Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ - Trang 3
Chương 104: Ngoại truyện 1 - Phần 05: Cuộc sống của gia đình bốn người
Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên đã chọn xong tên cho hai con gái từ lâu, bé chị Lính gác tên Lục Hoan, bé em Dẫn đường tên Tạ Lạc, đơn giản dễ nhớ. Cái tên ấy gửi gắm hy vọng rằng con gái của họ có thể trưởng thành trong vui vẻ.
Hai chị em là sinh đôi cùng trứng, gương mặt gương mặt trông giống hệt nhau. Để phân biệt, Tạ Nhiên quyết định cho hai bé mặc quần áo khác màu, bé chị mặc màu xanh lam, bé em mặc màu hồng nhạt. Giường cũng được phân chia tương tự.
Mỗi lần thấy hai bé sơ sinh trông y hệt ở cạnh nhau, trong lòng hai người lại ngập tràn ấm áp.
Ngũ quan của hai bé phát triển dần, mắt và miệng giống Tạ Nhiên, mũi và lông mày lại giống Lục Tắc Hiên. Sự thần kỳ của hòa trộn gen chính là đây, chung quy rất dễ thấy được đường nét nào đó của hai người cha từ diện mạo những đứa trẻ.
Hai người không có chút kinh nghiệm chăm trẻ nào, bèn thuê hai bảo mẫu chuyên nghiệp về phụ trách việc chăm bé.
Từ bé, tiếng khóc của Lục Hoan đã cực kỳ vang, nằm trên giường trẻ em cũng không bao giờ chịu yên, đến lúc biết đi rồi thì càng chạy nhảy nghịch ngợm khắp sân nhà, các bảo mẫu muốn chạy theo cũng không kịp. Rõ ràng thể lực dồi dào của Lính gác ở bé được di truyền từ người cha Lục Tắc Hiên. Mới bé xíu mà trèo tường leo cây không chuyện gì không làm được.
Ngược lại, bé em Tạ Lạc ngoan từ nhỏ, lúc cười tươi còn có hai má lúm đồng tiền, đáng yêu hệt như búp bê.
Thiên phú của cả hai chị em đều rất xuất chúng. Trẻ nhỏ chưa biết khống chế năng lực của bản thân, dễ ngộ thương người khác, thế nên Tạ Nhiên phối hợp với Lục Tắc Hiên tạm thời phong ấn sức mạnh của hai con gái lại. Thế giới tinh thần của con gái lớn là không trung, của con gái nhỏ là rừng nguyên sinh di truyền từ Tạ Nhiên. Có thể đoán được sau này lớn lên, chắc chắn thế giới tinh thần của hai cô bé sẽ bao la bạt ngàn hệt như hai người cha.
Hai đứa trẻ đến với thế giới này đã gia tăng rất nhiều niềm vui trong cuộc sống của Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên.
Ví dụ như con gái Lính gác nghịch ngợm ngày nào cũng quấn lấy Lục Tắc Hiên đòi đưa bé đi trèo cây, luyện võ; con gái Dẫn đường nhu mì thì loanh quanh bên Tạ Nhiên muốn cha kể truyện đồng thoại cho nghe, đôi lúc lại hỏi những vấn đề không ai nghĩ ra nổi.
Mỗi khi tan làm về nhà, thấy hai bé con đứng chờ trước cửa, nghe các con gái gọi “Ba ơi” bằng chất giọng non nớt, ngây ngô, hai người thấy lòng mình ấm áp vô cùng. Đây là gia đình của họ, gia đình bốn người vui vầy bên nhau.
Lúc Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên còn nhỏ, cha mẹ cả hai đều tất bật với công việc, không có nhiều thời gian ở cùng các con, thế nên khi trở thành phụ huynh, hai người cực kỳ coi trọng vấn đề giáo dục con cái. Cả hai sẽ dành nhiều thời gian làm bạn với các con hơn vì một khi quá trình trưởng thành của con gái bị bỏ lỡ thì sẽ không thể có lại lần hai.
Hơn nữa, hiện tại Liên bang đã hòa bình, yên ổn, không có thù trong giặc ngoài, công việc của hai người cũng không bận rộn như xưa.
Những đứa trẻ của thế hệ này có được một tuổi thơ vô ưu vô lo, không phải trải qua nỗi đau khi người thân hy sinh trên chiến trường. Để chúng được lớn lên trong hạnh phúc, sống một đời bình an, chính là ý nghĩa tiêu diệt sạch tổ chức hắc ám bằng biết bao nỗ lực của các bậc cha chú.
Vài năm trôi qua chỉ trong chớp mắt, hai cô bé đã đến tuổi đi học.
Dựa theo quy định của Liên bang, trẻ em 3 tuổi vào mẫu giáo, 6 đến 12 tuổi học tiểu học, 13 tuổi chính thức tới Viện Thánh.
Ngày đầu tiên Lục Hoan đi mẫu giáo, Tạ Nhiên đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ: “Chào anh, xin hỏi anh có phải phụ huynh của cháu Lục Hoan không? Tôi họ Trần, giáo viên chủ nhiệm lớp mẫu giáo 1.”
Tạ Nhiên căng thẳng, còn tưởng con gái bị làm sao, vội hỏi: “Chào cô Trần, tôi là ba của cháu, cháu bị làm sao ạ?”
Cô chủ nhiệm nói: “Con gái anh đánh ba bạn cùng lớp bị thương, mời anh đến trường một chuyến.”
Tạ Nhiên: “…”
Bé Lục Hoan giỏi quá nhỉ, ngày đầu tiên đi học đã bị mời phụ huynh rồi.
Tạ Nhiên bước vào văn phòng của trường mẫu giáo liền thấy Lục Hoan đang giấu đôi tay bé xíu ra sau lưng, đôi mắt mở to nhìn cậu trông như vô tội lắm. Ba bé trai bị cô bé đánh thâm tím cả mặt mũi, trông đến là thảm.
Tạ Nhiên lạnh lùng hỏi: “Sao con lại đánh bạn?”
Lục Hoan nói: “Tại các bạn ấy giật rối tóc của em gái, còn làm hỏng ba lô của em ấy nữa.”
Tạ Lạc tủi thân nhìn ba, nước mắt lã chã rơi từng giọt, nghẹn ngào: “Đều là lỗi của con, ba đừng mắng chị.”
Thấy mái tóc của con gái rối tung, Tạ Nhiên mềm lòng, bước tới chải gọn lại cho bé. Cậu nhìn phụ huynh của các bé kia, nghiêm túc nói: “Nhà tôi sẽ bồi thường tiền thuốc cho con các anh chị. Thành thật xin lỗi, trẻ con còn chưa biết gì, sau này phải nhờ cô giáo quản lý chặt hơn.”
Cậu tới đây rất vội, không kịp thay đồ, trên người vẫn mặc nguyên bộ quân phục của Quân đoàn Linh Hồ.
Người đàn ông trước mặt trông rất trẻ trung, dáng người cao ráo, diện mạo điển trai, chính là Trung tướng Tạ Nhiên, Quân đoàn trưởng của Quân đoàn Linh Hồ Liên bang. Phụ huynh của ba bé trai kia bị chấn động bởi khí thế của Tạ Nhiên, đồng loạt cười nói trẻ con không biết gì, đồng ý bắt tay giảng hòa, sau này đừng đánh nhau nữa là được.
Chuyện được giải quyết cực kỳ thuận lợi.
Tạ Nhiên đưa hai con gái về nhà, trên đường, cậu thản nhiên hỏi: “Các bạn giật tóc em, thế là con đánh bạn luôn à?”
Lục Hoan gật đầu: “Đúng, con đánh cho sưng cả mặt luôn.”
Tạ Nhiên cau mày, nói: “Con có thể dùng cách khác mà, ví dụ như thưa với cô hoặc về nhà nói với các bố. Sao lại đánh bạn?”
Lục Hoan nói với vẻ mặt cực kỳ đương nhiên: “Bố bảo Lính gác phải nói chuyện bằng nắm đấm! Lính gác như con nên dùng sức mạnh bảo vệ người mình muốn bảo vệ! Hôm nay con một chọi ba, đánh cả ba bạn kia nằm bò luôn, không hề làm bố mất mặt.”
Tạ Nhiên: “…”
Lục Tắc Hiên, anh dạy con gái cái quái gì thế hả?
Cảm xúc của Tạ Nhiên nhanh chóng được Lục Tắc Hiên cảm nhận thấy. Giọng nói điềm đạm của Lính gác vang lên trong đầu: “Đừng cáu, để tôi về giải quyết.”
Buổi tối, khi về đến nhà, Lục Tắc Hiên cảm thấy bầu không khí rất không ổn. Nhiên Nhiên bình thản ngồi trên ghế sô pha xem tin thời sự, con gái lớn không biết đã trốn đi đâu, con gái nhỏ thì thập thò trước cửa, giả vờ đưa dép lê cho hắn để tranh thủ ghé vào tai thì thầm: “Ba đang giận đấy. Tại vì hôm nay chị đánh ba bạn cùng lớp, còn bảo là bố dạy Lính gác phải nói chuyện bằng nắm đấm.”
“Cảm ơn con gái đã mật báo.” Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng xoa đầu con gái, cười nói: “Bố và ba Nhiên Nhiên của con đã liên kết tinh thần rồi, ba con nghĩ gì bố đều biết cả. Yên tâm, bọn bố sẽ không cãi nhau đâu.”
Bé gái gật đầu, chạy biến nhanh như chớp.
Lục Tắc Hiên bước tới chỗ sô pha, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm vai Tạ Nhiên: “Nhiên Nhiên, đừng giận. Mấy đứa nhóc bị thương nặng lắm không?”
Tạ Nhiên lạnh lùng nói: “Lính gác phải nói chuyện bằng nắm đấm, là anh dạy?”
Lục Tắc Hiên cười gượng, gãi mũi: “Chẳng phải vì tôi sợ con gái đi học bị bắt nạt à? Nên tôi mới dạy con vài chiêu. Ai ngờ ngay hôm đầu đi học nó đã đánh bạn luôn rồi? Lại còn một đánh ba, ngầu quá… À không, hư quá! Hoan Hoan, lăn ra đây cho bố!”
Một cục tròn tròn nhanh chóng lăn đến trước mặt hai người.
Thế mà nhóc này thật sự cuộn người lại, lăn thẳng đến bên cạnh sô pha, giọng giòn tan: “Báo cáo Tướng quân Lục, con lăn tới rồi đây!”
Trông thấy cảnh tượng này, Tạ Nhiên nhất thời dở khóc dở cười. Nhưng con gái không bị xây xát gì, cậu cũng không cáu nữa, bất đắc dĩ day thái dương, nói: “Thôi, dù sao cũng vì bảo vệ em nên mới đánh bạn. Nhưng mà cách làm quá ngốc.”
Lục Tắc Hiên lập tức hùa theo: “Đúng thế. Suy nghĩ muốn bảo vệ em là tốt, nhưng cách thức quá thô bạo. Đánh người không được đánh vào mặt, nhỡ làm mắt hay mũi của bạn bị thương thì sao? Phải cải tiến chiêu thức.”
Lục Hoan cười tủm tỉm, nói: “Vậy bố dạy con vài chiêu nhé?”
Lục Tắc Hiên đứng dậy, dẫn cô bé ra sân: “Nào, để bố dạy con đánh thế nào không để lại vết, vào viện khám cũng chỉ xác định là vết thương nhẹ mà lại khiến người bị đánh đau đến mức nhớ như in.”
Tạ Nhiên: “…”
Chờ chút, anh dạy con gái kiểu đấy mà không sợ khiến con phát triển lệch lạc à?
Nhưng mà nghĩ lại thì con gái thấy em bị bạn bắt nạt, chủ động đứng ra bảo vệ vẫn tốt hơn nhịn nhục ôm uất ức trong lòng. Tính cách thẳng thắn, ra tay không chút chần chừ của cô bé giống y xì đúc Lục Tắc Hiên.
Nghĩ vậy, Tạ Nhiên cũng yên lòng, đi lên tầng hai dạy con gái đọc sách tranh.
Đến 10 giờ tối, khi hai con đã ngủ, Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên mới về phòng.
Tắm rửa xong, Tạ Nhiên đang ngồi bên giường sấy tóc, Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng bóp vai cho cậu: “Hôm nay bị mời đến trường, mệt lắm đúng không?”
Tạ Nhiên thở ra một hơi: “Cũng bình thường. Cô giáo vẫn nể mặt em, không phạt Hoan Hoan, các phụ huynh kia cũng rất thiện chí.”
Lục Tắc Hiên thấp giọng nói: “Nhóc Lục Hoan này đúng là rất quậy. Từ bé, Lính gác đã dồi dào năng lượng nên chuyện này cũng bình thường thôi. Cũng may con bé rất có nguyên tắc, người không phạm ta, ta không phạm người; nếu đã dám va chạm thì sẽ phải nhận hậu quả gấp bội. Đây đều là tôi dạy con bé, hy vọng nó sẽ trở thành một Lính gác đáng tin cậy.”
Tạ Nhiên gật đầu: “Ừ, con bé không đi bắt nạt bạn là được.”
Lục Tắc Hiên xoa bóp rất thoải mái. Tạ Nhiên híp mắt, hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp này.
Xoa xoa bóp bóp một hồi, cơ thể cả hai đều nóng lên. Lục Tắc Hiên kéo tuột cậu vào trong ổ chăn.
Lát sau, những âm thanh nghe mà đỏ mặt vang lên trong phòng ngủ.
Suốt mấy năm nay, tình cảm hai người vẫn rất mặn nồng, liên kết tinh thần cũng không hề bị xóa bỏ. Chính vì điều đó nên sau khi kết hôn, hai người chưa bao giờ cãi nhau. Dù gì cả hai luôn có thể nắm được cảm xúc của đối phương ngay lập tức, đồng thời hiểu rõ vì sao người kia lại giận.
Tâm trí được liên kết như vậy nghe thì có vẻ không có chút riêng tư nào.
Nhưng từ khi kề vai chiến đấu năm xưa, hai người đã liên kết tinh thần, cũng quen có một người khác tồn tại trong tâm trí mình. Nếu đột ngột tách riêng ra thì lại thấy không quen.
Ví dụ như Lục Tắc Hiên nấu cơm dưới bếp, Tạ Nhiên tắm rửa trên tầng 3, hai người không cần nói cũng nắm được tiến độ của nhau. Tạ Nhiên dự định cuối tuần sẽ đưa các con đến thăm dì út, cậu không cần báo trước nhưng Lục Tắc Hiên vẫn sẽ lái xe đưa cả nhà về nhà họ Tạ rất đúng giờ. Sắp đến sinh nhật của cha mẹ Lục Tắc Hiên, hắn không cần dặn trước nhưng Nhiên Nhiên đã chuẩn bị quà xong xuôi.
Sự tương thông tâm trí đó chỉ tồn tại giữa các Lính gác và Dẫn đường đã liên kết tinh thần.
Cuộc sống trở nên thuận tiện hơn nhiều, hơn nữa, lúc thân mật cũng vô cùng dễ chịu. Lục Tắc Hiên hiểu mọi vị trí nhạy cảm trên người Tạ Nhiên, Tạ Nhiên cũng biết cách khiến Lính gác này phấn khích.
Cuộc sống của họ dần trở nên bình dị nhưng từng ngóc ngách đều đầy ắp sự ấm áp.
Chuyện duy nhất khiến họ đau đầu chính là những cuộc điện thoại của giáo viên chủ nhiệm.
“Chào anh, anh là phụ huynh Lục Hoan đúng không? Lục Hoan ném bóng rổ vỡ cửa sổ của trường.”
“Lục Hoan và bạn cùng lớp rủ nhau trèo cây, làm gãy luôn cả cây trong trường…”
“Lúc Lục Hoan biểu diễn lộn nhào bất cẩn bị ngã gãy xương!”
Tạ Nhiên thật sự rất muốn hỏi: “Con gái con đứa sao lại nghịch như khỉ thế này? Không ngoan ngoãn một chút được hay sao?”
Hai người cài nhạc chuông riêng cho số của giáo viên chủ nhiệm. Mỗi lần tiếng chuông đó vang lên, các tướng sĩ của Quân đoàn Linh Hồ lại được trông thấy vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ của hai tướng quân. Cô con gái Lính gác nhà họ thành trùm trường luôn rồi. Hoạt bát hiếu động, bướng bỉnh nghịch ngợm, dăm ba hôm lại bị mời phụ huynh. Ấy thế nhưng thành tích học tập của đứa bé này rất tốt, lần nào cũng xếp hạng hai.
Đương nhiên, hạng nhất chính là cô con gái Dẫn đường, là “học sinh ba tốt” trong mắt giáo viên, Tạ Lạc. Khác với cô chị tinh quái, Tạ Lạc cực kỳ hiền lành, lúc nào cũng tập trung nghe giảng, tan học còn phụ đạo thêm cho bạn, ngoan đến mức không có gì để chê.
Chẳng mấy chốc, hai con gái đã 13 tuổi, đến tuổi nhập học Viện Thánh.
Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên dỡ bỏ phong ấn tinh thần của hai con, để thực thể tinh thần có thể hiện hình. Ngay hôm đầu tiên vào Viện Thánh, hai chị em đã được giáo viên và bạn cùng trường chú ý.
Lính gác có thực thể tinh thần là phượng hoàng, Dẫn đường có thực thể tinh thần là cáo chín đuôi trắng.
Thực thể tinh thần cấp S hiếm gặp này khiến đám trẻ cực kỳ hâm mộ.
Nhưng hôm nhập học, hai chị em đều không vui. Mắt Tạ Lạc đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Từ bé đến giờ em với chị luôn ở cạnh nhau như hình với bóng. Giờ lại phải đi học riêng ở Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác, bình thường chẳng gặp được nhau.”
Lục Hoan vỗ vai em gái: “Yên tâm, ai dám bắt nạt em, em cứ nói với chị. Kể cả có phải trèo tường chị cũng sẽ sang đánh nó!”
Ánh mắt hai ông bố lập tức nhìn chằm chằm vào cô bé. Giọng Lục Hoan nhỏ dần: “Con… Con chỉ nói thế thôi. Đương nhiên con sẽ không trèo tường đâu, bị giáo viên mời phụ huynh nữa thì xấu hổ chết, hì hì.”
Tạ Nhiên thản nhiên nói: “Con cũng biết hai bố suốt ngày bị mời lên trường cơ à? Sau này ngoan ngoãn chút, lo học hành chăm chỉ trong Học viện Lính gác.”
Lục Hoan gật đầu như giã tỏi: “Chắc chắn con sẽ nghe lời thầy cô!”
Sau khi đưa con đến từng trường, Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên vẫn không yên tâm lắm, quyết định tới gặp Giám đốc Học viện Lính gác nhờ cậy: “Con gái lớn nhà chúng tôi rất thừa năng lượng, nghịch ngợm hiếu động, nhờ Giám đốc dặn các giáo viên để ý con bé nhiều đơn, đừng để nó gây chuyện.”
Giám đốc đáp rất thoải mái: “Hai Tướng quân yên tâm, tôi sẽ chú ý Lục Hoan sát sao.”
Suốt một tháng sau khi khai giảng, nhạc chuông đặc biệt trong máy hai người chưa một lần vang lên.
Tạ Nhiên rất băn khoăn: “Con bé này vào Học viện Lính gác xong lại ngoan thế cơ à? Cả tháng không bị mời phụ huynh lần nào, tự nhiên em thấy lạ lạ.”
Lục Tắc Hiên cười nói: “Con bé lớn rồi, cũng nên ngoan ngoãn hơn ấy mà.”
Sau khi khai giảng một tháng, hai cô bé đều giành được hạng nhất trong đợt thi khảo sát thường kỳ của Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác. Đây vốn là chuyện rất đáng mừng nhưng Tạ Nhiên cứ có dự cảm không lành.
Cuối tuần, lúc tới trường thăm con, Lục Tắc Hiên tinh mắt nhận ra tóc hai đứa đã dài bằng nhau. Hắn không khỏi khó hiểu, hỏi con gái lớn: “Lục Hoan, con thích để tóc ngắn cơ mà, sao dạo này lại nuôi tóc dài rồi?”
Lục Hoan cười nói: “Con thấy Lính gác buộc tóc đuôi ngựa cũng rất ngầu nên nuôi tóc.”
Từ bé Tạ Lạc đã thích để tóc dài, mặc bộ đầm liền trắng tinh, mái tóc dài đến eo, còn nhỏ tuổi đã trở thành hoa khôi của Học viện Dẫn đường. Hôm nay Lục Hoan buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, tuy sinh đôi cùng trứng có dung mạo rất giống nhau nhưng kiểu tóc, phong thái lại khác biệt hoàn toàn.
Lục Tắc Hiên cũng không nghĩ gì nhiều.
Cho đến một buổi chiều nọ của một tuần sau, tiếng chuông đặc biệt ở thiết bị truyền tin của cả hai người cùng vang lên.
“Chào anh, anh là Tướng quân Lục Tắc Hiên, phụ huynh em Lục Hoan đúng không? Tôi là Giám đốc Học viện Lính gác.”
“Chào cậu, cậu là Tướng quân Tạ Nhiên, phụ huynh em Tạ Lạc đúng không? Tôi là Giám đốc Học viện Dẫn đường.”
Lúc đó, hai người đang bàn về kế hoạch ghé thăm một hành tinh mới trong phòng làm việc. Đồng thời nhận được điện thoại, lại còn là do Giám đốc đích thân gọi tới, dự cảm không lành lập tức dâng lên. Hai người nhìn nhau, cùng trả lời: “Chào Giám đốc, tôi là phụ huynh của cháu đây, có vấn đề gì vậy ạ?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng bất đắc dĩ: “Con gái cậu đào lại lối ngầm thông giữa Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác.”
Một tháng liền không bị mời phụ huynh là vì hai đứa đang gồng đại chiêu này đấy hả?!
Giám đốc nói: “Trong khoảng thời gian này, Tạ Lạc dùng khả năng tàng hình của cáo chín đuôi hỗ trợ chị gái Lục Hoan. Hai chị em tráo đổi thân phận, Tạ Lạc sang Học viện Lính gác học các môn chiến đấu, Lục Hoan chạy tới Học viện Dẫn đường học các môn rèn luyện sức mạnh tinh thần. Giáo viên không hề phát hiện ra.”
Hai ông bố: “…”
Hai cái đứa tai quái này!
Đúng là gan to bằng trời, thế mà lại dám tráo đổi thân phận, Dẫn đường chạy sang Học viện Lính gác, Lính gác thì trà trộn vào Học viện Dẫn đường?
Tạ Nhiên sầm mặt: “Hai đứa nó tráo đổi thân phận bao lâu rồi?”
Giám đốc Học viện Dẫn đường cười khổ, nói: “Một tuần. Nếu không phải hôm nay tôi bỗng nhớ đến lối ngầm đi, đi kiểm tra xung quanh, bắt được tại trận thì e là các thầy cô cũng không phát hiện ra. Hai đứa nó trông y hệt nhau, còn đổi sang kiểu tóc của đối phương nữa.”
Lối ngầm kia chẳng phải do chính người ba ruột thiên tài, Tạ Nhiên, đào trộm hồi còn học ở Học viện Dẫn đường sao? Sau này, vì tài liệu bị đánh cắp, lối ngầm đã bị lấp kín. Giờ thì hay rồi, hiện tại lại bị hai cô con gái đào ra.
Lục Tắc Hiên cúp điện thoại, nhìn Tạ Nhiên đang xanh mặt, bèn đùa: “Hai đứa nó đúng là con gái ruột của em.”
Mặt Tạ Nhiên lạnh tanh: “… Thì cũng là của anh còn gì?”
Lục Tắc Hiên bất đắc dĩ đỡ trán: “Aiz, con gái chúng ta một đứa vũ lực mạnh, một đứa mưu trí hơn người. Cái trò tráo đổi thân phận sang trường nhau học này chắc chắn do Lạc Lạc nghĩ ra. Kỹ năng diễn xuất của con bé không kém em chút nào luôn.”
Tạ Nhiên vẫn luôn cho rằng Tạ Lạc là một Dẫn đường hiền lành, ngoan ngoãn, đáng yêu.
Đến giờ cậu mới phát hiện mình đã đánh giá thấp cô con gái này. Nhóc này ngoài mặt thì ra vẻ ngây thơ vô tội, khiến người ta không hề đề phòng, nhưng thực ra, chính cô bé mới là đầu sỏ bụng đầy ý xấu.
Tạ Nhiên chưa bao giờ đề cập về lối ngầm kia với con.
Thế mà hai cô nhóc này lại đào thông lối ngầm cậu đào hồi trước. Không hổ là con gái ruột của cậu, chuyện ba đã từng làm, hai cô bé cũng không chịu kém cạnh.
Vì đào trộm lối ngầm, hai chị em sinh đôi sẽ bị phạt. Nhưng vì cả hai chưa tạo ra ảnh hưởng nghiêm trọng gì, chỉ lén qua trường bên học môn của nhau, trường học cũng nể mặt hai ông bố của các cô bé nên không phạt quá nặng.
Tạ Nhiên vốn định răn dạy hai con gái nhưng bản thân cậu cũng hơi chột dạ… Dù gì hồi xưa cậu cùng từng làm chuyện y như thế.
Vậy là cậu bèn thảy cho Lục Tắc Hiên phê bình hai cô nhóc.
Ba tháng sau, Lục Hoan và Tạ Lạc đồng thời tốt nghiệp Viện Thánh.
Hai cô bé cũng tốt nghiệp Viện Thánh chỉ sau ba tháng nhập học giống như Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên.
Hai cô bé kế thừa bộ gen xuất sắc và thiên phú vượt trội của hai người cha, thực thể tinh thần cũng phát triển thành hình thái trưởng thành. Đôi cánh của phượng hoàng lửa đủ che trời lấp đất, sức mạnh chữa trị cực mạnh của cáo chín đuôi trắng đủ sức trùng kiến thế giới tinh thần của Lính gác đã biến dị.
Lục Hoan đăng ký thi vào Chuyên ngành Chỉ huy của Học viện Quân sự không chút do dự, Tạ Lạc thì vào Học viện Y học Dẫn đường. Ở trường, hai cô được nghe rất nhiều câu chuyện kể về hai người cha, hai người cha luôn là thần tượng trong lòng hai cô.
Nền hòa bình kiến tạo nên bởi bao gian lao của bậc cha ông, về sau sẽ giao cho thế hệ trẻ các cô bảo vệ.
[Kết thúc ngoại truyện 1]
Hai chị em là sinh đôi cùng trứng, gương mặt gương mặt trông giống hệt nhau. Để phân biệt, Tạ Nhiên quyết định cho hai bé mặc quần áo khác màu, bé chị mặc màu xanh lam, bé em mặc màu hồng nhạt. Giường cũng được phân chia tương tự.
Mỗi lần thấy hai bé sơ sinh trông y hệt ở cạnh nhau, trong lòng hai người lại ngập tràn ấm áp.
Ngũ quan của hai bé phát triển dần, mắt và miệng giống Tạ Nhiên, mũi và lông mày lại giống Lục Tắc Hiên. Sự thần kỳ của hòa trộn gen chính là đây, chung quy rất dễ thấy được đường nét nào đó của hai người cha từ diện mạo những đứa trẻ.
Hai người không có chút kinh nghiệm chăm trẻ nào, bèn thuê hai bảo mẫu chuyên nghiệp về phụ trách việc chăm bé.
Từ bé, tiếng khóc của Lục Hoan đã cực kỳ vang, nằm trên giường trẻ em cũng không bao giờ chịu yên, đến lúc biết đi rồi thì càng chạy nhảy nghịch ngợm khắp sân nhà, các bảo mẫu muốn chạy theo cũng không kịp. Rõ ràng thể lực dồi dào của Lính gác ở bé được di truyền từ người cha Lục Tắc Hiên. Mới bé xíu mà trèo tường leo cây không chuyện gì không làm được.
Ngược lại, bé em Tạ Lạc ngoan từ nhỏ, lúc cười tươi còn có hai má lúm đồng tiền, đáng yêu hệt như búp bê.
Thiên phú của cả hai chị em đều rất xuất chúng. Trẻ nhỏ chưa biết khống chế năng lực của bản thân, dễ ngộ thương người khác, thế nên Tạ Nhiên phối hợp với Lục Tắc Hiên tạm thời phong ấn sức mạnh của hai con gái lại. Thế giới tinh thần của con gái lớn là không trung, của con gái nhỏ là rừng nguyên sinh di truyền từ Tạ Nhiên. Có thể đoán được sau này lớn lên, chắc chắn thế giới tinh thần của hai cô bé sẽ bao la bạt ngàn hệt như hai người cha.
Hai đứa trẻ đến với thế giới này đã gia tăng rất nhiều niềm vui trong cuộc sống của Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên.
Ví dụ như con gái Lính gác nghịch ngợm ngày nào cũng quấn lấy Lục Tắc Hiên đòi đưa bé đi trèo cây, luyện võ; con gái Dẫn đường nhu mì thì loanh quanh bên Tạ Nhiên muốn cha kể truyện đồng thoại cho nghe, đôi lúc lại hỏi những vấn đề không ai nghĩ ra nổi.
Mỗi khi tan làm về nhà, thấy hai bé con đứng chờ trước cửa, nghe các con gái gọi “Ba ơi” bằng chất giọng non nớt, ngây ngô, hai người thấy lòng mình ấm áp vô cùng. Đây là gia đình của họ, gia đình bốn người vui vầy bên nhau.
Lúc Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên còn nhỏ, cha mẹ cả hai đều tất bật với công việc, không có nhiều thời gian ở cùng các con, thế nên khi trở thành phụ huynh, hai người cực kỳ coi trọng vấn đề giáo dục con cái. Cả hai sẽ dành nhiều thời gian làm bạn với các con hơn vì một khi quá trình trưởng thành của con gái bị bỏ lỡ thì sẽ không thể có lại lần hai.
Hơn nữa, hiện tại Liên bang đã hòa bình, yên ổn, không có thù trong giặc ngoài, công việc của hai người cũng không bận rộn như xưa.
Những đứa trẻ của thế hệ này có được một tuổi thơ vô ưu vô lo, không phải trải qua nỗi đau khi người thân hy sinh trên chiến trường. Để chúng được lớn lên trong hạnh phúc, sống một đời bình an, chính là ý nghĩa tiêu diệt sạch tổ chức hắc ám bằng biết bao nỗ lực của các bậc cha chú.
Vài năm trôi qua chỉ trong chớp mắt, hai cô bé đã đến tuổi đi học.
Dựa theo quy định của Liên bang, trẻ em 3 tuổi vào mẫu giáo, 6 đến 12 tuổi học tiểu học, 13 tuổi chính thức tới Viện Thánh.
Ngày đầu tiên Lục Hoan đi mẫu giáo, Tạ Nhiên đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ: “Chào anh, xin hỏi anh có phải phụ huynh của cháu Lục Hoan không? Tôi họ Trần, giáo viên chủ nhiệm lớp mẫu giáo 1.”
Tạ Nhiên căng thẳng, còn tưởng con gái bị làm sao, vội hỏi: “Chào cô Trần, tôi là ba của cháu, cháu bị làm sao ạ?”
Cô chủ nhiệm nói: “Con gái anh đánh ba bạn cùng lớp bị thương, mời anh đến trường một chuyến.”
Tạ Nhiên: “…”
Bé Lục Hoan giỏi quá nhỉ, ngày đầu tiên đi học đã bị mời phụ huynh rồi.
Tạ Nhiên bước vào văn phòng của trường mẫu giáo liền thấy Lục Hoan đang giấu đôi tay bé xíu ra sau lưng, đôi mắt mở to nhìn cậu trông như vô tội lắm. Ba bé trai bị cô bé đánh thâm tím cả mặt mũi, trông đến là thảm.
Tạ Nhiên lạnh lùng hỏi: “Sao con lại đánh bạn?”
Lục Hoan nói: “Tại các bạn ấy giật rối tóc của em gái, còn làm hỏng ba lô của em ấy nữa.”
Tạ Lạc tủi thân nhìn ba, nước mắt lã chã rơi từng giọt, nghẹn ngào: “Đều là lỗi của con, ba đừng mắng chị.”
Thấy mái tóc của con gái rối tung, Tạ Nhiên mềm lòng, bước tới chải gọn lại cho bé. Cậu nhìn phụ huynh của các bé kia, nghiêm túc nói: “Nhà tôi sẽ bồi thường tiền thuốc cho con các anh chị. Thành thật xin lỗi, trẻ con còn chưa biết gì, sau này phải nhờ cô giáo quản lý chặt hơn.”
Cậu tới đây rất vội, không kịp thay đồ, trên người vẫn mặc nguyên bộ quân phục của Quân đoàn Linh Hồ.
Người đàn ông trước mặt trông rất trẻ trung, dáng người cao ráo, diện mạo điển trai, chính là Trung tướng Tạ Nhiên, Quân đoàn trưởng của Quân đoàn Linh Hồ Liên bang. Phụ huynh của ba bé trai kia bị chấn động bởi khí thế của Tạ Nhiên, đồng loạt cười nói trẻ con không biết gì, đồng ý bắt tay giảng hòa, sau này đừng đánh nhau nữa là được.
Chuyện được giải quyết cực kỳ thuận lợi.
Tạ Nhiên đưa hai con gái về nhà, trên đường, cậu thản nhiên hỏi: “Các bạn giật tóc em, thế là con đánh bạn luôn à?”
Lục Hoan gật đầu: “Đúng, con đánh cho sưng cả mặt luôn.”
Tạ Nhiên cau mày, nói: “Con có thể dùng cách khác mà, ví dụ như thưa với cô hoặc về nhà nói với các bố. Sao lại đánh bạn?”
Lục Hoan nói với vẻ mặt cực kỳ đương nhiên: “Bố bảo Lính gác phải nói chuyện bằng nắm đấm! Lính gác như con nên dùng sức mạnh bảo vệ người mình muốn bảo vệ! Hôm nay con một chọi ba, đánh cả ba bạn kia nằm bò luôn, không hề làm bố mất mặt.”
Tạ Nhiên: “…”
Lục Tắc Hiên, anh dạy con gái cái quái gì thế hả?
Cảm xúc của Tạ Nhiên nhanh chóng được Lục Tắc Hiên cảm nhận thấy. Giọng nói điềm đạm của Lính gác vang lên trong đầu: “Đừng cáu, để tôi về giải quyết.”
Buổi tối, khi về đến nhà, Lục Tắc Hiên cảm thấy bầu không khí rất không ổn. Nhiên Nhiên bình thản ngồi trên ghế sô pha xem tin thời sự, con gái lớn không biết đã trốn đi đâu, con gái nhỏ thì thập thò trước cửa, giả vờ đưa dép lê cho hắn để tranh thủ ghé vào tai thì thầm: “Ba đang giận đấy. Tại vì hôm nay chị đánh ba bạn cùng lớp, còn bảo là bố dạy Lính gác phải nói chuyện bằng nắm đấm.”
“Cảm ơn con gái đã mật báo.” Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng xoa đầu con gái, cười nói: “Bố và ba Nhiên Nhiên của con đã liên kết tinh thần rồi, ba con nghĩ gì bố đều biết cả. Yên tâm, bọn bố sẽ không cãi nhau đâu.”
Bé gái gật đầu, chạy biến nhanh như chớp.
Lục Tắc Hiên bước tới chỗ sô pha, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm vai Tạ Nhiên: “Nhiên Nhiên, đừng giận. Mấy đứa nhóc bị thương nặng lắm không?”
Tạ Nhiên lạnh lùng nói: “Lính gác phải nói chuyện bằng nắm đấm, là anh dạy?”
Lục Tắc Hiên cười gượng, gãi mũi: “Chẳng phải vì tôi sợ con gái đi học bị bắt nạt à? Nên tôi mới dạy con vài chiêu. Ai ngờ ngay hôm đầu đi học nó đã đánh bạn luôn rồi? Lại còn một đánh ba, ngầu quá… À không, hư quá! Hoan Hoan, lăn ra đây cho bố!”
Một cục tròn tròn nhanh chóng lăn đến trước mặt hai người.
Thế mà nhóc này thật sự cuộn người lại, lăn thẳng đến bên cạnh sô pha, giọng giòn tan: “Báo cáo Tướng quân Lục, con lăn tới rồi đây!”
Trông thấy cảnh tượng này, Tạ Nhiên nhất thời dở khóc dở cười. Nhưng con gái không bị xây xát gì, cậu cũng không cáu nữa, bất đắc dĩ day thái dương, nói: “Thôi, dù sao cũng vì bảo vệ em nên mới đánh bạn. Nhưng mà cách làm quá ngốc.”
Lục Tắc Hiên lập tức hùa theo: “Đúng thế. Suy nghĩ muốn bảo vệ em là tốt, nhưng cách thức quá thô bạo. Đánh người không được đánh vào mặt, nhỡ làm mắt hay mũi của bạn bị thương thì sao? Phải cải tiến chiêu thức.”
Lục Hoan cười tủm tỉm, nói: “Vậy bố dạy con vài chiêu nhé?”
Lục Tắc Hiên đứng dậy, dẫn cô bé ra sân: “Nào, để bố dạy con đánh thế nào không để lại vết, vào viện khám cũng chỉ xác định là vết thương nhẹ mà lại khiến người bị đánh đau đến mức nhớ như in.”
Tạ Nhiên: “…”
Chờ chút, anh dạy con gái kiểu đấy mà không sợ khiến con phát triển lệch lạc à?
Nhưng mà nghĩ lại thì con gái thấy em bị bạn bắt nạt, chủ động đứng ra bảo vệ vẫn tốt hơn nhịn nhục ôm uất ức trong lòng. Tính cách thẳng thắn, ra tay không chút chần chừ của cô bé giống y xì đúc Lục Tắc Hiên.
Nghĩ vậy, Tạ Nhiên cũng yên lòng, đi lên tầng hai dạy con gái đọc sách tranh.
Đến 10 giờ tối, khi hai con đã ngủ, Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên mới về phòng.
Tắm rửa xong, Tạ Nhiên đang ngồi bên giường sấy tóc, Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng bóp vai cho cậu: “Hôm nay bị mời đến trường, mệt lắm đúng không?”
Tạ Nhiên thở ra một hơi: “Cũng bình thường. Cô giáo vẫn nể mặt em, không phạt Hoan Hoan, các phụ huynh kia cũng rất thiện chí.”
Lục Tắc Hiên thấp giọng nói: “Nhóc Lục Hoan này đúng là rất quậy. Từ bé, Lính gác đã dồi dào năng lượng nên chuyện này cũng bình thường thôi. Cũng may con bé rất có nguyên tắc, người không phạm ta, ta không phạm người; nếu đã dám va chạm thì sẽ phải nhận hậu quả gấp bội. Đây đều là tôi dạy con bé, hy vọng nó sẽ trở thành một Lính gác đáng tin cậy.”
Tạ Nhiên gật đầu: “Ừ, con bé không đi bắt nạt bạn là được.”
Lục Tắc Hiên xoa bóp rất thoải mái. Tạ Nhiên híp mắt, hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp này.
Xoa xoa bóp bóp một hồi, cơ thể cả hai đều nóng lên. Lục Tắc Hiên kéo tuột cậu vào trong ổ chăn.
Lát sau, những âm thanh nghe mà đỏ mặt vang lên trong phòng ngủ.
Suốt mấy năm nay, tình cảm hai người vẫn rất mặn nồng, liên kết tinh thần cũng không hề bị xóa bỏ. Chính vì điều đó nên sau khi kết hôn, hai người chưa bao giờ cãi nhau. Dù gì cả hai luôn có thể nắm được cảm xúc của đối phương ngay lập tức, đồng thời hiểu rõ vì sao người kia lại giận.
Tâm trí được liên kết như vậy nghe thì có vẻ không có chút riêng tư nào.
Nhưng từ khi kề vai chiến đấu năm xưa, hai người đã liên kết tinh thần, cũng quen có một người khác tồn tại trong tâm trí mình. Nếu đột ngột tách riêng ra thì lại thấy không quen.
Ví dụ như Lục Tắc Hiên nấu cơm dưới bếp, Tạ Nhiên tắm rửa trên tầng 3, hai người không cần nói cũng nắm được tiến độ của nhau. Tạ Nhiên dự định cuối tuần sẽ đưa các con đến thăm dì út, cậu không cần báo trước nhưng Lục Tắc Hiên vẫn sẽ lái xe đưa cả nhà về nhà họ Tạ rất đúng giờ. Sắp đến sinh nhật của cha mẹ Lục Tắc Hiên, hắn không cần dặn trước nhưng Nhiên Nhiên đã chuẩn bị quà xong xuôi.
Sự tương thông tâm trí đó chỉ tồn tại giữa các Lính gác và Dẫn đường đã liên kết tinh thần.
Cuộc sống trở nên thuận tiện hơn nhiều, hơn nữa, lúc thân mật cũng vô cùng dễ chịu. Lục Tắc Hiên hiểu mọi vị trí nhạy cảm trên người Tạ Nhiên, Tạ Nhiên cũng biết cách khiến Lính gác này phấn khích.
Cuộc sống của họ dần trở nên bình dị nhưng từng ngóc ngách đều đầy ắp sự ấm áp.
Chuyện duy nhất khiến họ đau đầu chính là những cuộc điện thoại của giáo viên chủ nhiệm.
“Chào anh, anh là phụ huynh Lục Hoan đúng không? Lục Hoan ném bóng rổ vỡ cửa sổ của trường.”
“Lục Hoan và bạn cùng lớp rủ nhau trèo cây, làm gãy luôn cả cây trong trường…”
“Lúc Lục Hoan biểu diễn lộn nhào bất cẩn bị ngã gãy xương!”
Tạ Nhiên thật sự rất muốn hỏi: “Con gái con đứa sao lại nghịch như khỉ thế này? Không ngoan ngoãn một chút được hay sao?”
Hai người cài nhạc chuông riêng cho số của giáo viên chủ nhiệm. Mỗi lần tiếng chuông đó vang lên, các tướng sĩ của Quân đoàn Linh Hồ lại được trông thấy vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ của hai tướng quân. Cô con gái Lính gác nhà họ thành trùm trường luôn rồi. Hoạt bát hiếu động, bướng bỉnh nghịch ngợm, dăm ba hôm lại bị mời phụ huynh. Ấy thế nhưng thành tích học tập của đứa bé này rất tốt, lần nào cũng xếp hạng hai.
Đương nhiên, hạng nhất chính là cô con gái Dẫn đường, là “học sinh ba tốt” trong mắt giáo viên, Tạ Lạc. Khác với cô chị tinh quái, Tạ Lạc cực kỳ hiền lành, lúc nào cũng tập trung nghe giảng, tan học còn phụ đạo thêm cho bạn, ngoan đến mức không có gì để chê.
Chẳng mấy chốc, hai con gái đã 13 tuổi, đến tuổi nhập học Viện Thánh.
Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên dỡ bỏ phong ấn tinh thần của hai con, để thực thể tinh thần có thể hiện hình. Ngay hôm đầu tiên vào Viện Thánh, hai chị em đã được giáo viên và bạn cùng trường chú ý.
Lính gác có thực thể tinh thần là phượng hoàng, Dẫn đường có thực thể tinh thần là cáo chín đuôi trắng.
Thực thể tinh thần cấp S hiếm gặp này khiến đám trẻ cực kỳ hâm mộ.
Nhưng hôm nhập học, hai chị em đều không vui. Mắt Tạ Lạc đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Từ bé đến giờ em với chị luôn ở cạnh nhau như hình với bóng. Giờ lại phải đi học riêng ở Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác, bình thường chẳng gặp được nhau.”
Lục Hoan vỗ vai em gái: “Yên tâm, ai dám bắt nạt em, em cứ nói với chị. Kể cả có phải trèo tường chị cũng sẽ sang đánh nó!”
Ánh mắt hai ông bố lập tức nhìn chằm chằm vào cô bé. Giọng Lục Hoan nhỏ dần: “Con… Con chỉ nói thế thôi. Đương nhiên con sẽ không trèo tường đâu, bị giáo viên mời phụ huynh nữa thì xấu hổ chết, hì hì.”
Tạ Nhiên thản nhiên nói: “Con cũng biết hai bố suốt ngày bị mời lên trường cơ à? Sau này ngoan ngoãn chút, lo học hành chăm chỉ trong Học viện Lính gác.”
Lục Hoan gật đầu như giã tỏi: “Chắc chắn con sẽ nghe lời thầy cô!”
Sau khi đưa con đến từng trường, Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên vẫn không yên tâm lắm, quyết định tới gặp Giám đốc Học viện Lính gác nhờ cậy: “Con gái lớn nhà chúng tôi rất thừa năng lượng, nghịch ngợm hiếu động, nhờ Giám đốc dặn các giáo viên để ý con bé nhiều đơn, đừng để nó gây chuyện.”
Giám đốc đáp rất thoải mái: “Hai Tướng quân yên tâm, tôi sẽ chú ý Lục Hoan sát sao.”
Suốt một tháng sau khi khai giảng, nhạc chuông đặc biệt trong máy hai người chưa một lần vang lên.
Tạ Nhiên rất băn khoăn: “Con bé này vào Học viện Lính gác xong lại ngoan thế cơ à? Cả tháng không bị mời phụ huynh lần nào, tự nhiên em thấy lạ lạ.”
Lục Tắc Hiên cười nói: “Con bé lớn rồi, cũng nên ngoan ngoãn hơn ấy mà.”
Sau khi khai giảng một tháng, hai cô bé đều giành được hạng nhất trong đợt thi khảo sát thường kỳ của Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác. Đây vốn là chuyện rất đáng mừng nhưng Tạ Nhiên cứ có dự cảm không lành.
Cuối tuần, lúc tới trường thăm con, Lục Tắc Hiên tinh mắt nhận ra tóc hai đứa đã dài bằng nhau. Hắn không khỏi khó hiểu, hỏi con gái lớn: “Lục Hoan, con thích để tóc ngắn cơ mà, sao dạo này lại nuôi tóc dài rồi?”
Lục Hoan cười nói: “Con thấy Lính gác buộc tóc đuôi ngựa cũng rất ngầu nên nuôi tóc.”
Từ bé Tạ Lạc đã thích để tóc dài, mặc bộ đầm liền trắng tinh, mái tóc dài đến eo, còn nhỏ tuổi đã trở thành hoa khôi của Học viện Dẫn đường. Hôm nay Lục Hoan buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, tuy sinh đôi cùng trứng có dung mạo rất giống nhau nhưng kiểu tóc, phong thái lại khác biệt hoàn toàn.
Lục Tắc Hiên cũng không nghĩ gì nhiều.
Cho đến một buổi chiều nọ của một tuần sau, tiếng chuông đặc biệt ở thiết bị truyền tin của cả hai người cùng vang lên.
“Chào anh, anh là Tướng quân Lục Tắc Hiên, phụ huynh em Lục Hoan đúng không? Tôi là Giám đốc Học viện Lính gác.”
“Chào cậu, cậu là Tướng quân Tạ Nhiên, phụ huynh em Tạ Lạc đúng không? Tôi là Giám đốc Học viện Dẫn đường.”
Lúc đó, hai người đang bàn về kế hoạch ghé thăm một hành tinh mới trong phòng làm việc. Đồng thời nhận được điện thoại, lại còn là do Giám đốc đích thân gọi tới, dự cảm không lành lập tức dâng lên. Hai người nhìn nhau, cùng trả lời: “Chào Giám đốc, tôi là phụ huynh của cháu đây, có vấn đề gì vậy ạ?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng bất đắc dĩ: “Con gái cậu đào lại lối ngầm thông giữa Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác.”
Một tháng liền không bị mời phụ huynh là vì hai đứa đang gồng đại chiêu này đấy hả?!
Giám đốc nói: “Trong khoảng thời gian này, Tạ Lạc dùng khả năng tàng hình của cáo chín đuôi hỗ trợ chị gái Lục Hoan. Hai chị em tráo đổi thân phận, Tạ Lạc sang Học viện Lính gác học các môn chiến đấu, Lục Hoan chạy tới Học viện Dẫn đường học các môn rèn luyện sức mạnh tinh thần. Giáo viên không hề phát hiện ra.”
Hai ông bố: “…”
Hai cái đứa tai quái này!
Đúng là gan to bằng trời, thế mà lại dám tráo đổi thân phận, Dẫn đường chạy sang Học viện Lính gác, Lính gác thì trà trộn vào Học viện Dẫn đường?
Tạ Nhiên sầm mặt: “Hai đứa nó tráo đổi thân phận bao lâu rồi?”
Giám đốc Học viện Dẫn đường cười khổ, nói: “Một tuần. Nếu không phải hôm nay tôi bỗng nhớ đến lối ngầm đi, đi kiểm tra xung quanh, bắt được tại trận thì e là các thầy cô cũng không phát hiện ra. Hai đứa nó trông y hệt nhau, còn đổi sang kiểu tóc của đối phương nữa.”
Lối ngầm kia chẳng phải do chính người ba ruột thiên tài, Tạ Nhiên, đào trộm hồi còn học ở Học viện Dẫn đường sao? Sau này, vì tài liệu bị đánh cắp, lối ngầm đã bị lấp kín. Giờ thì hay rồi, hiện tại lại bị hai cô con gái đào ra.
Lục Tắc Hiên cúp điện thoại, nhìn Tạ Nhiên đang xanh mặt, bèn đùa: “Hai đứa nó đúng là con gái ruột của em.”
Mặt Tạ Nhiên lạnh tanh: “… Thì cũng là của anh còn gì?”
Lục Tắc Hiên bất đắc dĩ đỡ trán: “Aiz, con gái chúng ta một đứa vũ lực mạnh, một đứa mưu trí hơn người. Cái trò tráo đổi thân phận sang trường nhau học này chắc chắn do Lạc Lạc nghĩ ra. Kỹ năng diễn xuất của con bé không kém em chút nào luôn.”
Tạ Nhiên vẫn luôn cho rằng Tạ Lạc là một Dẫn đường hiền lành, ngoan ngoãn, đáng yêu.
Đến giờ cậu mới phát hiện mình đã đánh giá thấp cô con gái này. Nhóc này ngoài mặt thì ra vẻ ngây thơ vô tội, khiến người ta không hề đề phòng, nhưng thực ra, chính cô bé mới là đầu sỏ bụng đầy ý xấu.
Tạ Nhiên chưa bao giờ đề cập về lối ngầm kia với con.
Thế mà hai cô nhóc này lại đào thông lối ngầm cậu đào hồi trước. Không hổ là con gái ruột của cậu, chuyện ba đã từng làm, hai cô bé cũng không chịu kém cạnh.
Vì đào trộm lối ngầm, hai chị em sinh đôi sẽ bị phạt. Nhưng vì cả hai chưa tạo ra ảnh hưởng nghiêm trọng gì, chỉ lén qua trường bên học môn của nhau, trường học cũng nể mặt hai ông bố của các cô bé nên không phạt quá nặng.
Tạ Nhiên vốn định răn dạy hai con gái nhưng bản thân cậu cũng hơi chột dạ… Dù gì hồi xưa cậu cùng từng làm chuyện y như thế.
Vậy là cậu bèn thảy cho Lục Tắc Hiên phê bình hai cô nhóc.
Ba tháng sau, Lục Hoan và Tạ Lạc đồng thời tốt nghiệp Viện Thánh.
Hai cô bé cũng tốt nghiệp Viện Thánh chỉ sau ba tháng nhập học giống như Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên.
Hai cô bé kế thừa bộ gen xuất sắc và thiên phú vượt trội của hai người cha, thực thể tinh thần cũng phát triển thành hình thái trưởng thành. Đôi cánh của phượng hoàng lửa đủ che trời lấp đất, sức mạnh chữa trị cực mạnh của cáo chín đuôi trắng đủ sức trùng kiến thế giới tinh thần của Lính gác đã biến dị.
Lục Hoan đăng ký thi vào Chuyên ngành Chỉ huy của Học viện Quân sự không chút do dự, Tạ Lạc thì vào Học viện Y học Dẫn đường. Ở trường, hai cô được nghe rất nhiều câu chuyện kể về hai người cha, hai người cha luôn là thần tượng trong lòng hai cô.
Nền hòa bình kiến tạo nên bởi bao gian lao của bậc cha ông, về sau sẽ giao cho thế hệ trẻ các cô bảo vệ.
[Kết thúc ngoại truyện 1]