Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đan Thần

Chương 1367-68: Bái tế



Sau khi U Minh Vi Nhi ra ngoài mấy năm đột nhiên trở về nói thiên phú thần thông thức tỉnh. Mười mấy năm sau, trước khi chết đột nhiên lại truyền đến mấy câu nói kỳ lạ, U Minh Cửu Thiên vốn không hiểu rõ, còn tưởng U Minh Vi Nhi trong lúc tu luyện xảy ra vấn đề mới nói như vậy.

Hiện tại hắn mới thực sự minh bạch. Muội muội vẫn ngốc như trước kia. Trong một lần chiến đấu trước kia, đối phương vốn muốn giết chết hai người bọn họ, nhưng nàng lại một mình kháng cự, kết quả mấy nghìn năm sau mới có thể khôi phục, sau khi khôi phục lại...

Suy nghĩ một hồi, U Minh Cửu Thiên rốt cuộc không kìm được nụ cười sầu thảm.

Sau ba ngày, hắn phải áp chế tất cả chuyện này, hắn là U Minh Cửu Thiên, hắn chỉ có thể vĩnh viễn chôn chặt kỷ niệm về muội muội trong lòng.

Sau đó hắn đột nhiên nghĩ đến lời nói của Trình Cung, đúng như Trình Cung suy nghĩ, U Minh Cửu Thiên trước tiên sử dụng thần niệm tra xét. Phải biết rằng, nơi này là không gian nguyên giới của hắn, đã bắt đầu từ từ chuyển biến thành tiểu thế giới, chứng tỏ hắn sắp đạt được cảnh giới Đạo Tôn, nhưng sau đó điều khiến hắn khiếp sợ chính là, bất luận hắn lục soát như thế nào đều không tìm được một chút vết tích.

Người đâu rồi?

Đối phương khẳng định không rời đi, nhưng vì sao không tra xét được. Đây chính là không gian nguyên giới của mình, ở đây sắp sửa hình thành tiểu thế giới, ngay cả quy tắc cũng có chút bất đồng với ngoại giới, ở đây mình chính là chủ nhân, sao có thể như vậy?

Lẽ nào Trình Cung thực sự sở hữu tiên khí, tên của hắn và vị kia như nhau, chẳng lẽ là đồ đệ của vị kia?

Rất có khả năng, những lời hắn nói trước đó rõ ràng có ý định ám chỉ mình. Nếu thật sự là đồ đệ của vị kia, cho dù có tiên khí cũng chẳng có gì lạ.

- Nghĩ thông rồi chứ, mang ta đến chỗ Nhị thẩm bái tế, hay là...

Đúng vào lúc này, Trình Cung đột nhiên xuất hiện ở chỗ cũ.

Trình Cung chỉ nói phân nửa, sau đó nhìn về phía U Minh Cửu Thiên chờ hắn quyết định, ba ngày này hắn rốt cuộc có suy nghĩ gì, có chuyển biến gì, những điều này đều rất khó dự liệu. Chỉ cần một ý niệm, hai bên có thể khai chiến, thậm chí toàn bộ Trình gia từ nay về sau sẽ có một cường địch siêu cấp.

- Ngươi không phải đã biểu hiện ra ngươi không sợ một trận chiến sao?

U Minh Cửu Thiên nói, trực tiếp bước về phía trước, sau một khắc cảnh vật tinh không xung quanh đều đã biến mất, bọn họ đã rời khỏi không gian nguyên giới của U Minh Cửu Thiên, còn U Minh Cửu Thiên đã ở ngoài nghìn dặm.

Thấy U Minh Cửu Thiên cũng không quấn quýt, cũng không oán hận Trình gia, trong lòng Trình Cung như trút được gánh nặng.

- Không sợ đánh một trận không có nghĩa là rất muốn đánh, nhất là Nhị thẩm là người của Trình gia chúng ta, ngươi lại là ca ca yêu thương nhất của Nhị thẩm. Nhị thúc lúc sắp chết từng nói, năm đó khi Nhị thẩm và Nhị thúc ở với nhau, toàn là nhắc tới chuyện ở nhà, nhắc tới thời gian vui vẻ khi còn nhỏ của hai người, nói là sau này ca ca không thú vị nữa, vì vậy mới ra ngoài chơi.

Trình Cung nói, cất bước đuổi theo U Minh Cửu Thiên.

Mặc dù đã trải qua ba ngày, nhưng U Minh Cửu Thiên nghe nói như thế vẫn không khỏi dừng lại, sau đó than nhẹ một tiếng: 

- Là ta thiếu quan tâm đến muội muội, lúc đó vừa vặn trong U Minh Luyện Ngục xảy ra một số chuyện, khi muội muội tỉnh lại ta đang bận giải quyết những chuyện này.

- Người đó đã từng chỉ điểm ta, đối với ta cũng có một chút ân tình, đối với U Minh Luyện Ngục chúng ta cũng có bang trợ rất lớn, nhưng đây không phải nguyên nhân ta không động thủ với Trình gia các ngươi. Khi ngươi nói ra chuyện này, người đầu tiên ta muốn tiêu diệt chính là ngươi và toàn bộ Trình gia các ngươi, nếu không phải Trình Vũ Dương còn sống, ta sẽ là người đầu tiên tiêu diệt bọn hăn. Nếu không phải vì Trình gia, muội muội ta sẽ không chết, về phần yêu tộc ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng. Nhưng phía bên các ngươi...

- Muội muội đến cuối cùng vẫn lo lắng, sợ tình huống hôm nay sẽ phát sinh, ta không muốn để nàng rời đi mà vẫn không yên lòng.

U Minh Cửu Thiên một hồi nói câu này, một hồi nói câu kia, tựa hồ không có kết cấu, nhưng lại biểu đạt được suy nghĩ trong lòng hắn.

- Ta đến bái tế Nhị thẩm cũng là hoàn thành tâm nguyện của Nhị thúc, ký thác một niềm thương nhớ mà thôi. Chúng ta vẫn nên suy nghĩ cho người sống nhiều hơn, ta nghĩ không bao lâu nữa, Trình Lam có thể nắm tất cả trong tay, tự mình đối phó yêu tộc.

Nếu U Minh Cửu Thiên đã có thể nghĩ thông suốt, Trình Cung cũng không đi cãi cọ làm gì.

Trình Cung đối với người nhà luôn luôn rất tùy ý, đối với người khác đừng nói là một câu, cho dù nửa câu hắn cũng sẽ không nói, nhưng đối với người nhà thì khác.

Trình Cung còn không đến mức vì thể diện đi cãi cọ, hiện tại hắn cũng không thực sự e ngại U Minh Luyện Ngục, bằng không hắn sẽ không nói.

- Ta kêu người đi tìm hiểu rồi, ngươi vì Trình Lam mà đến Bà La Đa thần miếu giết Vũ Thân Vương?

Mặc dù ba ngày này vô cùng bi thương đau lòng, nhưng U Minh Cửu Thiên vẫn vận dụng tất cả lực lượng điều tra tư liệu của Trình gia.

Kết quả phát hiện những thứ Trình Cung nói còn khách quan hơn những tư liệu hắn điều tra được, điều này cũng khiến hắn rất bất ngờ.

- Trước đây khi hắn chơi với ta lúc nào cũng tặng đồ, ta đương nhiên cũng không vội vàng đối phó hắn, nhưng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn sau một số chuyện hắn làm với Trình Lam. Được rồi, hiện tại cách ngày ta trở lại Nam Chiêm Bộ Châu còn chút thời gian, khoảng cách mười tháng cũng đủ làm một số chuyện, ngươi giúp ta báo tin cho phía bên Trình gia Nam Chiêm Bộ Châu, nói tình hình bên này của ta rất tốt, sau khi làm xong chuyện sẽ trở về. Mặt khác thả tin tức ta chạy trốn truy sát của Côn Bằng Đại Đế, khiến Côn Bằng Đại Đế tức chết, thuận tiện nói với Vũ Thân Vương, nói mười tháng nữa ta sẽ đúng giờ đến Bà La Đa thần miếu tìm hắn.

Nghe U Minh Cửu Thiên nhắc tới chuyện này, Trình Cung cũng rất tùy ý nói.

Tên gia hỏa này thật ra không khách khí?

Nghe Trình Cung nói xong, U Minh Cửu Thiên sửng sốt, thật sự rất bất ngờ, người này cũng quá tùy ý rồi.

Mình không tìm hắn tính sổ, không tìm hắn gây phiền phức là tốt lắm rồi, hắn lại….

- Ta sẽ phân phó người đi làm.

Thế nhưng U Minh Cửu Thiên cũng không có biện pháp cự tuyệt yêu cầu của Trình Cung, suy nghĩ một lát lại nói: 

- Nếu Trình Lam đã kế thừa thiên phú thần thông của Vi Nhi, vậy hắn chính là người trong hoàng tộc U Minh Luyện Ngục, hắn có chuyện gì, hoàng tộc chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn...

- Chuyện này trước hết không cần ngươi quan tâm, ta sẽ xử lý. Về phần chuyện sau này của hắn, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện an bài, sau này hắn trưởng thành, muốn làm cái gì là chuyện của hắn, cho dù hắn muốn đến U Minh Luyện Ngục tiếp nhận ngươi ta cũng không quản. Nhưng nếu như hắn nguyện ý tiếp tục ở Đan Thần Phủ, Nam Chiêm Bộ Châu, tốt nhất ngươi cũng đừng quản nhiều. Thế giới này đã không ít bi kịch, không cần phải tận lực đi chế tạo nữa, chỉ cần khiến hắn hiểu được đạo lý làm người, không để hắn bị người khác khi dễ, chuyện lựa chọn, quyết đoán cứ giao cho bản thân hắn đi.

Trình Cung có thể biết được phía sau U Minh Cửu Thiên muốn nói cái gì.

Bởi vì U Minh Vi Nhi, hắn khẳng định sẽ nhận đứa cháu trai sở hữu thiên phú thần thông cường đại nhất của U Minh hoàng tộc, nhưng sau đó hắn sẽ có an bài nhất định với Trình Lam.

Trình Cung không đợi U Minh Cửu Thiên nói ra những lời này, đã sớm ngăn cản.

U Minh Cửu Thiên đường đường là Đại Đế của U Minh hoàng tộc, đã sắp đạt được Ma Tôn, lúc này lại phát hiện bị Trình Cung ngăn cản thật sự rất khó chịu, nhưng hắn lại cảm giác không có cách nào phản bác.

Bởi vì Trình Cung cũng không phải tranh đoạt cái gì với hắn, tất cả đều để Trình Lam sau này tự lựa chọn, U Minh Cửu Thiên còn biết nói gì nữa.

Lăng tẩm của U Minh Vi Nhi vô cùng to lớn, xung quanh dĩ nhiên cũng có bố trí trận pháp của Ma Tôn, có thể thấy U Minh Cửu Thiên coi trọng muội muội mình như thế nào. Phải biết rằng, cho dù là U Minh Cửu Thiên muốn động tới một vị Ma Tôn cũng không phải chuyện dễ dàng.

Ở đây không có mộ bia truyền thống, bên trong toàn bộ đều là những đồ sinh hoạt, có một tòa cung điện chính là nơi U Minh Vi Nhi trước đây sử dụng.

U Minh Vi Nhi cuối cùng không lưu lại cái gì, khi U Minh Cửu Thiên trở về, nàng đã tiêu tán giữa thiên địa, cho nên U Minh Cửu Thiên chỉ có thể tập trung những thứ nàng dùng khi còn sống, ở đây còn có rất nhiều pho tượng U Minh Vi Nhi.

Các pho tượng từ lúc nàng còn rất nhỏ, mỗi một tài liệu đều vô cùng trân quý, có thể nói mỗi một pho tượng đều là bảo vật trình độ đạo khí.

Những cái này đều U Minh Cửu Thiên học tập điêu khắc mười mấy năm trong không gian gia tốc thời gian chạm khắc ra, biến những ký ức từ lúc muội muội còn nhỏ thành những pho tượng.

Nhìn pho tượng đứng trên đám cỏ ngoài cung điện, pho tượng bay múa dưới thác nước mỹ lệ, tựa hồ có thể nhìn thấy phong thái của Nhị thẩm năm đó. 

- Nhị thúc, ta giúp ngươi tìm được Nhị thẩm rồi, kỳ thực nếu như ngươi có thể chờ một chút thì tốt rồi.

- Nhị thẩm, sau này có thời gian ta sẽ dẫn Trình Lam tới đây, hai chúng ta từ nhỏ đều chưa từng gặp mẹ, trước đây ta làm ca ca không tốt, không dạy dỗ hắn tốt, sau này ta sẽ không vậy nữa, ngươi yên tâm đi.

- Nghe Nhị thúc nói qua, vũ đạo của Nhị thẩm vô cùng tuyệt vời, lúc này mặc dù chỉ nhìn pho tượng nhưng cũng có thể cảm thụ được một ít... 

Trình Cung đứng ở đó, trong lòng yên lặng nghĩ, đột nhiên khoát tay, một giọt nước đã bị hắn chộp vào bàn tay, sau đó bắn ra ngoài.

- Ngươi muốn làm gì! 

U Minh Cửu Thiên vốn đứng bên cạnh sầu niệm, nhất thời giận tím mặt.

Sau khi Trình Cung tiến vào chỉ lẳng lặng trầm tư, thậm chí hành lễ trước pho tượng U Minh Vi Nhi, không ngờ lúc này hắn lại đột nhiên động thể.

Mặc kệ là ai, dám làm chuyện xằng bậy ở chỗ muội muội, lại còn động thủ với pho tượng của muội muội chỉ có đường chết.

U Minh Cửu Thiên giơ tay ngưng tụ lượng muốn động thủ, thần niệm Trình Cung khẽ động, Hỏa Phượng Ma Long nhanh hơn chặn lại lực lượng của U Minh Cửu Thiên muốn nổ tung những giọt nước này.

- Ầm! 

Chỉ là tiếp xúc va chạm rất nhỏ đã có thế hủy diệt nơi này.

- Trình Cung...

U Minh Cửu Thiên nổi giận gầm lên.

- Đừng tức giận vội, nhìn kỹ rồi hãy nói.

Trình Cung chỉ tay xuống phía dưới thác nước, nơi bọt nước kích động, chỉ thấy pho tượng nguyên bản đột nhiên giống như tràn ngập sinh mệnh, có cảm giác như động đậy.

- Cái này? 

U Minh Cửu Thiên trợn trùng hai mắt, quả thực không dám tin tưởng nhìn về phía pho tượng.

Đây là pho tượng hắn học điêu khác mấy thập niên, sau đó điêu khắc ra, hắn nhớ rất rõ.

Nhưng lúc này nhìn kỹ, tại sao lại có một loại cảm giác hoàn toàn không nhận ra, không quen thuộc.

Hắn vốn tận lực dùng lực lượng bảo hộ, để những bọt nước kích động kia không dội vào pho tượng, nhưng lúc này bọt nước bay lượn bên người pho tượng lại khiến pho tượng giống như sống lại.

Có thể cảm giác được, từ vật chết biến thành vật sống, giống như muội muội năm đó đang vui vẻ bay múa dưới thác nước.

Thay đổi, hoàn toàn khác trước, sao có thể như vậy?

Bởi vì vừa rồi quá mức tức giận, chỉ muốn ngăn cản Trình Cung, cũng không chú ý vừa rồi Trình Cung bắn ra giọt nước làm cái gì, không ngờ lại khiến pho tượng xảy ra thay đổi lớn như vậy.

Trong mắt U Minh Cửu Thiên phảng phất lại nhớ tới thời gian khi huynh muội bọn họ còn nhỏ, muội muội vui vẻ ca múa.

- Ngươi... Ngươi làm thế nào? 

U Minh Cửu Thiên thật sự không thể tin được, lần này Trình Cung quả thực giống như vẽ rồng điểm mắt, hoàn toàn khiến pho tượng như sống lại.

- Với cảnh giới gần tiếp cận Đạo Tôn của ngươi, ngươi thiên phú cố ý đi học mấy chục năm điêu khắc, đương nhiên tài nghệ đã có thể đạt tới đỉnh phong, tựa hồ đã có thể nói, nếu như thành tựu cao hơn một chút có thể trực tiếp tạc tượng như người, giống như trạng thái sáng tạo sơ kỳ. Nhưng ngươi quá truy cầu tinh tế, mất đi vẻ tự nhiên, tinh túy, mất đi linh hồn. Ta chỉ thay đổi một ít phương diện này. Ta có thể cảm nhận được ý cảnh của ngươi, căn cứ vào đó hơi cải biến một chút mà thôi.

Cái này thực sự không có cách nào giải thích rõ, đây là một loại thể ngộ, cảm ngộ.

Bởi vì phương diện tài nghệ đúng như Trình Cung nói, ý cảnh U Minh Cửu Thiên đã làm được cực hạn, còn lại chính là phương diện cảnh giới và cảm ngộ.

U Minh Cửu Thiên nghe xong ngây người một lát, mặc dù không triệt để minh bạch, nhưng cũng có một tia cảm ngộ.

Loại cảm ngộ này không chỉ ở tài nghệ điêu khắc, cho dù đối với tu vi của bản thân hắn, cảnh giới cũng có bang trợ.

- Cảm tạ.

U Minh Cửu Thiên không phải loại người chiếm tiện nghi giả bộ làm gì, một hồi lâu, trực tiếp mở miệng nói lời cảm tạ.

- Không cần cảm tạ, đây là Nhị thẩm ta, hiện giờ ta cũng chỉ có thể làm như vậy. Chúng ta ra ngoài trước đã. Ta còn có một số việc cần ngươi hỗ trợ.

Trình Cung nói xong, cất bước đi ra ngoài, ở đây lúc nào cũng khiến lòng người khó chịu.

Bởi vì Trình Cung cũng nhớ tới mẫu thân của mình, giống như những lời vừa rồi hắn nói vị Nhị thẩm U Minh Vi Nhi chưa từng gặp mặt, kỳ thực cũng vì hắn đang hoài niệm về mẫu thân.

Lúc ban đầu Trình Cung cũng không chân chính gia nhập Trình gia, hắn cho rằng mình chỉ là sống lại trong khối thân thể này, sau này mới dần dần minh bạch.

Nhất là một số cảm ngộ khi bắt đầu chuyển thế sống lại, khiến hắn càng ngày càng hoài niệm mẫu thân, làm người tái thế lại không thể nhìn thấy mẫu thân, không thể không nói cũng là một loại tiếc nuối.

Sau khi U Minh Cửu Thiên theo Trình Cung rời khỏi nơi này, trạng thái cũng tốt hơn một chút.

- Có chuyện gì, nói đi? 

- Ta muốn tìm một Ma Đế, Cửu Âm Ma Đế.

Nếu đã tới U Minh Luyện Ngục, vậy có một việc phải làm, tìm Cửu Âm Ma Đế cứu Tiểu Cửu.

- Ngươi cũng muốn tìm Cửu Âm Ma Đế? 

U Minh Cửu Thiên vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Trình Cung.

Cũng?

- Còn có người khác tìm Cửu Âm Ma Đế sao? 

Trình Cung vừa nghe lời này liền cảm thấy lo lắng, hắn biết Cửu Âm Ma Đế tạm thời sẽ không thương tổn Tiểu Cửu, cho nên mới không cấp bách. Nhưng vừa nghe nói có người khác tìm Cửu Âm Ma Đế, Trình Cung lập tức cảm thấy bất an.

Chương trước Chương tiếp
Loading...