Đan Vũ Càn Khôn
Chương 854: Một đường sinh cơ (1)
Mà đau lòng chính là Tần Phàm phải dùng đại giá thiêu đốt tính mạng để đi liều lĩnh.
Hắn biết Tần Phàm muốn thay thế chính mình đi hi sinh!
Hắn làm sao để Tần Phàm có thể hi sinh như thế!
Nhưng một khi thiêu đốt sinh mệnh lực, cơ hồ là không khả năng xoay chuyển được nữa.
Kim Dương võ thánh biết được cho dù hắn còn lưu lại nơi này tiếp tục hi sinh bản thân cũng không thể cứu về tính mạng của Tần Phàm.
- Nhi đồng, ngươi tội gì đâu…
Trong một khắc này Kim Dương võ thánh không nhịn được lão lệ tung hoành, hắn không muốn lưu Tần Phàm ở lại nơi này một mình, nhưng không thể không rời đi. Bởi vì hắn đã tuyển chọn Tần Phàm làm người thừa kế, hiện tại nếu Tần Phàm đã chết, hắn nhất định phải tìm kiếm thêm một người khác.
Cho nên tạm thời hắn vẫn không thể chết!
- Tiền bối, đi nhanh lên!
Thanh âm thúc giục của Tần Phàm lại truyền đến lần nữa, cuối cùng thanh âm có vẻ rất nhẹ, nhưng hắn tin tưởng Kim Dương võ thánh có thể nghe được:
- Thỉnh tiền bối thay ta chiếu cố gia tộc của ta một chút!
- Nhi đồng, đây là ta thiếu của ngươi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo trụ Nam Phong Tần gia của ngươi!
Kim Dương võ thánh giờ một này có chút đau đớn, nhưng hắn biết hiện tại lực chú ý của ma chủng Thanh Long chỉ tập trung trên người Tần Phàm, đây là cơ hội tốt nhất để hắn rời đi.
Hắn làm người thủ hộ Vũ Thiên đại lục đã nhiều năm, làm sao không phải là người quả quyết, tới lúc này đã không còn do dự, bước mạnh một bước nhịn đau bay lên đỉnh núi.
Thấy thân ảnh Kim Dương võ thánh rời đi, Tần Phàm yên tâm. Mà có được lời cam đoan của Kim Dương võ thánh, với cống hiến cùng tác dụng của hắn ở khắp cả đại lục, cho dù Chân Võ thánh điện cũng phải lưu mặt mũi cho hắn, Tần Phàm đã có thể yên tâm cho Nam Phong Tần gia ngày sau.
- Tỷ tỷ, tạm biệt!
Vào khắc này, trong đầu hắn hiện nhanh lên một loạt thân ảnh, theo Tần Li cùng mọi người trong Nam Phong Tần gia, đến Cổ Mặc cùng Kỷ Huyên Nhi đến Thái Dao huynh muội, thậm chí còn nhớ lại cả Điền Mông cùng Tiết Tuấn ngày trước.
- Ta đến thế giới này một chuyến cũng không uổng công đúng không?
Trên mặt Tần Phàm chợt hiện lên ý cười thảm đạm, hình như đang hỏi Vũ Thiên đại lục cũng như đang hỏi mình, mà khóe mắt hắn chảy xuống giọt lệ, sau đó nhanh chóng biến mất.
Sau đó nụ cười của hắn chợt biến mất, hai mắt nhìn vào ma chủng Thanh Long phía trước, sinh mệnh lực đã thiêu đốt tới đỉnh núi, lực lượng ma tôn mượn dùng đã thăng tới cực hạn!
Cho dù phải chết ít nhất phải giết được ma chủng Thanh Long!
Ngay sau đó khí thế của hắn dung hợp cùng ba đầu ma chủng ma tôn, giống như mặt trời chói chang bạo phát, hào quang vạn trượng!
Một cỗ khí thế này của Tần Phàm cũng không phải nói hắn có nắm chắc tất thắng, hắn không có được thực lực có thể chém giết được ma chủng Thanh Long, trên thực tế tuy rằng hắn kích phát lực lượng tiềm ẩn tận sâu trong, nhưng rất có hạn, căn bản không đủ giết chết ma chủng Thanh Long!
Nhưng giờ khắc này hắn không hề có chút sợ hãi, khí hướng tận trời.
- Chư vị, nhanh rời đi đi!
Cảm giác được lực lượng của mình đã đạt tới đỉnh, Tần Phàm rít gào một tiếng, tiếp theo đem thân thể mình hướng ma chủng Thanh Long xông tới.
Dù sao đã thiêu đốt sinh mệnh lực, hắn cũng không còn gì sợ hãi. Mà giờ phút này có được lực lượng ủng hộ, cũng làm cho hắn có được dũng khí cùng tự tin đối kháng hết thảy!
Hắn nhất định tận hết sức mình bám trụ ma chủng Thanh Long, nếu không mọi người cũng khó thể tiếp tục hoạt động tại tầng thứ tư của Cửu Long Tháp, muốn tìm thông đạo đi tới tầng thứ năm hoặc là trở lại tầng thứ ba đều rất khó.
Hắn chỉ có một mình, nhưng không chỉ một người, hắn đại biểu cho ý chí của nhân loại!
Hắn có thể chết, nhưng phải chết có giá trị!
- Oanh!
Tần Phàm lại thêm một lần bị đánh bay, nhưng sau khi áp đảo vô số cây cối hắn lại bay lên, cho dù máu tươi đầm đìa hắn vẫn kiên cường ý chí.
- Đi thôi, mau nhanh rời đi, Tần Phàm phỏng chừng còn có thể bám trụ được đầu mãnh thú kia chút nữa, không cần cô phụ ý tốt của hắn!
Chứng kiến Tần Phàm thấy chết không sờn liên tục lao về phía ma chủng Thanh Long, Kim Dương võ thánh đã trở lại trên đỉnh núi phảng phất như già hơn rất nhiều, thở dài một tiếng nói.
- Chúng ta sẽ nhớ kỹ tên của Tần Phàm, cảm tạ kỳ tích chi tử mang tới phấn khích cho thế giới này.
Những cường giả khác cũng cảm giác trong lòng trầm trọng, vừa bội phục lẫn tiếc hận với hành vi của Tần Phàm. Nhưng đến lúc này mọi người vẫn cảm thấy đầu mãnh thú kia thật sự quá mức cường đại, căn bản không thể đối kháng, cho nên chỉ đành cùng nhau rời đi.
Nhưng cũng có người không thể hiểu được vì sao Tần Phàm lại nguyện ý hi sinh đổi lấy tính mạng cho Kim Dương võ thánh, chỉ có người biết được tác dụng của Kim Dương võ thánh đối với đại lục mới có thể biết được hành động vĩ đại của Tần Phàm.
- Tần Phàm, không có ngươi, thế giới này thật sự sẽ thiếu rất nhiều niềm vui.
Vân Phi Dương cảm giác được tinh thần chán nản, hắn nhớ rõ trước khi tiến vào Cửu Long Tháp vẫn cùng Tần Phàm ước định xem ai có thể siêu việt Kim Dương võ thánh trước tiên, nhưng hiện tại xem ra hắn đã mất đi đối thủ.
Các cường giả nhân loại đều đã rời đi.
Ở bên trong sơn cốc chỉ còn lại Tần Phàm cùng ma chủng Thanh Long.
Hắn vừa bị đánh rơi xuống đất, nhưng rất nhanh lại bay lên, tuy rằng trên lực lượng hắn không sánh bằng ma chủng Thanh Long nhưng lúc này trên người hắn có lực lượng ba đầu viễn cổ ma tôn gia trì, cũng không dễ dàng nhanh chóng bị giết chết.
Trên thực tế, trong giờ khắc này tinh thần ý chí của Tần Phàm vẫn thập phần kiên định, khí thế bất khuất!
Tuy hắn đã chuẩn bị tâm lý mình sẽ chết, nhưng hắn vẫn không buông tha cơ hội cầu sống! Chẳng qua hắn muốn đem bản thân mình đặt vào một hoàn cảnh tuyệt vọng, như vậy hắn có thể phát huy ra tiềm lực của mình tốt nhất, tìm được một đường sinh cơ trong bóng tối!
Hiện tại hắn bị vây trong hoàn cảnh tuyệt vọng như thế, thân thể cùng suy nghĩ của hắn đều vận chuyển tới cực điểm, huống hồ hiện tại mọi người đã rời khỏi nơi này, hắn đã không còn lo lắng về sau.
- Nhất định sẽ có biện pháp!
Vào lúc này đôi mắt Tần Phàm tràn đầy tơ máu, một ít khí thế hung hãn mãnh liệt của viễn cổ ma tôn tràn tới đầy tâm trí nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì thần trí của chính mình.
Cho tới bây giờ hắn cũng không phải là một người dễ dàng chịu khuất phục dưới vận mệnh!
- Đây chính là hi vọng cuối cùng của ta!
Sau một lát, đôi mắt Tần Phàm nhìn về xuống một ít gốc cổ thụ nằm bên dưới thân thể thật lớn đang xoay quanh của ma chủng Thanh Long.
Bên trong loại hoàn cảnh tuyệt vọng hiện tại, rốt cục hắn đã nghĩ tới nhược điểm của ma chủng Thanh Long cùng khả năng sống sót của chính mình!
Hắn đã luyện hóa ba viên ma chủng, bỗng nhiên nhớ lại lúc trước khi luyện hóa ma chủng Thủy Kỳ Lân cùng ma chủng Chu Tước, hai viên ma chủng thú linh đều tách khỏi ma chủng, chỉ riêng ma chủng Huyền Vũ mới cùng thú linh hợp thành một thể.