Đan Đại Chí Tôn
Chương 966: Trận chiến cuối cùng (2)
Những người khác của Hoàng Phủ gia tộc cũng đều cổ vũ Hoàng Phủ Chính Thiên.
Bọn hắn vô cùng tin tưởng Chí Tôn thánh văn được gia tộc toàn lực bồi dưỡng ra.
- Ta tuyệt đối sẽ không cho phép người khác cướp đi bài vị đầu tiên của Hoàng Phủ gia.
Hoàng Phủ Chính Thiên mang theo lợi kiếm màu tím, nhanh chân đi đi lên lôi đài.
Tô Cao Nghĩa, Đường Tư Đồ cũng liên tiếp đứng lên, giẫm chân trên thềm đá đi tới lôi đài.
Bọn hắn bộc lộ chiến ý bành trướng, lại đều không có kiêu ngạo như bình thường, chân chính coi Khương Phàm là đối thủ.
- Rất tốt, bọn hắn đều nghiêm túc.
- Mặc dù Kiều Linh Vận đã thắng Linh Nguyên cảnh luận võ, nhưng tương đương đã đánh thức các đại gia tộc, Khương Phàm rất khó lại chiếm được tiên cơ.
- Ổn định, chỉ cần ổn định, hôm nay Khương Phàm sẽ không chiếm được chỗ tốt.
- Khương Phàm là tự bản thân trưởng thành đến Chí Tôn thánh văn, Hoàng Phủ Chính Thiên là Chí Tôn thánh văn được đệ nhất cường tộc Cổ Hoa toàn lực bồi dưỡng, chỉ cần luận võ bình thường, Khương Phàm không thắng được, huống chi còn có Tô Cao Nghĩa và Đường Tư Đồ.
- Nếu Khương Phàm đã dám khởi xướng khiêu chiến, hẳn là có chút ỷ vào.
- Khương Phàm có thể làm cho tam đại đỉnh cấp thiên tài Cổ Hoa hoàng thành toàn lực ứng phó, đã coi như là thắng!
Bầu không khí tại diễn võ trường nhanh chóng sốt ruột, mấy chục vạn người nghị luận la lên trong diễn võ trường rộng rãi hình thành tiếng gầm to lớn, liên tiếp, thanh chấn mấy chục dặm dãy núi.
- Sắp bắt đầu rồi.
Rốt cuộc Ác Nhân Vương cũng ngồi dậy, quan sát Khương Phàm trên lôi đài.
Hắn rất muốn nhìn một chút, rốt cuộc linh văn của Khương Phàm là gì, lại vì sao có thể khiến cho hắn có phản ứng đặc biệt.
Trên lôi đài.
Khương Phàm lắc lắc cổ, hoạt động thân thể, tùy ý đi tới:
- Cùng các vị xác định đơn giản một chút, trận đấu này là trận chiến chém giết, bất luận bị thương hay là chết, ân oán cũng sẽ không mang xuống lôi tràng. Thật sao?
- Đúng!
Hoàng Phủ Chính Thiên vô cùng bất mãn trước ngữ khí của Khương Phàm.
- Thật sao?
Khương Phàm nhìn về phía Đường Tư Đồ cùng Tô Cao Nghĩa.
- Đúng!!
Đường Tư Đồ và Tô Cao Nghĩa hô to.
- Tam đại gia tộc?
Khương Phàm lại nhìn quanh tam đại gia tộc, chờ đợi bọn hắn đáp lại trước mặt mọi người.
- Chúng ta đều rất rõ ràng quy tắc, hi vọng Kiều gia cũng rõ ràng quy tắc! Đừng chờ đến khi ngươi chết rồi lại đến trước cửa phủ chúng ta khóc tang!
- Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian bắt đầu. Ác quỷ trong Địa Ngục đều không kịp chờ đợi ngươi.
- Chúng ta rõ ràng quy tắc, chúng ta càng biết tuân thủ quy tắc.
Tam đại gia tộc liên tiếp đáp lại.
- Vậy thì tốt rồi.
Khương Phàm nhắm hai mắt lại, thời điểm lần nữa mở ra, con ngươi đã biến thành mắt dọc, sáng tỏ lại sắc bén, giống như Thần Cầm thức tỉnh, uy thế nghiêm nghị, bễ nghễ quần hùng.
Hoàng Phủ Chính Thiên, Tô Cao Nghĩa, Đường Tư Đồ sau khi ra hiệu với nhau, đều triển khai tư thái, thức tỉnh linh văn, sẵn sàng trận địa cảnh giác Khương Phàm.
Bọn hắn sẽ không lại chủ quan!
Bọn hắn sẽ dốc toàn lực ứng phó!
Ầm ầm!
Hài cốt toàn thân Khương Phàm răng rắc giòn vang, da thịt kịch liệt vặn vẹo, cùng với Thánh Viêm mãnh liệt thả ra, hóa thân thành Chu Tước hung liệt, phóng lên tận trời.
Vì để che giấu bộ dáng thực sự, hắn đã thay đổi đồng thời thả ra Thái Dương Chiến Y.
Chiến y cùng giao hòa Chu Tước Yêu Thể, biến thành cánh chim càng hoa lệ càng rộng lớn hơn, ở phía sau lưng và phía trước bày biện ra Dương Luân khuếch phức tạp mà khổng lồ.
Thay đổi hoàn toàn bộ dáng.
- Khương Phàm là Thú linh văn!
- Lúc trước khi hắn thắng Đường Tư Đồ, hình như cũng không có hóa thân thành Yêu Thể.
- Đây là Linh Cầm gì, có ai nhận ra không?
- Hung uy thật mạnh.
- Các ngươi chú ý nhìn lông vũ của hắn, giống như có hình dáng mặt trời vậy. Đây là chim gì?
Toàn trường oanh động, ngay cả trên đài cao hoàng thất cùng tộc trưởng các đại tộc đều lộ ra vẻ mặt chú ý, cực lực muốn thấy rõ ràng bộ dáng Khương Phàm.
- Nhận ra không?
Nữ tử bên cạnh Ác Nhân Vương cẩn thận phân rõ, có dáng vẻ Hỏa Liệt Điểu, lại như là một loại Linh Tước nào đó, nhưng khí thế và tư thái cũng đều không giống.
- Xem tiếp đi.
Ác Nhân Vương lấp lóe ánh mắt, thể hiện trên mặt trở nên quái dị lại nghiêm trọng.
Rống!
Tô Cao Nghĩa vặn vẹo hài cốt toàn thân, yêu khí cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, trực tiếp hóa thân thành cự hổ khổng lồ dài hai mươi mét.
Hùng tráng uy mãnh, cơ bắp phồng lên, toàn thân khuấy động mênh mông lực lượng. Móng vuốt cực kỳ tráng kiện, hiện ra kim quang, bỗng nhiên nhấn một cái, lôi đài cứng rắn đều sụp ra vết nứt. Hắn nâng đầu hổ lên, gào thét thật lớn, yêu khí toàn thân hòa với cuồng phong kịch liệt gào thét.
Một loại uy lực huyết mạch lao nhanh tại toàn thân, trùng kích huyết nhục hài cốt, càng khuấy động mênh mông lôi tràng, mang đến uy nghiêm kinh tâm động phách.
Phảng phất Vạn Thú Chi Vương, gào thét giữa rừng rậm.
Đường Tư Đồ cầm cây giáo trong tay, giơ lên luồng không khí lạnh cuồn cuộn, ở xung quanh ngưng tụ thành tường thành băng tinh hoa lệ.
Hắn đứng ngạo nghễ ở đầu tường, người khoác tinh giáp, hơi nước cuồn cuộn sau lưng, ngưng tụ thành năm trăm chiến binh, toàn bộ cầm trường mâu trong tay, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
So với trước đó tại Kiều gia, khí thế của hắn rõ ràng đã tăng cường thêm mấy phần.
- Nghe hiệu lệnh của ta.
Đường Tư Đồ nắm chặt cây giáo, cao giọng gào thét.
Năm trăm chiến binh toàn bộ triển khai tư thế, cầm trường mâu trong tay nâng nghiêng giữa trời cao, mũi nhọn mỗi thanh trường mâu đều lóe ra ánh sáng tinh phách, khuấy động khí lạnh thấu xương.
Hoàng Phủ Chính Thiên cũng nghiêm túc, khuấy động kiếm khí, ở sau lưng ngưng tụ thành kiếm dực cứng cỏi, bay lên không trăm mét.
Tay hắn cầm lợi kiếm màu tím, chỉ về Khương Phàm ở phía xa, kiếm khí gào thét xung quanh, giống như là có hơn mấy ngàn vạn lưỡi kiếm, có thể vạch phá không gian.
Ba vị thiên tài Cổ Hoa, phóng thích toàn diện, khóa chặt Khương Phàm.
Chỉ là cỗ khí thế kia đã để rất nhiều người phải khẩn trương.
Toàn diện thả ra võ pháp, cũng làm cho khuôn mặt thiên tài các tộc có chút động, cảm nhận được chênh lệch.
Bọn hắn vô cùng tin tưởng Chí Tôn thánh văn được gia tộc toàn lực bồi dưỡng ra.
- Ta tuyệt đối sẽ không cho phép người khác cướp đi bài vị đầu tiên của Hoàng Phủ gia.
Hoàng Phủ Chính Thiên mang theo lợi kiếm màu tím, nhanh chân đi đi lên lôi đài.
Tô Cao Nghĩa, Đường Tư Đồ cũng liên tiếp đứng lên, giẫm chân trên thềm đá đi tới lôi đài.
Bọn hắn bộc lộ chiến ý bành trướng, lại đều không có kiêu ngạo như bình thường, chân chính coi Khương Phàm là đối thủ.
- Rất tốt, bọn hắn đều nghiêm túc.
- Mặc dù Kiều Linh Vận đã thắng Linh Nguyên cảnh luận võ, nhưng tương đương đã đánh thức các đại gia tộc, Khương Phàm rất khó lại chiếm được tiên cơ.
- Ổn định, chỉ cần ổn định, hôm nay Khương Phàm sẽ không chiếm được chỗ tốt.
- Khương Phàm là tự bản thân trưởng thành đến Chí Tôn thánh văn, Hoàng Phủ Chính Thiên là Chí Tôn thánh văn được đệ nhất cường tộc Cổ Hoa toàn lực bồi dưỡng, chỉ cần luận võ bình thường, Khương Phàm không thắng được, huống chi còn có Tô Cao Nghĩa và Đường Tư Đồ.
- Nếu Khương Phàm đã dám khởi xướng khiêu chiến, hẳn là có chút ỷ vào.
- Khương Phàm có thể làm cho tam đại đỉnh cấp thiên tài Cổ Hoa hoàng thành toàn lực ứng phó, đã coi như là thắng!
Bầu không khí tại diễn võ trường nhanh chóng sốt ruột, mấy chục vạn người nghị luận la lên trong diễn võ trường rộng rãi hình thành tiếng gầm to lớn, liên tiếp, thanh chấn mấy chục dặm dãy núi.
- Sắp bắt đầu rồi.
Rốt cuộc Ác Nhân Vương cũng ngồi dậy, quan sát Khương Phàm trên lôi đài.
Hắn rất muốn nhìn một chút, rốt cuộc linh văn của Khương Phàm là gì, lại vì sao có thể khiến cho hắn có phản ứng đặc biệt.
Trên lôi đài.
Khương Phàm lắc lắc cổ, hoạt động thân thể, tùy ý đi tới:
- Cùng các vị xác định đơn giản một chút, trận đấu này là trận chiến chém giết, bất luận bị thương hay là chết, ân oán cũng sẽ không mang xuống lôi tràng. Thật sao?
- Đúng!
Hoàng Phủ Chính Thiên vô cùng bất mãn trước ngữ khí của Khương Phàm.
- Thật sao?
Khương Phàm nhìn về phía Đường Tư Đồ cùng Tô Cao Nghĩa.
- Đúng!!
Đường Tư Đồ và Tô Cao Nghĩa hô to.
- Tam đại gia tộc?
Khương Phàm lại nhìn quanh tam đại gia tộc, chờ đợi bọn hắn đáp lại trước mặt mọi người.
- Chúng ta đều rất rõ ràng quy tắc, hi vọng Kiều gia cũng rõ ràng quy tắc! Đừng chờ đến khi ngươi chết rồi lại đến trước cửa phủ chúng ta khóc tang!
- Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian bắt đầu. Ác quỷ trong Địa Ngục đều không kịp chờ đợi ngươi.
- Chúng ta rõ ràng quy tắc, chúng ta càng biết tuân thủ quy tắc.
Tam đại gia tộc liên tiếp đáp lại.
- Vậy thì tốt rồi.
Khương Phàm nhắm hai mắt lại, thời điểm lần nữa mở ra, con ngươi đã biến thành mắt dọc, sáng tỏ lại sắc bén, giống như Thần Cầm thức tỉnh, uy thế nghiêm nghị, bễ nghễ quần hùng.
Hoàng Phủ Chính Thiên, Tô Cao Nghĩa, Đường Tư Đồ sau khi ra hiệu với nhau, đều triển khai tư thái, thức tỉnh linh văn, sẵn sàng trận địa cảnh giác Khương Phàm.
Bọn hắn sẽ không lại chủ quan!
Bọn hắn sẽ dốc toàn lực ứng phó!
Ầm ầm!
Hài cốt toàn thân Khương Phàm răng rắc giòn vang, da thịt kịch liệt vặn vẹo, cùng với Thánh Viêm mãnh liệt thả ra, hóa thân thành Chu Tước hung liệt, phóng lên tận trời.
Vì để che giấu bộ dáng thực sự, hắn đã thay đổi đồng thời thả ra Thái Dương Chiến Y.
Chiến y cùng giao hòa Chu Tước Yêu Thể, biến thành cánh chim càng hoa lệ càng rộng lớn hơn, ở phía sau lưng và phía trước bày biện ra Dương Luân khuếch phức tạp mà khổng lồ.
Thay đổi hoàn toàn bộ dáng.
- Khương Phàm là Thú linh văn!
- Lúc trước khi hắn thắng Đường Tư Đồ, hình như cũng không có hóa thân thành Yêu Thể.
- Đây là Linh Cầm gì, có ai nhận ra không?
- Hung uy thật mạnh.
- Các ngươi chú ý nhìn lông vũ của hắn, giống như có hình dáng mặt trời vậy. Đây là chim gì?
Toàn trường oanh động, ngay cả trên đài cao hoàng thất cùng tộc trưởng các đại tộc đều lộ ra vẻ mặt chú ý, cực lực muốn thấy rõ ràng bộ dáng Khương Phàm.
- Nhận ra không?
Nữ tử bên cạnh Ác Nhân Vương cẩn thận phân rõ, có dáng vẻ Hỏa Liệt Điểu, lại như là một loại Linh Tước nào đó, nhưng khí thế và tư thái cũng đều không giống.
- Xem tiếp đi.
Ác Nhân Vương lấp lóe ánh mắt, thể hiện trên mặt trở nên quái dị lại nghiêm trọng.
Rống!
Tô Cao Nghĩa vặn vẹo hài cốt toàn thân, yêu khí cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, trực tiếp hóa thân thành cự hổ khổng lồ dài hai mươi mét.
Hùng tráng uy mãnh, cơ bắp phồng lên, toàn thân khuấy động mênh mông lực lượng. Móng vuốt cực kỳ tráng kiện, hiện ra kim quang, bỗng nhiên nhấn một cái, lôi đài cứng rắn đều sụp ra vết nứt. Hắn nâng đầu hổ lên, gào thét thật lớn, yêu khí toàn thân hòa với cuồng phong kịch liệt gào thét.
Một loại uy lực huyết mạch lao nhanh tại toàn thân, trùng kích huyết nhục hài cốt, càng khuấy động mênh mông lôi tràng, mang đến uy nghiêm kinh tâm động phách.
Phảng phất Vạn Thú Chi Vương, gào thét giữa rừng rậm.
Đường Tư Đồ cầm cây giáo trong tay, giơ lên luồng không khí lạnh cuồn cuộn, ở xung quanh ngưng tụ thành tường thành băng tinh hoa lệ.
Hắn đứng ngạo nghễ ở đầu tường, người khoác tinh giáp, hơi nước cuồn cuộn sau lưng, ngưng tụ thành năm trăm chiến binh, toàn bộ cầm trường mâu trong tay, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
So với trước đó tại Kiều gia, khí thế của hắn rõ ràng đã tăng cường thêm mấy phần.
- Nghe hiệu lệnh của ta.
Đường Tư Đồ nắm chặt cây giáo, cao giọng gào thét.
Năm trăm chiến binh toàn bộ triển khai tư thế, cầm trường mâu trong tay nâng nghiêng giữa trời cao, mũi nhọn mỗi thanh trường mâu đều lóe ra ánh sáng tinh phách, khuấy động khí lạnh thấu xương.
Hoàng Phủ Chính Thiên cũng nghiêm túc, khuấy động kiếm khí, ở sau lưng ngưng tụ thành kiếm dực cứng cỏi, bay lên không trăm mét.
Tay hắn cầm lợi kiếm màu tím, chỉ về Khương Phàm ở phía xa, kiếm khí gào thét xung quanh, giống như là có hơn mấy ngàn vạn lưỡi kiếm, có thể vạch phá không gian.
Ba vị thiên tài Cổ Hoa, phóng thích toàn diện, khóa chặt Khương Phàm.
Chỉ là cỗ khí thế kia đã để rất nhiều người phải khẩn trương.
Toàn diện thả ra võ pháp, cũng làm cho khuôn mặt thiên tài các tộc có chút động, cảm nhận được chênh lệch.