Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Chương 113
Thẩm Loan giơ tay chặn làn váy để tránh bay lên.
Bỗng nhiên, trên vai ấm áp, áo khoác của Chu Trì đã khoác lên người cô: "Ừm,
vừa đấy."
Áo khoác quá dài, vạt áo kéo dài đến một phần ba đùi của Thẩm Loan, bên cạnh
lại có hai mũi khâu khe hở chắc chắn, vừa vặn chặn ngang làn váy lại.
"Cảm ơn."
"Nhà họ Thẩm đối với cậu không tốt sao?" Chu Trì đột nhiên mở miệng, quay
đầu nhìn cô, đồng tử đen nhánh còn thuần túy hơn bầu trời đêm vài phần.
"Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Nếu như đối tốt với cậu, hẳn là cậu cũng sẽ không làm những việc này."
Bước chân Thẩm Loan dừng lại, quay đầu bình tĩnh nhìn anh ấy, đôi mắt kia
dường như vĩnh viễn sẽ không xuất hiện quá nhiều cảm xúc, bình tĩnh mà thản
nhiên.
Chu Trì hơi mất tự nhiên, kéo ra một nụ cười xấu hổ lại kèm theo an ủi: "Cậu
không thích nói, có thể không cần trả lời."
Thẩm Loan thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về phía mặt sông, dưới ánh trăng,
mặt nước đầy gợn sóng, phản chiếu lấp lánh: "Thế giới này không phải đen thì
trắng, ranh giới giữa đúng và sai cũng không rõ ràng như trong tưởng tượng. Cá
lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn con tôm, từ lúc một trăm năm trước, Darwin đã đưa ra
thuyết tiến hoá sinh vật. Mà tất cả chém giết hay tranh đấu, xét đến cùng chẳng
qua cũng chỉ vì có thể sống tốt hơn, bởi vì đó là— quy luật tự nhiên, chỉ có
những kẻ mạnh mới có thể tiếp tục tồn tại."
Chu Trì không phải quá hiểu. Theo cách nhìn của anh ấy, những người giàu có
thú tiêu khiển riêng, người nghèo cũng có cách sống của người nghèo, tuyệt đối
không đến mức anh chết tôi sống thế này. Nếu chỉ vì sinh tồn, ăn no mặc ấm,
thật sự rất dễ dàng.
Thẩm Loan dường như nhìn thấu nghi ngờ trong mắt anh ấy, không khỏi mỉm
cười.
Tiếng cười nhẹ nhàng bị gió đêm thổi tan, lơ lửng trong không trung, có thêm
vài phần cảm giác mờ ảo: "Ví dụ khác nhé, nếu được sinh ra ở hoàng cung, cậu
muốn làm cung nữ hay công chúa?"
"Chuyện này... Không phải trời sinh đã định trước rồi sao? Còn có thể tự mình
chọn à?"
"Tất nhiên. Bởi vì, thực chất bên trong người đó chảy dòng máu hoàng thất."
Đế vương mở tam cung, thiết lục viện, vô số mỹ nhân, con cái đầy đàn. Có đứa
trẻ từ khi sinh ra đã là con cưng của trời, như Thẩm Khiêm, Thẩm Như; có đứa
trẻ lại chỉ có thể cuộn tròn ở trong góc âm u ẩm ướt, ăn đói mặc rách, như Thẩm
Loan kiếp trước.
Cô sống hai đời, học được vô số thứ, lại vẫn luôn không học được cam chịu số
phận!
Dựa vào cái gì mà Thẩm Như và Thẩm Yên có được những thứ đó, mà cô
không có?
Kiếp trước Thẩm Loan còn có thể an ủi chính mình, là do cô xuất thân không
vinh quang, làm con gái của tình nhân, trời sinh đã nợ Dương Lam và con gái
của bà ta, nhưng đó cũng không phải lí do để bọn họ tùy ý cướp đi mạng sống
của cô!
Một đời này, cô sẽ không để bi kịch máu chảy đầm đìa đó lặp lại nữa, đồ vật cô
muốn có, thù cũng muốn báo!
Mặc kệ con đường này có bao nhiêu chướng ngại vật, Thẩm Loan đều sẽ từng
bước từng bước tự mình dọn sạch, dọn không được, vậy thì phá hủy!
Không biết là ảo giác, hay do mình hoa mắt, trong chớp mắt đó, thế mà Chu Trì
lại bắt gắp sự điên cuồng kích động rồi oán hận cùng dã tâm trong con mắt luôn
luôn thản nhiên kia, đến lúc anh ấy thấy rõ ràng, lại phát hiện bên trong không
hề có gì, trong suốt thấy đáy.
"Loan Loan..."
"Hình như tôi đã quên nói với cậu, mẹ đẻ tôi là kẻ thứ ba."
"..."
"Tuy rằng tôi họ Thẩm, nhưng chỉ là một đứa con riêng không thể lộ ra ngoài
ánh sáng."
"... Xin lỗi."
Cô lại không cho là đúng, tay khoác lên trên hàng rào, nhìn ra nơi xa, gió biển
thổi quá, tóc dài rối tung—
"Đường có lối, người có mệnh, vô cùng giống nhau. Có những thứ, từ khi sinh
ra đã chú định phải chiến đấu và chém giết, không hỏi lý do, dùng hết toàn
lực..." Chỉ vì tồn tại.
Chu Trì nhất thời nghẹn họng, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Bỗng nhiên, trên vai ấm áp, áo khoác của Chu Trì đã khoác lên người cô: "Ừm,
vừa đấy."
Áo khoác quá dài, vạt áo kéo dài đến một phần ba đùi của Thẩm Loan, bên cạnh
lại có hai mũi khâu khe hở chắc chắn, vừa vặn chặn ngang làn váy lại.
"Cảm ơn."
"Nhà họ Thẩm đối với cậu không tốt sao?" Chu Trì đột nhiên mở miệng, quay
đầu nhìn cô, đồng tử đen nhánh còn thuần túy hơn bầu trời đêm vài phần.
"Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Nếu như đối tốt với cậu, hẳn là cậu cũng sẽ không làm những việc này."
Bước chân Thẩm Loan dừng lại, quay đầu bình tĩnh nhìn anh ấy, đôi mắt kia
dường như vĩnh viễn sẽ không xuất hiện quá nhiều cảm xúc, bình tĩnh mà thản
nhiên.
Chu Trì hơi mất tự nhiên, kéo ra một nụ cười xấu hổ lại kèm theo an ủi: "Cậu
không thích nói, có thể không cần trả lời."
Thẩm Loan thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về phía mặt sông, dưới ánh trăng,
mặt nước đầy gợn sóng, phản chiếu lấp lánh: "Thế giới này không phải đen thì
trắng, ranh giới giữa đúng và sai cũng không rõ ràng như trong tưởng tượng. Cá
lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn con tôm, từ lúc một trăm năm trước, Darwin đã đưa ra
thuyết tiến hoá sinh vật. Mà tất cả chém giết hay tranh đấu, xét đến cùng chẳng
qua cũng chỉ vì có thể sống tốt hơn, bởi vì đó là— quy luật tự nhiên, chỉ có
những kẻ mạnh mới có thể tiếp tục tồn tại."
Chu Trì không phải quá hiểu. Theo cách nhìn của anh ấy, những người giàu có
thú tiêu khiển riêng, người nghèo cũng có cách sống của người nghèo, tuyệt đối
không đến mức anh chết tôi sống thế này. Nếu chỉ vì sinh tồn, ăn no mặc ấm,
thật sự rất dễ dàng.
Thẩm Loan dường như nhìn thấu nghi ngờ trong mắt anh ấy, không khỏi mỉm
cười.
Tiếng cười nhẹ nhàng bị gió đêm thổi tan, lơ lửng trong không trung, có thêm
vài phần cảm giác mờ ảo: "Ví dụ khác nhé, nếu được sinh ra ở hoàng cung, cậu
muốn làm cung nữ hay công chúa?"
"Chuyện này... Không phải trời sinh đã định trước rồi sao? Còn có thể tự mình
chọn à?"
"Tất nhiên. Bởi vì, thực chất bên trong người đó chảy dòng máu hoàng thất."
Đế vương mở tam cung, thiết lục viện, vô số mỹ nhân, con cái đầy đàn. Có đứa
trẻ từ khi sinh ra đã là con cưng của trời, như Thẩm Khiêm, Thẩm Như; có đứa
trẻ lại chỉ có thể cuộn tròn ở trong góc âm u ẩm ướt, ăn đói mặc rách, như Thẩm
Loan kiếp trước.
Cô sống hai đời, học được vô số thứ, lại vẫn luôn không học được cam chịu số
phận!
Dựa vào cái gì mà Thẩm Như và Thẩm Yên có được những thứ đó, mà cô
không có?
Kiếp trước Thẩm Loan còn có thể an ủi chính mình, là do cô xuất thân không
vinh quang, làm con gái của tình nhân, trời sinh đã nợ Dương Lam và con gái
của bà ta, nhưng đó cũng không phải lí do để bọn họ tùy ý cướp đi mạng sống
của cô!
Một đời này, cô sẽ không để bi kịch máu chảy đầm đìa đó lặp lại nữa, đồ vật cô
muốn có, thù cũng muốn báo!
Mặc kệ con đường này có bao nhiêu chướng ngại vật, Thẩm Loan đều sẽ từng
bước từng bước tự mình dọn sạch, dọn không được, vậy thì phá hủy!
Không biết là ảo giác, hay do mình hoa mắt, trong chớp mắt đó, thế mà Chu Trì
lại bắt gắp sự điên cuồng kích động rồi oán hận cùng dã tâm trong con mắt luôn
luôn thản nhiên kia, đến lúc anh ấy thấy rõ ràng, lại phát hiện bên trong không
hề có gì, trong suốt thấy đáy.
"Loan Loan..."
"Hình như tôi đã quên nói với cậu, mẹ đẻ tôi là kẻ thứ ba."
"..."
"Tuy rằng tôi họ Thẩm, nhưng chỉ là một đứa con riêng không thể lộ ra ngoài
ánh sáng."
"... Xin lỗi."
Cô lại không cho là đúng, tay khoác lên trên hàng rào, nhìn ra nơi xa, gió biển
thổi quá, tóc dài rối tung—
"Đường có lối, người có mệnh, vô cùng giống nhau. Có những thứ, từ khi sinh
ra đã chú định phải chiến đấu và chém giết, không hỏi lý do, dùng hết toàn
lực..." Chỉ vì tồn tại.
Chu Trì nhất thời nghẹn họng, trong lòng không rõ là tư vị gì.