Đan Đại Chí Tôn
Chương 888: Ngàn năm đau khổ (2)
Khương Phàm chịu đựng tình cảm cuồn cuộn trong lòng, đi tới phía trước ngọc quan.
Giờ khắc này, hai mắt hắn đã đẫm lệ.
Nữ tử trong quan tài ngọc mặc một thân áo cưới đỏ tươi, là thời điểm lúc trước nàng gả vào thần triều mặc nó.
Nữ tử trong quan tài ngọc bạch ngọc không tì vết, thanh lệ đáng yêu, hồng nhuận phơn phớt khóe miệng có chút câu lên, mang theo nụ cười thản nhiên, giống như khi còn sống hoạt bát sáng sủa, ngây thơ đáng yêu như thế.
Nữ tử trong quan tài ngọc quen thuộc như vậy, chân thật như vậy.
Ánh mắt Khương Phàm mông lung chạm đến nàng, trong chốc lát, những đoạn ngắn sâu trong ký ức kia phun ra ngoài, giống như lạc ấn cùng linh hồn hắn đời này giao hòa.
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, chân thực lại mãnh liệt thể nghiệm lại quá khứ đã từng.
Giống như tại thời khắc này, hắn đã về tới ngàn năm trước đó, chân thực trải qua hết thảy những chuyện kia.
Hắn cùng nàng, thân mật như vậy, chân thật như vậy.
Lão nhân quỳ gối trước ngọc quan, lấy đầu gõ đất, nhẹ giọng nói nhỏ:
- Trước khi Đăng Thiên Kiều bộc phát đại chiến, mẫu thân đột nhiên phát hiện có thai. Nhưng lúc đó trên dưới thần triều đều đang khẩn trương chuẩn bị, cường tộc các nơi cũng bí mật phái đi số lượng lớn gián điệp, mẫu thân không dám lộ ra, sợ bị người khác xem như mục tiêu, uy hiếp ngài, uy hiếp thần triều.
- Người cũng không dám nói với Thiên Hậu để tránh phân tâm, ảnh hưởng cuộc chiến xưng đế của Đăng Thiên Kiều. Người làm bộ cái gì cũng đều không có phát sinh, tiếp tục gửi thư đến Kiều gia, thỉnh cầu Kiều gia tham chiến.
- Nhưng, Cổ Hoa hoàng thành một mực là hoàng tộc trung lập, cự tuyệt đăng lâm Bách Tộc chiến trường, cũng không cho phép Kiều gia nhúng tay cuộc chiến Đăng Thiên Kiều. Cho đến khi trước ba ngày bộc phát đại chiến, mẫu thân rốt cuộc cũng nhận được hồi âm.
- Kiều gia gọi người mau chóng trở về, có chuyện quan trọng muốn nói. Trong lời nói, bao nhiêu có dự định tương trợ thần triều. Mẫu thân hy vọng có thể cho ngài một phần vui mừng, ngóng nhìn có thể tại thời khắc mấu chốt mang theo Kiều gia, thậm chí Cổ Hoa hoàng thành lao đến Bách Tộc chiến trường, cũng đang mong đợi thời khắc ngăn cơn sóng dữ, có thể được ngài và Thiên Hậu một tán thưởng, người sẽ đáp lại các ngài một giọng nói, một nụ cười ngọt ngào, chứng minh, ngài không phải người vô dụng.
- Cho nên, ngài không đã chào hỏi, rời khỏi trong đêm. Nhưng... Đó là cái bẫy. Cổ Hoa hoàng thất dự cảm Vạn Thế thần triều sẽ thất bại tại Bách Tộc chiến trường, không muốn Kiều gia sau đó sẽ bị các phương trấn áp, càng không nguyện ý liên luỵ Cổ Hoa, nên khi mẫu thân trở về cùng ngày đã cưỡng ép giam đến địa lao hoàng thất.
- Mẫu thân ở trong địa lao khóc cầu mười ngày mười đêm, liều chết giãy dụa, nhưng hoàng thất liên thủ toàn thể lão tổ cửu đại gia tộc cực lực trấn áp. Cuối cùng người vẫn không thể rời khỏi.
- Mười ngày sau, Bách Tộc chiến trường kịch biến truyền khắp Thương Huyền đại lục. Ngài, chiến tử. Thần triều, bại lui. Mười hai hoàng đạo Thương Huyền, giết tiến vào Vạn Thế thần triều. Rốt cuộc các tộc Cổ Hoa cũng chịu thả mẫu thân rời khỏi, mẫu thân khóc ra cả máu, khóc chạy đến thần triều, nguyện cùng thần triều cùng tồn vong.
Nhưng, trên đường đi mẫu thân lại ra rất nhiều máu. Người đang ở giữa lựa chọn bồi ngài chịu chết và để lại hài tử. Mẫu thân chịu đựng bi thương thống khổ cùng áy náy, lui về Kiều gia. Vì để tránh cho bị người khác phát hiện mình mang thai, liền uống thuốc cưỡng chế mang thai chuyển dời ba năm, cũng cùng người khác cử hành hôn lễ, dùng thân phận này che giấu hài tử. Xin phụ thân đừng lo lắng. Người kia là nữ giả nam trang, chỉ cần tên vợ chồng.
Lão nhân dựa theo nguyện vọng, nói rõ sự thật năm đó, nói xong lời cuối cùng, lệ đã rơi đầy mặt.
Thời điểm năm đó mẫu thân chính miệng nói ra đang mang theo bộ dáng đau khổ bi thương kia.
Vô số lần nàng hận mình không từ mà biệt, hận mình không thể gặp lại Thần Hoàng một lần cuối cùng.
Hầu như cứ vào đêm khuya là nàng bừng tỉnh, sợ hãi đau đớn, sợ cách mình làm bị thần triều hiểu lầm, bị người mình yêu nhất hiểu lầm.
Đã từng là một cô gái thiện lương ngây thơ, trong mấy năm ngắn ngủi đã vài lần sụp đổ, tóc trắng đầy đầu.
- Nàng bị vây ở địa lao hoàng thất... Mười ngày... Mười đêm?
Đầu ngón tay Khương Phàm khẽ chạm ngọc quan nắp quan tài, hơi nước trong mắt ngưng tụ thành nước mắt, trượt xuống gương mặt.
Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng tình cảnh nàng ở trong địa lao tuyệt vọng và đau đớn như thế nào, cũng có thể tưởng tượng lúc nàng quỳ xuống trong địa lao, thậm chí kêu khóc thê lương.
- Các tộc Cổ Hoa cũng không xem trọng cuộc chiến Đăng Thiên Kiều, cho nên mới giam mẫu thân, tránh cho các tộc Thương Huyền sau đó kiếm cớ phát binh đến Cổ Hoa. Nhưng xin phụ thân không nên giận chó đánh mèo Kiều gia, bởi vì lúc ấy tử đệ toàn tộc Kiều gia đều bị hoàng thất bắt hết, nếu như không theo, Kiều gia sẽ bị xoá tên khỏi Cổ Hoa, toàn tộc trên dưới tất cả đều chém đầu. Tình huống lúc ấy, Kiều gia, không thể không theo. Sau đó, Kiều gia cũng đã nghĩ tất cả biện pháp bảo vệ mẫu thân, cũng che giấu thân phận của ta.
- Nàng là dùng Huyền m Đan?
- Ta dùng Trường Sinh Đan, vì mẫu thân mà túc trực bên linh cữu. Mẫu thân dùng Huyền m Đan, chờ đợi ngài luân hồi. Người nói qua, Thiên Hậu sẽ không để cho nàng đợi đợi quá lâu, nhiều nhất là ngàn năm, nàng có thể tỉnh lại.
Lão nhân lã chã rơi lệ, ngàn năm, đây không phải ngủ say ngàn năm, đây là trầm luân ngàn năm, là linh hồn đang chịu đựng trắc trở ngàn năm.
Một ngày một ngày lại một ngày, chỉ vì chờ một người trở về, chỉ vì muốn lần nữa mỉm cười, lần nữa ôm lấy.
Dù là ngàn năm cực khổ, đổi lại ba ngày tân sinh.
Dù là ba ngày tân sinh, chờ một người vĩnh thế không được luân hồi.
- Ngươi đi ra ngoài trước một lát.
Hai mắt Khương Phàm đẫm lệ, thanh âm đã nghẹn ngào.
Lão nhân đứng dậy, cung kính lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa đá lại.
Khi cửa đá đóng chặt lại, một khắc này, rốt cuộc Khương Phàm cũng đã không khống chế nổi cảm xúc cuồn cuộn ở trong lòng, nước mắt tràn mi mà ra, yết hầu co rúm, nghẹn ngào thút thít.
Hài tử!
Nàng mang thai hài tử!
Nàng để lại cho mình huyết mạch! Nàng vẫn ngây thơ như vậy, nếu như không phải một mình nàng trở về, cũng sẽ không bị nhốt tại hoàng thành.
Nếu như không phải không từ mà biệt, cũng sẽ không chọc giận Thiên Hậu, tại lúc huyết tế thần triều trước sau đều không có suy nghĩ thêm Kiều gia một tơ một hào!
Nếu như năm đó nàng không có vụng trộm trở về, nếu như Thiên Hậu biết nàng mang thai, nếu như... Nếu như...
Giờ khắc này, hai mắt hắn đã đẫm lệ.
Nữ tử trong quan tài ngọc mặc một thân áo cưới đỏ tươi, là thời điểm lúc trước nàng gả vào thần triều mặc nó.
Nữ tử trong quan tài ngọc bạch ngọc không tì vết, thanh lệ đáng yêu, hồng nhuận phơn phớt khóe miệng có chút câu lên, mang theo nụ cười thản nhiên, giống như khi còn sống hoạt bát sáng sủa, ngây thơ đáng yêu như thế.
Nữ tử trong quan tài ngọc quen thuộc như vậy, chân thật như vậy.
Ánh mắt Khương Phàm mông lung chạm đến nàng, trong chốc lát, những đoạn ngắn sâu trong ký ức kia phun ra ngoài, giống như lạc ấn cùng linh hồn hắn đời này giao hòa.
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, chân thực lại mãnh liệt thể nghiệm lại quá khứ đã từng.
Giống như tại thời khắc này, hắn đã về tới ngàn năm trước đó, chân thực trải qua hết thảy những chuyện kia.
Hắn cùng nàng, thân mật như vậy, chân thật như vậy.
Lão nhân quỳ gối trước ngọc quan, lấy đầu gõ đất, nhẹ giọng nói nhỏ:
- Trước khi Đăng Thiên Kiều bộc phát đại chiến, mẫu thân đột nhiên phát hiện có thai. Nhưng lúc đó trên dưới thần triều đều đang khẩn trương chuẩn bị, cường tộc các nơi cũng bí mật phái đi số lượng lớn gián điệp, mẫu thân không dám lộ ra, sợ bị người khác xem như mục tiêu, uy hiếp ngài, uy hiếp thần triều.
- Người cũng không dám nói với Thiên Hậu để tránh phân tâm, ảnh hưởng cuộc chiến xưng đế của Đăng Thiên Kiều. Người làm bộ cái gì cũng đều không có phát sinh, tiếp tục gửi thư đến Kiều gia, thỉnh cầu Kiều gia tham chiến.
- Nhưng, Cổ Hoa hoàng thành một mực là hoàng tộc trung lập, cự tuyệt đăng lâm Bách Tộc chiến trường, cũng không cho phép Kiều gia nhúng tay cuộc chiến Đăng Thiên Kiều. Cho đến khi trước ba ngày bộc phát đại chiến, mẫu thân rốt cuộc cũng nhận được hồi âm.
- Kiều gia gọi người mau chóng trở về, có chuyện quan trọng muốn nói. Trong lời nói, bao nhiêu có dự định tương trợ thần triều. Mẫu thân hy vọng có thể cho ngài một phần vui mừng, ngóng nhìn có thể tại thời khắc mấu chốt mang theo Kiều gia, thậm chí Cổ Hoa hoàng thành lao đến Bách Tộc chiến trường, cũng đang mong đợi thời khắc ngăn cơn sóng dữ, có thể được ngài và Thiên Hậu một tán thưởng, người sẽ đáp lại các ngài một giọng nói, một nụ cười ngọt ngào, chứng minh, ngài không phải người vô dụng.
- Cho nên, ngài không đã chào hỏi, rời khỏi trong đêm. Nhưng... Đó là cái bẫy. Cổ Hoa hoàng thất dự cảm Vạn Thế thần triều sẽ thất bại tại Bách Tộc chiến trường, không muốn Kiều gia sau đó sẽ bị các phương trấn áp, càng không nguyện ý liên luỵ Cổ Hoa, nên khi mẫu thân trở về cùng ngày đã cưỡng ép giam đến địa lao hoàng thất.
- Mẫu thân ở trong địa lao khóc cầu mười ngày mười đêm, liều chết giãy dụa, nhưng hoàng thất liên thủ toàn thể lão tổ cửu đại gia tộc cực lực trấn áp. Cuối cùng người vẫn không thể rời khỏi.
- Mười ngày sau, Bách Tộc chiến trường kịch biến truyền khắp Thương Huyền đại lục. Ngài, chiến tử. Thần triều, bại lui. Mười hai hoàng đạo Thương Huyền, giết tiến vào Vạn Thế thần triều. Rốt cuộc các tộc Cổ Hoa cũng chịu thả mẫu thân rời khỏi, mẫu thân khóc ra cả máu, khóc chạy đến thần triều, nguyện cùng thần triều cùng tồn vong.
Nhưng, trên đường đi mẫu thân lại ra rất nhiều máu. Người đang ở giữa lựa chọn bồi ngài chịu chết và để lại hài tử. Mẫu thân chịu đựng bi thương thống khổ cùng áy náy, lui về Kiều gia. Vì để tránh cho bị người khác phát hiện mình mang thai, liền uống thuốc cưỡng chế mang thai chuyển dời ba năm, cũng cùng người khác cử hành hôn lễ, dùng thân phận này che giấu hài tử. Xin phụ thân đừng lo lắng. Người kia là nữ giả nam trang, chỉ cần tên vợ chồng.
Lão nhân dựa theo nguyện vọng, nói rõ sự thật năm đó, nói xong lời cuối cùng, lệ đã rơi đầy mặt.
Thời điểm năm đó mẫu thân chính miệng nói ra đang mang theo bộ dáng đau khổ bi thương kia.
Vô số lần nàng hận mình không từ mà biệt, hận mình không thể gặp lại Thần Hoàng một lần cuối cùng.
Hầu như cứ vào đêm khuya là nàng bừng tỉnh, sợ hãi đau đớn, sợ cách mình làm bị thần triều hiểu lầm, bị người mình yêu nhất hiểu lầm.
Đã từng là một cô gái thiện lương ngây thơ, trong mấy năm ngắn ngủi đã vài lần sụp đổ, tóc trắng đầy đầu.
- Nàng bị vây ở địa lao hoàng thất... Mười ngày... Mười đêm?
Đầu ngón tay Khương Phàm khẽ chạm ngọc quan nắp quan tài, hơi nước trong mắt ngưng tụ thành nước mắt, trượt xuống gương mặt.
Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng tình cảnh nàng ở trong địa lao tuyệt vọng và đau đớn như thế nào, cũng có thể tưởng tượng lúc nàng quỳ xuống trong địa lao, thậm chí kêu khóc thê lương.
- Các tộc Cổ Hoa cũng không xem trọng cuộc chiến Đăng Thiên Kiều, cho nên mới giam mẫu thân, tránh cho các tộc Thương Huyền sau đó kiếm cớ phát binh đến Cổ Hoa. Nhưng xin phụ thân không nên giận chó đánh mèo Kiều gia, bởi vì lúc ấy tử đệ toàn tộc Kiều gia đều bị hoàng thất bắt hết, nếu như không theo, Kiều gia sẽ bị xoá tên khỏi Cổ Hoa, toàn tộc trên dưới tất cả đều chém đầu. Tình huống lúc ấy, Kiều gia, không thể không theo. Sau đó, Kiều gia cũng đã nghĩ tất cả biện pháp bảo vệ mẫu thân, cũng che giấu thân phận của ta.
- Nàng là dùng Huyền m Đan?
- Ta dùng Trường Sinh Đan, vì mẫu thân mà túc trực bên linh cữu. Mẫu thân dùng Huyền m Đan, chờ đợi ngài luân hồi. Người nói qua, Thiên Hậu sẽ không để cho nàng đợi đợi quá lâu, nhiều nhất là ngàn năm, nàng có thể tỉnh lại.
Lão nhân lã chã rơi lệ, ngàn năm, đây không phải ngủ say ngàn năm, đây là trầm luân ngàn năm, là linh hồn đang chịu đựng trắc trở ngàn năm.
Một ngày một ngày lại một ngày, chỉ vì chờ một người trở về, chỉ vì muốn lần nữa mỉm cười, lần nữa ôm lấy.
Dù là ngàn năm cực khổ, đổi lại ba ngày tân sinh.
Dù là ba ngày tân sinh, chờ một người vĩnh thế không được luân hồi.
- Ngươi đi ra ngoài trước một lát.
Hai mắt Khương Phàm đẫm lệ, thanh âm đã nghẹn ngào.
Lão nhân đứng dậy, cung kính lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa đá lại.
Khi cửa đá đóng chặt lại, một khắc này, rốt cuộc Khương Phàm cũng đã không khống chế nổi cảm xúc cuồn cuộn ở trong lòng, nước mắt tràn mi mà ra, yết hầu co rúm, nghẹn ngào thút thít.
Hài tử!
Nàng mang thai hài tử!
Nàng để lại cho mình huyết mạch! Nàng vẫn ngây thơ như vậy, nếu như không phải một mình nàng trở về, cũng sẽ không bị nhốt tại hoàng thành.
Nếu như không phải không từ mà biệt, cũng sẽ không chọc giận Thiên Hậu, tại lúc huyết tế thần triều trước sau đều không có suy nghĩ thêm Kiều gia một tơ một hào!
Nếu như năm đó nàng không có vụng trộm trở về, nếu như Thiên Hậu biết nàng mang thai, nếu như... Nếu như...