Đan Thần
Chương 172: Đều có tâm tư , quỹ tích tinh thần
- Trước khi tới kỳ thi cuối năm của Lam Vân Đế Quốc phải đi qua rất nhiều cuộc thi, có thể đi vào kỳ thi cuối năm, trên cơ bản những giai đoạn cơ sở trước kia đã khảo thí qua, cho nên đến kỳ thi cuối năm cũng không có phức tạp như vậy. Sẽ không giống như cuộc thi trước kia, sẽ liên tục khảo thi vài ngày, kỳ thi cuối năm một ngày là định thắng bại, khảo thi chỉ là một quyển văn chương.
Trước kia sở dĩ tứ đại tài tử có tiếng hô cao như vậy, giải thi đấu tứ đại tài tử có nhiều người nhiệt tình tham gia như vậy, là vì làm nền cho kỳ thi cuối năm, nhiều khi thanh danh, danh vọng của ngươi cũng rất trọng yếu.
Trừ khi ngươi là người không màng danh lợi, nếu không ở dưới tình huống này, những người chấm bài thi sẽ chiếu cố đối với một ít tài tử có danh vọng cao hơn.
Cái này cũng là nguyên nhân vì sao ở trước khi kỳ thi cuối năm diễn ra, tận lực tăng lên danh vọng của mình.
Mà trước khi kỳ thi cuối năm bắt đầu, ai sẽ đạt được trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa cuối cùng nhất cũng thành chủ đề sốt dẻo nhất, sòng bạc cũng khai ra các loại tỉ lệ đặt cược, nhưng năm nay tất cả danh tiếng đều bị Đổ Thần phủ cướp đi.
Đổ Thần phủ cũng giống như những sòng bạc khác, chỉ là ở trước khi kỳ thi cuối năm diễn ra, đột nhiên thả ra tin tức, tiếp nhận bất luận đặt cược gì.
Tuy cũng biết sau lưng Đổ Thần phủ là Trình Cung, nhưng dù sao bọn hắn cũng không phải sòng bạc lâu đời, có một ít người vẫn còn lo lắng, cộng thêm trước khi Trình Cung liên tiếp làm Vân Ca Thành nhấc lên sóng to gió lớn, cũng có một ít người rất lo lắng lần này có phải Trình Cung sớm có chuẩn bị hay không. Đương nhiên, cũng có một nhóm người không tin tà thuật, bọn hắn càng thêm tin tưởng phân tích của bọn hắn, cho rằng mặc kệ Trình Cung phải chăng thật có thể chiến thắng Trình Lam, kết quả cuối cùng nhất hắn cũng thua, bởi vì Hoàng đế sẽ không để cho hắn thắng.
Cho dù như thế, ở trước khi Trình Cung tiến vào trường thi, tổng cộng chỉ có một triệu lượng hoàng kim áp Trình Cung không đạt được trạng nguyên.
Nhưng mà sau khi bọn người Bàn Tử trở lại Đổ Thần phủ không đến nửa canh giờ, người phía dưới mấy lần điên cuồng xông tới.
- Có người đặt cược, áp ba ngàn vạn lượng nói đại thiếu thua.
- Lại có người áp một ngàn vạn lượng . . .
Hai phương diện đặt cược này, người che dấu ngược lại rất tốt, tuyệt đại đa số người không biết bọn họ là ai. Nhưng mà đối với một ít siêu cấp thế lực mà nói, đây cũng không phải là bí mật gì. Hoặc là nói, có người không muốn làm cái này là bí mật, vì vậy thời điểm người ở trường thi bên kia vẫn chưa hoàn toàn tiến vào trường thi, liên tiếp lại có vài nét bút vượt qua năm trăm vạn lượng hoàng kim áp Trình Cung thua.
- Quả nhiên đã đến, thực đúng như đại thiếu đoán, xem ra quả nhiên Hoàng đế vẫn là rất có tiền, lần trước bị Trình Lam tiêu mất hai ngàn vạn lượng hoàng kim, lần này lại trực tiếp bỏ ra ba ngàn vạn lượng.
Bàn Tử nhìn tờ danh sách trong tay, rất là sợ hãi thán phục.
Sắc Quỷ đang xem tổng kết tình báo phía dưới truyền tới, hiện tại trừ những tình báo trọng đại hắn mới xem xét giải quyết. Dù sao hiện tại hệ thống tình báo càng ngày càng khổng lồ, có một đám người chuyên môn phân loại sự tình, sau đó đem một ít tin tức trọng yếu của giải thi đấu tuyển ra đưa cho hắn xem.
Nghe lời này của Bàn Tử, Sắc Quỷ khó chịu khẽ nói:
- Lần trước xem ra bọn hắn còn chưa tiếp nhận giáo huấn, lần này cho bọn hắn biết rõ cái gì gọi là đau.
- Ân
Bàn Tử cũng gật đầu, một lát sau hắn nhìn danh sách trong tay không ngừng gia tăng, lần nữa vuốt bụng nói:
- Nếu không phải đại thiếu nói nhất định có thể thắng, ta đoán chừng tâm tình của ta hiện tại sẽ tê liệt, tên gia hỏa này quả thực quá điên cuồng, nhanh như vậy đã tăng tới tám ngàn ba trăm vạn lượng. Ở trước khi bài thi của kỳ thi cuối năm được thu, chỉ sợ cái số này sẽ đột phá một trăm triệu lượng, là một ức hoàng kim, khủng bố a.
Sắc Quỷ trầm mặc một lát, đột nhiên rất chân thành mà nói:
- Kinh phí tình báo tất phải gia tăng một chút.
- Móa, không biết kiếm tiền đã biết phá sản, mặc kệ ngươi. Đúng rồi, một hồi cho ta một phần tư liệu, mịa nó, thắng tiền bọn hắn bất quá là vừa mới bắt đầu, ngược lại muốn nhìn đều ai muốn đối phó đại thiếu, đối phó Trình gia.
. . .
Bên ngoài bởi vì Hoàng đế bỏ ra ba ngàn vạn lượng hoàng kim cùng Chu Tùng bỏ một ngàn vạn lượng hoàng kim, dẫn động không ít đại nhân vật nện tiền xuống dưới, mà cái này cũng kéo theo một số người khác, thời điểm đám thí sinh vừa vào phòng thi, bên ngoài cũng đã điên cuồng lên.
Mà giờ khắc này, trong trường thi lại vô cùng nghiêm túc và trang trọng. Lúc trước dùng võ khai quốc, cũng không có đạo dùng võ trị quốc. Mà một quốc gia mạch văn hưng thịnh hay không, cũng quan hệ đến quốc gia này có hưng thịnh hay không.
Lam Vân Đế Quốc ở phương diện này làm được coi như không tệ, toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, văn hóa đều dùng Lam Vân Đế Quốc cầm đầu, nhưng ở trong mắt Trình Cung đây bất quá là bên trong thằng lùn chọn cao mà thôi. Quanh thân không phải Đồ Đằng Đế Quốc, thì là Man tộc, còn có nữa là vừa Thảo Nguyên Vương Đình mới thống nhất.
Có thể nói, toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu không có triều đình chính thức nào trải qua ngàn vạn năm, tự nhiên cũng sẽ không có mạch văn chính thức. Cũng chính là bởi vì như thế, thân là vua của một nước, Hoàng đế mới có thể nói ra lời nói kia.
Trình Cung ngồi ở chỗ nầy, cũng không có cảm giác quá lớn, tuy có thể cảm nhận được ở đây hội tụ một ít thiên địa chính khí, nhưng mà không có đạt tới cái loại Hạo Nhiên Chính Khí, Thánh Nhân chi địa. Nếu thật là có khí tức Thánh Nhân trấn áp, cái kia lại bất đồng. Cảm giác ở đây, còn không bằng cảm giác mà Trình Cung nhìn bức họa kia ở Đỗ gia, càng thêm không bằng hắn ở kiếp trước đi qua vài chỗ.
Đối với Trình Cung mà nói, nơi này là tiểu tràng diện, trăm nhà đua tiếng, người dùng văn nhập Thánh, cảm ngộ đạo lý, quy tắc, lực lượng thiên địa, Trình Cung ở kiếp trước đã từng gặp được qua. Dù sao thời gian lập quốc của Lam Vân Đế Quốc quá ngắn, cũng chưa từng chính thức xuất hiện Thánh nhân văn chương, trên thực tế cái gọi là Văn Khúc Tinh, chỉ là người bình thường trên phố nghe nhầm đồn bậy. Nhưng tất cả văn chương có thể dẫn động thiên địa dị tượng, có thể câu thông tinh vân, điểm ấy ngược lại là thật sự, bởi vì văn tự của bọn họ, đạo lý phù hợp thiên địa đại đạo, những Thánh Hiền Đại Nho này, bản thân cái hiểu của bọn họ cũng đã có thể làm cho hắn có được lực lượng sánh ngang với thần tiên lục địa. Trên thực tế, đối với bọn họ mà nói, đó là một phương thức tu hành khác.
Cũng chính bởi vì đã từng có Thánh Hiền Đại Nho xuất hiện như vậy, mới có chuyện coi trạng nguyên là Văn Khúc Tinh hạ phàm. Trong đầu Trình Cung lẳng lặng nghĩ đến tràng cảnh mình năm đó trao đổi cùng Văn Thánh, mặc dù hắn là dùng văn nhập đạo, nhưng cuối cùng vẫn tới cầu chính mình.
Lúc này ở vị trí trung tâm nhất của trường thi, Đỗ Đạo Khôn ngồi ở bên trong, vị trí của hắn có thể chứng kiến tình huống của tất cả thí sinh phía dưới. Thân là hậu nhân Á Thánh, cộng thêm vinh quang Đỗ gia một môn bảy Thượng thư, bản thân hắn ở đó như có một cảm giác trấn áp văn vận. Trước kia Đỗ Đạo Khôn cũng rất có tự tin, nhưng chẳng biết tại sao hôm nay nghe được sự tình của Trình Cung ở cửa ra vào, còn có chuyện Mập mạp la to nói như nắm chắt, tâm thần hắn có chút ít không yên.
Văn vận đối với quốc gia xã tắc là sự tình to lớn, liên quan đến số mệnh quốc gia, lúc trước Đỗ Đạo Khôn tự cho là mình có thể khống chế hết thảy, nhưng hôm nay lại mất đi loại cảm giác này. Tại sao lại như thế, chẳng lẽ nguyên nhân là vì Trình Cung làm loạn trước đây sao, hay là vì Đỗ Khiêm không hiểu thấu mất tích.
Bài trừ tạp niệm, các đại sự cũng phải đợi khảo thi xong mới nói sau, dù sao Đỗ Đạo Khôn cũng là Đỗ Đạo Khôn, công phu vài thập niên dưỡng khí, nhưng còn không có đạt tới trình độ Thánh Hiền Đại Nho chính thức, nhưng mà cũng có thể rất nhanh khống chế được cảm xúc chính mình.
Thời gian đến, Đỗ Đạo Khôn dẫn đầu tất cả mọi người dâng hương lễ bái, sau khi tất cả lễ tiết đều hoàn thành, kỳ thi cuối năm rốt cục tuyên bố bắt đầu.
Đối với những sĩ tử từ xa tới tham gia kỳ thi cuối năm đến nói, bọn họ đều tự mình hiểu lấy, không cầu lập dị, nhưng cầu không sai không qua. Nhưng đối với bọn người Chu Dật Phàm, Âu Dương Ngọc Bảo nghĩ thì khác, bọn hắn muốn đề danh trên bảng vàng, nên kỳ thi cuối năm bắt đầu, bọn hắn cũng đề bút im im lặng lặng suy nghĩ.
Rất nhanh Âu Dương Ngọc Bảo rốt cục viết, động tác của hắn cũng không phải rất nhanh, nhưng mà từng chữ lại vô cùng đẹp mắt trôi chảy, chỉ là một số chữ này tuyệt đối có thể được giám khảo hảo cảm. Thân là đệ tử thế gia, tình hình Lam Vân Đế Quốc hôm nay hắn tự nhiên rất rõ ràng, hôm nay Lam Vân quốc văn phong vừa lên, trừ coi trọng nội dung ra, lần đầu tiên biểu hiện cũng rất trọng yếu.
Có thể nói, trong mười người sẽ có chín người ở lần đầu tiên bị bài trừ ra ngoài, lần này yêu cầu phải viết chữ thật tốt. Điểm ấy Âu Dương Ngọc Bảo phi thường có lòng tin, trên thực tế nếu như không phải hắn cho rằng không cần phải quá sức, cho dù hai năm trước bên trong trận đấu thư pháp tranh đoạt tứ đại tài tử cùng Mãnh Hổ, Lôi Hạo Uy, hắn tự nhận là phần thắng cũng chiếm bảy thành.
Đây chính là hai năm trước hắn ở kỳ thi cuối năm cố ý lưu chuẩn bị, bình thường thư pháp hắn tối đa phát huy sáu phần tiêu chuẩn, hôm nay mới toàn lực ứng phó.
Ngoại trừ thư pháp ra, hắn còn đem một ít mạch suy nghĩ mà gần đây Âu Dương Hải nói chuyện cùng hắn đều ghi vào, luận đúng là quốc gia phát triển cùng tam cương ngũ thường, cường điệu đúng là quân vi thần cương. Trong nội tâm Âu Dương Ngọc Bảo tự nhiên cũng nghĩ qua tranh đoạt trạng nguyên, nhưng hắn biết mình hi vọng không lớn, nhưng đối với bảng nhãn, thám hoa hắn vẫn có nắm chắc cầm lấy.
Đã có quyển sách này, văn chương có thể nói là nhằm vào Trình gia, cho dù trạng nguyên cũng chưa chắc hoàn toàn không có cơ hội, dù sao đây là văn chương phù hợp tâm ý Hoàng đế. Mà một khi định trạng nguyên, văn chương này sẽ thông truyền thiên hạ, mặc dù có a dua nịnh hót, nhưng thì tính sao. Hoàng đế chính là quốc chi quân chủ, tất cả mọi người phải biết cái gì gọi là quân vi thần cương, nên hiểu được cái gì gọi là tam cương ngũ thường.
Tam cương phù hợp thiên địa âm dương đạo, quân, phụ, phu là dương, vợ là âm. Dương vĩnh viễn ở vào chúa tể, địa vị tôn quý, âm vĩnh viễn ở vào phục tùng, địa vị ti tiện.
Tốc độ hạ bút của Âu Dương Ngọc Bảo rất nhanh, hơn nữa chữ chữ đẹp đẽ phi thường, hoa lệ vô cùng, hoàn toàn là vây quanh quân vi thần cương.
Mạch văn, số mệnh, chỉ sợ Lam Vân Đế Quốc còn chưa tới loại trình độ nầy, Trình Lam ngươi đã nghĩ ở bên trong kỳ thi cuối năm chế tạo dị tượng, cái kia một hồi ta cũng đúng lúc mượn nhờ dị tượng của ngươi, cho dù cho ngươi trở thành trạng nguyên, nhưng Chu Dật Phàm ta cũng muốn tất cả tỏ vẻ mới được.
Ánh mắt Chu Dật Phàm nhìn qua phương hướng Trình Lam, lẳng lặng suy nghĩ lấy, bút trong tay lại chậm chạp không có hạ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Trong tay Trình Lam nắm Hoang Thú Bút, giờ phút này hắn đã không thèm nghĩ giá trị Hoang Thú Bút này nữa, hắn không ngừng vận chuyển bộ công pháp thần bí mà mình học được kia. Mênh mông tinh không, tồn tại vô số ngôi sao, tuy bọn hắn không có biện pháp so sánh cùng Cửu Châu đại địa, nhưng mà cũng phi thường khổng lồ.
Quỹ tích vận hành tinh cầu, càng là một đạo lý kỳ lạ trong trời đất, đây là phù hợp vận chuyển thiên địa đại đạo. Khi khoa cử bắt đầu tiến hành không lâu, ngôi sao vận hành đột nhiên hình thành một quỹ tích đặc biệt, loại quỹ tích này Trình Lam đã sớm nhớ vô số lần. Lập tức tinh khí thần hắn hoàn toàn dung hợp làm một, lực lượng của hắn cũng hoàn toàn phóng thích, tinh thần lực của hắn thôi động xuống, hắn rốt cục viết .