Đan Vũ Càn Khôn
Chương 1549: Du lịch nhân gian (2)
Trọng yếu nhất là hắn cảm nhận được lực lượng chấn động của nhân gian, đó là đồ vật đặc thù, hắn bây giờ nói không được cái gì, nhưng mà cảm thấy thứ này đối với việc hắn trở thành nhân thần rất trọng yếu.
Tần Phàm cũng quan sát nguyên giới của mình.
Nguyên giới của hắn trải qua luyện hóa nguyên giới Long thần thì càng trở nên hoàn thiện hơn, thoạt nhìn cơ hồ giống như thế giới chân thật. Nhưng hắn biết rõ trong đó thiếu đi rất nhiều thứ, thí dụ như tính mạng, còn có một chút biến hóa tự nhiên.
Trong nguyên giới của hắn hình thành một khỏa thực vật ngũ sắc.
Thực vật ngũ sắc này có quan hệ tới việc sinh thần lực của hắn.
Hoặc là nói vì thần lực sinh ra nên thúc đẩy cây thực vật này sinh trưởng.
- Rốt cuộc thực vật ngũ sắc này là cái gì?
Tần Phàm biết rõ thực vật ngũ sắc này liên quan tới nguyên giới biến hóa, trọng yếu nhất chính là thần quả, hắn trực giác cảm thấy sau khi thần quả này hoàn toàn thành thục nguyên giới của hắn sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đây là một trong những cơ hội giúp hắn trở thành nhân thần.
Mà hắn còn phát hiện hắn du lịch nhân gian thì tâm tình biến hóa, mà thực vật ngũ sắc này vì thế mà phát triển nhanh hơn rất nhiều, thần quả cũng thành thục nhanh chóng.
- Khách quan, có cần một bình kỳ tích trà không? Đây là lá trà nổi tiếng của quán ta, là mỗi khách nhân đến đây thích uống. Nghe nói lúc trước đảo chủ Tần Hoàng Đảo chúng ta được xưng là Kỳ Tích Chi Tử Tần Hoàng Đảo chủ, lúc trước bởi vì uống trà này mà đốn ngộ, ngược lại sáng tạo rất nhiều kỳ tích... Nếu ngài cũng thích thì không ngại thử lá trà này xem, nói không chừng sẽ có linh cảm mới.
Nhưng vào lúc này tiểu nhị lấy ấm trà lớn đi tới, đi tới bên người Tần Phàm.
- Kỳ tích trà? Tần Hoàng uống lá trà này đốn ngộ?
Tần Phàm cũng khẽ giật mình, sau đó có chút dở khóc dở cười, hắn có uống trà này sao?
Hiện tại hắn đi tới thành thị tên là Võ Thánh thành, đây có thể nói là một trong những tòa thành phồn hoa nhất trong ba trăm tòa thành. Nhưng nói là phồn hoa nhất nhưng đồng thời cũng là nơi nghèo khó nhất, có thể nói là khu của dân nghèo trên Tần Hoàng Đảo.
Võ Thánh thành tên như ý nghĩa, nơi này tụ tập nhiều võ thánh và người thấp hơn, nếu võ giả như vậy ở Vũ Thiên đại lục có lẽ sẽ là siêu cấp cường giả, nhưng ở tân thế giới, võ thánh cùng dưới võ thánh chẳng khác gì bình dân.
Ở chỗ này đều là đám người dưới bán thân giãy dụa đau khổ, bọn họ ở vào tầng dưới chót nhất, sinh hoạt cũng giống người bình thường, mặc dù trở thành bán thần cũng không có buông tha, còn ở đây tu luyện tiếp, nhưng dường như có áp lực vô hình khiến bọn họ khó đột phá bán thần.
- Đồ vật vô hình kia rốt cuộc là cái gì?
Tần Phàm đang suy nghĩ vấn đề này, hắn đi tới nơi này thì cảm giác thân thể bị đè nặng, nhưng tạm thời hắn không nghĩ ra đáp án được, bởi vì hắn cảm giác được có cái gì che đậy hai mắt của hắn.
- Khách quan, cảm giác như thế nào đây? Kỳ tích trà không tệ chứ?
Thời điểm này tiểu nhị nói.
- Không tệ.
Nghe vậy, bỗng nhiên Tần Phàm phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn qua tiểu nhị, nhìn một hồi vui vẻ nói ra:
- Kỳ tích trà này không tệ, ta nghĩ thông suốt.
- Ah? Khách quan ngươi nghĩ thông suốt cái gì?
Lần này tới tiểu nhị lại kinh ngạc, cái gọi là kỳ tích trà chỉ là bịa đặt, chỉ là mánh lới kiếm tiền mà thôi. Text được lấy tại Truyện FULL
- Vâng, ta đang nghĩ không có tiền thì nên làm gì bây giờ, uống kỳ tích trà này rốt cuộc ta cũng nghĩ ra biện pháp, ta có thể ở lại nơi này bán trà gán nợ không?
Tần Phàm đặt chén trà xuống, bộ dáng nghiêm trang nói ra.
- Khách quan, ngươi nói cái gì?
Nghe được Tần Phàm trả lời thì tiểu nhị trà lâu sửng sờ, bởi vì thấy thế nào Tần Phàm cũng không giống loại người không có tiền. Bởi vì tuy hắn không biết thực lực của Tần Phàm như thế nào, nhưng mà trên người của hắn có loại khí thế tự nhiên khiến người ta tin phục.
- Về sau ta ở lại nơi này bán trà, tiếp tục một tháng để trả tiền trà hôm nay.
Tần Phàm chỉ khẽ cười nói.
- Ta đi hỏi ông chủ...
Tiểu nhị trà lâu sửng sờ.
- Không cần hỏi, ta đáp ứng thỉnh cầu này, nhưng mà không biết công tử xưng hô thế nào?
Nhưng vào lúc này một vị trung niên nhân mặc hoa phục chậm rãi đi tới, hắn vẫn lưu ý tới Tần Phàm, hắn có thể nhìn ra được Tần Phàm bất phàm.
Tần Phàm liếc mắt nhìn trung niên nhân này, biết rõ người này có lẽ chính là lão bản của nơi này, mà nhìn người nọ giơ tay nhấc chân mang theo khí khái hào hùng, phong độ mười phần, lúc này thái độ với hắn cũng có tôn kính, cũng làm cho hắn có hảo cảm.
- Tại hạ Phạm Tần, bái kiến ông chủ.
Tần Phàm thăm hỏi nói ra, hôm nay hắn chính là đảo chủ, cơ hồ cả Tần Hoàng Đảo không ai không biết hắn, cho nên hắn không nói ra tên thật, hắn dùng tên giả lúc gặp Phương Tiểu Tình lúc nói ra, là hai chữ Tần Phàm đảo lại.
- Ha ha, thì ra là Phạm công tử, tại hạ Trầm Tô, nơi này là sản nghiệp của tại hạ. Kỳ thật ta nhìn Phạm công tử không hề giống như người chán nản, nếu như nhất thời bất tiện, thì ly trà này không ngại Trầm mỗ tương thỉnh, mọi người làm bằng hữu.
Lão bản Trầm Tô lúc này không còn nói thêm cái gì, hắn kiến thức rộng rãi, ánh mắt vô cùng độc, liếc thấy ra Tần Phàm không hề giống người thiếu tiền, nhưng mà đối phương không nghĩ ra hắn là đảo chủ mà thôi.
Tần Phàm tới nơi này tự nhiên không phải muốn ăn cơm chùa uống chùa, muốn ở lại chỗ này làm trà sư chỉ là thích mà thôi, biết rõ đối phương sẽ hoài nghi, đây cũng là bình thường. Hắn cười cười, lại nói:
- Đa tạ ông chủ, một chén kỳ tích trà này ta không có uống chùa, ta ở lại chỗ này làm mỗi ngày gán nợ. Nhưng mà mỗi ngày ta chỉ bán mười chén trà. Tiếp tục một tháng, xem như trả tiền trà.
- Ha ha, tự nhiên là có thể rồi, nếu công tử có nhã hứng như thế, vậy thì Trầm mỗ cũng không ngại tạo thuận lợi, nếu như trên đường công tử muốn rời khỏi, cũng không có vấn đề gì.
Trầm Tô kết luận Tần Phàm không phải nhân vật bình thường. Cho nên hắn thập phần khách khí, hắn là lão bản quán trà, tự nhiên gặp đủ tam giáo cửu lưu, nhìn người là chuẩn nhất.
- Vậy không biết công tử ngâm là trà gì? Trà của chúng ta là kỳ tích trà nổi tiếng, nhưng không tiện làm xấu chiêu bài.
Thời điểm này tiểu nhị nói ra.
Nghe vậy Trầm Tô trừng mắt nhìn tiểu nhị. Nhưng mà Tần Phàm vẫn không nói gì, màhắn xòe tay cầm ấm trà lên, sau đó lại đặt hai chén trà xuống.
Đinh đinh đinh
Hắn gõ nhẹ lên thân ám trà, một lúc sau cả trà lâu có hương trà xông vào mũi, nghe thây mùi trà này thì toàn thân vô cùng sảng khoái, giống như tất cả phiền não tan biến trong nháy mắt, một đôi trà khách con mắt mở to.
Mà con mắt Trầm Tô cùng tiểu nhị càng sáng. Trong đó xuất hiện vẻ kinh ngạc. Phải biết rằng ấm trà là ấm trà không. Bên trong không có nước không có trà, nhưng bây giờ lại có hương trà tỏa ra.