Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử
Chương 141
Bình thường hôn môi… cảm giác cũng không tệ…
Nhưng tại sao hôm nay Lộ Tinh Lâm lại nói muốn nếm thử vị rượu trong miệng cô, lại khiến cô thấy rùng mình…
Chưa kịp để cô phản ứng, môi Lộ Tinh Lâm đã áp lên, anh hút lấy hương rượu nhè nhẹ từ đôi môi đang hơi hé mở của cô.
Khác với những nụ hôn nhẹ nhàng thường ngày, có lẽ vì muốn nếm vị, hôm nay Lộ Tinh Lâm chủ yếu là đang mút lấy lưỡi cô.
Có lẽ anh thấy cách này không tiện để nếm, nên đã thay đổi tư thế, ôm cô lên đùi anh, ghì nhẹ vào thắt lưng cô, từ từ nhấm nháp.
Khi Dư Lạc từ từ phản ứng lại mới nhận ra điều mà Lộ Tinh Lâm đã nói —— "công cụ cần thiết giữa các cặp đôi."
Ban đầu cả hai hình như không có ý đó, đều chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng khi hôn hít, cồn trong đã bắt đầu quấy rối.
Dư Lạc cảm nhận được Lộ Tinh Lâm đụng đến mình, giọng nói khàn khàn.
Không khí ở Thành Đô quá ẩm ướt, ttaats cả đều là vệt nước.
Lộ Tinh Lâm dùng tay mình lau đi những phần thừa, còn đưa tới trước mặt cho cô xem.
Anh có vẻ nghiêm túc, nhưng lại khiến người ta đỏ mặt tim đập.
"Uống nhiều nước thì cơ thể cũng sẽ sản sinh ra nhiều nước hơn."
Cô tựa đầu vào hõm cổ anh, từ chối nhìn, chỉ cảm thấy anh thật phiền, hoàn toàn không biết Lộ Tinh Lâm đã động tay từ lúc nào.
Khi nhận ra thì đã không kịp rút lui.
Dù vậy, Lộ Tinh Lâm vẫn nắm lấy cô, cười xấu xa, ý chỉ: "Thành Đô, nơi này, sao ẩm ướt thế nhỉ?"
Cô ngồi trên đó, giống như một chú mèo con không yên, muốn chạy trốn nhưng lại bị Lộ Tinh Lâm ghì lại.
Giọng nói rất quen thuộc, câu chữ rất quen thuộc.
"Anh đã dạy em rồi." Anh nói, "Há miệng ra."
Lộ Tinh Lâm đã sớm dùng ngón tay thăm dò miệng lưỡi cô, giờ lại lặp lại một lần nữa, vẫn là cùng một bài học.
"Anh sẽ làm thế này, rồi thế này ——"
"Em không phải đã biết rồi sao?"
Dư Lạc không thể mở miệng ra, chỉ có thể cắn chặt, mặt đỏ bừng, trong lòng thầm mắng anh, đây là cùng một chuyện sao?
"Lẽ ra phải đ.â.m mạnh hơn một chút!" Dư Lạc nói với anh, "Những gì cần nhớ thì không nhớ, còn những gì cần quên lại chẳng quên chút nào..."
"Điểm Điểm của chúng ta ăn ngon như vậy, sao lại quên được?" Lộ Tinh Lâm cười nhạt, lúc này nắm lấy một nửa câu nói của cô để phân tích. "Đâm mạnh hơn một chút sao, được thôi."
Ngón tay sẽ có thể kiểm soát độ sâu tốt hơn.
Dư Lạc sớm đã biết anh làm như thế nào, nhưng cũng không ngờ, khi chuyển sang nơi khác, lại thành ra như vậy.
Thời đi học, cô thường nói tay Lộ Tinh Lâm rất đẹp, bàn tay đẹp như vậy, không dùng để cầm bút, thật là uổng phí.
Nhưng tại sao.
Giờ đây đôi tay này…
Ký ức bất chợt bị biến đổi, sau này không nói là đẹp nữa, mà chỉ cảm thấy, Lộ Tinh Lâm xấu, tay cũng xấu.
Cửa sổ lớn sát đất này vốn là dùng để ngắm cảnh đêm. Nhưng Dư Lạc không ngờ, vừa nhìn cảnh đêm, vừa phải thấy bóng mình mờ mờ, Lộ Tinh Lâm từ phía sau ghì lấy cô.
Trong tai cô truyền đến âm thanh nghe như tiếng nước vỗ trong bể bơi, từng đợt từng đợt sóng vỗ đến.
Lộ Tinh Lâm còn ghé tai cô nói nhỏ, "Có muốn tự mình xem không?"
"Không cần…" Dư Lạc vẫn từ chối, giọng nói ngắt quãng, nhưng lại không thể hoàn toàn lẩn tránh.
Ảnh ngược trên cửa sổ sát đất không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể thấy mờ mờ.
Cô cảm thấy xấu hổ, không dám cúi đầu nhìn, nhưng Lộ Tinh Lâm luôn có một sở thích xấu xa là muốn cô nhìn thấy, hoặc có thể nói, sự dính dáng này, anh không muốn chỉ một mình thưởng thức.
Dư Lạc đã không còn nhớ rõ anh đang nói cảnh đêm đẹp hay nơi nào khác đẹp.
Chỉ biết rằng cô bị Lộ Tinh Lâm nắm cằm, ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang chồng chéo nhau, những ảnh ngược không rõ ràng, chỉ càng thêm…
“Vậy em nhìn anh đi.” Lộ Tinh Lâm gãi cằm cô, bảo cô quay đầu lại để hôn.
Anh vừa dùng lực không nhẹ để vỗ, vừa nhẹ nhàng hôn cô, tóc dài xõa ra hai bên, đã hoàn toàn rối bù.
Dư Lạc cảm thấy chân mình trượt, nhưng lại bị Lộ Tinh Lâm siết chặt ở eo, anh cười khẽ.
“Đứng vững một chút.”
Cô quên hết mọi thứ, chỉ nhớ nhịp thở của mình.
Không chỉ có cửa sổ sát đất, một đêm đơn giản như vậy, cũng gần như giống những gì Lộ Tinh Lâm nói.
Sofa, cửa ra vào, phòng tắm, không có chỗ nào bỏ qua.
Thật phiền phức với những tâm tư xấu xa của anh…
Hơn nữa, cô đã cảm thấy có chút không chịu nổi, Lộ Tinh Lâm còn muốn lặp đi lặp lại.
“Em nói mạnh lên một chút.”
Giọng Dư Lạc mỏng manh: “Lộ… Lộ Tinh Lâm…!”
Lộ Tinh Lâm không hài lòng với cách gọi này, lại khi dễ cô, cúi đầu xuống: “Lúc này ai lại gọi đại danh như vậy? Không biết nên gọi anh là gì sao?”
Dư Lạc ban đầu quyết tâm không nhượng bộ, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nghẹn ngào gọi anh: “Ô ô, bảo bảo…”
Cả đêm lăn lộn như vậy.
Chân Dư Lạc thật sự đau, nằm trên giường cảm thấy như chân mình bị chuột rút, cô xoay người không muốn để ý đến anh.
Lộ Tinh Lâm tắm xong, đi ra ôm lấy eo cô, còn không biết xấu hổ hỏi: “Sao vậy?”
“… Anh làm em đi không nổi.” Dư Lạc lầm bầm.
“Dù sao cũng là anh bế.” Lộ Tinh Lâm từ dưới cằm cọ cọ lên đỉnh đầu cô, “Chân sưng không đi được, cùng với bị 'làm' cho không đi được, kết quả có gì khác nhau đâu?”
Dư Lạc: !!!
Quả thật cưỡng từ đoạt lí a a a a!
Nhưng Lộ Tinh Lâm lại nhanh chóng siết chặt eo cô, nhẹ giọng hỏi một câu: “Vậy em cảm thấy thoải mái không?”
Dư Lạc: “……”
Còn có điều tra phản hồi sau dịch vụ.
Cô nghiêng người, không biết có tính là trả lời thẳng không: “Chỉ là… em cảm thấy… có hơi trướng…”