Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đan Thần

Chương 1282-83: Trưởng bối, vãn bối



- Ngươi có thể không bi quan như thế hay không, nếu như chính ngươi cũng bỏ qua, vậy sao có thể đi tiếp, ngươi có nhớ hay không, năm đó ngươi cũng là như vậy, ta nói có thể luyện chế cho ngươi đan dược kéo dài tuổi thọ ngươi không tin, kết quả không phải ta đã luyện chế ra sao.

- Trước khác nay khác, hiện tại không chỉ là đại nạn của ta buông xuống, ngay cả đám lão bất tử kia như vậy, không có biện pháp vãn hồi.

Thanh Trúc Đạo Tôn khẽ lắc đầu, một bộ không thể làm gì, không thể cứu vãn.

- Nói chuyện với ngươi chính là quá mệt mỏi, ngươi biết ban đầu vì sao ta lại bị đánh đến chuyển thế sống lại không?

- Cửu Châu đệ nhất thần khí Hư Không Âm Dương đỉnh?

Trình Cung khoát tay áo nói: 

- Không đúng, nói cho ngươi biết đi, ta luyện chế được Tiên đan, cho dù ngay cả đan kiếp lúc đó ta cũng chịu nổi, nhưng cuối cùng vẫn bị giết chết.

- Tiên. . . Tiên đan...

Thân thể Thanh Trúc Đạo Tôn vẫn âm u đầy tử khí, gàn bướng cũng ưỡn một cái, thần tình kịch biến, không dám tin tưởng nhìn Trình Cung: 

- Ngươi thật sự. . . luyện chế thành Tiên đan?

Tiên đan a, đây chính là Tiên đan, lấy tình huống trước mắt của Linh Sơn, chỉ có thể xưng là hạ giới, không ngờ có người luyện chế ra Tiên đan.

Tuy mười mấy vạn năm qua có vô số người thử nghiệm luyện chế Tiên đan, cũng có các tin đồn, nhưng vẫn thật không biết ai chân chính luyện chế ra.

Mà bây giờ, chính mồm nghe được Trình Cung nói luyện chế ra Tiên đan, Thanh Trúc Đạo Tôn cũng không khỏi khiếp sợ.

Nhìn thấy Thanh Trúc Đạo Tôn rốt cục như là người bình thường, Trình Cung mới cười nói: 

- Ngươi cho là ta cần lừa ngươi sao, nói chung nếu ngươi muốn chết còn phải hỏi qua ta, thuận tiện nói cho mấy lão bất tử kia một chút, nhưng chuyện này đừng có đối ngoại. Kể cả Thiết Thiên Chuy, Vạn Ngạo, trong khoảng thời gian ngắn cũng đừng để bọn hắn tiến vào Linh Sơn, phòng ngừa có người từ trên người bọn hắn liên tưởng đến ta, cuối cùng từ ngươi tìm ra ta, hiện tại mấy người các ngươi biết một chút là được rồi.

- Cũng tốt, vừa đúng lúc bọn hắn cũng muốn kế thừa Tứ phương lâu cùng Luyện khí sư liên minh, ta cũng không có thể mang bọn hắn theo trên người, vậy để bọn họ lại Cửu Châu đại địa học tập với ngươi một chút.

Thanh Trúc Đạo Tôn gật đầu đồng ý, sau đó lại nhìn về phía Trình Cung, vẻ khiếp sợ trong mắt cũng chưa từng tiêu tán.

Tiên đan a, đó cũng không phải là nói giỡn.

- Ha ha. . .

Nhìn thấy ánh mắt quái dị của Thanh Trúc Đạo Tôn nhìn mình, Trình Cung cười nói: 

- Đừng nhìn ta như vậy, cũng là vì các ngươi không để ý tới thế sự nên không biết, chuyện này không tính bí mật gì, năm đó ta luyện chế ra Tiên đan, toàn bộ Linh Sơn đều chấn động, bọn họ tìm ta ngoại trừ Cửu Châu đệ nhất thần khí Hư Không Âm Dương đỉnh ra, chỉ sợ cũng là có người muốn đánh chủ ý Tiên đan. Bất quá Tiên đan này cũng không phải là Tăng Thọ Đan, bằng không ta sẽ nói cho ngươi biết ở đâu.

- Tiên đan chân chính cũng vô dụng, đại nạn buông xuống, không nên lãng phí.

Thanh Trúc Đạo Tôn khoát tay áo.

- Ta nói ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng hay không, đại nạn buông xuống, đại nạn buông xuống, ta ngay cả chết một lần, chuyển thế đầu thai , ta cũng chưa nói loại lời nói này.

Trình Cung thực sự là bị Thanh Trúc Đạo Tôn làm tức giận đến dở khóc dở cười.

- Điều này nói rõ ngươi là người có đại khí vận, còn chúng ta...

- Ngừng...

Trình Cung bận rộn ngăn Thanh Trúc Đạo Tôn, bằng không hắn lại lảm nhảm như trước nữa rồi, Trình Cung giơ tay ngăn cản Thanh Trúc Đạo Tôn nói: 

- Ta không đề cập tới đại nạn buông xuống này nữa có được hay không.

- Đương nhiên có thể, chỉ là không đề cập tới không có nghĩa là nó không tồn tại, thiên muốn vong, không thể phòng ngừa, ngươi ta không có lực đi chống lại.

Trình Cung bị tức đến nở nụ cười, điều này làm cho hắn rơi vào hồi ức lần thứ hai, trước đây sở dĩ mình không muốn nói chuyện phiếm cùng Thanh Trúc Đạo Tôn cũng là bởi vì cái này, gia hoả này tuyệt đối là người chủ nghĩa bi quan, mỗi ngày đều là đại nạn buông xuống, thiên muốn vong,….

Trình Cung cũng biết khẳng định Linh Sơn xảy ra vấn đề, những lão bất tử trên kia cảm thụ càng khắc sâu, nhưng những lão bất tử bọn họ đang không ngừng nỗ lực, giãy dụa.

Về phần Trình Cung, trước đây hắn không có đi nghĩ nhiều như thế, bởi vì hắn một lòng một dạ ở trên luyện đan. Đời này đã trải qua rất nhiều chuyện, lại từ Càn Khôn Đan Tông, Đông Phương Kim Đan cùng với rất nhiều manh mối phát hiện Tiên đan không thể luyện, trong đó ẩn chứa rất nhiều những tin tức khác, trong lòng hắn đã âm thầm có một ý nghĩ.

- Thiên, thiên tính là thứ gì, ngươi xem đi, đời này ta nhất định sẽ chọc thủng thiên, ta ngược lại muốn nhìn người dám âm bản đại thiếu đến cùng là ai, coi như hắn là Tiên, ta cũng làm cho hắn trả giá thật nhiều. Tiên đan không thể luyện, còn ngươi tự nhận là cảm ngộ thiên địa đại đạo, cho rằng Linh Sơn chắc chắn sẽ từ từ diệt vong, đều là cái rắm. Mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời, không bao lâu, ta sẽ làm được tất cả như lời ta nói.

Trình Cung dần dần thu liễm nụ cười, thần tình trở nên vô cùng kiên định.

- Thiên muốn vong, nhân lực khó có thể...

- Coi như ta sợ ngươi rồi, ngươi đừng nói cái này nữa được không, ta còn có chuyện muốn nhờ ngươi đi làm. Sau khi ngươi trở lại Linh Sơn giúp ta lưu ý người này một chút, người này cũng tiến vào Linh Sơn, đó là ông ngoại của ta Lô Quân Hạo, người của Thiên Cung thần điện, giúp ta nhìn chằm chằm một chút, đừng để xảy ra chuyện gì.

Trình Cung thật sự là sợ Thanh Trúc Đạo Tôn, nhận thức với hắn cũng không phải là một ngày hai ngày, vốn cho là đời này gặp lại cũng sẽ có chút bất đồng với kiếp trước.

Kết quả phát hiện vẫn là một dạng, Trình Cung thẳng thắn như đời trước, trực tiếp có cái gì thì nói cái đó cùng Thanh Trúc Đạo Tôn, căn bản không cho hắn đi nói.

- Mặt khác ngươi giúp ta điều tra một chút, ở bên trong điển tịch của Linh Sơn, đã từng có người nào hoặc là thế lực nào có cơ hội luyện chế ra Tiên đan, tình huống của bọn họ thế nào.

- Được, ta sẽ giúp ngươi nhìn chằm chằm, đại nạn của ta sắp buông xuống, có thể giúp các ngươi làm chút chuyện cũng tốt.

Thanh Trúc Đạo Tôn gật đầu đáp ứng.

Dựa vào, Trình Cung thật có xúc động muốn lao tới đánh Thanh Trúc Đạo Tôn, hiện tại phát hiện nói chuyện với hắn thật là một sai lầm a, gia hoả này không hề có một chút biến hóa so với trước.

Nếu như đổi thành mấy người khác, nhìn thấy mình sống lại nhất định sẽ trêu chọc một phen, hoặc là ôm nhau cười to, sau đó là tâm tình những chuyện đã xảy ra ở thời điểm kia.

Bất quá Trình Cung quen biết quái nhân cũng nhiều, đến cảnh giới lúc trước của hắn, người có thể vào mắt hắn cũng thật không có mấy cái.

- Còn nữa, nhìn chằm chằm U Minh tuyệt vực Côn Bằng Đại Đế cùng phương diện yêu tộc có động tĩnh gì một chút. Có chuyện gì ngươi có thể thông qua Tứ phương lâu cho ta biết.

- Cái này không thành vấn đề, nếu như ngươi thực sự lo lắng, vậy nhân lúc đại nạn của ta còn chưa có buông xuống lấy yêu tộc mấy miếng thịt, không được ta liền đi giết Côn Bằng kia. Coi như lão già Yêu Tôn kia nổi giận, nhiều nhất ta liều mạng với hắn một phen, dù sao thì đại nạn buông xuống...

- Dừng, dừng, dừng lại! Đầu tiên ta nói cái gì ngươi đi làm cái đó, sau đó có chuyện gì ngươi đi tìm những lão bất tử kia thương lượng, bên Côn Bằng Đại Đế ngươi cũng không cần động thủ.

Trình Cung cảm giác đầu mình sắp nổ, chỉ có năm đó mình nhận thức loại tồn tại thượng hạng này mới có thể làm cho hắn như vậy, ngươi lại không thể làm gì với hắn.

- Hảo. Ta sẽ đi tìm những lão bất tử kia.

- Như vậy đi, bây giờ ngươi trở về Linh Sơn, bên ông ngoại ta sợ yêu tộc sẽ có động tác. Đặc biệt là Côn Bằng Đại Đế.

Chuyện nên nói cũng đã nói xong, Trình Cung phát hiện thực sự không có biện pháp hàn huyên nữa, thẳng thắn để Thanh Trúc Đạo Tôn mau trở về. Trên thực tế đây chỉ là một cái phân thân của Thanh Trúc Đạo Tôn, có trở về hay không cũng không ảnh hưởng những chuyện khác.

- Kỳ thực coi như phân thân, ở lại thời gian dài trên Cửu Châu đại địa cũng không dễ. Như vậy sẽ làm tuổi thọ bị ảnh hưởng.

Đương nhiên, sau đó Trình Cung lại bổ sung một câu, hắn nói câu này là lời nói thật.

- Ừm, đại nạn của ta sắp buông xuống, xác thực không thích hợp ở lại nơi này, hai người các ngươi cũng tiến vào đi.

Thanh Trúc Đạo Tôn nói xong khoát tay một cái, nguyên bản Thiết Thiên Chuy cùng Vạn Ngạo đứng bên ngoài đã xuất hiện ở bên cạnh Trình Cung cùng Thanh Trúc Đạo Tôn.

Tuy giờ khắc này phân thân của Thanh Trúc Đạo Tôn cũng bảo trì lực lượng ở trình độ nửa bước Thiên Tôn, là cực hạn của Cửu Châu đại địa. Nhưng nhất cử nhất động của hắn hiển nhiên không phải là Lô Quân Hạo có khả năng so sánh.

- Bái kiến sư tôn.

Hiển nhiên Thiết Thiên Chuy cùng Vạn Ngạo đã sớm quen loại chuyện này, phản ứng rất nhanh lập tức thi lễ.

- Chào sư thúc các ngươi đi, sau này có cái gì không hiểu thì hỏi sư thúc các ngươi, hắn dạy đồ đệ tốt hơn ta, hắn nói chính là lời ta nói. Sau này học nhiều với sư thúc các ngươi một ít. Đại nạn của ta sắp buông xuống, sau này các ngươi có khó khăn gì liền tìm sư thúc.

- A...

Thiết Thiên Chuy há to mồm. Khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn sư phụ của mình, lại nhìn về phía Trình Cung, không nghe lầm chứ.

Sư. . . Sư thúc...

Vạn Ngạo cũng không dám tin tưởng, trước đó thái độ của Thanh Trúc Đạo Tôn đối với Trình Cung bọn họ cũng đã cảm giác được khiếp sợ cực kỳ, bởi vì coi như hết thảy người của các thế lực lớn trên Cửu Châu đại địa tới, sư tôn cũng sẽ không liếc bọn hắn một cái, sao Trình Cung này lại được như vậy, lẽ nào hắn nhận thức sư tôn?

Vừa nãy Vạn Ngạo còn đang suy nghĩ, sau đó nghĩ đến biểu hiện của Trình Cung trong tư liệu, hình như Trình Cung có một sư phụ rất thần bí, lẽ nào là bởi vì sư phụ hắn quen biết cùng sư tôn?

Rất có thể, hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới phương diện này.

Nhưng một khắc này hắn phát hiện tất cả những gì mình nghĩ tới đều sai rồi, sư thúc, dĩ nhiên mình cùng Thiết Thiên Chuy phải gọi hắn là sư thúc, nói như vậy bản thân hắn cùng sư tôn là một bối phận, ngang hàng luận giao, điều này sao có thể?

Sư tôn là nhân vật tồn tại từ thời đại viễn cổ, làm sao có khả năng biết. . . còn ngang hàng luận giao. với hắn..

Rối loạn, đều rối loạn.

Còn nói có khó khăn tìm hắn, thân phận của hai người Thiết Thiên Chuy cùng Vạn Ngạo đều không kém Trình Cung, nói đến phương diện khác còn cao hơn một ít, muốn nói tìm cũng là Trình Cung tìm bọn hắn a.

Hai người đều hoài nghi mình nghe lầm, hoặc đây là sư tôn đang nói đùa, nhưng sự thực rõ ràng không phải như vậy.

Thanh Trúc Đạo Tôn nói ra, tuyệt đối sẽ không nói giỡn, đặc biệt là với đồ đệ như bọn hắn.

- Thiết Thiên Chuy gặp gỡ. . . Sư. . . Sư thúc!

Thiết Thiên Chuy gãi đầu, sau đó vẫn cung kính thi lễ.

- Sư thúc!

Vạn Ngạo cũng thi lễ theo, miệng hơi mở ra, nhưng âm thanh không lớn, có lẽ chỉ có hắn mới nghe được.

- Chỉ một lần này, lần sau lại dám hoài nghi sư phụ, các ngươi nên làm gì thì đi làm cái đó, đại nạn của ta sắp buông xuống, cũng chỉ có thể quan tâm các ngươi lần này, lại đây gặp gỡ sư thúc các ngươi.

Thanh Trúc Đạo Tôn là người rất gàn bướng, phương diện này lại càng coi trọng.

Trước đây thu qua đồ đệ, nhưng đều đã chết đi, vốn là hắn không muốn thu đệ tử nữa, nhưng Tứ phương lâu cùng Luyện khí sư liên minh đều là lão hữu năm đó sáng tạo, nhận uỷ thác chăm nom, cuối cùng vẫn quyết định nhận hai người này.

Hai người này chần chờ, đặc biệt là âm thanh của Vạn Ngạo rất nhỏ, lập tức âm thanh của Thanh Trúc Đạo Tôn trở nên cực kỳ cô hàn, giờ khắc này Thanh Trúc Đạo Tôn làm cho người ta có một cảm giác không rét mà run, cho dù là Vạn Ngạo cùng Thiết Thiên Chuy cũng là lần đầu tiên cảm nhận được.

Hai người bọn họ quá rõ ràng sư tôn của mình, đây là nổi giận thực sự, nổi giận chưa từng có.

Sư tôn chiếu cố Tứ phương lâu cùng Luyện khí sư liên minh vô số năm, cuối cùng ngoại lệ thu hai người bọn họ làm đồ đệ, ân tình này còn lớn hơn trời, hơn nữa ân sư như cha.

- Rầm...

Thiết Thiên Chuy cùng Vạn Ngạo đồng thời quỳ xuống: 

- Xin sư tôn bớt giận, xin sư tôn bớt giận.

Phản ứng của hai người kỳ thực cũng coi như bình thường, Trình Cung vừa muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy Thanh Trúc Đạo Tôn nhìn về phía hắn lắc lắc đầu, bình thường đều là Trình Cung ngăn Thanh Trúc Đạo Tôn nói chuyện, nhưng lần này lại là Thanh Trúc Đạo Tôn ngăn Trình Cung.

Trình Cung bất đắc dĩ, chỉ có thể không nói cái gì nữa, đây chính là cố chấp cùng ngạo khí của Thanh Trúc Đạo Tôn phát ra từ trong xương, đó là một loại cố chấp cùng ngông nghênh khiến cho người ta mặc dù không thích nhưng cũng kính nể.

- Sư phụ đã nói với các ngươi, chẳng lẽ còn cần các ngươi khảo chứng, hoài nghi sao? Sư thúc ngươi như thế nào, là các ngươi có khả năng lý giải sao? Nếu như đặt ở trước đây, chỉ là điểm này ta liền phạt các ngươi khổ tu trăm năm...

Giờ khắc này Trình Cung không mở miệng không được khuyên nhủ: 

- Quên đi, người không biết không có tội, bọn họ cũng là nhất thời không có thích ứng. Nếu như thật cho bọn họ ở trước mặt người khác gọi ta là sư thúc, bây giờ ta sẽ có phiền phức, trong lòng bọn hắn rõ ràng là được, sau này gọi ta là đại thiếu là được rồi.

- Sư tôn bớt giận, Vạn Ngạo bái kiến sư thúc.

Giờ khắc này trong lòng Vạn Ngạo chỉ có khiếp sợ, nếu như chỉ là quan hệ ở bề ngoài, sư tôn không thể nào coi trọng như vậy.

Cái này cần bao nhiêu thân cận cùng quan hệ mới có thể làm cho sư tôn như vậy, điều này nói rõ ở trong lòng sư tôn, Trình Cung tuyệt đối là đồng nhất bối phận, bạn tốt chí thân với hắn, bằng không không thể nào coi trọng như vậy.

Phải biết rằng, ở bất kỳ địa phương nào, có chút quan hệ nhìn như không có vấn đề, mọi người mặc kệ tuổi tác lớn nhỏ, chỉ cần thân phận, lực lượng không kém nhiều là có thể ngang hàng nói chuyện.

Chương trước Chương tiếp
Loading...