Dáng Vẻ Em Khi Cười - Vụ Hạ Tùng
Chương 6
Sau khi học lớp 11, thời gian tựa như vô hình bị đẩy nhanh.
Mỗi khi nhìn lên đống sách, Sơ Diệc cũng thỉnh thoảng nhìn một ngày, một tháng dần dần trôi qua.
Lại lần nữa quay đầu, trong phòng học cũng không thấy thân ảnh kia đâu nữa, Sơ Diệc cũng không quay đầu lại, chỉ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt dừng ở khu dạy học ở bên kia, cách một hành lang dài, cách hàng cửa sổ. Ngôn Tình Sủng
Nơi cậu đang ở.
Sơ Diệc giao tiếp kém, không thích ra ngoài, những lúc nghỉ ngơi thì chỉ muốn ở nhà, lúc đi học cũng chỉ thích ở trong phòng học.
Sức khỏe cô rất kém, khi còn nhỏ từng bị bệnh nặng một lần suýt chút nữa là chết non, vì thế từ nhỏ gia đình lúc nào cũng yêu thương cô, không hề quản thúc gì cả. Chỉ là, cũng rất ít khi Sơ Diệc mở miệng đòi hỏi gì đó, khác với mấy đứa trẻ cùng lứa tuổi, cô trưởng thành sớm, muốn sẽ tự mình cố gắng lấy được, những thứ thích mà không chiếm được, cô chỉ biết yên lặng chôn nó ở sâu trong lòng, ai cũng không biết.
Lần nữa gặp lại cậu là nửa năm sau, đại hội thể thao mùa thu.
Hai người học khác lớp.
Ôn Dĩ Hành tham gia thi chạy nước rút, cơ thể Sơ Diệc yếu, không thể tham gia thi thể dục được, vì thế bị phân làm nhiệm vụ hậu cần.
Ngày đó rất nóng, sân thể dục kín người.
Sơ Diệc cũng ở trong đám người, động tác chậm rãi, cô không thích nơi nào quá đông, sau khi hoàn thành xong cũng không muốn ở lại làm gì, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.
Tiếng còi báo hiệu cuộc thi chạy nam 100m đã kết thúc.
Bước chân cô không tự chủ được đi qua chỗ vạch đích.
Áo trắng quần đen, cao lớn giống như cây tùng, tóc đen sạch sẽ, đứng trọng một đám đông như vậy, ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy chính là cậu.
Trong tay nam sinh bỗng nhiều thêm một chai nước.
Ngón tay thiếu nữ mềm mại lành lạnh, trái ngược với cậu vừa vận động kịch liệt xong, làn da nóng rực đổ mồ hôi, cảm xúc hoàn toàn bất đồng.
Tầm mắt Sơ Diệc nhìn về phía mũi chân.
Cô bỗng ngẩng đầu, đột nhiên không kịp phòng bị đối diện với đôi mắt cậu, giọng nói nhỏ lại một chút, “Tớ quên mất, cậu không phải bạn cùng lớp tớ.”
Vậy mà lại muốn lấy lại chai nước kia.
Ôn Dĩ Hành không buông tay.
Sơ Diệc đụng phải ngón tay cậu, giống như chạm phải củ khoai lang bỏng tay, vội vàng buông ra, hai má đã hơi hồng.
Ôn Dĩ Hành vặn mở chai nước, hầu kết nam sinh rất đẹp, chuyển động lên xuống một lát, ánh mặt trời lóa mắt, Sơ Diệc ngẩng đầu, hai mắt híp lại, phía sau cậu được bao phủ một tầng ánh sáng, có thể nhìn rõ từng sợi tóc một.
“Lần sau sẽ trả cậu.”
Sơ Diệc không dám nhìn thẳng vao mắt cậu, khẽ ừm một tiếng, do dự một lát rồi nói, “…Chỉ vài đồng thôi, không, không cần.”
Không đợi Ôn Dĩ Hành nói gì thêm, bóng dáng thiếu nữ đã biến mất, bước chân còn mang theo vài phần hoảng sợ giống như nai con vội vàng chạy mất.
Ôn Dĩ Hành thấy cô biến mất trong đám người, thu hồi tầm mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên rồi chậm rãi biến mất.
Bắt đầu từ mùa đông, thời gian trôi càng lúc càng nhanh, đã bắt đầu có trận tuyết đầu mùa.
Sơ Diệc cũng sợ lạnh, thời gian ở trong phòng càng ngày càng nhiều, ngày nào cũng buồn chán đọc sách, ngày qua ngày, bài tập và đề thi đã làm xong chất cao thành đống.
Cơ hội nhìn thấy tên Ôn Dĩ Hành cũng chỉ có ở mỗi lần thi xong.
Cùng với mỗi thứ hai, ba, năm thể dục buổi sáng.
Toàn khối 11 đều tập thể dục chung một sân, hai lớp trọng điểm khoa học tự nhiên ở ngay cạnh nhau, Ôn Dĩ Hành đứng ở cuối hàng, mỗi lần lớp giải tán, Sơ Diệc sẽ đứng trong đám người trộm nhìn bóng dáng cậu.
Ôn Dĩ Hành và bạn thân cậu vẫn học cùng lớp như cũ, từ hồi cấp hai đã bắt đầu chơi chung, chiều cao tương đương nhau, vì vậy lúc xếp hàng cũng được đứng cạnh.
Sơ Diệc thu hồi ánh mắt, nhìn cánh tay nam sinh kia quen thuộc đặt trên vai Ôn Dĩ Hành, trong lòng bỗng nhiên có chút ghen tị.
Dựa vào cái gì chứ…
Cậu ta có vận may thế này, có thể học cùng lớp với Ôn Dĩ Hành, còn thân thiết với cậu như vậy, quen thuộc như vậy…
Biết loại cảm xúc này vừa hoang đường cũng vừa buồn cười, Sơ Diệc cũng không có cách nào loại bỏ hoàn toàn được.
Ngày đó cô đi trước, Sơ Diệc đứng đầu hàng ngũ, trước khi giải tán đã bị mọi người đẩy đi, một giây cũng không được nhìn thấy cậu.
Đường Phỉ thấy Ôn Dĩ Hành hiếm khi thất thần như vậy, vỗ nhẹ bả vai cậu, “Sao vậy?”
Ôn Dĩ Hành thu hồi tầm mắt.
Đường Phỉ chuẩn xác bắt được bóng dáng ai đó trong biển người, “Hôm nay vội như vậy?”
“Tìm được niềm vui mới?” Cậu ta cười khẽ, liếc thấy sắc mặt Ôn Dĩ Hành rõ ràng đã trầm hẳn xuống.
Từ khi quen biết Ôn Dĩ Hành tới giờ, dáng vẻ cậu vẫn luôn bình tĩnh không chút gợn sóng, khó lắm mới thấy được dáng vẻ này của cậu, tâm tình Đường Phỉ rất vui vẻ.
Sơ Diệc là bạn học của Ôn Dĩ Hành, hồi học cấp hai, tuy không quen biết nhau, cũng học khác lớp, nhưng cậu ta cũng đã nghe được cái tên này từ miệng thầy cô và bạn bè khác.
Đó là một cô gái rất thông minh, chỉ là rất khó bắt chuyện, khi ở cùng bạn học khác, trước nay đều như ngăn cách bởi một tầng vải mỏng vô hình.
Cậu ta thậm chí còn cảm thấy, không thể tưởng tượng nổi loại nữ sinh như cô khi thích một người sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Tiết thể dục buổi sáng thứ hai trong tuần, bởi vì mưa to sấm chớp ác liệt mà bị hủy bỏ.
Sau đó, kỳ thi cuối kỳ cũng tới.
Lên lớp 12, thể dục buổi sáng cũng bị hủy bỏ.
Không tập thể dục buổi sáng là đặc quyền của học sinh lớp 12, thoát khỏi bất hạnh phải tập thể dục mỗi sáng, Sơ Diệc cũng không còn tâm tình gì nữa.
Lớp 12 đến quá nhanh, tựa như là chỉ trong chớp mắt.
Cô cũng đã mất đi cơ hội cuối cùng, cơ hội có thể danh chính ngôn thuận nhìn thấy cậu, nhìn lén cậu.
Đã qua sinh nhật 18 tuổi của Sơ Diệc.
Kỳ thi đại học gần ngay trước mắt, con số đếm ngược trên bảng đen càng ngày càng ít.
Trước khi thi một ngày, trường học cho học sinh nghỉ học, Sơ Diệc thu thập xong xuôi sách vở mang hết về nhà, trong trường cũng chỉ để lại một bộ bàn ghế trống rỗng.
Sau buổi học cuối cùng, mọi người giải tán, Sơ Diệc đeo cặp sách trống không theo dòng người đi về phía cổng trường.
Đằng sau có người gọi tên cô.
Sơ Diệc thất thần quay đầu lại, lúc nhìn thấy khuôn mặt người phía sau, đôi mắt hơi mở to ra.
Người gọi cô là một nam sinh, trên mặt cười rạng rỡ.
“Tớ là Đường Phỉ, hồi cấp hai học cạnh lớp cậu.” Đường Phỉ thấy biểu tình mê mang của cô, cười khổ một tiếng, vẫn là giải thích, “Năm lớp 10 cũng học cùng lớp với cậu.”
“Đây là Ôn Dĩ Hành.” Cậu ta chỉ người bên cạnh, tựa như cảm thấy cô đã quên tên Ôn Dĩ Hành mất rồi.
Sơ Diệc cũng ngước mắt, chậm rãi nhìn cậu một cái, “Ừm.”
Cũng không trả lời thêm gì.
Tựa như đã thật sự, gì cũng không nhớ rõ, cảm thấy hai người bọn họ cũng không khác gì nhau.
Không biết vì sao ba người lại đi chung một đường, Đường Phỉ nói nhiều, cố gắng khuấy động không khí, thỉnh thoảng Sơ Diệc cũng sẽ đáp lại vài câu, Ôn Dĩ Hành nói ít nhất, hầu hết thời gian chỉ trầm mặc lắng nghe.
Đi tới trạm xe buýt phía đối diện.
Đường Phỉ và bọn họ không ngồi chung một xe, xe 302 tới trước, cậu ta vẫy tay với cả hai rồi lên xe trước.
Từ khi lên cấp ba, ba mẹ Sơ Diệc đã giúp cô thuê phòng ở ngay gần trường học, vì vậy mà không cần ngồi xe về nhà, Ôn Dĩ Hành lại không có ý tứ rời đi, hai người cứ vậy sóng vai trầm mặc đứng đó, Sơ Diệc cảm thấy xấu hổ quẫn bách, ngón tay nắm chặt quai cặp, đây là dấu hiệu cho thấy cô khẩn trương.
Nam sinh cao lớn đứng bên cạnh cô, môi mỏng mím lại, chiếc cằm sạch sẽ, chỉ là nụ cười nhạt từng mang trên khuôn mặt sớm đã biến mất không còn bóng dáng.
Cảm giác áp bách không biết từ đâu mà đến.
Xe số 305 tới trạm, Sơ Diệc giống như được cứu vội vàng quay lại gật đầu một cái với cậu, cất bước lên xe, khi quay đầu lại, đôi mắt trừng lớn, vậy mà Ôn Dĩ Hành lại theo lên.
Nhận thấy ánh mắt của cô, môi mỏng nam sinh khẽ mở, nói ra hai chữ, “Về nhà.”
Sơ Diệc gục đầu xuống, càng ngày càng cảm thấy xấu hổ không dám nhìn cậu.
Người lên xe ngày càng nhiều, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng thu hẹp.
Cuối cùng cũng đến trạm kế tiếp, Sơ Diệc chưa kịp đứng vững, tài xế bỗng nhiên phanh gấp một cái, còn chưa kịp kêu lên vì sợ hãi, chân Sơ Diệc đã trượt rồi ngã vào ngực nam sinh phía trước.
Quen nhau nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên hai người tiếp xúc với nhau gần đến vậy, chóp mũi quanh quẩn mùi hương cam quýt nhàn nhạt, không biết là sữa tắm hay nước giặt, vô cùng thanh mát, cô bỗng nhiên nhìn lên trên, phần cổ trắng nõn được giấu sau cổ áo, trên xương quai xanh có một nốt ruồi nho nhỏ, lại nhìn lên trên thêm một chút, cô kinh hoàng trợn tròn mắt, chóp mũi suýt chút nữa đụng phải ngực cậu.
Ôn Dĩ Hành đưa tay đỡ lấy đầu cô.
Sơ Diệc cũng ngây ngốc, còn đang giật mình thì nam sinh trước mặt đã cười một tiếng.
Hai mắt nhìn xuống, đôi mắt đen xinh đẹp ẩn chứa ý cười, “…Đừng đập hỏng đấy.”
Giọng nói trầm thấp mà nhẹ nhàng giống như cơn gió xuân thổi qua vành tai cô.
Sơ Diệc như chạy trốn khỏi xe.
Cho tới khi về nhà, trái tim vẫn đập liên hồi, từ khi xuống xe một lời cậu cũng không nói thêm, Sơ Diệc cũng không dám nhìn vào mắt cậu.
“Tớ tới rồi…”
“Ngày mai, cố lên.” Cô cắn môi, cuối cùng cũng nói ra.
Nam sinh cong môi, “Ừm.”
Xe biến mất không thấy đâu.
Sơ Diệc đứng ở đường cái, trời nắng vạn dặm không thấy mây, cô đã 18 tuổi, lớp 12, ngày mai sẽ là kỳ thi quan trọng nhất cuộc đời này.
Mà hôm nay, vài phút trước, tuy rằng chỉ là một lần ngoài ý muốn, lần đầu tiên cô bị nam sinh ôm, ở trong lòng nam sinh cô đã yêu thầm 5 năm.
Hai tai Sơ Diệc nóng bừng, đáy lòng cảm thấy ngọt ngào không thôi.