Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Chương 135
Liên tục một tuần, Thẩm Loan đúng giờ đi làm, đúng giờ tan làm, gặp người lại
mang theo ba phần ý cười, dịu dàng như gió tháng ba.
"Chẳng lẽ đây là giám đốc nhà người ta trong truyền thuyết?"
"Trước đó còn cảm thấy thiên kim tiểu thư sẽ rất khó hầu hạ, không nghĩ người
ta không hề kiêu ngạo chút nào. Sáng hôm nay lúc đi thang máy, còn gật đầu
với tôi."
"Tấm lòng này, khí chất này, tính tình này, trực tiếp ném lão Vương N con phố!"
Tất nhiên, quan trọng nhất là Thẩm Loan không có bất kỳ vẻ gì không vừa lòng
đối với trạng thái tự do không tập trung của mọi người, ngày thường nhìn thấy
bọn họ nói chuyện phiếm hoặc chơi điện thoại, đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Xem xong hết một tờ báo cáo cuối cùng, Thẩm Loan gọi điện thoại nội bộ:
"Giám đốc Thái, tới văn phòng tôi một chuyến."
Rất nhanh, Thái Vân đẩy cửa vào: "Giám đốc Thẩm?"
"Những thứ này..." Cô vỗ vỗ một xấp tài liệu bên cạnh, đúng là báo cáo tài vụ
hằng năm Thái Vân đưa cho cô trước đó không lâu: "Lấy về đi. Sau đó gửi hồ
sơ nhân viên đến hòm thư của tôi."
Thái Vân dùng động tác rũ mắt để giấu đi sự kinh ngạc và nghi ngờ trong mắt,
bình tĩnh trả lời: "Vâng."
Lần thay đổi nét mặt này tất nhiên không qua được hai mắt Thẩm Loan, nhưng
cô cũng không định dâm thủng, chỉ phất phất tay: "Đi nhanh đi."
...
"Chị Thái?!"
"Ừ?"
Miêu Miêu cảm thấy, chắc chắn là mình hoa mắt rồi, nếu không sao lại cho rằng
chị Thái đang thất thần chứ?
Cô ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ vào chỗ trống: "Ở đây cũng phải ký."
Thái Vân đặt bút xuống ký lên, xác nhận không nhầm mới gấp văn kiện lại, trả
lại cho cô: "Xong rồi."
"Vâng, em ra ngoài làm việc."
"Miêu Miêu ---"
Thân hình mập mạp dừng lại: "Chị Thái?"
Sắc mặt của Thái Vân bây giờ nhìn qua không phải rất tốt, động tác mím môi
theo bản năng thể hiện vài phần do dự và giãy dụa, cuối cùng cắn răng một cái,
vẫn hỏi ra: "Em thấy giám đốc Thẩm là người thế nào?"
Miêu Miêu không cần nghĩ ngợi: "Đại mỹ nữ!"
Thái Vân bị hai ánh mắt sáng lấp lánh của cô ấy làm bật cười, nhưng chỉ nhẹ
nhàng cong môi: "Trừ đó ra?"
"Có tiền?"
"Thật ra, chị muốn hỏi... về mặt tính cách. Một tuần này, giám đốc Thẩm tuy
rằng mỗi ngày đều đến công ty, nhưng hầu như sẽ không xuất hiện ở phòng làm
việc chung, trừ việc cười một cái, thì rất ít khi giao lưu với người khác, tính ra,
em là người đầu tiên trong số chúng ta tiếp xúc với cô ấy, cũng là người có thời
gian tiếp xúc dài nhất."
Miêu Miêu nghĩ nghĩ, phát hiện thật đúng là như vậy!
Tuy rằng mọi người đều đang nói giám đốc Thẩm bình dị gần gũi, tính tình dịu
dàng, nhưng người có thể nói chuyện chân chính nói chuyện với cô hầu như là
không có.
Tốt xấu khen chê đều là từ trong miệng nhân viên truyền ra, mà Thẩm Loan làm
người trong cuộc lại chưa từng đáp lại lời đánh giá đó!
Càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng!
Thái Vân: "Em cũng cảm giác được không bình thường, phải không?"
"Em..."
"Miêu Miêu, em cẩn thận nhớ lại một chút xem thái độ nói chuyện của giám
đốc Thẩm với em ngày đó xem, từ nét mặt đến dáng vẻ, cử chỉ, như thế nào?"
"Từ lúc giám đốc Thẩm vào cửa, trên mặt là nụ cười, sau khi nghe em giới thiệu
mèo khen mèo dài đuôi một phen, hình như cô ấy tỏ ra rất hứng thú, là cái loại...
dáng vẻ cười như không cười, giống như ấp ủ gì đó..." Miêu Miêu nhụt chí lắc
lắc đầu: "Dù sao, rất khó diễn tả."
Thái Vân nhăn mày lại, như có điều suy nghĩ.
"Chị Thái, có vấn đề này, em vẫn luôn không hiểu."
"Vấn đề gì?"
"Chị không cảm thấy thái độ của giám đốc Thẩm với mọi người rất kỳ lạ sao?"
"Kỳ lạ ở đâu?"
Miêu Miêu cân nhắc một cái chớp mắt, như đang tổ chức lại ngôn ngữ: "Đầu
tiên, cô ấy mời mọi người ăn cơm, theo lý thuyết là thể hiện ý tốt, nhưng chính
cô ấy lại không xuất hiện, như... cố ý giữ cảm giác thần bí!"
mang theo ba phần ý cười, dịu dàng như gió tháng ba.
"Chẳng lẽ đây là giám đốc nhà người ta trong truyền thuyết?"
"Trước đó còn cảm thấy thiên kim tiểu thư sẽ rất khó hầu hạ, không nghĩ người
ta không hề kiêu ngạo chút nào. Sáng hôm nay lúc đi thang máy, còn gật đầu
với tôi."
"Tấm lòng này, khí chất này, tính tình này, trực tiếp ném lão Vương N con phố!"
Tất nhiên, quan trọng nhất là Thẩm Loan không có bất kỳ vẻ gì không vừa lòng
đối với trạng thái tự do không tập trung của mọi người, ngày thường nhìn thấy
bọn họ nói chuyện phiếm hoặc chơi điện thoại, đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Xem xong hết một tờ báo cáo cuối cùng, Thẩm Loan gọi điện thoại nội bộ:
"Giám đốc Thái, tới văn phòng tôi một chuyến."
Rất nhanh, Thái Vân đẩy cửa vào: "Giám đốc Thẩm?"
"Những thứ này..." Cô vỗ vỗ một xấp tài liệu bên cạnh, đúng là báo cáo tài vụ
hằng năm Thái Vân đưa cho cô trước đó không lâu: "Lấy về đi. Sau đó gửi hồ
sơ nhân viên đến hòm thư của tôi."
Thái Vân dùng động tác rũ mắt để giấu đi sự kinh ngạc và nghi ngờ trong mắt,
bình tĩnh trả lời: "Vâng."
Lần thay đổi nét mặt này tất nhiên không qua được hai mắt Thẩm Loan, nhưng
cô cũng không định dâm thủng, chỉ phất phất tay: "Đi nhanh đi."
...
"Chị Thái?!"
"Ừ?"
Miêu Miêu cảm thấy, chắc chắn là mình hoa mắt rồi, nếu không sao lại cho rằng
chị Thái đang thất thần chứ?
Cô ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ vào chỗ trống: "Ở đây cũng phải ký."
Thái Vân đặt bút xuống ký lên, xác nhận không nhầm mới gấp văn kiện lại, trả
lại cho cô: "Xong rồi."
"Vâng, em ra ngoài làm việc."
"Miêu Miêu ---"
Thân hình mập mạp dừng lại: "Chị Thái?"
Sắc mặt của Thái Vân bây giờ nhìn qua không phải rất tốt, động tác mím môi
theo bản năng thể hiện vài phần do dự và giãy dụa, cuối cùng cắn răng một cái,
vẫn hỏi ra: "Em thấy giám đốc Thẩm là người thế nào?"
Miêu Miêu không cần nghĩ ngợi: "Đại mỹ nữ!"
Thái Vân bị hai ánh mắt sáng lấp lánh của cô ấy làm bật cười, nhưng chỉ nhẹ
nhàng cong môi: "Trừ đó ra?"
"Có tiền?"
"Thật ra, chị muốn hỏi... về mặt tính cách. Một tuần này, giám đốc Thẩm tuy
rằng mỗi ngày đều đến công ty, nhưng hầu như sẽ không xuất hiện ở phòng làm
việc chung, trừ việc cười một cái, thì rất ít khi giao lưu với người khác, tính ra,
em là người đầu tiên trong số chúng ta tiếp xúc với cô ấy, cũng là người có thời
gian tiếp xúc dài nhất."
Miêu Miêu nghĩ nghĩ, phát hiện thật đúng là như vậy!
Tuy rằng mọi người đều đang nói giám đốc Thẩm bình dị gần gũi, tính tình dịu
dàng, nhưng người có thể nói chuyện chân chính nói chuyện với cô hầu như là
không có.
Tốt xấu khen chê đều là từ trong miệng nhân viên truyền ra, mà Thẩm Loan làm
người trong cuộc lại chưa từng đáp lại lời đánh giá đó!
Càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng!
Thái Vân: "Em cũng cảm giác được không bình thường, phải không?"
"Em..."
"Miêu Miêu, em cẩn thận nhớ lại một chút xem thái độ nói chuyện của giám
đốc Thẩm với em ngày đó xem, từ nét mặt đến dáng vẻ, cử chỉ, như thế nào?"
"Từ lúc giám đốc Thẩm vào cửa, trên mặt là nụ cười, sau khi nghe em giới thiệu
mèo khen mèo dài đuôi một phen, hình như cô ấy tỏ ra rất hứng thú, là cái loại...
dáng vẻ cười như không cười, giống như ấp ủ gì đó..." Miêu Miêu nhụt chí lắc
lắc đầu: "Dù sao, rất khó diễn tả."
Thái Vân nhăn mày lại, như có điều suy nghĩ.
"Chị Thái, có vấn đề này, em vẫn luôn không hiểu."
"Vấn đề gì?"
"Chị không cảm thấy thái độ của giám đốc Thẩm với mọi người rất kỳ lạ sao?"
"Kỳ lạ ở đâu?"
Miêu Miêu cân nhắc một cái chớp mắt, như đang tổ chức lại ngôn ngữ: "Đầu
tiên, cô ấy mời mọi người ăn cơm, theo lý thuyết là thể hiện ý tốt, nhưng chính
cô ấy lại không xuất hiện, như... cố ý giữ cảm giác thần bí!"