Dành Trọn Phần Đời Còn Lại Ở Bên Nhau
Chương 11
“Chị có biết tôi hoảng sợ thế nào khi biết chị cũng trở lại không, tôi không biết chuyện gì xảy ra sau đó, không biết chị c.h.ế.t như thế nào, nhưng tôi biết khoảnh khắc c.h.ế.t đó đau đớn thế nào.”
“Lúc ở nhìn thấy Từ Văn Văn bên cạnh Diệp Thiến, cả người tôi đều sụp đổ, tôi sợ dẫm vào vết xe đổ kiếp trước, sợ kiếp này không bảo vệ được chị. Khi nói với chị những lời tuyệt tình kia, tôi cũng đang tự đ.â.m d.a.o vào người mình.”
“A Tuyết, tôi chỉ muốn chị sống bình an, cho dù bên cạnh tôi không còn chị nữa...”
Tần Diễm có lẽ rối loạn tay chân, lời nói có chút lộn xộn. Nhưng tôi nghe hiểu tất cả.
Tôi hôn một cái và sườn mặt hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn: “Tôi hiểu sự băn khoăn của cậu, thật ra hôm nay nhìn thấy Từ Văn Văn, tôi liền hiểu vì sao cậu ghét cô ta như vậy.”
“Từ Văn Văn không phải người tốt, Diệp Thiến sau lưng cô ta lại càng không phải, kiếp trước tôi bị bọn họ thao túng làm rất nhiều chuyện tổn thương cậu, là tôi có lỗi với cậu.”
“Nhưng Tần Diễm, có chuyện cậu cần phải biết, tôi không cần cậu chịu nhục, lại càng không cần cậu sống chung với rắn độc để bảo vệ tôi. Tôi luôn tin rằng người xấu chính là người xấu, cho dù không hại tôi, cũng sẽ đi hại những người khác.”
“Từ ngày quyết định hẹn hò với cậu, tôi đã biết mình muốn đi theo con đường nào. Nhưng rồi tôi đã quên mất ý định ban đầu, giờ tôi muốn tìm lại. Kiếp trước là tôi sơ suất, kiếp này tôi sẽ không cho bọn họ cơ hội lợi dụng, cũng hy vọng cậu có thể tin tưởng tôi.”
“Tôi thật sự xin lỗi, kiếp trước quá coi trọng sự nghiệp, không thể cho cậu đầy đủ cảm giác an toàn, mới làm cho cậu lo được lo mất, miên man suy nghĩ như vậy... Phụ lòng cậu là tôi không tốt, vấn đề của tôi tôi đều có thể sửa, Tần Diễm, tôi muốn bù đắp cho cậu, chúng ta lại cho nhau một cơ hội được không?”
“Đương nhiên, cậu có thể từ chối tôi, nhưng cậu đã nói cậu là của riêng tôi.” Tôi chống n.g.ự.c hắn ngồi dậy, dùng đầu ngón tay vẽ quanh môi hắn: “Cậu có thể mặc cho Diệp Thiến lợi dụng mình, một khi cậu thật sự bẩn, tôi sẽ hoàn toàn không cần cậu nữa.”
“Không... không bẩn, ngày đó tôi không cử động được, có thể không tính...” Đáy mắt hắn ẩm ướt, giọng thật cẩn thận.
Trái tim tôi như bị thủy triều nhấn chìm, khó chịu như hít thở không thông.
“Có thể.” Tôi xoa đầu hắn: “Nhưng chỉ lần này thôi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Hắn cười trong nước mắt, rồi lại cau mày: “Nhưng tôi sợ chị đấu không lại Diệp Thiến...” Giọng của hắn có chút khàn.
“Đúng là đấu không lại, nhưng tôi có thể mượn thế của nhà họ Tần, đừng quên, hiện tại sự tồn tại của tôi cả thành phố này đều biết...” Tôi hôn hắn một cái, cười đến không có ý tốt: “Cậu nói xem, nếu như tôi mang cốt nhục của cậu, có thể mẫu bằng tử quý hay không?”
“Chị... Chị có?” Tay Tần Diễm bóp eo tôi đột nhiên buông ra, giọng cũng mang theo vài phần run rẩy.
“Không có.” Tôi lắc đầu: “Nhưng hiện tại tạo ra vẫn còn kịp.”
Trong nháy mắt Tần Diễm như quên thở.
“Trước khi đứa bé ra đời, cậu phải làm cho cha mẹ cậu thật tâm thành ý đón tôi vào cửa. Đứa trẻ cứng đầu sẽ không được kẹo. Chỉ cần giữ thái độ bình tĩnh, đừng hung hăng.” Tôi đưa ra yêu cầu hợp tình hợp lý.
“Được!” Trong giọng nói của hắn tràn đầy kiên định.
“Nếu như bị đánh, không được khóc nhè, không được chạy ra ngoài đua xe.” Tôi thừa thắng truy kích.
“Tôi đồng ý với chị.” Ánh mắt hắn dính vào môi tôi, yết hầu lăn lên lăn xuống.
“Chị gái à, em... Em nhớ chị lắm...” Ánh mắt hắn tràn ngập ám chỉ.
Tôi cười cúi người, hôn lên đôi môi ướt át của hắn. Kiếp trước, cái gì tôi cũng không để lại cho hắn. Đời này, tôi muốn cho hắn một đời viên mãn.
Tần Diễm nhiệt tình đáp lại tôi.
“Thật muốn nhốt chị lại, chỉ để một mình em nhìn...”
Khi tình đến nồng đậm, hắn cúi đầu thở dốc bên tai tôi.
“Nhốt tôi lại, nhưng tôi không dễ nuôi đâu, có lúc sẽ chọc cậu tức giận, cậu chuẩn bị tinh thần đi.” Tôi mỉm cười, lòng tràn đầy dung túng.
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy trong mắt hắn những vì sao lấp lánh khắp núi sông.
13
Ngày hôm sau, Tần Diễm đưa tôi trở về nhà họ Tần.
Mới vừa đi tới trước mặt cha mẹ hắn, hắn liền quỳ xuống.
Tư thế này quả thực quá thấp, tôi sững sờ đứng tại chỗ. Tôi cẩn thận cân nhắc nên đứng hay nên quỳ.
Kiếp trước bắt cóc con trai độc nhất của người ta mười năm, cuối cùng hại bọn họ người tóc bạc tiễn người tóc xanh. Đời này lại đại náo lễ đính hôn, hại bọn họ trên mặt không ánh sáng, về tình về lý đều nên quỳ một cái.
Chỉ là đầu gối tôi vừa cong, đã bị Tần Diễm chặn lại.
“Tôi có thể quỳ vì cả hai.” Hắn quay đầu nhìn tôi, trong giọng nói tràn đầy nghiêm túc.
Tôi phút chốc lúng túng.
“Cả hai, cái gì mà cả hai?” Cha mẹ hắn quá sợ hãi, nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
“Chẳng lẽ là có... có rồi?” Mẹ Tần Diễm phản ứng trước, lảo đảo tại chỗ, cha hắn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy bà ấy.
Các bảo mẫu nhà họ Tần bị động tĩnh bên này làm kinh động, nhao nhao thăm dò.
“Đến phòng làm việc nói chuyện.” Cha Tần Diễm vung tay lên, xụ mặt đi đến phòng làm việc.
Tôi và Tần Diễm lặng lẽ đi theo phía sau, nhưng ngón tay tôi không nhịn được hướng trên lưng hắn chào hỏi.
[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]
“Tần Diễm, chuyện không có thật, cậu có thể đáng tin một chút hay không!” Tôi hạ giọng quát hắn.
“Nhưng ngày hôm qua tôi mơ thấy chơi với hai cục cưng ở sân chơi.” Tần Diễm cười như một tên ngốc.
Cha mẹ hắn đi ở phía trước chân mềm nhũn, vốn là ai đi nấy, cuối cùng biến thành dìu đỡ lẫn nhau.
Cửa sách vừa đóng, Tần Diễm lại thành thật quỳ xuống.