Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử
Chương 108
"Mặc dù chị không ủng hộ em và Lộ Tinh Lâm có gì đó với nhau thật đâu, cũng lo rằng Lạc Lạc nhà mình quá đáng yêu, làm sao mà anh chàng chó săn đó không yêu cho được! Nhưng mà——"
"Thật vất vả mới đi ra ngoài chơi, hãy trang điểm thật đẹp, làm hài lòng chính mình."
"Vui vẻ lên nhé, bảo bảo của chị."
Dư Lạc thật sự rất ngoan.
Ngoan ngoãn nghe lời, tự trang điểm cho mình thật xinh đẹp.
Thế cho nên, khi đúng 9 giờ sáng, Lộ Tinh Lâm tới gõ cửa, cô mở cửa ra, người đứng ngoài cửa liền như vậy ngẩn ngơ vài giây không nói nên lời.
Ánh mắt của Dư Lạc lướt qua cổ họng anh, yết hầu chuyển động không ngừng.
1, 2, 3, 4… 5.
Thêm năm giây trôi qua, anh vẫn chưa có phản ứng.
"Lộ Tinh Lâm?" Dư Lạc thử gọi tên anh.
Dù đây là lần đầu tiên cô trang điểm trước mặt Lộ Tinh Lâm, nhưng đâu cần ngẩn ngơ lâu như vậy!
Cuối cùng, Lộ Tinh Lâm cũng từ từ lấy lại tinh thần, thở dài một hơi, giọng nhẹ nhàng.
"Xinh đẹp như vậy?"
"Ừm…" Dư Lạc khẽ gật đầu, bình thản nhận lời khen.
Lộ Tinh Lâm hơi nghiêng người, để cô bước ra, hai người sánh bước xuống lầu. Đi chưa được bao lâu, Dư Lạc liền nghe thấy người bên cạnh mình thở dài.
"Xinh đẹp thế này, sao vẫn chưa là bạn gái của anh nhỉ?"
Dư Lạc mỉm cười: "Xem anh thể hiện ra sao đã."
Lúc này, trái tim cô gần như đã lung lay, giống như Hình Lục đã nói, dường như cô đã thay đổi.
Dư Lạc đột nhiên cảm thấy mình đã trưởng thành, nhất định có thể giải quyết tốt những chuyện trong quá khứ, cô muốn xóa bỏ hết mọi chuyện của Dư Thành Hải.
Sau đó——
Cô sẽ nói với Lộ Tinh Lâm rằng, thật ra cô cũng rất nhớ anh.
Khi anh ở bên cạnh, cô luôn dễ dàng nhận được sức mạnh.
Lần này đi công viên giải trí, là để hoàn thành lời hứa bốn năm trước chưa kịp thực hiện.
Vì vậy, dường như mọi thứ đều được thực hiện theo tiêu chuẩn của trước kia.
Dư Lạc cũng cảm thấy như đang trở lại thời điểm trước kia.
Vừa bước lên xe, cô đã bị hương hoa tràn ngập bao quanh, khi nhìn thấy bó hoa lớn trên ghế, trái tim cô đập thình thịch.
Cô dường như… cũng không quá ngạc nhiên.
Vì nếu là Lộ Tinh Lâm, chắc chắn anh sẽ làm như vậy.
Anh sẽ dùng hành động để cho cô biết rằng, mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng thật ra không gì thay đổi cả, thay đổi là thế giới này, còn giữa bọn họ thì không.
Trên đường đến công viên giải trí, Dư Lạc liền hỏi Lộ Tinh Lâm.
"Đã bốn năm rồi, không còn con thỏ đó nữa thì làm sao đây?" Thực ra cô cũng không nhất thiết phải có nó.
"Anh nói sẽ có thì sẽ có." Lộ Tinh Lâm nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười, "Quên rồi à? Anh biết phép thuật mà."
Anh vừa nói, Dư Lạc đột nhiên nhớ ra.
Có một khoảng thời gian, các màn biểu diễn ảo thuật từng rất thịnh hành trong trường học, khi đó ai ai cũng biết vài trò ảo thuật đơn giản, nhưng Lộ Tinh Lâm là người giỏi nhất.
Khi mọi người còn đang chơi những trò ảo thuật bài đơn giản, Lộ Tinh Lâm đã có thể "tạo vật từ hư không".
Mặc dù mọi người đều biết đó là giả, ảo thuật chẳng qua chỉ là kỹ thuật và sự đánh lừa, nhưng kỹ năng của Lộ Tinh Lâm thực sự quá ấn tượng, khiến mọi người phải thốt lên…
Anh không phải là nhà ảo thuật mà là một ma pháp sư thực thụ.
Dư Lạc bật cười, chống tay lên mặt: "Mấy trò lừa trẻ con này, đừng mong dùng để lừa em nữa."
Lộ Tinh Lâm cũng cười, giọng vẫn đầy kiêu ngạo và chắc chắn.
"Lừa trẻ lớn cũng giống nhau thôi."
Chắc chắn cô sẽ bị mắc bẫy.
Cuối tuần, công viên giải trí đông đúc người qua lại, giờ đây công viên đã trở thành nơi dành cho các cặp đôi.
Các nhân viên rất thành thạo, khi hai người vừa vào cổng, liền được tặng băng đô tai thỏ cặp đôi.
Dư Lạc được tặng đôi tai thỏ bông mềm, còn của Lộ Tinh Lâm, đương nhiên là đôi tai sói.
Sói và thỏ, cặp đôi không xứng đôi nhất nhưng lại xứng đôi nhất trong truyện cổ tích.
Tuy nhiên, đôi tai sói này lại có phần trông giống tai chó, nên khi Dư Lạc nhìn chiếc băng đô mà Lộ Tinh Lâm đang đội, cô liền buột miệng gọi: "Lộ Tiểu Cẩu."
Lộ Tinh Lâm sửng sốt, nhưng lại ngoan ngoãn chủ động cúi xuống, hỏi cô: "Sao thế? Muốn sờ không?"
Cô gật đầu, giơ tay nhéo nhéo đôi tai đó.
"Anh thấy gọi là Tiểu Cẩu có được không?" Dư Lạc hỏi.
"Được." Lộ Tinh Lâm ngừng lại, "Nhưng không được bỏ chữ 'tiểu' ở giữa."
Dư Lạc bật cười trước sự cứng đầu và những ý nghĩ kỳ quặc của anh, cô cười khúc khích, lại hỏi anh tại sao.
"Gọi là Lộ Tiểu Cẩu nghe đáng yêu hơn."
… Anh thế nhưng lại dùng đáng yêu để miêu tả chính mình.
"Hơn nữa cảm giác giống như là cún con có chủ vậy." Lộ Tinh Lâm giải thích một cách nghiêm túc, "Lộ Cẩu thì không, nghe giống chó hoang, lại còn cắn người."
Dư Lạc lườm anh một cái: "Sao? Chẳng phải anh biết cắn người sao?"
"Rõ ràng như vậy, xem ra anh đã cắn em rồi." Lộ Tinh Lâm nói.
Dư Lạc ngạc nhiên trước sự mặt dày của anh, "Chẳng lẽ không phải sao?"
Anh đúng là đã cắn cô!
"Đó không tính." Lộ Tinh Lâm biết cô đang nhắc đến lần nào, nhưng kiên quyết không công nhận, "Đợi đến lúc thật sự bị cắn, em sẽ ngoan thôi."
Dư Lạc: "…"
Có ai theo đuổi kiểu này không chứ! Không hề vẽ vời mộng tưởng cho người mình theo đuổi, chỉ chăm chăm khoe ra mặt xấu của mình.
Hai người vừa trêu đùa vừa đi đến khu trò chơi để đổi thỏ bông, lần này bọn họ đến đây vốn là vì mục đích này.
Từ xa, Dư Lạc đã nhìn thấy có rất nhiều người đang xếp hàng.
Lại còn có một bảng hiệu cực lớn.
Trước khi Lộ Tinh Lâm kịp mở lời, cô đã thấy chữ viết và hình ảnh trên đó, in chính là… chú thỏ của bốn năm trước…