninh Dã vừa nói.
【Tuyển tập đề toán Olympic】
【Trò chơi ghép hình】
Sau khi viết xong, cô có chút do dự hỏi hắn.
"Ngoài những thứ để luyện trí tuệ như này thì còn những thứ nào khác giúp giải trí không ạ?"
Ninh Dã nhàn nhạt liếc cô gái nhỏ một cái, thấy bộ dáng cô nghiêm túc như vậy, máu ghen trong lòng lại càng lớn hơn nữa.
Hắn nghĩ một chút, vẫn là cảm thấy không cam lòng nên khi mở miệng lần nữa đều đem tất cả những thứ mà khi còn nhỏ hắn thấy chán ghét và sợ hãi nói ra hết.
3
Hắn sợ độ cao, cũng chán ghét nhưng nơi đen như mực.
"Đi công viên trò chơi chơi tàu lượn siêu tốc và tham quan nhà ma đi, lá gan của mấy nam sinh nhỏ tuổi rất lớn."
Hắn chán ghét đồ ngọt.
"Còn có kem ốc quế, con nít đều thích ăn đồ ngọt mà"
2
Ninh Dã không biết lại nghĩ tới thứ gì đó, hắn cong môi cười cười, trông có chút xảo quyệt.
"Còn có mặc quần áo của con gái nữa. Là cái loại váy màu hồng phấn có kèm theo nơ con bướm ấy."
1
Tô Đào vốn dĩ vẫn đang nghiêm túc ghi chép, lúc này nghe thấy hắn nói như vậy, động tác có hơi khựng lại.
"Cái này... Mấy nam sinh nhỏ tuổi sẽ thật sự thích cái này ạ?"
Ninh Dã mở miệng nói dối không hề chớp mắt.
"Khi còn nhỏ anh đã rất thích quần áo của con gái nhưng mà vẫn luôn không có cơ hội mặc thử. Con gái các em sẽ không hiểu được đâu, nam sinh khi còn nhỏ đều sẽ vô cùng tò mò với những thứ mới mẻ, đặc biệt là với những thứ mà bản thân mình không có, bản thân mình chưa từng được thử qua. Em nghe anh đi, không sai đâu."
6
Tô Đào do dự một lát, cuối cùng mới chần chừ mà viết vào sổ mấy chữ【quần áo của con gái】
Sau đó Ninh Dã lại nói thêm một đống thứ lung tung rối loạn, nhưng Tô Đào vẫn nghiêm túc mà nhớ kỹ. Cuối cùng, cô cất sổ và bút vào trong ba lô rồi lại nói với Ninh Dã.
"Mấy ngày tới em định dẫn cậu bé đi làm những việc này, anh đi cùng với em được không ạ?"
Ninh Dã gật đầu, sau đó hỏi.
"Đứa bé nhà ai vậy?"
Tô Đào sợ lộ tẩy nên nhanh chóng rũ mắt, tùy ý đáp một câu.
"Của một người thân thôi ạ."
-
Sau đó Tô Đào cũng không ở lại lâu nữa, Ninh Dã đưa cô xuống lầu rồi cô tự mình đón xe về nhà.
Ninh Dã quay về nhà, hắn cảm thấy hôm nay có chút gì đó kỳ lạ. Vừa vặn lúc này Dương Phàm lại gọi đến.
Hắn lười nhác ngồi dựa vào ghế sô pha rồi cầm điện thoại từ trên bàn trà lên nghe.
"Nói đi"
"..."
Dương Phàm nhẫn nhịn không mắng chửi người, tĩnh tâm lại rồi mở miệng hỏi.
"Vừa nãy cậu làm gì vậy? Cúp ngang điện thoại của tớ, sau đó tớ gọi lại mãi nhưng cậu lại không nghe máy."
Ninh Dã tùy ý đáp lại.
"Bạn nhỏ nhà tớ vừa mới đến, tớ không rảnh để ý tới cậu nên bật chế độ im lặng."
Dương Phàm nghe hắn nói xong bỗng nhiên trở nên hưng phấn.
"Tiểu Tô Đào thật sự đến tìm cậu sao? Không đúng, em ấy vừa mới đến tìm cậu sao?!"
Ninh Dã nhíu mày, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ.
"Cậu có ý gì? Cậu biết trước em ấy sẽ đến tìm tớ sao?"
"Đương nhiên là biết rồi! Hôm qua em ấy đã đến tìm tớ hỏi về chuyện lúc nhỏ của cậu, tớ đã nói cho em ấy biết tất cả mọi chuyện rồi.
Dáng vẻ của em ấy lúc đó chính là vô cùng đau lòng cho cậu đấy, bởi vậy nên tớ đoán chắc rằng sau khi biết chuyện em ấy sẽ không ngồi yên được đâu."
Thật ra hôm qua trong lòng Dương Phàm cũng có chút do dự, hắn cảm thấy cứ nói hết chuyện của Ninh Dã ra như vậy thì có chút không được tốt lắm.
Nhưng mà nghĩ lại thì Tô Đào là người mà Ninh Dã đã nhận định, về sau kiểu gì hai người bọn họ cũng sẽ ở bên nhau. Những chuyện trong quá khứ đó, dù sớm hay muộn thì cô gái nhỏ cũng sẽ phải biết. Một khi đã như vậy thì hắn cứ nói ra trước giúp người anh em của mình vậy.
Hơn nữa hắn cảm thấy việc này cũng có thể khiến cô gái nhỏ có thêm hảo cảm với người anh em nhà mình.
Chẳng phải mấy ngày nay hắn vẫn kêu đau đầu vì phải giải quyết mấy tin đồn trước kia sao? Vậy thì bây giờ cứ nói hết ra mấy chuyện đó đi, cô gái nhỏ nhất định sẽ tin những tin đồn đó là giả, hơn nữa còn hiểu cho hắn.
Dương Phàm còn đang vui vẻ rạo rực vì cảm thấy chính mình đã giúp được cho người anh em thân thiết một việc lớn. Nhưng ai mà ngờ được ngay sau đó lại nghe thấy Ninh Dã cắn răng hỏi.
"Vậy sao trước đó cậu không nói?"
"Tớ đã định nói rồi nhưng vừa nãy là do cậu không cho tớ cơ hội để nói!"
Ninh Dã tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong đầu không ngừng nhớ lại những thứ vừa nãy mình đã nói với cô gái nhỏ.
【Tàu lượn siêu tốc, nhà ma, kem ốc quế, quần áo của con gái...】
Dương Phàm căn bản không nhận thấy được Ninh Dã ở đầu bên này có gì đó không thích hợp, hắn lại cười hì hì mà nói.
"Người anh em, có phải lần này tôi lại giúp cậu một việc lớn nữa rồi không? Không cần phải khách khí đâu, đưa tôi một chiếc xe thay lời cảm ơn là được."
Ninh Dã chỉ lạnh lùng mà ném cho hắn một chữ.
"Cút."
-
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Phàm:??? Vì cái gì mà người bị mắng luôn là tôi?