Đan Đại Chí Tôn
Chương 997: Nhân Hoàng, tiếp đao (1)
Chẳng lẽ kẻ cầm đầu là Tô gia?
Sáng sớm hôm nay, Kiều Vạn Niên đột nhiên tới bái phỏng, nhưng cái gì cũng đều không có nói rõ, chỉ là mời hắn tới đây, nói sau khi hừng đông hung thủ tự sẽ lộ diện.
Nhân Hoàng một mực phỏng đoán là Hoàng Phủ gia tộc, thậm chí đang tính toán có phải nên lợi dụng cơ hội lần này, hung hăng ép Hoàng Phủ gia càng ngày càng trương dương một chút hay không.
Không nghĩ tới, lại là Tô gia.
Tô Nhã?
Khẳng định là nha đầu điên thiếu quản giáo lại không hiểu tự ái kia!
Đúng vậy, giống như cũng chỉ có nàng mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
- Nhân Hoàng, hung thủ tới.
Kiều Vạn Niên ngữ khí rất bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ gợn sóng tâm tình gì.
Tô Thiên Can liên tiếp hít thở năm lần, mới đè xuống bối rối trong lòng mình, cố gắng bình tĩnh đi đến sâu trong Thanh Bình uyển.
Hắn vẫn ôm mấy phần may mắn, suy đoán Kiều Vạn Niên chỉ là đến thỉnh cầu hoàng thất trợ giúp, cũng không phải đã bắt được Tô Nhã thật.
Lý do vẫn là, nếu quả thật Kiều gia đã bắt được Tô Nhã, khẳng định sẽ cãi nhau, thậm chí trực tiếp tấn công mạnh Tô gia.
Nhưng, hi vọng của hắn rất nhanh đã tan vỡ.
Nhân Hoàng quay người, thân thể thẳng tắp tản ra uy thế như núi cao, trong đôi mắt thâm thúy lóe ra ý lạnh thấu xương.
- Tô Nhã làm như thế là do ngươi chỉ điểm?
Tô Thiên Can cuống quít quỳ xuống, cao giọng nói:
- Nhân Hoàng bớt giận! Chuyện này tất cả đều là một mình Tô Nhã làm, nàng không hề thương lượng cùng bất kỳ kẻ nào trong gia tộc, cũng không có hợp tác cùng những người khác. Nàng chỉ là lợi dụng thân phận của mình, sớm tiến vào hoàng cung, sau đó dùng Khô Lỗi Phù cùng Lôi Đình Phù tính kế Kiều gia. Nàng cũng chỉ xúc động nhất thời, mới làm việc ngốc, tuyệt đối không có cố ý muốn mạo phạm hoàng thất.
Quả nhiên là Tô Nhã!
Nhân Hoàng tăng vọt uy thế, không gian xung quanh đều giống như nhận phải trọng kích mà bò đầy vết nứt.
- Ngươi gọi cái này là xúc động nhất thời? Đợi ngày nào đó nàng nổ chết hoàng tử công chúa, cũng là xúc động nhất thời?
Tô Thiên Can vội vàng nói:
- Nhân Hoàng bớt giận, là Tô Thiên Can thần quản giáo không tốt, gây thêm phiền toái cho hoàng thất. Tô gia nguyện ý gánh chịu hậu quả, nguyện ý trả giá đắt!
- Luôn mồm đều là hoàng thất, Kiều gia chúng ta thì sao?
Kiều Vạn Niên buông thõng tầm mắt, ngữ khí lạnh nhạt, đè ép sát ý trong lòng:
- Nếu Tô Thiên Can thừa nhận, ta cũng không cần phải nhiều lời. Nhân Hoàng, hài tử của thần Kiều Thiên Mạch không chống đỡ được, hai nữ nhi Vô Song cùng Vi Nhi và con rể Bảo Nam của thần, đều chết trên nửa đường về. Còn có bốn chất nhi của thần, chỉ sống mỗi Vĩnh Đạt, nhưng khí hải đã nát, đang cứu giúp.
- Ai...
Nhân Hoàng thở dài, cũng cảm thấy khổ sở thay hắn.
Đại tân sinh Kiều gia chỉ còn một nữ hài tử.
Mặc dù còn có con rể, nhưng chung quy vẫn là người ngoài.
- Vạn Niên, chuyện đã phát sinh...
Nhân Hoàng đang muốn an ủi, Kiều Vạn Niên lại nói:
- Nếu như là quyết đấu bình thường, ta có thể chấp nhận bất kỳ kết quả gì. Nhưng bọn hắn đều không có chút nào chuẩn bị đã bị nổ nát vụn như thế, thần thật... Thật... Không chấp nhận được!
- Tối hôm qua khi tra được hung thủ, thần hận không thể giết đến Tô gia, cùng Tô gia đánh nhau sống chết, từ dưới núi giết tới đỉnh núi, giết cho máu chảy thành sông, báo thù cho những hài tử của thần.
- Trên dưới Kiều gia cũng tức giận không gì sánh được, ngay cả các lão tổ tông đều đã bị kinh động. Nhưng... Cuối cùng chúng ta vẫn nhịn được! Đại biểu các tộc phương bắc cũng đều ở trong hoàng thành, nếu như hai tộc khai chiến, ảnh hưởng quá ác liệt, còn có thể ảnh hưởng đến địa vị Cổ Hoa tại phương bắc.
- Chúng thần nghĩ đi nghĩ lại, nhịn lại nhịn, vẫn quyết định tôn trọng hoàng thất, bảo toàn mặt mũi hoàng thất. Cho nên, chúng thần đã không có gây sự, không có náo loạn.
- Vạn Niên ngươi làm như thế, ta rất cảm động.
Hoàng thất trước đó đúng là thua thiệt Kiều gia.
Nhân Hoàng rất vui mừng, tối hôm qua bởi vì việc này mà một đêm chưa ngủ, chỉ sợ Kiều gia lại mất lý trí đại náo một trận, càng sợ Kiều gia muốn tại trước khi tân khách các phương còn không có rời khỏi làm ra chuyện vọng động gì đó.
Không nghĩ tới vậy mà Kiều gia đã kiềm chế, còn chủ động nguyện ý giải quyết nội bộ.
Riêng chuyện này đã để hắn rất vui mừng, cũng rất cảm động, một ít thành kiến hôm qua đối với Kiều Vạn Niên cũng đã biến mất.
Tô Thiên Can cũng âm thầm thở phào, lão tặc này vậy mà nhịn được, xem bộ dáng là lo sẽ làm lớn chuyện, sau đó khiến cho hoàng thất trả thù.
Cứ như vậy, hắn hẳn là cũng có thể bảo vệ được bọn người Tô Nhã, cùng lắm thì trả giá một chút.
- Kiều Vạn Niên thần tôn trọng Nhân Hoàng, cũng hi vọng Nhân Hoàng có thể tôn trọng Kiều gia.
Kiều Vạn Niên giơ tay lên, nhẫn không gian nở rộ ánh sáng, Tô Nhã và mười hai người của Tô gia toàn bộ đều bị ném ra ngoài.
- Bọn hắn thật sự là ở trong tay ngươi! Làm sao ngươi bắt bọn hắn đi được?!
Tô Thiên Can chấn kinh lại tức giận, chẳng lẽ hỗn đản này đã sắp xếp bí tuyến tại Tô gia?
Nhân Hoàng cũng đều rất bất ngờ, mới vừa rồi là đang suy đoán Kiều Vạn Niên hẳn là đã bắt được chứng cớ gì, không nghĩ tới lại trực tiếp bắt người lại.
Làm sao hắn làm được.
Hắn bắt lúc nào.
- Phụ thân (đại bá)! Cứu chúng ta!
Bọn người Tô Nhã máu me khắp người, bộ dáng thê thảm.
Đột nhiên nhìn thấy Tô Thiên Can liền kích động nhảy dựng lên, nhưng trên người bọn họ đều treo xiềng xích, bị Kiều Vạn Niên ngăn chặn.
- Kiều Vạn Niên, trước tiên người thả người đi đã, có gì cứ từ từ nói.
Tô Thiên Can đứng dậy hô to.
- Phụ thân, nhanh cứu con. Đám hỗn đản này làm nhục nữ nhi, bọn hắn lấy y phục của ta, bọn hắn nhìn hết thân thể của ta, báo thù cho ta, báo thù cho ta.
Tô Nhã mang đầy nước mắt, gào thét lên giống như phát điên.
- Im miệng!!
Nhân Hoàng không giận tự uy, thanh âm giống như trọng chùy vô hình gõ vào trên linh hồn của bọn hắn.
Tô Nhã và đám người run rẩy, cuống quít quỳ trên mặt đất, nhưng vẫn tấp nập quay đầu nhìn qua Tô Thiên Can.
Bọn hắn đều nghĩ là phải chết chắc, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy tộc trưởng.
- Xin mời Nhân Hoàng, phán quyết!
Kiều Vạn Niên lui lại hai bước, hành lễ với Nhân Hoàng.
Tô Thiên Can vội nói.
- Nhân Hoàng, chuyện này chỉ là một mình Tô Nhã làm, không liên quan tới những hài tử khác. Tô Nhã cũng chỉ là xúc động, thần có thể mang về nghiêm trị. Nhân Hoàng, Tô gia nguyện ý bỏ ra những cái giá khác, lắng lại lửa giận của Kiều gia.
Sáng sớm hôm nay, Kiều Vạn Niên đột nhiên tới bái phỏng, nhưng cái gì cũng đều không có nói rõ, chỉ là mời hắn tới đây, nói sau khi hừng đông hung thủ tự sẽ lộ diện.
Nhân Hoàng một mực phỏng đoán là Hoàng Phủ gia tộc, thậm chí đang tính toán có phải nên lợi dụng cơ hội lần này, hung hăng ép Hoàng Phủ gia càng ngày càng trương dương một chút hay không.
Không nghĩ tới, lại là Tô gia.
Tô Nhã?
Khẳng định là nha đầu điên thiếu quản giáo lại không hiểu tự ái kia!
Đúng vậy, giống như cũng chỉ có nàng mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
- Nhân Hoàng, hung thủ tới.
Kiều Vạn Niên ngữ khí rất bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ gợn sóng tâm tình gì.
Tô Thiên Can liên tiếp hít thở năm lần, mới đè xuống bối rối trong lòng mình, cố gắng bình tĩnh đi đến sâu trong Thanh Bình uyển.
Hắn vẫn ôm mấy phần may mắn, suy đoán Kiều Vạn Niên chỉ là đến thỉnh cầu hoàng thất trợ giúp, cũng không phải đã bắt được Tô Nhã thật.
Lý do vẫn là, nếu quả thật Kiều gia đã bắt được Tô Nhã, khẳng định sẽ cãi nhau, thậm chí trực tiếp tấn công mạnh Tô gia.
Nhưng, hi vọng của hắn rất nhanh đã tan vỡ.
Nhân Hoàng quay người, thân thể thẳng tắp tản ra uy thế như núi cao, trong đôi mắt thâm thúy lóe ra ý lạnh thấu xương.
- Tô Nhã làm như thế là do ngươi chỉ điểm?
Tô Thiên Can cuống quít quỳ xuống, cao giọng nói:
- Nhân Hoàng bớt giận! Chuyện này tất cả đều là một mình Tô Nhã làm, nàng không hề thương lượng cùng bất kỳ kẻ nào trong gia tộc, cũng không có hợp tác cùng những người khác. Nàng chỉ là lợi dụng thân phận của mình, sớm tiến vào hoàng cung, sau đó dùng Khô Lỗi Phù cùng Lôi Đình Phù tính kế Kiều gia. Nàng cũng chỉ xúc động nhất thời, mới làm việc ngốc, tuyệt đối không có cố ý muốn mạo phạm hoàng thất.
Quả nhiên là Tô Nhã!
Nhân Hoàng tăng vọt uy thế, không gian xung quanh đều giống như nhận phải trọng kích mà bò đầy vết nứt.
- Ngươi gọi cái này là xúc động nhất thời? Đợi ngày nào đó nàng nổ chết hoàng tử công chúa, cũng là xúc động nhất thời?
Tô Thiên Can vội vàng nói:
- Nhân Hoàng bớt giận, là Tô Thiên Can thần quản giáo không tốt, gây thêm phiền toái cho hoàng thất. Tô gia nguyện ý gánh chịu hậu quả, nguyện ý trả giá đắt!
- Luôn mồm đều là hoàng thất, Kiều gia chúng ta thì sao?
Kiều Vạn Niên buông thõng tầm mắt, ngữ khí lạnh nhạt, đè ép sát ý trong lòng:
- Nếu Tô Thiên Can thừa nhận, ta cũng không cần phải nhiều lời. Nhân Hoàng, hài tử của thần Kiều Thiên Mạch không chống đỡ được, hai nữ nhi Vô Song cùng Vi Nhi và con rể Bảo Nam của thần, đều chết trên nửa đường về. Còn có bốn chất nhi của thần, chỉ sống mỗi Vĩnh Đạt, nhưng khí hải đã nát, đang cứu giúp.
- Ai...
Nhân Hoàng thở dài, cũng cảm thấy khổ sở thay hắn.
Đại tân sinh Kiều gia chỉ còn một nữ hài tử.
Mặc dù còn có con rể, nhưng chung quy vẫn là người ngoài.
- Vạn Niên, chuyện đã phát sinh...
Nhân Hoàng đang muốn an ủi, Kiều Vạn Niên lại nói:
- Nếu như là quyết đấu bình thường, ta có thể chấp nhận bất kỳ kết quả gì. Nhưng bọn hắn đều không có chút nào chuẩn bị đã bị nổ nát vụn như thế, thần thật... Thật... Không chấp nhận được!
- Tối hôm qua khi tra được hung thủ, thần hận không thể giết đến Tô gia, cùng Tô gia đánh nhau sống chết, từ dưới núi giết tới đỉnh núi, giết cho máu chảy thành sông, báo thù cho những hài tử của thần.
- Trên dưới Kiều gia cũng tức giận không gì sánh được, ngay cả các lão tổ tông đều đã bị kinh động. Nhưng... Cuối cùng chúng ta vẫn nhịn được! Đại biểu các tộc phương bắc cũng đều ở trong hoàng thành, nếu như hai tộc khai chiến, ảnh hưởng quá ác liệt, còn có thể ảnh hưởng đến địa vị Cổ Hoa tại phương bắc.
- Chúng thần nghĩ đi nghĩ lại, nhịn lại nhịn, vẫn quyết định tôn trọng hoàng thất, bảo toàn mặt mũi hoàng thất. Cho nên, chúng thần đã không có gây sự, không có náo loạn.
- Vạn Niên ngươi làm như thế, ta rất cảm động.
Hoàng thất trước đó đúng là thua thiệt Kiều gia.
Nhân Hoàng rất vui mừng, tối hôm qua bởi vì việc này mà một đêm chưa ngủ, chỉ sợ Kiều gia lại mất lý trí đại náo một trận, càng sợ Kiều gia muốn tại trước khi tân khách các phương còn không có rời khỏi làm ra chuyện vọng động gì đó.
Không nghĩ tới vậy mà Kiều gia đã kiềm chế, còn chủ động nguyện ý giải quyết nội bộ.
Riêng chuyện này đã để hắn rất vui mừng, cũng rất cảm động, một ít thành kiến hôm qua đối với Kiều Vạn Niên cũng đã biến mất.
Tô Thiên Can cũng âm thầm thở phào, lão tặc này vậy mà nhịn được, xem bộ dáng là lo sẽ làm lớn chuyện, sau đó khiến cho hoàng thất trả thù.
Cứ như vậy, hắn hẳn là cũng có thể bảo vệ được bọn người Tô Nhã, cùng lắm thì trả giá một chút.
- Kiều Vạn Niên thần tôn trọng Nhân Hoàng, cũng hi vọng Nhân Hoàng có thể tôn trọng Kiều gia.
Kiều Vạn Niên giơ tay lên, nhẫn không gian nở rộ ánh sáng, Tô Nhã và mười hai người của Tô gia toàn bộ đều bị ném ra ngoài.
- Bọn hắn thật sự là ở trong tay ngươi! Làm sao ngươi bắt bọn hắn đi được?!
Tô Thiên Can chấn kinh lại tức giận, chẳng lẽ hỗn đản này đã sắp xếp bí tuyến tại Tô gia?
Nhân Hoàng cũng đều rất bất ngờ, mới vừa rồi là đang suy đoán Kiều Vạn Niên hẳn là đã bắt được chứng cớ gì, không nghĩ tới lại trực tiếp bắt người lại.
Làm sao hắn làm được.
Hắn bắt lúc nào.
- Phụ thân (đại bá)! Cứu chúng ta!
Bọn người Tô Nhã máu me khắp người, bộ dáng thê thảm.
Đột nhiên nhìn thấy Tô Thiên Can liền kích động nhảy dựng lên, nhưng trên người bọn họ đều treo xiềng xích, bị Kiều Vạn Niên ngăn chặn.
- Kiều Vạn Niên, trước tiên người thả người đi đã, có gì cứ từ từ nói.
Tô Thiên Can đứng dậy hô to.
- Phụ thân, nhanh cứu con. Đám hỗn đản này làm nhục nữ nhi, bọn hắn lấy y phục của ta, bọn hắn nhìn hết thân thể của ta, báo thù cho ta, báo thù cho ta.
Tô Nhã mang đầy nước mắt, gào thét lên giống như phát điên.
- Im miệng!!
Nhân Hoàng không giận tự uy, thanh âm giống như trọng chùy vô hình gõ vào trên linh hồn của bọn hắn.
Tô Nhã và đám người run rẩy, cuống quít quỳ trên mặt đất, nhưng vẫn tấp nập quay đầu nhìn qua Tô Thiên Can.
Bọn hắn đều nghĩ là phải chết chắc, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy tộc trưởng.
- Xin mời Nhân Hoàng, phán quyết!
Kiều Vạn Niên lui lại hai bước, hành lễ với Nhân Hoàng.
Tô Thiên Can vội nói.
- Nhân Hoàng, chuyện này chỉ là một mình Tô Nhã làm, không liên quan tới những hài tử khác. Tô Nhã cũng chỉ là xúc động, thần có thể mang về nghiêm trị. Nhân Hoàng, Tô gia nguyện ý bỏ ra những cái giá khác, lắng lại lửa giận của Kiều gia.