Dâng Trào
Chương 109: Nắm tay
Đây là cái ôm thật sự đầu tiên của họ sau mười bốn năm quen biết.
Không còn rào cản, không còn kìm nén, chỉ còn lại nỗi nhớ nhung và sự quyến luyến khó tả.
Giang Vũ Đạc ôm chặt cô, ngón tay luồn vào mái tóc cô, hương thơm ngọt ngào từ cơ thể cô lan tỏa trong khoang mũi, anh cảm nhận từng chút mềm mại trên cơ thể cô, như muốn hòa cô vào lòng mình.
Thẩm Chi Ý vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của anh, vòng tay ôm lấy eo anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh qua lớp vải mỏng, bên tai là nhịp tim đập mạnh mẽ, như tiếng trống trận.
Cuối cùng cả hai đều rịn mồ hôi mỏng mới không đành lòng rời nhau.
Thẩm Chi Ý ngẩng đầu nhìn anh, hàng mi đen nhánh khẽ run rẩy, đôi mắt ướt át như ẩn giấu một vũng nước, cô cắn chặt môi dưới để không cho nước mắt rơi xuống: "Anh về từ khi nào vậy?"
"Không phải anh đã hứa với em sao?" Giang Vũ Đạc nhìn cô, giọng nói dịu dàng, "Sẽ về sớm thôi."
"Vậy sao anh không báo trước cho em biết?" Thẩm Chi Ý chớp mắt, cố gắng kìm nén cảm giác xót xa trong lòng, "Em không kịp chuẩn bị gì cả."
Cô luống cuống chỉnh lại vạt áo có hơi xộc xệch, vén những sợi tóc rối ra sau tai, ngón tay cái nhẹ nhàng chà xát lên mu bàn tay, cố gắng lau đi vết chì màu xám đen trên đó.
"Chi Chi." Giang Vũ Đạc có chút buồn cười ngăn động tác của cô lại, đốt ngón tay gõ lên trán cô, khóe miệng mỉm cười, "Không cần phải vậy, trong mắt anh, em thế nào cũng xinh đẹp."
Thẩm Chi Ý không nhịn được cười khẽ, ngượng ngùng quay mặt đi, nhìn thấy con đường ngô đồng ngoài cửa sổ rợp màu xanh lá, ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá chiếu xuống, chiếc xe buýt màu xanh nhạt chạy ngang qua, đẹp tựa như cảnh trong anime Nhật Bản.
"Đừng nói những lời đường mật để lừa em."
Con gái luôn nói một đằng nghĩ một nẻo, rõ ràng niềm vui trong lòng sắp tràn ra ngoài, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.
"Là lời thật lòng mà." Giọng của Giang Vũ Đạc lại vang lên bên tai, nhẹ nhàng như gió xuân.
Thẩm Chi Ý vẫn cười trộm, nhưng không nhìn anh.
Đàn em nhìn bầu không khí lãng mạn giữa hai người, chủ động nói mình có việc phải làm, không ở lại quấy rầy nữa.
"Anh ngồi đây chờ một lát nhé." Thẩm Chi Ý kéo một chiếc ghế từ bên cạnh ra cho anh, "Chắc anh đi đường mệt lắm đúng không?"
Thẩm Chi Ý bước vào căn phòng nhỏ phía sau, rót một ly nước ấm đặt bên cạnh anh, làn hơi hóng nhè nhẹ bay lên, mang theo chút ấm áp, giống như bầu không khí giữa họ lúc này.
Tiệm trà sữa bên cạnh bật bài "Người Đặc Biệt" của Phương Đại Đồng.
—— Chúng ta là người đặc biệt của nhau, phấn đấu quên mình, không nỡ rời xa.
Giang Vũ Đạc cầm ly nước uống một ngụm nhỏ, đôi môi và cổ họng khô khốc đều được dịu lại, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào Thẩm Chi Ý, như muốn bù đắp lại những năm tháng không thể quang minh chính đại nhìn cô.
"Dạo này em sống tốt không?"
Trước đây anh luôn cảm thấy những lời này quá khách sáo, nhưng khi bản thân đối mặt với tình cảnh gặp lại sau bao năm xa cách, anh lại không biết nói gì cho phải, chỉ có thể dùng câu hỏi này để bày tỏ sự quan tâm của mình.
Thẩm Chi Ý theo bản năng muốn nói "tốt", nhưng sự bướng bỉnh của một cô gái nhỏ lại nổi lên trong lòng, thế là câu nói đến đầu môi lại biến thành "không tốt chút nào".
"Hoàn toàn không tốt chút nào." Thẩm Chi Ý cúi đầu, ngón tay khẽ vân vê vạt áo, "Không nhận được tin tức gì của anh, em lo chết đi được."
Ánh mắt Giang Vũ Đạc thoáng qua một chút áy náy, đúng là bao năm qua anh nợ cô rất nhiều, cứ mãi tiêu hao tình cảm và cảm xúc của cô.
Anh cảm thấy tự trách và có chút lúng túng.
"Xin lỗi em, Chi Chi."
Tim Thẩm Chi Ý vẫn đập rất nhanh, cô cắn chặt môi, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn anh: "Còn anh thì sao?"
"Anh sống tốt chứ?"
"Vẫn ổn." Giang Vũ Đạc chậm rãi đáp, "Chỉ là ——"
Anh cũng lấy hết can đảm, thẳng thắn bày tỏ lòng mình: "Chỉ là rất nhớ em."
Ánh mắt Thẩm Chi Ý thoáng chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng chuyển thành vui sướng, khóe miệng cong lên một đường rất nhỏ, móng tay bấm vào lòng bàn tay, để lại một vết cong hình lưỡi liềm.
Bên ngoài, mặt trời ngả về tây, ánh hoàng hôn màu cam vàng phủ lên toàn bộ thành phố một lớp ánh sáng.
Giang Vũ Đạc cúi đầu nhìn Thẩm Chi Ý, nhìn hàng mi dài, má lúm đồng tiền cạn, làn da trắng như sữa của cô, bỗng nhiên muốn véo má cô một cái.
Cảm giác chắc chắn sẽ giống như kẹo bông gòn mềm mại.
Sao lại có cô gái đáng yêu như cô chứ.
"Muốn cùng ăn tối không?" Giang Vũ Đạc mở lời.
"Được." Thẩm Chi Ý gật đầu.
"Vậy khi nào em xong việc?" Giang Vũ Đạc hỏi, "Anh đợi em."
"Bây giờ cũng được, nhưng em muốn vào trong thay đồ trước."
"Được." Giang Vũ Đạc xoa đầu cô, "Không vội."
Thẩm Chi Ý xoay người bước vào phòng mình, thuận tay đóng cửa lại, lưng dựa vào cánh cửa gỗ, đôi mắt đen nhánh hơi ẩm ướt, phản chiếu tất cả mọi thứ trong căn phòng.
Cô áp mu bàn tay lên má, dù họ đã quen biết nhau 14 năm, và đã nói chuyện rất nhiều trên WeChat, thậm chí còn gọi video với nhau, nhưng những gì xảy ra trước mắt vẫn khiến cô cảm thấy không thật.
Bây giờ họ là gì của nhau nhỉ?
Có thật là mọi hiềm khích đã được xóa bỏ?
Bên ngoài, Giang Vũ Đạc lặng lẽ quan sát studio của cô, thực ra anh đã đến đây rất nhiều lần, nhưng hầu hết thời gian đều chỉ từ xa nhìn bóng dáng cô bận rộn. Hôm nay anh mới có cơ hội thấy rõ bên trong.
Phong cách trang trí của studio đơn giản nhưng ấm áp, giống như chính con người cô vậy.
Không lâu sau, cánh cửa màu vàng nhạt bị đẩy ra, Thẩm Chi Ý mặc một chiếc áo len mỏng màu tím nhạt, váy hoa nhí dài, mái tóc mềm mại xõa xuống trước ngực, cô bước đến gần anh một cách yên tĩnh và có chút ngại ngùng.
"Rất đẹp." Giang Vũ Đoạn chân thành khen ngợi.
Họ cùng nhau bước ra khỏi studio, Giang Vũ Đạc nghiêng đầu nhìn cô, hàng mi đen dài như được phủ một lớp ánh sáng: "Muốn ăn gì?"
"Gì cũng được." Đầu óc Thẩm Chi Ý có chút lộn xộn, hoàn toàn không thể suy nghĩ bình thường.
"Vậy nghe anh nhé."
"Dạ."
Trên đường, họ không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đi cạnh nhau, khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, không thể nói là thân mật mà cũng không thể nói là xa cách.
Yết hầu Giang Vũ Đạc chuyển động, anh lén nhìn cô gái bên cạnh mình. Thực ra anh muốn nắm tay cô, nhưng lại sợ như vậy sẽ khiến cô cảm thấy phiền, vì vậy bàn tay đang đưa ra nửa chừng lại từ từ hạ xuống, đặt bên cạnh quần, đầu ngón tay khẽ cuộn lại.
Có thể thấy, anh cũng rất căng thẳng.
Anh không biết mình làm sao, đối mặt với mưa bom bão đạn nơi chiến trường cũng chưa bao giờ như thế này.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hai người, in nghiêng trên mặt đất, Giang Vũ Đạc khẽ nhích sang bên cạnh một bước, để bóng họ dính sát vào nhau, trông như đang nắm tay.
Tại ngã tư đường, đèn chuyển đỏ, hai người dừng chân chờ đợi. Phía sau có một đứa trẻ nghịch ngợm chạy về phía Thẩm Chi Ý, Giang Vũ Đạc nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, tránh cho cô bị đụng ngã.
Thẩm Chi Ý phản ứng chậm: "Cảm ơn anh."
"Khách sáo với anh thế à?" Giang Vũ Đạc cười nhìn cô, nhưng tay anh lại không buông ra mà càng mạnh dạn hơn, đan chặt ngón tay vào tay cô.
Má Thẩm Chi Ý hơi ửng hồng, nhưng cô không rút tay ra.
Nhiệt độ lòng bàn tay hai người hòa vào nhau, mồ hôi cũng quyện vào, nhưng chẳng ai có ý định buông tay.
Cuối cùng Giang Vũ Đạc đưa cô đến một quán cá om dưa chua cay đối diện với trường cũ của cô, Đại học Sư phạm Kinh Nam. Hồi còn học đại học, Thẩm Chi Ý rất thích cùng bạn cùng phòng đến đây, anh đều biết đó.
Hai người ngồi trong phòng riêng, Giang Vũ Đạc cầm thực đơn gọi món, toàn là những món Thẩm Chi Ý thích. Thẩm Chi Ý chỉ ngơ ngác nhìn anh, ánh đèn trên đầu phủ lên người anh, khiiến anh có phần dịu dàng hơn.
Khuôn mặt anh rất đẹp, sống mũi cũng đẹp, nói chung nhìn thế nào cũng khiến người ta rung động.
Giang Vũ Đạc đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, lịch sự nói cảm ơn, lại chú ý tới ánh mắt của Thẩm Chi Ý, trong mắt anh lấp lánh ý cười: "Nhìn gì vậy?"
Thẩm Chi Ý như một đứa trẻ làm sai bị bắt tại trận, lập tức cúi đầu, thất thần nhìn ly trà chanh trước mặt, tai cô đỏ lên, giọng nói rất nhỏ: "Không có gì."
"Có phải đang nhìn anh không?"
"Không phải."
"Nhưng anh muốn em nhìn anh."
Thẩm Chi Ý không biết đáp lại thế nào, chỉ cắn ống hút uống trà chanh. Thực ra trà này không ngon chút nào, hơi chua và đắng, nhưng cô muốn dùng cách này để che giấu sự bối rối và rung động trong lòng, chẳng mấy chốc cô đã uống hết nửa ly.
"Ngon đến vậy sao?" Giang Vũ Đạc đột nhiên cắt ngang, nhân lúc cô không chú ý, anh lấy ly trà từ tay cô, uống một ngụm bằng ống hút của cô.
"Không ngon lắm." Giang Vũ Đạc tỏ vẻ như đang nghiêm túc đánh giá, "Anh nhớ em thích uống đồ ngọt mà?"
Thẩm Chi Ý trợn tròn mắt nhìn, ánh mắt tập trung vào cái ống hút.
Sao anh lại dùng ống hút của mình chứ?
Đây có tính là hôn gián tiếp không?
Cô cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình nóng đến mức sắp nổ tung rồi.
Giang Vũ Đạc hoàn toàn không nhận ra, gọi nhân viên phục vụ mang một ly đào trắng có ga đặt trước mặt cô: "Uống cái này đi, chắc em sẽ thích."
Thẩm Chi Ý ngoan ngoãn nghe theo anh sắp xếp, nhưng có chút ngồi không yên, đầu mũi cô tràn ngập mùi đàn hương nhẹ nhàng từ người anh, toàn thân cô nóng bừng.
Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, phá vỡ không khí mập mờ ngắn ngủi giữa hai người. Thẩm Chi Ý như được giải thoát, vùi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Giang Vũ Đạc bật cười trước hành động của cô, những suy nghĩ nhỏ bé của cô đều bị anh nhìn thấu, nhưng anh không vạch trần.
Thẩm Chi Ý ăn rất nhanh, như thể đang vội vã. Hậu quả của việc ăn quá nhanh là không cẩn thận bị nghẹn một ngụm súp nóng, cô che miệng ho sặc sụa.
Giang Vũ Đạc nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đưa cho cô một tờ giấy: "Ăn chậm một chút, chúng ta không vội mà."
Thẩm Chi Ý nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn anh: "Lần này anh được về bao lâu?"
"Anh không đi nữa." Giang Vũ Đạc cũng nhìn cô, "Chi Chi, anh đã báo cáo với cấp trên rồi."
"Lần này anh không đi nữa."
Thẩm Chi Ý kinh ngạc "a" một tiếng, hàng mi rủ xuống, khẽ run rẩy.
Anh không đi nữa, có phải họ không cần phải chia xa nữa không?
"Vậy anh có dự định gì không?"
"Chưa hoàn toàn nghĩ xong." Giang Vũ Đạc đặt đồ trong tay xuống, giọng nói trở nên trầm thấp, "Nhưng có một việc rất quan trọng anh phải làm."
Thẩm Chi Ý nhíu mày: "Việc gì?"
Giang Vũ Đạc ngồi thẳng lưng, yết hầu vô thức chuyển động, sắc mặt và giọng điệu trở nên nghiêm túc. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói từng chữ: "Anh muốn hỏi em một chuyện, em có đồng ý ở bên anh không?"
"Anh biết anh đã để em chờ đợi rất lâu, cũng phụ lòng em nhiều năm. Vì vậy lần này, anh muốn giao cả đời mình cho em, dùng hết khả năng để bù đắp cho em."
Không còn rào cản, không còn kìm nén, chỉ còn lại nỗi nhớ nhung và sự quyến luyến khó tả.
Giang Vũ Đạc ôm chặt cô, ngón tay luồn vào mái tóc cô, hương thơm ngọt ngào từ cơ thể cô lan tỏa trong khoang mũi, anh cảm nhận từng chút mềm mại trên cơ thể cô, như muốn hòa cô vào lòng mình.
Thẩm Chi Ý vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của anh, vòng tay ôm lấy eo anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh qua lớp vải mỏng, bên tai là nhịp tim đập mạnh mẽ, như tiếng trống trận.
Cuối cùng cả hai đều rịn mồ hôi mỏng mới không đành lòng rời nhau.
Thẩm Chi Ý ngẩng đầu nhìn anh, hàng mi đen nhánh khẽ run rẩy, đôi mắt ướt át như ẩn giấu một vũng nước, cô cắn chặt môi dưới để không cho nước mắt rơi xuống: "Anh về từ khi nào vậy?"
"Không phải anh đã hứa với em sao?" Giang Vũ Đạc nhìn cô, giọng nói dịu dàng, "Sẽ về sớm thôi."
"Vậy sao anh không báo trước cho em biết?" Thẩm Chi Ý chớp mắt, cố gắng kìm nén cảm giác xót xa trong lòng, "Em không kịp chuẩn bị gì cả."
Cô luống cuống chỉnh lại vạt áo có hơi xộc xệch, vén những sợi tóc rối ra sau tai, ngón tay cái nhẹ nhàng chà xát lên mu bàn tay, cố gắng lau đi vết chì màu xám đen trên đó.
"Chi Chi." Giang Vũ Đạc có chút buồn cười ngăn động tác của cô lại, đốt ngón tay gõ lên trán cô, khóe miệng mỉm cười, "Không cần phải vậy, trong mắt anh, em thế nào cũng xinh đẹp."
Thẩm Chi Ý không nhịn được cười khẽ, ngượng ngùng quay mặt đi, nhìn thấy con đường ngô đồng ngoài cửa sổ rợp màu xanh lá, ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá chiếu xuống, chiếc xe buýt màu xanh nhạt chạy ngang qua, đẹp tựa như cảnh trong anime Nhật Bản.
"Đừng nói những lời đường mật để lừa em."
Con gái luôn nói một đằng nghĩ một nẻo, rõ ràng niềm vui trong lòng sắp tràn ra ngoài, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.
"Là lời thật lòng mà." Giọng của Giang Vũ Đạc lại vang lên bên tai, nhẹ nhàng như gió xuân.
Thẩm Chi Ý vẫn cười trộm, nhưng không nhìn anh.
Đàn em nhìn bầu không khí lãng mạn giữa hai người, chủ động nói mình có việc phải làm, không ở lại quấy rầy nữa.
"Anh ngồi đây chờ một lát nhé." Thẩm Chi Ý kéo một chiếc ghế từ bên cạnh ra cho anh, "Chắc anh đi đường mệt lắm đúng không?"
Thẩm Chi Ý bước vào căn phòng nhỏ phía sau, rót một ly nước ấm đặt bên cạnh anh, làn hơi hóng nhè nhẹ bay lên, mang theo chút ấm áp, giống như bầu không khí giữa họ lúc này.
Tiệm trà sữa bên cạnh bật bài "Người Đặc Biệt" của Phương Đại Đồng.
—— Chúng ta là người đặc biệt của nhau, phấn đấu quên mình, không nỡ rời xa.
Giang Vũ Đạc cầm ly nước uống một ngụm nhỏ, đôi môi và cổ họng khô khốc đều được dịu lại, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào Thẩm Chi Ý, như muốn bù đắp lại những năm tháng không thể quang minh chính đại nhìn cô.
"Dạo này em sống tốt không?"
Trước đây anh luôn cảm thấy những lời này quá khách sáo, nhưng khi bản thân đối mặt với tình cảnh gặp lại sau bao năm xa cách, anh lại không biết nói gì cho phải, chỉ có thể dùng câu hỏi này để bày tỏ sự quan tâm của mình.
Thẩm Chi Ý theo bản năng muốn nói "tốt", nhưng sự bướng bỉnh của một cô gái nhỏ lại nổi lên trong lòng, thế là câu nói đến đầu môi lại biến thành "không tốt chút nào".
"Hoàn toàn không tốt chút nào." Thẩm Chi Ý cúi đầu, ngón tay khẽ vân vê vạt áo, "Không nhận được tin tức gì của anh, em lo chết đi được."
Ánh mắt Giang Vũ Đạc thoáng qua một chút áy náy, đúng là bao năm qua anh nợ cô rất nhiều, cứ mãi tiêu hao tình cảm và cảm xúc của cô.
Anh cảm thấy tự trách và có chút lúng túng.
"Xin lỗi em, Chi Chi."
Tim Thẩm Chi Ý vẫn đập rất nhanh, cô cắn chặt môi, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn anh: "Còn anh thì sao?"
"Anh sống tốt chứ?"
"Vẫn ổn." Giang Vũ Đạc chậm rãi đáp, "Chỉ là ——"
Anh cũng lấy hết can đảm, thẳng thắn bày tỏ lòng mình: "Chỉ là rất nhớ em."
Ánh mắt Thẩm Chi Ý thoáng chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng chuyển thành vui sướng, khóe miệng cong lên một đường rất nhỏ, móng tay bấm vào lòng bàn tay, để lại một vết cong hình lưỡi liềm.
Bên ngoài, mặt trời ngả về tây, ánh hoàng hôn màu cam vàng phủ lên toàn bộ thành phố một lớp ánh sáng.
Giang Vũ Đạc cúi đầu nhìn Thẩm Chi Ý, nhìn hàng mi dài, má lúm đồng tiền cạn, làn da trắng như sữa của cô, bỗng nhiên muốn véo má cô một cái.
Cảm giác chắc chắn sẽ giống như kẹo bông gòn mềm mại.
Sao lại có cô gái đáng yêu như cô chứ.
"Muốn cùng ăn tối không?" Giang Vũ Đạc mở lời.
"Được." Thẩm Chi Ý gật đầu.
"Vậy khi nào em xong việc?" Giang Vũ Đạc hỏi, "Anh đợi em."
"Bây giờ cũng được, nhưng em muốn vào trong thay đồ trước."
"Được." Giang Vũ Đạc xoa đầu cô, "Không vội."
Thẩm Chi Ý xoay người bước vào phòng mình, thuận tay đóng cửa lại, lưng dựa vào cánh cửa gỗ, đôi mắt đen nhánh hơi ẩm ướt, phản chiếu tất cả mọi thứ trong căn phòng.
Cô áp mu bàn tay lên má, dù họ đã quen biết nhau 14 năm, và đã nói chuyện rất nhiều trên WeChat, thậm chí còn gọi video với nhau, nhưng những gì xảy ra trước mắt vẫn khiến cô cảm thấy không thật.
Bây giờ họ là gì của nhau nhỉ?
Có thật là mọi hiềm khích đã được xóa bỏ?
Bên ngoài, Giang Vũ Đạc lặng lẽ quan sát studio của cô, thực ra anh đã đến đây rất nhiều lần, nhưng hầu hết thời gian đều chỉ từ xa nhìn bóng dáng cô bận rộn. Hôm nay anh mới có cơ hội thấy rõ bên trong.
Phong cách trang trí của studio đơn giản nhưng ấm áp, giống như chính con người cô vậy.
Không lâu sau, cánh cửa màu vàng nhạt bị đẩy ra, Thẩm Chi Ý mặc một chiếc áo len mỏng màu tím nhạt, váy hoa nhí dài, mái tóc mềm mại xõa xuống trước ngực, cô bước đến gần anh một cách yên tĩnh và có chút ngại ngùng.
"Rất đẹp." Giang Vũ Đoạn chân thành khen ngợi.
Họ cùng nhau bước ra khỏi studio, Giang Vũ Đạc nghiêng đầu nhìn cô, hàng mi đen dài như được phủ một lớp ánh sáng: "Muốn ăn gì?"
"Gì cũng được." Đầu óc Thẩm Chi Ý có chút lộn xộn, hoàn toàn không thể suy nghĩ bình thường.
"Vậy nghe anh nhé."
"Dạ."
Trên đường, họ không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đi cạnh nhau, khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, không thể nói là thân mật mà cũng không thể nói là xa cách.
Yết hầu Giang Vũ Đạc chuyển động, anh lén nhìn cô gái bên cạnh mình. Thực ra anh muốn nắm tay cô, nhưng lại sợ như vậy sẽ khiến cô cảm thấy phiền, vì vậy bàn tay đang đưa ra nửa chừng lại từ từ hạ xuống, đặt bên cạnh quần, đầu ngón tay khẽ cuộn lại.
Có thể thấy, anh cũng rất căng thẳng.
Anh không biết mình làm sao, đối mặt với mưa bom bão đạn nơi chiến trường cũng chưa bao giờ như thế này.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hai người, in nghiêng trên mặt đất, Giang Vũ Đạc khẽ nhích sang bên cạnh một bước, để bóng họ dính sát vào nhau, trông như đang nắm tay.
Tại ngã tư đường, đèn chuyển đỏ, hai người dừng chân chờ đợi. Phía sau có một đứa trẻ nghịch ngợm chạy về phía Thẩm Chi Ý, Giang Vũ Đạc nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, tránh cho cô bị đụng ngã.
Thẩm Chi Ý phản ứng chậm: "Cảm ơn anh."
"Khách sáo với anh thế à?" Giang Vũ Đạc cười nhìn cô, nhưng tay anh lại không buông ra mà càng mạnh dạn hơn, đan chặt ngón tay vào tay cô.
Má Thẩm Chi Ý hơi ửng hồng, nhưng cô không rút tay ra.
Nhiệt độ lòng bàn tay hai người hòa vào nhau, mồ hôi cũng quyện vào, nhưng chẳng ai có ý định buông tay.
Cuối cùng Giang Vũ Đạc đưa cô đến một quán cá om dưa chua cay đối diện với trường cũ của cô, Đại học Sư phạm Kinh Nam. Hồi còn học đại học, Thẩm Chi Ý rất thích cùng bạn cùng phòng đến đây, anh đều biết đó.
Hai người ngồi trong phòng riêng, Giang Vũ Đạc cầm thực đơn gọi món, toàn là những món Thẩm Chi Ý thích. Thẩm Chi Ý chỉ ngơ ngác nhìn anh, ánh đèn trên đầu phủ lên người anh, khiiến anh có phần dịu dàng hơn.
Khuôn mặt anh rất đẹp, sống mũi cũng đẹp, nói chung nhìn thế nào cũng khiến người ta rung động.
Giang Vũ Đạc đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, lịch sự nói cảm ơn, lại chú ý tới ánh mắt của Thẩm Chi Ý, trong mắt anh lấp lánh ý cười: "Nhìn gì vậy?"
Thẩm Chi Ý như một đứa trẻ làm sai bị bắt tại trận, lập tức cúi đầu, thất thần nhìn ly trà chanh trước mặt, tai cô đỏ lên, giọng nói rất nhỏ: "Không có gì."
"Có phải đang nhìn anh không?"
"Không phải."
"Nhưng anh muốn em nhìn anh."
Thẩm Chi Ý không biết đáp lại thế nào, chỉ cắn ống hút uống trà chanh. Thực ra trà này không ngon chút nào, hơi chua và đắng, nhưng cô muốn dùng cách này để che giấu sự bối rối và rung động trong lòng, chẳng mấy chốc cô đã uống hết nửa ly.
"Ngon đến vậy sao?" Giang Vũ Đạc đột nhiên cắt ngang, nhân lúc cô không chú ý, anh lấy ly trà từ tay cô, uống một ngụm bằng ống hút của cô.
"Không ngon lắm." Giang Vũ Đạc tỏ vẻ như đang nghiêm túc đánh giá, "Anh nhớ em thích uống đồ ngọt mà?"
Thẩm Chi Ý trợn tròn mắt nhìn, ánh mắt tập trung vào cái ống hút.
Sao anh lại dùng ống hút của mình chứ?
Đây có tính là hôn gián tiếp không?
Cô cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình nóng đến mức sắp nổ tung rồi.
Giang Vũ Đạc hoàn toàn không nhận ra, gọi nhân viên phục vụ mang một ly đào trắng có ga đặt trước mặt cô: "Uống cái này đi, chắc em sẽ thích."
Thẩm Chi Ý ngoan ngoãn nghe theo anh sắp xếp, nhưng có chút ngồi không yên, đầu mũi cô tràn ngập mùi đàn hương nhẹ nhàng từ người anh, toàn thân cô nóng bừng.
Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, phá vỡ không khí mập mờ ngắn ngủi giữa hai người. Thẩm Chi Ý như được giải thoát, vùi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Giang Vũ Đạc bật cười trước hành động của cô, những suy nghĩ nhỏ bé của cô đều bị anh nhìn thấu, nhưng anh không vạch trần.
Thẩm Chi Ý ăn rất nhanh, như thể đang vội vã. Hậu quả của việc ăn quá nhanh là không cẩn thận bị nghẹn một ngụm súp nóng, cô che miệng ho sặc sụa.
Giang Vũ Đạc nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đưa cho cô một tờ giấy: "Ăn chậm một chút, chúng ta không vội mà."
Thẩm Chi Ý nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn anh: "Lần này anh được về bao lâu?"
"Anh không đi nữa." Giang Vũ Đạc cũng nhìn cô, "Chi Chi, anh đã báo cáo với cấp trên rồi."
"Lần này anh không đi nữa."
Thẩm Chi Ý kinh ngạc "a" một tiếng, hàng mi rủ xuống, khẽ run rẩy.
Anh không đi nữa, có phải họ không cần phải chia xa nữa không?
"Vậy anh có dự định gì không?"
"Chưa hoàn toàn nghĩ xong." Giang Vũ Đạc đặt đồ trong tay xuống, giọng nói trở nên trầm thấp, "Nhưng có một việc rất quan trọng anh phải làm."
Thẩm Chi Ý nhíu mày: "Việc gì?"
Giang Vũ Đạc ngồi thẳng lưng, yết hầu vô thức chuyển động, sắc mặt và giọng điệu trở nên nghiêm túc. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói từng chữ: "Anh muốn hỏi em một chuyện, em có đồng ý ở bên anh không?"
"Anh biết anh đã để em chờ đợi rất lâu, cũng phụ lòng em nhiều năm. Vì vậy lần này, anh muốn giao cả đời mình cho em, dùng hết khả năng để bù đắp cho em."