Đắn Đo - Thụy Bất Tỉnh
Chương 9: Bl*wjob bằng đá
Tào Giai Giai vô duyên bị cuốn vào cơn bão dư luận.
Nguyên nhân là do một tên nhà giàu lái xe đâm vào cửa kính trung tâm thương mại, cũng may là đêm khuya, không có nhân viên bị thương vong.
Đây vốn là chuyện nhỏ, lén đề nghị bồi thường là được, vấn đề là một năm trước trung tâm thương mại Thịnh Giai này đã từng lên hot search một lần.
Con gái của ông Trần, một công nông dân từ thị xã vào thành phố làm việc, vô ý vào phòng triển lãm giữa trung tâm thương mại, làm vỡ một món đồ trưng bày trị giá năm mươi nghìn nhân dân tệ.
Năm mươi nghìn với nhà Trần là một con số trên trời, đủ để cho một người đàn ông thân cao bảy thước phải quỳ xuống giữa cái trời nắng chói chang, điều này khiến cho dân chúng chú ý đến, tiêu điểm đều đến từ phần lớn những công dân sống dưới đáy của xã hội, còn về phần xử lý như thế nào thì là phần sau.
Lần này lại khác, người gây họa bị nghi ngờ có liên quan đến say rượu lái xe, tài sản bị phá hư gây tổn thất gấp bao lần so với năm mươi ngàn kia, nhưng kết quả xử lý lại là không truy cứu, tổng giám đốc trung tâm thương mại Tào Giai Giai thậm chí còn đi ăn cơm trưa trò chuyện vui vẻ với đối phương.
Sau khi truyền thông đưa tin, dư luận đã chuyển từ xung đột giai cấp trong xã hội sang công kích cá nhân Tào Giai Giai, cuộc sống xa hoa đi du học ở nước ngoài bị đào ra, tình yêu tha thiết với những món hàng xa xỉ phẩm, cái hôn nồng nhiệt trên bãi biển với trai nhà giàu…. Tào Giai Giai nổi tiếng.
Dù cho tiêu điểm của dư luận đã rời khỏi vị Trần kia, nhưng bộ phận quan hệ xã hội của Thịnh Giia cũng chỉ có thể đưa ra được lời giải thích như thế, thanh minh rằng vẫn chưa có truy tố trách nhiệm và yêu cầu vị họ Trần bồi thường.
Nhà Trần quả thật rất khó khăn, sau khi Tào Giai Giai phát hiện ra cũng không yêu cầu đối phương bồi thường, lúc ấy bộ phận quan hệ xã hội đã cố ý lấy chuyện này ra rêu rao, nhưng Tào Giai Giai không đồng ý, đúng là cô cảm thông với kẻ yếu, nhưng cô không có năng lực để bận tâm đến kẻ yếu của cả thế giới này, vậy nên không cần phải lấy cái chuyện này ra dán cái nhãn từ thiện lên người mình cũng như xí nghiệp của gia đình.
Cùng ngày tan làm cô về nhà mẹ đẻ, mẹ Tào vô cùng ngạc nhiên khi biết con gái thế mà đã từng yêu đương với thằng nhóc nhà họ Lưu.
Tư Thừa Nam về trễ hơn một chút gọi điện thoại đến muốn đón cô về, Tào Giai Giai lại từ chối, cô đã về nhà rồi.
“Em không phủ nhận xã hội này tồn tại sự bất công của gia cấp, nhưng hiện thực chính là hiện thực, truyền thông đương nhiên sẽ lên tiếng vì kẻ yếu, nhưng thân là phóng viên nắm giữ quyền lên tiếng thì tự bản thân cũng phải nên công chính liêm minh một chút. Thang Tư Mẫn quá cực đoan, không thích hợp làm phóng viên, những tin tức cô ta đưa lên đều không nằm trong tình huống được điều tra hoàn chỉnh.” Tào Giai Giai vừa vào cửa liền nói.
Đây là lần đầu tiên cô nói những lời không tốt về Thang Tư Mẫn trước mặt Tư Thừa Nam, nhưng cô nói sự thật, dù Thang Tư Mẫn có là người anh thích đi nữa, Tào Giai Giai vẫn đưa ra kết luận này.
Tư Thừa Nam không tức giận, chỉ liếc nhìn cô một cái, dường như còn đang cười.
Là anh kinh ngạc và bất ngờ thay, những lời này của Tào Giai Giai lại rất giống với suy nghĩ của anh, buổi chiều lúc gọi điện thoại anh cũng đã nói thế với Thang Tư Mẫn.
“Nhìn em đẹp không.” Tào Giai Giai tắm xong nằm lên sô pha, Tư Thừa Nam ngồi xuống kéo chân cô ra nhìn lạch đào nguyên của cô.
“Còn hơi sưng.” Anh nói, ngón tay khô ráo sờ nhẹ lên, Tào Giai Giai đã ướt đôi chút.
Mẫn cảm thế, Tư Thừa Nam cười. Quay đầu nhìn ly rượu trên bàn, bên trong còn có viên đá, Tư Thừa Nam ngậm vào trong miệng hôn lên nó.
“Ư ~ Lạnh ~~” Cô bị hôn đến run lên.
Tư Thừa Nam ngậm đá cò cọ qua cửa mình của cô, lại dùng đầu lưỡi dán lên dịu dàng liếm láp, “Đừng nhúc nhích!”
Miệng anh không rời khỏi cô bé, hàm răng cấn lấy viên đá, Tào Giai Giai lại thấy như thể mình bị cắn vậy, siết tóc anh kéo lên hôn môi anh.
“Vào đi mà ~”
“Không đau?”
“Đau ~” Cô nói, xong lại cười giảo hoạt, “Đau cũng muốn!”
Tư Thừa Nam ôm cô chỉnh lại tư thế, nửa quỳ cởi đồ mình ra đôi cái liền thong thả cắm vào, cả hai đều thoải mái thở dài.
Tâm tình bị phiền nhiễu từ công việc của Tào Giai Giai tức khắc sáng ngời, cô cố ý quở trách Thang Tư Mẫn, Tư Thừa Nam lại còn triền miên với cô như thế, cô vui lắm.
Lúc hai người đang kịch liệt cày cấy, điện thoại Tư Thừa Nam vang lên, tên Thang Tư Mẫn hiện rõ mồn một trên màn hình, Tào Giai Giai sửng sốt, miệng vẫn còn giương lên, nhưng không nói gì.
“Chuyên tâm chút,” Tư Thừa Nam quay khuôn mặt cô về lại hôn xuống, mút mát đầu lưỡi cô, ngậm miệng cô, nuốt nước miếng của cô vào, lại đẩy nước miếng mình sang cho cô ngậm nuốt.
“Uống thuốc rồi sao?” Anh hỏi.
“Ừm ~ Bắn cho em!”
Tư Thừa Nam chịch cô thêm mấy chục cái rồi bắn đầy tràn cho cô, hai người ôm nhau nghỉ ngơi, Tư Thừa Nam lại ôm cô đi vào trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, ôm người lên giường dắp chăn kín kẽ cho cô rồi mới đi ra ngoài nhận cuộc điện thoại đang không ngừng vang lên.
Anh gọi điện thoại thật lâu mới đi vào, Tào Giai Giai hình như đã ngủ rồi, được anh ôm trong lòng, ấm áp và kiên định.
Nguyên nhân là do một tên nhà giàu lái xe đâm vào cửa kính trung tâm thương mại, cũng may là đêm khuya, không có nhân viên bị thương vong.
Đây vốn là chuyện nhỏ, lén đề nghị bồi thường là được, vấn đề là một năm trước trung tâm thương mại Thịnh Giai này đã từng lên hot search một lần.
Con gái của ông Trần, một công nông dân từ thị xã vào thành phố làm việc, vô ý vào phòng triển lãm giữa trung tâm thương mại, làm vỡ một món đồ trưng bày trị giá năm mươi nghìn nhân dân tệ.
Năm mươi nghìn với nhà Trần là một con số trên trời, đủ để cho một người đàn ông thân cao bảy thước phải quỳ xuống giữa cái trời nắng chói chang, điều này khiến cho dân chúng chú ý đến, tiêu điểm đều đến từ phần lớn những công dân sống dưới đáy của xã hội, còn về phần xử lý như thế nào thì là phần sau.
Lần này lại khác, người gây họa bị nghi ngờ có liên quan đến say rượu lái xe, tài sản bị phá hư gây tổn thất gấp bao lần so với năm mươi ngàn kia, nhưng kết quả xử lý lại là không truy cứu, tổng giám đốc trung tâm thương mại Tào Giai Giai thậm chí còn đi ăn cơm trưa trò chuyện vui vẻ với đối phương.
Sau khi truyền thông đưa tin, dư luận đã chuyển từ xung đột giai cấp trong xã hội sang công kích cá nhân Tào Giai Giai, cuộc sống xa hoa đi du học ở nước ngoài bị đào ra, tình yêu tha thiết với những món hàng xa xỉ phẩm, cái hôn nồng nhiệt trên bãi biển với trai nhà giàu…. Tào Giai Giai nổi tiếng.
Dù cho tiêu điểm của dư luận đã rời khỏi vị Trần kia, nhưng bộ phận quan hệ xã hội của Thịnh Giia cũng chỉ có thể đưa ra được lời giải thích như thế, thanh minh rằng vẫn chưa có truy tố trách nhiệm và yêu cầu vị họ Trần bồi thường.
Nhà Trần quả thật rất khó khăn, sau khi Tào Giai Giai phát hiện ra cũng không yêu cầu đối phương bồi thường, lúc ấy bộ phận quan hệ xã hội đã cố ý lấy chuyện này ra rêu rao, nhưng Tào Giai Giai không đồng ý, đúng là cô cảm thông với kẻ yếu, nhưng cô không có năng lực để bận tâm đến kẻ yếu của cả thế giới này, vậy nên không cần phải lấy cái chuyện này ra dán cái nhãn từ thiện lên người mình cũng như xí nghiệp của gia đình.
Cùng ngày tan làm cô về nhà mẹ đẻ, mẹ Tào vô cùng ngạc nhiên khi biết con gái thế mà đã từng yêu đương với thằng nhóc nhà họ Lưu.
Tư Thừa Nam về trễ hơn một chút gọi điện thoại đến muốn đón cô về, Tào Giai Giai lại từ chối, cô đã về nhà rồi.
“Em không phủ nhận xã hội này tồn tại sự bất công của gia cấp, nhưng hiện thực chính là hiện thực, truyền thông đương nhiên sẽ lên tiếng vì kẻ yếu, nhưng thân là phóng viên nắm giữ quyền lên tiếng thì tự bản thân cũng phải nên công chính liêm minh một chút. Thang Tư Mẫn quá cực đoan, không thích hợp làm phóng viên, những tin tức cô ta đưa lên đều không nằm trong tình huống được điều tra hoàn chỉnh.” Tào Giai Giai vừa vào cửa liền nói.
Đây là lần đầu tiên cô nói những lời không tốt về Thang Tư Mẫn trước mặt Tư Thừa Nam, nhưng cô nói sự thật, dù Thang Tư Mẫn có là người anh thích đi nữa, Tào Giai Giai vẫn đưa ra kết luận này.
Tư Thừa Nam không tức giận, chỉ liếc nhìn cô một cái, dường như còn đang cười.
Là anh kinh ngạc và bất ngờ thay, những lời này của Tào Giai Giai lại rất giống với suy nghĩ của anh, buổi chiều lúc gọi điện thoại anh cũng đã nói thế với Thang Tư Mẫn.
“Nhìn em đẹp không.” Tào Giai Giai tắm xong nằm lên sô pha, Tư Thừa Nam ngồi xuống kéo chân cô ra nhìn lạch đào nguyên của cô.
“Còn hơi sưng.” Anh nói, ngón tay khô ráo sờ nhẹ lên, Tào Giai Giai đã ướt đôi chút.
Mẫn cảm thế, Tư Thừa Nam cười. Quay đầu nhìn ly rượu trên bàn, bên trong còn có viên đá, Tư Thừa Nam ngậm vào trong miệng hôn lên nó.
“Ư ~ Lạnh ~~” Cô bị hôn đến run lên.
Tư Thừa Nam ngậm đá cò cọ qua cửa mình của cô, lại dùng đầu lưỡi dán lên dịu dàng liếm láp, “Đừng nhúc nhích!”
Miệng anh không rời khỏi cô bé, hàm răng cấn lấy viên đá, Tào Giai Giai lại thấy như thể mình bị cắn vậy, siết tóc anh kéo lên hôn môi anh.
“Vào đi mà ~”
“Không đau?”
“Đau ~” Cô nói, xong lại cười giảo hoạt, “Đau cũng muốn!”
Tư Thừa Nam ôm cô chỉnh lại tư thế, nửa quỳ cởi đồ mình ra đôi cái liền thong thả cắm vào, cả hai đều thoải mái thở dài.
Tâm tình bị phiền nhiễu từ công việc của Tào Giai Giai tức khắc sáng ngời, cô cố ý quở trách Thang Tư Mẫn, Tư Thừa Nam lại còn triền miên với cô như thế, cô vui lắm.
Lúc hai người đang kịch liệt cày cấy, điện thoại Tư Thừa Nam vang lên, tên Thang Tư Mẫn hiện rõ mồn một trên màn hình, Tào Giai Giai sửng sốt, miệng vẫn còn giương lên, nhưng không nói gì.
“Chuyên tâm chút,” Tư Thừa Nam quay khuôn mặt cô về lại hôn xuống, mút mát đầu lưỡi cô, ngậm miệng cô, nuốt nước miếng của cô vào, lại đẩy nước miếng mình sang cho cô ngậm nuốt.
“Uống thuốc rồi sao?” Anh hỏi.
“Ừm ~ Bắn cho em!”
Tư Thừa Nam chịch cô thêm mấy chục cái rồi bắn đầy tràn cho cô, hai người ôm nhau nghỉ ngơi, Tư Thừa Nam lại ôm cô đi vào trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, ôm người lên giường dắp chăn kín kẽ cho cô rồi mới đi ra ngoài nhận cuộc điện thoại đang không ngừng vang lên.
Anh gọi điện thoại thật lâu mới đi vào, Tào Giai Giai hình như đã ngủ rồi, được anh ôm trong lòng, ấm áp và kiên định.