Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử
Chương 82
Đem mạng của cô bồi vào cũng không thể trả nổi!!
Cái khăn quàng cổ này đắt quá!
Khi Lộ Tinh Lâm đưa cho cô, cô không chú ý đến nhãn hiệu, hơn nữa cô không am hiểu nhiều về hàng hiệu nên không nhận ra ngay.
Hiện tại cô cảm thấy như thế giới sụp đổ.
Dư Lạc vội nói: "À... để con mang đến tiệm giặt quần áo thử xem, nếu không được thì..."
Nếu không được thì cô có phải sẽ cắn răng gánh nợ không? Nhưng mấy vạn tệ thế này đâu phải cô muốn là có thể kiếm được ngay...
Thái độ của Nhan Mạn Ngữ thay đổi ngay lập tức. "Ôi dào, không sao đâu!" bà nói. "Con thích thì cứ lấy mà dùng."
Dư Lạc cảm thấy món quà này quá đắt giá, có chút khó xử, còn chưa kịp nói lời từ chối thì Nhan Mạn Ngữ đã lo cô sẽ lo lắng nên nói thêm một câu:
"Thực ra... dì định dùng nó làm ổ cho chó, nên con đừng áp lực quá nhé, thích thì cứ mang đi, dì cũng không đeo."
Dư Lạc: … Hả?
Nhan Mạn Ngữ vừa nói vừa tiếp tục đưa thêm đồ cho Dư Lạc mang về. Dù Dư Lạc từ chối đủ kiểu, nhưng sự nhiệt tình của đối phương khiến cô không thể chối từ.
Cuối cùng bà còn đưa cho cô một chiếc vòng tay gắn sao rất đẹp, với những viên đá quý lấp lánh mà chỉ nhìn thôi cũng biết là rất đắt.
Dư Lạc cảm thấy quá quý giá, nên rất ngại ngùng.
Nhan Mạn Ngữ lại thản nhiên nắm lấy tay cô nói: "Thôi nào, dì luôn muốn có một đứa con gái. Tiểu Hạ còn đang đi học, chúng ta không để con bé đeo những thứ này, dì đeo thì lại hơi lòe loẹt. Ban đầu cũng là giữ lại để tặng người khác. Xem ra con có duyên với nó, cứ nhận đi nhé! Tặng con cũng vừa hay!"
"Nếu thực sự muốn cảm ơn, con chỉ cần đến trò chuyện với dì nhiều hơn một chút."
"Thằng nhóc Lộ Tinh Lâm chẳng mấy khi về nhà, mà nó về thì dì cũng chẳng có gì để nói."
Nhan Mạn Ngữ ngừng một chút, rồi bĩu môi nói: "Với đàn ông chẳng có gì để nói cả!"
Ba của Lộ Tinh Lâm thường xuyên không có ở nhà, dù giữa hai người không có vấn đề gì trong tình cảm, nhưng thực ra hai vợ chồng cũng có chút...
Bước vào tuổi trung niên, một người bận rộn ngoài xã hội, còn một người ở nhà làm phu nhân nhà giàu, nuôi dạy con cái. Thời gian gặp nhau rất ít, và cũng ít chia sẻ với nhau.
Hơn nữa, mấy năm nay Lộ Tinh Lâm cũng ít khi ở nhà, khiến cho Nhan Mạn Ngữ cũng rất ít tiếp xúc với đàn ông, lâu dần, bà thậm chí đôi khi còn không quen nói chuyện với đàn ông.
"Con biết đấy, hành vi của bọn họ luôn kỳ quái." Nhan Mạn Ngữ nói nhỏ, "Nếu Lộ Tinh Lâm chọc giận con, hãy đến nói với dì nhé."
Dư Lạc mỉm cười "vâng" một tiếng, sau đó nhìn xuống chiếc vòng tay bà vừa tặng. Nó có biểu tượng ngôi sao rất quen thuộc, rất giống với đôi hoa tai của Lộ Tinh Lâm.
Cô không ngờ sẽ gặp gỡ gia đình của Lộ Tinh Lâm trong hoàn cảnh này. Cô thà rằng gia đình anh sẽ khắt khe, coi thường cô.
Nhưng Nhan Mạn Ngữ và Lộ Thanh Hạ lại đối xử với cô quá tốt.
Tất cả những điều này, đối với cô như một làn sóng ấm áp bao bọc lấy cô, nhưng đồng thời, sự ấm áp đó tràn qua n.g.ự.c khiến cô cảm thấy khó thở.
“Cảm ơn dì.” Dư Lạc cuối cùng chỉ có thể mỉm cười đáp lại Nhan Mạn Ngữ, “Nếu rảnh, nhất định con sẽ đến chơi, nếu dì buồn thì cứ nhắn cho con nhé.”
Trước khi rời đi, hai người còn hàn huyên vài câu.
Lộ Thanh Hạ cũng không nhàn rỗi, cô bé kéo Lộ Tinh Lâm ra một góc, nhỏ giọng hỏi: "Anh... anh vẫn thích chị ấy đúng không?"
Anh chơi đùa với chìa khóa xe trong tay, không phủ nhận, chỉ cụp mắt xuống. Đột nhiên, anh trào phúng cười nhẹ.
“Chẳng phải em nghe rồi sao? Cô ấy không thích anh.”
Lộ Thanh Hạ gật đầu rồi lại lắc đầu ngay lập tức, nói: "Đúng vậy! Nhưng em vẫn muốn chị Lạc Lạc làm chị dâu của em. Em vừa ôm chị ấy đấy, chị ấy thật là thơm và mềm..."
Lộ Tinh Lâm: "..."
"Anh, thử làm gì đi chứ? Chị ấy đã trở về rồi, anh có thể theo đuổi chị ấy lại mà!"
Lộ Tinh Lâm vẫn không nói gì, chỉ nhìn về phía Dư Lạc, cô ngoan ngoãn cúi đầu, yên lặng trò chuyện với Nhan Mạn Ngữ, khung cảnh trông thật hài hòa.
Giọng chất vấn của cô em gái một lần nữa vang lên bên tai.
Lộ Thanh Hạ bĩu môi, có vẻ không hài lòng.
Đều đã thế này, hơn nữa anh trai đã thích chị Lạc Lạc nhiều năm như vậy, lại còn không theo đuổi? Cô bé cảm thấy, anh trai mình đúng là Ninja rùa nhẫn nhịn.
“Cũng không hẳn.” Lộ Tinh Lâm đột nhiên trả lời.
“Hả?”
Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc khuyên tai của mình, rồi nói: "Cô ấy tương đối khó theo đuổi."
Lộ Thanh Hạ: “Hả??” Nhưng lần này, giọng cô bé mang theo một chút phấn khích.
Anh trai cô bé thừa nhận rồi!!!
Lộ Thanh Hạ cũng nhìn về phía Dư Lạc, nhưng rồi bị anh trai ngồi xổm xuống chắn trước mặt, chắn hết tầm nhìn. Cô bé chỉ nghe thấy anh trai mình khẽ thở dài bên tai.
Đây là lần đầu tiên cô bé phát hiện ra rằng người anh luôn kiêu ngạo của mình lại sẵn sàng hạ bỏ mọi tự ái.
"Cô ấy là một người rất xuất sắc."
"Người thích cô ấy rất nhiều."
"Còn anh trai em... phải xếp hàng lấy số."
Nói xong, Lộ Tinh Lâm quay đầu nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát, Dư Lạc vội vàng tránh tầm mắt.
Phải xếp hàng.
Nhưng anh lại không muốn đợi quá lâu.
…
Trên đường từ nhà Lộ Tinh Lâm trở về, trời đổ mưa.
Dư Lạc đã hỏi bác sĩ trước về tình trạng của Tiểu Cát, chuẩn bị chút nữa sẽ về bên cạnh nó.
May mắn là mọi thứ đều ổn, tạm thời không có nguy hiểm lớn.
Bác sĩ nói rằng từ khi cô đến thăm nó buổi chiều, dường như nó đã quyết định kiên trì hơn, ý chí rất kiên cường.
Dư Lạc vừa nhắn tin trả lời vừa thuận miệng hỏi Lộ Tinh Lâm: "Vì sao lại đặt tên nó là Tiểu Cát?"