Đan Thần
Chương 326: Mưu kế của Vũ Thân Vương
Sau này nghe nhiều rồi, cũng cảm thấy Trình Cung rất thần kỳ, có chút không dám tin. Nhất là nói Trình Cung văn chương bay bướm, một mình san bằng Tứ Đại Tài Tử, đoạt được Trạng Nguyên Lang, hôm nay trông thấy nét chữ của Trình Cung, Tống Chiến Thiên đã không còn lời nào để nói nữa. Chết tiệt, đây nào phải trình độ của Tân Khoa Trạng Nguyên Lang, cho dù là đại gia thư pháp cũng không có được trình độ này nữa. Đừng nói là đương kim Hoàng thượng, ngay cả trước kia gọi là văn thánh nhân tiền triều đi nữa, chữ của họ cũng không có hồn, không xúc tích như vậy.
Đừng thấy Tống Chiến Thiên gọi là Chiến Thiên, tài văn chương của lão ta vô cùng cừ khôi, Tống Gia là gia tộc nho tướng thật thụ, càng có không ít người làm quan. Cho nên khi lão trông thấy chữ này, càng cảm nhận sâu sắc hơn cả Trình Tiếu Thiên, Trình Tiếu Thiên chỉ cười cười vuốt râu nhìn thích thú, Tống Chiến Thiên thì xem rất nhập thần, thật sự cảm nhận được tuyệt diệu bên trong.
Mấy mươi năm trước y còn là Thám Hoa Lang, Vũ Trạng Nguyên sau này. Tuyệt đối là văn võ song toàn, nay văn khí trong cơ thể dâng trào, loại hào khí phóng khoáng đó, không ngờ khiến cơ thể y có chút phản ứng, khí chất hàn băng của yêu đan Tuyết Ưng Yêu Hoàng đang lan tỏa bên trong cơ thể, lúc này chợt bị mạch văn phóng khoáng áp đảo dịu đi rất nhiều, không ngờ hiệu quả áp chế này có thể bì với công áp chế trong nửa năm tu luyện của y.
Một bộ phân của Yêu Đế Hóa Thánh pháp có thể viết ra được, còn một bộ phận chỉ có thể truyền đạt qua thần thông mà thôi, lúc trước Trình Cung dạy cho Bàn Tử bọn họ, sở dĩ đều dùng cách viết ra ngoài, đó là vì cái bọn họ học chỉ là một phần phía trước, phần này khá là thô thiển. Nhưng cái Tống Chiến Thiên muốn học thì khác, Trình Cung phải dạy cả trình độ một mạch đến Địa Anh, thậm chí là Thiên Anh, hay nói cách khác là tâm pháp của trình độ Yêu Hoàng dạy hết cho y mới được.
Thứ viết ra nhìn thì nhiều, Trình Cung dùng cả ba canh giờ mới viết xong, nhưng phần còn lại thì cần phải dùng cách truyền miệng, truyền thụ tâm pháp qua thần niệm, phải dùng vẻn vẹn hai ngày trời mới hoàn tất. Mãi đến trước ngày lên đường, Trình Cung mới truyền thụ xong, mà sau khi bản thân hắn nghỉ ngơi thêm vài canh giờ, cả đám đã bắt đầu khởi hành lên đường.
. . . . . . . . . . . . .. ..
Bầu trời vạn dặm không một áng mây, nhưng trên mặt biển thì gió lồng lộng, vốn dĩ trên biển không một tấc gió, nhưng nay thì sóng sau vùi sóng trước, xô nhau ào tới.
Hải vực Nam Hải Lam Vân Đế Quốc, một đội thuyền hoành tráng đang di chuyển trên biển, vận dụng thiết kế theo hình thức mới, từng con thuyền lớn dài hơn trăm mét tụ thành đội hình ngay ngắn, ở giữa có mấy con thuyền to dài hơn năm trăm mét bao bọc lấy trung tâm hạt nhân, mà con thuyền to lớn có chiều dai hơn ngàn mét chính là hạt nhân ở giữa, trông cứ như một thành phố biển đang di chuyển vậy.
Chiến hạm khổng lồ này vốn không phải do Lam Vân Đế Quốc chế tạo ra, mà là Hoàng đế khai quốc của Lam Vân Đế Quốc có được kỳ ngộ, là một trong số quân hạm bị phong cấm. Nay còn lại không nhiều, chiếc cự hạm này to lớn vô cùng, nhưng tốc lại thì lại nhanh hơn tất cả những con thuyền khác, nội việc thúc đẩy cũng cần đến hai người Thoát Tục Kỳ thần thông quảng đại chủ trì, hai mươi tên Siêu Phàm Kỳ tồn tại cùng hơn hai trăm tên Vũ Trung Thánh Giả hợp sức lại, mới có thể vận chuyển như không được.
Chiếc cự hạm dài ba ngàn mét, chỗ cao nhất cũng có đến trăm mét, may mà hải dương rộng lớn vô bờ, bầu trời cao vô hạn, chỉ là đứng ở vị trí cao nhất người bình thường sẽ chẳng trông thấy bất cứ thứ gì. Ngặt nổi trên chiếc cự hạm này căn bản không có người thường, ngay cả người thấp bé nhất đang lau nền thuyền cũng là Tẩy Tủy Kỳ đỉnh phong tồn tại.
Mà vào lúc này đây, Vũ Thân Vương đang đứng ở vị trí cao nhất, mắt nhìn ra xa, mơ hồ có thể trông thấy một số hòn đảo.
Lam Vân Đế Quốc có cự hạm cùng thực lực hùng hậu, vốn dĩ sẽ không chịu sự quấy rầy từ các đảo quốc hay hải tặc lân cận, nhưng thật ra loại cự hạm này cũng chẳng phải vô địch thủ. Bởi lẽ trước kia đã từng xảy ra một chuyện, lúc Lam Vân Đế Quốc bắt đầu kiến quốc, vốn muốn thống nhất mặt biển, một hơi diệt sạch mấy mươi tiểu đảo trên biển.
Nhưng không ngờ đã chọc giận các cường đại tồn tại ẩn dật tại hải ngoại, xuất hiện hai tên Lục Địa Thần Tiên liên thủ với nhau, liên tiếp hủy diệt ba chiếc cự hạm, làm cho Lam Vân Đế Quốc chỉ còn lại hai chiếc cự hạm này thôi.
Lại về sau này hai Lục Địa Thần Tiên lúc đó đã bị Trấn Quốc Thần Tiên của Lam Vân Đế Quốc giết đi một tên, tên còn lại thì bị trọng thương, nhưng từ đó về sau Lam Vân Đế Quốc cũng không dám làm liều nữa, điều này Vũ Thân Vương là rõ nhất, bởi vì Trấn Quốc Thần Tiên lúc đó chính là bị sư tôn của gã cảnh cáo, từ đó không dám làm xằng làm bậy nữa, đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy năm nay hải tặc không ngừng hoành hành, giao dịch bất thông là thế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mà Vũ Thân Vương thì có được sự ủng hộ từ sư tôn gã, mới có thể thống nhất cả trăm đảo quốc trên biển, đả thông đường thủy Bà La Đa Châu. Nhưng hải ngoại rộng lớn vô bờ, kỳ thật trong lòng Vũ Thân Vương hiểu rất rõ, cái gọi là thống nhất trên trăm đảo quốc hải ngoại của gã, chẳng qua là một bộ phận nhỏ hải vực cách đó trăm ngàn dặm do sư tôn khống chế mà thôi, chúng chỉ là thế lực ngoài rìa mà thôi.
Nhưng cho dù là vậy, đây vẫn là chiến công mà từ lúc Lam Vân Đế Quốc khai quốc đến nay chưa từng có được, gã cũng muốn mượn này để do thám một chút, không ngờ lần này quay về rồi lại gặp trắc trở liên miên.
- Trình Cung, nếu lúc đầu bổn vương dẫn theo người của ta quay về, trực tiếp dùng thủ đoạn của ta, đừng nói là Trình Cung ngươi, ngay cả Trình Gia ta cũng có thể trực tiếp tiêu diệt, làm sao mà để cho các ngươi có cơ hội đạt được trình độ như hiện nay. Nhưng các ngươi hãy đợi đấy, bổn vương sẽ đích thân đánh bại các người, đích thân dẫn người diệt sạch Trình Gia các người. Sư Tôn nói năm xưa người có hiệp nghị với Thái Tổ, không thể vào trong Lam Vân Đế Quốc được, không thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện của Lam Vân Đế Quốc, nhưng nếu phụ hoàng bị ép bức quá đáng, chủ động mời sư tôn đến thì sự việc lại khác à. Hừ, hừ!
Vũ Thân Vương đón gió mà đứng, nhìn biển rộng lớn vô ngàn, nghĩ đến chuyện thu thập Trình Cung và Trình Gia, tâm trạng cũng cảm thấy thoải mái thư thái hơn rất nhiều.
- Vương Gia, bên Đế Đô có tin truyền đến, bệ hạ đã hạ chỉ phong Trình Cung làm Bách Chiến Hầu, phong địa chính là Nam Hoang Hành Tỉnh, một mảnh đất kề cận vùng Yêu Thú Sâm Lâm.
Kim Sư Huynh phấn khởi bay từ dưới lên, rớt xuống bên cạnh Vũ Thân Vương, hào hứng nói.
- Uh .
Vũ Thân Vương gật đầu, nói:
- Trình Cung, có thể ngươi sẽ đoán được một ít, thậm chí ngươi có đoán được thì đã sao. Bổn vương tin ngươi sẽ qua đó, đến lúc đó bổn vương sẽ cho ngươi chơi đùa thỏa thích, ngươi sẽ biết, rời khỏi Vân Ca Thành thì ngươi chẳng là gì cả, không có Trình Gia, không có Trình Tiếu Thiên ngươi cũng chẳng là cái thá gì. Ở Vân Ca Thành có lẽ ngươi sẽ cảm thấy chỉ cần có Lục Địa Thần Tiên thì chuyện gì cũng giải quyết xong, nhưng đến Nam Hoang rồi ta tin ngươi sẽ sáng mắt ra, đó còn xa mới đủ.
Vũ Thân Vương lẩm bẩm một mình, nghĩ một hồi lại nói:
- Mẫu thân đang bế quan, gửi thư cho Lưu trưởng lão, giờ y trên danh nghĩa là Nam Cương Tuần Phủ, để y phối hợp cùng cửu cửu, một khi Trình Cung đến Nam Hoang rồi thì lập tức tiến hành đối phó với hắn. Đồng thời để Lục trưởng lão nghĩ cách liên hệ với người bên Man Thần Giáo, tốt nhất có thể khiến cho Trình Cung nảy sinh xung đột với Man Thần Giáo, lúc đó hắn sẽ biết thế nào là trời cao đất dày. Thông báo cho Chu Dật Phàm, người này cũng là kẻ có chí hướng cao, xưa nay vẫn đang ẩn dật, Tây Chu Hành Tỉnh là gốc rễ bọn Chu Gia, nếu hắn không muốn yêu thú triều lan tỏa với qui mô lớn, xâm chiếm đến Tây Chu Hành Tỉnh bọn họ, thì tốt nhất phải phối hợp hành động với bổn vương, cùng nhau đối phó với Trình Cung. Nội bộ Phong Vân Kiếm Tông đang đấu đá nhau, chia rẻ ghê gớm, nếu không cũng đâu đến nỗi lâu thế rồi vẫn không có phản ứng gì, tuy nói là bị Nguyên Thủy Ma Tông áp chế, nhưng chủ yếu vẫn là vấn đề của bọn họ. Phái người đi, nghĩ đủ mọi cách, nhất định phải để Âm Trường Túc biết chuyện Âm Huy bị giết, Sư Tôn nói gã Âm Trường Túc đó đang chế tạo một loại pháp bảo tại thiên ngoại tinh không, nhưng vẫn còn có một tia phân thần ở Phong VÂn Kiếm Tông.
. . . .Hừ, chỉ cần Âm Trường Túc biết được, chắc chắn sẽ không ngừng ngại tiêu diệt Trình Cung, Trình Cung, bổn vương đây trái lại muốn xem thử, ngươi có thể chống đỡ nổi mà chờ bổn vương trở về hay không, nếu như là có, bổn vương sẽ cho ngươi chết càng thảm hơn.
- Đừng nghĩ rằng ở Đế Đô thắng được bổn vương vài lần, liền tưởng rằng ngươi thật sự cùng đẳng cấp với ta, ngươi còn kém xa lắm, ngươi hãy sống sót ở Nam Hoang đã hẳn nói. Chỉ đáng tiếc, cơ hội này không lớn đâu, nhất là bí mật của yêu thú triều kia…ha ha….
Đột nhiên, Vũ Thân Vương buông tiếng cười lớn, âm thanh vang dội lên trời, rền vang khắp đất trời. Vũ Thân Vương của lúc này, vô cùng phóng đãng, tự tin, hoàn toàn không còn bộ dạng bị sóc vì thua cuộc nữa, mà sức mạnh của gã trong cơn cười cuồng loạn, không ngờ xuất hiện một làn sóng kì dị, Cửu Mệnh Ma Ve không ngờ thảm kêu trong cơ thể của gã, một luồng sức mạnh bên trong cơ thể dần dần bị gã hấp thụ.
Mà trên cơ thể của gã, không ngờ xuất hiện ma khí mà luồng ma khí này còn cường liệt hơn cả lúc Kim Sư Huynh vận dụng toàn lực vận chuyển công lực, bùng phát Ẩn Bí công pháp nữa.
…………… …….. …………
- Ha ha, cuối cùng bổn công chúa đã ra khỏi Yêu Thú Sâm Lâm rồi, Trình Cung, ngươi cứ chờ bổn công chúa đó.
Mảnh đất bao la, vài cái bóng người bay phụt xuống, người đầu tiên là công chúa Tử Yên, một tay cầm roi dài màu tím, một người khác thì đang dẫn theo một người nữa.
- Sao thế?
Lúc này, hai bóng người sau lưng nàng đi tới, hai người đang nóng lòng , hết ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi.
Chính vào lúc này, đột nhiên trời đất u tối, đại địa rung chuyển.
- Ầm ầm ầm….
Mảnh đất bị rung động đến lắc lư, trên trời, dưới đất đều là một màu tối đen như mực, Liêm Yêu Trùng thân dài nửa mét tràn lan bao phủ khắp nơi, lướt qua nơi nào nơi đó tàn lụi.
Liêm Yêu Trùng có cánh, có hai chân to dang rộng ra cũng gần một mét, đôi chân sắc như dao liêm, những Liêm Yêu Trùng thông thường chỉ tương đương với trình độ Thoát Thai Kỳ mà thôi, nhưng số lượng Liêm Yêu Trùng quá lớn, mỗi lần xuất hiện đều trên trăm ngàn con, thậm chí là cả triệu con. Tuy rằng trong số triệu con Liêm Yêu Trùng đó, cũng chưa chắc có yêu tướng tồn tại, nhưng số lượng chiến thắng tất cả, cho dù là Thoát Tục Kỳ tồn tại thì dưới sự tấn công của trên trăm ngàn Liêm Yêu Trùng, cũng sẽ tan thành tro bụi.
Mà lúc này, cả một đàn Liêm Yêu Trùng phải mấy triệu con bao trùm cả đất trời, đang xông thẳng về phía các nàng ấy, thoáng chốc công chúa Tử Yên bị ngẩn người tại chỗ.
- Hay rồi, ta đã bảo đừng ra đây, giờ thì hay rồi, kêu ngươi còn đắc ý, xem ngươi còn đắc ý thế nào được nữa.
Hai nàng đi theo sau chính là Tiểu Tuyết và Đông Phương Thanh Mai, Đông Phương Thanh Mai vừa trông thấy có Liêm Yêu Trùng xuất hiện, lập tức hồ hởi vỗ tay khen hay.
- Hô!
Tiểu Tuyết cũng thở dài một hơi, nàng này sau khi trở vào Động Phủ lần nữa, càng trở nên thô bạo, hung hãn, cả hai trông thấy đều sợ hãi. Không được, bất luận thế nào cũng không thể để nàng quay về tìm Đại Thiếu, nếu không sẽ rắc rối to.
Vì thế cả hai thà rằng mặc kệ nàng ta, bởi vì hai người cũng có kỳ ngộ trong Động Phủ, giờ Đông Phương Thanh Mai đã ở Siêu Phàm Kỳ tầng bảy rồi, Tiểu Tuyết cũng ở Siêu Phàm Kỳ tầng năm. Điều quan trọng là, cả hai đều có một món pháp bảo, ít ra Tử Yên công chúa sẽ không làm được gì bọn họ.
- Đáng ghét, câm mồm.
Tử Yên công chúa tức giận quay đầu lại quất một roi, roi xem ra rất hung, nhưng đánh lên thì sức mạnh cũng không bao nhiêu.
- Phực.
Trên cơ thể Tiểu Tuyết, một luồng sáng màu vàng kim đang lay động, có vô số hư ảnh lông vũ xuất hiện, trực tiếp cản chừng một roi đó của Tử Yên công chúa.
- Nói, rốt cục là có chuyện gì, không ngờ ngươi dám lừa ta, giờ ta sẽ phong tỏa hết sức mạnh của ngươi, đem vứt ngươi vào Liêm Yêu Trùng.
Tử Yên công chúa nâng người trong tay đứng dậy, tức giận liền muốn ném qua kia.