Danh Bộ Phu Nhân - Thanh Nhàn Nha Đầu
Chương 20
Cảnh lão gia tử vốn là người đã trải qua bao phen sóng gió, sau một thoáng ngạc nhiên, ông giơ tay vuốt nhẹ chòm râu, khuôn mặt dưỡng tốt nở nụ cười hiền hậu, "Các con ăn rồi đấy à?"
Lãnh Nguyệt theo bản năng nhìn sang Cảnh Dực, bắt gặp ánh mắt như hồ ly giống hệt Cảnh lão gia tử đang nhìn mình chăm chú. Nam nhân trước mặt vận áo xanh, không mang kiếm, tóc buộc tùy ý, gương mặt dính đầy tương và miệng còn vương dầu mỡ.
Đột nhiên, nàng nhận ra một việc hệ trọng. Đây là lần đầu tiên nàng tới Cảnh gia đại trạch kể từ khi thành thân với Cảnh Dực. Hôn lễ đã tổ chức ngay tại tư gia của Cảnh Dực, nói cách khác, đây là lần đầu nàng đặt chân vào gia môn với tư cách là con dâu danh chính ngôn thuận của Cảnh gia.
Nàng không mang theo lễ vật thì thôi, đằng này...
Lãnh Nguyệt còn đang băn khoăn không biết nên lau miệng, chỉnh lại tóc, hay ném xiên thịt đi cho đỡ mất mặt thì Cảnh Dực đã ngoan ngoãn hô một tiếng "Cha" rồi tiến lên, cười khanh khách nhét vào tay Cảnh lão gia tử xiên thịt phủ đầy ớt bột của mình.
Cảnh lão gia tử hơi nheo mắt, hiền hòa nhìn xiên thịt trên tay, lại hiền hòa nhìn Lãnh Nguyệt. Lòng nàng hoảng hốt, cũng vội nhét luôn mấy xiên thịt của mình vào tay ông.
Vừa nhét xong, nàng càng thêm bối rối. Xiên của Cảnh Dực là thịt đầy đặn, còn của nàng thì nửa ăn thừa, nửa xiên trơ trụi, thậm chí có xiên đã bị cắn dở...
Nàng muốn tìm cái bao tải trùm lên người. Hay ít nhất, trùm lên mặt.
Đây không phải lần đầu gặp Cảnh lão gia tử, nhưng chắc chắn là lần khó quên nhất, hơn cả ngày thành thân gấp trăm lần.
Cảnh lão gia tử lặng lẽ ngắm nghía hai xiên thịt một hồi, khiến Lãnh Nguyệt có cảm giác ông nhìn không phải xiên thịt mà là...đinh hồn đoạt phách. Đây là một loại ám khí trong thoại bản Cảnh Dực từng kể, bị ông cụ hiền từ cầm trong tay mà ném ra chắc chắn cũng khiến người ta sợ hãi.
Lòng Lãnh Nguyệt như nhảy khỏi lồng ngực, may mà Cảnh lão gia tử chỉ giữ chắc xiên thịt rồi mỉm cười nói: "Ăn rồi thì không lưu các con ở lại ăn cơm. Có chuyện gì, cứ ở đây mà nói."
Lãnh Nguyệt sững sờ.
... Chuyện gì?
Nàng thề mình chỉ thầm nghĩ, nhưng Cảnh lão gia tử dường như nghe thấu, cười tủm tỉm liếc Cảnh Dực một cái, nhẹ nhàng lắc lắc hai xiên thịt trên tay, "Không có việc gì sao? Không có gì thì xiên này sẽ chẳng còn thịt đâu."
Lãnh Nguyệt còn chưa kịp hiểu thì Cảnh Dực đã cười toe, "Cha... Tổ tiên nói rồi, không có gì khó, chỉ sợ lòng không bền, phải không?"
Cảnh lão gia tử cũng nở nụ cười như hoa, "Không phải tổ tiên nhà ta nói, ha hả..."
"Không cần biết tổ tiên nhà ai nói, có câu ấy là được rồi, phải không?"
"Tổ tiên nhà mình còn chưa nhớ hết, đã đi nhớ tổ tiên người khác, con cứ vào từ đường mà quỳ một lúc đi, ha hả..."
"Ha hả ha hả ha hả..."
Nhìn Cảnh Dực vừa cười vừa bước vào cổng Cảnh gia, Lãnh Nguyệt đột nhiên thấy lời nhị tỷ nàng nói năm xưa không hẳn sai. Việc gả cho Cảnh Dực này... đúng là nàng quyết định quá vội vàng.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì nàng đã nghe thấy tiếng Cảnh lão gia tử cất giọng hiền từ sau lưng:
"Không sao, để hắn quỳ. Con qua đây, chuyện quan trọng thế này, ta vừa ăn vừa nghe."
Lòng nàng khẽ run.
Cảnh Dực đưa nàng tới đây là vì chuyện gì, nàng thật không biết. Giờ đứng mất mặt ngoài cổng đã đủ ngại ngùng, giờ còn muốn vào bàn ăn, đối diện hỏi han họ hàng Cảnh gia...
Nàng vội xua tay, "Cảnh..."
Một tiếng "Cảnh thúc" suýt buột khỏi miệng, nhưng thấy ánh mắt lão gia tử đượm ý cười sâu xa, nàng giật mình vội sửa lời: "Cảnh... Cha, ta ăn rồi, không cần ăn nữa..."
"Ăn rồi với ăn no là hai chuyện khác nhau, tới đây đi."
Lãnh Nguyệt hơi đỏ mặt. Quả thật nàng chưa ăn no, nhưng...
Lần gần nhất ngồi ăn tại đại trạch Cảnh gia đã là chuyện mười năm trước, khi ấy nàng đâu có ăn khỏe như bây giờ.
Vừa lau sạch miệng, nàng vừa thành khẩn nói, "No rồi, no rồi... Cha xem, xiên trên tay ngài là con ăn hết đó, nhiều thế sao không no được..."
Cảnh lão gia tử cười càng hiền lành, lộ rõ niềm vui sâu xa, "Ăn no là tốt, ăn no rồi, ta sẽ không làm khó con nữa, ha hả..."
Lãnh Nguyệt nhẹ nhõm thở phào, "Không cần khách khí với con, đã là tức phụ Cảnh gia, ngài cứ tự nhiên, ha hả..."
"Có lý, con đã là người Cảnh gia, vậy ta cũng không khách khí, ha hả..."
"Đúng đúng, ha hả..."
"Cảnh gia có quy tắc, nói dối với người Cảnh gia phải vào từ đường quỳ phạt. Con cũng quỳ một lúc rồi hãy đi, ha hả..."
"Ha hả..."
Lãnh Nguyệt bị gia đinh dẫn vào từ đường, quỳ bên cạnh Cảnh Dực trước hàng hàng lớp lớp bài vị tổ tiên Cảnh gia, trong lòng không khỏi có chút muốn lui hôn.
"Nàng cũng bị phạt?"
Lãnh Nguyệt nhìn thẳng vào bài vị, cố tình lảng tránh ánh mắt của Cảnh Dực, thành thật đáp: "Ta nói dối lão gia tử."
"Nói dối gì?"
"Ta bảo mình đã ăn no rồi..."
Cảnh Dực ngẩn ra, đưa một chiếc bánh đậu đỏ xuống cho nàng, cười lộ hai núm đồng tiền.
"Đều là mới dâng hôm nay, ăn chút đi."
Đây là lần đầu nàng vào từ đường Cảnh gia, còn là bị lão gia tử tóm vào phạt quỳ. Vậy mà Cảnh Dực... dám bảo nàng ăn đồ cúng ngay trước mặt tổ tiên Cảnh gia?!
Lãnh Nguyệt ôm khay bánh, nhìn hắn chăm chú, cố dò xem trong nụ cười kia có bao nhiêu phần đang chế nhạo nàng. Chợt nghe tiếng ho khan nặng nề từ cửa từ đường truyền đến, nàng sợ đến nỗi suýt ném khay bánh đi.
Cảnh lão gia tử khoanh tay bước vào, trên mặt rõ ràng đượm chút không vui. Lãnh Nguyệt bối rối nghĩ nên giải thích thế nào cái bánh trên tay thì ông đã tới bên nàng, ôn hòa vỗ nhẹ vai, còn tay kia nhấc từ bàn thờ một vò rượu.
"Đừng ăn vội, dễ nghẹn."
Nói đoạn, Cảnh lão gia tử cũng quỳ xuống cạnh hai người, thuận tay lấy từ khay bánh của nàng một miếng đậu đỏ, nhàn nhạt cắn một ngụm.
"Ừm... Lại thay đầu bếp rồi."
Cảnh Dực cũng lấy một chiếc bánh, cắn một miếng, nhíu mày, "À... phải rồi, tháng trước ăn còn chưa ngọt thế này."
"Đúng vậy... Vẫn là tay nghề đầu bếp năm trước về quê là chuẩn nhất, món ăn lúc tế tổ, chẳng ai bằng."
"Con cũng thấy vậy..."
Lãnh Nguyệt ôm khay bánh, lòng muốn khóc.
Cảnh Dực thành thạo ăn hết bánh trong tay, đón vò rượu từ Cảnh lão gia tử, uống hai hớp, rồi ngước thấy ông đang đưa tay lấy một chiếc bánh khác.
"Cha... Chuyện này không gấp lắm, sao cha không ăn xong rồi đến? Cha lớn tuổi rồi, ăn đồ cúng hoài không tốt đâu."
Lãnh Nguyệt lặng lẽ ngẩng đầu, quét một lượt các bài vị tổ tiên Cảnh gia, rồi lại nhìn hai người bên cạnh đang thản nhiên ăn đồ cúng. Lời nhị tỷ quả không sai, Cảnh gia quả thực là một gia tộc sâu không lường được.
Cảnh lão gia tử vẫn điềm tĩnh cắn nửa miếng bánh đậu, vừa nhai vừa nói, "Ta biết con không gấp, nếu gấp đã chẳng dừng lại ngoài cổng... Nương con giận vì ta về trễ, ta bảo do phải dừng lại mua xiên thịt mới về muộn, kết quả là lão tam... Thôi, nói nhiều làm gì, các con có chuyện gì thì nói mau, ta ăn no còn phải đến Lại Bộ."
"Cha, trong triều ngài quen biết rộng, con muốn hỏi một chút. Ngài có biết nữ nhi của Tần Khiêm Thượng thư, Tần Hợp Hoan, có phải con ruột của ông ta không?"
Lãnh Nguyệt ngớ người, chợt bừng tỉnh.
Đúng vậy.
Vừa rồi nghe chủ quán nhắc tới chuyện Tần Hợp Hoan, nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng. Thì ra là vậy.
Nếu tính thời gian, chuyện Tần Hợp Hoan sinh non trùng khớp với lúc Trương Lão Ngũ bị người Tần gia đánh giữa đường, đều là những sự kiện diễn ra liền kề nhau.
Người Tần gia một bên bỏ mặc Tần Hợp Hoan ở con hẻm vắng vẻ kia, nửa năm trời không hề ngó ngàng đến. Vậy mà đến cô ta khi xảy ra chuyện, họ lại sốt sắng tìm Trương Trùng. Hắn đã bị nướng cháy thành cục than thì làm sao có thể hại Tần Hợp Hoan.
Hành động của Tần gia không giống như đang thương xót cho tiểu thư trong nhà.
Tần gia quyền thế lớn, chuyện này nếu hỏi ai cũng phiền phức, chỉ có thể hỏi thân phụ của mình, đặc biệt thân phụ còn là Thái tử thái phó, Cảnh lão gia tử, mới là thích hợp nhất.
Cảnh lão gia tử nhai bánh, chậm rãi lắc đầu.
Lãnh Nguyệt hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ không phải?
Đợi ông nuốt hết miếng bánh, ông mới chậm rãi nói, "Ta không rõ. Dù sao, cũng không phải do ta sinh..."
Lãnh Nguyệt tối sầm mặt, khay bánh run lên.
Cảnh Dực nhanh tay đỡ lấy, thấp giọng an ủi nàng, "Phu nhân yên tâm, cũng không phải ta sinh."
"..."
Lãnh Nguyệt không chắc, nếu bây giờ nàng đòi hưu Cảnh Dực, không biết liệt tổ liệt tông Cảnh gia sẽ đứng về phía nàng bao nhiêu phần.
Ít nhất... nàng chưa ăn đồ cúng của họ.
Ý nghĩ này vừa nảy ra thì Cảnh lão gia tử đã cười tủm tỉm, nhặt một miếng bánh đậu đưa tới tay nàng, "Trước giờ con chưa ăn, nếm thử xem, rất ngon."
"..."
Cắn miếng bánh vào miệng, Lãnh Nguyệt chợt sinh ra cảm giác bi tráng như cùng phụ tử hai người này thề uống máu ăn thề đồng cam cộng khổ.
Trên đời này, chẳng ai khổ hơn nàng, một tức phụ nhà Cảnh gia...
"Tần Hợp Hoan..." Cảnh lão gia tử chậm rãi nhắc lại cái tên mới lóe lên trong đầu nàng, "Ta nhớ mang máng, hình như là lục tiểu thư Tần gia, hay là thất tiểu thư thì phải... Không phải đã chết non nửa năm rồi sao? Thế nào, là ai trong hai đứa gọi hồn người ta về đấy?"
"...Chết rồi?!"
Lãnh Nguyệt theo bản năng nhìn sang Cảnh Dực, bắt gặp ánh mắt như hồ ly giống hệt Cảnh lão gia tử đang nhìn mình chăm chú. Nam nhân trước mặt vận áo xanh, không mang kiếm, tóc buộc tùy ý, gương mặt dính đầy tương và miệng còn vương dầu mỡ.
Đột nhiên, nàng nhận ra một việc hệ trọng. Đây là lần đầu tiên nàng tới Cảnh gia đại trạch kể từ khi thành thân với Cảnh Dực. Hôn lễ đã tổ chức ngay tại tư gia của Cảnh Dực, nói cách khác, đây là lần đầu nàng đặt chân vào gia môn với tư cách là con dâu danh chính ngôn thuận của Cảnh gia.
Nàng không mang theo lễ vật thì thôi, đằng này...
Lãnh Nguyệt còn đang băn khoăn không biết nên lau miệng, chỉnh lại tóc, hay ném xiên thịt đi cho đỡ mất mặt thì Cảnh Dực đã ngoan ngoãn hô một tiếng "Cha" rồi tiến lên, cười khanh khách nhét vào tay Cảnh lão gia tử xiên thịt phủ đầy ớt bột của mình.
Cảnh lão gia tử hơi nheo mắt, hiền hòa nhìn xiên thịt trên tay, lại hiền hòa nhìn Lãnh Nguyệt. Lòng nàng hoảng hốt, cũng vội nhét luôn mấy xiên thịt của mình vào tay ông.
Vừa nhét xong, nàng càng thêm bối rối. Xiên của Cảnh Dực là thịt đầy đặn, còn của nàng thì nửa ăn thừa, nửa xiên trơ trụi, thậm chí có xiên đã bị cắn dở...
Nàng muốn tìm cái bao tải trùm lên người. Hay ít nhất, trùm lên mặt.
Đây không phải lần đầu gặp Cảnh lão gia tử, nhưng chắc chắn là lần khó quên nhất, hơn cả ngày thành thân gấp trăm lần.
Cảnh lão gia tử lặng lẽ ngắm nghía hai xiên thịt một hồi, khiến Lãnh Nguyệt có cảm giác ông nhìn không phải xiên thịt mà là...đinh hồn đoạt phách. Đây là một loại ám khí trong thoại bản Cảnh Dực từng kể, bị ông cụ hiền từ cầm trong tay mà ném ra chắc chắn cũng khiến người ta sợ hãi.
Lòng Lãnh Nguyệt như nhảy khỏi lồng ngực, may mà Cảnh lão gia tử chỉ giữ chắc xiên thịt rồi mỉm cười nói: "Ăn rồi thì không lưu các con ở lại ăn cơm. Có chuyện gì, cứ ở đây mà nói."
Lãnh Nguyệt sững sờ.
... Chuyện gì?
Nàng thề mình chỉ thầm nghĩ, nhưng Cảnh lão gia tử dường như nghe thấu, cười tủm tỉm liếc Cảnh Dực một cái, nhẹ nhàng lắc lắc hai xiên thịt trên tay, "Không có việc gì sao? Không có gì thì xiên này sẽ chẳng còn thịt đâu."
Lãnh Nguyệt còn chưa kịp hiểu thì Cảnh Dực đã cười toe, "Cha... Tổ tiên nói rồi, không có gì khó, chỉ sợ lòng không bền, phải không?"
Cảnh lão gia tử cũng nở nụ cười như hoa, "Không phải tổ tiên nhà ta nói, ha hả..."
"Không cần biết tổ tiên nhà ai nói, có câu ấy là được rồi, phải không?"
"Tổ tiên nhà mình còn chưa nhớ hết, đã đi nhớ tổ tiên người khác, con cứ vào từ đường mà quỳ một lúc đi, ha hả..."
"Ha hả ha hả ha hả..."
Nhìn Cảnh Dực vừa cười vừa bước vào cổng Cảnh gia, Lãnh Nguyệt đột nhiên thấy lời nhị tỷ nàng nói năm xưa không hẳn sai. Việc gả cho Cảnh Dực này... đúng là nàng quyết định quá vội vàng.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì nàng đã nghe thấy tiếng Cảnh lão gia tử cất giọng hiền từ sau lưng:
"Không sao, để hắn quỳ. Con qua đây, chuyện quan trọng thế này, ta vừa ăn vừa nghe."
Lòng nàng khẽ run.
Cảnh Dực đưa nàng tới đây là vì chuyện gì, nàng thật không biết. Giờ đứng mất mặt ngoài cổng đã đủ ngại ngùng, giờ còn muốn vào bàn ăn, đối diện hỏi han họ hàng Cảnh gia...
Nàng vội xua tay, "Cảnh..."
Một tiếng "Cảnh thúc" suýt buột khỏi miệng, nhưng thấy ánh mắt lão gia tử đượm ý cười sâu xa, nàng giật mình vội sửa lời: "Cảnh... Cha, ta ăn rồi, không cần ăn nữa..."
"Ăn rồi với ăn no là hai chuyện khác nhau, tới đây đi."
Lãnh Nguyệt hơi đỏ mặt. Quả thật nàng chưa ăn no, nhưng...
Lần gần nhất ngồi ăn tại đại trạch Cảnh gia đã là chuyện mười năm trước, khi ấy nàng đâu có ăn khỏe như bây giờ.
Vừa lau sạch miệng, nàng vừa thành khẩn nói, "No rồi, no rồi... Cha xem, xiên trên tay ngài là con ăn hết đó, nhiều thế sao không no được..."
Cảnh lão gia tử cười càng hiền lành, lộ rõ niềm vui sâu xa, "Ăn no là tốt, ăn no rồi, ta sẽ không làm khó con nữa, ha hả..."
Lãnh Nguyệt nhẹ nhõm thở phào, "Không cần khách khí với con, đã là tức phụ Cảnh gia, ngài cứ tự nhiên, ha hả..."
"Có lý, con đã là người Cảnh gia, vậy ta cũng không khách khí, ha hả..."
"Đúng đúng, ha hả..."
"Cảnh gia có quy tắc, nói dối với người Cảnh gia phải vào từ đường quỳ phạt. Con cũng quỳ một lúc rồi hãy đi, ha hả..."
"Ha hả..."
Lãnh Nguyệt bị gia đinh dẫn vào từ đường, quỳ bên cạnh Cảnh Dực trước hàng hàng lớp lớp bài vị tổ tiên Cảnh gia, trong lòng không khỏi có chút muốn lui hôn.
"Nàng cũng bị phạt?"
Lãnh Nguyệt nhìn thẳng vào bài vị, cố tình lảng tránh ánh mắt của Cảnh Dực, thành thật đáp: "Ta nói dối lão gia tử."
"Nói dối gì?"
"Ta bảo mình đã ăn no rồi..."
Cảnh Dực ngẩn ra, đưa một chiếc bánh đậu đỏ xuống cho nàng, cười lộ hai núm đồng tiền.
"Đều là mới dâng hôm nay, ăn chút đi."
Đây là lần đầu nàng vào từ đường Cảnh gia, còn là bị lão gia tử tóm vào phạt quỳ. Vậy mà Cảnh Dực... dám bảo nàng ăn đồ cúng ngay trước mặt tổ tiên Cảnh gia?!
Lãnh Nguyệt ôm khay bánh, nhìn hắn chăm chú, cố dò xem trong nụ cười kia có bao nhiêu phần đang chế nhạo nàng. Chợt nghe tiếng ho khan nặng nề từ cửa từ đường truyền đến, nàng sợ đến nỗi suýt ném khay bánh đi.
Cảnh lão gia tử khoanh tay bước vào, trên mặt rõ ràng đượm chút không vui. Lãnh Nguyệt bối rối nghĩ nên giải thích thế nào cái bánh trên tay thì ông đã tới bên nàng, ôn hòa vỗ nhẹ vai, còn tay kia nhấc từ bàn thờ một vò rượu.
"Đừng ăn vội, dễ nghẹn."
Nói đoạn, Cảnh lão gia tử cũng quỳ xuống cạnh hai người, thuận tay lấy từ khay bánh của nàng một miếng đậu đỏ, nhàn nhạt cắn một ngụm.
"Ừm... Lại thay đầu bếp rồi."
Cảnh Dực cũng lấy một chiếc bánh, cắn một miếng, nhíu mày, "À... phải rồi, tháng trước ăn còn chưa ngọt thế này."
"Đúng vậy... Vẫn là tay nghề đầu bếp năm trước về quê là chuẩn nhất, món ăn lúc tế tổ, chẳng ai bằng."
"Con cũng thấy vậy..."
Lãnh Nguyệt ôm khay bánh, lòng muốn khóc.
Cảnh Dực thành thạo ăn hết bánh trong tay, đón vò rượu từ Cảnh lão gia tử, uống hai hớp, rồi ngước thấy ông đang đưa tay lấy một chiếc bánh khác.
"Cha... Chuyện này không gấp lắm, sao cha không ăn xong rồi đến? Cha lớn tuổi rồi, ăn đồ cúng hoài không tốt đâu."
Lãnh Nguyệt lặng lẽ ngẩng đầu, quét một lượt các bài vị tổ tiên Cảnh gia, rồi lại nhìn hai người bên cạnh đang thản nhiên ăn đồ cúng. Lời nhị tỷ quả không sai, Cảnh gia quả thực là một gia tộc sâu không lường được.
Cảnh lão gia tử vẫn điềm tĩnh cắn nửa miếng bánh đậu, vừa nhai vừa nói, "Ta biết con không gấp, nếu gấp đã chẳng dừng lại ngoài cổng... Nương con giận vì ta về trễ, ta bảo do phải dừng lại mua xiên thịt mới về muộn, kết quả là lão tam... Thôi, nói nhiều làm gì, các con có chuyện gì thì nói mau, ta ăn no còn phải đến Lại Bộ."
"Cha, trong triều ngài quen biết rộng, con muốn hỏi một chút. Ngài có biết nữ nhi của Tần Khiêm Thượng thư, Tần Hợp Hoan, có phải con ruột của ông ta không?"
Lãnh Nguyệt ngớ người, chợt bừng tỉnh.
Đúng vậy.
Vừa rồi nghe chủ quán nhắc tới chuyện Tần Hợp Hoan, nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng. Thì ra là vậy.
Nếu tính thời gian, chuyện Tần Hợp Hoan sinh non trùng khớp với lúc Trương Lão Ngũ bị người Tần gia đánh giữa đường, đều là những sự kiện diễn ra liền kề nhau.
Người Tần gia một bên bỏ mặc Tần Hợp Hoan ở con hẻm vắng vẻ kia, nửa năm trời không hề ngó ngàng đến. Vậy mà đến cô ta khi xảy ra chuyện, họ lại sốt sắng tìm Trương Trùng. Hắn đã bị nướng cháy thành cục than thì làm sao có thể hại Tần Hợp Hoan.
Hành động của Tần gia không giống như đang thương xót cho tiểu thư trong nhà.
Tần gia quyền thế lớn, chuyện này nếu hỏi ai cũng phiền phức, chỉ có thể hỏi thân phụ của mình, đặc biệt thân phụ còn là Thái tử thái phó, Cảnh lão gia tử, mới là thích hợp nhất.
Cảnh lão gia tử nhai bánh, chậm rãi lắc đầu.
Lãnh Nguyệt hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ không phải?
Đợi ông nuốt hết miếng bánh, ông mới chậm rãi nói, "Ta không rõ. Dù sao, cũng không phải do ta sinh..."
Lãnh Nguyệt tối sầm mặt, khay bánh run lên.
Cảnh Dực nhanh tay đỡ lấy, thấp giọng an ủi nàng, "Phu nhân yên tâm, cũng không phải ta sinh."
"..."
Lãnh Nguyệt không chắc, nếu bây giờ nàng đòi hưu Cảnh Dực, không biết liệt tổ liệt tông Cảnh gia sẽ đứng về phía nàng bao nhiêu phần.
Ít nhất... nàng chưa ăn đồ cúng của họ.
Ý nghĩ này vừa nảy ra thì Cảnh lão gia tử đã cười tủm tỉm, nhặt một miếng bánh đậu đưa tới tay nàng, "Trước giờ con chưa ăn, nếm thử xem, rất ngon."
"..."
Cắn miếng bánh vào miệng, Lãnh Nguyệt chợt sinh ra cảm giác bi tráng như cùng phụ tử hai người này thề uống máu ăn thề đồng cam cộng khổ.
Trên đời này, chẳng ai khổ hơn nàng, một tức phụ nhà Cảnh gia...
"Tần Hợp Hoan..." Cảnh lão gia tử chậm rãi nhắc lại cái tên mới lóe lên trong đầu nàng, "Ta nhớ mang máng, hình như là lục tiểu thư Tần gia, hay là thất tiểu thư thì phải... Không phải đã chết non nửa năm rồi sao? Thế nào, là ai trong hai đứa gọi hồn người ta về đấy?"
"...Chết rồi?!"