Đan Đại Chí Tôn
Chương 949: Thái độ thay đổi
Bờ môi Kiều Hinh dịu dàng mềm mại, nhẹ nhàng ngậm lấy Hoàn Hồn Châu.
- Hinh nhi, ta đã trở về. Một ngàn năm, để cho nàng chờ quá lâu rồi. Nên nói có lỗi, không phải nàng, là ta, là Thiên Hậu. Không phải nàng từ bỏ chúng ta, là cuối cùng chúng ta từ bỏ nàng...
Khương Phàm nhẹ nhàng nắm chặt hai tay Kiều Hinh, quỳ gối trước quan tài ngọc, dịu dàng thì thầm.
Đan Hoàng chủ động chìm vào sâu trong ý thức Khương Phàm, phong tỏa mình, đem thế giới để lại cho hai người đáng thương này.
- Hinh nhi... Thật xin lỗi... Ta tới chậm... Thật xin lỗi... Ta đã hiểu lầm nàng... Thật xin lỗi... Ta thật... Thật... Rất nhớ nàng...
Hai tay Khương Phàm run run khẽ vuốt, khóe miệng của hắn mỉm cười, cũng đã đầy mắt nước mắt, bắt đầu kể ra những việc đã từng có trong quá khứ, những hồi ức tuyệt đẹp năm đó.
Từ khi quen biết đến hiểu nhau, lại đến yêu nhau, bọn hắn đã từng trải qua hết thảy mọi thứ, chảy xuôi ở trong trí nhớ của Khương Phàm, quanh quẩn trong thạch điện giá lạnh.
Bắt đầu từ nửa đêm, Khương Phàm một mực kêu gọi, một mực nhớ lại hồi ức. Cứ như trở lại những ngày tháng đã từng kia, trở lại đoạn quá khứ kia.
Thời không tại giờ khắc này bỗng nhiên như trở nên vặn vẹo, bọn hắn đặt mình vào ngàn năm trước đó.
Hắn là Thần Hoàng tranh bá Thương Huyền kia, nàng là Tinh Linh ngây thơ yêu cười kia.
Hắn hào tình vạn trượng, phóng khoáng tự do, nàng làm bạn ở hai bên, nhẹ nhàng nhảy múa.
Hắn cường thế, hắn tự ngạo, lòng hắn đều là hoành đồ bá nghiệp.
Nàng thích khóc, nàng cũng yêu náo nhiệt, nàng vĩnh viễn đều là đi ở phía trước hắn.
Đã từng đã từng, ánh mắt của hắn vĩnh viễn ở phía trước, rất ít bận tâm bên cạnh, bởi vì hắn tự phụ, chỉ cần thẳng tiến không lùi, khống chế thiên hạ thì có thể lại quay đầu làm bạn, đền bù khuyết điểm.
Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, đoạn quá khứ kia... Khắc cốt ghi tâm...
- Hinh nhi, chờ ta một chút, nhiều nhất mười năm, ta sẽ tìm được...
Khương Phàm đứng dậy, hôn lên trán Kiều Hinh, nhưng... khóe mắt Kiều Hinh vậy mà lại nổi lên chút nước mắt.
- Hinh nhi?
Khương Phàm run rẩy, ánh mắt lắc lư kịch liệt.
Kiều Hinh đã ngủ tới ngàn năm.
Nhưng giờ phút này, khóe mắt của nàng lại nổi lên hơi nước, dần dần ngưng kết thành nước mắt, im ắng rơi trên gương mặt.
Nước mắt trong suốt, vết tích thê mỹ.
Khương Phàm kinh ngạc nhìn.
Thật lâu... Thật lâu...
Một tiếng thút thít khàn giọng, quanh quẩn cung điện.
Khương Phàm lại khó tự đè xuống, ôm quan tài ngọc giá lạnh, khóc ra tiếng, khóc như một hài tử.
Bên ngoài thạch điện, Kiều Linh Vận kinh ngạc nhìn thạch điện, vừa muốn hỏi thăm, Kiều Vô Hối bên cạnh cũng đã quỳ trên mặt đất, lấy đầu gõ đất, lệ rơi đầy mặt.
Mẫu thân, ngài nghe được phụ thân đang gọi không?
Mẫu thân, ngài biết phụ thân trở về rồi không?
Nhi tử, không phụ nhờ vả ngàn năm.
Nhi tử sẽ bảo vệ phụ thân chu toàn, chờ ngài trở về.
Sau khi Kiều Vạn Niên rời khỏi núi, sắc trời đã tảng sáng.
Trước khi đi, hắn mặt mũi tràn đầy lo nghĩ, hiếu kỳ lại có chút chờ mong. Khi trở về, hắn lại sợ hãi khẩn trương, chấn kinh lại có cảm giác cuồng nhiệt không cách nào nói rõ.
Rốt cuộc hắn cũng đã đoán được Khương Phàm là ai, rốt cuộc hắn cũng biết vị lão tổ thần bí phía sau núi kia là ai.
Hắn cũng biết, mình là ai!
Kiều Vạn Niên về đến trong phòng, ngồi ngơ ngẩn.
Dần dần, ánh mắt của hắn bắt đầu lắc lư, thân thể bắt đầu khô nóng, hai tay gắt gao nắm chặt, cố gắng áp chế loại cuồng nhiệt muốn dâng lên ra kia.
Hắn muốn gào thét, muốn phát tiết, hắn thậm chí có loại xúc động, muốn gọi Kiều Vạn Sơn cùng Kiều Phương Hoa qua, thống khoái nói ra suy đoán của mình.
Nhưng, hắn đã dốc hết toàn lực, đè lại.
Hắn biết mình không thể.
Hắn đang kiềm chế, nhưng cũng đang sôi trào.
Kiều Vạn Niên đã gần năm mươi tuổi, tiếp quản Kiều gia cũng đã mười năm, cả ngày vội vàng ứng phó với bên ngoài, xử lý gia tộc, nhìn tôn quý cường thế, kỳ thật đã sớm mỏi mệt không chịu nổi.
Nhưng bây giờ, hắn nhìn mặt trời bên ngoài dần dần dâng lên, cảm giác mình giống như là sống lại một lần nữa.
Nhiệt huyết đã lâu đang lao nhanh khắp toàn thân!
Hào hùng đã lãng quên phun trào tại lồng ngực!
Hắn bỗng nhiên có cảm giác tự hào cùng sứ mệnh mà không cách nào dùng ngôn ngữ nói ra được. Thân thể đều thẳng lên, ngay cả khí thế đều tại thời khắc này phát sinh thay đổi kịch liệt.
Kiều Vạn Niên đẩy cửa phòng ra, đứng trên đỉnh núi cao năm ngàn mét, nhìn thành trì, rừng rậm mênh mông xung quanh.
Trước đó quen thuộc như vậy, giờ phút này lại trở nên lạ lẫm. Trước đó đầy rẫy thanh thúy tươi tốt, giờ phút này lại hoảng hốt thấy được màu máu.
Hắn hiểu được vì sao tiểu tổ đầy người sát khí, hắn hiểu hơn vì sao tiểu tổ thù hận hết thảy mọi thứ ở nơi này.
Bởi vì ngàn năm trước, nữ tử mà hắn yêu, từng ở thâm cung rộng rãi kia kêu khóc cầu xin tha thứ.
Bởi vì ngàn năm trước, các nhà Cổ Hoa liên thủ bức chết người yêu của hắn.
Bởi vì giữa ngàn năm hoảng sợ này, nữ tử hắn yêu nhất đang ở trong quan tài giá lạnh sau núi nhận phải đau đớn vô tận, yên lặng đi đến cái chết.
Hắn, đau đớn.
Bởi vì, nàng đã từng gặp nạn, bởi vì, nàng sống không bằng chết.
- Đại ca, tối hôm qua huynh đi đâu?
Kiều Vạn Sơn và Kiều Phương Hoa đi đến đỉnh núi.
- Chuyện gì?
Kiều Vạn Niên thu hồi ánh mắt, cố gắng bình phục tốt cảm xúc.
- Tối hôm qua Khương Phàm ký sinh tử cùng Tô Cao Nghĩa, Tô gia tại Ác Nhân cốc, Tô gia đã liên hợp các nhà nháo đến hoàng thất. Tối hôm qua chúng ta tới tìm huynh năm lần, nhưng ngươi vẫn luôn không ở đây.
Kiều Vạn Sơn tận lực khống chế nói chuyện thái độ, để tránh mạo phạm, nhưng vẫn cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, rõ ràng rất bất mãn Khương Phàm "Hồ nháo". Đây quả thực là tự rước lấy nhục, tự tìm đường chết.
Nếu hoàng thất đồng ý thật, Tô gia, Hoàng Phủ gia kia rất có thể liên thủ ngược chết Khương Phàm tại thi đấu bài vị.
Hắn là thật không biết Khương Phàm náo lớn như vậy muốn làm gì, kết cuộc lại phải như thế nào.
- Ta đến phía sau núi.
Kiều Vạn Niên quay người nhìn bọn hắn.
- Các lão tổ lại có dạy bảo gì...
Kiều Vạn Sơn cùng Kiều Phương Hoa đang muốn hỏi thăm, chợt phát hiện đại ca có chút không giống như bình thường.
Cụ thể như thế nào thì không nói rõ được, nhưng chính là cảm giác có chỗ nào đó không giống với lúc trước.
Kiều Vạn Niên khôi phục dáng vẻ thường ngày, nhưng tâm cảnh lại thay đổi, tinh khí cũng tùy theo đó mà biến đổi.
- Vạn Sơn, ngươi tự mình đi đến hoàng cung, liền nói chúng ta tiếp nhận huyết thư khiêu chiến!
Kiều Vạn Sơn khó có thể tin:
- Lại là ý các lão tổ tông?
- Hinh nhi, ta đã trở về. Một ngàn năm, để cho nàng chờ quá lâu rồi. Nên nói có lỗi, không phải nàng, là ta, là Thiên Hậu. Không phải nàng từ bỏ chúng ta, là cuối cùng chúng ta từ bỏ nàng...
Khương Phàm nhẹ nhàng nắm chặt hai tay Kiều Hinh, quỳ gối trước quan tài ngọc, dịu dàng thì thầm.
Đan Hoàng chủ động chìm vào sâu trong ý thức Khương Phàm, phong tỏa mình, đem thế giới để lại cho hai người đáng thương này.
- Hinh nhi... Thật xin lỗi... Ta tới chậm... Thật xin lỗi... Ta đã hiểu lầm nàng... Thật xin lỗi... Ta thật... Thật... Rất nhớ nàng...
Hai tay Khương Phàm run run khẽ vuốt, khóe miệng của hắn mỉm cười, cũng đã đầy mắt nước mắt, bắt đầu kể ra những việc đã từng có trong quá khứ, những hồi ức tuyệt đẹp năm đó.
Từ khi quen biết đến hiểu nhau, lại đến yêu nhau, bọn hắn đã từng trải qua hết thảy mọi thứ, chảy xuôi ở trong trí nhớ của Khương Phàm, quanh quẩn trong thạch điện giá lạnh.
Bắt đầu từ nửa đêm, Khương Phàm một mực kêu gọi, một mực nhớ lại hồi ức. Cứ như trở lại những ngày tháng đã từng kia, trở lại đoạn quá khứ kia.
Thời không tại giờ khắc này bỗng nhiên như trở nên vặn vẹo, bọn hắn đặt mình vào ngàn năm trước đó.
Hắn là Thần Hoàng tranh bá Thương Huyền kia, nàng là Tinh Linh ngây thơ yêu cười kia.
Hắn hào tình vạn trượng, phóng khoáng tự do, nàng làm bạn ở hai bên, nhẹ nhàng nhảy múa.
Hắn cường thế, hắn tự ngạo, lòng hắn đều là hoành đồ bá nghiệp.
Nàng thích khóc, nàng cũng yêu náo nhiệt, nàng vĩnh viễn đều là đi ở phía trước hắn.
Đã từng đã từng, ánh mắt của hắn vĩnh viễn ở phía trước, rất ít bận tâm bên cạnh, bởi vì hắn tự phụ, chỉ cần thẳng tiến không lùi, khống chế thiên hạ thì có thể lại quay đầu làm bạn, đền bù khuyết điểm.
Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, đoạn quá khứ kia... Khắc cốt ghi tâm...
- Hinh nhi, chờ ta một chút, nhiều nhất mười năm, ta sẽ tìm được...
Khương Phàm đứng dậy, hôn lên trán Kiều Hinh, nhưng... khóe mắt Kiều Hinh vậy mà lại nổi lên chút nước mắt.
- Hinh nhi?
Khương Phàm run rẩy, ánh mắt lắc lư kịch liệt.
Kiều Hinh đã ngủ tới ngàn năm.
Nhưng giờ phút này, khóe mắt của nàng lại nổi lên hơi nước, dần dần ngưng kết thành nước mắt, im ắng rơi trên gương mặt.
Nước mắt trong suốt, vết tích thê mỹ.
Khương Phàm kinh ngạc nhìn.
Thật lâu... Thật lâu...
Một tiếng thút thít khàn giọng, quanh quẩn cung điện.
Khương Phàm lại khó tự đè xuống, ôm quan tài ngọc giá lạnh, khóc ra tiếng, khóc như một hài tử.
Bên ngoài thạch điện, Kiều Linh Vận kinh ngạc nhìn thạch điện, vừa muốn hỏi thăm, Kiều Vô Hối bên cạnh cũng đã quỳ trên mặt đất, lấy đầu gõ đất, lệ rơi đầy mặt.
Mẫu thân, ngài nghe được phụ thân đang gọi không?
Mẫu thân, ngài biết phụ thân trở về rồi không?
Nhi tử, không phụ nhờ vả ngàn năm.
Nhi tử sẽ bảo vệ phụ thân chu toàn, chờ ngài trở về.
Sau khi Kiều Vạn Niên rời khỏi núi, sắc trời đã tảng sáng.
Trước khi đi, hắn mặt mũi tràn đầy lo nghĩ, hiếu kỳ lại có chút chờ mong. Khi trở về, hắn lại sợ hãi khẩn trương, chấn kinh lại có cảm giác cuồng nhiệt không cách nào nói rõ.
Rốt cuộc hắn cũng đã đoán được Khương Phàm là ai, rốt cuộc hắn cũng biết vị lão tổ thần bí phía sau núi kia là ai.
Hắn cũng biết, mình là ai!
Kiều Vạn Niên về đến trong phòng, ngồi ngơ ngẩn.
Dần dần, ánh mắt của hắn bắt đầu lắc lư, thân thể bắt đầu khô nóng, hai tay gắt gao nắm chặt, cố gắng áp chế loại cuồng nhiệt muốn dâng lên ra kia.
Hắn muốn gào thét, muốn phát tiết, hắn thậm chí có loại xúc động, muốn gọi Kiều Vạn Sơn cùng Kiều Phương Hoa qua, thống khoái nói ra suy đoán của mình.
Nhưng, hắn đã dốc hết toàn lực, đè lại.
Hắn biết mình không thể.
Hắn đang kiềm chế, nhưng cũng đang sôi trào.
Kiều Vạn Niên đã gần năm mươi tuổi, tiếp quản Kiều gia cũng đã mười năm, cả ngày vội vàng ứng phó với bên ngoài, xử lý gia tộc, nhìn tôn quý cường thế, kỳ thật đã sớm mỏi mệt không chịu nổi.
Nhưng bây giờ, hắn nhìn mặt trời bên ngoài dần dần dâng lên, cảm giác mình giống như là sống lại một lần nữa.
Nhiệt huyết đã lâu đang lao nhanh khắp toàn thân!
Hào hùng đã lãng quên phun trào tại lồng ngực!
Hắn bỗng nhiên có cảm giác tự hào cùng sứ mệnh mà không cách nào dùng ngôn ngữ nói ra được. Thân thể đều thẳng lên, ngay cả khí thế đều tại thời khắc này phát sinh thay đổi kịch liệt.
Kiều Vạn Niên đẩy cửa phòng ra, đứng trên đỉnh núi cao năm ngàn mét, nhìn thành trì, rừng rậm mênh mông xung quanh.
Trước đó quen thuộc như vậy, giờ phút này lại trở nên lạ lẫm. Trước đó đầy rẫy thanh thúy tươi tốt, giờ phút này lại hoảng hốt thấy được màu máu.
Hắn hiểu được vì sao tiểu tổ đầy người sát khí, hắn hiểu hơn vì sao tiểu tổ thù hận hết thảy mọi thứ ở nơi này.
Bởi vì ngàn năm trước, nữ tử mà hắn yêu, từng ở thâm cung rộng rãi kia kêu khóc cầu xin tha thứ.
Bởi vì ngàn năm trước, các nhà Cổ Hoa liên thủ bức chết người yêu của hắn.
Bởi vì giữa ngàn năm hoảng sợ này, nữ tử hắn yêu nhất đang ở trong quan tài giá lạnh sau núi nhận phải đau đớn vô tận, yên lặng đi đến cái chết.
Hắn, đau đớn.
Bởi vì, nàng đã từng gặp nạn, bởi vì, nàng sống không bằng chết.
- Đại ca, tối hôm qua huynh đi đâu?
Kiều Vạn Sơn và Kiều Phương Hoa đi đến đỉnh núi.
- Chuyện gì?
Kiều Vạn Niên thu hồi ánh mắt, cố gắng bình phục tốt cảm xúc.
- Tối hôm qua Khương Phàm ký sinh tử cùng Tô Cao Nghĩa, Tô gia tại Ác Nhân cốc, Tô gia đã liên hợp các nhà nháo đến hoàng thất. Tối hôm qua chúng ta tới tìm huynh năm lần, nhưng ngươi vẫn luôn không ở đây.
Kiều Vạn Sơn tận lực khống chế nói chuyện thái độ, để tránh mạo phạm, nhưng vẫn cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, rõ ràng rất bất mãn Khương Phàm "Hồ nháo". Đây quả thực là tự rước lấy nhục, tự tìm đường chết.
Nếu hoàng thất đồng ý thật, Tô gia, Hoàng Phủ gia kia rất có thể liên thủ ngược chết Khương Phàm tại thi đấu bài vị.
Hắn là thật không biết Khương Phàm náo lớn như vậy muốn làm gì, kết cuộc lại phải như thế nào.
- Ta đến phía sau núi.
Kiều Vạn Niên quay người nhìn bọn hắn.
- Các lão tổ lại có dạy bảo gì...
Kiều Vạn Sơn cùng Kiều Phương Hoa đang muốn hỏi thăm, chợt phát hiện đại ca có chút không giống như bình thường.
Cụ thể như thế nào thì không nói rõ được, nhưng chính là cảm giác có chỗ nào đó không giống với lúc trước.
Kiều Vạn Niên khôi phục dáng vẻ thường ngày, nhưng tâm cảnh lại thay đổi, tinh khí cũng tùy theo đó mà biến đổi.
- Vạn Sơn, ngươi tự mình đi đến hoàng cung, liền nói chúng ta tiếp nhận huyết thư khiêu chiến!
Kiều Vạn Sơn khó có thể tin:
- Lại là ý các lão tổ tông?