[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc
Chương 21: Sự quan tâm của cục trưởng (2)
Đến chiều bốn giờ, trong cục không có việc gì, Thẩm Tề Đồng đã cử thư ký đến thông báo cho Diệp Mạn Lâm, để cô có thể về nhà sớm.
“Cục trưởng Thẩm là vì thông cảm cho cảnh trưởng Diệp còn bị thương, nên mới cho cô về nghỉ ngơi sớm.”
Diệp Mạn Lâm nhờ thư ký Vương chuyển lời cảm ơn, rồi đứng dậy rời đi.
Thư ký Vương đứng tại chỗ ngẩn ra ba giây, rồi vui vẻ cười thầm.
Cảnh trưởng Diệp đã cười với mình, cảnh trưởng Diệp đã cười với mình, quá đẹp quá đẹp!
Diệp Mạn Lâm ăn tối ở bên ngoài xong mới về nhà.
Cô thấy chị Lưu cầm một cái giỏ được phủ vải trắng đứng trước cửa nhà cô, có vẻ như đang thất thần.
Diệp Mạn Lâm tiến lại gần hơn một chút, chị Lưu mới nhận ra sự hiện diện của cô. Chị Lưu nhìn Diệp Mạn Lâm hai giây, rồi đột nhiên cười lên, đưa cái giỏ về phía Diệp Mạn Lâm.
Thái độ này trước đây không phải Diệp Mạn Lâm chưa từng thấy, nhưng cô đã từ chối chị Lưu từ lâu. Chị Lưu tuy là người rất thực dụng, nhưng cũng thông minh và biết tính toán, lần này lại dùng cách đã thất bại để đối phó với cô, có chút kỳ lạ.
Diệp Mạn Lâm khó hiểu: “Tại sao lại đưa đồ ăn cho tôi?”
“À... Cô Diệp, tôi... tôi không có ý gì khác, chỉ là chuyện lần trước, tôi rất xin lỗi, nên mới làm chút bánh cho cô, hy vọng cô Diệp vui lòng nhận cho.” Chị Lưu nói rồi kéo khóe miệng lên, giống như cười nhưng không phải cười, có chút cứng nhắc, rồi chị ta kéo vải trắng trên giỏ lên, lộ ra một đĩa bánh hạt dẻ màu vàng óng ánh.
Diệp Mạn Lâm ngao ngán nhìn chị ta.
“Cô Diệp, tôi thật lòng xin lỗi, tôi biết lần trước để đứa trẻ đi tiểu trước cửa nhà cô là quá thiếu đạo đức. Cô ghét tôi là đúng, lần này tôi thật chân thành xin lỗi. Tôi càng nghĩ càng thấy áy náy, dù cô chỉ ăn một miếng bánh hạt dẻ, cũng là chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Tôi đảm bảo, sau này tuyệt đối không làm phiền cô lần thứ hai, chỉ cần cô Diệp không thích, tôi sẽ không nói một lời nào với cô, nếu vi phạm tôi sẽ bị sét đánh!” Chị Lưu nói xong, liền khẩn trương đưa cái giỏ về phía Diệp Mạn Lâm lần nữa, nhìn cô như cầu khẩn.
Sau khi Diệp Mạn Lâm đánh giá chị Lưu, rồi gật gật đầu, lấy một miếng bánh hạt dẻ từ trên đĩa ra, quay người vừa mở cửa vừa đưa bánh đến bên miệng.
Chị Lưu nghiêng đầu nhìn hai tay không của Diệp Mạn Lâm, thở dài một hơi, lịch sự chào tạm biệt Diệp Mạn Lâm rồi vội vã trở về nhà.
Diệp Mạn Lâm vào đến trong nhà, khóa cửa sổ lại, đặt khẩu s.ú.n.g treo bên hông lên bàn, ngồi đến bên bàn rót một cốc nước uống.
Trời dần tối, màn đêm ngày càng sâu.
Đến 12 giờ đêm, một cái búa bị ném từ bên ngoài vào tường của Diệp Mạn Lâm, tiếp theo là tiếng động lạo xạo trên tường, một đôi chân nặng nề rơi xuống đất. Người đàn ông với thân hình cao lớn, mặc một bộ vest trắng, anh ta đưa tay vào túi áo sờ soạng một chút, lấy ra một chiếc áo mưa mặc vào, rồi bật đèn pin, tìm thấy cái búa trên đất, lập tức hướng về phía cửa phòng của Diệp Mạn Lâm mà đi tới.
Đẩy cửa một cái, bị khóa trái, các cửa sổ xung quanh cũng vậy. Người đàn ông mạnh mẽ đá một cái vào cửa, cửa bật mở, vào bên trong anh ta lập tức đi thẳng về phía giường, không ngờ giường trống không.
Người đàn ông đang định dùng đèn pin tìm kiếm khắp nơi trong phòng, bỗng nghe thấy tiếng đạn lên nòng từ sau lưng.
“Đừng động đậy, nếu không tao b.ắ.n c.h.ế.t mày.”
Diệp Mạn Lâm chĩa s.ú.n.g vào người đàn ông, rồi bật đèn trong phòng lên.