Đan Đại Chí Tôn
Chương 983: Huyết sắc kinh lôi (3)
Lôi đình bạo hưởng, mặt đất lay động, tất cả mọi người trong Thanh Bình uyển vô ý thức rút người lại, kinh hãi kích hoạt linh văn, nhìn khắp nơi.
Ngay sau đó, hơn ngàn hai mắt ánh sáng đồng loạt nhìn về phía đầu nguồn bạo tạc.
Khương Phàm, bọn người Kiều Linh Vận toàn bộ đều bị đánh bay vào trong cánh rừng, máu thịt be bét, thân thể tán loạn.
Bụi đất tung bay, điện quang lấp lóe, tràng diện kinh khủng khiến cho ai nhìn thấy cũng đều phải giật mình.
Khương Phàm đau nhức, gian nan chống người lên, đầu ong ong loạn hưởng.
Trận bạo tạc đột nhiên lại khủng bố, hắn còn đứng chịu mũi sào, thân thể bị xé rách mảng lớn, cũng may có Bát Hoang Chiến Trụ giao hòa cùng thân thể, không có thương tổn đến nội tạng hay xương cốt.
Nhưng trùng kích mãnh liệt và tiếng vang vẫn chấn động ý thức, đầu đau muốn nứt.
Khương Phàm quơ đầu, đang muốn đứng lên, lại một tay đè xuống, tập trung nhìn vào, vậy mà lại là một thân rách rưới, bên cạnh còn rơi một khối xương hông, liên tiếp nửa cái chân.
- Vi Nhi?
Khương Phàm kinh ngạc nhìn xương hông cùng chân, phía trên váy hoa vỡ vụn, là chiếc váy màu xanh Kiều Vi Nhi mặc, đang thấm đẫm máu tươi.
Đêm nay Kiều gia chỉ có y phục của nàng là màu xanh ngọc.
Khương Phàm lại nhìn bên cạnh, lại là một cái chân, cũng là váy xanh nhuốm máu.
Cách đó không xa, cũng có nửa cái tay, trên cổ tay mang theo vòng ngọc màu đỏ tươi.
- Vô Song!!
Khương Phàm ngưng tụ con ngươi, nghẹn ngào kêu lên đầy sợ hãi.
Thân thể của Kiều Vô Song?
Khương Phàm bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng nhìn về phía xung quanh, không tìm được đầu Kiều Vô Song, lại thấy được Kiều Thiên Mạch rách mướp ở phía trước, không nhìn rõ hình người.
Kiều Thiên Mạch mặc nhuyễn giáp, bảo vệ lồng ngực, nhưng tứ chi không có, nửa bên mặt không có, lệch qua nơi đó hấp hối.
- Vi Nhi, Vi Nhi!!
Phía sau truyền đến tiếng Kiều Linh Vận hét thê lương, nàng chính quỳ ở nơi đó, run rẩy nhìn Kiều Vi Nhi chỉ còn đầu cùng nửa lồng ngực.
Kiều Linh Vận trước đó là ở sau lưng Khương Phàm, bị Khương Phàm ngăn trở lôi triều, không có bị thương tổn, nhưng vừa mới đứng dậy, tràng diện trước mắt đã để nàng gắt gao trừng tròng mắt, sụp đổ phát điên.
Cách đó không xa, Phượng Bảo Nam biến thành mảnh vỡ, thân thể tan nát, hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Kiều Vô Song trước đó kéo hắn cách đó không xa, còn đang ôm một cánh tay của hắn, nhưng nàng chỉ bảo vệ được bên trái, thân thể nửa bên phải bị xé nát hầu như không còn, nội tạng chảy ngang, đầu rách rưới.
Còn có bốn vị tộc nhân khác cũng đều tản mát các nơi, vô cùng thê thảm, có chỉ còn lại cái đầu.
Đầu Khương Phàm ong ong nổ tung, lảo đảo đi tới, khung cảnh đầy máu hung hăng trùng kích hai mắt, toàn thân không cầm được run rẩy.
Chết rồi?
Đều đã chết?
- Ai? Ai làm!! Vừa mới xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm phù phù quỳ ở nơi đó, thì thào khẽ nói.
Rống!!
Trong sương mù phát ra tiếng rống giận, tiểu hồ ly bị đánh bay lo lắng xông về đến, nhìn sau khi thấy Kiều Vi Nhi trước mặt Kiều Linh Vận, nó phát ra tiếng gào thét đầy tức giận.
Thanh Bình uyển yên tĩnh như chết, tất cả mọi người kinh hãi đứng tại nguyên chỗ, con mắt trừng lớn, khó có thể tin được mà nhìn thảm kịch đột nhiên phát sinh.
Ai tập kích người Kiều gia?
Đây là muốn một mẻ hốt gọn sao?
Ai làm!
Ai dám làm càn tại hoàng cung như vậy!!
- Cứu người!!
Xa xa, Đại hoàng tử đột nhiên hét lớn, âm thanh chấn động Thanh Bình uyển, gương mặt hắn bỗng nhiên dữ tợn, tức giận không kiềm chế được.
Ai dám làm càn tại hoàng cung?
Ai dám làm xằng làm bậy như vậy tại yến hội của hắn!
- Cứu người! Nhanh cứu người!!
Bọn người Đông Hoàng Như Ảnh liên tiếp bừng tỉnh, vội vàng chạy tới chỗ người của Kiều gia.
- Đan dược, nhanh nhanh nhanh, đan dược.
- Mộc linh văn, ai là Mộc linh văn, nhanh đi.
Các cường giả Thiên Lân thánh địa, Trục Lộc thư viện cũng kịp phản ứng.
Đệ tử các tộc hít vào hít một hơi, toàn thân ớn lạnh, có mấy nữ tử còn bị dọa ngất đi.
Thật ác độc!!
Ai làm!!
Nơi này chính là hoàng cung! Lại còn là tiệc tối ăn mừng sau khi thi đấu bài vị vừa kết thúc!
Điên rồi sao?
- Phong tỏa Thanh Bình uyển! Phong tỏa Thanh Bình uyển cho ta! Ai thả đi một người, ta tru toàn tộc kẻ đó!
Đại hoàng tử, giận dữ mắng mỏ thị vệ hoàng thất ở các nơi.
- Phong tỏa Thanh Bình uyển.
Bọn thị vệ hoàng thất điên gầm thét, tranh nhau chen lấn nhào về phía tường viện.
- Ai cũng đừng tới đây!! Ai cũng đừng tới đây!! Ta giết các ngươi!
Khương Phàm đột nhiên hét lên, liệt diễm toàn thân cuồn cuộn, cường quang bộc phát.
Sâu trong khí hải, linh vũ Khổng Tước nở rộ, đâm rách huyết nhục, phóng lên tận trời.
Cường quang ngũ sắc bộc phát, xua tan màn đêm, rọi khắp nơi hơn phân nửa hoàng cung, liệt diễm kịch liệt cuồn cuộn, hóa thành một con Khổng Tước Ngũ Sắc, sôi trào liệt diễm vô biên, hung uy mãnh liệt, bễ nghễ toàn trường, uy hiếp tất cả cường giả.
- Ngọa tào, Khổng Tước Ngũ Sắc?
- Khí tức thật mạnh!
- Tại sao Khương Phàm có thể có vũ khí mạnh như vậy!
- Chú ý nhìn đỉnh đầu Khổng Tước, ánh sáng nơi đó có và linh vũ là thịnh nhất.
- Đây là Khổng Tước linh vũ biến thành?!
Các tộc đều rất khiếp sợ.
- Ai cũng đừng tới đây!
Hai mắt Khương Phàm phiếm hồng, nhìn hằm hằm toàn trường.
Mặc dù hoản loạn, kinh sợ, nhưng không có ngốc.
Tập kích tới quá đột ngột, không phân rõ địch bạn, nếu như hung thủ yên lặng trà trộn vào đến, lại thêm một trận bạo tạc, tất cả bọn hắn đều phải chết.
- Linh Vận! Nhanh cho bọn hắn ăn huyết đan! Nhanh! Nhét vào trong miệng, dùng linh lực độ hóa!
Khương Phàm triệu toàn bộ huyết đan trong thanh đồng tiểu tháp ra, vung đi qua phía Đám người Kiều gia.
- Huyết đan, huyết đan.
Kiều Linh Vận luống cuống tay chân, tranh thủ thời gian cầm lấy Huyết Đan, sợ hãi run rẩy đưa vào trong miệng bọn hắn.
Nhưng, thân thể rách rưới có chỉ còn đầu, nàng đưa vào căn bản không có phản ứng, nàng run rẩy, kêu khóc, sụp đổ.
- Khương Phàm! Ngươi tỉnh táo đi! Chúng ta là muốn giúp đỡ!
Đông Hoàng Như Ảnh khiếp sợ hư ảnh Khổng Tước đột nhiên hiện ra.
Ngay sau đó, hơn ngàn hai mắt ánh sáng đồng loạt nhìn về phía đầu nguồn bạo tạc.
Khương Phàm, bọn người Kiều Linh Vận toàn bộ đều bị đánh bay vào trong cánh rừng, máu thịt be bét, thân thể tán loạn.
Bụi đất tung bay, điện quang lấp lóe, tràng diện kinh khủng khiến cho ai nhìn thấy cũng đều phải giật mình.
Khương Phàm đau nhức, gian nan chống người lên, đầu ong ong loạn hưởng.
Trận bạo tạc đột nhiên lại khủng bố, hắn còn đứng chịu mũi sào, thân thể bị xé rách mảng lớn, cũng may có Bát Hoang Chiến Trụ giao hòa cùng thân thể, không có thương tổn đến nội tạng hay xương cốt.
Nhưng trùng kích mãnh liệt và tiếng vang vẫn chấn động ý thức, đầu đau muốn nứt.
Khương Phàm quơ đầu, đang muốn đứng lên, lại một tay đè xuống, tập trung nhìn vào, vậy mà lại là một thân rách rưới, bên cạnh còn rơi một khối xương hông, liên tiếp nửa cái chân.
- Vi Nhi?
Khương Phàm kinh ngạc nhìn xương hông cùng chân, phía trên váy hoa vỡ vụn, là chiếc váy màu xanh Kiều Vi Nhi mặc, đang thấm đẫm máu tươi.
Đêm nay Kiều gia chỉ có y phục của nàng là màu xanh ngọc.
Khương Phàm lại nhìn bên cạnh, lại là một cái chân, cũng là váy xanh nhuốm máu.
Cách đó không xa, cũng có nửa cái tay, trên cổ tay mang theo vòng ngọc màu đỏ tươi.
- Vô Song!!
Khương Phàm ngưng tụ con ngươi, nghẹn ngào kêu lên đầy sợ hãi.
Thân thể của Kiều Vô Song?
Khương Phàm bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng nhìn về phía xung quanh, không tìm được đầu Kiều Vô Song, lại thấy được Kiều Thiên Mạch rách mướp ở phía trước, không nhìn rõ hình người.
Kiều Thiên Mạch mặc nhuyễn giáp, bảo vệ lồng ngực, nhưng tứ chi không có, nửa bên mặt không có, lệch qua nơi đó hấp hối.
- Vi Nhi, Vi Nhi!!
Phía sau truyền đến tiếng Kiều Linh Vận hét thê lương, nàng chính quỳ ở nơi đó, run rẩy nhìn Kiều Vi Nhi chỉ còn đầu cùng nửa lồng ngực.
Kiều Linh Vận trước đó là ở sau lưng Khương Phàm, bị Khương Phàm ngăn trở lôi triều, không có bị thương tổn, nhưng vừa mới đứng dậy, tràng diện trước mắt đã để nàng gắt gao trừng tròng mắt, sụp đổ phát điên.
Cách đó không xa, Phượng Bảo Nam biến thành mảnh vỡ, thân thể tan nát, hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Kiều Vô Song trước đó kéo hắn cách đó không xa, còn đang ôm một cánh tay của hắn, nhưng nàng chỉ bảo vệ được bên trái, thân thể nửa bên phải bị xé nát hầu như không còn, nội tạng chảy ngang, đầu rách rưới.
Còn có bốn vị tộc nhân khác cũng đều tản mát các nơi, vô cùng thê thảm, có chỉ còn lại cái đầu.
Đầu Khương Phàm ong ong nổ tung, lảo đảo đi tới, khung cảnh đầy máu hung hăng trùng kích hai mắt, toàn thân không cầm được run rẩy.
Chết rồi?
Đều đã chết?
- Ai? Ai làm!! Vừa mới xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm phù phù quỳ ở nơi đó, thì thào khẽ nói.
Rống!!
Trong sương mù phát ra tiếng rống giận, tiểu hồ ly bị đánh bay lo lắng xông về đến, nhìn sau khi thấy Kiều Vi Nhi trước mặt Kiều Linh Vận, nó phát ra tiếng gào thét đầy tức giận.
Thanh Bình uyển yên tĩnh như chết, tất cả mọi người kinh hãi đứng tại nguyên chỗ, con mắt trừng lớn, khó có thể tin được mà nhìn thảm kịch đột nhiên phát sinh.
Ai tập kích người Kiều gia?
Đây là muốn một mẻ hốt gọn sao?
Ai làm!
Ai dám làm càn tại hoàng cung như vậy!!
- Cứu người!!
Xa xa, Đại hoàng tử đột nhiên hét lớn, âm thanh chấn động Thanh Bình uyển, gương mặt hắn bỗng nhiên dữ tợn, tức giận không kiềm chế được.
Ai dám làm càn tại hoàng cung?
Ai dám làm xằng làm bậy như vậy tại yến hội của hắn!
- Cứu người! Nhanh cứu người!!
Bọn người Đông Hoàng Như Ảnh liên tiếp bừng tỉnh, vội vàng chạy tới chỗ người của Kiều gia.
- Đan dược, nhanh nhanh nhanh, đan dược.
- Mộc linh văn, ai là Mộc linh văn, nhanh đi.
Các cường giả Thiên Lân thánh địa, Trục Lộc thư viện cũng kịp phản ứng.
Đệ tử các tộc hít vào hít một hơi, toàn thân ớn lạnh, có mấy nữ tử còn bị dọa ngất đi.
Thật ác độc!!
Ai làm!!
Nơi này chính là hoàng cung! Lại còn là tiệc tối ăn mừng sau khi thi đấu bài vị vừa kết thúc!
Điên rồi sao?
- Phong tỏa Thanh Bình uyển! Phong tỏa Thanh Bình uyển cho ta! Ai thả đi một người, ta tru toàn tộc kẻ đó!
Đại hoàng tử, giận dữ mắng mỏ thị vệ hoàng thất ở các nơi.
- Phong tỏa Thanh Bình uyển.
Bọn thị vệ hoàng thất điên gầm thét, tranh nhau chen lấn nhào về phía tường viện.
- Ai cũng đừng tới đây!! Ai cũng đừng tới đây!! Ta giết các ngươi!
Khương Phàm đột nhiên hét lên, liệt diễm toàn thân cuồn cuộn, cường quang bộc phát.
Sâu trong khí hải, linh vũ Khổng Tước nở rộ, đâm rách huyết nhục, phóng lên tận trời.
Cường quang ngũ sắc bộc phát, xua tan màn đêm, rọi khắp nơi hơn phân nửa hoàng cung, liệt diễm kịch liệt cuồn cuộn, hóa thành một con Khổng Tước Ngũ Sắc, sôi trào liệt diễm vô biên, hung uy mãnh liệt, bễ nghễ toàn trường, uy hiếp tất cả cường giả.
- Ngọa tào, Khổng Tước Ngũ Sắc?
- Khí tức thật mạnh!
- Tại sao Khương Phàm có thể có vũ khí mạnh như vậy!
- Chú ý nhìn đỉnh đầu Khổng Tước, ánh sáng nơi đó có và linh vũ là thịnh nhất.
- Đây là Khổng Tước linh vũ biến thành?!
Các tộc đều rất khiếp sợ.
- Ai cũng đừng tới đây!
Hai mắt Khương Phàm phiếm hồng, nhìn hằm hằm toàn trường.
Mặc dù hoản loạn, kinh sợ, nhưng không có ngốc.
Tập kích tới quá đột ngột, không phân rõ địch bạn, nếu như hung thủ yên lặng trà trộn vào đến, lại thêm một trận bạo tạc, tất cả bọn hắn đều phải chết.
- Linh Vận! Nhanh cho bọn hắn ăn huyết đan! Nhanh! Nhét vào trong miệng, dùng linh lực độ hóa!
Khương Phàm triệu toàn bộ huyết đan trong thanh đồng tiểu tháp ra, vung đi qua phía Đám người Kiều gia.
- Huyết đan, huyết đan.
Kiều Linh Vận luống cuống tay chân, tranh thủ thời gian cầm lấy Huyết Đan, sợ hãi run rẩy đưa vào trong miệng bọn hắn.
Nhưng, thân thể rách rưới có chỉ còn đầu, nàng đưa vào căn bản không có phản ứng, nàng run rẩy, kêu khóc, sụp đổ.
- Khương Phàm! Ngươi tỉnh táo đi! Chúng ta là muốn giúp đỡ!
Đông Hoàng Như Ảnh khiếp sợ hư ảnh Khổng Tước đột nhiên hiện ra.