Danh Bộ Phu Nhân - Thanh Nhàn Nha Đầu
Chương 10
Trương Lão Ngũ nói ra lời đó, tóc tai tán loạn, áo quần cũng chưa chỉnh tề, người hơi nghiêng tựa vào cây gậy, chân tay run rẩy, môi cũng run, trông thê lương đến mức người ta chẳng đành lòng không tin, mà cũng không nỡ tin.
Tố giác người thân đã hiếm thấy, huống hồ đây là gia gia tố cáo cháu ruột, chuyện như vậy ngay cả trong sách truyện ở trà lâu Cảnh Dực cũng chưa từng nghe qua.
Cảnh Dực chau mày, liếc về phía Lãnh Nguyệt, chỉ thấy nàng cũng đang nhìn mình, ánh mắt như thể muốn khoét thủng đầu hắn.
Gia gia tố giác cháu trai, cảnh này Lãnh Nguyệt đã từng chứng kiến ở vài địa phương khác quanh kinh thành, nhưng nhà khác có muốn tố giác cháu mình cũng sẽ đến bẩm báo nha môn châu huyện, nơi này đã có phủ nha Kinh Triệu. Thế mà Trương Lão Ngũ không đến Kinh Triệu phủ, lại lén lút cầu đến tận Đại Lý Tự tìm Thiếu Khanh nhờ giúp đỡ, chẳng phải là có gì khuất tất hay sao?
Phần lớn những vụ tố giác kiểu này là để thương lượng chuyện gì đó. Mà Cảnh Dực, khổ nỗi, lại là người giỏi thương lượng mọi chuyện, nên nàng đang trừng mắt nhìn hắn để cảnh cáo: làm gì thì cũng phải suy nghĩ, đừng có mà hành động bậy bạ.
Cớ để nàng lôi đầu hắn ra xử lý, hôm nay đã gom đủ rồi.
Lãnh Nguyệt cứ nhìn chăm chăm như vậy, thấy ánh mắt Cảnh Dực thoáng trầm xuống rồi xoay đi, dịu dàng nói với Trương Lão Ngũ: "Đại gia, có gì ngài cứ nói thẳng. Nếu có gì giúp được, ta nhất định sẽ làm hết sức."
Lãnh Nguyệt âm thầm dịch lại gần Cảnh Dực vài bước, đứng sát cạnh hắn, không nói tiếng nào. Ở khoảng cách này, chỉ cần nàng muốn, có đến bảy cách khác nhau để lập tức làm hắn im miệng.
"Tứ công tử, ngài là người tốt, là người tốt..." Trương Lão Ngũ cũng bước thêm nửa bước, có lẽ vì quá hạ giọng, tiếng của lão nghe đến là run rẩy: "Ta... Ta thằng cháu trai phạm phải tội mạng, ta không thể bao che nó được. Bằng không sau này làm sao có mặt mũi nào xuống gặp tổ tông nhà họ Trương... Nhưng nhà ta chỉ còn lại mình nó, cha nương nó đi sớm, ta một tay nuôi lớn. Giờ chỉ muốn nhìn lại nó một lần... Nếu để quan phủ khác bắt, ta làm gì có tiền đút lót, nhất định không thể nào gặp mặt nó. Tứ công tử, xin ngài ra tay giúp đỡ!"
Nói rồi Trương Lão Ngũ toan quỳ xuống, Cảnh Dực vội đỡ lấy, nhíu mày nhạt, vẫn giữ giọng dịu dàng: "Đại gia đừng vội... Ngài nói xem, chuyện đút tiền gặp phạm nhân này là ngài tận mắt thấy, hay nghe người ta nói lại?"
Trương Lão Ngũ ngẩn người: "Chuyện này, chẳng phải là quy củ nha môn hay sao... Nha môn càng lớn, càng tốn nhiều tiền, nếu vào ngục Kinh Triệu phủ, không có một trăm lượng bạc trở lên thì gặp được hay sao..."
Lời lão nói khiến lòng Lãnh Nguyệt đã xót xa lại trào lên cơn giận, kìm không nổi nữa, bật mắng một tiếng: "Cái lũ thiếu âm đức này!"
Trương Lão Ngũ bị tiếng quát bất ngờ làm sợ đến mức run lên, suýt nữa ném luôn cả gậy, vội xua tay can ngăn: "Phu nhân đừng mắng, đừng mắng... Mang họa vào thân mất!"
Cảnh Dực nhìn Trương Lão Ngũ đã mềm nhũn cả người, thầm thở dài, hắn hoàn toàn hiểu được vì sao nàng tức giận đến vậy.
"Chuyện này..." Cảnh Dực nhìn Trương Lão Ngũ, ôn tồn nói, "Ý phu nhân ta là, cách làm việc như thế ở nha môn quả thực là không hợp lẽ... Ta sẽ nhớ chuyện này và bẩm báo lên triều đình."
Câu này nghe như Cảnh Dực đang nói với Trương Lão Ngũ, nhưng Lãnh Nguyệt lại cảm thấy như thể hắn nói để trấn an nàng, giọng ôn hòa ấy mạc danh làm dịu cơn giận, còn khơi lên trong lòng nàng cảm giác gì đó khác lạ.
Nói xong, Cảnh Dực thoáng ngừng lại, rồi nhẹ giọng hỏi tiếp: "Ngài hãy kể lại rõ ràng chuyện của cháu trai ngài. Nó đã giết ai, giết như thế nào?"
Trương Lão Ngũ thở dài, lắc đầu, rồi chầm chậm đưa tay chỉ vào cái miệng lò bên kia: "Nó giết người ngay ở đây... Ném người vào lò, thiêu chết..."
Thiêu chết.
Lãnh Nguyệt lập tức căng thẳng, buột miệng hỏi: "Sao ngài biết?"
Trương Lão Ngũ không thấy việc vợ của Thiếu khanh Đại Lý Tự tò mò về án mạng có gì sai, liền thành thật đáp: "Là đồ đệ ta, Từ Thanh, cũng làm việc ở đây, cùng làm nghề nung gốm... Đáng lẽ đêm đó là hắn ở lại trông lò, nhưng vợ hắn ngã bệnh, nên hắn về nhà chăm sóc. Thế là cháu ta đến thay. Nó nói hôm đó cứ cáu kỉnh, bảo rằng muốn giết ai đó, hắn hỏi vì sao, nó không nói, chỉ bảo cứ đợi đi..."
Trương Lão Ngũ nuốt khan, bình ổn lại giọng run rẩy, rồi nói tiếp: "Sáng sớm hôm sau, đồ đệ ta quay lại nhận ca, liền thấy trong lò này có một người bị thiêu cháy đen, lửa trong lò đã tàn, còn thằng cháu ta chẳng thấy đâu...."
Lãnh Nguyệt như không nghe nổi nữa, mày nhíu chặt, lập tức bước đến cửa lò, dồn hết tinh thần quan sát miệng lò.
Vẻ mặt Cảnh Dực vẫn điềm đạm như đang trò chuyện với bậc trưởng bối về việc gia đình, nhẹ nhàng hỏi: "Những chuyện này đều là đồ đệ ngài kể lại?"
Trương Lão Ngũ gật đầu, vành mắt đỏ hoe, nhưng giọng điềm tĩnh hơn: "Nó biết ta chỉ còn lại thằng cháu trai, sợ nếu có chuyện gì xảy ra ta chịu không nổi, nên mới giấu thi thể kia vào một cái rương, về nhà tìm cháu ta... nhưng tìm không thấy. Đến lúc quay lại, thì xác người kia cũng chẳng biết đã biến đi đâu... Sau khi đồ đệ nói lại với ta, ta biết cả thằng cháu lẫn cái xác đều mất tích. Ta liền bảo với tiêu lão bản rằng thằng bé có việc về quê, ta đến trông thay nó, rồi vừa làm vừa tính cách tìm gặp ngài... Không ngờ ngài đã tới."
Trương Lão Ngũ nặng nề thở dài, lắc đầu: "Cháu ta được chiều hư từ bé, tính khí lại cộc cằn, gây họa cũng không ít... Lần này lại gây ra chuyện lớn thế này, tất cả đều tại ta!"
Cảnh Dực không nói lời an ủi, chỉ ôn hòa nói: "Đợi tìm được người rồi định tội cũng chưa muộn... Nếu ngài muốn ta tìm nó, hãy kể rõ hình dáng, có thể nó đi đâu."
Trương Lão Ngũ vừa nghĩ vừa kể: "Nó tên là Trương Trùng, năm nay mười ba tuổi, vóc dáng cỡ cỡ như ta, mặt tròn, mắt to hai mí, trông cũng sáng sủa lắm... À, nó từng đánh nhau gãy mất một cái răng nanh, nói chuyện nghe hơi gió lùa... Nó thích nhất là ăn bánh bao ở Khánh Tường Lâu, đôi khi có tham gia đánh xúc xắc trên phố..."
"Được..."
Cảnh Dực vừa đáp xong, Lãnh Nguyệt đã từ cửa lò quay lại, không chút do dự nói tiếp: "Đại gia, ta có một số chuyện về đồ gốm muốn thỉnh giáo, không biết khi nào tiện để đến nhà ngài ngồi chơi?"
Trương Lão Ngũ ngơ ngác: "Đến... đến nhà ta sao?"
Lãnh Nguyệt khiêm tốn mỉm cười, vẻ mặt hoàn toàn khác với cô nương vừa mắng chửi đanh đá ban nãy: "Ta vừa được tặng vài món quý, muốn nhờ ngài xem qua giúp. Nơi này người nhiều, không tiện lắm."
"À... Cũng được." Trương Lão Ngũ quay lại ngó lò nung, "Đợi mẻ này nung xong đã... Tối nay hoặc sáng mai ta đều có nhà, nhà ta ở ngõ nhỏ bên cạnh Khánh Tường Lâu, đi vào đến cuối ngõ là thấy, dễ tìm lắm."
Lãnh Nguyệt gật đầu, do dự một chút rồi nói thêm: "Không giấu gì ngài, mấy món kia quý lắm, không biết đồ đệ ngài là Trần sư phụ có tiện cùng xem giúp ta một lần?"
"Không thành vấn đề... Tối nay hắn phải canh lò, ta sẽ dặn hắn sáng mai đến nhà ta."
"Vậy xin đa tạ đại gia."
"Không có chi, không có chi..." Trương Lão Ngũ quay sang Cảnh Dực, lại thở dài: "Nếu tứ công tử có thể cho ta gặp cháu trai, làm trâu làm ngựa ta cũng xin cảm tạ..."
"Ngài yên tâm..."
Cảnh Dực còn chưa nói hết câu, đã bị Lãnh Nguyệt giữ chặt tay, ngớ người, câu kế tiếp cũng nghẹn lại.
Lãnh Nguyệt cứ giữ tay hắn như vậy mà nói với Trương Lão Ngũ: "Vậy ngày mai lại xin làm phiền ngài."
"À, à..."
Không để Cảnh Dực kịp nói gì thêm, Lãnh Nguyệt kéo hắn ra ngoài, xuyên qua sân Từ Diêu rồi đi thẳng ra cổng lớn.
Dọc đường Cảnh Dực muốn nói vài câu, chẳng hạn như Trương Lão Ngũ thật đáng thương, hoặc nàng nếu muốn xem đồ gốm thì cứ đưa cho hắn xem, nhưng Lãnh Nguyệt chẳng thèm đáp.
Ngựa nàng cột sẵn ngoài cửa, nhưng nàng không dẫn ngựa, chỉ kéo Cảnh Dực đến một chỗ khuất rồi đột ngột xoay người đè hắn lên tường, một tay tháo phắt cái vòng tay bạc trên eo hắn, giơ trước mắt hắn và hỏi từng chữ: "Đính ước của hai chúng ta, sao lại rơi vào tay người khác?"
Cảnh Dực im lặng than thở.
Hắn biết ngay, khi nãy nàng im lặng không phải vì không chấp nhặt chuyện này, chỉ là xem nặng nhẹ mà tạm thu nợ trước rồi tính sổ sau thôi.
"Chuyện này..." Cảnh Dực ngoan ngoãn tựa sát vào tường, nhìn chiếc vòng tay đã theo hắn từ nhỏ, bất đắc dĩ nói, "Ta cũng không nhớ rõ, chỉ là có hai tên trộm nào đó giữa phố chẳng hiểu sao lại cuỗm mất, ta phát hiện ra, đuổi theo đến nơi thì thấy chúng đang đấm đá một lão nhân gia. Ta vừa đến, chúng ngừng tay, ta đòi vòng tay, chúng không trả, thế là động thủ..."
"Ý là, huynh bịa ra lý do đánh bạc thua để gạt ta?"
"Không phải gạt nàng... Ta nói thế với mọi người."
Lãnh Nguyệt không thấy có nhiều người cùng bị lừa sẽ làm nàng bớt giận đi chút nào, sắc mặt càng tối, giọng cũng lạnh thêm: "Ý là huynh bị chém một đao, chỉ vì muốn giành lại thứ đã đánh rơi?"
Cảnh Dực thấy nàng giận đến đáng sợ, thành thật gật đầu: "Khi đánh, ta thấy một tên trong đó giấu vòng tay trong ngực, dây đỏ lộ ra ngoài. Ta chộp lấy thì bị tên đứng sau chém... May mà giành lại được."
Cảnh Dực còn chưa nói hết, Lãnh Nguyệt đã không kìm được mà liên tục rủa, mỗi câu càng giận hơn: "Huynh ngu ngốc! Không có óc! Não bị bò đá sao!"
Đúng vậy, lúc đó Cảnh Dực cũng nghĩ, hẳn là mình ngốc đến cảnh giới nào đó, mới có thể giữa ban ngày để người khác trộm mất đồ quý giá nhất của mình.
Thứ này quý giá chẳng phải vì là đồ của nàng, mà bởi vì nó là tín vật đính hôn, là gắn kết giữa hắn và nàng. Nếu thiếu đi tín vật này, liệu nàng có còn muốn gả cho hắn không?
Điều đó Cảnh Dực chưa từng dám chắc chắn, nên cái vòng tay này đối với hắn thực sự rất quan trọng.
"Phu nhân nói phải..."
"Phải cái đầu huynh!"
Lãnh Nguyệt tức giận đến độ giọng cao thêm mấy phần, âm sắc cũng thay đổi: "Huynh dám lấy mạng đi giành về thứ vớ vẩn này làm gì? Huynh muốn chúng chém chết huynh, để ta lấy vòng tay làm chồng à?"
Mắng một hồi, vành mắt nàng đỏ ửng, giận đến trợn mắt nhìn hắn, tròng mắt long lanh nước khiến Cảnh Dực sững người.
"Tiểu Nguyệt..."
"Đồ khốn!"
Câu chửi đơn giản nhất, nhưng nghe vào tai Cảnh Dực lại giống như khen ngợi.
Hắn mặc kệ nàng mắng bao nhiêu, cũng mặc kệ bàn tay nàng vẫn nắm chặt vai mình, chỉ lẳng lặng kéo nàng vào lòng.
"Buông tay!"
Cảnh Dực nghe lời, buông tay ra nhưng trước khi làm vậy, hắn đã nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nàng, rồi tự giác tựa vào tường, nhìn đôi mắt cùng gương mặt ửng đỏ của nàng, giọng thành khẩn nói: "Bảy lượt 《Liệt nữ truyện》, đêm nay ta nhất định sẽ chép xong."
Tố giác người thân đã hiếm thấy, huống hồ đây là gia gia tố cáo cháu ruột, chuyện như vậy ngay cả trong sách truyện ở trà lâu Cảnh Dực cũng chưa từng nghe qua.
Cảnh Dực chau mày, liếc về phía Lãnh Nguyệt, chỉ thấy nàng cũng đang nhìn mình, ánh mắt như thể muốn khoét thủng đầu hắn.
Gia gia tố giác cháu trai, cảnh này Lãnh Nguyệt đã từng chứng kiến ở vài địa phương khác quanh kinh thành, nhưng nhà khác có muốn tố giác cháu mình cũng sẽ đến bẩm báo nha môn châu huyện, nơi này đã có phủ nha Kinh Triệu. Thế mà Trương Lão Ngũ không đến Kinh Triệu phủ, lại lén lút cầu đến tận Đại Lý Tự tìm Thiếu Khanh nhờ giúp đỡ, chẳng phải là có gì khuất tất hay sao?
Phần lớn những vụ tố giác kiểu này là để thương lượng chuyện gì đó. Mà Cảnh Dực, khổ nỗi, lại là người giỏi thương lượng mọi chuyện, nên nàng đang trừng mắt nhìn hắn để cảnh cáo: làm gì thì cũng phải suy nghĩ, đừng có mà hành động bậy bạ.
Cớ để nàng lôi đầu hắn ra xử lý, hôm nay đã gom đủ rồi.
Lãnh Nguyệt cứ nhìn chăm chăm như vậy, thấy ánh mắt Cảnh Dực thoáng trầm xuống rồi xoay đi, dịu dàng nói với Trương Lão Ngũ: "Đại gia, có gì ngài cứ nói thẳng. Nếu có gì giúp được, ta nhất định sẽ làm hết sức."
Lãnh Nguyệt âm thầm dịch lại gần Cảnh Dực vài bước, đứng sát cạnh hắn, không nói tiếng nào. Ở khoảng cách này, chỉ cần nàng muốn, có đến bảy cách khác nhau để lập tức làm hắn im miệng.
"Tứ công tử, ngài là người tốt, là người tốt..." Trương Lão Ngũ cũng bước thêm nửa bước, có lẽ vì quá hạ giọng, tiếng của lão nghe đến là run rẩy: "Ta... Ta thằng cháu trai phạm phải tội mạng, ta không thể bao che nó được. Bằng không sau này làm sao có mặt mũi nào xuống gặp tổ tông nhà họ Trương... Nhưng nhà ta chỉ còn lại mình nó, cha nương nó đi sớm, ta một tay nuôi lớn. Giờ chỉ muốn nhìn lại nó một lần... Nếu để quan phủ khác bắt, ta làm gì có tiền đút lót, nhất định không thể nào gặp mặt nó. Tứ công tử, xin ngài ra tay giúp đỡ!"
Nói rồi Trương Lão Ngũ toan quỳ xuống, Cảnh Dực vội đỡ lấy, nhíu mày nhạt, vẫn giữ giọng dịu dàng: "Đại gia đừng vội... Ngài nói xem, chuyện đút tiền gặp phạm nhân này là ngài tận mắt thấy, hay nghe người ta nói lại?"
Trương Lão Ngũ ngẩn người: "Chuyện này, chẳng phải là quy củ nha môn hay sao... Nha môn càng lớn, càng tốn nhiều tiền, nếu vào ngục Kinh Triệu phủ, không có một trăm lượng bạc trở lên thì gặp được hay sao..."
Lời lão nói khiến lòng Lãnh Nguyệt đã xót xa lại trào lên cơn giận, kìm không nổi nữa, bật mắng một tiếng: "Cái lũ thiếu âm đức này!"
Trương Lão Ngũ bị tiếng quát bất ngờ làm sợ đến mức run lên, suýt nữa ném luôn cả gậy, vội xua tay can ngăn: "Phu nhân đừng mắng, đừng mắng... Mang họa vào thân mất!"
Cảnh Dực nhìn Trương Lão Ngũ đã mềm nhũn cả người, thầm thở dài, hắn hoàn toàn hiểu được vì sao nàng tức giận đến vậy.
"Chuyện này..." Cảnh Dực nhìn Trương Lão Ngũ, ôn tồn nói, "Ý phu nhân ta là, cách làm việc như thế ở nha môn quả thực là không hợp lẽ... Ta sẽ nhớ chuyện này và bẩm báo lên triều đình."
Câu này nghe như Cảnh Dực đang nói với Trương Lão Ngũ, nhưng Lãnh Nguyệt lại cảm thấy như thể hắn nói để trấn an nàng, giọng ôn hòa ấy mạc danh làm dịu cơn giận, còn khơi lên trong lòng nàng cảm giác gì đó khác lạ.
Nói xong, Cảnh Dực thoáng ngừng lại, rồi nhẹ giọng hỏi tiếp: "Ngài hãy kể lại rõ ràng chuyện của cháu trai ngài. Nó đã giết ai, giết như thế nào?"
Trương Lão Ngũ thở dài, lắc đầu, rồi chầm chậm đưa tay chỉ vào cái miệng lò bên kia: "Nó giết người ngay ở đây... Ném người vào lò, thiêu chết..."
Thiêu chết.
Lãnh Nguyệt lập tức căng thẳng, buột miệng hỏi: "Sao ngài biết?"
Trương Lão Ngũ không thấy việc vợ của Thiếu khanh Đại Lý Tự tò mò về án mạng có gì sai, liền thành thật đáp: "Là đồ đệ ta, Từ Thanh, cũng làm việc ở đây, cùng làm nghề nung gốm... Đáng lẽ đêm đó là hắn ở lại trông lò, nhưng vợ hắn ngã bệnh, nên hắn về nhà chăm sóc. Thế là cháu ta đến thay. Nó nói hôm đó cứ cáu kỉnh, bảo rằng muốn giết ai đó, hắn hỏi vì sao, nó không nói, chỉ bảo cứ đợi đi..."
Trương Lão Ngũ nuốt khan, bình ổn lại giọng run rẩy, rồi nói tiếp: "Sáng sớm hôm sau, đồ đệ ta quay lại nhận ca, liền thấy trong lò này có một người bị thiêu cháy đen, lửa trong lò đã tàn, còn thằng cháu ta chẳng thấy đâu...."
Lãnh Nguyệt như không nghe nổi nữa, mày nhíu chặt, lập tức bước đến cửa lò, dồn hết tinh thần quan sát miệng lò.
Vẻ mặt Cảnh Dực vẫn điềm đạm như đang trò chuyện với bậc trưởng bối về việc gia đình, nhẹ nhàng hỏi: "Những chuyện này đều là đồ đệ ngài kể lại?"
Trương Lão Ngũ gật đầu, vành mắt đỏ hoe, nhưng giọng điềm tĩnh hơn: "Nó biết ta chỉ còn lại thằng cháu trai, sợ nếu có chuyện gì xảy ra ta chịu không nổi, nên mới giấu thi thể kia vào một cái rương, về nhà tìm cháu ta... nhưng tìm không thấy. Đến lúc quay lại, thì xác người kia cũng chẳng biết đã biến đi đâu... Sau khi đồ đệ nói lại với ta, ta biết cả thằng cháu lẫn cái xác đều mất tích. Ta liền bảo với tiêu lão bản rằng thằng bé có việc về quê, ta đến trông thay nó, rồi vừa làm vừa tính cách tìm gặp ngài... Không ngờ ngài đã tới."
Trương Lão Ngũ nặng nề thở dài, lắc đầu: "Cháu ta được chiều hư từ bé, tính khí lại cộc cằn, gây họa cũng không ít... Lần này lại gây ra chuyện lớn thế này, tất cả đều tại ta!"
Cảnh Dực không nói lời an ủi, chỉ ôn hòa nói: "Đợi tìm được người rồi định tội cũng chưa muộn... Nếu ngài muốn ta tìm nó, hãy kể rõ hình dáng, có thể nó đi đâu."
Trương Lão Ngũ vừa nghĩ vừa kể: "Nó tên là Trương Trùng, năm nay mười ba tuổi, vóc dáng cỡ cỡ như ta, mặt tròn, mắt to hai mí, trông cũng sáng sủa lắm... À, nó từng đánh nhau gãy mất một cái răng nanh, nói chuyện nghe hơi gió lùa... Nó thích nhất là ăn bánh bao ở Khánh Tường Lâu, đôi khi có tham gia đánh xúc xắc trên phố..."
"Được..."
Cảnh Dực vừa đáp xong, Lãnh Nguyệt đã từ cửa lò quay lại, không chút do dự nói tiếp: "Đại gia, ta có một số chuyện về đồ gốm muốn thỉnh giáo, không biết khi nào tiện để đến nhà ngài ngồi chơi?"
Trương Lão Ngũ ngơ ngác: "Đến... đến nhà ta sao?"
Lãnh Nguyệt khiêm tốn mỉm cười, vẻ mặt hoàn toàn khác với cô nương vừa mắng chửi đanh đá ban nãy: "Ta vừa được tặng vài món quý, muốn nhờ ngài xem qua giúp. Nơi này người nhiều, không tiện lắm."
"À... Cũng được." Trương Lão Ngũ quay lại ngó lò nung, "Đợi mẻ này nung xong đã... Tối nay hoặc sáng mai ta đều có nhà, nhà ta ở ngõ nhỏ bên cạnh Khánh Tường Lâu, đi vào đến cuối ngõ là thấy, dễ tìm lắm."
Lãnh Nguyệt gật đầu, do dự một chút rồi nói thêm: "Không giấu gì ngài, mấy món kia quý lắm, không biết đồ đệ ngài là Trần sư phụ có tiện cùng xem giúp ta một lần?"
"Không thành vấn đề... Tối nay hắn phải canh lò, ta sẽ dặn hắn sáng mai đến nhà ta."
"Vậy xin đa tạ đại gia."
"Không có chi, không có chi..." Trương Lão Ngũ quay sang Cảnh Dực, lại thở dài: "Nếu tứ công tử có thể cho ta gặp cháu trai, làm trâu làm ngựa ta cũng xin cảm tạ..."
"Ngài yên tâm..."
Cảnh Dực còn chưa nói hết câu, đã bị Lãnh Nguyệt giữ chặt tay, ngớ người, câu kế tiếp cũng nghẹn lại.
Lãnh Nguyệt cứ giữ tay hắn như vậy mà nói với Trương Lão Ngũ: "Vậy ngày mai lại xin làm phiền ngài."
"À, à..."
Không để Cảnh Dực kịp nói gì thêm, Lãnh Nguyệt kéo hắn ra ngoài, xuyên qua sân Từ Diêu rồi đi thẳng ra cổng lớn.
Dọc đường Cảnh Dực muốn nói vài câu, chẳng hạn như Trương Lão Ngũ thật đáng thương, hoặc nàng nếu muốn xem đồ gốm thì cứ đưa cho hắn xem, nhưng Lãnh Nguyệt chẳng thèm đáp.
Ngựa nàng cột sẵn ngoài cửa, nhưng nàng không dẫn ngựa, chỉ kéo Cảnh Dực đến một chỗ khuất rồi đột ngột xoay người đè hắn lên tường, một tay tháo phắt cái vòng tay bạc trên eo hắn, giơ trước mắt hắn và hỏi từng chữ: "Đính ước của hai chúng ta, sao lại rơi vào tay người khác?"
Cảnh Dực im lặng than thở.
Hắn biết ngay, khi nãy nàng im lặng không phải vì không chấp nhặt chuyện này, chỉ là xem nặng nhẹ mà tạm thu nợ trước rồi tính sổ sau thôi.
"Chuyện này..." Cảnh Dực ngoan ngoãn tựa sát vào tường, nhìn chiếc vòng tay đã theo hắn từ nhỏ, bất đắc dĩ nói, "Ta cũng không nhớ rõ, chỉ là có hai tên trộm nào đó giữa phố chẳng hiểu sao lại cuỗm mất, ta phát hiện ra, đuổi theo đến nơi thì thấy chúng đang đấm đá một lão nhân gia. Ta vừa đến, chúng ngừng tay, ta đòi vòng tay, chúng không trả, thế là động thủ..."
"Ý là, huynh bịa ra lý do đánh bạc thua để gạt ta?"
"Không phải gạt nàng... Ta nói thế với mọi người."
Lãnh Nguyệt không thấy có nhiều người cùng bị lừa sẽ làm nàng bớt giận đi chút nào, sắc mặt càng tối, giọng cũng lạnh thêm: "Ý là huynh bị chém một đao, chỉ vì muốn giành lại thứ đã đánh rơi?"
Cảnh Dực thấy nàng giận đến đáng sợ, thành thật gật đầu: "Khi đánh, ta thấy một tên trong đó giấu vòng tay trong ngực, dây đỏ lộ ra ngoài. Ta chộp lấy thì bị tên đứng sau chém... May mà giành lại được."
Cảnh Dực còn chưa nói hết, Lãnh Nguyệt đã không kìm được mà liên tục rủa, mỗi câu càng giận hơn: "Huynh ngu ngốc! Không có óc! Não bị bò đá sao!"
Đúng vậy, lúc đó Cảnh Dực cũng nghĩ, hẳn là mình ngốc đến cảnh giới nào đó, mới có thể giữa ban ngày để người khác trộm mất đồ quý giá nhất của mình.
Thứ này quý giá chẳng phải vì là đồ của nàng, mà bởi vì nó là tín vật đính hôn, là gắn kết giữa hắn và nàng. Nếu thiếu đi tín vật này, liệu nàng có còn muốn gả cho hắn không?
Điều đó Cảnh Dực chưa từng dám chắc chắn, nên cái vòng tay này đối với hắn thực sự rất quan trọng.
"Phu nhân nói phải..."
"Phải cái đầu huynh!"
Lãnh Nguyệt tức giận đến độ giọng cao thêm mấy phần, âm sắc cũng thay đổi: "Huynh dám lấy mạng đi giành về thứ vớ vẩn này làm gì? Huynh muốn chúng chém chết huynh, để ta lấy vòng tay làm chồng à?"
Mắng một hồi, vành mắt nàng đỏ ửng, giận đến trợn mắt nhìn hắn, tròng mắt long lanh nước khiến Cảnh Dực sững người.
"Tiểu Nguyệt..."
"Đồ khốn!"
Câu chửi đơn giản nhất, nhưng nghe vào tai Cảnh Dực lại giống như khen ngợi.
Hắn mặc kệ nàng mắng bao nhiêu, cũng mặc kệ bàn tay nàng vẫn nắm chặt vai mình, chỉ lẳng lặng kéo nàng vào lòng.
"Buông tay!"
Cảnh Dực nghe lời, buông tay ra nhưng trước khi làm vậy, hắn đã nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nàng, rồi tự giác tựa vào tường, nhìn đôi mắt cùng gương mặt ửng đỏ của nàng, giọng thành khẩn nói: "Bảy lượt 《Liệt nữ truyện》, đêm nay ta nhất định sẽ chép xong."