Dâng Trào
Chương 97: California
Mùa đông ở California dường như đặc biệt khó chịu.
Khác hẳn với Khi Nguyên, nơi này không có tuyết vào mùa đông, nhưng mưa lại rất thường xuyên, bầu trời lúc nào cũng u ám, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Khi chuông báo thức trên điện thoại reo lên, Trần Nghiên mới chỉ ngủ được hai tiếng. Tối hôm qua, anh thức khuya để hoàn thành hai bài luận và một báo cáo thí nghiệm. Cộng thêm việc nhiệt độ giảm đột ngột trong mấy ngày nay khiến anh hơi cảm lạnh, đầu óc choáng váng, tứ chi đau nhức, nghẹt mũi và hơi buồn nôn.
Trần Nghiên cố gắng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc lâu. Hôm nay là cuối tuần, đêm qua mấy người bạn cùng phòng tổ chức tiệc tùng đến khuya, lại không có tiết vào ban ngày, chắc chắn sẽ không ai dậy sớm.
Phòng anh rất nhỏ, ngoài một chiếc giường đơn thì chỉ đủ chỗ cho một cái bàn học. Xung quanh, tường bong tróc diện tích lớn, những ngày mưa còn bị thấm nước, mùi ẩm mốc nồng nặc khiến anh ho vài tiếng. Tường cách âm kém, sáng sớm đã nghe thấy tiếng cặp vợ chồng người nước ngoài ở phòng bên cạnh cãi nhau bằng những lời lẽ thô tục.
Trần Nghiên bước xuống giường, đi đến cạnh cửa sổ, kéo rèm ra một chút. Bên ngoài trời vẫn còn âm u, tầm nhìn như bị sương mù dày đặc che phủ, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Xem ra hôm nay không thể chụp ảnh bình minh rồi.
Anh cảm thấy bực bội không lý do, vò rối mái tóc, lấy một chiếc áo hoodie trắng từ giá treo và khoác lên người. Anh giơ tay bóp nhẹ phần gáy đau nhức rồi mở cửa đi ra ngoài để rửa mặt.
Từ khi đến California, khẩu vị của anh trở nên rất tệ, hầu như bỏ qua bữa sáng, còn hai bữa còn lại cũng chỉ ăn qua loa. Nếu tâm trạng không tốt, có khi cả ngày anh không ăn gì.
Chiếc đồng hồ trên tường kêu tích tắc, bên ngoài mưa vẫn chưa ngừng. Trần Nghiên lấy một chiếc ô dựng ở góc tường, chuẩn bị thay giày ra ngoài.
Bạn cùng phòng bước ra từ phòng ngủ để lấy nước uống, nhìn thấy bóng lưng anh thì gọi: "Sáng sớm mà cậu đi đâu vậy?"
Trần Nghiên không quay đầu lại: "Ra ngoài có việc."
Bạn cùng phòng lắc đầu. Trần Nghiên đúng là người kỳ lạ, lúc mới gặp còn tưởng anh là kiểu người chơi bời, nhưng tiếp xúc rồi mới phát hiện anh rất trầm lặng, ít nói đến mức khó tin, cuộc sống riêng tư đơn điệu và nhạt nhẽo, sáng đi tối về, hầu như rất ít khi thấy mặt, không biết bận rộn cái gì.
Nhưng anh lại có gương mặt rất thu hút. Mới học năm nhất vài tháng mà số người đến làm quen đã không đếm xuể, nhưng chưa bao giờ thấy anh có hứng thú với ai. Ngược lại, anh rất nỗ lực trong học tập.
Dù sao cũng là một người bạn cùng phòng không khiến người khác phải lo lắng.
Trần Nghiên rời khỏi con hẻm. Vì anh đến báo danh muộn nên bỏ lỡ thời gian đăng ký ký túc xá của trường, đành phải ở ghép bên ngoài.
Mười phút sau, anh dừng lại trước một quán ăn nhanh.
Từ ngày rời khỏi Giang Bắc, anh đã quyết định cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Trần, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của họ. Ban đầu, ông nội Trần cho rằng anh chỉ suy nghĩ bốc đồng, không để tâm lắm, cho đến khi ông ta phát hiện Trần Nghiên đã chặn số của tất cả mọi người trong nhà, ông ta mới nhận ra anh nghiêm túc.
Ông nội Trần muốn cho anh chịu khổ một chút, khóa tất cả các thẻ của anh, thậm chí đóng băng hơn một nửa tài sản mà Trần Xu Phàm để lại cho anh.
Trần Nghiên không có phản ứng gì về việc này, anh tìm một công việc bán thời gian trong quán ăn nhanh, thỉnh thoảng nhận thêm những việc lặt vặt, miễn là có thể kiếm tiền, anh đều thử.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Trần Nghiên đẩy cửa quán bước vào. Tiểu Hạ, người bạn làm thêm cùng anh, đã đến và đang cầm cây lau nhà dọn dẹp.
Tiểu Hạ nhỏ hơn anh một tuổi, học cùng trường, nhưng theo học ngành luật.
"Anh Nghiên, anh đến rồi à?"
Trần Nghiên khẽ "Ừ" một tiếng, vẩy sạch nước trên ô, gấp gọn lại và đi vào kho phía sau thay đồng phục làm việc.
Trong thời tiết này, không có nhiều người ra ngoài ăn uống. Anh dọn dẹp vệ sinh cùng Tiểu Hạ xong, hai người ngồi tại quầy thu ngân, hiếm khi có được chút thời gian rảnh rỗi.
Có một bài luận phải nộp trước hôm nay, Trần Nghiên lấy điện thoại kiểm tra lại một lần, chỉnh sửa đơn giản rồi gửi vào hòm thư của giáo sư, sau đó theo thói quen mở Weibo.
Làm mới.
Cô không đăng bài mới.
Cửa kính bị đẩy ra, gió lạnh ùa vào, tiếng giày cao gót va chạm với sàn đá cẩm thạch vang lên. Tiểu Hạ ngẩng đầu lên trước, rồi khều khều Trần Nghiên.
Người bước vào là một cô gái gốc Á, có vẻ là người Đông Nam Á, với làn da màu lúa mạch khỏe khoắn. Cô ấy mặc một chiếc áo len ngắn, quần jeans cạp cao ôm lấy đôi chân thẳng tắp, ở xương quai xanh có xăm một bông hồng đen, đôi môi đỏ rực, tạo nên vẻ đẹp cực kỳ quyến rũ.
Cô ấy và Trần Nghiên đã gặp nhau trong một tiết học tự chọn, rồi tiếp tục theo đuổi anh đến tận đây. Cô ấy đã liên tục đến đây suốt nửa tháng. Mỗi lần đều gọi một ly Americano đá, và cố gắng bắt chuyện với Trần Nghiên, nhưng anh gần như chẳng bao giờ để ý đến cô ấy, trái lại Tiểu Hạ và cô ấy đã trở nên thân quen.
"Anh Nghiên," Tiểu Hạ khẽ gọi anh.
Trần Nghiên vẫn không ngẩng đầu lên, dường như anh đang chăm chú nhìn vào bức ảnh trên điện thoại.
Tiểu Hạ hơi bối rối, quay sang hỏi cô gái: "Vẫn là Americano đá phải không?"
Cô gái không mấy vui vẻ, gõ vài cái lên quầy trước mặt Trần Nghiên, những viên đá lấp lánh trên móng tay của cô ấy phản chiếu ánh sáng, cô ấy gọi anh bằng tên tiếng Anh.
Cuối cùng Trần Nghiên cũng ngẩng đầu lên, nhưng khuôn mặt anh lạnh lùng, giọng nói cũng nhạt nhẽo, hỏi cô ấy muốn gì.
"Như thường lệ," cô gái mỉm cười với anh, "nếu có thể lấy được số liên lạc của anh thì càng tốt."
Trần Nghiên làm như không nghe thấy, quay người đi vào khu vực pha chế, làm một ly Americano cho cô ấy rồi đặt lên quầy, nhận tiền từ tay cô ấy.
"Này," cô gái chống cằm, dùng thìa khuấy vài vòng, tiếng đá va chạm tạo ra những âm thanh trong trẻo, "Tôi theo đuổi anh lâu như vậy, mà anh không có chút phản ứng nào sao?"
"Không." Trần Nghiên cúi đầu, như thể không muốn nói thêm lời nào.
Bầu không khí có vẻ lạnh lẽo, cô gái dường như muốn nói thêm điều gì đó thì điện thoại trong túi của Trần Nghiên đột nhiên reo lên. Anh liếc màn hình, rồi vào trong nghe điện thoại.
Là Thẩm Duệ gọi đến.
"Có chuyện gì?"
Thẩm Duệ nhìn thấy người trong video thì giật mình: "Tối qua cậu lại thức trắng đêm nữa à?"
Môi anh nhợt nhạt, làn da trắng đến mức hiện rõ các mạch máu xanh nhạt, dưới mắt là quầng thâm, con ngươi đen láy đầy sự lạnh lùng, tóc rối bù, chưa đầy nửa năm, cả người anh đã gầy đi rất nhiều.
Trông cực kỳ bệnh tật.
"Không." Trần Nghiên xoa xoa khóe mắt, giọng nói có chút khàn, "Ngủ được hai tiếng."
"Cậu có biết cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến đột tử không? Bây giờ cậu đang ở đâu? Trường học hay thư viện?"
"Quán ăn nhanh, làm thêm."
"Không phải chứ, tôi nói này." Thẩm Duệ thở dài, "Hay là chúng ta cứ tạm thời nhân nhượng với gia đình đi. Cậu nói xem, bây giờ cậu đã bị đưa sang Mỹ rồi, chắc chắn không về được nữa, sao lại phải tự làm khó mình như vậy?"
Có cuộc sống nhung lụa thì không sống, lại chọn cuộc sống khổ sở này.
"Tại sao phải tự giày vò mình như vậy? Cậu đã làm sai điều gì? Ra nước ngoài có phải là ý muốn của cậu không? Cậu tự trừng phạt mình như vậy có ý nghĩa gì không?"
"Trước tiên cứ nhân nhượng, học hành cho xong, tốt nghiệp rồi về nước tìm cô ấy, dù ông nội cậu có muốn ngăn cản thì cũng chẳng được gì, đúng không?"
"Nếu không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây." Trần Nghiên không còn kiên nhẫn.
"Khoan đã." Thẩm Duệ nói, "Chuyện trước đây cậu nhờ tôi giúp, tôi vừa liên lạc được với một đàn chị học ở Đại học Giang Bắc, cùng khoa với cô ấy, lát nữa tôi gửi số liên lạc cho cậu."
Cuối cùng, trên khuôn mặt của Trần Nghiên cũng có chút cảm xúc, chân mày khẽ động: "Cảm ơn."
"Không cần phải khách sáo với tôi." Thẩm Duệ ngừng vài giây, "A Nghiên, nghe tôi khuyên một câu, mạng sống quan trọng hơn tất cả, cậu có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình trước rồi hẵng lo cho người khác được không?"
"Tôi vẫn ổn."
"Ổn cái rắm." Thẩm Duệ thực sự tức giận, "Cậu xem bây giờ cậu thành cái gì rồi, còn đâu là Trần Nghiên mà tôi từng biết?"
Dù sao cũng là anh em nhiều năm, Thẩm Duệ không thể nhìn anh như thế này, chỉ muốn bay qua đấm anh một trận: "Nếu thiếu tiền thì nói với tôi không được à? Nghe nói dạo gần đây cậu còn chạy đi làm ở xưởng ngầm gì gì đó, cậu điên rồi à? Cậu không biết nơi đó nguy hiểm thế nào sao?"
"Vì một tấm vé máy bay, đáng để làm vậy sao? Dù cậu có về, cũng chẳng gặp được bao nhiêu lần."
"Gặp không nhiều." Ánh mắt Trần Nghiên trở nên u ám, giống như thời tiết bên ngoài, anh ho khan vài tiếng, "Nhưng đáng giá."
"Cô ấy quan trọng đến thế sao?"
Trần Nghiên không hề do dự: "Quan trọng."
"Quan trọng hơn cả mạng sống của cậu?"
"Đúng vậy."
Thẩm Duệ tức đến mức cúp máy.
Trần Nghiên dựa vào tường, đầu cúi thấp, xương sau cổ nhô ra, động mạch cổ đập mạnh liên tục.
Anh lấy một điếu thuốc trong túi ra, thực ra năm học lại anh đã gần như bỏ thuốc, nhưng sau khi đến California, cơn nghiện lại bùng lên, anh hút rất nhiều.
Khói trắng từ từ bay lên, gần như làm mờ đi các đường nét trên khuôn mặt anh. Cuối cùng Thẩm Duệ cũng gửi số liên lạc của người kia qua. Trần Nghiên bấm thêm kết bạn, để lại tên của mình trong phần xác nhận.
Đối phương đồng ý rất nhanh.
【Nghiên: Có phải là chị Ngu không?】
【smile: Đúng vậy, cứ gọi tôi là Ngu Tiếu.】
【smile: Tôi đã nghe Thẩm Duệ kể về tình hình của hai người rồi, có gì tôi sẽ chú ý giúp cậu.】
Trần Nghiên hít một hơi thuốc, hơi cúi người, gõ chữ: 【Cảm ơn.】
【smile: À, tháng sau khoa của chúng tôi có một hoạt động, hình như em ấy sẽ lên sân khấu biểu diễn.】
【Nghiên: Tôi biết rồi.】
Trần Nghiên quay lại quầy để giúp Tiểu Hạ. Cô gái vừa nãy đã rời đi, và lúc này cửa tiệm bị đẩy ra, một nhóm người ồn ào bước vào.
Trong đó có một người da đen cao gầy tên là Alen, là sinh viên cùng ngành với Trần Nghiên. Tuy nhiên, Alen vẫn luôn rất ghét Trần Nghiên, cho rằng anh giả vờ xa cách, tỏ vẻ thanh cao. Alen cũng ghen tị với thành tích tốt của Trần Nghiên và sự xuất sắc của anh ở mọi mặt. Điều quan trọng hơn là cô gái châu Á mà Alen theo đuổi cũng thích Trần Nghiên.
Alen không ngờ rằng Trần Nghiên, người luôn tỏ ra kiêu ngạo, lại làm việc tại một tiệm ăn nhanh. Ánh mắt Alen thoáng qua một tia giễu cợt, lập tức nảy ra một ý đồ xấu.
Trần Nghiên đặt thức ăn họ đã gọi lên bàn. Alen gọi một cốc latte nóng, làn khói trắng không ngừng bốc lên từ miệng cốc.
Alen đưa tay ra nhận cốc latte, nhưng cố tình không cầm chắc, khiến toàn bộ cốc cà phê đổ lên người Trần Nghiên. Chiếc áo hoodie trắng lập tức có một vết bẩn màu nâu lớn. Cổ tay áo xắn lên một chút, cánh tay bị bỏng đỏ, ngay lập tức sưng lên.
Alen không những không xin lỗi mà còn đổ lỗi cho Trần Nghiên, trách anh làm việc không cẩn thận, ngay cả cốc cà phê cũng không cầm chắc.
Tiểu Hạ đứng bên cạnh sững sờ, cậu đã chứng kiến toàn bộ quá trình, rõ ràng Trần Nghiên hoàn toàn vô tội. Cậu vội vàng bước tới để bênh vực.
Nhưng không ngờ Trần Nghiên lại không phản ứng gì, vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh nhạt, anh ngăn Tiểu Hạ ở phía sau và bình tĩnh xin lỗi Alen, nói rằng anh không cẩn thận, sẽ làm lại một cốc mới và bồi thường cho cốc cà phê này..
Alen cũng ngớ người, không ngờ kết quả lại như vậy. Nhìn cốc cà phê mới được mang ra, anh ta ngây ra một lúc lâu, cũng không có hành động gì gây khó dễ nữa.
"Anh Nghiên." Tiểu Hạ cầm khăn giấy lau sạch áo cho anh, chỉ vào vùng sưng đỏ lớn trên cánh tay anh, "Không sao chứ? Hay là đi bệnh viện kiểm tra xem sao?"
"Không sao." Giọng Trần Nghiên rất thấp, bị cảm khiến giọng anh hơi khàn, như thể người bị bỏng không phải là anh. Anh khom lưng ho vài tiếng rồi xua tay với Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ cảm thấy không hiểu.
Cộng đồng người Hoa ở California không lớn, khó tránh khỏi có người quen biết Trần Nghiên. Tiểu Hạ đã nghe nhóm bạn của mình kể về anh, nói gia cảnh của anh không tầm thường, thi đại học đạt kết quả rất tốt, là thiên chi kiêu tử [*] điển hình, kiêu ngạo và nổi bật.
[*] Thiên chi kiêu tử: dùng để chỉ những người được sinh ra trong điều kiện thuận lợi, thường là những người có xuất thân ưu tú, tài năng vượt trội, hoặc được hưởng nhiều đặc quyền và sự ưu ái.
Nhưng tại sao bây giờ anh lại như vậy?
Không những phải ra ngoài làm thêm, mà còn không hứng thú với bất cứ điều gì. Cậu đã thử bắt chuyện với Trần Nghiên, nhưng anh rất ít nói, không chịu chia sẻ gì.
Tiểu Hạ cảm thấy chắc chắn anh đã trải qua chuyện gì đó, niềm kiêu hãnh trong anh như bị ai đó đánh tan.
Cậu lắc đầu, cuối cùng vẫn không hiểu ra.
Trần Nghiên mở khoá điện thoại, lại thấy tin nhắn mới từ Ngu Tiếu. Trần Nghiên mở ra, có vẻ như đó là một bức ảnh chụp quảng cáo của hội sinh viên.
Anh phóng to bức ảnh, tìm thấy Tống Tịnh Nguyên trong đám đông, nheo mắt nhìn thật lâu.
Cô gái mặc một chiếc áo hoodie trắng, trước ngực có hình con thỏ đáng yêu. Mái tóc đen được cắt ngắn hơn một chút, vừa qua vai, khoé miệng hơi nhếch lên, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ.
Nhưng hình như cô lại gầy đi.
Cổ họng Trần Nghiên nghẹn lại, anh lưu bức ảnh vào điện thoại.
Đã hơn hai tháng kể từ lần cuối họ gặp nhau.
Trước đây, việc bay qua gặp cô không phải là điều khó khăn, thậm chí một tuần một lần cũng không sao, nhưng bây giờ thì khác.
Vì anh không có tiền.
Chi phí sinh hoạt hằng ngày đã rất tiết kiệm, kết quả học tập của anh rất tốt, luôn nằm trong top đầu, khoa cũng trao học bổng, làm dự án với các đàn anh khóa trên cũng có thể kiếm được một ít tiền, nhưng một lần đi về tốn vài vạn tệ, không dễ dàng chút nào.
Vì vậy, Trần Nghiên chỉ có thể tìm đủ mọi cách để kiếm tiền, dù có những việc rất nguy hiểm, người khác không dám làm, anh cũng sẽ thử.
Ví dụ như vừa rồi, không phải anh không nhận ra Alen cố ý, cũng không phải là anh không thể dạy cho Alen một bài học.
Nhưng nếu làm ầm lên, chắc chắn ông chủ sẽ biết chuyện, hậu quả ra sao cũng khó mà nói trước.
Anh không muốn mất công việc này, cũng không muốn mất đi nguồn thu nhập này.
Dù sao, kiếm thêm được chút tiền, anh sẽ sớm được gặp cô hơn.
Cô quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
...
Mấy ngày sau, anh vẫn bận rộn chạy qua chạy lại giữa trường học, phòng thí nghiệm và công việc làm thêm, bận đến mức không có một phút nào để dừng lại nghỉ ngơi. Cô gái châu Á đó không xuất hiện nữa, có vẻ như cô ấy đã thực sự từ bỏ.
Khi Trần Nghiên bước ra khỏi phòng thí nghiệm thì đã là nửa đêm. Đàn anh khóa trên nói rằng dự án trước đó đã thất bại, khởi nghiệp là như vậy, không biết sẽ vấp ngã bao nhiêu lần, không biết phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Đã hai ngày anh không ăn uống đàng hoàng, tim đập rất nhanh, có cảm giác lo âu khó tả, bước đi nhẹ nhàng như không có trọng lượng.
Anh cảm thấy tiếp tục thế này không ổn, quay lại bước vào một cửa hàng tiện lợi 24h ven đường, lấy một phần salad chay rẻ nhất trên kệ, nhờ nhân viên hâm nóng rồi ngồi ăn ở góc.
Bên cạnh có hai cô gái người da trắng, vừa ăn mì Ý vừa than thở điều gì đó, Trần Nghiên vốn không hứng thú, nhưng họ nói quá to, anh nghe rất rõ.
Đại khái là một trong hai vừa mới chia tay, đang phàn nàn với bạn thân về việc bạn trai cũ của mình chẳng có gì, vừa không có tiền, sự nghiệp cũng thất bại, mỗi ngày không biết bận cái gì, gần đây bản thân ốm, anh ấy cũng không thể ở bên cạnh, đã không thể cho mình thứ gì thì còn ở bên nhau làm gì.
Trần Nghiên nghe xong thì sững sờ, cái nĩa trên tay rơi xuống đất.
Cảm giác như bị thức tỉnh đột ngột, trái tim anh nặng trĩu.
Bây giờ anh chẳng có gì cả.
Không còn tài sản mà nhà họ Trần cung cấp, sự nghiệp liên tục đối mặt với thất bại, tương lai mịt mờ.
Gần đây nghe Ngu Tiếu nói cô bị cảm, nửa đêm phải đến phòng y tế để truyền nước.
Nhưng anh không thể đến để ở bên cạnh cô.
Một cảm giác bất lực bao trùm lấy anh, Trần Nghiên nhắn tin cho Thẩm Duệ.
【Nghiên: Cậu nói xem, có phải cô ấy không cần tôi nữa không?】
Thẩm Duệ không hiểu ý anh, trả lời: 【Cậu nói gì vậy?】
Chất lỏng đắng ngắt rỉ ra từ trong miệng, Trần Nghiên rời khỏi cửa hàng tiện lợi, ngồi xổm bên cạnh cột đèn đường, vùi đầu vào hai cánh tay, xương bả vai nhô ra, bóng dáng gầy gò của anh phản chiếu trên mặt đất, giống như một đứa trẻ lang thang không có nhà.
Đó là mùa đông lạnh giá năm 2016.
Anh ở nơi đất khách quê người, bên vệ đường ở California, lần đầu tiên cảm nhận được tư vị của sự tự ti.
Khác hẳn với Khi Nguyên, nơi này không có tuyết vào mùa đông, nhưng mưa lại rất thường xuyên, bầu trời lúc nào cũng u ám, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Khi chuông báo thức trên điện thoại reo lên, Trần Nghiên mới chỉ ngủ được hai tiếng. Tối hôm qua, anh thức khuya để hoàn thành hai bài luận và một báo cáo thí nghiệm. Cộng thêm việc nhiệt độ giảm đột ngột trong mấy ngày nay khiến anh hơi cảm lạnh, đầu óc choáng váng, tứ chi đau nhức, nghẹt mũi và hơi buồn nôn.
Trần Nghiên cố gắng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc lâu. Hôm nay là cuối tuần, đêm qua mấy người bạn cùng phòng tổ chức tiệc tùng đến khuya, lại không có tiết vào ban ngày, chắc chắn sẽ không ai dậy sớm.
Phòng anh rất nhỏ, ngoài một chiếc giường đơn thì chỉ đủ chỗ cho một cái bàn học. Xung quanh, tường bong tróc diện tích lớn, những ngày mưa còn bị thấm nước, mùi ẩm mốc nồng nặc khiến anh ho vài tiếng. Tường cách âm kém, sáng sớm đã nghe thấy tiếng cặp vợ chồng người nước ngoài ở phòng bên cạnh cãi nhau bằng những lời lẽ thô tục.
Trần Nghiên bước xuống giường, đi đến cạnh cửa sổ, kéo rèm ra một chút. Bên ngoài trời vẫn còn âm u, tầm nhìn như bị sương mù dày đặc che phủ, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Xem ra hôm nay không thể chụp ảnh bình minh rồi.
Anh cảm thấy bực bội không lý do, vò rối mái tóc, lấy một chiếc áo hoodie trắng từ giá treo và khoác lên người. Anh giơ tay bóp nhẹ phần gáy đau nhức rồi mở cửa đi ra ngoài để rửa mặt.
Từ khi đến California, khẩu vị của anh trở nên rất tệ, hầu như bỏ qua bữa sáng, còn hai bữa còn lại cũng chỉ ăn qua loa. Nếu tâm trạng không tốt, có khi cả ngày anh không ăn gì.
Chiếc đồng hồ trên tường kêu tích tắc, bên ngoài mưa vẫn chưa ngừng. Trần Nghiên lấy một chiếc ô dựng ở góc tường, chuẩn bị thay giày ra ngoài.
Bạn cùng phòng bước ra từ phòng ngủ để lấy nước uống, nhìn thấy bóng lưng anh thì gọi: "Sáng sớm mà cậu đi đâu vậy?"
Trần Nghiên không quay đầu lại: "Ra ngoài có việc."
Bạn cùng phòng lắc đầu. Trần Nghiên đúng là người kỳ lạ, lúc mới gặp còn tưởng anh là kiểu người chơi bời, nhưng tiếp xúc rồi mới phát hiện anh rất trầm lặng, ít nói đến mức khó tin, cuộc sống riêng tư đơn điệu và nhạt nhẽo, sáng đi tối về, hầu như rất ít khi thấy mặt, không biết bận rộn cái gì.
Nhưng anh lại có gương mặt rất thu hút. Mới học năm nhất vài tháng mà số người đến làm quen đã không đếm xuể, nhưng chưa bao giờ thấy anh có hứng thú với ai. Ngược lại, anh rất nỗ lực trong học tập.
Dù sao cũng là một người bạn cùng phòng không khiến người khác phải lo lắng.
Trần Nghiên rời khỏi con hẻm. Vì anh đến báo danh muộn nên bỏ lỡ thời gian đăng ký ký túc xá của trường, đành phải ở ghép bên ngoài.
Mười phút sau, anh dừng lại trước một quán ăn nhanh.
Từ ngày rời khỏi Giang Bắc, anh đã quyết định cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Trần, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của họ. Ban đầu, ông nội Trần cho rằng anh chỉ suy nghĩ bốc đồng, không để tâm lắm, cho đến khi ông ta phát hiện Trần Nghiên đã chặn số của tất cả mọi người trong nhà, ông ta mới nhận ra anh nghiêm túc.
Ông nội Trần muốn cho anh chịu khổ một chút, khóa tất cả các thẻ của anh, thậm chí đóng băng hơn một nửa tài sản mà Trần Xu Phàm để lại cho anh.
Trần Nghiên không có phản ứng gì về việc này, anh tìm một công việc bán thời gian trong quán ăn nhanh, thỉnh thoảng nhận thêm những việc lặt vặt, miễn là có thể kiếm tiền, anh đều thử.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Trần Nghiên đẩy cửa quán bước vào. Tiểu Hạ, người bạn làm thêm cùng anh, đã đến và đang cầm cây lau nhà dọn dẹp.
Tiểu Hạ nhỏ hơn anh một tuổi, học cùng trường, nhưng theo học ngành luật.
"Anh Nghiên, anh đến rồi à?"
Trần Nghiên khẽ "Ừ" một tiếng, vẩy sạch nước trên ô, gấp gọn lại và đi vào kho phía sau thay đồng phục làm việc.
Trong thời tiết này, không có nhiều người ra ngoài ăn uống. Anh dọn dẹp vệ sinh cùng Tiểu Hạ xong, hai người ngồi tại quầy thu ngân, hiếm khi có được chút thời gian rảnh rỗi.
Có một bài luận phải nộp trước hôm nay, Trần Nghiên lấy điện thoại kiểm tra lại một lần, chỉnh sửa đơn giản rồi gửi vào hòm thư của giáo sư, sau đó theo thói quen mở Weibo.
Làm mới.
Cô không đăng bài mới.
Cửa kính bị đẩy ra, gió lạnh ùa vào, tiếng giày cao gót va chạm với sàn đá cẩm thạch vang lên. Tiểu Hạ ngẩng đầu lên trước, rồi khều khều Trần Nghiên.
Người bước vào là một cô gái gốc Á, có vẻ là người Đông Nam Á, với làn da màu lúa mạch khỏe khoắn. Cô ấy mặc một chiếc áo len ngắn, quần jeans cạp cao ôm lấy đôi chân thẳng tắp, ở xương quai xanh có xăm một bông hồng đen, đôi môi đỏ rực, tạo nên vẻ đẹp cực kỳ quyến rũ.
Cô ấy và Trần Nghiên đã gặp nhau trong một tiết học tự chọn, rồi tiếp tục theo đuổi anh đến tận đây. Cô ấy đã liên tục đến đây suốt nửa tháng. Mỗi lần đều gọi một ly Americano đá, và cố gắng bắt chuyện với Trần Nghiên, nhưng anh gần như chẳng bao giờ để ý đến cô ấy, trái lại Tiểu Hạ và cô ấy đã trở nên thân quen.
"Anh Nghiên," Tiểu Hạ khẽ gọi anh.
Trần Nghiên vẫn không ngẩng đầu lên, dường như anh đang chăm chú nhìn vào bức ảnh trên điện thoại.
Tiểu Hạ hơi bối rối, quay sang hỏi cô gái: "Vẫn là Americano đá phải không?"
Cô gái không mấy vui vẻ, gõ vài cái lên quầy trước mặt Trần Nghiên, những viên đá lấp lánh trên móng tay của cô ấy phản chiếu ánh sáng, cô ấy gọi anh bằng tên tiếng Anh.
Cuối cùng Trần Nghiên cũng ngẩng đầu lên, nhưng khuôn mặt anh lạnh lùng, giọng nói cũng nhạt nhẽo, hỏi cô ấy muốn gì.
"Như thường lệ," cô gái mỉm cười với anh, "nếu có thể lấy được số liên lạc của anh thì càng tốt."
Trần Nghiên làm như không nghe thấy, quay người đi vào khu vực pha chế, làm một ly Americano cho cô ấy rồi đặt lên quầy, nhận tiền từ tay cô ấy.
"Này," cô gái chống cằm, dùng thìa khuấy vài vòng, tiếng đá va chạm tạo ra những âm thanh trong trẻo, "Tôi theo đuổi anh lâu như vậy, mà anh không có chút phản ứng nào sao?"
"Không." Trần Nghiên cúi đầu, như thể không muốn nói thêm lời nào.
Bầu không khí có vẻ lạnh lẽo, cô gái dường như muốn nói thêm điều gì đó thì điện thoại trong túi của Trần Nghiên đột nhiên reo lên. Anh liếc màn hình, rồi vào trong nghe điện thoại.
Là Thẩm Duệ gọi đến.
"Có chuyện gì?"
Thẩm Duệ nhìn thấy người trong video thì giật mình: "Tối qua cậu lại thức trắng đêm nữa à?"
Môi anh nhợt nhạt, làn da trắng đến mức hiện rõ các mạch máu xanh nhạt, dưới mắt là quầng thâm, con ngươi đen láy đầy sự lạnh lùng, tóc rối bù, chưa đầy nửa năm, cả người anh đã gầy đi rất nhiều.
Trông cực kỳ bệnh tật.
"Không." Trần Nghiên xoa xoa khóe mắt, giọng nói có chút khàn, "Ngủ được hai tiếng."
"Cậu có biết cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến đột tử không? Bây giờ cậu đang ở đâu? Trường học hay thư viện?"
"Quán ăn nhanh, làm thêm."
"Không phải chứ, tôi nói này." Thẩm Duệ thở dài, "Hay là chúng ta cứ tạm thời nhân nhượng với gia đình đi. Cậu nói xem, bây giờ cậu đã bị đưa sang Mỹ rồi, chắc chắn không về được nữa, sao lại phải tự làm khó mình như vậy?"
Có cuộc sống nhung lụa thì không sống, lại chọn cuộc sống khổ sở này.
"Tại sao phải tự giày vò mình như vậy? Cậu đã làm sai điều gì? Ra nước ngoài có phải là ý muốn của cậu không? Cậu tự trừng phạt mình như vậy có ý nghĩa gì không?"
"Trước tiên cứ nhân nhượng, học hành cho xong, tốt nghiệp rồi về nước tìm cô ấy, dù ông nội cậu có muốn ngăn cản thì cũng chẳng được gì, đúng không?"
"Nếu không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây." Trần Nghiên không còn kiên nhẫn.
"Khoan đã." Thẩm Duệ nói, "Chuyện trước đây cậu nhờ tôi giúp, tôi vừa liên lạc được với một đàn chị học ở Đại học Giang Bắc, cùng khoa với cô ấy, lát nữa tôi gửi số liên lạc cho cậu."
Cuối cùng, trên khuôn mặt của Trần Nghiên cũng có chút cảm xúc, chân mày khẽ động: "Cảm ơn."
"Không cần phải khách sáo với tôi." Thẩm Duệ ngừng vài giây, "A Nghiên, nghe tôi khuyên một câu, mạng sống quan trọng hơn tất cả, cậu có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình trước rồi hẵng lo cho người khác được không?"
"Tôi vẫn ổn."
"Ổn cái rắm." Thẩm Duệ thực sự tức giận, "Cậu xem bây giờ cậu thành cái gì rồi, còn đâu là Trần Nghiên mà tôi từng biết?"
Dù sao cũng là anh em nhiều năm, Thẩm Duệ không thể nhìn anh như thế này, chỉ muốn bay qua đấm anh một trận: "Nếu thiếu tiền thì nói với tôi không được à? Nghe nói dạo gần đây cậu còn chạy đi làm ở xưởng ngầm gì gì đó, cậu điên rồi à? Cậu không biết nơi đó nguy hiểm thế nào sao?"
"Vì một tấm vé máy bay, đáng để làm vậy sao? Dù cậu có về, cũng chẳng gặp được bao nhiêu lần."
"Gặp không nhiều." Ánh mắt Trần Nghiên trở nên u ám, giống như thời tiết bên ngoài, anh ho khan vài tiếng, "Nhưng đáng giá."
"Cô ấy quan trọng đến thế sao?"
Trần Nghiên không hề do dự: "Quan trọng."
"Quan trọng hơn cả mạng sống của cậu?"
"Đúng vậy."
Thẩm Duệ tức đến mức cúp máy.
Trần Nghiên dựa vào tường, đầu cúi thấp, xương sau cổ nhô ra, động mạch cổ đập mạnh liên tục.
Anh lấy một điếu thuốc trong túi ra, thực ra năm học lại anh đã gần như bỏ thuốc, nhưng sau khi đến California, cơn nghiện lại bùng lên, anh hút rất nhiều.
Khói trắng từ từ bay lên, gần như làm mờ đi các đường nét trên khuôn mặt anh. Cuối cùng Thẩm Duệ cũng gửi số liên lạc của người kia qua. Trần Nghiên bấm thêm kết bạn, để lại tên của mình trong phần xác nhận.
Đối phương đồng ý rất nhanh.
【Nghiên: Có phải là chị Ngu không?】
【smile: Đúng vậy, cứ gọi tôi là Ngu Tiếu.】
【smile: Tôi đã nghe Thẩm Duệ kể về tình hình của hai người rồi, có gì tôi sẽ chú ý giúp cậu.】
Trần Nghiên hít một hơi thuốc, hơi cúi người, gõ chữ: 【Cảm ơn.】
【smile: À, tháng sau khoa của chúng tôi có một hoạt động, hình như em ấy sẽ lên sân khấu biểu diễn.】
【Nghiên: Tôi biết rồi.】
Trần Nghiên quay lại quầy để giúp Tiểu Hạ. Cô gái vừa nãy đã rời đi, và lúc này cửa tiệm bị đẩy ra, một nhóm người ồn ào bước vào.
Trong đó có một người da đen cao gầy tên là Alen, là sinh viên cùng ngành với Trần Nghiên. Tuy nhiên, Alen vẫn luôn rất ghét Trần Nghiên, cho rằng anh giả vờ xa cách, tỏ vẻ thanh cao. Alen cũng ghen tị với thành tích tốt của Trần Nghiên và sự xuất sắc của anh ở mọi mặt. Điều quan trọng hơn là cô gái châu Á mà Alen theo đuổi cũng thích Trần Nghiên.
Alen không ngờ rằng Trần Nghiên, người luôn tỏ ra kiêu ngạo, lại làm việc tại một tiệm ăn nhanh. Ánh mắt Alen thoáng qua một tia giễu cợt, lập tức nảy ra một ý đồ xấu.
Trần Nghiên đặt thức ăn họ đã gọi lên bàn. Alen gọi một cốc latte nóng, làn khói trắng không ngừng bốc lên từ miệng cốc.
Alen đưa tay ra nhận cốc latte, nhưng cố tình không cầm chắc, khiến toàn bộ cốc cà phê đổ lên người Trần Nghiên. Chiếc áo hoodie trắng lập tức có một vết bẩn màu nâu lớn. Cổ tay áo xắn lên một chút, cánh tay bị bỏng đỏ, ngay lập tức sưng lên.
Alen không những không xin lỗi mà còn đổ lỗi cho Trần Nghiên, trách anh làm việc không cẩn thận, ngay cả cốc cà phê cũng không cầm chắc.
Tiểu Hạ đứng bên cạnh sững sờ, cậu đã chứng kiến toàn bộ quá trình, rõ ràng Trần Nghiên hoàn toàn vô tội. Cậu vội vàng bước tới để bênh vực.
Nhưng không ngờ Trần Nghiên lại không phản ứng gì, vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh nhạt, anh ngăn Tiểu Hạ ở phía sau và bình tĩnh xin lỗi Alen, nói rằng anh không cẩn thận, sẽ làm lại một cốc mới và bồi thường cho cốc cà phê này..
Alen cũng ngớ người, không ngờ kết quả lại như vậy. Nhìn cốc cà phê mới được mang ra, anh ta ngây ra một lúc lâu, cũng không có hành động gì gây khó dễ nữa.
"Anh Nghiên." Tiểu Hạ cầm khăn giấy lau sạch áo cho anh, chỉ vào vùng sưng đỏ lớn trên cánh tay anh, "Không sao chứ? Hay là đi bệnh viện kiểm tra xem sao?"
"Không sao." Giọng Trần Nghiên rất thấp, bị cảm khiến giọng anh hơi khàn, như thể người bị bỏng không phải là anh. Anh khom lưng ho vài tiếng rồi xua tay với Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ cảm thấy không hiểu.
Cộng đồng người Hoa ở California không lớn, khó tránh khỏi có người quen biết Trần Nghiên. Tiểu Hạ đã nghe nhóm bạn của mình kể về anh, nói gia cảnh của anh không tầm thường, thi đại học đạt kết quả rất tốt, là thiên chi kiêu tử [*] điển hình, kiêu ngạo và nổi bật.
[*] Thiên chi kiêu tử: dùng để chỉ những người được sinh ra trong điều kiện thuận lợi, thường là những người có xuất thân ưu tú, tài năng vượt trội, hoặc được hưởng nhiều đặc quyền và sự ưu ái.
Nhưng tại sao bây giờ anh lại như vậy?
Không những phải ra ngoài làm thêm, mà còn không hứng thú với bất cứ điều gì. Cậu đã thử bắt chuyện với Trần Nghiên, nhưng anh rất ít nói, không chịu chia sẻ gì.
Tiểu Hạ cảm thấy chắc chắn anh đã trải qua chuyện gì đó, niềm kiêu hãnh trong anh như bị ai đó đánh tan.
Cậu lắc đầu, cuối cùng vẫn không hiểu ra.
Trần Nghiên mở khoá điện thoại, lại thấy tin nhắn mới từ Ngu Tiếu. Trần Nghiên mở ra, có vẻ như đó là một bức ảnh chụp quảng cáo của hội sinh viên.
Anh phóng to bức ảnh, tìm thấy Tống Tịnh Nguyên trong đám đông, nheo mắt nhìn thật lâu.
Cô gái mặc một chiếc áo hoodie trắng, trước ngực có hình con thỏ đáng yêu. Mái tóc đen được cắt ngắn hơn một chút, vừa qua vai, khoé miệng hơi nhếch lên, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ.
Nhưng hình như cô lại gầy đi.
Cổ họng Trần Nghiên nghẹn lại, anh lưu bức ảnh vào điện thoại.
Đã hơn hai tháng kể từ lần cuối họ gặp nhau.
Trước đây, việc bay qua gặp cô không phải là điều khó khăn, thậm chí một tuần một lần cũng không sao, nhưng bây giờ thì khác.
Vì anh không có tiền.
Chi phí sinh hoạt hằng ngày đã rất tiết kiệm, kết quả học tập của anh rất tốt, luôn nằm trong top đầu, khoa cũng trao học bổng, làm dự án với các đàn anh khóa trên cũng có thể kiếm được một ít tiền, nhưng một lần đi về tốn vài vạn tệ, không dễ dàng chút nào.
Vì vậy, Trần Nghiên chỉ có thể tìm đủ mọi cách để kiếm tiền, dù có những việc rất nguy hiểm, người khác không dám làm, anh cũng sẽ thử.
Ví dụ như vừa rồi, không phải anh không nhận ra Alen cố ý, cũng không phải là anh không thể dạy cho Alen một bài học.
Nhưng nếu làm ầm lên, chắc chắn ông chủ sẽ biết chuyện, hậu quả ra sao cũng khó mà nói trước.
Anh không muốn mất công việc này, cũng không muốn mất đi nguồn thu nhập này.
Dù sao, kiếm thêm được chút tiền, anh sẽ sớm được gặp cô hơn.
Cô quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
...
Mấy ngày sau, anh vẫn bận rộn chạy qua chạy lại giữa trường học, phòng thí nghiệm và công việc làm thêm, bận đến mức không có một phút nào để dừng lại nghỉ ngơi. Cô gái châu Á đó không xuất hiện nữa, có vẻ như cô ấy đã thực sự từ bỏ.
Khi Trần Nghiên bước ra khỏi phòng thí nghiệm thì đã là nửa đêm. Đàn anh khóa trên nói rằng dự án trước đó đã thất bại, khởi nghiệp là như vậy, không biết sẽ vấp ngã bao nhiêu lần, không biết phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Đã hai ngày anh không ăn uống đàng hoàng, tim đập rất nhanh, có cảm giác lo âu khó tả, bước đi nhẹ nhàng như không có trọng lượng.
Anh cảm thấy tiếp tục thế này không ổn, quay lại bước vào một cửa hàng tiện lợi 24h ven đường, lấy một phần salad chay rẻ nhất trên kệ, nhờ nhân viên hâm nóng rồi ngồi ăn ở góc.
Bên cạnh có hai cô gái người da trắng, vừa ăn mì Ý vừa than thở điều gì đó, Trần Nghiên vốn không hứng thú, nhưng họ nói quá to, anh nghe rất rõ.
Đại khái là một trong hai vừa mới chia tay, đang phàn nàn với bạn thân về việc bạn trai cũ của mình chẳng có gì, vừa không có tiền, sự nghiệp cũng thất bại, mỗi ngày không biết bận cái gì, gần đây bản thân ốm, anh ấy cũng không thể ở bên cạnh, đã không thể cho mình thứ gì thì còn ở bên nhau làm gì.
Trần Nghiên nghe xong thì sững sờ, cái nĩa trên tay rơi xuống đất.
Cảm giác như bị thức tỉnh đột ngột, trái tim anh nặng trĩu.
Bây giờ anh chẳng có gì cả.
Không còn tài sản mà nhà họ Trần cung cấp, sự nghiệp liên tục đối mặt với thất bại, tương lai mịt mờ.
Gần đây nghe Ngu Tiếu nói cô bị cảm, nửa đêm phải đến phòng y tế để truyền nước.
Nhưng anh không thể đến để ở bên cạnh cô.
Một cảm giác bất lực bao trùm lấy anh, Trần Nghiên nhắn tin cho Thẩm Duệ.
【Nghiên: Cậu nói xem, có phải cô ấy không cần tôi nữa không?】
Thẩm Duệ không hiểu ý anh, trả lời: 【Cậu nói gì vậy?】
Chất lỏng đắng ngắt rỉ ra từ trong miệng, Trần Nghiên rời khỏi cửa hàng tiện lợi, ngồi xổm bên cạnh cột đèn đường, vùi đầu vào hai cánh tay, xương bả vai nhô ra, bóng dáng gầy gò của anh phản chiếu trên mặt đất, giống như một đứa trẻ lang thang không có nhà.
Đó là mùa đông lạnh giá năm 2016.
Anh ở nơi đất khách quê người, bên vệ đường ở California, lần đầu tiên cảm nhận được tư vị của sự tự ti.