Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Chương 46
Chương 41: Phá hoại 1
Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Một đường đi đến địa điểm đã hẹn, nhưng người vẫn chưa tới.
Dịch Hoằng hỏi nhân viên cửa hàng: “Ở đây có gì để giải khát?”
“Dạ cà phê.”
“Đổi một cái khác.”
“Dạ vậy thì chỉ có trà.”
“Được, trước tiên đem một bình lên, pha đậm vào.”
“Được ạ.”
Trong lúc đó, người đàn ông lại châm một điếu thuốc khác và kẹp vào trong tay, nhưng ông ta không hút nhiều.
Lẽ ra, việc đấu thầu mảnh đất lần này mọi việc đều suôn sẻ, đáng lẽ giờ ông ta nên cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng trong lòng Dịch Hoằng luôn cảm thấy bất an, ông ta cảm giác đối phương còn có chiêu sau.
Loại cảm giác chờ đợi như bị dày vò này không dễ chịu chút nào.
Đột nhiên, điện thoại di động đổ chuông, là một số lạ.
“Ai vậy?”
“Dịch tiên sinh, chàng buổi sáng.” Là một giọng loli trong phần mềm đổi giọng.
*Giọng loli nên mk sẽ dịch là cô nha.
Người đàn ông nhíu mày, hiển nhiên đã hiểu ra: “Nếu đây là một trò đùa, vậy tôi khuyên cô nên dừng lại kịp thời.”
“Đùa à, Dịch tiên sinh nghĩ như vậy sao?”
“Nếu không thì sao?”
“Xem ra, ngài còn không biết Bất Động Sản Thiên Thủy lại có người tới.”
“Tôi cứ nghĩ, ngài sẽ hỏi về Bất Động Sản Thiên Thủy bên kia người tới là ai cơ.”
“Cô biết à.” người đàn ông nhướng mày, chờ phản cô phản hồi lại, mới giật mình phát hiện ra, mình vậy mà lại bị đối phương dắt mũi đi.
Đầu dây kia truyền đến một trận tiếng cười sung sướиɠ, “Tôi không chỉ biết, tôi còn có thể nói rõ ra cho ông biết, người tới là Thẩm Khiêm.”
Sắc mặt Dịch Hoằng khẽ biến.
“Tôi đoán bây giờ ông nhất định rất ngạc nhiên nhỉ, có điều chỉ là một mảnh đất mà thôi, tại sao người cầm đầu của Bất Động Sản Thiên Thủy lại đích thân đi tới Bắc Hải? Rốt cuộc ở Bắc Hải này có thứ gì đáng giá, hay là nói, rốt cuộc mảnh đất kia có năng lực đặc thù gì, đáng giá Thẩm Khiêm coi trọng như thế.”
Mỗi câu nói của đối phương, đều đánh sâu vào suy nghĩ trong lòng Dịch Hoằng.
“Cô có thể giải đáp mọi nghi vấn giúp tôi à.”
“Tất nhiên.”
Người đàn ông thu liễm thái độ thờ ơ lúc đầu, không khỏi nghiêm túc: “Xin được lắng tai nghe.”
“Bí mật thương mại cũng không phải là làm vô ích.”
“Cô muốn loại tiền nào?”
“Không, không nói về vấn đề tiền bạc thật thô tục, huống hồ, tôi cũng không thiếu tiền.”
Ánh mắt Dịch Hoằng hơi âm u, đối phương không phải vì tiền tài, vậy nhất định là có âm mưu khác.
“Quả nhiên người ta đều nói, kẻ thù của kẻ thù là bạn. Tôi không cần tiền của ông, tôi chỉ cần một lời hứa của Dịch tiên sinh là được.”
“Lời hứa gì?”
“Bằng mọi giá ông phải phá hủy dự án của Bất động sản Thiên Thủy ở Bắc Hải.”
“Ha ha.” Dịch Hoằng cười lạnh, “Bằng mọi giá à, cô cũng không khỏi quá coi trọng Dịch mỗ rồi.”
Ông đã qua tuổi nhiệt huyết dâng trào, thật vất vả mới có được gia sản, làm sao có thể chỉ dựa vào một câu hứa hẹn mà đã dâng toàn bộ gia sản lên được.
Thắng, đương nhiên là tốt.
Nhưng thua, sẽ mất hết mọi thứ, không còn gì cả.
Không một ai có thể làm một giao dịch như vậy, với một người lạ giấu đầu lộ đuôi.
Đó cũng là nhờ sự may mắn Dịch Hoằng, nếu không ông ta rất có thể đã đồng ý trước, nhưng sau đó lại sẽ đổi ý.
Tuy nhiên, Thẩm Loan cũng hiểu rõ tính tình của ông ta nên cô mới dám tùy tiện đưa ra yêu cầu như vậy.
“Dịch tiên sinh, nếu ông không ngại thì nghe tôi nói trước đã, sau đó lại đưa ra quyết định cũng không muộn, thế nào?”
“Được.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, dự án phát triển chính của Bất Động Sản Hằng Dịch ở Bắc Hải là một khu du lịch nghỉ dưỡng với thương hiệu Hải Thiên Nguyên Cảnh.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng theo tôi được biết, lần này Bất Động Sản Thiên Thủy tới cũng là vì phát triển khu du lịch nghỉ dưỡng. Nói cách khác, đối phương đang muốn động đến bánh ngọt trong tay ông, nếu ông không thể chặt đứt gốc rễ của nó từ khi nó còn ở trong trứng nước, thì tương lai nó nhất định sẽ tạo nên rắc rối rất nghiêm trọng. Nếu đã như vậy, Dịch tiên sinh còn có thể nhịn xuống được, vậy cứ coi như hôm nay chúng ta chưa có cuộc gọi này đi.”
Mí mắt của Dịch Hoằng giật giật, ông hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Cô nói Bất Động Sản Thiên Thủy muốn đến Bắc Hải để phát triển khu du lịch nghỉ dưỡng, có chứng cớ gì?”