Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đan Vũ Càn Khôn

Chương 461: Thắng bại đã phân (2)



Thật sự thì hắn không có được Thập trọng hoàn mỹ Nguyên võ giáp như Viên Cảnh Thiên, trên thực thế Nguyên vũ giáp của hắn cũng chỉ là bát trọng mà thôi, hơn nữa bình thường cũng không sử dụng vì thể phách của hắn so với Nguyên võ giáp này thì cường hãn hơn nhiều.

Viên Cảnh Thiên cho rằng phòng ngự của Tần Phàm là dựa vào Huyền Vũ chi khí bên ngoài, như vậy thì hắn thập phần sai lầm rồi. TRải qua ba khỏa ma chủng cải tiến, lại phục dụng Thái Hợp Luyện Thể Đan thì phòng ngự thể phách của Tần Phàm so với Huyền Vũ chi khí thậm chí còn mạnh hơn.

Tần Phàm tự tin đối với cường độ công kích của Viên Cảnh Thiên vừa rồi thì cho dù có đánh bao nhiêu lần cũng chưa chắc tạo thành tổn thương lớn cho hắn.

- Tần Phàm, chết đi!

Viên CẢnh Thiên thấy Tần Phàm thụ một kích của mình, không khỏi âm thầm nhe răng ra cười, tựa hồ khôi phục một ít khí phách tự tin, dưới chân đạp mạnh, cả người kích xạ về phía Tần Phàm.

Lúc này, kình khí màu vàng đất ngưng tụ trên trọng kiếm của hắn đã vô cùng hùng hậu. CÓ thể nhìn ra được một kiếm này dày đặc nguyên khí hệ thổ, so với vừa rồi thì lực công kích tăng lên không ít.

Tần Phàm giương mắt nhìn thoáng về phía trước, hắn có thể phát hiện mỗi một bước Viên CẢnh Thiên này đều lưu lại dấu chân nhẹ nhàng trên mặt đất, nhưng dấu chân kia có thể ngưng lại mà không tiêu tán, vì thế mà hắn biết rõ đối phương đã khống chế thể phách cơ thể rất tốt rồi, ít nhất thì so với Đại Đoái Minh minh chủ Giang Hồng cũng tốt hơn nhiều.

- NHưng chỉ có vậy thôi sao?

Khóe miệng Tần Phàm lại giương lên lần nữa, tự tin bước lên một bước nghênh đón Viên Cảnh Thiên. Lúc này hắn cũng tăng lực công kích của mình lên, điều chỉnh đến trình độ không sai biệt bao nhiêu so với Viên CẢnh Thiên.

Hắn quả nhiên đã đáp ứng với Viên CẢnh Thiên, chính thức so đấu lực phòng ngự với đối phương.

- Cái này... Tần Phàm hắn điên rồi sao? Vậy mà thật sự đáp ứng so đấu uy lực phòng ngự với Viên CẢnh Thiên, chẳng lẽ hắn không biết như vậy là quá thiệt thòi sao?

- Đã sớm nghe Viên Cảnh Thiên tu luyện ra thập trọng hoàn mỹ Nguyên võ giáp rồi, lực phòng ngự đoán chừng so với Đại địa khải giáp bên ngoài thì hơn rất nhiều, còn Tần Phàm thì dựa vào cái gì để đối kháng đây?

- Nếu không có hoàn cảnh linh khí sung túc thì căn bản không thể luyện ra Thập trọng hoàn mỹ Nguyên vũ giáp này, nghe nói Viên Cảnh Thiên này mượn linh huyệt nồng độ linh khí 1500 lần tu luyện gần 5 năm mới thành công, còn hi sinh tiến bộ cảnh giới của mình. Tần Phàm này chỉ tiến vào Chân Vũ thánh địa nửa năm, hắn dựa vào cái gì? Chẳng lẽ nửa năm qua hắn đã tu luyện thành thập trọng Hoàn mỹ giáp?

- Quan trọng là dù Tần Phàm thật sự có thể bất phân thắng bại về phòng ngự với Viên Cảnh Thiên nhưng Nhiếp Bá thì sao? Công kích mạnh nhất của Nhiếp Bá tựa hồ đã chuẩn bị xong rồi, Tần Phàm hắn sẽ ứng phó như thế nào?

Nhìn thấy Tần Phàm vậy mà lại so đấu lực phòng ngự với Viên CẢnh Thiên lần nữa, tất cả mọi người không khỏi nhao nhao lên tiếng nghị luận. Một ít người ủng hộ Tần Phàm lúc này không khỏi thay hắn đổ mồ hôi một phen.

- Lúc này Tần Phàm có chút vô lễ rồi chăng?

Dương trưởng lão trên gác cao thần điện nhìn thấy một màn này cũng không khỏi có chút nhíu mày, biểu hiện của Tần Phàm có chút quá không vừa mắt.

- Tiểu tử Tần Phàm này quả thật có chút bướng bỉnh, bất quá theo đạo lý thì hắn không thể không rõ ràng tình huống như vậy được, hoặc là hắn có gì đó để dựa vào.

Kim Thượng cũng có chút hiểu rõ Tần Phàm nên biết được thể phách Tần Phàm vô cùng cường đại. Tuy thế hắn cũng có chút nghi hoặc nhưng chẳng biết tại sao hắn lại rất có lòng tin với Tần Phàm.

- Tần Phàm rất mạnh, hắn sẽ thắng.

Lúc này, Khuông trưởng lão lại bình tĩnh nói, hắn tựa hồ nhìn xuyên qua sương mù, soi thấu thực lực Tần Phàm.

Nghe được lời Khuông trưởng lão nói, Kim Thượng cùng Dương trưởng lão không khỏi nghi hoặc liếc nhìn người phía trước nhưng người phía trước lại không nói gì, bọn hắn chỉ đành nhìn lại chiến trường.

Lúc này, thân ảnh Tần Phàm và Viên CẢnh Thiên đã giao nhau lần nữa.

- Tần Phàm, luận lực phòng ngự thì ngươi không bì kịp ta.

Lúc này Viên CẢnh Thiên thấp giọng gào thét, dùng hết toàn lực chém một kiếm trùng trùng điệp điệp về phía ngực Tần Phàm. Hắn hao phí đại lượng thời gian, thậm chí hi sinh tốc độ tu luyện của mình để có được thành tựu về phòng ngự như ngày hôm nay, hắn không tin về mặt phòng ngự hắn lại thua một người tiến vào Chân vũ thánh địa mới nửa năm, hơn nữa chỉ lại là một thiếu niên 18 tuổi.

Vô luận như thế nào cũng không được như thế.

Đây là kiên trì cuối cùng, tin tưởng cuối cùng và cũng là tôn nghiêm cuối cùng của hắn.

- Thật sao?

Toàn thân Tần Phàm lúc này ngưng tụ khí, dụng hết khả năng dung hợp Nhân đao bá vương đao, hiện giờ đã phát huy ra uy lực lớn nhất. Nghe lời Viên CẢnh Thiên nói, hắn cũng không để ý lắm, chỉ hỏi ngược lại một cách hời hợt.

Không cần nhiều lời, chỉ động thủ, phân chia cao thấp.

- Oanh!

Công kích của hai người lại đụng lên người đối phương, thanh thế lúc này so với lần trước thì mạnh hơn nhiều, đá vụn bay tung tóe trong vòng xoáy kình khí rồi sau đó nát bấy thành bụi phấn, rơi xuống đất, cả con đường tựa hồ như cũng muốn sụp đổ xuống.

- Phá cho ta!

Viên CẢnh Thiên rống to lên một tiếng, hắn vận hết toàn lực, rốt cục cũng cảm giác được một kích của mình như đã phá vỡ được Huyền Vũ chi khí bên ngoài thân Tần Phàm.

- Phá!

Tần Phàm cũng khẽ quát một tiếng, Vương trù đao đâm vào Đại địa khải giáp của đối phương.

NGay sau đó, Viên CẢnh Thiên cảm giác mình đã đâm rách Huyền Vũ chi khí bên ngoài thân Tần Phàm, mũi kiếm đã chạm vào thân thể Tần Phàm.

- LÀm sao có thể?

Thế nhưng, hắn mở to hai mắt rất nhanh, miệng phát ra thanh âm không thể tưởng tượng nổi nhưng lại phát hiện mũi kiếm của mình không tiến thêm được chút nào, chỉ cảm thấy cỗ lực cản vô cùng lớn từ Huyền Vũ chi khí ở bên nòoài.

- Phốc!

Đao thế của Tần Phàm không ngừng, sau khi phá vỡ Đại địa khải giáp của Viên Cảnh Thiên thì rất nhanh phá vỡ thập trọng hoàn mĩ giáp của, trực tiếp đâm thẳng vào thân thể đối phương, máu tươi chảy ra.

Tuy bên ngoài có hai tầng phòng ngự cách trở nên miệng vết thương cũng không sâu nhưng dù sao cũng làm đối phương bị thương.

Dưới tình huống lực công kích ngang bằng nhau mà Tần Phàm khiến đối phương bị thương nhưng hắn không hề hấn gì, cái này chứng minh lực phòng ngự của Tần Phàm cường hãn hơn Viên Cảnh Thiên.

So đấu lực phòng ngự, thắng bại đã phân.

- Lão Viên, tránh xa ra, càng xa càng tốt.

Lúc này, rốt cục công kích Cực Nguyên Ly Hỏa Trảm mạnh nhất của Nhiếp Bá đã chuẩn bị xong, hắn liền truyền âm nhắc nhở Viên CẢnh Thiên.

Hắn đã phát động công kích về phía Tần Phàm rồi.

- Viên Cảnh Thiên bị thương, Viên Cảnh Thiên đã bị thương rồi!

- Lực công kích của hai người bọn hắn cơ hồ đã ngang bằng Võ Tôn, công lực lại ngang nhau nhưng Viên Cảnh Thiên thì bị thương còn Tần Phàm vẫn không hề hấn gì.

- Làm sao có thể? Nói cách khác chẳng phải lực phòng ngự của Tần Phàm mạnh hơn Viên CẢnh Thiên sao?

Chương trước Chương tiếp
Loading...