Đan Vũ Càn Khôn
Chương 477: Đối thủ của ngươi là ta (1)
Mà theo quyết chiến giữa hai người chấm dứt, mọi người liền dời mắt đến Quyết Chiến Đài của Dịch Khuyết và Mạc Y, quyết chiến giữa hai người này đến giờ vẫn chưa kết thúc.
- Tiểu gia hỏa này, thật sự là thiên tài chung kết giả ah!
Mà phía trên gác cao Thần Điện, Kim Thượng không khỏi cười khổ lắc đầu, trận Thiên Tài Chiến này, siêu cấp thiên tài chết ở trên tay Tần Phàm đã không ít, hôm nay ngay cả Sa Vũ tao ngộ vận mệnh như vậy.
Bất luận thiên tài gì cũng không thể ngăn cản bước chân Tần Phàm tiến lên.
- Ha ha, Tần Phàm đích thật là thiên tài trong thiên tài, chỉ mười tám tuổi, cảnh giới Linh Vũ sư đã có được lực điều khiển kình khí kinh người như vậy, quả thực khiến người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Dương trưởng lão lúc này cũng khẽ cười nói.
- Một mình Tần Phàm cũng đủ vượt qua 100 thiên tài như Sa Vũ.
Lúc này, Khuông trưởng lão một mực lộ ra tương đối trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nhàn nhạt nói.
- Khuông trưởng lão...
Kim Thượng và Dương trưởng lão nghe xong, cũng không khỏi được nao nao, lộ ra một ít kinh ngạc. Không thể tưởng được Khuông trưởng lão vậy mà lại đánh giá Tần Phàm cao như vậy.
Sa Vũ đã là siêu cấp thiên tài, hơn nữa nếu không chết, ngày sau tất sẽ trở thành siêu cấp cường giả trong Võ Tôn
Nhưng 100 Sa Vũ mới bằng với Tần Phàm...
Tuy rằng Kim Thượng và Dương trưởng lão đều thập phần thưởng thức Tần Phàm, nhưng không đến trình độ như thế, hơn nữa hai người bọn họ nhận thức Khuông trưởng lão cũng chỉ trăm năm, chưa từng nghe qua hắn đánh giá một thiên tài nào của Chân Vũ thánh địa như vậy cả.
Coi Vân Phi Dương, lúc trước đánh giá của Khuông trưởng lão cũng chỉ là "Đúng vậy, có tiềm lực" mà thôi
- Nếu không ngươi cho rằng các Thánh Tôn sao lại chú ý hắn như vậy?
Khuông trưởng lão thấy Kim Thượng và Dương trưởng lão lộ ra vẻ nghi hoặc, liền bỏ thêm một câu:
- Thiên tài trình độ như Sa Vũ căn bản không cách nào đánh đồng với hắn, căn bản không phải nhân số nhiều là có thể so sánh. Nếu cần, ta tin tưởng các Thánh Tôn tình nguyện hi sinh toàn bộ thiên tài của Chân Vũ thánh địa để đổi lấy một mình Tần Phàm...
Oanh!
Hai người Kim Thượng và Dương trưởng lão bỗng cam thấy trong đầu như xẹt qua điện, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, thiên tài trong toàn bộ Chân Vũ thánh địa đổi lấy một mình Tần Phàm
Bọn hắn không thể tưởng được Tần Phàm lại có địa vị cao như vậy trong mắt Khuông trưởng lão và chư vị Thánh Tôn.
Nhưng lúc hai người bọn họ lần nữa nhìn về phía Khuông trưởng lão hắn đã khôi phục thần sắc cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ chưa từng nói qua lời vừa rồi vậy.
Trên Quyết Chiến Đài.
Tần Phàm thắng.
Sau khi giải quyết Sa Vũ, hắn nhanh chóng cho vào miệng mình mấy khỏa đan dược, vừa rồi tiêu hao trong trận quyết chiến với Sa Vũ, đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là lần lớn nhất, trước khi quyết chiến lần cuối, hắn phải tận lực khôi phục thực lực của mình.
Theo quyết chiến với Sa Vũ mà xem, hắn thắng được kỳ thật cũng có chút gian nan. Ba người Sa Vũ Mạc Y và Dịch Khuyết đều tiến nhập Thiên Cơ Đỉnh năm năm, thực lực hai người kia có lẽ sẽ không kém Sa Vũ quá nhiều, thậm chí có thể còn mạnh hơn nữa.
Cho nên quyết chiến cuối cùng kia, hắn không dám xem thường.
- Đối thủ cuối cùng của ta sẽ là ai?
Tần Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tựa hồ như nhìn xuyên qua bức tường đá cao cao, trông thấy quyết chiến bên kia vây. . . .
- Trải qua ba năm, thực lực của Dịch Khuyết và Mạc Y quả nhiên mạnh hơn lần t Thiên Tài Chiến trước nhiều.
- Sa Vũ lúc đó chẳng phải như vậy sao? Trải qua tu luyện trong Thiên Cơ đỉnh, qua mỗi một năm, đề cao tự nhiên sẽ càng nhiều.
- Cho nên mới nói tiềm lực của Tần Phàm rất lớn, chưa tiến vào Thiên Cơ đỉnh liền có thể đánh bại Sa Vũ, đợi sau khi hắn tiến vào Thiên Cơ đỉnh, như vậy sẽ ra sao!
- Vậy cũng phải xem hắn có cơ hội tiến vào Thiên Cơ đỉnh không đã! Hai người Dịch Khuyết và Mạc Y thực lực đều được đề cao rất lớn, thoạt nhìn cũng không hề thua kém Sa Vũ! Hơn nữa nghe nói trước Thiên Tài Chiến đám minh chủ kia cũng đi tìm hai người bọn họ...
- Thiên Tài Chiến lần này thật sự là gió tanh mưa máu ah... Nguyên một đám siêu cấp thiên tài cứ như vậy chết đi, thật sự là đáng tiếc...
- Tiến bộ của Mạc Y dường như thật lớn ah, vào ba năm trước, chênh lệch giữa hắn và Dịch Khuyết Sa Vũ vẫn còn một chút, bây giờ lại có thể ngang tay với Dịch Khuyết! Theo ta thấy, thực lực của hắn thậm chí đã vượt qua Sa Vũ rồi!
- Đúng vậy, Mạc Y quả thật khiến người kinh ngạc, khói đen quỷ dị một mực vây quanh thân kia, vừa rồi ta đã lưu ý qua hắn, tên này vẫn còn giấu át chủ bài, nguyên lai là muốn để đối phó với hai người Dịch Khuyết Sa Vũ! xem tại
- Ha ha, có ai mà không dấu át chủ bài chứ? Sa Vũ có Bát Hoang Cuồng Đao, hai người khác cũng có! Ta xem Dịch Khuyết hiện giờ vẫn còn giấu thực lực đấy!
...
Dịch Khuyết và Mạc Y dù sao cũng là hạt giống quán quân, thực lực đều thập phần cường đại, sau cuộc chiến giữa Sa Vũ Tần Phàm kết thúc, mọi người trên quảng trường Thần Điện liền bị trận chiến bên kia hấp dẫn, lập tức nhao nhao nghị luận. Mọi người đối với cuộc tranh tài này cũng không thấp hơn quyết chiến giữa Tần Phàm Sa Vũ vừa rồi.
Mà một màn Tần Phàm lấy đan dược ra ăn như ăn kẹo cũng có một bộ phận nhỏ người nhìn thấy.
Oanh! Tiếng vang như sơn băng địa liệt bỗng nhiên truyền khắp quyết chiến tàng, vào lúc này Tần Phàm ở bên kia cũng cảm thấy mặt đất chấn động một hồi.
Sau khi phục dụng một ít đan dược, Tần Phàm đã cảm giác được trạng thái trong cơ thể đã tốt hơn nhiều, sau khi hắn nghe được tiếng vang thật lớn kia liền có chút kinh động nhìn qua, cách tường cao, hắn có thể cảm giác được chấn động kia kéo dài không thôi.
Hắn có thể tưởng tượng được cường độ của quyết chiến bên kia.
- Dịch Khuyết và Mạc Y đến cùng ai sẽ lợi hại hơn?
Lúc này Tần Phàm cũng có chút tò mò và chờ mong, hắn vốn xem trọng Dịch Khuyết hơn, nhưng hôm nay xem ra, thực lực hai ngươi này cũng không sai biệt lắm, đánh khó phân thắng bại.
Sau đó hắn lại nhìn thoáng qua tường cao xa xa, bức tường này khoảng chừng hơn mười trượng, hoàn toàn ngăn cách bên này nhìn sang.
- Nếu không ta qua bên kia xem một chút đi?
Tố chất thân thể Tần Phàm cường hãn hơn xa thường nhân, hơn nữa dược lực của đan dược cũng không phải Luyện Đan Sư bình thường có thể so sánh, hắn rất nhanh liền cảm giác trạng thái của mình đã khôi phục lại như trước, cho nên giờ cảm thấy có chút nhàm chán nên mới nổi lên ý nghĩ như vậy.
- Chắc có lẽ không phạm quy a.
Tần Phàm mỉm cười, sau đó đột nhiên phóng tới tường cao phía trước, đến khi tới dưới tường, hắn dùng lực đạp trên mặt đất một cái, cả người cao cao nhảy lên.
Kỳ thật nếu là người tham chiến khác, đối mặt với tường cao như vậy hoàn toàn không có cách nào, nhưng Tần Phàm lại khác.
- Cái này... Tần Phàm hắn muốn làm gì?
- Hắn tựa hồ muốn quan sát quyết chiến giữa Dịch Khuyết và Mạc Y.
- Tường này cũng cao hơn trăm mét ah! Hắn sao có thể nhảy qua chứ?