Đan Đại Chí Tôn
Chương 908: Một Mình Ngươi Có Thể Ứng Phó
Đông Hoàng Như Ảnh dịu dàng cười yếu ớt.
- Hoàng Phủ gia có mấy vị muốn tham gia thi đấu bài vị.
- Xin hỏi có chuyện gì?
- Cùng Hoàng Phủ gia thương lượng một chút, năm nay, có khả năng nhường cho Kiều gia bọn ta hay không.
Khương Phàm vừa nói ra lời này, Kiều Linh Vận ở bên cạnh đều suýt chút nữa nghẹn lại.
Đông Hoàng Như Ảnh nói:
- Bên trong gian phòng đầu tiên tầng thứ chín, Đại điện hạ đang mở tiệc chiêu đãi đại biểu các gia tộc dự thi, bên trong có người của Hoàng Phủ gia.
- Chuyện lớn như vậy, không có mời Kiều gia chúng ta?
Khương Phàm nhìn Kiều Linh Vận.
- Năm nay thi đấu bài vị, chúng ta chỉ nói qua loa cùng hoàng thất, khả năng là Đại hoàng tử cảm thấy không cần thiết mời chúng ta.
Khương Phàm hỏi Đông Hoàng Như Ảnh:
- Hoàng Phủ gia tới có ai?
- Gia tộc Hoàng Phủ ở hàng vị đầu tiên của, cho nên có hai nhân vật quan trọng. Đại tiểu thư Hoàng Phủ Bạch Nguyệt, đại công tử Hoàng Phủ Lê Dạ.
- Lý Tịch đâu?
- Hẳn là sẽ đến, nhưng ta không có hiểu rõ kỹ càng.
- Cáo từ, vừa hay chúng ta cũng sẽ tham gia.
Khương Phàm cáo từ rời khỏi.
- Quấy rầy.
Kiều Linh Vận cũng cáo từ.
- Khương Phàm công tử, ngươi là muốn tham gia thi đấu bài vị sao?
Đông Hoàng Như Ảnh đi ra khỏi thạch đình, gót sen uyển chuyển, chập chờn động lòng người.
Một đôi chân ngọc như ẩn như hiện dưới váy dài, trắng nõn kiều nộn, ngón chân óng ánh lập loè, hoàn mỹ không một tì vết, có từng điểm từng điểm ánh ngọc đang nháy hiện.
- Ta đại biểu Kiều gia xuất chiến.
- Tha thứ ta mạo muội, ta cảm giác hình như trên người Khương Phàm công tử có sát khí. Cửu tộc thi đấu bài vị, coi trọng chính là luận bàn, nếu như xuất hiện thương vong, là sẽ phải nhận trừng phạt.
- Ta biết, chết một người, bài vị hạ một bậc.
Khương Phàm nói xong, đã đi ra khỏi cửa phòng.
Kiều Linh Vận dở khóc dở cười, quay đầu chào hỏi cùng Đông Hoàng Như Ảnh, sau đó theo sát đi ra ngoài.
- Là hắn! Chính là hắn! Tên điên Khương Phàm kia sao lại chạy tới nơi này?
Nữ tử sau bàn đá kêu lên đầy sợ hãi.
- Muội không có nhận lầm?
Đông Hoàng Như Ảnh nghĩ mãi mà không rõ, từ khi thi đấu khiêu chiến Võ Hầu đến bây giờ, mới chỉ ngắn ngủi nửa năm mà thôi, vậy mà Khương Phàm lại từ Nam Bộ vượt qua Thương Huyền, đến Bắc Địa này.
Không chỉ có thành con rể Kiều gia, còn muốn lên đài khiêu chiến các nhà.
Khương Phàm muốn làm gì?
Kiều gia lại đang nghĩ cái gì, toàn thân người này đều là sát khí, không nhìn ra được sao?
- Làm sao muội lại nhận lầm được, chính là hắn.
Nữ tử này chính là Đông Hoàng Như Yên ở Vương Quốc Hắc Ám, phụng mệnh điều tra Khương Phàm, kết quả Khương Phàm lại hoàn toàn biến mất, cũng không có trở về qua, nàng còn tưởng rằng Khương Phàm là ở lại Vô Hồi thánh địa bế quan, không nghĩ tới lại gặp hắn ở mấy chục vạn dặm bên ngoài Bắc Địa.
- Tại sao hắn lại tới đây, bị Vô Hồi thánh địa đuổi sao?
Đông Hoàng Như Ảnh thực sự nghĩ không ra lý do thích hợp.
- Muội phải đi, nếu để cho Khương Phàm biết muội ở Thiên Cung, liền có thể đoán được thân phận thật sự của Nguyệt Hoa Thiên Bảo.
Đông Hoàng Như Yên mang theo váy liền muốn rời khỏi, nhưng sau khi chạy ra mấy bước lại dừng lại, đôi mắt xoay động.
- Đúng rồi, ta khẩn trương cái gì? Chỉ cần ta mang theo mặt nạ, không chạm mặt với hắn, hắn hẳn là không nhận ra ta.
Đông Hoàng Như Ảnh khẽ nói:
- Thời điểm hắn tại Vương Quốc Hắc Ám chỉ là Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên, bây giờ lại là Linh Hồn cảnh. Thời gian nửa năm, vượt qua toàn bộ Linh Nguyên cao giai, không thể tưởng tượng nổi.
Đông Hoàng Như Yên lại chạy về đến:
- Muội không đi nữa!
- Ừm?
- Muội muốn thấy thi đấu bài vị.
- Không phải muội không hứng thú sao?
- Muội cảm giác tên điên Khương Phàm này có khả năng đem cuộc thi đấu bài vị có vẻ nho nhã này náo thành cuộc chiến Võ Hầu sinh tử. Hắc hắc, muội xem trọng hắn.
- Muội đó, càng ngày càng dã man.
Đông Hoàng Như Ảnh trầm ngâm sơ qua một lúc, sau đó phân phó thị nữ trong sương mù:
- Liên hệ Thiên Cung thứ ba tại Nam Bộ, điều tra Vô Hồi thánh địa. Ta muốn có tài liệu cặn kẽ về Khương Phàm.
…
- Chính là cái này gian phòng?
Bên ngoài sương phòng thứ nhất tầng thứ chín, Khương Phàm hỏi Kiều Linh Vận.
- Là cái này!
- Chúng ta đi vào.
- Chờ một chút.
Kiều Linh Vận vội vàng kéo Khương Phàm lại, rất trịnh trọng nhắc nhở hắn:
- Bên trong là Đại hoàng tử, là đại tân sinh thiên phú mạnh nhất Cổ Hoa Hoàng Triều, cũng là người có quyền lực nhất. Mọi phương diện của hắn đều có tiềm chất thái tử, chừng ba mươi năm sau, rất có thể sẽ trở thành Nhân Hoàng Cổ Hoa. Ngươi tuyệt đối không được trêu chọc hắn.
- Ta tới tìm Lý Tịch, không liên quan tới hắn.
- Ngươi đảo loạn yến hội đã là mạo phạm hắn! Cho nên...
- Điệu thấp!!
- Đúng đúng đúng, ngàn vạn lần phải khiêm tốn.
Kiều Linh Vận sau khi liên tục căn dặn về mới buông Khương Phàm ra.
Khương Phàm đưa tay liền muốn đẩy cửa, bên cạnh thang lầu đột nhiên có một thiếu niên đi tới:
- Sao các ngươi lại ở đây?
- Lý Tịch?
Kiều Linh Vận nhìn sang, trùng hợp như vậy sao?
Nam tử đi tới chính là Lý Tịch.
Hắn theo quá giống Lý Dần, từ ngoại hình đến hình thể, đều giống như từ một khuôn đúc ra.
Chỉ là tên Lý Tịch này lại lạnh lùng kiêu ngạo, đôi mắt sáng tỏ lại lăng lệ, bên trong giống như cất giấu hai thanh Kiếm, để cho người ta không dám nhìn thẳng.
- Ta đang hỏi ngươi, vì sao lại ở đây?
Lý Tịch có chút ngoài ý muốn, đả thương Đường Nguyên Bá, làm nhục Đường gia, lại không trốn tránh bên trong Kiều gia mà còn chạy đến quán rượu Thiên Cung.
Kiều Linh Vận nói:
- Đại hoàng tử mở tiệc chiêu đãi, chúng ta không nên tới sao?
- Các ngươi không phải muốn từ bỏ thi đấu bài vị sao? Đại hoàng tử lại mời các ngươi rồi?
Lý Tịch bĩu môi, cười lạnh hai tiếng, đi đến cửa phòng.
Khương Phàm ngăn ở trước mặt hắn:
- Không biết ta sao?
- Khương Phàm, chó Kiều gia vừa tìm được.
Lý Tịch đưa tay ấn ở bả vai Khương Phàm:
- Chớ cản đường!
- Hắn là con rể Kiều gia chúng ta! Giống như ngươi!
Kiều Linh Vận đứng ở bên cạnh Khương Phàm, cũng ngăn cản cửa phòng.
- Ồ?
Lý Tịch cố ý liếc mắt nhìn thân thể Kiều Linh Vận.
- Hoàng Phủ gia có mấy vị muốn tham gia thi đấu bài vị.
- Xin hỏi có chuyện gì?
- Cùng Hoàng Phủ gia thương lượng một chút, năm nay, có khả năng nhường cho Kiều gia bọn ta hay không.
Khương Phàm vừa nói ra lời này, Kiều Linh Vận ở bên cạnh đều suýt chút nữa nghẹn lại.
Đông Hoàng Như Ảnh nói:
- Bên trong gian phòng đầu tiên tầng thứ chín, Đại điện hạ đang mở tiệc chiêu đãi đại biểu các gia tộc dự thi, bên trong có người của Hoàng Phủ gia.
- Chuyện lớn như vậy, không có mời Kiều gia chúng ta?
Khương Phàm nhìn Kiều Linh Vận.
- Năm nay thi đấu bài vị, chúng ta chỉ nói qua loa cùng hoàng thất, khả năng là Đại hoàng tử cảm thấy không cần thiết mời chúng ta.
Khương Phàm hỏi Đông Hoàng Như Ảnh:
- Hoàng Phủ gia tới có ai?
- Gia tộc Hoàng Phủ ở hàng vị đầu tiên của, cho nên có hai nhân vật quan trọng. Đại tiểu thư Hoàng Phủ Bạch Nguyệt, đại công tử Hoàng Phủ Lê Dạ.
- Lý Tịch đâu?
- Hẳn là sẽ đến, nhưng ta không có hiểu rõ kỹ càng.
- Cáo từ, vừa hay chúng ta cũng sẽ tham gia.
Khương Phàm cáo từ rời khỏi.
- Quấy rầy.
Kiều Linh Vận cũng cáo từ.
- Khương Phàm công tử, ngươi là muốn tham gia thi đấu bài vị sao?
Đông Hoàng Như Ảnh đi ra khỏi thạch đình, gót sen uyển chuyển, chập chờn động lòng người.
Một đôi chân ngọc như ẩn như hiện dưới váy dài, trắng nõn kiều nộn, ngón chân óng ánh lập loè, hoàn mỹ không một tì vết, có từng điểm từng điểm ánh ngọc đang nháy hiện.
- Ta đại biểu Kiều gia xuất chiến.
- Tha thứ ta mạo muội, ta cảm giác hình như trên người Khương Phàm công tử có sát khí. Cửu tộc thi đấu bài vị, coi trọng chính là luận bàn, nếu như xuất hiện thương vong, là sẽ phải nhận trừng phạt.
- Ta biết, chết một người, bài vị hạ một bậc.
Khương Phàm nói xong, đã đi ra khỏi cửa phòng.
Kiều Linh Vận dở khóc dở cười, quay đầu chào hỏi cùng Đông Hoàng Như Ảnh, sau đó theo sát đi ra ngoài.
- Là hắn! Chính là hắn! Tên điên Khương Phàm kia sao lại chạy tới nơi này?
Nữ tử sau bàn đá kêu lên đầy sợ hãi.
- Muội không có nhận lầm?
Đông Hoàng Như Ảnh nghĩ mãi mà không rõ, từ khi thi đấu khiêu chiến Võ Hầu đến bây giờ, mới chỉ ngắn ngủi nửa năm mà thôi, vậy mà Khương Phàm lại từ Nam Bộ vượt qua Thương Huyền, đến Bắc Địa này.
Không chỉ có thành con rể Kiều gia, còn muốn lên đài khiêu chiến các nhà.
Khương Phàm muốn làm gì?
Kiều gia lại đang nghĩ cái gì, toàn thân người này đều là sát khí, không nhìn ra được sao?
- Làm sao muội lại nhận lầm được, chính là hắn.
Nữ tử này chính là Đông Hoàng Như Yên ở Vương Quốc Hắc Ám, phụng mệnh điều tra Khương Phàm, kết quả Khương Phàm lại hoàn toàn biến mất, cũng không có trở về qua, nàng còn tưởng rằng Khương Phàm là ở lại Vô Hồi thánh địa bế quan, không nghĩ tới lại gặp hắn ở mấy chục vạn dặm bên ngoài Bắc Địa.
- Tại sao hắn lại tới đây, bị Vô Hồi thánh địa đuổi sao?
Đông Hoàng Như Ảnh thực sự nghĩ không ra lý do thích hợp.
- Muội phải đi, nếu để cho Khương Phàm biết muội ở Thiên Cung, liền có thể đoán được thân phận thật sự của Nguyệt Hoa Thiên Bảo.
Đông Hoàng Như Yên mang theo váy liền muốn rời khỏi, nhưng sau khi chạy ra mấy bước lại dừng lại, đôi mắt xoay động.
- Đúng rồi, ta khẩn trương cái gì? Chỉ cần ta mang theo mặt nạ, không chạm mặt với hắn, hắn hẳn là không nhận ra ta.
Đông Hoàng Như Ảnh khẽ nói:
- Thời điểm hắn tại Vương Quốc Hắc Ám chỉ là Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên, bây giờ lại là Linh Hồn cảnh. Thời gian nửa năm, vượt qua toàn bộ Linh Nguyên cao giai, không thể tưởng tượng nổi.
Đông Hoàng Như Yên lại chạy về đến:
- Muội không đi nữa!
- Ừm?
- Muội muốn thấy thi đấu bài vị.
- Không phải muội không hứng thú sao?
- Muội cảm giác tên điên Khương Phàm này có khả năng đem cuộc thi đấu bài vị có vẻ nho nhã này náo thành cuộc chiến Võ Hầu sinh tử. Hắc hắc, muội xem trọng hắn.
- Muội đó, càng ngày càng dã man.
Đông Hoàng Như Ảnh trầm ngâm sơ qua một lúc, sau đó phân phó thị nữ trong sương mù:
- Liên hệ Thiên Cung thứ ba tại Nam Bộ, điều tra Vô Hồi thánh địa. Ta muốn có tài liệu cặn kẽ về Khương Phàm.
…
- Chính là cái này gian phòng?
Bên ngoài sương phòng thứ nhất tầng thứ chín, Khương Phàm hỏi Kiều Linh Vận.
- Là cái này!
- Chúng ta đi vào.
- Chờ một chút.
Kiều Linh Vận vội vàng kéo Khương Phàm lại, rất trịnh trọng nhắc nhở hắn:
- Bên trong là Đại hoàng tử, là đại tân sinh thiên phú mạnh nhất Cổ Hoa Hoàng Triều, cũng là người có quyền lực nhất. Mọi phương diện của hắn đều có tiềm chất thái tử, chừng ba mươi năm sau, rất có thể sẽ trở thành Nhân Hoàng Cổ Hoa. Ngươi tuyệt đối không được trêu chọc hắn.
- Ta tới tìm Lý Tịch, không liên quan tới hắn.
- Ngươi đảo loạn yến hội đã là mạo phạm hắn! Cho nên...
- Điệu thấp!!
- Đúng đúng đúng, ngàn vạn lần phải khiêm tốn.
Kiều Linh Vận sau khi liên tục căn dặn về mới buông Khương Phàm ra.
Khương Phàm đưa tay liền muốn đẩy cửa, bên cạnh thang lầu đột nhiên có một thiếu niên đi tới:
- Sao các ngươi lại ở đây?
- Lý Tịch?
Kiều Linh Vận nhìn sang, trùng hợp như vậy sao?
Nam tử đi tới chính là Lý Tịch.
Hắn theo quá giống Lý Dần, từ ngoại hình đến hình thể, đều giống như từ một khuôn đúc ra.
Chỉ là tên Lý Tịch này lại lạnh lùng kiêu ngạo, đôi mắt sáng tỏ lại lăng lệ, bên trong giống như cất giấu hai thanh Kiếm, để cho người ta không dám nhìn thẳng.
- Ta đang hỏi ngươi, vì sao lại ở đây?
Lý Tịch có chút ngoài ý muốn, đả thương Đường Nguyên Bá, làm nhục Đường gia, lại không trốn tránh bên trong Kiều gia mà còn chạy đến quán rượu Thiên Cung.
Kiều Linh Vận nói:
- Đại hoàng tử mở tiệc chiêu đãi, chúng ta không nên tới sao?
- Các ngươi không phải muốn từ bỏ thi đấu bài vị sao? Đại hoàng tử lại mời các ngươi rồi?
Lý Tịch bĩu môi, cười lạnh hai tiếng, đi đến cửa phòng.
Khương Phàm ngăn ở trước mặt hắn:
- Không biết ta sao?
- Khương Phàm, chó Kiều gia vừa tìm được.
Lý Tịch đưa tay ấn ở bả vai Khương Phàm:
- Chớ cản đường!
- Hắn là con rể Kiều gia chúng ta! Giống như ngươi!
Kiều Linh Vận đứng ở bên cạnh Khương Phàm, cũng ngăn cản cửa phòng.
- Ồ?
Lý Tịch cố ý liếc mắt nhìn thân thể Kiều Linh Vận.