Đan Vũ Càn Khôn
Chương 669: Thần Thú Thành
- Đây là Thần Thú Thành sao?
Lúc này Tần Phàm cũng không nhịn được thoáng ngạc nhiên, thật sự không ngờ tòa thành thị thần bí kia lại được kiến tạo trên đỉnh núi, phía sau là dãy sơn mạch liên miên kéo dài cùng biển rừng mênh mông, một loại khí tức viễn cổ xa xưa thổi thẳng tới trước mắt.
Tòa Thần Thú Thành nằm trên đỉnh núi, dưới chân núi có một thang đá thật dài đi lên trên.
Từ xa nhìn lại, cả tòa đại thành giống như một đầu viễn cổ cự tượng, thang đá thật dài thật giống như mũi voi khổng lồ. Đầu viễn cổ cự tượng sừng sững trên đỉnh núi, tựa hồ đang đưa mắt nhìn thẳng xuống mảnh đất bên dưới, thế nhưng trong vô hình tạo cho người ta loại cảm giác thần thánh.
Thật giống như thần linh đang phù hộ lên con dân của hắn.
- Tiểu Tình, ở trong này muội có cảm giác được thanh âm kêu gọi kia thêm rõ ràng hơn không?
Lúc này Tần Phàm nhìn Phương Tiểu Tình hỏi thăm, chính hắn đã rõ ràng nghe được, thậm chí là hắn có thể mơ hồ cảm giác lời kêu gọi cũng không phải xuất hiện từ tòa đại thành phía trước, mà là đến từ biển rừng mênh mông ở phía sau.
Thật nhiều điều thần bí, che giấu tận sâu trong.
- Có, nhưng thật sự đi tới nơi này, muội tựa hồ có loại cảm giác như quay về gia đình.
Lúc này Phương Tiểu Tình cũng bị cảnh tượng trước mắt làm rung động, một lát sau mới kịp phản ứng, gật gật đầu nói.
- Cảm giác quay trở về gia đình? Hay là muội vốn là người của Thần Thú gia tộc? Vậy lúc trước vì sao muội lại xuất hiện tại Đại Kiền quốc?
Tần Phàm kỳ lại hỏi, hắn biết Phương Tiểu Tình có được Thú Linh Thể, đích xác có thể là người của Thần Thú gia tộc, thậm chí có liên hệ lớn lao tới thần thú.
- Muội cũng không biết, muội chỉ biết từ nhỏ muội đã sinh hoạt tại Đông Châu Đại Kiền quốc, sau tới mười tuổi thì đi vào Thần Mộc Thành Mộc gia, lần này là lần đầu tiên muội rời khỏi Đại Kiền quốc. nguồn
Phương Tiểu Tình lắc lắc đầu nói, tựa hồ nàng cũng cảm giác thập phần mê hoặc, vẻ mặt nàng thậm chí có cảm xúc kinh sợ, không biết có phải là vì về đến gần nhà thì càng cảm thấy xúc động hay không.
- Vậy khoan hãy suy nghĩ nhiều, đi, hiện tại chúng ta đến Thần Thú gia tộc, ở nơi đó chúng ta sẽ nhận được đáp án.
Tần Phàm trấn an Phương Tiểu Tình, sau đó dẫn đầu đi về hướng tòa đại thành nguy nga phía trước.
Rất nhanh, hai người đi tới chân núi Thần Thú Thành, đứng dưới chân núi, Tần Phàm nhìn lên bậc thang thật dài, không khỏi có cảm giác thật hùng vĩ. Bậc thang kéo dài hơn ngàn thước, chừng hơn vạn bậc thang trắng, nếu là người bình thường đi từng bậc bước lên trên, chỉ sợ phải tiêu tốn cả ngày thời gian.
Càng thêm kỳ dị chính là vào lúc này Tần Phàm lại chứng kiến có thật nhiều người Đại Khôn quốc vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng thành kính, hơn nữa phương thức đi lên núi cũng thật cổ quái, không ngờ đi mỗi ba bậc thang thì quỳ rạp xuống, trong miệng lẩm nhẩm bái xuống chín lần, sau đó lại đứng lên, tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi.
Trong những người này thậm chí có người trên trán đã chảy máu, nhưng bọn họ tựa hồ hoàn toàn không hề có cảm giác, chỉ thẳng bò lên trên núi.
- Trèo lên núi như vậy, dù mười ngày cũng chưa lên tới đi?
Trong lòng Tần Phàm không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, hắn đoán những người này hẳn là tín đồ sùng đạo của thần thú, tựa hồ đang dùng loại phương thức cổ quái này tỏ vẻ tôn kính hoặc khẩn cầu sự bảo hộ của thần thú.
Nhưng Tần Phàm cũng không phải tín đồ của thần thú, thậm chí cũng không phải tín đồ của Chân Võ Thần, tự nhiên sẽ không dùng phương thức điên cuồng như những người kia đi lên núi, thậm chí nếu như không phải hắn lo lắng bị quá nhiều người phát hiện ra hành tung của mình, hắn còn dự tính trực tiếp sử dụng Chu Tước Dực bay lên đỉnh núi.
Rất nhiều người, ngay cả Tần Thiên Hoành cũng chỉ biết hắn từng xuất hiện tại Đại Khôn quốc, nhưng không có ai biết hắn đi tới Thần Thú Thành, bởi vì từ Anh Hùng Thành có thể đi thông rất nhiều thành trì, đi tới Thần Thú Thành nếu đi con đường bình thường ngược lại càng phải đi vòng.
Nhưng Tần Phàm có được năng lực phi hành, có thể vượt sông vượt núi, không cần phải đi đường vòng.
- Đi thôi, chúng ta đi lên!
Cuối cùng Tần Phàm nhìn qua Phương Tiểu Tình nói. Trên thực tế, nếu ở nơi này sử dụng Chu Tước Dực thực sự quá cao điệu một ít, chỉ sợ sẽ mang tội danh khinh nhờn thần linh.
Sau đó hai người bắt đầu bước lên bậc thang.
Thật thần kỳ, nhưng khi bước chân Tần Phàm bước lên bậc thang thì hắn cảm thấy có một loại lực lượng nặng nề, một loại lực lượng tương tự như trọng lực của Huyền Trọng Quyền, muốn lôi kéo cả người hắn trầm xuống dưới.
Hắn nhìn thoáng qua Phương Tiểu Tình, quả nhiên thấy nàng đang bước đi thập phần gian nan.
- Thần Thú gia tộc dùng phương thức này để khảo nghiệm tín đồ của bọn họ sao?
Tần Phàm cảm giác có chút không đành lòng, hắn đi một đoạn phát hiện có người đang cúi lạy không những trên trán đều là máu tươi, thậm chí sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, biểu hiện ra vẻ cực độ suy yếu.
Trong những người này, có chút người thực lực không cao, bò lên vài ngày mới đi không được nửa đường, kết quả bởi vì không được ăn uống, đói bụng muốn hôn mê.
Nhưng trên bậc thang bị suy sút như vậy không dưới ngàn người, Tần Phàm cũng không quản được nhiều nhàn sự như vậy, chỉ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đối với những người như thế hắn cũng không biết mình nên thương hại hay bội phục họ.
Người có nên có tín ngưỡng hay không, đây là một vấn đề vô cùng thâm ảo.
Ánh mắt Tần Phàm nhìn về hướng những người này vô cùng phức tạp, nhưng ánh mắt họ nhìn Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình đều thập phần phẫn nộ, đối với bọn họ mà nói, Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình dùng phương thức nhẹ nhàng như vậy đi lên núi, quả thật là hành vi khinh nhờn thần linh.
Tần Phàm đương nhiên sẽ không tính toán với họ, nhưng lúc này Phương Tiểu Tình cũng muốn sinh ra dao động, tựa hồ cũng muốn giống như những người kia phủ phục tiến về phía trước.
- Nếu đi lên kiểu như vậy, phải chờ tới khi nào?
Tần Phàm không khỏi cười khổ, hắn tự nhiên không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi này, vì vậy trực tiếp dùng tay kéo Phương Tiểu Tình, thi triển bộ pháp rất nhanh tiến lên đỉnh núi.
Tốc độ của hắn thật nhanh, hơn nữa trọng lực đối với cảnh giới võ tôn như hắn hơn nữa kinh nghiệm tu luyện trường kỳ trong loại hoàn cảnh trọng lực trước kia cơ hồ là có thể xem nhẹ, cho nên thật nhanh đã có thể chứng kiến được cửa Thần Thú Thành.
Thần thánh trang nghiêm, rộng rãi đại khí, một tòa thành thị làm cho người ta sản sinh cảm giác yên lặng chưa từng có.
Xen lẫn trong mây khói, tòa thành thị giống như nằm trong tiên cảnh, làm Tần Phàm có ảo giác bản thân mình đi tới Nam Thiên Môn tiên cảnh trong truyền thuyết địa cầu. Mà ngay cửa thành có một đầu pho tượng kim sắc viễn cổ cự tượng, tựa hồ muốn kiểm soát những người từng đi tới nơi đây.
Bên cạnh pho tượng cự tượng có vài vị ngân giáp thủ vệ đang đứng, uy phong lẫm lẫm, nhưng cũng không có vẻ bức bách người.
Đại Khôn quốc tác phong dũng mãnh, nhưng nhìn thấy thủ vệ nơi này cũng đều có vẻ mặt tường hòa, một đám người như thánh đồ thần sử, giống như muốn độ hóa thiên hạ chúng sinh.