Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ - Trang 3
Chương 34: Lính gác cuồng bạo
Trở lại ký túc xá sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Tắc Hiên đưa tài liệu chi tiết về Đội đặc chiến Liệp Ưng cho Dụ Nhiên. Dụ Nhiên mở máy tính quang học xem kỹ từ đầu đến cuối. Nội dung trong tài liệu bao gồm thời gian vào đội, bối cảnh gia đình, quá trình học tập,… của từng thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng.
Tổ chức hắc ám kia bắt đầu hoạt động vào năm năm trước. Lục Tắc Hiên cũng mới trở thành Đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng cùng thời gian đó. Nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc bọn họ mới chỉ cài người vào Đội đặc chiến Liệp Ưng được năm năm. Vẫn có khả năng kẻ nằm vùng đã ẩn nấp lâu hơn thế.
Moore đã gia nhập chiến đội tám năm và Hùng Khải đảm nhiệm vị trí Đội phó bảy năm là hai người có thâm niên nhất. Những Lính gác khác đều là những người mới gia nhập Đội đặc chiến trong vòng năm năm trở lại đây.
Dụ Nhiên đưa toàn bộ những thông tin này vào thế giới tinh thần bằng khả năng ghi nhớ tuyệt đỉnh để về sau có thể xem lại bất cứ lúc nào.
Đọc xong tài liệu, cậu đặt máy tính quang học xuống, hỏi Lục Tắc Hiên: “Đội trưởng Lục, dù sao mấy ngày tới cũng rảnh, em có thể đi xem những Lính gác cuồng bạo kia không? Biết đâu lại giúp được gì đó.”
Lục Tắc Hiên nhíu mày: “Em chưa có kinh nghiệm chữa trị cho Lính gác cuồng bạo, tôi sợ em sẽ gặp nguy hiểm khi tiếp xúc với họ…”
Dụ Nhiên cười, nói: “Chính vì chưa có kinh nghiệm nên mới phải tranh thủ học tập sớm! Bằng không, về sau đi làm nhiệm vụ, đồng đội cần chữa trị khẩn cấp, em lại chẳng biết gì cả… Chẳng phải lỡ hết việc sao?”
Đối diện đôi mắt nghiêm túc của cậu, Lục Tắc Hiên nhất thời không thể phản bác.
Dụ Nhiên nói rất đúng, bác sĩ Dẫn đường đồng hành không quan trọng có nắm chắc lý thuyết hay không mà mấu chốt đều nằm ở kinh nghiệm thực tiễn.
Thế giới tinh thần mỗi Lính gác một kiểu, mức độ cuồng bạo khác nhau, đương nhiên cũng phải dùng các phương pháp chữa trị riêng. Moore đã tích lũy kinh nghiệm phong phú trong quá trình làm việc thực tiễn lâu dài, vậy nên anh mới có thể nhanh chóng chải vuốt thế giới tinh thần của đồng đội, giúp họ luôn giữ được sự tỉnh táo.
Chính ra chữa trị cho các Lính gác bị giam dưới tầng hầm Tháp Trắng đã đơn giản hơn nhiều so với chữa trị cho Lính gác đột nhiên cuồng bạo, mất khống chế trong lúc làm nhiệm vụ.
Hắn không thể vì lo cho Dụ Nhiên mà không cho cậu ấy tiếp xúc với những ca bệnh nguy hiểm. Đối với Dụ Nhiên, sự lo lắng đó chẳng khác gì “trói buộc”. Chỉ khi cho cậu từ từ trưởng thành, trở nên mạnh mẽ hơn, cậu mới có thể thích ứng được với cường độ nhiệm vụ của Đội đặc chiến Liệp Ưng, có thể đứng ngang hàng cùng hắn, trở thành một Dẫn đường xuất sắc.
Lục Tắc Hiên nhanh chóng suy nghĩ thấu đáo. Nhưng để Dụ Nhiên một mình tiếp xúc với bệnh nhân vẫn khiến Lục Tắc Hiên không yên tâm. Hắn gửi tin nhắn cho Moore: “Moore, anh định chiều nay sẽ đi chữa trị cho các Lính gác cuồng bạo kia đúng không?”
Moore trả lời rất nhanh: “Đúng vậy. Số lượng Lính gác cuồng bạo bắt được về trong nhiệm vụ lần trước nhiều lắm, tôi mới xử lý xong một nửa.”
Lục Tắc Hiên nói: “Vậy tôi đưa Dụ Nhiên qua chỗ anh, anh tiện thể dạy cho em ấy, để em ấy hỗ trợ anh một số trường hợp nhẹ.”
Moore hơi kinh ngạc: “Em ấy vừa vào đội, anh đã gấp gáp đẩy em ấy đi thực chiến?”
Lục Tắc Hiên nói: “Tự em ấy nói muốn đi hỗ trợ.”
Moore nở nụ cười: “Nhiên Nhiên nghiêm túc thật, không chịu rảnh rỗi dù chỉ một ngày. Được rồi, anh dẫn em ấy qua đây, giao cho tôi.”
***
Hai giờ chiều, Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên tới tầng hầm của Tháp Trắng.
Thang máy dừng ở tầng 1, yêu cầu thông qua lần xác nhận thứ hai mới được xuống tầng B1.
Giữa tầng B1 và tầng 1 là tầng cách ly dày cả hơn 10 mét. Tầng cách ly được xây dựng bằng vật liệu cách âm đặc biệt, đảm bảo động tĩnh dưới tầng hầm không ảnh hưởng đến Lính gác bên trên. Hơn nữa, tầng cách ly dày 10 mét này còn được gia cố bằng kim loại cứng nhất, dù Lính gác nào đó có khả năng độn thổ cũng không thể chui xuyên qua để đào tẩu.
Tầng hầm của Tháp Trắng chính là nơi tăm tối nhất hành tinh Thủ đô.
Nơi này giam giữ rất nhiều Lính gác cuồng bạo, thậm chí ngấp nghé nguy cơ biến dị. Bọn họ giết người không ghê tay, khát máu, điên cuồng, gần như đã không còn nhân tính… Nhưng rất nhiều người trong số họ đã từng là quân nhân lập nên vô số chiến công hiển hách của Liên bang, cũng có cha mẹ, vợ con.
Chỉ có điều, một khi cuồng bạo, bọn họ vẫn sẽ bị giam hãm tại đây, chờ đợi được Dẫn đường chữa trị.
Nếu có thể chữa khỏi, bọn họ sẽ được thả ra, tiếp tục sống bình thường. Nếu chữa không khỏi, bọn họ sẽ phải ở đây cả đời, không được thấy ánh sáng, chịu giày vò từng giờ từng khắc.
Vừa tới tầng B1, Dụ Nhiên đã nghe tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc truyền ra từ trong hành lang.
“Arrrrr… Arrrrrr…” Đó là tiếng gào thét khi bị hành hạ.
Dụ Nhiên “sợ tái cả mặt”, vội vàng nấp sau Lục Tắc Hiên. Dù sao đây cũng là lần đầu cậu tiếp xúc với Lính gác cuồng bạo, phải diễn cho giống một chút. Lục Tắc Hiên liếc nhìn cậu, thấp giọng an ủi: “Đừng sợ, bọn họ đều bị nhốt cả rồi, nếu phát cuồng quá mức sẽ bị đánh ngất.”
Vừa dứt lời, tiếng điện giật “xẹt xẹt” chợt vang lên. Lính gác đang gầm rú kia bị kích điện thẳng vào đầu, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Dụ Nhiên khẽ nói: “Chắc anh ta đau lắm?”
Lục Tắc Hiên ngoảnh lại nhìn Dụ Nhiên.
Dù mặt cậu trắng bệch nhưng ngữ điệu lại rất nghiêm túc: “Cuồng bạo chỉ là đánh mất lý trí, hành động nằm ngoài tầm khống chế của não bộ chứ không hề mất tri giác. Cảm quan của Lính gác vốn đã nhạy bén, cảm giác đau gấp cả chục lần người bình thường. Kích điện bạo lực như thế, đối với họ, thực chất chẳng khác gì một loại khổ hình tàn nhẫn.”
Cậu Dẫn đường trẻ tuổi trước mặt có đôi mắt trong veo rất đặc biệt. Hiện tại, vẻ đồng tình và thương xót tràn ngập trong mắt cậu.
Tim Lục Tắc Hiên khẽ run lên. Khi đối mặt với Lính gác cuồng bạo, Dẫn đường không mạnh thường e sợ, Dẫn đường mạnh lại thấy bọn họ quá phiền phức. Rất hiếm Dẫn đường nào sẵn lòng suy nghĩ bằng lập trường của Lính gác, chịu đồng cảm với sự khổ sở của họ.
Cảm giác đau của Lính gác gấp cả chục lần so với người bình thường.
Một chút nhói lên khi bị kim đâm ở người thường sẽ phóng đại gấp nhiều lần đối với Lính gác, trở thành chẳng khác gì dao cứa.
Kích điện nhắm thẳng vào đại não như thế có lẽ cũng chẳng khác cái đau vỡ hộp sọ, múc tủy não ở người thường là bao.
Dụ Nhiên nói không sai, các Lính gác cuồng bạo bị giam trong Tháp Trắng, chịu tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần suốt ngày suốt đêm, tuy họ vẫn còn hình hài con người nhưng lại sống chẳng bằng con vật.
Lính gác cuồng bạo nhẹ cũng không hoàn toàn mất ý thức… Bọn họ chỉ không khống chế được chính mình mà thôi.
Lục Tắc Hiên thầm thở dài, thấp giọng nói: “Đi thôi, Lính gác bị đội chúng ta bắt về đợt trước đều nhốt ở tầng B7.”
Hầm Tháp Trắng, tầng càng dưới sâu lại giam giữ Lính gác càng nguy hiểm. Các tầng từ B1 đến B6 đều là Lính gác cấp C với tình trạng bệnh khá nhẹ. Thế giới tinh thần của Lính gác cấp C rất nhỏ, lực công kích cũng hữu hạn, khá dễ chữa trị. Tầng B7 đến B9 là Lính gác cấp B, độ khó cao hơn hẳn.
Tầng B10 giam giữ toàn bộ Lính gác từ cấp A trở lên.
Khi cuồng bạo, sức chiến đấu của Lính gác sẽ lên tăng rõ rệt. Lính gác cấp A cuồng bạo mạnh không khác gì cấp A+ bình thường, thậm chí còn xấp xỉ đạt tới cấp S, rất khó khống chế. Vậy nên, Lính gác bị nhốt ở tầng B10 đều bị quấn xích điện đặc biệt quanh người, một khi bọn họ có hành động bất thường, hệ thống cảm ứng sẽ lập tức phóng điện, tấn công thẳng vào đại não.
Đối với Lính gác, nơi đó hệt như vực sâu tăm tối không ai dám xuống. Công tác an ninh ở đó cũng cực kỳ nghiêm ngặt.
Thang máy nhanh chóng xuống đến tầng B7, Dụ Nhiên theo sau Lục Tắc Hiên, vừa đi vừa âm thầm quan sát các camera trong hành lang.
Mỗi góc rẽ ở các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc đều có một camera cảm ứng chuyển động.
Vì Tháp Trắng có kết cấu hành lang hình chữ “hồi (回)”, camera đặt ở bốn góc là đủ để quay được toàn bộ hành lang. Trong mỗi phòng giam lại có camera riêng lắp trên trần, dùng để giám sát tình hình của Lính gác đang bị nhốt bên trong.
Dụ Nhiên nhìn cách đánh số phòng, các tầng đã đi qua đều có cách đánh số giống nhau, chắc để thuận tiện quản lý. Bắt đầu từ hành lang phía Bắc là phòng 1, đi theo chiều kim đồng hồ, mỗi hành lang có 50 phòng. Vậy thì phòng 103 chính là căn phòng số 3 bên phải hành lang phía Nam.
Rất gần cửa thang máy hướng chính Nam.
Dụ Nhiên quan sát phòng 103 của tầng B7, phòng tương ứng ở tầng B10 chắc cũng giống thế này.
Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên đi tiếp về phía trước. Trong hành lang thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gào rống khổ sở lẫn với tiếng điện giật xẹt xẹt. Lính gác cấp B cuồng bạo khá khó khống chế nên sẽ bị trói bằng xích. Mỗi khi bọn họ giãy giụa, xiềng xích lại bị lê đi, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Dụ Nhiên cau mày muốn bịt tai lại. Ngay khi đó, Lục Tắc Hiên bỗng nhẹ nhàng nhét một đôi tai nghe chống ồn vào tai cậu.
Xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn.
Ngón tay người kia vô tình miết lên vành tai nhạy cảm, Dụ Nhiên hơi sững người, tai chuyển màu hồng nhạt.
Cậu bỏ qua cảm giác khác lạ chợt xuất hiện đó, nhìn Lục Tắc Hiên. Môi Lục Tắc Hiên mấp máy, giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên trong tai: “Đây là tai nghe chống ồn có chức năng liên lạc. Đeo vào sẽ dễ chịu hơn.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Lục Tắc Hiên cũng đeo tai nghe, trên tai nghe là biểu tượng của Quân đoàn Liệp Ưng.
Hắn chỉ về phía trước, Dụ Nhiên tiếp tục đi theo, bước qua hành lang rất dài. Tai nghe chống ồn có thể chặn tiếng gào thét, vẫy vùng của các Lính gác dội vào màng nhĩ nhưng vẻ tuyệt vọng, điên cuồng trên gương mặt họ vẫn đập vào mắt Dụ Nhiên.
Lúc đi tới khúc ngoặt, cuối cùng hai người cũng trông thấy Moore.
Moore cũng đeo tai nghe chống ồn. Anh đang ngồi trong một phòng giam khóa kín, kiên nhẫn chữa trị cho một Lính gác cuồng bạo.
Bốn sợi tua ý thức trắng ngần vươn ra từ tay anh, nhẹ nhàng áp lên trán Lính gác kia.
Trông Moore rất tập trung, vì tiêu hao nhiều sức mạnh tinh thần, vài giọt mồ hôi lăn xuống dọc theo gò má.
Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên đứng bên ngoài phong giam, không quấy rầy anh. Một lát sau, chữa trị xong, Moore thu tua ý thức lại. Đôi mắt đen kịt của Lính gác kia dần dần khôi phục tròng trắng và đồng tử màu nâu vốn có, tiêu cự cũng từ từ trở lại. Hắn run giọng cảm ơn Moore: “Cảm ơn anh.”
Moore mỉm cười, nói: “Không cần cảm ơn. Ngủ một giấc đi, tỉnh lại là tốt rồi.”
Dẫn đường hệ thánh quang có khả năng thôi miên rất mạnh, Moore vừa dứt lời, Lính gác bị tổn thương tinh thần trước mặt đã gục đầu ngủ. Đó là giấc ngủ thực sự đầu tiên kể từ khi hắn bị nhốt vào Tháp Trắng.
Moore đứng dậy, ra khỏi phòng giam, nhìn Dụ Nhiên, hỏi: “Lần đầu tới đây có sợ không?”
Dụ Nhiên gãi đầu, cười nói: “Vẫn ổn. Dù các Lính gác cuồng bạo này rất dữ nhưng em biết chắc chắn nội tâm họ rất khổ sở. Họ cũng không muốn thế này, chỉ là không khống chế được bản thân thôi. Hơn nữa, họ đều bị nhốt cả rồi, không tấn công em được, không có gì phải sợ.”
Moore khá bất ngờ: “Lần trước, mấy sinh viên thực tập của khoa Y xuống tầng hầm Tháp Trắng, trông thấy nhiều Lính gác cuồng bạo như thế đều sợ đến mức im thin thít, có cả một người ngất luôn… Không ngờ tâm lý em vững tới vậy.”
Dụ Nhiên chân thành nói: “Bác sĩ sao có thể sợ hãi khi đối diện với bệnh nhân ạ? Họ cần được Dẫn đường giúp đỡ mà.”
Moore và Lục Tắc Hiên nhìn nhau, nét mặt rất phức tạp.
Câu nói đơn giản của Dụ Nhiên đã chỉ ra điểm mấu chốt nhất. Chỉ những người có cách nghĩ giống như Dụ Nhiên mới đủ tư cách trở thành Dẫn đường nơi tiền tuyến.
Dù đối mặt với Lính gác đáng sợ cỡ nào, Dẫn đường cũng không được có ý nghĩ sợ sệt, chùn bước.
Bởi vì anh ta là bệnh nhân của anh. Anh ta cần sự giúp đỡ từ anh.
Moore ôn hòa vỗ vai Dụ Nhiên, vui mừng nói: “Em nghĩ được vậy thì quá tốt rồi. Lần trước chữa cho Tiểu Thất, anh đã thấy em rất có thiên phú. Vừa hay mấy ngày tới là kỳ nghỉ ngơi phục hồi của Đội đặc chiến Liệp Ưng, không có nhiệm vụ. Em đi theo anh, học cách ứng phó với Lính gác cuồng bạo.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Vâng, em sẽ học thật nghiêm túc.”
Tiểu Thất là bệnh nhân dễ điều trị nhất Dụ Nhiên từng tiếp xúc. Dù sao cô bé cũng mới có 7 tuổi, thế giới tinh thần rất nhỏ, Dụ Nhiên đột phá lá chắn tinh thần rất dễ dàng. Hơn nữa, cô bé mới chỉ rơi vào trạng thái đờ đẫn chứ chưa cuồng bạo, không hề có tính công kích.
Nhưng Lính gác bị nhốt trong Tháp Trắng thì khác hoàn toàn.
Đây đều là những người trưởng thành với thế giới tinh thần vừa phức tạp, vừa rộng lớn và đã cuồng bạo nên có tính công kích rất mạnh. Khi tiếp cận họ, Dẫn đường vừa phải đảm bảo an toàn mạng sống của mình, vừa phải nhanh chóng đột phá lá chắn tinh thần, khiến họ nghe lời, tiến hành chữa trị thế giới tinh thần bị tổn thương của họ.
Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, bản thân rất dễ bị phản phệ.
Đã từng xảy ra trường hợp Dẫn đường bất cẩn bị Lính gác cuồng bạo giế/t chết trong quá trình chữa trị. Vậy nên có nhiều Dẫn đường sợ Lính gác cuồng bạo cũng là chuyện bình thường. Dẫu sao thì những Lính gác này cũng chẳng khác gì kẻ điên.
Lục Tắc Hiên vẫn chưa yên tâm hẳn, nói: “Tôi ở đây cùng hai người.”
Dụ Nhiên: “…”
Anh cứ ở cạnh tôi thế này thì làm sao tôi xuống tầng B10 cứu người được đây?
Nhưng Lục Tắc Hiên lo lắng cũng hợp tình hợp lý. Hắn lo “bác sĩ tay mơ” Dụ Nhiên có thể gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng, phải ở bên cạnh bảo vệ cậu cẩn thận.
Thôi, cứ để hắn ở cạnh mấy hôm đã vậy, chờ mình học kỹ thuật xử lý Lính gác cuồng bạo từ Moore xong xuôi, làm Đội trưởng Lục “yên lòng” rồi tìm cách tách ra, lén đi cứu người sau vậy.
“Vậy phiền Đội trưởng Lục rồi. Có anh ở cạnh, em cũng yên tâm hơn.” Dụ Nhiên nhìn Lục Tắc Hiên, nói rất chân thành.
“… Đừng khách khí.” Lục Tắc Hiên gượng gạo gãi mũi. Có mình ở cạnh, cậu ấy sẽ yên tâm hơn sao? Hình như cảm giác được tin tưởng này cũng tuyệt đấy chứ?
Dụ Nhiên không để ý thấy biểu cảm kỳ lạ của Đội trưởng Lục, cậu nhìn sang phía Moore: “Bác sĩ Moore, để em giúp anh một tay nhé.”
Thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Dụ Nhiên, Moore mỉm cười, nói: “Được, chúng ta tới xem bệnh nhân kế tiếp.”
Tổ chức hắc ám kia bắt đầu hoạt động vào năm năm trước. Lục Tắc Hiên cũng mới trở thành Đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng cùng thời gian đó. Nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc bọn họ mới chỉ cài người vào Đội đặc chiến Liệp Ưng được năm năm. Vẫn có khả năng kẻ nằm vùng đã ẩn nấp lâu hơn thế.
Moore đã gia nhập chiến đội tám năm và Hùng Khải đảm nhiệm vị trí Đội phó bảy năm là hai người có thâm niên nhất. Những Lính gác khác đều là những người mới gia nhập Đội đặc chiến trong vòng năm năm trở lại đây.
Dụ Nhiên đưa toàn bộ những thông tin này vào thế giới tinh thần bằng khả năng ghi nhớ tuyệt đỉnh để về sau có thể xem lại bất cứ lúc nào.
Đọc xong tài liệu, cậu đặt máy tính quang học xuống, hỏi Lục Tắc Hiên: “Đội trưởng Lục, dù sao mấy ngày tới cũng rảnh, em có thể đi xem những Lính gác cuồng bạo kia không? Biết đâu lại giúp được gì đó.”
Lục Tắc Hiên nhíu mày: “Em chưa có kinh nghiệm chữa trị cho Lính gác cuồng bạo, tôi sợ em sẽ gặp nguy hiểm khi tiếp xúc với họ…”
Dụ Nhiên cười, nói: “Chính vì chưa có kinh nghiệm nên mới phải tranh thủ học tập sớm! Bằng không, về sau đi làm nhiệm vụ, đồng đội cần chữa trị khẩn cấp, em lại chẳng biết gì cả… Chẳng phải lỡ hết việc sao?”
Đối diện đôi mắt nghiêm túc của cậu, Lục Tắc Hiên nhất thời không thể phản bác.
Dụ Nhiên nói rất đúng, bác sĩ Dẫn đường đồng hành không quan trọng có nắm chắc lý thuyết hay không mà mấu chốt đều nằm ở kinh nghiệm thực tiễn.
Thế giới tinh thần mỗi Lính gác một kiểu, mức độ cuồng bạo khác nhau, đương nhiên cũng phải dùng các phương pháp chữa trị riêng. Moore đã tích lũy kinh nghiệm phong phú trong quá trình làm việc thực tiễn lâu dài, vậy nên anh mới có thể nhanh chóng chải vuốt thế giới tinh thần của đồng đội, giúp họ luôn giữ được sự tỉnh táo.
Chính ra chữa trị cho các Lính gác bị giam dưới tầng hầm Tháp Trắng đã đơn giản hơn nhiều so với chữa trị cho Lính gác đột nhiên cuồng bạo, mất khống chế trong lúc làm nhiệm vụ.
Hắn không thể vì lo cho Dụ Nhiên mà không cho cậu ấy tiếp xúc với những ca bệnh nguy hiểm. Đối với Dụ Nhiên, sự lo lắng đó chẳng khác gì “trói buộc”. Chỉ khi cho cậu từ từ trưởng thành, trở nên mạnh mẽ hơn, cậu mới có thể thích ứng được với cường độ nhiệm vụ của Đội đặc chiến Liệp Ưng, có thể đứng ngang hàng cùng hắn, trở thành một Dẫn đường xuất sắc.
Lục Tắc Hiên nhanh chóng suy nghĩ thấu đáo. Nhưng để Dụ Nhiên một mình tiếp xúc với bệnh nhân vẫn khiến Lục Tắc Hiên không yên tâm. Hắn gửi tin nhắn cho Moore: “Moore, anh định chiều nay sẽ đi chữa trị cho các Lính gác cuồng bạo kia đúng không?”
Moore trả lời rất nhanh: “Đúng vậy. Số lượng Lính gác cuồng bạo bắt được về trong nhiệm vụ lần trước nhiều lắm, tôi mới xử lý xong một nửa.”
Lục Tắc Hiên nói: “Vậy tôi đưa Dụ Nhiên qua chỗ anh, anh tiện thể dạy cho em ấy, để em ấy hỗ trợ anh một số trường hợp nhẹ.”
Moore hơi kinh ngạc: “Em ấy vừa vào đội, anh đã gấp gáp đẩy em ấy đi thực chiến?”
Lục Tắc Hiên nói: “Tự em ấy nói muốn đi hỗ trợ.”
Moore nở nụ cười: “Nhiên Nhiên nghiêm túc thật, không chịu rảnh rỗi dù chỉ một ngày. Được rồi, anh dẫn em ấy qua đây, giao cho tôi.”
***
Hai giờ chiều, Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên tới tầng hầm của Tháp Trắng.
Thang máy dừng ở tầng 1, yêu cầu thông qua lần xác nhận thứ hai mới được xuống tầng B1.
Giữa tầng B1 và tầng 1 là tầng cách ly dày cả hơn 10 mét. Tầng cách ly được xây dựng bằng vật liệu cách âm đặc biệt, đảm bảo động tĩnh dưới tầng hầm không ảnh hưởng đến Lính gác bên trên. Hơn nữa, tầng cách ly dày 10 mét này còn được gia cố bằng kim loại cứng nhất, dù Lính gác nào đó có khả năng độn thổ cũng không thể chui xuyên qua để đào tẩu.
Tầng hầm của Tháp Trắng chính là nơi tăm tối nhất hành tinh Thủ đô.
Nơi này giam giữ rất nhiều Lính gác cuồng bạo, thậm chí ngấp nghé nguy cơ biến dị. Bọn họ giết người không ghê tay, khát máu, điên cuồng, gần như đã không còn nhân tính… Nhưng rất nhiều người trong số họ đã từng là quân nhân lập nên vô số chiến công hiển hách của Liên bang, cũng có cha mẹ, vợ con.
Chỉ có điều, một khi cuồng bạo, bọn họ vẫn sẽ bị giam hãm tại đây, chờ đợi được Dẫn đường chữa trị.
Nếu có thể chữa khỏi, bọn họ sẽ được thả ra, tiếp tục sống bình thường. Nếu chữa không khỏi, bọn họ sẽ phải ở đây cả đời, không được thấy ánh sáng, chịu giày vò từng giờ từng khắc.
Vừa tới tầng B1, Dụ Nhiên đã nghe tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc truyền ra từ trong hành lang.
“Arrrrr… Arrrrrr…” Đó là tiếng gào thét khi bị hành hạ.
Dụ Nhiên “sợ tái cả mặt”, vội vàng nấp sau Lục Tắc Hiên. Dù sao đây cũng là lần đầu cậu tiếp xúc với Lính gác cuồng bạo, phải diễn cho giống một chút. Lục Tắc Hiên liếc nhìn cậu, thấp giọng an ủi: “Đừng sợ, bọn họ đều bị nhốt cả rồi, nếu phát cuồng quá mức sẽ bị đánh ngất.”
Vừa dứt lời, tiếng điện giật “xẹt xẹt” chợt vang lên. Lính gác đang gầm rú kia bị kích điện thẳng vào đầu, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Dụ Nhiên khẽ nói: “Chắc anh ta đau lắm?”
Lục Tắc Hiên ngoảnh lại nhìn Dụ Nhiên.
Dù mặt cậu trắng bệch nhưng ngữ điệu lại rất nghiêm túc: “Cuồng bạo chỉ là đánh mất lý trí, hành động nằm ngoài tầm khống chế của não bộ chứ không hề mất tri giác. Cảm quan của Lính gác vốn đã nhạy bén, cảm giác đau gấp cả chục lần người bình thường. Kích điện bạo lực như thế, đối với họ, thực chất chẳng khác gì một loại khổ hình tàn nhẫn.”
Cậu Dẫn đường trẻ tuổi trước mặt có đôi mắt trong veo rất đặc biệt. Hiện tại, vẻ đồng tình và thương xót tràn ngập trong mắt cậu.
Tim Lục Tắc Hiên khẽ run lên. Khi đối mặt với Lính gác cuồng bạo, Dẫn đường không mạnh thường e sợ, Dẫn đường mạnh lại thấy bọn họ quá phiền phức. Rất hiếm Dẫn đường nào sẵn lòng suy nghĩ bằng lập trường của Lính gác, chịu đồng cảm với sự khổ sở của họ.
Cảm giác đau của Lính gác gấp cả chục lần so với người bình thường.
Một chút nhói lên khi bị kim đâm ở người thường sẽ phóng đại gấp nhiều lần đối với Lính gác, trở thành chẳng khác gì dao cứa.
Kích điện nhắm thẳng vào đại não như thế có lẽ cũng chẳng khác cái đau vỡ hộp sọ, múc tủy não ở người thường là bao.
Dụ Nhiên nói không sai, các Lính gác cuồng bạo bị giam trong Tháp Trắng, chịu tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần suốt ngày suốt đêm, tuy họ vẫn còn hình hài con người nhưng lại sống chẳng bằng con vật.
Lính gác cuồng bạo nhẹ cũng không hoàn toàn mất ý thức… Bọn họ chỉ không khống chế được chính mình mà thôi.
Lục Tắc Hiên thầm thở dài, thấp giọng nói: “Đi thôi, Lính gác bị đội chúng ta bắt về đợt trước đều nhốt ở tầng B7.”
Hầm Tháp Trắng, tầng càng dưới sâu lại giam giữ Lính gác càng nguy hiểm. Các tầng từ B1 đến B6 đều là Lính gác cấp C với tình trạng bệnh khá nhẹ. Thế giới tinh thần của Lính gác cấp C rất nhỏ, lực công kích cũng hữu hạn, khá dễ chữa trị. Tầng B7 đến B9 là Lính gác cấp B, độ khó cao hơn hẳn.
Tầng B10 giam giữ toàn bộ Lính gác từ cấp A trở lên.
Khi cuồng bạo, sức chiến đấu của Lính gác sẽ lên tăng rõ rệt. Lính gác cấp A cuồng bạo mạnh không khác gì cấp A+ bình thường, thậm chí còn xấp xỉ đạt tới cấp S, rất khó khống chế. Vậy nên, Lính gác bị nhốt ở tầng B10 đều bị quấn xích điện đặc biệt quanh người, một khi bọn họ có hành động bất thường, hệ thống cảm ứng sẽ lập tức phóng điện, tấn công thẳng vào đại não.
Đối với Lính gác, nơi đó hệt như vực sâu tăm tối không ai dám xuống. Công tác an ninh ở đó cũng cực kỳ nghiêm ngặt.
Thang máy nhanh chóng xuống đến tầng B7, Dụ Nhiên theo sau Lục Tắc Hiên, vừa đi vừa âm thầm quan sát các camera trong hành lang.
Mỗi góc rẽ ở các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc đều có một camera cảm ứng chuyển động.
Vì Tháp Trắng có kết cấu hành lang hình chữ “hồi (回)”, camera đặt ở bốn góc là đủ để quay được toàn bộ hành lang. Trong mỗi phòng giam lại có camera riêng lắp trên trần, dùng để giám sát tình hình của Lính gác đang bị nhốt bên trong.
Dụ Nhiên nhìn cách đánh số phòng, các tầng đã đi qua đều có cách đánh số giống nhau, chắc để thuận tiện quản lý. Bắt đầu từ hành lang phía Bắc là phòng 1, đi theo chiều kim đồng hồ, mỗi hành lang có 50 phòng. Vậy thì phòng 103 chính là căn phòng số 3 bên phải hành lang phía Nam.
Rất gần cửa thang máy hướng chính Nam.
Dụ Nhiên quan sát phòng 103 của tầng B7, phòng tương ứng ở tầng B10 chắc cũng giống thế này.
Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên đi tiếp về phía trước. Trong hành lang thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gào rống khổ sở lẫn với tiếng điện giật xẹt xẹt. Lính gác cấp B cuồng bạo khá khó khống chế nên sẽ bị trói bằng xích. Mỗi khi bọn họ giãy giụa, xiềng xích lại bị lê đi, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Dụ Nhiên cau mày muốn bịt tai lại. Ngay khi đó, Lục Tắc Hiên bỗng nhẹ nhàng nhét một đôi tai nghe chống ồn vào tai cậu.
Xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn.
Ngón tay người kia vô tình miết lên vành tai nhạy cảm, Dụ Nhiên hơi sững người, tai chuyển màu hồng nhạt.
Cậu bỏ qua cảm giác khác lạ chợt xuất hiện đó, nhìn Lục Tắc Hiên. Môi Lục Tắc Hiên mấp máy, giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên trong tai: “Đây là tai nghe chống ồn có chức năng liên lạc. Đeo vào sẽ dễ chịu hơn.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Lục Tắc Hiên cũng đeo tai nghe, trên tai nghe là biểu tượng của Quân đoàn Liệp Ưng.
Hắn chỉ về phía trước, Dụ Nhiên tiếp tục đi theo, bước qua hành lang rất dài. Tai nghe chống ồn có thể chặn tiếng gào thét, vẫy vùng của các Lính gác dội vào màng nhĩ nhưng vẻ tuyệt vọng, điên cuồng trên gương mặt họ vẫn đập vào mắt Dụ Nhiên.
Lúc đi tới khúc ngoặt, cuối cùng hai người cũng trông thấy Moore.
Moore cũng đeo tai nghe chống ồn. Anh đang ngồi trong một phòng giam khóa kín, kiên nhẫn chữa trị cho một Lính gác cuồng bạo.
Bốn sợi tua ý thức trắng ngần vươn ra từ tay anh, nhẹ nhàng áp lên trán Lính gác kia.
Trông Moore rất tập trung, vì tiêu hao nhiều sức mạnh tinh thần, vài giọt mồ hôi lăn xuống dọc theo gò má.
Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên đứng bên ngoài phong giam, không quấy rầy anh. Một lát sau, chữa trị xong, Moore thu tua ý thức lại. Đôi mắt đen kịt của Lính gác kia dần dần khôi phục tròng trắng và đồng tử màu nâu vốn có, tiêu cự cũng từ từ trở lại. Hắn run giọng cảm ơn Moore: “Cảm ơn anh.”
Moore mỉm cười, nói: “Không cần cảm ơn. Ngủ một giấc đi, tỉnh lại là tốt rồi.”
Dẫn đường hệ thánh quang có khả năng thôi miên rất mạnh, Moore vừa dứt lời, Lính gác bị tổn thương tinh thần trước mặt đã gục đầu ngủ. Đó là giấc ngủ thực sự đầu tiên kể từ khi hắn bị nhốt vào Tháp Trắng.
Moore đứng dậy, ra khỏi phòng giam, nhìn Dụ Nhiên, hỏi: “Lần đầu tới đây có sợ không?”
Dụ Nhiên gãi đầu, cười nói: “Vẫn ổn. Dù các Lính gác cuồng bạo này rất dữ nhưng em biết chắc chắn nội tâm họ rất khổ sở. Họ cũng không muốn thế này, chỉ là không khống chế được bản thân thôi. Hơn nữa, họ đều bị nhốt cả rồi, không tấn công em được, không có gì phải sợ.”
Moore khá bất ngờ: “Lần trước, mấy sinh viên thực tập của khoa Y xuống tầng hầm Tháp Trắng, trông thấy nhiều Lính gác cuồng bạo như thế đều sợ đến mức im thin thít, có cả một người ngất luôn… Không ngờ tâm lý em vững tới vậy.”
Dụ Nhiên chân thành nói: “Bác sĩ sao có thể sợ hãi khi đối diện với bệnh nhân ạ? Họ cần được Dẫn đường giúp đỡ mà.”
Moore và Lục Tắc Hiên nhìn nhau, nét mặt rất phức tạp.
Câu nói đơn giản của Dụ Nhiên đã chỉ ra điểm mấu chốt nhất. Chỉ những người có cách nghĩ giống như Dụ Nhiên mới đủ tư cách trở thành Dẫn đường nơi tiền tuyến.
Dù đối mặt với Lính gác đáng sợ cỡ nào, Dẫn đường cũng không được có ý nghĩ sợ sệt, chùn bước.
Bởi vì anh ta là bệnh nhân của anh. Anh ta cần sự giúp đỡ từ anh.
Moore ôn hòa vỗ vai Dụ Nhiên, vui mừng nói: “Em nghĩ được vậy thì quá tốt rồi. Lần trước chữa cho Tiểu Thất, anh đã thấy em rất có thiên phú. Vừa hay mấy ngày tới là kỳ nghỉ ngơi phục hồi của Đội đặc chiến Liệp Ưng, không có nhiệm vụ. Em đi theo anh, học cách ứng phó với Lính gác cuồng bạo.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Vâng, em sẽ học thật nghiêm túc.”
Tiểu Thất là bệnh nhân dễ điều trị nhất Dụ Nhiên từng tiếp xúc. Dù sao cô bé cũng mới có 7 tuổi, thế giới tinh thần rất nhỏ, Dụ Nhiên đột phá lá chắn tinh thần rất dễ dàng. Hơn nữa, cô bé mới chỉ rơi vào trạng thái đờ đẫn chứ chưa cuồng bạo, không hề có tính công kích.
Nhưng Lính gác bị nhốt trong Tháp Trắng thì khác hoàn toàn.
Đây đều là những người trưởng thành với thế giới tinh thần vừa phức tạp, vừa rộng lớn và đã cuồng bạo nên có tính công kích rất mạnh. Khi tiếp cận họ, Dẫn đường vừa phải đảm bảo an toàn mạng sống của mình, vừa phải nhanh chóng đột phá lá chắn tinh thần, khiến họ nghe lời, tiến hành chữa trị thế giới tinh thần bị tổn thương của họ.
Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, bản thân rất dễ bị phản phệ.
Đã từng xảy ra trường hợp Dẫn đường bất cẩn bị Lính gác cuồng bạo giế/t chết trong quá trình chữa trị. Vậy nên có nhiều Dẫn đường sợ Lính gác cuồng bạo cũng là chuyện bình thường. Dẫu sao thì những Lính gác này cũng chẳng khác gì kẻ điên.
Lục Tắc Hiên vẫn chưa yên tâm hẳn, nói: “Tôi ở đây cùng hai người.”
Dụ Nhiên: “…”
Anh cứ ở cạnh tôi thế này thì làm sao tôi xuống tầng B10 cứu người được đây?
Nhưng Lục Tắc Hiên lo lắng cũng hợp tình hợp lý. Hắn lo “bác sĩ tay mơ” Dụ Nhiên có thể gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng, phải ở bên cạnh bảo vệ cậu cẩn thận.
Thôi, cứ để hắn ở cạnh mấy hôm đã vậy, chờ mình học kỹ thuật xử lý Lính gác cuồng bạo từ Moore xong xuôi, làm Đội trưởng Lục “yên lòng” rồi tìm cách tách ra, lén đi cứu người sau vậy.
“Vậy phiền Đội trưởng Lục rồi. Có anh ở cạnh, em cũng yên tâm hơn.” Dụ Nhiên nhìn Lục Tắc Hiên, nói rất chân thành.
“… Đừng khách khí.” Lục Tắc Hiên gượng gạo gãi mũi. Có mình ở cạnh, cậu ấy sẽ yên tâm hơn sao? Hình như cảm giác được tin tưởng này cũng tuyệt đấy chứ?
Dụ Nhiên không để ý thấy biểu cảm kỳ lạ của Đội trưởng Lục, cậu nhìn sang phía Moore: “Bác sĩ Moore, để em giúp anh một tay nhé.”
Thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Dụ Nhiên, Moore mỉm cười, nói: “Được, chúng ta tới xem bệnh nhân kế tiếp.”