Dành Trọn Phần Đời Còn Lại Ở Bên Nhau
Chương 5
Trước mắt tất cả đều hóa thành hình ảnh với ánh sáng xoáy vòng.
Rốt cuộc tôi đứng không vững nữa, ngã mạnh xuống đất, nước mắt trào quanh hốc mắt, tôi nhìn đi nơi khác, muốn ép nước mắt đừng rơi nhưng nó lại không để ý tới ý chí của tôi, giống như chuỗi ngọc đứt dây, theo khóe mắt nhỏ từng giọt lớn rơi xuống.
“Tần Diễm à, là tôi có lỗi với cậu, nếu như thời gian có thể quay ngược, tôi tình nguyện c.h.ế.t vào ngày đó, người c.h.ế.t trong chiếc xe kia là tôi...”
Tôi gắt gao nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Diễm. Mặc dù hàm răng run rẩy, tôi vẫn buộc mình phải nói đầy đủ: “Cậu luôn cảm thấy tôi không đủ yêu cậu, nhưng tôi đã nghĩ tới chuyện cùng cậu đến răng long đầu bạc. Cậu nói tôi nợ cậu một mạng, nói tôi không nên trở về, cậu... nếu cậu thật sự chán ghét tôi như vậy, tôi có thể biến mất...”
Hắn không biết bị chữ gì đ.â.m trúng, đột nhiên hất tay tôi ra: “Chị khóc cái gì, chẳng lẽ người nên khóc không phải là tôi sao! Hạ Lam Tuyết, bên cạnh chị có quỷ. Tôi không quan tâm quỷ này là ai, nhưng kiếp này tôi không muốn c.h.ế.t thay chị nữa! Chị cũng đã c.h.ế.t một lần, vậy hai chúng ta hoà nhau.”
Hắn nắm chặt cằm tôi: “Chị luôn cảm thấy tình yêu của tôi là gánh nặng, vậy thì như chị mong muốn, chia tay đi.”
Tôi bị lời nói của hắn làm đau đớn, muốn ngừng rơi lệ nhưng nước mắt càng chảy nhanh hơn.
Tần Diễm nhắm mắt lại, lại mở mắt ra: “Hạ Lam Tuyết chị nhớ cho kỹ, lúc này là tôi bỏ chị.”
Hắn đứng lên, giọng khôi phục bình tĩnh: “Mấy ngày nữa tôi đính hôn với Diệp Thiến, buổi họp báo hoan nghênh chị tới dự.”
Nói xong, hắn nhấc bước rời đi.
Cánh cửa bị đóng sầm lại.
Tôi nằm rạp trên mặt đất, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu rên khàn khàn. Cuối cùng tôi đã vứt bỏ Tần Diễm. Cái giá phải trả là nỗi đau tôi không thể chịu đựng được.
6
Mặc dù thân thể khó chịu, tôi vẫn kiên trì đến công ty.
Kiếp trước, sau khi Tần Diễm mất đi, tôi gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài. Chuyện không liên quan đến hắn, rất nhiều chuyện tôi đều không nhớ rõ. Trực giác nói cho tôi biết, có chi tiết nào đó bị tôi bỏ qua đang ẩn giấu ở bên cạnh tôi, đang chờ tôi phát hiện.
Tôi đờ đẫn xử lý hồ sơ công ty, lắng nghe cấp dưới báo cáo. Những chuyện này kiếp trước tôi làm hơn mười năm, hôm nay trở lại tám năm trước, như xe nhẹ đi đường quen.
Lúc không ai tìm tôi, tôi liền ngẩn người nhìn cửa chớp văn phòng. Trong đầu luôn luân phiên hiện lên dáng vẻ ngây thơ bá đạo của Tần Diễm, dáng vẻ ôm eo tôi làm nũng, dáng vẻ lần lượt bị tôi đẩy ra nhưng vẫn được ăn cả ngã về không lao tới tôi. Nhưng tất cả dáng vẻ đó cuối cùng đều nhuộm một màu m.á.u đỏ...
Kiếp trước mặc dù tôi yêu tiền như mạng, nhưng lúc nào cũng khéo léo, lục soát trong đầu cũng không nhớ được rốt cuộc mình đã đắc tội với ai.
[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]
Lúc uống trà chiều, tôi nghe được Tiểu Tôn ở Phòng tài chính hỏi Tiểu Lưu Phòng hành chính mượn xe. Trong đầu liền loé lên một chuyện.
Ngày Tần Diễm gặp tai nạn xe cộ, tôi từng nhờ trợ lý Từ Văn Văn giúp tôi ra xe lấy tài liệu.
Kiếp trước có thể chạm và tất cả xe của tôi và có thể tự do ra vào nhà tôi, ngoại trừ Tần Diễm, chỉ có Từ Văn Văn.
Ngày đó cô ta lấy tài liệu, đúng là trên chiếc xe Lexus LFA kia.
Lúc ấy cô ta đi ra ngoài thật lâu, trở về sắc mặt trắng bệch mồ hôi đầm đìa, tôi hỏi cô ta làm sao vậy, cô ta ấp a ấp úng nói bị đau bụng.
Bây giờ nghĩ lại toàn bộ đều là nói dối.
Tầm mắt tôi lục lọi một vòng trong văn phòng. Không có Từ Văn Văn.
Tôi ngưng thần suy nghĩ một chút, lúc này Từ Văn Văn còn đang làm việc ở công ty khác.
Khoảng ba tháng sau cô ta mới làm cho tôi, theo đề nghị của một người bạn, trở thành trợ lý của tôi và ở bên cạnh tôi tám năm.
Tám năm ở chung, đủ để dốc lòng tin tưởng một người xa lạ. Tôi đối với Từ Văn Văn chính là như thế.
Nếu cô ta động tay động chân trên xe của tôi, cho dù tôi hoài nghi tất cả mọi người, cũng sẽ không hoài nghi cô ta.
Chuyện kiếp trước đã hóa thành mây khói, kiếp này Từ Văn Văn còn chưa tới bên cạnh tôi. Vụ tai nạn xe kia rốt cuộc có phải do cô ta gây nên hay không, tôi không có bất kỳ chứng cứ nào.
Nhưng con đường mà một người sẽ đi, tôi tin, đã gieo hạt giống từ rất sớm. Chỉ cần cho một cơn mưa nhỏ là có thể lớn thành đại thụ che trời.
Từ Văn Văn...
Dựa vào trí nhớ, tôi đã viết tên công ty của Từ Văn Văn trước khi tới đây làm việc. Cân nhắc thật lâu, gọi cho một headhunter (thợ săn người) quen biết, là Tôn Dịch.
Anh ta là một phóng viên giải trí đổi nghề, bất kể là biết người hay là học thuộc lòng, trong nghề đều nổi tiếng.
“Từ Văn Văn? Một nhân vật nhỏ bé không có tiếng tăm gì, sao đột nhiên cô lại cảm thấy hứng thú với cô ta?” Anh ta khó hiểu hỏi tôi.
Hai năm nay tôi làm bất cứ việc gì cũng là tự thân vận động, cảm giác như vết chân chim sắp mọc đầy đuôi mắt, không phải bạn bè nhờ tuyển trợ lý, đề cử cô ấy sao. Nhưng tôi mở cửa buôn bán, cũng không thể chó mèo gì cũng dùng.
Tôi giả vờ thở dài một hơi.
“Ha ha ha ha, hiểu rồi.” Tôn Dịch cười sang sảng: “Có ý tứ.”