Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Chương 21: Giở Trò
Một thiếu niên mặc âu phục có gương mặt trẻ con, đầu nấm đi ra, trên mặt chưa tan ý cười, có cảm giác đơn thuần vô hại.
Nhìn qua cửa lớn đang mở, chỉ thấy bình phong ngăn cách bên trong, nhưng không thấy vị cao cao tại thượng kia.
Thẩm Khiêm liếc nhìn một cái rồi quay dời mắt đi.
Tống Lẫm cũng không nhìn lâu.
Ở thành phố Ninh, thế lực lớn nhỏ đều phải kiêng kị Lục Gia ba phần, không ai không muốn làm quen, thậm chí muốn leo lên.
Nhưng vị này lại rất không đáp lại, chỉ để mỗi nhà họ Hạ vào mắt, cũng là vì cho người anh em kết nghĩa Hạ Hồng Nghiệp mặt mũi.
Đủ thấy lạnh lùng.
Bởi vậy, Thẩm Khiêm và Tống Lẫm cũng không thấy thất vọng.
“Lăng Vân, cậu cũng ở đây à!” Hạ Hoài bước lên, cười hì hì duỗi tay đặt lên vai của người có gương mặt trẻ con.
Nhưng giây tiếp theo đã bị hất ra.
Mày của người có gương mặt trẻ con nhíu chặt, vô cùng không kiên nhẫn: “Mùi nước hoa rẻ tiền, cách tôi xa một chút.”
Hạ Hoài cũng không giận, nhún vai, bất đắc dĩ: “Tự cậu bị dị ứng, sao trách tôi được?”
“Xem ra, anh muốn vào gặp Lục Gia…”
Hạ Hoài co cổ lại: “Không được không được, cái kia …Tôi còn có việc, đi trước một bước.”
Nói xong, cùng Thẩm Khiêm, Tống Lẫm và Tần Trạch Ngôn chạy nhanh.
Từ đầu đến cuối, Lăng Vân đều không định nói chuyện với ai khác ngoài Hạ Hoài.
Anh ta là người của Lục Gia, kiêu ngạo cũng là bình thường.
Hừ!
“Hắt xì ——”
Không xong! Lại dị ứng nước hoa!
Hạ Hoài!
Thẩm Khiêm về đến nhà đã rạng sáng.
Không định bật đèn, trực tiếp sờ soạng lên lầu.
Đột nhiên, một bóng đen ở trước mặt, giống như bóng ma.
Người đàn ông nheo mắt, đột nhiên dừng bước: “Tiểu Yên?!”
“Anh…”
“Bây giờ đã giờ? Còn chưa đi ngủ?”
“Em đang đợi anh.” Thẩm Yên chỉ mặc một chiếc váy ngủ, đứng ở cửa lầu, ánh mắt lại sáng lên.
“Có chuyện gì?”
“Anh, Thẩm Loan cố ý đẩy em xuống lầu, còn uy hiếp em…”
Ngày hôm sau.
Sáu giờ Thẩm Loan đã tỉnh, tưới nước cho chậu xương rồng ở cửa sổ, sau đó mới bắt đầu rửa mặt, thay quần áo, lúc xuống lầu vừa đúng kịp thời gian bữa sáng.
“Ông nội, ba, dì, anh, tiểu Yên, chào buổi sáng.”
Thẩm Tông Minh không có phản ứng gì, Dương Lam và Thẩm Yên giả chết, chỉ có Thẩm Xuân Giang và Thẩm Khiêm đáp
lại: “Chào”.
Thẩm Loan cười, trong mắt không có chút thất vọng nào.
Giống như không thèm để ý, lại như được hai người đáp lại đã rất thỏa mãn, không hề tham lam muốn nhiều.
Thẩm Xuân Giang hơi đau lòng con gái.
Đáy mắt Thẩm Khiêm xẹt qua một tía u ám.
Một bữa sáng sóng yên biển lặng.
“Thẩm Loan - cô đứng lại!”
Mới ra đến cửa nhà họ Thẩm, đã nghe thấy một tiếng gọi khẽ từ sau lưng truyền đến, rất không khách khí.
Thẩm Loan đứng yên, quay đầu lại, nhoẻn miệng cười: “Chị hai, có chuyện gì vậy?”
Cách gọi khiến Thẩm Yên ghê tởm không chịu được: “Chị hai? Cô cũng xứng?”
Thẩm Loan nhấp môi, trong mắt hiện lên tia buồn bã chỉ trong giây lát, rất thuận theo mà sửa lại miệng: “Tiểu Yên…”
“Có ý nghĩa sao? Bây giờ chỉ có hai chúng ta, lại định đóng kịch? Ngày hôm qua đẩy tôi xuống lầu, cô không phải rất đắc ý sao?”
Mắt Thẩm Loan lộ ra tia mờ mịt: “Chị đang nói gì vậy? Rõ ràng là chị đẩy em, sao lại biến thành em đẩy chị?”
So với Thẩm Yên đang áp bức, giọng nói của cô ngoan ngoãn mà phục tùng, mang theo một chút tủi thân nghẹn ngào.
“Tiện nhân! Cô còn đóng kịch?! Cô và người mẹ tiểu tam kia có khác gì nhau?”
Thẩm Loan cắn môi, tuy rằng tức giận đến run rẩy cả người, nhưng không hề có tính công kích như cũ, ánh mắt mềm mại như nước, so với sự sắc bén tối qua khác nhau một trời một vực.
Trong lòng Thẩm Yên sốt ruột, trên mặt càng thêm lo âu.
Thẩm Loan thấy thế, ánh mắt chợt lóe ——
Quả nhiên giở trò…