Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
Đáp lại cô ta là nụ cười châm chọc của người đàn ông.
Hạ Hoài không nhìn Chu Trì, đi đến cầu thang, mắt nhìn thẳng, lập tức lướt qua Thẩm Loan, nghênh ngang mà đi.
Bị bắt gian tại chỗ còn có thể nói lời hung ác một cách đúng lý hợp tình như thế, cũng chỉ có Hỗn Thế Ma Vương này.
Hình như đời trước Hạ Hoài cũng rất kiêu ngạo, bây giờ vẫn còn sớm bốn năm, thái độ ngông cuồng kia chỉ có nhiều hơn chứ không ít, giống như một con chó sói cao ngạo đang lắc lư cái đuôi, mông cong lên đến trời.
Đáy mắt Thẩm Loan xẹt qua một tia buồn cười.
Cô vẫn còn nhớ rõ, đời trước trước lúc phải vào phòng giải phẫu, Hạ Hoài là người thứ hai đứng ra nói chuyện cho cô, đáng tiếc, vẫn không thể thay đổi kết cục.
Sống lại một đời, Thẩm Loan vẫn mang lòng cảm kích với anh ta.
Đột nhiên, người đàn ông dừng bước, chân trái đã bước xuống bậc thang lại thu về, xoay người, đứng yên trước mặt Thẩm Loan, ánh mắt sắc bén nhìn quét cô từ trên xuống dưới một lúc.
Khung xương cuả cô gái tinh tế, làn da trắng nõn, eo nhỏ và cổ dường như vừa gập lại sẽ gãy.
Tóc dài màu đen rũ ở phía sau, bị gió điều hòa thổi vào nên nhẹ nhàng lay động, mang theo hương thơm của dầu gội.
Váy lụa trắng, mép váy hơi hơi uốn lượn, lộ ra một đôi cẳng chân thẳng tắp thon dài.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, không hề trang điểm phấn son, cũng không có chút dấu vết chỉnh sửa dao kéo nào.
So với Phùng Sương Sương ra vẻ thuần khiết, vị này mới thật sự thuần.
Trong đầu Hạ Hoài đột nhiên hiện ra một câu.
Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên không trang sức.
Perfect! Hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn với gu thẩm mỹ của anh ta!
“Cô tên là gì?” Hạ Hoài ma xui quỷ khiến mở miệng.
Thiếu nữ chỉ cười không nói.
Nụ cười này một lần nữa khiến cho người đàn ông kinh ngạc.
Phùng Sương Sương thấy thế, đáy mắt hiện lên vẻ mong đợi, đi lên phía trước hai bước, chuẩn bị quấn lấy.
Khóe mắt Hạ Hoài thoáng nhìn qua, nhanh chóng tránh đi.
Trước khi đi còn không quên rút một tấm danh thiếp ra, nhét vào trong tay Thẩm Loan: “Số riêng, nhớ liên lạc với tôi.” Mắt đào hoa chớp chớp, sóng nước dập dềnh.
Nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu, chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
Anh ta thích chơi gái, nhưng không có nghĩa là gái có thể chơi anh ta, hơn nữa còn biến anh ta thành “người đàn ông thứ ba”!
Quả
thật là…
Vô cùng nhục nhã!
Phùng Sương Sương chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Hoài rời đi, cô ta biết, tất cả những gì mình khổ tâm chuẩn bị, từ việc thiết kế những lần gặp được ngẫu nhiên, đến đoạn hấp dẫn lực chú ý của người đàn ông từng chút một, cuối cùng mới thành công dây dưa được, đều đã trở nên uổng phí.
Mà đầu sỏ gây tội.
“Chu Trì! Anh có phải có bệnh không?! Ai bảo anh đến đây giờ này? Ai cho anh được phép ra tay đánh người?!” Phùng Sương Sương nháy mắt bùng nổ, cuồng loạn.
Thân hình người đàn ông hơi cúi, biểu cảm cứng đờ đến mức tận cùng trên mặt suýt nữa suy sụp mất, trong mắt trừ vẻ khó có thể tin, còn là vô cùng thất vọng.
“Nếu em thích người khác, vì sao không nói lời chia tay?”
“Ha…” Phùng Sương Sương cười khẽ: “Tôi cho rằng anh không ngại.”
“Tôi là một người đàn ông! Sao có thể không ngại?!” Chu Trì gầm lên giận dữ.
“Anh có tư cách gì mà để ý?” Mắt cô gái lạnh lùng không gợn sóng, nụ cười bên môi dần dần trở nên châm chọc: “Chúng ta ở bên nhau hai năm, anh đã từng đưa cơm hộp, từng chạy việc vặt, đến nay vẫn còn phải thuê nhà ở phố Đồng Thau rồng rắn hỗn tạp. Tiền tiết kiệm ít đến đáng thương, xe chỉ có hai bánh, còn suốt ngày chơi game đến khuya! Anh nói xem, trừ khuôn mặt có thể nhìn, lớn lên cao, còn có gì đáng giá cho người ta lưu luyến?”
“Chu Trì, hai năm qua, anh biết tôi muốn cái gì không?”
Ánh mắt người đàn ông ngơ ngẩn, lúng ta lúng túng nói: “Em thích đồ trang điểm, quần áo, túi xách…”
“Hừ, anh cũng chỉ thấy được đến thế thôi à?” Cô gái cong khóe miệng: “Cho nên, thật sự không thể trách tôi thay lòng đổi dạ, là anh hết lần này đến lần khác làm cho tôi thất vọng, xin lỗi nhé, ở bên anh ta không nhìn thấy tương lai, không nhìn thấy hy vọng, cho nên, chia tay đi.”