Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc

Chương 42: Gấu đen sau lưng (1)



Diệp Mạn Lâm có thể cảm nhận được sức ép khổng lồ từ phía sau. Cô cứng người, không dám động đậy, nếu cô hành động, đối phương chắc chắn sẽ phát hiện.
Diệp Mạn Lâm cắn chặt môi dưới, cố gắng mở to mắt, muốn cho nước mắt chảy ra. Trong loại thời điểm này, rơi nước mắt chính là cách tự vệ tốt nhất của cô.
Chỉ trong một giây, sau khi chuẩn bị những phản ứng này, Diệp Mạn Lâm nghe thấy tiếng hít thở cồng kềnh, cô liếc mắt thấy phía sau có thứ gì đó có lông màu rám nắng, cảm thấy không ổn. Cô liền nhanh chóng lăn sang một bên. Chỉ nghe thấy một tiếng “bụp”, có thứ gì đó lao qua bên cạnh cô.
Diệp Mạn Lâm nhìn kỹ xem đó là cái gì, ngẩn cả người.
Gấu, là một con gấu đen, trong sân của cô vậy mà có một con gấu đen!
Con gấu đen phát hiện mình đã vồ hụt, phát ra tiếng thở hổn hển, quay đầu nhìn về phía Diệp Mạn Lâm.
Diệp Mạn Lâm đứng dậy lùi lại vài bước, thấy con gấu chạy về phía mình, cô liền trèo lên cây ngô đồng phía sau. Con gấu ôm lấy thân cây, ở dưới lắc lư.
Thân thể của Diệp Mạn Lâm hơi loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống. Cô nhìn con gấu hung dữ gầm gừ, lộ ra chiếc răng sắc nhọn, mạnh mẽ cấu vào đùi mình một cái, vừa đau vừa rơi nước mắt, trong lòng tự nhắc nhở mình lần sau ra ngoài nhất định phải mang ớt trong túi.
“Gào——”
Con gấu điên cuồng lắc cây, hung ác muốn trèo lên cây.
Diệp Mạn Lâm bị dọa sợ, hai tay đặt lên thân cây, thấy con gấu bỗng nhiên cứng đờ, rồi nặng nề ngã xuống đất, phát ra một mùi khét. Lần này bị dọa không nhẹ, Diệp Mạn Lâm xác nhận con gấu đã c.h.ế.t hẳn mới dám buông tay.
Cô dùng tay áo lau nước mắt, từ trên thân cây đã muốn biến thành màu đen nhảy xuống, dùng chân đá vào con gấu nằm dưới đất, quả thật đã c.h.ế.t hẳn. Diệp Mạn Lâm vỗ ngực, để bản thân bình tĩnh lại.


Con gấu đen này rất có tính công kích, không biết là do bản năng hoang dã hay vì lý do gì khác.
Diệp Mạn Lâm dựa vào tường đứng một lúc, đứng dậy đi ra ngoài, ban đầu cô định sắp xếp người đi thông báo cho cục cảnh sát, nhưng đột nhiên cô nhận ra sự việc này có điều kỳ lạ, rất có thể liên quan đến giáo phái Hai mươi bốn. Diệp Mạn Lâm tìm một người khuân vác chạy việc, trước tiên đi thông báo cho Lục Quân Lễ.
Sau đó Diệp Mạn Lâm trở về trong nhà, đóng cửa lại, lấy s.ú.n.g ra, kiểm tra một lượt bên trong và bên ngoài, xác nhận an toàn xong, cô đứng ở cửa, im lặng nhìn con gấu lớn c.h.ế.t trong sân.
Khoảng nửa giờ sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp Mạn Lâm cẩn thận hỏi ai, nghe thấy là giọng Lục Quân Lễ, mới yên tâm mở cửa.
Diệp Mạn Lâm cầm theo đèn soi sáng cho Lục Quân Lễ.
Lục Quân Lễ nhìn qua con gấu đen nằm phơi thây trong sân, rồi quan sát Diệp Mạn Lâm từ trên xuống dưới, xác nhận cô không sao, Lục Quân Lễ mới cúi xuống xem xét t.h.i t.h.ể con gấu.
Diệp Mạn Lâm đứng bên cạnh Lục Quân Lễ.
Lục Quân Lễ đột nhiên nhíu mày, ngửi ngửi, “Mùi gì vậy?”
“Có lẽ là mùi khét, tôi đã phóng điện.” Diệp Mạn Lâm vội vàng giải thích.
“Không phải cái này.” Lục Quân Lễ nghiêng người về phía Diệp Mạn Lâm, ngửi thêm một lần nữa, rồi đứng dậy.


“Thời điểm cô trở về, trong nhà có tình huống gì không, trên người cô có dính cái gì không?” Lục Quân Lễ hỏi.
Diệp Mạn Lâm suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Không dính cái gì cả, tôi trực tiếp vào nhà, chỉ thấy bể nước đổ, vỏ cây rơi.”
Lục Quân Lễ đi đến bên bể nước. Trong sân trải đá xanh, có chỗ không thấm nước, có chỗ bề mặt đá xanh còn tích nước.
Lục Quân Lễ nhìn đế giày của Diệp Mạn Lâm, “Nước này có mùi, cô không ngửi thấy sao?”
Diệp Mạn Lâm lại gần bể nước ngửi kỹ, ngửi thấy một mùi tanh nhẹ.
“Đây là cái gì?” Diệp Mạn Lâm ngạc nhiên nhìn Lục Quân Lễ.
“Đây là một con gấu đực, theo lý thuyết, đây không phải là lãnh thổ của nó, mà cô cũng không chọc giận nó, nó đột nhiên điên cuồng tấn công cô, nhất định là vì trên người cô mang theo thứ gì đó kích thích nó. Ví dụ như mùi của một con gấu đực khác. Động vật trong thời kỳ động dục có tính công kích mạnh nhất.” Lục Quân Lễ giải thích.
“Có người cố tình thiết kế để cho gấu đen tấn công tôi.” Diệp Mạn Lâm không hiểu, “Vì cái gì?”
“Có lẽ là để thấy được tất cả những điều này, cô dùng tay không g.i.ế.c c.h.ế.t nó.” Lục Quân Lễ suy đoán.
Diệp Mạn Lâm nghĩ một lát, gật đầu nói: “Nước trong bể đổ đúng lúc, khi tôi về nhà, mặt đất rất ẩm, nên mới có mùi dưới chân. Có người đã chờ sẵn ở đây, canh thời gian, trước khi tôi về nhà đã đá đổ bể nước, thả gấu đen ra. Gấu đen lớn như vậy, vận chuyển rất phiền phức, chắc chắn có người đã chứng kiến được điều gì, tôi phải đi điều tra!”
Lục Quân Lễ kéo Diệp Mạn Lâm lại, “Những chuyện nhỏ này giao cho cấp dưới làm là được, cô vừa gặp nguy hiểm, còn không biết tự bảo vệ mình? Nơi này không thể ở được, đi theo tôi về nhà đi.”
“Về, về nhà anh hả?” Diệp Mạn Lâm nghẹn lại, “Thực ra tôi có thể ở khách sạn, sau này tìm một chỗ mới để thuê cũng được, không cần làm phiền anh.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...