Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử
Chương 10
Vì vậy, người trước mắt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Dư Lạc cuối cùng cũng nhận ra rằng, cái gì gọi là, người quen thuộc nhất lại là người xa lạ nhất.
Lộ Tinh Lâm dẫn bọn họ đến một nhà hàng Trung Quốc kiểu mới, ngay khi Dư Lạc mở thực đơn, cô theo bản năng nhìn giá cả.
.....68 tệ một phần rau xào, tại sao không đi cướp?
Ngẩng đầu lên, cô thấy Lộ Tinh Lâm tự nhiên chọn món, thêm vào ứng dụng đặt món trên điện thoại nhiều món sơn hào hải vị.
Nhẹ nhàng, một bữa ăn ba người đã lên đến mức tiêu chuẩn cả ngàn tệ.
“Tiểu Dư, có món nào cô thích ăn không? Chọn đi.” Tôn Khả nhắc nhở.
“Không sao đâu, tôi không đói lắm, các anh chọn món mình thích là được rồi.” Dư Lạc đóng thực đơn lại, cảm thấy thái dương giật giật vì giá quá cao.
Lộ Tinh Lâm nhân cơ hội đó đặt món, cằm anh hơi nâng lên.
“Tôi đã chọn xong.” Lộ Tinh Lâm thông báo với bọn họ.
Tôn Khả liếc nhìn Lộ Tinh Lâm, giọng điệu có chút trách móc bất đắc dĩ: "Tiểu Dư vừa mới tới, cậu cũng phải cân nhắc xem cô ấy muốn ăn gì chứ, sao lại tự mình quyết định hết rồi!?"
Tính khí của Lộ Tinh Lâm thực sự không dễ chịu, anh cũng không cản thấy là mình sai, ánh mắt lướt qua người Dư Lạc một cách nhẹ nhàng.
Rõ ràng là Tôn Khả đề xuất, nhưng Lộ Tinh Lâm lại thẳng thắn hỏi cô: "Em có ý kiến gì không?"
Dư Lạc lắc đầu, không có bất kỳ cảm xúc d.a.o động nào, dường như đã sớm thành thói quen.
"Ý kiến của phụ nữ đã được hỏi qua, cô ấy không có ý kiến." Lộ Tinh Lâm lại liếc Tôn Khả, "Còn ý kiến của anh thì có cũng như không."
Tôn Khả: "..."
Thực ra Tôn Khả cũng tập mãi thành thói quen, chỉ là không ngờ rằng, ngay cả trước mặt người mới quen, Lộ Tinh Lâm cũng thiếu lịch sự như vậy!
Hoàn toàn không thèm giữ hình tượng cho mình sao?!
Hay là vì Dư Lạc đang theo đuổi anh, anh bắt đầu cậy sủng mà kiêu?
Tôn Khả cười khan hai tiếng, quay sang giải thích với Dư Lạc: "Cô sẽ quen thôi, đại thiếu gia của câu lạc bộ chúng tôi là vậy đấy."
Dù sao sau này bọn họ còn phải hợp tác…
Thích nghi với tính khí khó chịu của Lộ Tinh Lâm từ một bữa ăn là bước đầu tiên.
Thật ra Dư Lạc không nhìn rõ Lộ Tinh Lâm đã gọi món gì, mãi đến khi món ăn bắt đầu được dọn ra, cô mới biết anh đã gọi rất nhiều.
Từ tôm tươi, cá, sò đến các loại nấm bổ dưỡng, anh gọi một đống, ngay cả đĩa rau xào mà Dư Lạc đã nhìn qua cũng không thoát khỏi.
Tôn Khả thực sự không kén ăn, món nào cũng ăn, nhưng ăn một lúc thì mơ hồ cảm thấy không đúng.
Anh ta phàn nàn: "Sao tôi cảm thấy những món này bình thường cậu không ăn nhỉ? Khi nào thì cậu đổi khẩu vị thế?"
Hay là cố tình chọn món đắt, bắt cô gái nhỏ chia đôi tiền với anh? Nếu thế thì quá thiếu đạo đức…!
Lộ Tinh Lâm không trả lời trực tiếp, chỉ lạnh lùng nói: "Ăn cơm đi, sao mà nói nhiều thế?"
Dư Lạc không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai người họ, cô lặng lẽ ăn cơm, dù không phải món mình gọi, nhưng nghĩ đến việc phải trả tiền thì cảm thấy xót ruột.
Cô cố ăn thêm vài miếng, cố gắng không bị lỗ!
Dù sao cũng là những món cô bình thường không dám tiêu tiền để ăn.
Cô nhìn đống đồ ăn rõ ràng sẽ còn thừa trên bàn, rồi hỏi: "Nếu ăn không hết, các anh có lấy về không? Nếu không thì có thể để tôi đóng gói mang về không?"
Dư lạc vừa hỏi xong, tay của Lộ Tinh Lâm khi đang gắp thức ăn bỗng khựng lại.
Một lúc sau, anh mới đáp: "Tùy."
Dư Lạc lịch sự nói "Cảm ơn", rồi tiếp tục cúi đầu nhanh chóng ăn cơm, suốt quá trình không nói thêm lời nào.
Cô nhanh chóng ăn no, đặt đũa xuống, ngoan ngoãn chờ đợi.
“Tôi ăn no rồi, các anh cứ từ từ ăn nhé.” Dư Lạc chờ đợi, không nói lời nào.
Cô vốn chỉ muốn chờ, không ngờ rằng, Lộ Tinh Lâm liếc nhìn cô một cái, tay gắp thức ăn của anh khựng lại giữa không trung.
Dư Lạc nhìn anh, phát hiện Lộ Tinh Lâm không biết vì cái gì mà đang ngẩn người.
Cô nhớ lại thói quen kén ăn của Lộ Tinh Lâm, anh luôn thích nhét những món mình không ăn vào miệng cô một cách bá đạo.
Lộ Tinh Lâm chính là như vậy.
Rõ ràng bản thân không ăn, nhưng vẫn nghiêm túc bắt cô phải ăn, bổ sung dinh dưỡng cân đối, sau đó ngang ngược không nói lý mà ép cô ăn.
Vì vậy, Dư Lạc hơi nghiêng đầu, hỏi: “Sao vậy, cảm thấy không ngon à?”
Anh chàng kén ăn này, đến món mình gọi cũng không ăn?
Có lẽ vì giọng nói của cô quá tự nhiên, mang theo ký ức từng thuộc về hai người bọn họ cùng xâm chiếm trí não.
Lộ Tinh Lâm nhìn cô, đột nhiên buột miệng nói: "Bây giờ em ăn nhanh như vậy sao?"
Dư Lạc đột nhiên trố mắt.
Trước đây cô đúng là chúa lề mề, mỗi lần ăn cơm phải đợi đến khi các bác gái trong căng tin thu dọn bàn ghế mới ăn xong.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng, cả ba người đều lúng túng trước câu nói của Lộ Tinh Lâm, bầu không khí ngượng ngập trong một giây, bỗng có một bóng người tiến đến, tiếp theo là giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên.
"Anh đẹp trai, anh có bạn gái không?" Có người bắt chuyện với Lộ Tinh Lâm.
Dư Lạc ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, tự tin, hơi khom người đứng cạnh Lộ Tinh Lâm, màn hình điện thoại của cô ấy đang sáng.
Ánh mắt của Lộ Tinh Lâm từ từ dừng lại trên cô ấy, cười: "Không có."
"Vậy, em có thể xin WeChat của anh không?"
Lộ Tinh Lâm chỉ nhẹ nhàng nhướn mày, trông có vẻ quen thuộc, không có gì phải do dự, mở màn hình điện thoại ra.
"Tất nhiên."
Toàn bộ quá trình, Dư Lạc đều ngồi ở đối diện, không nói một lời, cho đến khi bữa ăn kết thúc, Tôn Khả đi trước thanh toán hóa đơn.
Dư Lạc nhìn Lộ Tinh Lâm, không nhịn được mà hỏi:
"Anh lúc nào cũng như vậy sao?"
Lộ Tinh Lâm nhìn cô: "Như thế nào?"
"Có ai thể hiện thiện cảm là anh liền nhận ngay." Dư Lạc nói, "Giống như vừa rồi."
Lộ Tinh Lâm cười nhẹ, hỏi lại: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ tôi còn phải thủ thân như ngọc sao?"
"Vậy, chuyện tôi theo đuổi anh, vẫn còn tính chứ?" Dư Lạc hỏi tiếp, "Hoặc, nếu anh thích người khác rồi, thì có thể đồng ý hợp tác với tôi không?"
Không cần theo đuổi nữa.
Ban đầu cô chỉ định đến để bàn chuyện hợp tác, không ngờ lại để mình vướng vào chuyện này... còn phải theo đuổi bạn trai cũ, rồi lại bắt đầu một mối quan hệ tình cảm hời hợt với anh.
"Không được." Lộ Tinh Lâm nghịch điện thoại.
"Tại sao?" Dư Lạc thắc mắc.
Lộ Tinh Lâm rũ mắt nhìn cô, trả lời với ý tứ sâu xa: "Tôi chỉ muốn chơi thử phiên bản của em thôi, không được sao?"
Dư Lạc: "..."
Anh đúng là một tên biến thái.
Tôn Khả thanh toán xong, gọi phục vụ đóng gói lại thức ăn còn thừa, rồi giúp cầm hộ, còn nói với Dư Lạc chỗ có lò vi sóng trong câu lạc bộ để hâm nóng đồ ăn.
Dư Lạc nghe xong, cảm ơn rồi lên xe chuẩn bị trở về.
Trên đường về, Tôn Khả là người lái xe, vì Lộ Tinh Lâm nói anh không muốn lái, nên ngồi ở ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay mọi việc coi như đã xử lý xong, ba người quay lại câu lạc bộ, Dư Lạc đơn giản chào bọn họ rồi xách theo phần thức ăn thừa trở về phòng mình trước.
Lộ Tinh Lâm và Tôn Khả lại chưa vội chia tay.
Tôn Khả nhận được một khoản chuyển khoản từ Lộ Tinh Lâm, anh gửi thẳng 2000, với ghi chú 【Bữa tối】.
Mức tiền này, mặc định là Lộ Tinh Lâm mời. Tôn Khả không cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao thỉnh thoảng, Lộ Tinh Lâm cũng sẽ mời một bữa.
Còn được, cô gái nhỏ lần đầu tiên đến, mời ăn một bữa, coi như có chút phong độ quý ông.