Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Chương 158
Rõ ràng kiếp trước hai người cũng không được tính là bạn bè, thế mà kiếp này
Hạ Hoài lại thích cô, Thẩm Loan không khỏi cảm thán— vận mệnh thật đúng là
ngập tràn điều bí ẩn, lúc nào cũng làm người ta bất ngờ.
Nhưng có một điều rõ ràng, lúc này cô không có tình cảm nam nữ với Hạ Hoài.
Nếu đối phương đã nói rõ rồi, cô cũng không thể làm như không biết nữa, tuy
rằng hai đời cộng lại cũng chưa chính thức trải qua một mối quan hệ yêu đương
nào, nhưng EQ của Thẩm Loan vẫn đang online, cũng biết tránh mà không tạo
ám chỉ cho đối phương như "Anh có thể tiếp tục theo đuổi", cho nên, cô quyết
định nhân cơ hội này bày tỏ lập trường của mình.
"A Hoài, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên làm bạn bè thì tốt hơn."
"... Có ý gì?" Trong lòng Hạ Hoài lộp bộp, giọng nói cũng chìm xuống.
Thẩm Loan nghe thấy, định một tiếng trống làm tinh thần hăng hái nói rõ ra: "Ý
là, chúng ta không..."
"Ối! Tôi có cuộc điện thoại làm ăn rất quan trọng, không nói nữa, đợi chút nữa
lại gọi cho em sau."
Thẩm Loan: "..."
Lúc Hạ Hoài gọi lại đã là mười lăm phút sau: "Tiếng Đức đúng là phiền toái, cái
này phải chính xác, cái kia phải trót lọt, lải nhải dài dòng... Đúng rồi, vừa rồi
chúng ta nói đến đâu rồi? Ôi chao, trí nhớ không tốt, nghĩ không ra, thôi, vậy
không nghĩ nữa."
Thẩm Loan: "..." Diễn, diễn tiếp đi.
Nhưng mà lúc này bầu không khí đã thay đổi, nếu như đối phương định giả vờ
như không có gì, cô cũng không cần phải chọc thủng, dù sao Hạ Hoài hiểu là
được, cũng phải giữ lại cho tiểu thiếu gia vài phần mặt mũi.
"Đúng rồi, em vừa rồi nói em đang lái xe?"
"Ừ."
"Đi đâu?"
"Tập đoàn Minh Đạt."
"Loan Loan, gần đây tôi đã bận bịu sắp thành chó rồi." Hạ Hoài đột nhiên nói
một câu như vậy: "Cũng chưa có thời gian dẫn em ra ngoài ăn cơm uống trà
chơi đánh đu."
Thẩm Loan bị từ "Chơi đánh đu" của anh ta chọc cười, trêu chọc nói: "Rõ ràng
là anh không ngồi yên được nên muốn ra ngoài chơi, kéo tôi theo làm gì?"
"Ôi! Em như vậy rất không có tình thú đó."
"Tôi không cần tình thú."
"..." OK, em trâu, em thắng.
Thẩm Loan nghe giọng điệu anh ta không giống bịa chuyện, ánh mắt hơi lóe,
thử nói: "Hạng mục lớn nào đáng giá làm anh bận rộn như vậy?"
"Là một hạng mục tăng vốn đầu tư, ông già để tôi làm, nói cái gì mà làm cũng
không có tác dụng. Cuối tuần này, tôi cũng phải đi công tác sáu ngày, bay đến
tám quốc gia, không được ngủ một giấc nào ngon."
"Theo lý thuyết, cần thường xuyên đi công tác, bình thường đều sẽ sắp xếp cấp
dưới đi làm, sao anh lại..."
"Đúng vậy! Tôi cũng không hiểu ông già suy nghĩ thế nào, có lẽ lại nhìn thấy
mấy bài báo súp gà không dinh dưỡng trên mạng nên định để tôi đi rèn luyện gì
gì đó. Em nói xem, sao ông ấy không đăng ký cho tôi lên《 biến hình ký 》
luôn chứ? Phiền muốn chết..."
Lục gia cống hiến súp gà đang ngồi ở trong phòng họp rộng rãi tập đoàn Minh
Đạt, lười biếng lại không mất ưu nhã mà hắt xì một cái.
Thẩm Xuân Giang ném một ánh mắt qua, trợ lý yên lặng mà tăngđiều hòa lên
cao hai độ.
...
Thẩm Loan vừa lái xe, vừa nghe Hạ Hoài nói xấu ông già, dù sao đang gặp kẹt
xe nên cũng không cảm thấy nhàm chán.
"Tôi sắp tới rồi."
Hạ Hoài hơi dừng lại: "...À, vậy được rồi, chờ bận xong đợt này tôi sẽ mời em
ăn cơm, nói trước, không được từ chối!"
"Ừ."
Nếu Hạ Hoài đã hiểu những lời cô nói khi nãy, kịp thời lui về một khoảng cách
an toàn, Thẩm Loan cũng không ngại nhiều thêm một người bạn.
Dù sao thằng ngốc này rất đáng yêu, đùa cũng rất thú vị.
Tìm được chỗ rồi đỗ xe xong, trước khi Thẩm Loan xuống xe, thoáng nhìn bên
cạnh một cái, tiện tay ném đóa hoa hồng kia tới trước trung tâm bảng điều
khiển, cách kính chắn gió cũng có thể thấy.
Hoa hồng đỏ và xe thể thao màu đỏ, lập tức rất có tình thú.
Thẩm Loan nghĩ nghĩ, vẫn với người, bắt tay với vào giữa ghế phụ và cửa xe,
sau khi sờ soạng một lúc, tìm ra một cái vòng tay, mặc dù có chút bụi dính lên,
cả dây bạch kim và viên kim cương trắng vẫn không mất đi vẻ lộng lẫy như
trước, khó dấu được ánh sáng rực rỡ.
Hạ Hoài lại thích cô, Thẩm Loan không khỏi cảm thán— vận mệnh thật đúng là
ngập tràn điều bí ẩn, lúc nào cũng làm người ta bất ngờ.
Nhưng có một điều rõ ràng, lúc này cô không có tình cảm nam nữ với Hạ Hoài.
Nếu đối phương đã nói rõ rồi, cô cũng không thể làm như không biết nữa, tuy
rằng hai đời cộng lại cũng chưa chính thức trải qua một mối quan hệ yêu đương
nào, nhưng EQ của Thẩm Loan vẫn đang online, cũng biết tránh mà không tạo
ám chỉ cho đối phương như "Anh có thể tiếp tục theo đuổi", cho nên, cô quyết
định nhân cơ hội này bày tỏ lập trường của mình.
"A Hoài, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên làm bạn bè thì tốt hơn."
"... Có ý gì?" Trong lòng Hạ Hoài lộp bộp, giọng nói cũng chìm xuống.
Thẩm Loan nghe thấy, định một tiếng trống làm tinh thần hăng hái nói rõ ra: "Ý
là, chúng ta không..."
"Ối! Tôi có cuộc điện thoại làm ăn rất quan trọng, không nói nữa, đợi chút nữa
lại gọi cho em sau."
Thẩm Loan: "..."
Lúc Hạ Hoài gọi lại đã là mười lăm phút sau: "Tiếng Đức đúng là phiền toái, cái
này phải chính xác, cái kia phải trót lọt, lải nhải dài dòng... Đúng rồi, vừa rồi
chúng ta nói đến đâu rồi? Ôi chao, trí nhớ không tốt, nghĩ không ra, thôi, vậy
không nghĩ nữa."
Thẩm Loan: "..." Diễn, diễn tiếp đi.
Nhưng mà lúc này bầu không khí đã thay đổi, nếu như đối phương định giả vờ
như không có gì, cô cũng không cần phải chọc thủng, dù sao Hạ Hoài hiểu là
được, cũng phải giữ lại cho tiểu thiếu gia vài phần mặt mũi.
"Đúng rồi, em vừa rồi nói em đang lái xe?"
"Ừ."
"Đi đâu?"
"Tập đoàn Minh Đạt."
"Loan Loan, gần đây tôi đã bận bịu sắp thành chó rồi." Hạ Hoài đột nhiên nói
một câu như vậy: "Cũng chưa có thời gian dẫn em ra ngoài ăn cơm uống trà
chơi đánh đu."
Thẩm Loan bị từ "Chơi đánh đu" của anh ta chọc cười, trêu chọc nói: "Rõ ràng
là anh không ngồi yên được nên muốn ra ngoài chơi, kéo tôi theo làm gì?"
"Ôi! Em như vậy rất không có tình thú đó."
"Tôi không cần tình thú."
"..." OK, em trâu, em thắng.
Thẩm Loan nghe giọng điệu anh ta không giống bịa chuyện, ánh mắt hơi lóe,
thử nói: "Hạng mục lớn nào đáng giá làm anh bận rộn như vậy?"
"Là một hạng mục tăng vốn đầu tư, ông già để tôi làm, nói cái gì mà làm cũng
không có tác dụng. Cuối tuần này, tôi cũng phải đi công tác sáu ngày, bay đến
tám quốc gia, không được ngủ một giấc nào ngon."
"Theo lý thuyết, cần thường xuyên đi công tác, bình thường đều sẽ sắp xếp cấp
dưới đi làm, sao anh lại..."
"Đúng vậy! Tôi cũng không hiểu ông già suy nghĩ thế nào, có lẽ lại nhìn thấy
mấy bài báo súp gà không dinh dưỡng trên mạng nên định để tôi đi rèn luyện gì
gì đó. Em nói xem, sao ông ấy không đăng ký cho tôi lên《 biến hình ký 》
luôn chứ? Phiền muốn chết..."
Lục gia cống hiến súp gà đang ngồi ở trong phòng họp rộng rãi tập đoàn Minh
Đạt, lười biếng lại không mất ưu nhã mà hắt xì một cái.
Thẩm Xuân Giang ném một ánh mắt qua, trợ lý yên lặng mà tăngđiều hòa lên
cao hai độ.
...
Thẩm Loan vừa lái xe, vừa nghe Hạ Hoài nói xấu ông già, dù sao đang gặp kẹt
xe nên cũng không cảm thấy nhàm chán.
"Tôi sắp tới rồi."
Hạ Hoài hơi dừng lại: "...À, vậy được rồi, chờ bận xong đợt này tôi sẽ mời em
ăn cơm, nói trước, không được từ chối!"
"Ừ."
Nếu Hạ Hoài đã hiểu những lời cô nói khi nãy, kịp thời lui về một khoảng cách
an toàn, Thẩm Loan cũng không ngại nhiều thêm một người bạn.
Dù sao thằng ngốc này rất đáng yêu, đùa cũng rất thú vị.
Tìm được chỗ rồi đỗ xe xong, trước khi Thẩm Loan xuống xe, thoáng nhìn bên
cạnh một cái, tiện tay ném đóa hoa hồng kia tới trước trung tâm bảng điều
khiển, cách kính chắn gió cũng có thể thấy.
Hoa hồng đỏ và xe thể thao màu đỏ, lập tức rất có tình thú.
Thẩm Loan nghĩ nghĩ, vẫn với người, bắt tay với vào giữa ghế phụ và cửa xe,
sau khi sờ soạng một lúc, tìm ra một cái vòng tay, mặc dù có chút bụi dính lên,
cả dây bạch kim và viên kim cương trắng vẫn không mất đi vẻ lộng lẫy như
trước, khó dấu được ánh sáng rực rỡ.