Dâng Trào
Chương 44: Cuộc gọi video
28.04.2024
Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên bị anh hỏi một câu, đầu óc chết máy ngay tại chỗ.
Hàm ý trong lời nói quá mạnh, cô không thể không suy nghĩ lung tung.
Nhìn cô gái nhỏ hai má ửng hồng, giống như quả hồng chín mọng, ngượng ngùng tới cực điểm, lông mi mảnh mai không ngừng run lên, Trần Nghiên chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.
"Nói đi." Anh nhướng mày, cũng không có ý định buông cô ra, ngược lại cúi đầu nhếch mép cười xấu xa: "Cảm ơn thế nào?"
Cảm ơn thế nào?
Anh muốn cô cảm ơn thế nào?
Niềm vui khi tình yêu thầm kín của cô trở thành sự thật khiến tâm trí cô choáng váng, cũng khiến cô tạm thời quên mất người trước mặt mình xấu xa như thế nào.
Nhiệt độ trên mặt nóng đến dọa người, Tống Tịnh Nguyên khó khăn quay đầu, đối diện ánh mắt thâm thúy của anh,giọng nói như bị nhiệt độ bao phủ: "Anh, anh..."
Trần Nghiên kiên nhẫn trêu chọc cô, nhướng mày: "Anh cái gì?"
Như quả bóng xì hơi, Tống Tịnh Nguyên cầu xin anh tha thứ: "Anh muốn em cảm ơn như thế nào?"
"Anh à." Giọng anh trầm thấp khàn khàn, tiếng cười như mê hoặc người khác, ánh mắt anh dán chặt vào một nơi nào đó trên mặt cô, "Em tự xem mà làm."
"...''
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy toàn thân nóng đến sắp nổ tung, cô mở to hai mắt nhìn anh, nhưng không nói được lời nào.
Trần Nghiên chỉ nhàn nhạt nhìn chằm chằm cô, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng, ngay cả lồ ng ngực cũng run lên, đầu ngón tay quấn lấy mái tóc mềm mại của cô, chậc lưỡi: "Cứ như là anh đang bắt nạt em vậy."
"Được rồi." Anh giơ tay ấn gáy, "Anh không trêu chọc em nữa."
Tống Tịnh Nguyên vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy anh nói: "Nhưng vẫn không thể buông tha cho em như vậy được."
"Lại đây ôm một cái."
Tống Tịnh Nguyên bị mùi bạc hà trên người anh làm cho mê mẩn, mặt đỏ đến mức có thể chảy máu, cô thật sự không thể nói lời từ chối.
Trần Nghiên tiến lên một bước, cúi người, đặt cằm lên bả vai cô, vòng tay qua lưng ôm cô vào lòng, hương hoa nhài tươi mát xộc vào khoang mũi, anh trượt tay xuống, trực tiếp ôm lấy vòng eo cô.
Thân thể Tống Tịnh Nguyên cứng ngắc.
"Sao lại gầy thế này?" Trần Nghiên bất mãn tặc lưỡi, "Ăn không đủ sao?"
Tống Tịnh Nguyên thấp giọng nói: "Không phải."
Trần Nghiên buông người ra, nhéo mặt cô: "Ăn nhiều một chút."
"Được rồi, mau trở về đi, không phải em còn chưa ăn sáng sao?"
"Anh trở về ngủ một giấc thật ngon đi." Tống Tịnh Nguyên vẫn còn hơi thẹn thùng, nửa cái cằm giấu ở trong cổ áo, "Nhưng cũng phải ăn no đấy."
"Hiểu rồi." Trần Nghiên đáp: "Về nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh."
"Dạ."
"Được rồi, trở về đi."
Tống Tịnh Nguyên bất đắc dĩ xoay người, đi vài bước lại lặng lẽ quay đầu lại, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Trần Nghiên, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, lập tức quay đầu chạy nhanh.
Trần Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng, đầu lưỡi áp vào má nở nụ cười.
Sao lại có một cô gái nhỏ da mặt mỏng như vậy chứ.
–
Tống Tịnh Nguyên một bên dùng mu bàn tay hạ nhiệt độ trên mặt, một bên đi lên lầu, đi được nửa đường, đột nhiên cảm thấy trên người có gì đó không đúng.
Vừa cúi đầu, cô phát hiện hộp chiếc hộp vuông vắn được nhét vào túi áo bông từ lúc nào không hay.
Cô cúi đầu lấy chiếc hộp mở ra, bên trong đầy kẹo.
Chúng được gói trong giấy màu, phản chiếu ánh sáng yếu ớt, giống như từng viên bảo thạch màu sắc rực rỡ.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là người kia tặng.
Tống Tịnh Nguyên chụp một tấm gửi cho Trần Nghiên.
[Y: Anh nhét vào sao?]
[1: Phát hiện cũng khá nhanh.]
[Y: Anh nhét vào lúc nào vậy?]
[1: Vừa nãy, lúc ôm em.]
[1: Không phải nói thích đồ ngọt sao? Giữ lại ăn đi.]
Khóe miệng Tống Tịnh Nguyên nhếch lên, nhìn chằm chằm hai hàng chữ nhỏ trên màn hình hồi lâu, tâm tình còn ngọt ngào hơn cả viên kẹo trong tay.
Cảm giác được người khác nhớ kĩ sở thích thật tuyệt.
...
Bác sĩ giúp bà nội kiểm tra một lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì, buổi chiều cô làm thủ tục xuất viện cho bà.
Ban đầu, Tống Tịnh Nguyên muốn bắt taxi trực tiếp trở về, nhưng bà nội nhất quyết muốn đi bộ, nói rằng bà đã nằm trong bệnh viện cả ngày, muốn đi lại nhiều một chút, vì vậy Tống Tịnh Nguyên chỉ còn cách đi theo bà.
Khi đi ngang qua siêu thị nơi chiếc xe đạp bị mất ngày hôm qua, hai nhân viên đang trò chuyện ở cửa.
"Aizz, cô không biết à. Khoảng nửa đêm hôm qua, có một anh chàng đẹp trai đến đây đó."
"Hả? Anh ấy tới mua đồ à?"
"Không, anh ấy đến xem camera giám sát trước cửa siêu thị chúng ta, hình như xe đạp của bạn gái anh ấy bị mất ở đây."
"Hả? Mất xe đạp thì coi như mất luôn rồi."
"Không biết nữa, nhưng anh ấy trông rất sốt ruột. Anh ấy xem camera chiếu lại thời điểm đó rất nghiêm túc. Tôi nghe chủ nhà hàng thịt nướng bên cạnh nói anh chàng đẹp trai này đã chạy hơn nửa Khi Nguyên, tìm thấy nó vào rạng sáng lúc ba giờ đấy."
"Trời ạ, bạn trai tuyệt vời thật đấy."
...
Trong lòng Tống Tịnh Nguyên dâng lên một cảm xúc khó tả, giống như dung nham từ núi lửa đốt cháy trái tim cô.
Những gì anh nói đêm qua dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Anh nói, "Chiếc xe đó có quan trọng với cậu không?"
Anh còn nói: "Vậy thì đừng khóc, còn có thể tìm về."
Anh thực sự nói được làm được.
Trong mắt người khác, Trần Nghiên luôn hào hoa phong nhã, như thể anh không quan tâm đ ến bất cứ điều gì, mang theo khuôn mặt vui vẻ, khiến rất nhiều cô gái theo đuổi anh, nhưng chưa bao giờ trao tấm chân tình của mình cho ai.
Nhưng Tống Tịnh Nguyên lại cảm thấy anh không hoàn toàn như vậy.
Ở anh, cô cảm nhận được càng nhiều là sự dịu dàng cùng săn sóc.
Khi đó kỳ kinh nguyệt khiến cô không thoải mái, là anh âm thầm đến tiệm thuốc mua miếng dán giữ ấm và thuốc giảm đau. Khi cùng học lớp Hóa, thấy tầm mắt cô bị che khuất, là anh chủ động giúp cô giải vây.
Một ví dụ khác là đêm qua.
Rõ ràng anh ghét nhất là thấy con gái khóc, nhưng lại không nóng nảy chút nào, anh ở bên cạnh lau nước mắt cho cô, kiên nhẫn dỗ dành cô.
Nghĩ đến đây, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy bản thân thật tham lam.
Cô muốn giấu đi tất cả sự dịu dàng này, không để cho người khác phát hiện.
Sau khi trở về nhà, Tống Tịnh Nguyên gửi một tin nhắn cho Trần Nghiên.
Nhưng anh không trả lời, cô đoán anh đang ngủ nên không quấy rầy anh nữa.
Tối hôm qua dọn dẹp khá vội, một số chỗ trong nhà còn bừa bộn, Tống Tịnh Nguyên bảo bà nội về phòng nghỉ ngơi trước, một mình quét dọn lại phòng.
Sau khi về phòng, cô ngã người ra ghế, ánh mắt vừa vặn thoáng nhìn hộp kẹo đặt trên bàn.
Là Trần Nghiên tặng.
Nghĩ đến cảnh anh xếp hàng mua kẹo chỉ vì câu nói tùy tiện của mình, đáy mắt cô tràn đầy ý cười.
Cô đổ hết kẹo ra, cẩn thận đến từng cái một.
52 cái.
Nhưng một cái cô cũng không nỡ ăn.
Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại trên bàn rung lên.
Tống Tịnh Nguyên tưởng rằng Trần Nghiên đã dậy, nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, cả người cô lạnh đi.
[Tống Hồng Minh: Chuyển cho tao năm trăm tệ, tao muốn ngay bây giờ.]
Nếu là trước đó, Tống Tịnh Nguyên sẽ không để ý đến ông ta.
Nhưng chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua, bà nội cũng vừa mới trở về từ bệnh viện, mọi chuyện cuối cùng cũng đã ổn thỏa, cô không muốn mắc thêm sai lầm nào nữa.
Nếu làm trái mong muốn của ông ta, không biết ông ta sẽ còn làm ra chuyện cực đoan gì.
Đầu ngón tay nắm chặt điện thoại hơi trắng bệch, Tống Tịnh Nguyên hít sâu vài hơi, đè nén lửa giận trong lòng, cô chuyển cho Tống Hồng Minh 500 tệ từ tấm thẻ mà Ngô Nhã Phương để lại.
[Y: Tôi không có tiền, đừng làm phiền tôi nữa.]
[Tống Hồng Minh: Không có tiền? Mày lừa ai? Đừng nghĩ rằng tao không biết, mẹ mày để lại cho mày rất nhiều tiền.]
Tống Tịnh Nguyên cắn chặt môi dưới, để lại một vết máu đỏ tím, thân thể không nhịn được run lên.
[Y: Hết thật rồi bố à, bố có thể nghĩ cho bà nội được không?]
[Tống Hồng Minh: Mày ít quản ông đây lại.]
Tống Tịnh Nguyên không trả lời nữa, dựa lưng vào ghế tựa, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, thật lâu sau mới hồi phục lại.
Cô không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu.
Để ngăn Tống Hồng Minh lại đến nhà gây sự, cô đã nhờ người đến thay khóa cửa, đồng thời nói với bà nội nếu có chuyện gì xảy ra thì phải gọi điện thoại cho mình ngay lập tức.
Dù sao, cô cũng không muốn có chuyện gì xảy ra với bà.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, lãng phí rất nhiều thời gian, Tống Tịnh Nguyên lấy bài tập trong cặp sách ra, chuyên tâm học bài.
Cô đã ăn tối với bà trên đường về, sau đó không ngừng học cho đến sau tám giờ tối.
Cô hoạt động tứ chi đau nhức, cầm điện thoại di động lên, thấy Trần Nghiên vẫn chưa trả lời, bèn thay quần áo đi tắm.
Hệ thống sưởi trong phòng đủ dùng, Tống Tịnh Nguyên ra khỏi phòng tắm, khuôn mặt đỏ ửng, cô ngồi trước bàn học, giọt nước trên mái tóc đen trượt vào cổ, truyền đến cảm giác mát lạnh.
Ngay khi chuẩn bị lau tóc, điện thoại rung lên hai cái.
[1: Đang làm gì vậy?]
[Y: Em vừa tắm xong.]
Tin nhắn vừa gửi đi, vài giây sau, Trần Nghiên đã trực tiếp gọi video tới.
Tống Tịnh Nguyên giật mình, hốt hoảng nhìn mình trong gương, mái tóc ướt sũng dính sát vào da, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ bình thường, thật sự rất khó coi.
Do dự một lúc, cô từ chối.
[1:?]
[Y: Tóc em còn chưa khô, rất rối.]
Nhưng Trần Nghiên hoàn toàn không để ý, anh gọi lại.
Tống Tịnh Nguyên không còn cách nào khác, cắm tai nghe vào, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng, kết nối video.
Trần Nghiên đang nằm trên giường.
Hình như anh vừa mới ngủ dậy, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, mái tóc đen rũ xuống che nửa con mắt, trên người mặc chiếc áo phông màu đen, lộ ra một đoạn xương quai xanh gợi cảm, ánh sáng trong phòng ngủ hơi mờ tối, mơ hồ phác họa đường nét sắc bén của anh.
Mặt Tống Tịnh Nguyên nóng bừng, muốn rời mắt nhưng lại không nỡ, nhìn thấy bản thân đầu tóc bù xù trên màn hình, cô có chút xấu hổ, bèn đưa tay che camera.
Tiếng cười khúc khích của Trần Nghiên phát ra từ trong tai nghe, trầm thấp khàn khàn, giống như mang theo dòng điện, khiến sống lưng cô tê dại.
Lỗ tai Tống Tịnh Nguyên đỏ lên.
"Em che cái gì?" Trần Nghiên ngồi thẳng lên một chút, mái tóc trên trán bị anh gạt đi, nếp gấp mí mắt rất sâu, bên môi nở nụ cười lười biếng, thoạt nhìn rất cả tin.
Tống Tịnh Nguyên đè nén trái tim đập mạnh, thấp giọng nói: "Em nói rồi mà, đầu tóc em còn rồi..."
Trần Nghiên tựa hồ hiểu được tâm tư của cô, màn ảnh nhích lại gần: "Rối cũng đẹp."
"Bỏ tay ra, ngoan nào."
Lời này vừa nói ra, cả trái tim Tống Tịnh Nguyên đều thắt chặt.
Lẽ ra cô nên từ chối cuộc gọi video của anh ngay từ đầu.
Trong tai nghe không ngừng truyền đến tiếng hít thở của anh, khiến trái tim cô bị loạn hỏng, đầu óc như mất kiểm soát, cuối cùng vẫn lấy tay xuống.
Trần Nghiên nheo mắt nhìn cô chằm chằm, cô gái nhỏ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc đen buông xõa trước người, lông mi hình như còn đọng hơi nước, giống như một con nai con ngây thơ.
Lại là một tiếng cười nhẹ.
Tống Tịnh Nguyên bóp mạnh lòng bàn tay: "Anh mới ngủ dậy à?"
Trần Nghiên "ừ" một tiếng: "Còn em? Buổi chiều làm gì?"
"Em học bài." Cô ngoan ngoãn trả lời.
"Bà nội thế nào rồi?"
Tống Tịnh Nguyên sững sờ.
Anh nói "Bà nội".
Nhưng cô không sửa lại, dịu dàng trả lời: "Không sao nữa rồi."
"Vậy là tốt rồi, tối nay ăn cơm chưa?"
"Em ăn rồi, còn anh?"
"Không đói."
"Em đã nói với anh rồi, không thể không ăn cơm được."
"Anh biết." Trần Nghiên nói, "Lát nữa anh ăn."
"Dạ..."
Tống Tịnh Nguyên không biết nên nói cái gì cho phải, cô trừng mắt nhìn, mặt còn rất đỏ.
Trần Nghiên không trêu chọc cô nữa, bảo cô nhanh chóng lau khô tóc rồi cúp điện thoại.
Tống Tịnh Nguyên đỏ mặt, chậm rãi đặt điện thoại lên bàn.
Trách không được nhiều nữ sinh lại nhớ mãi không quên Trần Nghiên như vậy.
Người này thực sự rất giỏi.
Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Sấy khô tóc xong, thấy còn sớm, Tống Tịnh Nguyên cũng không rảnh rỗi, cô lấy đề thi trong cặp sách ra làm.
Bài thi hôm nay tương đối đơn giản, cô làm xong rất nhanh.
Trong bài đọc có một từ cô không biết, cô cầm điện thoại lên tra cứu, lại phát hiện có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
[Chi Chi: Tịnh Nguyên, chúc mừng cậu!]
[Thẩm Duệ: Tôi nói này học bá, cậu thật trâu bò nha?!]
Tống Tịnh Nguyên: "...?"
Đầu tiên cô gửi tin nhắn cho Thẩm Chi Ý: [Sao vậy?]
[Chi Chi: Còn muốn giấu mình à? Trần Nghiên đã đăng lên Khoảnh khắc rồi.]
[Chi Chi: Tịnh Nguyên, cậu thật xấu, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho mình biết.]
Nhịp tim của Tống Tịnh Nguyên bắt đầu tăng nhanh, cô lập tức thoát khỏi khung chat, nhấn vào vòng bạn bè rồi làm mới nhiều lần.
Ảnh đại diện mèo con quen thuộc đã cập nhật một bức ảnh cách đây hơn mười phút.
Chất lượng ảnh hơi kém, ánh sáng tổng thể hơi mờ, giữa một màu xanh xám le lói một khối màu vàng cam nhàn nhạt, thọat nhìn giống như ở một bậc thang nào đó.
Trong mảng màu vàng cam đó, có một bóng người gầy yếu, trên người mặc một chiếc áo khoác đen cực kỳ không thích hợp, vài lọn tóc bị gió nhẹ thổi bay.
Nội dung bài đăng chỉ có một từ.
[Cô ấy.]